Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 62: Thử thay đổi một chút




Từ ngày đem lời trong lòng nói ra, Quân Mặc cảm thấy toàn bộ cuộc đời mình tựa hồ thay đổi.

Sinh mệnh như tràn đầy mây hồng, ngay cả tu luyện khô khan cũng bởi vì hai người cùng nhau mà có vẻ ấm áp vô cùng. Hắn không cần che lấp tâm tư đối với sư tôn, mỗi một lần đưa trà, linh quả hay công pháp… thậm chí đưa chính mình (mặc dù sư tôn cũng không tiếp nhận) đều vô cùng vui sướng, nên tu vi cũng đi lên không ít.

Hắn thật cẩn thận tuân thủ giới hạn giữa hai người, từng chút di chuyển vào khu vực của Lâm Tiêu, mà Lâm Tiêu vì dung túng hắn, đang bất tri bất giác lui về phía sau. Ở chung như vậy hơn mười ngày, hắn gần như mừng như điên cảm giác được, sư tôn đã bị hắn ngầm thay đổi thật nhiều.

Lần này mất trí nhớ, gần như hoàn toàn xoay chuyển tình hình bế tắc hắn đã từng vô pháp giải quyết —— nếu trước khi sư tôn mất trí nhớ, theo sự phòng bị cẩn thận của sư tôn, lại với tính tình xem hắn là nhi tử, hắn muốn thân cận sư tôn, ít nhất phải đợi trăm năm, nhưng ai dám cam đoan trong thời gian trăm năm, sẽ không có người đi vào lòng sư tôn?

Cả đời này, thiên đạo cuối cùng vẫn thương tiếc hắn.

Hắn nghĩ như vậy, nhịn không được liền ngừng tu luyện, giương mắt nhìn người ngồi bên cạnh mình, đáy mắt lộ ra thỏa mãn. Như vậy, thật tốt.

“Sư tôn.”

“Ân.”

“Sư tôn.”

“… Ân.”

“Sư tôn.”

“…”

“Sư tôn.”

“Có chuyện liền nói.” Âm thanh thanh lãnh của Lâm Tiêu cắt ngang cuộc hỏi đáp dây dưa vả lại không có bất cứ ý nghĩa gì, tuy rằng ân vài câu cũng không gây trở ngại việc tu luyện, nhưng tình huống như vậy đã kéo dài gần một buổi sáng, Lâm Tiêu ân đến cái mũi cũng dài ra.

Thời điểm bưng nước gọi, đi qua gọi, lật sách gọi… Cho nên rốt cuộc muốn nháo thế nào?

“Xin, xin lỗi, ta chính là nhịn không được muốn nghe giọng sư tôn.” Thanh niên bên cạnh đáy mắt mang theo mấy phần ủy khuất và cô đơn, đôi mắt xinh đẹp tựa hồ bịt kín lo lắng.

Lâm Tiêu yên lặng mà =_= một chút, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ngươi đã trưởng thành, bán manh cũng không đáng yêu.”

Quân Mặc chớp chớp ánh mắt, biểu tình nhu thuận trong nháy mắt nứt nẻ, sau đó tai hơi đỏ.

Lâm Tiêu liếc hắn một cái, liền rũ mi mắt xuống tiếp tục tu luyện.

Có lẽ là vì mất trí nhớ, mặc dù mơ thấy một phần ký ức, cũng vẫn mang theo vài phần cảm giác đứng bên ngoài nhìn thế giới, mấy ngày nay ở chung, Lâm Tiêu càng phát hiện thanh niên trước mắt này bất đồng.

Thanh niên này mặc dù cố chấp điên cuồng giống mình, nhưng so với mình càng thêm tàn nhẫn, càng thêm kìm nén cảm xúc, cũng càng thêm giỏi về ngụy trang.

Người này hiển nhiên rất biết làm cách nào lấy được thứ bản thân muốn, trên người Quân Mặc thiếu rất nhiều thứ mặt ngoài, giống như những ấm áp và chính nghĩa có thể để cho người ta cảm giác được, toàn bộ đều bị Quân Mặc giấu đến một chỗ dự phòng, thí dụ như, toàn bộ đều dùng trên người mình.

Đây là lý do lớn nhất Lâm Tiêu bằng lòng dung túng hắn, Lâm Tiêu rõ ràng cảm giác được, người này đối với mình chân thành đến rùng mình.

“Thực lực của ta khôi phục gần xong.” Lâm Tiêu đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu thanh niên, môi mỏng lộ ra độ cong nhàn nhạt: “Có muốn thử một chút hay không?”

Quân Mặc theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay Lâm Tiêu, có chút chần chờ dừng trong chốc lát mới gật đầu.

Lâm Tiêu thấy hắn chần chờ, nhưng không hỏi, đưa tay vỗ vai của hắn, thái độ vĩnh viễn lạnh nhạt và bình tĩnh, làm thần sắc căng thẳng của Quân Mặc cũng thoải mái theo vài phần.

Lâm Tiêu đi tới trong sân trước, Quân Mặc cũng cười đi theo, nhìn sư tôn nhà mình, đáy mắt đen bóng mang theo vui vẻ thỏa mãn —— đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được tu vi tăng lên, không phải vì báo thù và giết người, mà vì làm bạn.

Sau khi đem trận pháp phòng ngự trong sân mở ra, hai người liền động thủ.

Kiếm pháp của Quân Mặc nhẹ nhàng mờ ảo, hư hư thật thật, hành động như nước chảy mây trôi, lại có chỗ như mưa thuận gió hoà, nhưng mỗi một lần trường kiếm hai người chạm vào nhau, lại tỏ rõ chiêu thức tàn nhẫn quả quyết.

Mà kiếm pháp của Lâm Tiêu thì lạnh lùng kiên cường, kiếm chiêu tài tình, cái gọi là bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mĩ miều như dáng vẻ du long, trong không khí mang theo vài phần tàn nhẫn dứt khoát, rất nhiều thời điểm, Lâm Tiêu rõ ràng có thể xảo trá vô số, lại cố tình thích sát phạt quyết đoán, đao phong kiên quyết, hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng*.

*nghĩa là hai đối thủ gặp nhau trên con đường độc đạo, người dũng cảm sẽ chiến thắng

Keng keng keng!

Hai người ngươi tới ta đi, đúng là đánh ngang sức ngang tài. Ngươi lui, ta tiến, ngươi tiến, ta lui, rút đao cùng hướng như thế, lại hết lần này tới lần khác đánh ra phong thái trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.

Lâm Tiêu giằng co đánh một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác cảm thấy một chút kỳ quái, hắn đột nhiên nhìn thẳng ánh mắt Quân Mặc, lập tức liền nhìn thấy thỏa mãn cùng say mê ở đáy mắt người này.

Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nháy mắt hiện lên hồng nhạt, mắt phượng Lâm Tiêu nhíu lại, động tác trong tay nhất thời nhanh hơn gấp đôi, vả lại ấn đường chợt lóe hồ quang, chỉ thấy một tia điện lưu từ đầu ngón tay của hắn bay ra, xoẹt một cái nhảy vào trường kiếm trong tay.

Vũ khí có điện, hồ quang kia không một tiếng động nhảy qua, Quân Mặc vốn luống cuống tay lập tức tê dại, cổ tay buông lỏng, trường kiếm thiếu chút nữa rời tay.

Cùng lúc đó, một tia hắc khí theo cổ tay Quân Mặc đột nhiên nhảy ra, lại vì dòng điện này như chuột gặp mèo mà rụt trở về, bất quá biến cố này trong chớp nhoáng quá nhanh, hai người cũng không ai chú ý tới.

Tất cả tâm thần của Quân Mặc đều ở trên người Lâm Tiêu, nhìn người trước mắt gần trong gang tấc, khóe miệng hơi nâng lên, cười giống như là mèo con ăn được cá, nhất thời nhịn không được ngứa tay một trận.

Vừa vặn Lâm Tiêu lại một kiếm tấn công lên, hiển nhiên cảm thấy đã giáo huấn qua Quân Mặc, nên động tác cũng chậm vài phần, ngón tay Quân Mặc hơi vừa động, đột nhiên động thân xông tới.

Lâm Tiêu bị hành động của Quân Mặc làm cho sửng sốt, theo bản năng mở ra trường kiếm trong tay, lần này tốt lắm, trước ngực mở rộng, lại như mở ra cánh tay nghênh đón Quân Mặc, bị Quân Mặc ôm vào lòng, trực tiếp ấn vào màn hào quang trong suốt của trận pháp kia.

“Sư tôn thật là lợi hại.” Quân Mặc cười nhẹ một tiếng, lại gần đem đầu chôn ở cổ Lâm Tiêu cọ cọ, thân hình cao lớn hơi dùng sức, lại đem cả người đặt tại nơi đó, trong lúc nhất thời Lâm Tiêu không thể động đậy: “Nửa người ta đều đã tê rần.”

Lâm Tiêu mặt không đổi sắc mặc hắn ôm, hơi nghiêng đầu muốn nói, lại không nghĩ đứa ngốc này đúng lúc ngẩng đầu lên, môi mềm nhất thời cọ lên khuôn mặt tuấn tú kia, một đường cọ đến khóe miệng.

Chết tiệt giống như làm chuyện gì không đúng.

Lâm Tiêu cứng người chậm rãi nghĩ, rõ ràng cảm giác được đứa ngốc ôm mình cũng cứng người. Hai người cứng đờ một khắc, Lâm Tiêu mím môi, hơi nâng tay lên, đặt lên trán Quân Mặc: “Ta nói kết bạn sống qua ngày, cũng không có nghĩa ta đồng ý ngươi thượng ta. Hiểu?”

Năm ngón tay Lâm Tiêu mở ra, kiên quyết đẩy miệng của người trước mặt ra, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trong mắt phượng mang theo vài phần nóng nảy và thẹn quá thành giận —— cọ một chút mà thôi, là mặt chứ không phải phía dưới, ngươi cứng cái đản đản!

“Sư tôn ở phía trên cũng có thể!”

Cho nên nói, thời điểm dùng nửa người suy tính, cũng không cần dùng nửa người nói chuyện, Quân Mặc nhìn vẻ mặt Lâm Tiêu nháy mắt hắc lạnh, nhất thời đã tê rần móng vuốt.

Hắn giống như, nói lời gì đó ngu xuẩn!

“Đem móng vuốt của ngươi, từ quần ta, lấy! Ra!” Ánh mắt Lâm Tiêu giống như chất vấn, môi mỏng cười lạnh liên tục không những không làm Quân Mặc lùi bước, ngược lại chỉ cảm thấy trêu ngươi cực điểm, lại đặc biệt muốn nếm thử hương vị mỹ vị đến cực điểm kia.

Quân Mặc do dự làm Lâm Tiêu hoàn toàn híp mắt, cười lạnh một tiếng, duỗi tay ra bắt lấy toàn bộ móng vuốt của Quân Mặc, một cái xoay người liền đem người đặt trên màn hào quang, khuôn mặt tuấn tú kia chậm rãi tới gần, thân mật làm Quân Mặc khẩn trương đến quên hô hấp.

Thật muốn, thật muốn hôn lên.

Quân Mặc nghĩ như vậy, không tự giác liếm môi dưới, hầu kết di động lên xuống.

Lâm Tiêu bị ánh mắt Quân Mặc nhìn đến cánh môi nóng lên, không tự chủ cắn môi, chỉ cảm thấy nơi bị Quân Mặc nhìn chằm chằm lại như phát hỏa.

Từ từ, động tác liếm môi chết tiệt này là cái quỷ gì?!

Lâm Tiêu chỉ cảm thấy hô hấp đình trệ, ma xui quỷ khiến nhìn thẳng môi Quân Mặc, lại kề sát vào hai phân, sau đó dừng lại, bỗng cười lạnh hai tiếng, để sát vào, hai trán nháy mắt chạm nhau.

Tư tư tư tư tư…

Cảm giác dòng điện qua thân quả thực làm cho lòng người lộn xộn, Quân Mặc chỉ cảm thấy toàn bộ thân mình nháy mắt đã tê rần, nhất là chỗ trán kia, lại nóng giống như lửa đốt, nhưng thay vì đặc biệt khó chịu, Quân Mặc lại kỳ dị cảm thấy tựa hồ cũng không phải.

Hắc khí nóng nảy bất an trong cơ thể không nhu thuận, không lúc nào không tra tấn đan điền, lại nháy mắt nghỉ ngơi, giống như băng mỏng dưới mặt trời chói chan.

Vả lại, thời điểm dòng điện thông qua hai người, lại có một cảm giác quanh co lặp đi lặp lại, ngoại trừ đau đớn lúc ban đầu ra, cảm giác tê dại kia từ trong xương tủy bay lên, Quân Mặc chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị tiểu miêu gãi qua, ngứa ngáy vô cùng.

Sư tôn sao lại… trêu ngươi như vậy!

Con ngươi Quân Mặc đột nhiên tối sầm lại, ám sắc ở đáy mắt rốt cuộc không che giấu được, mặc dù tay bị giam cầm trên đỉnh đầu, nhưng hai người gần gũi, Quân Mặc đột nhiên cúi đầu, bắt lấy cánh môi mê người kia, thời điểm người này kinh ngạc đến trừng mắt, bá đạo xông vào miệng, tùy ý thưởng thức vị ngọt trong đó.

Lâm Tiêu theo bản năng lui về phía sau một bước, đồng thời nhấc chân tính toán ngăn lại đứa ngốc t*ng trùng thượng não này, nhưng bởi vì lui về, lại làm cho cặp tay kia được tự do, Quân Mặc một tay giữ gò má, một tay đè gáy Lâm Tiêu, càng hôn xuống sâu hơn so với vừa rồi.

Hai bên va chạm, Quân Mặc trong ôn nhu mang theo bá đạo không lùi bước, Lâm Tiêu có chút khó chịu muốn tránh ra, cũng không ngờ phát sinh biến cố, dòng điện rõ ràng bình thường đánh tới người bên cạnh bị thương, giờ phút này hiệu quả lại còn tốt hơn chân khí song tu, cho dù Lâm Tiêu vì không thương tổn đến Quân Mặc mà đem dòng điện khống chế cực nhỏ, vẫn nháy mắt đem mình kéo vào lốc xoáy trầm luân.

Loại cảm giác thủy nhũ giao dung, tin cậy lẫn nhau, linh hồn cộng hưởng, ngoại trừ lẫn nhau thì không dung nạp người ngoài, đúng là mỹ vị ngọt lành như vậy, làm Lâm Tiêu so với tưởng tượng càng chìm đắm hơn trong đó.

Tay chống đẩy dần dần biến thành ôm chầm, chân chống cự chậm rãi buông xuống gần sát, hắn hơi nheo lại mắt phượng, thời điểm sắp bị người này hôn đến hít thở không được chợt đẩy Quân Mặc ra, mắt phượng đen như mực gắt gao nhìn thẳng môi mỏng tiên diễm trước mắt, hai mắt si mê cố gắng kiềm chế thanh niên, hắn mím môi, chỉ cảm thấy ngực dường như bị một vật hung hăng va chạm.

Sau khi tỉnh lại, Lâm Tiêu không nhớ nổi bất kỳ thứ gì, chỉ có bản năng muốn thân cận đứa ngốc này.

Có lẽ từ thời điểm kia hắn nên nghĩ đến, hắn so với tưởng tượng của mình càng thích thân cận người trước mắt hơn.

Tâm tư vốn chỉ muốn làm bạn lẫn nhau kia, mấy ngày nay dưới các loại dẫn dắt, chỉ sợ vào thời điểm hắn không biết cũng đã biến chất.

Sau hơn một tháng mất trí nhớ sống chung, giống như trên tờ giấy trắng tự mình khắc họa dấu vết sâu sắc, kết cục đã định trước vô pháp khống chế.

Không có loại làm bạn đơn thuần nào, càng ngày càng muốn đem người ôm vào ngực.

Không có loại phụ tử thân tình nào, dung túng đối phương đụng vào mình.

Càng không có loại sư đồ nào, cho phép đối phương đem mình đặt tại nơi này hôn môi.

Cho nên, chẳng lẽ trước kia cách hắn nuôi hài tử không đúng, mới đem hài tử này nuôi sai, sau đó trái lại bị hài tử này bẻ cong…?

Lâm Tiêu mờ mịt nghĩ, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn con ngươi thuần túy mà sạch sẽ kia —— trong ánh mắt người này chỉ có chính mình, mà hắn, lại không muốn trong đôi mắt này có thêm bóng dáng người khác.

Cho nên, hắn có phải nên tuân theo bản năng của mình không, theo ý đứa ngốc, đem hình thức ở chung giữa hai người, thử thay đổi?

Hắn nghĩ như vậy, bên môi tràn ra một tiếng cười nhẹ, đưa tay nắm lấy cằm Quân Mặc, kéo đầu Quân Mặc xuống, kiêu ngạo bá đạo mà hôn trả lại.

Tiểu tử, ngươi trêu chọc đến ta, không được nhúc nhích, không cho lui, nếu không, đánh nát đản của ngươi!