Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 40: Gánh chịu




"..." nửa canh giờ sau.

(Chắc nhiều người cũng đã biết nhưng vẫn mạn phép chú thích :v Một canh giờ = 2 tiếng. Cứ thế tính!)

Hơi lâu một chút, những việc cần làm cũng đã xong. Quay sang thì thấy Bạch Tích đang thông thả thưởng thức trà cùng đọc phổ sách. Cũng là trong nửa canh giờ kia, thấy Bạch Tích phải đứng mãi nàng liền mềm lòng làm cho nàng ấy một cái ghế và bàn gỗ, sẵn tiện pha trà đặt lên. Còn sách là do Bạch Tích có sẵn trong người, hình như là chiêu thức kiếm pháp mới.

Bạch Tích cuối cùng cũng gấp lại quyển sách dày. Nhìn lên...

"Là thứ này?"

"Đúng vậy, là thứ này."

Bạch Tích quan sát mồi nhử của Hắc Từ tạo ra. Cảm thán một chút, không ngờ Hắc Từ có một sở thích nhỏ mà ít ai phát hiện, kể cả nàng.

Trước mặt là một tấm lưới lớn bằng dây leo nàng ấy làm, trong đó chứa tất cả tiểu Ma Tạch mà nàng và Hắc Từ đã thu thập. Phía trên cao là hàng chục sợi dây leo được kết lại với nhau tạo thành sợi dây thừng to chắc, phần trên cao cuối cùng được cột vào thân cây to lớn nơi các môn đồ yêu giới vẫn đang ẩn nấp và quan sát tình hình từ trước.

Tóm lại, như mô hình câu cá cỡ to. Hắc Từ thật thích câu cá. Nhưng chắc là có thể thành công không, với cái bẫy sơ xài này?

Hắc Từ bước đến bên dưới mồi nhử, lấy ra chai lọ màu đen, tưới một thứ chất lỏng xuống phần đất dưới chân vài vòng. Chất lỏng màu đỏ từ chai sứ đổ ra, loang lổ thoảng trong gió bậc lên mùi tanh của máu.

"Xong rồi, tỷ mau theo ta!"

Bạch Tích khó hiểu, trong đầu toàn xuất hiện dấu chấm hỏi về Hắc Từ. Thấy Bạch Tích có chút chậm chạp, Hắc Từ cả gan nắm lấy tay nàng ấy kéo đi, đến tảng đá lớn gần đó thì nấp xuống.

"Nhìn xem một chút~" Hắc Từ vẻ mặt bí hiểm nói với Bạch Tích.

Chưa đầy một khắc sau, cơn gió nhẹ từ đâu thổi tới làm sợi lụa trên trán Bạch Tích lay động.

(Đây luôn :v Một khắc = 15p)

"Ha, tới rồi."

Hắc Từ phát hiện ra gì đó, cười nhẹ nói. Vừa dứt lời, một cơn cuồng phong bão táp từ đâu ập tới, làm bụi cát mọi thứ điều cuộn trào dữ dội. Mồi nhử trên không trung nặng hơn cả tấn cũng bị cơn gió lớn kia làm cho chuyển động.

Từ phía xa hai ánh bạc lớn lập loè ẩn hiện đến gần.

"Rầm!!"

Đất dưới chân rung chuyển cực mạnh, mặt đất gần chỗ Hắc Từ đều nứt ra thành mảnh lớn. Điều kinh khủng hơn là từ trên trời giáng xuống một con quái vật to lớn cao hơn 20 trượng. Thân người to hơn cả mấy căn nhà gộp lại, nó có đôi cánh lớn bao trùm gần hết cả nơi này. Chiếc đuôi dài đầy gai nhọn quét đến từng nơi nó đi qua, làm cây cỏ đổ rạp, đất đá vụn nát. Bạch Tích và Hắc Từ một trận kinh diễm, nín thở theo dõi hành động tiếp theo của nó.

Ma Tạch chúa tiếng lại gần lưới nhử, không chờ đợi con đói khát. Một vết cắn liền rách nát tấm lưới. Nó nuốt trọn từng con một tiểu Ma Tạch. Đang quan sát Hắc Từ đột nhiên phát hiện điều lạ...

"Không xong! Nếu để nó ăn càng nhiều Ma Tạch sẽ càng bất lợi cho chúng ta!"

"Tỷ hãy ở lại đây đừng đi đâu hết!"

Hắc Từ nói xong liền đứng dậy, gấp gáp phi thân lên phía trước. Nàng rút hắc sáo bên hông thổi một khúc ngắn, từ trên không liền xuất hiện những tảng đá to lớn điên cuồng lao xuống với tốc độ cực nhanh.

Tiếng sáo thu hút Ma Tạch chúa, đang ăn dở bửa ngon nhìn thấy nàng liền dùng phép tàng hình. Nhưng lại không kịp với cái bẫy nàng đã đặt sẵn, từng tảng đá lớn va đập vào nó, Ma Tạch gào thét đau đớn dần hiện thân nằm trên mặt đất.

"Géc!! Géc--!!"

Hắc Từ đáp xuống đứng gần nó, thật may không cho nó dùng tiếp bửa ngon. Nàng phát hiện khi Ma Tạch chúa nuốt xuống một tiểu Ma Tạch thì ánh sánh bạc từ dọc sóng lưng nó sẽ phát sáng rồi tắt đi, cứ như vậy từng con một, dần thân người Ma Tạch chúa sẽ cao lớn một cách bằng mắt thường hoàn toàn không nhìn thấy được.

"Hắc Từ, muội không sao?"

Bạch Tích từ tảng đá lớn phi thân đến, nhẹ hỏi nàng.

"Ân, muội không sao... " Hắc Từ vẫn đang nghĩ, sao nàng lại có thể đánh bại Ma Tạch chúa dễ dàng như vậy, còn Tiêu Đại sư huynh võ công cao cường, hoàn toàn không thua kém Bạch Tích lại mang trọng thương trở về?

"Vậy tỷ đến cắt lấy sừng Ma Tạch chúa cứu đại sư huynh."

Thời gian không còn nhiều, mặt trời đã muốn lặn đi. Bạch Tích trong lòng cũng là lo lắng không kịp cứu chữa cho đại sư huynh. Không chú ý liền hướng Ma Tạch chúa đang nằm bất động đi đến. Bạch Tích hoàn toàn bỏ cả phòng bị mà tiến tới. Khoảng cách không quá xa, Hắc Từ đang trong suy nghĩ của bản thân thì đột nhiên nàng cảm nhận được độ rung nhẹ của mặt đất. Nàng bất an liền quay sang Bạch Tích, trong khoảng khắc 0.01 giây, chiếc đuôi của Ma Tạch chúa giơ lên hướng Bạch Tích quét tới. Hắc Từ hoảng hốt, nàng ép khí Hoắc Thần Long, trở lại hình dạng Lục Bỉ, như một tia chớp đen xuyên đến ôm lấy người Bạch Tích. Chiếc đuôi đầy gai nhọn không thương tiếc nện vào người Lục Bỉ, làm nàng văng ra xa đập mạnh vào vách vực. Tường vực không chịu nổi va chạm cũng nứt ra, môi nàng phun một ngụm máu tươi. Cho dù sao, Lục Bỉ vẫn một mực ôm lấy Bạch Tích che chở. Sau khi va đập, nàng không quên phong ấn lại sức mạnh bản thân, trở về một Hắc Từ yếu đuối như trước.

"Hắc... Hắc Từ, muội... Muội làm gì vậy!"

Bạch Tích hốt hoảng, vẻ mặt sợ hãi từ trong lòng Hắc Từ ngước nhìn. Hai bàn tay lành lạnh nhẹ áp vào má nàng, đôi mắt Bạch Tích đã đọng nước như sắp phải ứa ra rồi.

Nàng không muốn Bạch Tích phải khóc.

Hắc Từ cười nhẹ một tiếng, tay phải gắng nâng lên, nắm lấy bàn tay xinh đẹp đang làm loạn trên mặt mình.

"Đừng khóc, muội không sao."

Thân thể tuy đau đớn đến sắp không thể cử động nữa, nàng vẫn nở nụ cười ôn nhu cùng với giọng nói trở nên ấm áp lạ thường kia, ánh mắt không khỏi dịu dàng nhìn Bạch Tích. Mọi thứ, mọi chuyện, mọi cảm xúc, mọi đau đớn, nàng đều che giấu sau nụ cười gạt người ấy. Nàng chỉ cần giả cười, để nàng ấy tin là thật.

Nàng dùng tay, lau đi vết máu trên môi. Đang định đứng dậy, dưới vai trái nàng bỗng truyền đến cảm giác tê dại đau nhứt đến tận xương tủy. Hình như có một ngọn gai nhỏ từ đuôi Ma Tạch ghim phải vào người nàng. Như vậy thì hoàn toàn không thể đứng lên được, sợ rằng sẽ bị Bạch Tích phát hiện ra, làm cản trở việc cần làm trước mắt kia.

Hắc Từ đánh liều, thuận người ôm lấy Bạch Tích vào lòng. Càm tựa vai Bạch Tích, nàng nhân cơ hội xuât ra trong người hộp gỗ nhỏ, bên trong là viên dược lớn màu xanh lục, mùi hương bạc hà thoang thoảng phát ra. Liền nuốt lấy nó, nàng nhanh cất hộp gỗ vào người.

"Hắc Từ, muội... "

"Haha, muội không sao. Chỉ là hơi hoa mắt một chút, muội là thần y làm sao dễ dàng trọng thương như vậy được."

Nàng cười cười cùng đỡ Bạch Tích đứng lên.

"Ngược lại là tỷ, tỷ có bị thương chỗ nào không?"

"Tỷ... Tỷ không việc gì."

Bạch Tích nhìn Hắc Từ hoàn toàn không chút thương tổn đứng dậy. Ánh mắt dò xét khó tin nhìn nàng ấy, một cú đánh đó của Ma Tạch chúa ít nhất làm người chỉ còn lại nửa cái mạng, cái khác chính là chết. Khi nãy nàng có nghe thoảng qua mùi hương bạc hà quen thuộc khi Hắc Từ ôm nàng. Còn có... Nếu nghe kỹ, tim nàng bất chợt đập rất nhanh.

Một khoảng khắc ngắn khi nãy. Nàng là có cảm nhận sai? Cảm giác được bao bộc che chở, mùi hương tuy nhạt hơn hiện tại nhưng lại rất rõ ràng với nàng. Hơi ấm nhỏ đó, tuy chỉ xuất hiện trong một khoảng khắc, nàng lại cảm thấy thật giống như sự ấm áp mà người xuất hiện trong mơ đó ban cho nàng...

"Rầm!! Géc--!!"

Âm thanh vang trời cùng với mặt đất di chuyển dữ dội. Thứ gì khác ngoài Ma Tạch chúa? Nó hiện đang tức giận gào thét, cơ thể đang trọng thương nặng, thuật tàng hình của nó không sử dụng được mà ẩn hiện. Nó quét mắt về hướng các nàng, trong miệng nó bỗng phun ra chất nhờn màu tím bắn đến.

Hắc Từ ôm Bạch Tích cùng tránh né:

"Phải giải quyết nhanh thứ này, mặt trời sắp lặn rồi!"

"Được."

Cả hai liền tách ra, mỗi người một hướng. Ma Tạch chúa phân vân không biết nên chiến đấu cùng bên nào, liền quất chiếc đuôi dài gào thét. Hắc Từ một bên thuận lợi tránh né, cây hắc sáo trong tay xoay nhẹ, từ đâu xuất hiện những hạt bột phát sáng lấp lánh rải đầy khắp nơi.

"Bạch Tích tỷ tỷ!" Nàng hướng Bạch Tích kêu lên.

Nghe thấy, Bạch Tích phi thân lên không trung thật cao. Từ trên nhìn xuống Ma Tạch chúa, kiếm rút khỏi vỏ:

"Hoả Luân Diệm Kiếm!"

Mỗi một nhát kiếm đều xuất hiện lửa lớn, đốt cháy thân Ma Tạch chúa cùng với những vết cắt sâu in trên thân thể nó. Lửa từ kiếm vừa chạm đến hạt bột phát sáng của Hắc Từ thì liền bùng nổ, cháy dữ dội hơn như hoả diệm, thấp sáng cả nơi vực sâu tâm tối. Ma Tạch chúa nóng rát kêu gào. Nó vì chịu không được mà đập cánh nổi điển, từ miệng nó bắn loạn kịch độc, Hắc Từ phi thân bay nhảy, chân đạp lên vách đá bay lên cao. Dùng hắc sáo đưa lên môi tạo lên âm thanh êm dịu lại có nội lực lớn, điều khiển ngọn lửa lớn đang bùng cháy không ngừng kia.

"Géc!!!--"

Ma Tạch chúa nổi điên gào to một tiếng, nội lực từ tiếng thét như cơn gió lớn đánh đến người Hắc Từ và Bạch Tích phải lùi ra xa. Bỗng thấy Ma Tạch chúa dang rộng đôi cánh lớn của mình, cuộn tròn vào người. Lượng lớn khí đen từ người nó phát ra, dần dập tắt ngọn lửa cháy rực trên người. Một lần nữa tung cánh, gió mạnh chém qua không trung, những dấu lằn sâu sắc bén hiện rõ trên mặt đất và vách đá. Khí đen trên người Ma Tạch vẫn chưa mất đi, từ trong khí đen dày đặt bỗng cuộn thành những tiểu quái vật nhỏ chỉ bằng nắm tay. Nhưng chiếm số đông cả một nền đen bay đến nàng và Bạch Tích.

Cuối cùng nó cũng xuất ra chiêu cuối cùng, hiện tại thể lực của Ma Tạch chúa chắc chắn đã tiêu tan không ít. Những tiểu quái vật nhỏ này là con của nó, cũng là thứ đã cắn vào cổ Trác Dương Tiêu làm hắn trúng phải kịch độc mà chỉ còn nửa cái mạng.

"Tỷ hãy tiêu diệt Ma Tạch chúa, những thứ này cứ giao cho muội!" Hắc Từ rắc lên người bột lạ, phi thân chạy về phía xa, dụ bọn tiểu quái vật đi theo. Nàng chắc rằng Bạch Tích sẽ xử lý được Ma Tạch chúa, hiện tại nó đã không còn có thể đối kháng được nữa. Việc hệ trọng trước mắt là đối phó với bọn tiểu quái vật này kéo dài thời gian cho Bạch Tích.

Hắc Từ vừa nhảy lên các vách đá vừa dùng hắc sáo chém ra đường khí sắc bén đánh rớt từng con một. Lên đến gần nơi đã định, nàng thổi đoạn sáo ngắn, xung quanh nàng liền xuất hiện những ngọn lửa nhỏ như ma trơi. Nàng điều khiển chúng xong vào đám tiểu quái vật, để lại trên người mỗi con điều có một đốm lửa trên thân. Không ngoài dự đoán, bọn chúng bắt đầu tàn hình, nhưng với đốm lửa kia lại có thể dễ dàng nhận biết được vị trí của chúng.

"Các vị sư huynh! Đến lúc rồi!"

Các môn đồ ẩn nấp từ trước nghe hiệu liền cùng nhau một lượt xong lên.

Trước khi các vị sư huynh rút kiếm chém bọn tiểu yêu quái. Hắc Từ trong người mang ra lọ sứ trắng, ném từng viên dược thật chính xác vào miệng các vị sư huynh. Nàng không quên cùng gốp chút sức, diệt bọn tiểu quái vật.

Bạch Tích phía dưới thật dễ dàng chém từng vết cắt sâu vào thân Ma Tạch chúa. Nàng dùng Xuyên Liên Chỉ kiếm như một tia chớp phi ngang qua người Ma Tạch chúa. Đầu tiên là chiếc sừng trên đầu nó rơi xuống, liền đến đôi cánh bị cắt lìa, thân thể bắt đầu hở vết cắt khắp nơi, máu bắn tung toé. Đây là một trong những chiêu thức lợi hại của Bạch Tích, nhưng nó lại làm nàng tốn một lượng lớn khí lực khi dùng.

"Ưʍ... "

Bỗng tim nàng đập lên một hồi mạnh. Bạch Tích khụy xuống, kiếm cấm xuống đất chống đỡ thân người. Có thể là dược đã hết tác dụng, nàng cần mau dùng thêm một viên đơn dược. Lấy trong người ra lọ sứ trắng, vừa mở nắp lọ ra thì tim nàng lại nhói lên một hồi đau đớn, lọ sứ trên tay rơi xuống. Nàng không xong rồi, không lẽ nàng lại bỏ mạng nơi này... Đúng rồi, nàng...

"Hắc... Từ... "

"Ring--" Tiếng chuông nhỏ từ đâu nhẹ vang lên một tiếng.

"Bạch Tích!"

Mắt Bạch Tích mỏi mệt muốn nhắm lại, nghe thấy giọng nói trong trẻo ấm áp kia. Lòng nàng lại yên tâm lạ thường, cánh tay mất hết sức lực buông thỏng thanh kiếm ngã người xuống. May mắn Hắc Từ đến kịp ôm lấy nàng, nhanh lấy ra hoàn phục đơn cho vào miệng Bạch Tích.

"Là ta không tốt, xém chút đã hại chết tỷ, ta thật đáng trách!"

Hắc Từ đau lòng nhìn Bạch Tích dần hồi phục, thật muốn đấm cho bản thân hai đấm, mắng bản thân thật ngu ngốc. Nếu Bạch Tích xảy ra chuyện gì thì nàng... thì nàng sẽ làm sao đây? Mạng đổi mạng? Thật may vì nàng đã lén lút lập khế ước Sinh Hoán cùng Bạch Tích, nếu không thật đã có chuyện lớn xảy ra rồi.

"Tỷ nghỉ một chút đi, thể lực của tỷ đang rất yếu. Ta sẽ giúp tỷ hoàn thành việc còn lại." Nói xong, không đợi Bạch Tích phản ứng nàng dùng tay quơ nhẹ, một hương hoa thoảng qua làm Bạch Tích liền chìm vào giấc ngủ.

"Chúng ta thu thập mọi thứ liền trở về." Nàng nhẹ bế Bạch Tích lên, đợi các vị đại huynh môn đồ đi trước hết. Nàng hoá thân trở lại là một Lục Bỉ, chân đạp mạnh xuống mặt đất. Bóng đen lướt gió phi lên vách vực, đạp từng bước lao đi như một mũi tên. Rất nhanh thoát khỏi vực Đoạn Tử với độ sâu 13 ngàn trượng. Nàng biến thân trở lại là một Hắc Từ, dùng khinh công bế Bạch Tích bay về Yêu giới.

Đến nơi, trước hết nàng đi đến Di Ôn nơi ở của Bạch Tích. Đặt nàng ấy lên giường nhẹ đắp chăn rồi rời đi. Thuốc sẽ hết tác dụng khi trời tối, nên có lẽ sẽ kịp thời gian nàng hoàn thành xong mọi việc.

Đến chỗ Trác Dương Tiêu xem tình hình. Châm cứu kéo dài thời gian giúp hắn, nàng liền tiến vào bếp bận rộn.

Trước tiên lấy một phần sừng Ma Tạch chúa tán thành bột. Nấu một ít thảo dược, gồm ba chén nước, nấu cạn đến khi còn một chén, bỏ vào bột sừng Ma Tạch chúa đã tán. Trong khi đó, nàng lấy nộc độc tím quét lên da của tiểu Ma Tạch, dùng kim châm đâm thủng từng lỗ nhỏ lên trên. Đợi ấm thuốc đã cạn còn đúng một cốc nhỏ, bỏ nước đó, lấy xác dược cho vào da tiểu Ma Tạch, bước tiếp theo chính là vắt cho ra nước toàn bộ. Mọi thứ xem như đã hoàn thành được một nửa, nàng mang xác thuốc đến chỗ Trác Dương Tiêu.

Dùng kim châm, ghim 4 nơi của hắn. Lòng bàn chân, ngón tay, cổ và đỉnh đầu. Dùng chút nội lực ép khí đen ra ngoài, cùng lúc đó đẩy máu độc thoát ra từ miệng hắn. Chuẩn bị sẵn nước ấm lau sạch vết cắn ngay cổ, lấy xác thuốc khi nãy đấp vào, cuối cùng là băng bó lại phần cổ tránh bị nhiễm trùng.

Tạm thời tình trạng của hắn đã trở về bình thường. Xem phản ứng của hắn một chút, không xảy ra điều gì khác thường. Hắc Từ nhẹ thở ra một hơi, mệt mỏi ngồi tựa vào bàn nhắm mắt thả lỏng thân thể một chút.

Như vậy là có thể yên tâm Bạch Tích sẽ không phải lo lắng nữa rồi.

Kỳ lạ, sao hiện tại Yêu giới lại im lặng đến bất thường vậy? Không lẻ nào...

Đại tiệc Thiên Đăng! Chết tiệt, còn một con quái thú cần nàng xử lý, liệu tác dụng thuốc kia của nàng có chịu nổi hay không đây? Thứ này chính là một con dao hai lưỡi, dùng được một lần, còn lần thứ hai... E là sẽ phải cược đến mạng sống của nàng... Dù có thế nào, lời hứa chính là quan trọng nhất.

___________________________________________

#Hắc Từ thả thính truyện :v

Hắc Từ: Tỷ sao lại hại ta như vậy?

Bạch Tích: Ta hại muội?

Hắc Từ: Ân.

Bạch Tích: Ta hại muội cái gì?

Hắc Từ: Nàng hại ta thích nàng như vậy!

Bạch Tích *ngượng*

Bạch Tích: Trước tiên, ta muốn cảm ơn muội.

Hắc Từ: Ơ?

Bạch Tích: Nhưng mà, thật xin lỗi, tỷ phải sắp thành thân rồi.

Hắc Từ: À... Vậy, ta... Ta chúc tỷ hạnh phúc...

Bạch Tích: Nhưng tỷ muốn ngày thành thân của tỷ, muội nhất định phải đến.

Hắc Từ: Hở, tại sao?

Bạch Tích: Bởi vì... Nếu ngày thành thân mà không có Tân Nương, thì thật không đúng~

Hắc Từ *lấy tay che mặt* ><

(Đề nghị Tiểu Phù ngươi sửa đổi thành 'Bạch Tích thả thính truyện!')

Tác giả: "..." Ý hay!

Bạch Tích thả thính truyện :v