Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 96: Liên Tục Bị Đuổi Giết






Mạc Vô Tà không trả lời, môi hơi mím lại, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ, y chắp hai tay lại rồi xông tới.
"Sở Thanh Vân, ta cũng chẳng còn cách nào, trên người ngươi có thứ mà họ muốn, ta bắt buộc phải đem ngươi về.

Nếu không muốn ăn đau thì hãy ngoan ngoãn đi theo ta!"
Sở Thanh Vân xuất Câu Ly kiếm lên đỡ, tức giận quát:
"Hừ! Uổng cho ta trước đây còn nghĩ ngươi là anh tài kiệt xuất, không ngờ cũng chẳng biết phân biệt đúng sai."
Mạc Vô Tà ra chiêu sắc bén, nhưng đúng là không muốn dồn Sở Thanh Vân vào chỗ chết.
"Sở Thanh Vân, ngươi sung sướng từ nhỏ, đâu thể biết được nỗi khổ của những người khác.

Trên lưng ta còn gánh vác cả tương lai của Âm Linh giáo, ta không thể nào ích kỷ được, chỉ trách ngươi lại là hi vọng của toàn Tu chân giới thôi."
"Nói nhảm.

Sở Thanh Vân ta sống tiêu sái, cái gì tu chân giới thì liên quan mẹ gì đến ta? Toàn lũ tiểu nhân các ngươi suy diễn lung tung." Sở Thanh Vân nhíu mày, hi vọng cái quỷ gì, rặt một lũ đều thèm muốn bản đồ trên người y, lại còn lấy Tu chân giới làm cớ.

"Ngươi không phải đối thủ của ta." Ánh mắt Mạc Vô Tà sắc bén, từ trên thân U Linh kiếm toát ra một làn khói đen, ngay lập tức âm linh tràn ra vây Sở Thanh Vân vào giữa.
"Có phải hay không chẳng đến lượt ngươi phán xét." Sở Thanh Vân nóng máu, hoả diễm từ trong cơ thể bùng lên, y đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào từng chiêu kiếm đang biến ảo khôn lường lao tới chỗ mình.
"Phá!"
Sở Thanh Vân hô lên, Câu ky kiếm chợt động, y chỉ chém ra một chiêu duy nhất, Mạc Vô Tà chỉ kịp nhìn thấy hoả diễm ngập trời, tim đập thình thịch, sau đó tay đau buốt, theo phản xạ mà buông kiếm ra.
U Linh kiếm rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng.
Mạc Vô Tà không thèm nhặt kiếm, nhìn trừng trừng Sở Thanh Vân, miệng liên tục thì thào.
"Kiếm ý, thì ra ngươi đã lĩnh ngộ được kiếm ý..."
Sở Thanh Vân cũng không biết mình vừa phát ra kiếm ý, chỉ biết là trong đầu bây giờ cực kỳ thoải mái, giống như y đã hiểu rõ về Hỗn độn vô ảnh kiếm vậy, đây là một cảnh giới chưa từng gặp bao giờ.
"Giỏi lắm.

Ngươi đã thắng! Muốn giết muốn đánh tuỳ ý."
Mạc Vô Tà nở một nụ cười xán lạn, nhưng không hiểu sao Sở Thanh Vân lại nhận ra trong đôi mắt của hắn ẩn chứa đau thương không tài nào che giấu.
Y thở dài một hơi.
"Ta không giết ngươi.

Quay về nói với người ở đằng sau ngươi, Sở Thanh Vân ta không liên quan đến Vọng Nguyệt sơn hà đồ gì đó, các ngươi tìm nhầm người rồi."
Sở Thanh Vân vốn dĩ phải giết chết Mạc Vô Tà, nhưng trong thâm tâm y vẫn luôn thưởng thức người này, hơn nữa chiêu kiếm của hắn không hề có sát khí, y cũng chẳng muốn làm khó dễ.
Muốn chấm dứt chuyện này hẳn là phải đi tìm người khởi xướng ra tất cả mọi chuyện, Mạc Vô Tà có lẽ chỉ là con tốt thí.
"Ta chấp nhận thua.

Nhưng ngươi cứ cẩn thận, không chỉ có ta mà tất cả các thế lực khác đang lùng sục ngươi, tốt hơn hết kiếm một chỗ mà trốn đi!" Mạc Vô Tà thu lại nụ cười rồi thẳng thắn.
Sở Thanh Vân nhíu mày.

Tất cả thế lực? Như vậy y có khác nào con cá nằm trên thớt, mặc người đến thịt?
"Thực ra ta có một thắc mắc, tại sao ngươi xác định được vị trí của ta?" Cuối cùng Sở Thanh Vân vẫn hỏi ra miệng.


Y nghi ngờ từ hôm trước rồi, vì sao liên tục có người tìm được y vậy? Rõ ràng Huyễn Linh bí cảnh này không hề nhỏ.
"Ta được trưởng lão báo." Mạc Vô Tà cũng không giấu giếm.
"Trưởng lão?"
"Đúng vậy, thôi ta đi đây, ngươi tự bảo trọng!" Mạc Vô Tà tuỳ ý nói, sau đó nhặt U Linh kiếm lên rồi phóng đi, để lại Sở Thanh Vân đứng ngẩn ngơ.
Bọn họ làm sao biết được vị trí của y? Trên người y có thứ gì sao?
Sở Thanh Vân hơi hoang mang, quay đầu nhìn về phía thung lũng hoa đào, trong lòng do dự, thật ra y hơi muốn quay lại đó, nếu có hai người cường đại như Lan và A Triết bảo hộ, an toàn chắc không phải là vấn đề.
Thế nhưng nhớ đến ánh mắt bài xích của người tên A Triết kia, Sở Thanh Vân lại lắc đầu xua ý nghĩ hoang đường đó đi.
Huyễn Linh bí cảnh này nghe nói sẽ mở ra trong vòng một tháng, sau đó tất cả người bên trong sẽ bị truyền tống ra ngoài.
Nhẩm tính thời gian, Sở Thanh Vân đã ở trong bí cảnh này sáu ngày rồi, tính đi tính lại, y chỉ cần cố gắng trốn chạy thêm hơn hai chục ngày nữa.
Hai chục ngày nữa, làm sao y có thể thoát nổi?
Không biết Bạch Cẩn Phong đang ở đâu? Sở Thanh Vân thử kích hoạt đá truyền tin, thế nhưng đều bặt vô âm tín.
Chẳng lẽ đây cũng là thiên ý?
Bỗng dưng Sở Thanh Vân cảm thấy mờ mịt, lồng ngực thắt chặt lại, y thật sự không muốn chết, y nhớ Bạch Cẩn Phong, nhớ bóng dáng vững chãi luôn đứng che gió che mưa cho mình.
Nhưng rất nhanh Sở Thanh Vân không còn nghĩ ngợi nổi nữa, từ đằng xa y đã ngửi thấy hơi thở cường đại đang tiến về đây, người đến chắc chắn rất khó chơi.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Sở Thanh Vân không do dự, quay đầu chạy về phía ngược lại.
Hơi thở cường đại kia nhanh chóng bám theo.
Cảm giác người đuổi ta chạy này thật con mẹ nó quá ức chế.

Sở Thanh Vân bị kích phát ý chí, phi độn hết sức tốc lực, cuối cùng cũng cắt đuôi người đeo bám.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua làm Sở Thanh Vân nổi hết da gà.
Bấy giờ y mới ngơ ngác nhìn nơi vừa dừng chân.

Y dường như lạc vào một thế giới khác, nơi đây toàn là hắc khí bao phủ, dưới đống đổ nát là vô vàn mộ bia cắm ngổn ngang, chiến ý bạo ngược ở khắp nơi, nhìn sâu vào bên trong kia là một màu đen chết chóc.
Lông tơ trên người Sở Thanh Vân dựng đứng, y muốn rút chân về nhưng cơ thể cứng đờ không cử động được.


Không phải là y nhát gan, mà uy áp ở nơi này quá mạnh, y không thể chống đỡ.
Tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Sở Thanh Vân lúc này có hai lựa chọn, một là quay đầu lại, tiếp tục đối diện với đám người như âm hồn bất tán kia.
Hai là đi vào trong.
Uy áp ở đây nghiền ép Sở Thanh Vân đến ngạt thở, y nhận thấy huyết tinh chính mình như sôi trào.

Tiếng bước chân ngày càng gần, y không do dự nữa, cố gắng chịu đựng rồi xoay người bước vào màn đêm tăm tối.
"Đây...!đây có phải là Vạn cốt tràng không? Y chưa ngu dốt đến mức trốn vào đây chứ?" Một tên đệ tử nói nhỏ, chân dẫm vào thứ gì đó hơi ấm ướt, sợ đến thót cả tim.
"Thôi đi, tu vi của y chỉ có Kết đan sơ kỳ, chưa chắc đã kịp vào trong đã bị uy áp nghiền cho tan vỡ rồi."
"Vậy chúng ta đi thôi, y chắc chưa chạy được xa."
Tiếng nói và tiếng bước hỗn tạp đi xa dần, Sở Thanh Vân mới lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, y vừa trốn sau một bia mộ vô danh, khí tức bên dưới phát ra làm ngực y bức bối.
Rõ ràng y chỉ cách đám người kia vài trượng nhưng bọn chúng không hề phát hiện ra.

Đây là địa phương quỷ quái gì vậy?
Sở Thanh Vân cũng không dám khinh thường, đang định quay ra thì bỗng nhiên có thứ gì bên trong thôi thúc y bước vào.
Cái cảm giác này thật kỳ diệu, giống như là có một sợi dây liên kết y và thứ đó.
Sở Thanh Vân nhắm mắt đánh liều, cố gắng đi tiếp.
Càng vào sâu khí tức cổ quái càng dày đặc, Sở Thanh Vân vận dụng hết công lực mới di chuyển được một bước nhỏ, lúc này trán đã lấm tấm mồ hôi, đôi chân đau như muôn vàn kim nhọn đâm vào.
Bỗng y sững người.
Trong cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ có một đốm sáng bàng bạc xuất hiện, điểm xuyết qua đêm đen, vô cùng rực rỡ..