Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 82: Ta cho sư tôn thứ tốt hơn




Trước cửa Huyền Chân tông, một đám ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi bị đập trên đất, cùng với đồ vật màu đen đập người trẻ tuổi, một đám trợn mắt há mồm, lại nhịn không được cảm thấy mình bị lường gạt.

Thứ đen tuyền tròn vo kia, cho dù là thiết kế huyền diệu đi nữa, cũng vẫn là một cái nồi a! Thấy thế nào nó cũng là một cái nồi a!

Cái nồi gì có thể một cước đạp cao thủ nguyên anh, trực tiếp đập đến hôn mê, ngã trên mặt đất một lúc lâu cũng không dậy được?

“Ai? Ai làm!” Một đám đệ tử đi cùng Viên Cương nổi giận gầm một tiếng, tay chân luống cuống đem người nâng dậy, đã thấy trên ót Viên Cương, một chỗ sưng mắt thường có thể thấy được đang phình ra.

Mạt Tiểu Bạch đầu óc có chút mông muội, sau khi theo bản năng mà gọi một tiếng sư tôn và Đại sư huynh, liền mím môi, cũng không biết nghĩ như thế nào, từ tay của những người bên Viên Cương thật nhanh đoạt lại cái nồi, ôm chặt vào lòng.

Ngón tay cầm nồi của Mạt Tiểu Bạch trắng bệch, cơ hồ có thể bấm ra dấu vết trên nồi, nhưng cũng chỉ là cơ hồ mà thôi, Mạt Tiểu Bạch tựa hồ không dám ngẩng đầu nhìn hai người ngự kiếm mà đến, liền đem ánh mắt gắt gao nhìn thẳng cái nồi trong ngực, sau đó ánh mắt từ từ ngây dại.

“Hắc, hắc tinh… huyền thiết…” Mạt Tiểu Bạch đột nhiên mở to hai mắt, tất cả cảm xúc kích động trong lòng giờ phút này biến thành kinh ngạc, cúi đầu nghiêm túc đem nồi trong tay xem qua, không thể không xác định, nồi này, đích thật là dùng hắc tinh huyền thiết làm.

Vài người đứng gần lại một lần ngây dại, không thể tin được lỗ tai của mình.

Hắc tinh huyền thiết là gì, đây chính là tinh phẩm ngay cả tam đại tông môn đều phải cúng vái, chỉ có số ít mấy trưởng lão mới có thể cẩn thận lấy một chút trộn lẫn vào thân kiếm, rèn ra phi kiếm.

Tinh phẩm như vậy, số lượng bằng nắm tay cũng không nhiều, hiện giờ lại bị làm thành… một cái nồi?!

Chết tiệt tên nào phá của như vậy!

Mọi người phút chốc ngẩng đầu nhìn về phía hai người trên bầu trời, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi Mạt Tiểu Bạch tựa hồ gọi một câu sư tôn và Đại sư huynh, giờ phút này nhìn, chẳng lẽ… người mặt lạnh kia chính là Thanh Tiêu chân nhân mất tích hơn hai năm?

Mọi người chỉ thấy, hai người trong hư không từ xa tới gần, khuôn mặt tuấn tú của người đi đầu chợt nghiêm, tay áo bào bỗng nhiên vung lên, sau lưng liền té xuống một người.

Mà người đi đầu tựa hồ không chút lo lắng người bị hắn đẩy xuống phi kiếm có thể ngã chết hay không, mặt lạnh từ trên trời giáng xuống, mang theo một mảnh gió rét, giống như yêu tinh được mưa đá ngưng tụ thành hình người.

Tựa hồ rất mạnh, lại tựa hồ… hoàn toàn không có tu vi!

Đây là sao?

Mọi người nhịn không được kinh ngạc nhìn người rõ ràng tiên tử trác tuyệt, lần đầu tiên cảm nhận được rõ tu tiên là gì —— dáng dấp bạch y phiêu nhiên, sương ngọc vô tình vô dục như vậy, gần như là tiên đi?

Viên Cương vừa bị đập rất ác, người cũng không thấy rõ, dĩ nhiên không bị Lâm Tiêu chấn trụ.

Hắn là người phẫn nộ nhất, cả đầu đau nhức, thấy Lâm Tiêu lại đây, nhất thời liền vọt tới: “Là ngươi lấy cái nồi kia đập ta?”

Tay hắn hướng phía vạt áo Lâm Tiêu chụp lấy, móng vuốt mang theo bùn, thành công làm cho mặt mày Lâm Tiêu càng thêm lạnh như băng, chẳng qua Lâm Tiêu căn bản không để ý đến hắn, thậm chí bước chân cũng không dừng lại, tốc độ không chỉ không chậm, ngược lại càng nhanh vài phần.

Mắt thấy tay Viên Cương sắp đụng tới người Lâm Tiêu, bỗng nhiên từ phía sau Lâm Tiêu xông tới một bóng đen, người nọ nâng lên chân dài, đột nhiên đạp một cước, chính giữa bụng Viên Cương.

Bịch!

Mọi người chỉ nghe một tiếng trầm, chỉ thấy Viên Cương kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, đúng là trực tiếp đập ra một cái hố to trên vách đá cách đó không xa, nửa người trên xếp lên nửa người dưới, tay chân sát bên nhau, giãy dụa một lúc lâu cũng không giãy ra.

“Các ngươi mù à!” Viên Cương hì hục nửa ngày, mặt đều nghẹn xanh, giờ phút này cũng không cố nhìn ai đá mình, chỉ hướng đồ đệ sư đệ của mình phẫn nộ rống to: “Không biết đem ta ra sao?!”

Mấy người theo Viên Cương lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng vọt tới, gấp gáp đem người lấy ra.

Viên Cương cả người đau nhức, mặc dù cảm giác bụng mình đau đến nổi điên, nhưng trong kinh mạch lại không biết thế nào như có một cỗ hàn khí quấy phá, rét lạnh phệ cốt, đúng là ngay cả thắt lưng cũng không thẳng nổi.

Hắn tự nhiên không biết mình từ giờ khắc này coi như hoàn toàn bị phế, không bao lâu, tu vi khắp người sẽ tiêu tán như bị thủng, cũng không tụ lại nữa.

Đối với người dám động Lâm Tiêu, thủ đoạn của Quân Mặc cho tới bây giờ đều vô cùng tàn nhẫn.

Quân Mặc cười lạnh vỗ trường sam không có nếp nhăn của mình, thời điểm nhìn qua Lâm Tiêu, vội vàng lộ ra nụ cười ôn nhu mềm mại, bước đến bên sư tôn nhà mình, ngoan ngoãn giống như gia hỏa vừa mới đá người ta mất nửa cái mạng không phải là hắn.

Các đệ tử Huyền Chân tông không nghĩ tới có thể gặp hai người, một đám vui vẻ không thôi, đều xúm lại, kêu sư tôn Đại sư huynh, vừa lo lắng vừa hưng phấn hỏi hai người hai năm nay thế nào.

Lâm Tiêu nhìn thoáng qua, phát hiện cơ hồ đều là người của đỉnh Thanh Kính mình, chỉ có hai người là Tàng Kiếm Phong, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Mạt Tiểu Bạch, chỉ thấy tiểu tử này mặc dù sắc mặt lãnh khốc, nhưng đáy mắt lại hiện lên xanh đen, rõ ràng đã rất nhiều ngày không ngủ, nhất thời liền nhíu mày.

“Sở Thu đâu?”

Hốc mắt Mạt Tiểu Bạch chợt đỏ lên, tay cầm nồi đột nhiên căng thẳng, cắn răng nín nửa ngày cũng không thể nói ra một chữ.

Quân Mặc tiến lên đi tới bên Mạt Tiểu Bạch, đưa tay, bấm trên mu bàn tay Mạt Tiểu Bạch một cái: “Buông tay, đây chính là đồ ta đặc biệt rèn ra cho sư tôn, chớ bóp hư, sư tôn thích nhất uống canh cá nấu bằng nồi này.”

Mạt Tiểu Bạch trố mắt một chút, bị đau mà buông tay, Quân Mặc duỗi tay ra, liền đem nồi thu vào nhẫn.

Lâm Tiêu nhất thời nhíu mày: “Mới vừa đập người.”

Quân Mặc vội cười: “Đồ nhi dùng đáy nồi đập, lúc rơi xuống đất cũng là đáy nồi hướng xuống, không dính một chút bẩn.”

Lâm Tiêu nói: “… Không sao, ta đã sớm tích cốc*.”

*phương thức dưỡng sinh “Không ăn ngũ cốc”

Quân Mặc biết Lâm Tiêu cũng không quan tâm tích cốc, sư tôn nhà hắn chính là thích ăn một ít đồ, lại kén chọn đến cực điểm, nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không hao tâm tổn trí cố sức mà đi học mấy thứ này, còn đặc biệt chế tạo đầy đủ dụng cụ.

Thấy đáy mắt của Lâm Tiêu mang theo vài phần không nguyện ý nhàn nhạt, lại không muốn bỏ qua ý tốt của mình, tâm can Quân Mặc đều sắp tan thành nước, nhất thời lập tức thay đổi chiều hướng nói: “Sư tôn nói cũng phải, đồ ăn cơm gì đó đích xác không thể dùng như vậy, là đồ nhi không suy xét chu toàn. Thứ này cũng có chút thứ khác lẫn vào, không bằng cho các sư thúc rèn vũ khí, sư tôn thấy sao?”

Thần sắc Lâm Tiêu nới lỏng một ít, gật đầu, đáy mắt lộ ra vài phần mềm mại.

Quân Mặc nhịn cười thấp giọng nói: “Ta lại tìm thứ tốt hơn cho sư tôn, hắc tinh huyền thiết này tuy rằng có thể thanh trừ tạp chất, nhưng cũng kém quặng kim tinh, thời gian trước đúng lúc tìm được một ít, đồ nhi nghĩ cách làm một bộ tốt hơn cho sư tôn.”

Trong lòng Lâm Tiêu sinh ra một cảm giác thỏa mái, nhìn Quân Mặc càng thuận mắt vài phần, đem chuyện dọc đường đi thứ này cố ý ôm thắt lưng mình cho qua.

Quân Mặc nhìn bộ dáng Lâm Tiêu nghiêm túc gật đầu, rõ ràng đập vào mắt là bộ dáng thanh lãnh đạm bạc, lại không biết sao chỉ cảm thấy rất đáng yêu, ngón tay cũng có chút ngứa, hận không thể đem người ôm vào ngực hảo hảo xoa nắn một phen, đáng tiếc, hắn bây giờ không dám.

Người này hôm nay hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày lấy lòng sư tôn, cũng không quản cuộc đối thoại của hắn có phải sắp chói mù tai cẩu của mọi người hay không, ghé mắt nhìn Mạt Tiểu Bạch vì hai người cố ý xem nhẹ mà cảm xúc đã bình tĩnh trở lại, lúc này Quân Mặc mới nhìn về phía Mạt Tiểu Bạch, hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Thấy Mạt Tiểu Bạch không lên tiếng, hắn cũng không ép hỏi, mà quét qua bộ dáng của sư đệ khác, liền đoán tám chín phần: “Ngươi đây là muốn rời nhà đi?”

Nắm tay của Mạt Tiểu Bạch nắm thật chặt, tựa hồ hận không thể dùng đầu ngón tay đâm thủng lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, phù một tiếng quỳ gối trước mặt Lâm Tiêu: “Sư tôn, ta… ta không có biện pháp, chỉ có ta đi, sư thúc mới có thể không bị bọn họ khó xử!”

Giọng thiếu niên đặc biệt trong trẻo của Mạt Tiểu Bạch mang theo âm rung, tựa hồ muốn khóc lớn, lại gắt gao mà nhịn được.

Hắn hung hăng dập đầu trên mặt đất, gào lên: “Cầu sư tôn, giết ta thanh lý môn hộ, cứu sư thúc đi!”