Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 37: Cảm giác




Khi vụ nổ nhỏ kia vừa xảy ra, Hắc Từ không kịp tránh né liền hứng trọn kết quả thất bại của việc bào chế Hoàn Phục đơn. Trong một khoảng khắc, phải nói chính xác là chỉ trong một giây ngắn ngủi nàng cảm thấy thân thể mình đột nhiên mất trọng lượng. Nhưng lại không biết vì sao, chỉ biết người nàng trong thời gian đó đã biến đổi kỳ lạ. Cuối cùng là nàng nghe thấy được tiếng Bạch Tích tìm nàng, làn khói đen dày dần tảng đi. Nàng đang ngồi bệt dưới đất, nàng hiện đang vẫn còn nghĩ đến cảm giác kỳ lạ kia, khuôn mặt nàng có phần ngu ngơ ngước nhìn lên vẻ mặt lo lắng của Bạch Tích.

"Hắc Từ, muội..."

Không biết vì sao Bạch Tích lại nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc như vậy. Câu nói sau của nàng ấy mới chính thức dọa đến nàng.

"Muội không sao chứ? Cái này..." Bạch Tích vẻ mặt có chút lo lắng hỏi Hắc Từ, tay nàng đưa lên nhẹ chạm vào một thứ.

"Cái này? A!?"

Hắc Từ bị chạm đến tai liền nhạy cảm giật mình. Hiện tại Bạch Tích lại đang có khoảng cách xác thực là rất gần với nàng, hầu như là Hắc Từ bị Bạch Tích đè lấy vậy. Nàng vẫn còn đang nửa ngồi trên đất, Bạch Tích lại cũng ngồi xổm người có chút nhướng chạm lấy tai nàng kia. Hắc Từ có chút không được tự nhiên nhẹ xoay mặt sang một bên tránh né khuôn mặt có điểm gần kia của Bạch Tích. Có lẻ cái nàng để tâm hơn là một chuyện khác...

"Muội có lẻ, đã bị biến thành bán yêu rồi... Còn là loài miêu tộc."

Bạch Tích thu lại ngọc thủ nhìn Hắc Từ vẻ mặt có chút bị lắm lem do vụ nổ kia gây ra. Nàng không nghĩ nhiều xuất trong người một chiếc khăn tay lau giúp Hắc Từ. Thật ra, vừa rồi nàng có chút lo lắng Hắc Từ có thể xảy ra chuyện gì. Nhưng khi thấy hai chiếc tai mèo nổi bật còn là màu đen kia trên đầu Hắc Từ thì lòng tò mò của nàng nổi dậy nhẹ sờ thử xem, rất muốn biết cảm giác chạm vào sẽ ra sao. Lần đầu tiên nàng được nhìn thấy tai mèo thật ở trên đầu một người như vậy, thật sự rất thú vị.

Hắc Từ một lần nữa bị hành động của Bạch Tích làm cho có chút rồi rắm. Nàng tùy ý để Bạch Tích giúp mình lau sạch vết bẩn trên mặt. Động tác Bạch Tích thật sự rất ôn nhu, rất nhẹ nhàng chạm lau đi. Khoảng cách này Hắc Từ có thể thấy rõ ràng, nàng nhìn thật sâu vào ánh mắt màu xanh biếc xinh đẹp trước mắt. Trong xanh như có ánh sáng phản chiếu, con ngươi không dậy sóng, yên tỉnh mà lại nhu hòa, như thể chỉ cần một cái chớp mắt, mặt hồ xanh biếc yên tĩnh này sẽ bị lây động tạo nên điều kỳ lạ, điều mà khiến Hắc Từ mãi mãi chìm trong đó, thậm trí không muốn thoát khỏi, đây liệu có được gọi là say ánh mắt? Động tác Bạch Tích cũng dần thu hồi, Hắc Từ cười nhẹ như không có chuyện gì nói: "Có lẻ nguyên nhân là thứ này."

Nàng được Bạch Tích đỡ đứng lên, bây giờ mới chú ý đến. Trong tay nàng hiện là một nhúm lông mao của mêu tộc. Khi bào chế nàng chỉ kịp bỏ một chút, thời gian cùng Bạch Tích nói vài câu liền xảy ra sơ xót. Vì vậy hiện tại nàng trúng phải cái gọi là 'dị hình' bị biến thành Bán yêu là hình thể của mêu tộc, nửa người nửa mèo. Trừ hai tai mèo này ra, phía sau mông nàng thực sự là mọc thêm một cái đuôi... Nàng cố che dấu nó đi, mong là Bạch Tích không phát hiện. Nếu không nàng biết, Bạch Tích cũng sẽ nổi hứng tò mò muốn chạm thử. Sau khi bị Bạch Tích chạm vào tai nàng đã cảm nhận được, là nhạy cảm đến như vậy, nếu là chạm đến đuôi nàng không phải là sẽ xảy ra chuyện lớn sao?

"Ân, muội hiện tại cảm thấy trong người có chỗ nào kỳ lạ không?" Bạch Tích nhìn đến thứ trong tay Hắc Từ đưa ra cũng hiểu rõ, ánh mắt xem xét Hắc Từ trái phải, muốn chắc chắn muội ấy ngoài tai mèo ra thì không có vấn đề gì.

Bị ánh mắt Bạch Tích dò xét như vậy có chút chột dạ, nhanh dấu kỹ chiếc đuôi dưới lớp y phục. Nàng mặt vô biểu tình đi đến nơi bào chế thuốc tiếp tục công việc, Hắc Từ cười không rõ hai tiếng nói: "Haha, muội cảm thấy trong người hiện không có gì kỳ lạ. Chỉ là có thêm hai chiếc tai mèo, muội sẽ tìm giải dược sau. Hiện tại việc bào chế Hoàn Phục đơn là quan trọng nhất, vì vậy tỷ có thể..." Nàng liếc nhìn Bạch Tích có chút ấp úng nói. Thật sự hiện tại trong người nàng đang có cảm giác lạ, là cảm giác khi vụ nổ xảy ra... Có lẻ là nó sắp đến rồi.

Nghe Hắc Từ cẩn thận nói, Bạch Tích cũng biết hiện tại muội ấy bị biến thành Bán yêu như vậy một phần cũng là do nàng. Không phải vì nàng làm Hắc Từ phân tâm trong việc bào chế thì nào xảy ra cớ sự như vậy. Bạch Tích cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, nàng mím môi: "Vậy, tỷ không phiền muội. Nếu có chuyện gì xảy ra muội nhớ lập tức báo cho tỷ biết."

Bạch Tích đang định xoay người thì bị Hắc Từ kêu lại: "Bạch tỷ, đưa muội."

"Ân?"

Nàng không rõ nhìn Hắc Từ. Đột nhiên tay nàng bị Hắc Từ nhẹ kéo lấy, nhìn động tác của muội ấy Bạch Tích có chút khó hiểu.

"Thứ này dù gì cũng bị muội làm bẩn, tạm mượn của tỷ. Sau khi dùng xong sẽ trả lại cho tỷ." Hắc Từ mỉm cười, tay nhẹ lấy chiếc khăn khi nãy của Bạch Tích lau vết bẩn trên mặt nàng, cẩn trọng bỏ vào ngực áo.

Trong lòng Bạch Tích bỗng xuất hiện một cổ tư vị không thể nói nên lời. Nàng chỉ nhẹ gật đầu không nói gì, xoay người bước ra cửa lớn. Trước khi cánh cửa khép lại Bạch Tích bỗng dừng bước, Hắc Từ là đang lại bắt đầu vào việc bào chế của mình, nhưng nàng vẫn để ý đến nhất cử nhất động của Bạch Tích. Âm thanh cuối cùng trước khi cánh cửa khép lại của Bạch Tích nói với nàng mạnh mẽ đánh vào tâm kia.

"Trước, đa tạ muội..."

Một câu 'đa tạ' này của Bạch Tích, Hắc Từ chỉ là thở dài một tiếng.

"Bùm- -!"

Lần này là xuất phát từ Hắc Từ. Cảm giác kỳ lạ ngày một rõ ràng, Bạch Tích vừa rời khỏi nàng liền bị biến thành một chú mèo nhỏ với bộ lông đen dày. Hắc Từ thật bị dọa, bị biến thành như thế này thì làm sao bào chế Hoàn Phục đơn đây? Bây giờ nếu tìm giải dược thì sợ là không đủ thời gian.

Nàng bề ngoài hình dáng là mèo nhỏ, nhìn lại chân tay chính mình. Hắc Từ thật không biết cảm xúc bây giờ của mình là gì, cư nhiên có ngày nàng lại bị biến thành mèo. Hắc Từ nhìn xung quanh một chút, mọi thứ đối với nàng bây giờ thật to lớn. Đứng dậy, nàng đi thử bằng hình dáng này. Cũng không quá khó khăn, lại kỳ lạ có cảm giác thật nhẹ nhàng giảo hoạt. Nàng thử nhướng người, làm một động tác liền thật nhanh đã nhảy đến trên chiếc bàn bào chế thảo dược. Có lẻ trước nên hoàn thành việc bào chế rồi sẽ tính sau với hình dáng này, mong là sẽ không ai đến Tàng Dược làm phiền nàng bào chế thuốc.

Nhưng mà...

Vì bị biến hình thành một hắc mêu như thế này, y phục của nàng là không thể che đậy được ngoài lớp lông dày này ra. Nàng có cảm giác như mình đang thỏa thể mà đi lại vậy, thật không quen được.

Yêu Giới nếu nàng đoán không lầm có khoảng 2 ngàn môn đồ. Ngoại trừ môn đồ của Yêu Giới, thì các ngoại tộc như Bán Yêu đếm sơ cũng là có 5 vạn người. Số lượng Tạch Mao hiện chỉ 3 vạn còn thiếu 2 vạn, nhưng đại tiệc Thiên Đăng lại chỉ còn 3 ngày. Như vậy, Hoàn Phục đơn nàng phải bào chế là ít nhất là 100 viên. Không đúng, để phòng những trường hợp nhất định nàng phải cho ra số lượng hơn nữa. Nàng cần dùng một ngày một đêm trong Tàng Dược này, chuyện tiếp theo nàng làm có thể là phụ giúp một chút việc tìm Tạch Mao.

Không nghĩ ngợi nhiều, Hắc Từ trong hình thể hắc mêu khó khăn bào chế thuốc.

Bạch Tích sau khi rời khỏi Tàng Dược trong lòng không khỏi tự trách bản thân vì chuyện khi nãy của Hắc Từ. Nàng bước trở về Hoạn Thư tiếp tục hình phạt tam sư huynh giao phó. Nhưng khi bước vào Hoạn Thư phòng nàng nhạy bén cảm giác có người trước đã vào đây. Bước vào trong nàng cẩn thận dò xét xung quanh, không có ai. Nhưng giác quan nhạy bén của nàng là chưa bao giờ là sai cả, trên bàn gỗ để các loại kinh thư và sách có một mảnh giấy nhỏ khả nghi. Bạch Tích bước tới cầm lấy ẩn tín, nội dung trong ẩn tín làm lòng nàng một trận dậy sóng.

"Vương Triệu Lâm đã được cứu, hiện đang ở chỗ của ta."

Người viết không hề để lại danh tính, nhưng nàng biết người này là ai. Tô Lục Bỉ đã cứu cha nàng thoát khỏi lồng sắc giam cầm của tên Vương Triệu Dĩnh, việc này nàng vẫn không thể nói trước được là phúc hay hoạ. Tô Lục Bỉ hành tung bí ẩn, chưa thể phân rõ được là địch hay là bạn. Hắn cũng đã biết nàng đây là có nhiệm vụ gϊếŧ chết hắn, cha nàng trong tay Lục Bỉ rõ ràng là một uy hiếp lớn. Nhưng, trong nàng lại đâu đó ẩn hiện một phần tin tưởng vào Lục Bỉ. Tên Vương Triệu Dĩnh vì mất đi trò vui hàng ngày của hắn, e rằng cơn tức này không thể nuốt trôi mà ghi hận trong lòng cùng Lục Bỉ. Hai bên hiện tại chỉ cần đối phương có một sơ xuất nhỏ liền bị kẻ còn lại nắm lấy không buông, hoàn toàn sẽ là không buông tha cho kẻ kia.

Hiện tại nàng chỉ cần biết, cha nàng đã an toàn thoát khỏi sự hành hạ tàn nhẫn của Vương Triệu Dĩnh suốt 18 năm qua, gánh nặng trong lòng nàng vì thế vơi bớt. Nàng cất đi ẩn tín, nhẹ ngồi vào chiếc bàn gỗ thấp, mở một cuộn giấy không rõ xem xét, tiếp tục hình phạt tam sư huynh giao phó.

Thời gian gần đây nàng luôn không hiểu vì sao, hình ảnh hai người hoàn toàn khác nhau thường xuyên xuất hiện trong ý nghĩ nàng. Những sự việc cho dù chỉ là nhỏ nhất cũng điều liên quan đến hai người họ, nàng thậm chí còn nợ ân tình của cả hai.

Một người là kẻ phải gϊếŧ, một người là kẻ phải báo đáp. Trong lòng hoàn toàn cảm thấy thật mâu thuẫn, đôi lúc hình ảnh hai người kia thật khác nhau lại thật giống như một.

Bạch Tích mị tâm nhíu lại, bút trên tay theo động tác vẫn nhẹ lướt trên mặt giấy. Nhưng tâm nàng hoàn toàn lại không đặt nơi này. Thu bút về đặc sang một bên, nàng thở dài đứng dậy. Quay sang, liếc nhìn đến chiếc đàn bạch cầm phía sau.

Bầu trời bên ngoài hiện đã chuyển tối, những hạt tuyết lạnh vẫn cứ rơi mãi không ngừng. Yêu Giới suốt ngàn năm đã là nơi của tuyết, chỉ duy nhất ngày đại tiệc Thiên Đăng cách một trăm năm sẽ là lúc tuyết ngừng rơi, thay vào đó là những đèn trời tỏa sáng ánh quang bay lên đỉnh Vô Thiên, thực hiện những mong ước của người Yêu Giới.

Bạch Tích bước ra khỏi Hoạn Thư phòng với tâm tình có chút khó nói. Nàng chậm rải đi qua các hành lang gấp khúc, gió cuốn nhẹ thổi những cánh hoa bay trước sân. Ánh đèn nơi Trạch đình đã được thắp lên, ngồi nơi này với chiếc bạch cầm cùng đêm đen xung quanh, thật có chút nổi bật. Gió đêm vội vã thổi bay căn phòng tay áo, nhẹ lướt qua gương mặt tinh tú như nguyệt quang không gì sánh bằng. Bạch cầm được gảy lên trong đêm thâu, khúc nhạc cùng tâm tình trải dài theo âm vang. Một đoạn tâm tư được nương theo tiếng đàn, cùng ánh trăng kia hòa tấu. Vì sao lại cảm thấy tiếng đàn thê lương đến vậy, bóng hình bạch y ẩn giấu bi thương kể chuyện cùng trăng. Khúc đàn sầu vẫn còn du dương vang đó, người tấu hiện thật chìm sâu vào nổi tâm tư của chính mình.

"Bạch Tích, tâm tình ngươi có vẻ không được tốt a?"

Giọng nói không to không nhỏ quen thuộc như cứu vớt, nhắc nhở nàng. Bạch Tích từ trong cảm xúc của riêng mình mà thoát ra, nhìn đến tiểu chuột bạch trước mặt.

"Ân, tâm tình sao? Quả thật có chút không tốt."

Nàng nhẹ cười khó hiểu, nàng cũng không biết hôm nay bản thân là bị làm sao. Tâm tư đều không theo ý nàng mà cứ bay bỗng đi đâu.

"Thật không giống ngươi thường ngày, có phải là đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Lang lo lắng bò đến cạnh Bạch Tích.

Bạch Tích nhìn Tiểu Lang, lại ngước nhìn về khoảng đêm đang dần tang phía xa. Thật ra gần đây nàng có một giấc mộng kỳ lạ, nó làm lòng nàng không rõ cảm xúc. Nhưng nàng biết được một điều, cảm xúc nàng trải qua trong giấc mộng đó hoàn toàn là thật, nó rất chân thật, thật đến khi nàng tỉnh lại vẫn còn tự hỏi ruốt cuộc đó có phải là mơ hay không?

Nhưng với bản tính của Bạch Tích, chuyện này nàng tất nhiên sẽ che giấu riênh mình không để ai biết, kể cả Tiểu Lang. Mọi thứ được nàng che đậy hoàn hảo, hoàn hảo đến không lưu lại chút dấu vết. Một mình nàng là đủ rồi, không nên thêm người bận tâm. Là chuyện của nàng, là việc của người thì không nên làm phiền đến nhau. Vì có thể nói, đây đã là thói quen, thói quen nhận lấy đau thương một mình.

Bạch Tích diện vô biểu tình nhìn Tiểu Lang mặt đang tràn đầy lo lắng cho nàng nói: "Ân, chỉ là sắp đến đại tiệc Thiên Đăng ta có chút lo ngại. Đại sư huynh ta biết huynh ấy là lợi hại cỡ nào, nhưng nếu thiếu đi Hoàn Phục đơn e rằng Yêu Giới sẽ xảy ra tranh chấp không đáng có."

Tiểu Lang nghe Bạch Tích nói đến đại tiệc Thiên Đăng thì cũng hiểu được phần nào.

"Đã có Hắc Từ giúp chúng ta bào chế Hoàn Phục đơn, ngươi yên tâm, ta biết nàng ấy rất tài giỏi nhất định sẽ đúng thời gian có đầy đủ thuốc cho môn đồ yêu giới."

Tiểu Lang thật tâm chấn an Bạch Tích, nhưng nàng là không chú ý đến. Khi vừa nhắc đến Hắc Từ ánh mắt Bạch Tích lại có chút trầm xuống.

"Muội ấy hiện tại là bị biến thành Bán yêu, một phần cũng là lỗi của ta."

Bạch Tích có chút tự trách nói. Tiểu Lang bên này kinh ngạc nhìn nàng, lại vì biết Bạch Tích là người thường không bao giờ phạm sai lầm, hay nói chi đến là làm vướng bận đến người khác. Có lẻ việc này đối với nàng ấy là rất để tâm đi, nên mới thành ra như vậy.

"Hắc Từ bị biến thành Bán yêu? Là tộc nào?" Trước nàng vẫn nên hỏi xem tình hình của Hắc Từ ra sao.

"Là mêu tộc."

Sặc?! Tiểu Lang thật muốn ngả ngửa ra một phát té xỉu. Biến thành gì không biến, lại biến thành cừu hận của loài chuột nhà nàng. Có khi nào không cẩn thận gần bên Hắc Từ sẽ bị nàng ấy nuốt mất không? Không đúng, nàng ấy là cấm kị loài nàng như vậy, đều là phải cách xa hơn 3 bước. Nếu bị biến thành mêu tộc như vậy, không phải là trở thành loài mèo đầu tiên ghét chuột sao? Hắc hắc!

Nghĩ tới đây đột nhiên Tiểu Lang thật muốn cười, nàng vì suy nghĩ của chính mình mà tâm tình trở nên tốt hẳng lên, vui vẻ nói với Bạch Tích:

"Không sao, nàng ấy chỉ là tạm thời bị biến thành miêu tộc thôi. Bào chế thuốc vẫn là còn tốt ngươi yên tâm. Mạng ngươi là nàng ấy mang về từ tay Diêm vương giúp, chẳng lẽ chỉ chuyện nhỏ như vậy lại không qua được?"

Bạch Tích nhìn Tiểu Lang biểu cảm như muốn nói 'không việc gì' mà hướng nàng. Ngẫm lại một chút nàng cảm thấy Tiểu Lang nói cũng không sai đi, có lẽ việc bị biến thành miêu tộc chỉ là tạm thời, nàng ấy sẽ sớm tìm ra phương pháp hóa giải. Nhưng là không biết bao lâu, chỉ còn 3 ngày nữa sẽ tới đại tiệc Thiên Đăng. Thật sự là, không còn sớm...

"Ngươi cứ đợi sau khi việc bào chế thuốc hoàn thành, chúng ta sẽ cùng tìm cách giúp Hắc Từ hóa giải 'dị hình' của nàng. Ngươi xem như vậy có được không?"

Nhìn Bạch Tích lại rơi vào trầm mặt, mị tâm nhíu chặt như suy tư chuyện gì khó nghĩ, Tiểu Lang thật muốn lật bàn khán nghị Bạch Tích vì sao lại làm ra vẻ mặt như vậy a! Nàng là đã cố gắng hết sức tìm cách khuyên bảo Bạch Tích rồi, nàng ấy cứ nghĩ mãi như vậy là biết đến khi nào mới thoát khỏi cái tiểu tâm tư này đây?

"Vậy... Trước theo ý ngươi." Bạch Tích nhìn ánh mắt Tiểu Lang như muốn van xin nàng điều gì đó, lời chưa kịp thốt ra của nàng liền vội sửa lại coi như giải thoát cho nàng ấy. Tiểu Lang thật sự hết cách với Bạch Tích rồi...

"A, hiếm khi lại thấy ngươi chạm đến chiếc bạch cầm này đó."

Mắt thấy Bạch Tích hiện tại thật đã không có vấn đề gì nữa Tiểu Lang cũng an tâm, lại liếc thấy chiếc bạch cầm vô cùng nổi bật kia liền thắt mắc một chút. Bạch Tích là rất ít khi để ý đến chiếc đàn bạch cầm này nga, nàng cũng không biết nguyên nhân là vì sao. Chỉ biết được Bạch Tích tài nghệ đàn tấu phải nói là khiến người nghe đến cứ tưởng rằng bản thân lạc vào chốn bồng lai nào đó, hoặc có thể là rơi vào nơi bi thương sầu thẩm của cảm xúc. Trên thiên hạ trừ Bạch Tích ra nàng có thể khẳng định không ai đàn giỏi bằng nàng ấy. Khi chạm đến đàn, Bạch Tích như là một con người hoàn toàn khác, cảm xúc điều bộc lộ ra từ tiếng đàn, không hề che dấu đến. Có lẻ đây chính là lý do nàng ấy rất ít khi để ý đến chiếc bạch cầm này đi, nhưng hôm nay là ngoại lệ chăng?

Bị ánh mắt dò xét của Tiểu Lang nhìn như vậy, Bạch Tích vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng của mình mà nói:

"Hiếm khi có tâm trạng, chỉ là muốn đàn thử một khúc."

Trước câu trả lời kia của Bạch Tích, Tiểu Lang thật không muốn hỏi thêm câu nào. Ánh mắt nàng ấy nhìn nàng đã nói rõ, nàng là 'không được hỏi thêm gì nữa'.

Cảm giác lạnh sóng lưng, run người này nàng đã quen thuộc khi cạnh Bạch Tích, nuốt khan một ngụm nước bọt, Tiểu Lang cười nhẹ hai tiếng nói: "Haha, lâu rồi không nghe thấy ngươi đàn, vẫn là hay như vậy. Ân, không phiền ngươi nữa ta có việc phải đi trước, cho nên xin cáo từ!"

Tiểu Lang cảm thấy hiện tại không thích hợp ngồi lại đây. Yêu Giới nhiệt độ bình thường đã là đóng băng vạn dặm, bên cạnh nàng còn là tuyết sương ngàn năm, à không, là tuyết sương vĩnh cửu. Không mau tìm cách chuồn lẹ e rằng đến bộ lông dày giữ ấm này của nàng đều bị cho đông cứng hết. Tiểu Lang nhìn Bạch Tích không nói gì, liền như bỏ trốn mà chạy mất. Tất nhiên, hướng đi là đến chỗ của Lạc Phù...

___________________________________

Hắc Từ thả thính truyện :v

Hắc Từ: Đừng cử động!

Bạch Tích: Chuyện gì?

Hắc Từ: A, ta phát hiện mắt nàng thật đẹp.

Bạch Tích: "..."

Hắc Từ: Nhưng không đẹp bằng mắt ta. Nàng có muốn biết lý do tại sao không?

Bạch Tích: Tại sao?

Hắc Từ: Bởi vì trong mắt ta là có nàng :3

Bạch Tích: "..."

___________________________________

#Xin lỗi hiện tại tiểu kịch trường ta không nghĩ ra được cái gì, vì vậy.... :v