Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 60: Rung động




Bên kia Sở Thanh Vân vừa vào phòng vội nhìn quanh đánh giá hoàn cảnh, cũng may nơi đây hơi cũ kỹ một chút nhưng nhìn chung cũng khá sạch sẽ. Cửa sổ còn có thể nhìn ra đường xá nhộn nhịp bên dưới.

Tất nhiên y vẫn không yên tâm, dùng Thanh thuỷ quyết làm sạch một lần từ trong ra ngoài rồi mới ngồi xuống giường.

Dù sao đi nữa tuổi Sở Thanh Vân vẫn nhỏ nhất, kinh nghiệm ra ngoài không nhiều, thế nên lần đi lại này cũng làm y thấm mệt.

Nghỉ ngơi một lát, y quyết định rung chuông gọi tiểu nhị.

Tráng hán tiểu nhị đến rất nhanh, lúc Sở Thanh Vân mở cửa, gã quệt vội dầu mỡ lên vạt áo rồi cười hềnh hệch.

"Vị công tử này cần ta giúp..." chữ gì còn chưa kịp nói ra miệng, tráng hán đã ngớ người ra, mắt trợn tròn, cũng may là gã bình phục kịp, vội giả bộ ho khù khụ rồi nói tiếp. "Vị công tử này cần ta giúp gì?"

Sở Thanh Vân nhíu mày, ấn tượng với vị tráng hán tiểu nhị này không được tốt cho lắm, tuỳ ý đưa ra hai viên hạ phẩm linh thạch rồi phân phó.

"Ngươi mang lên đây một ít thức ăn chứa linh lực, với chuẩn bị nước tắm cho ta."

"Được được, công tử chờ một chút."

Tên tráng hán tiểu nhị hớn hở cầm theo linh thạch rồi rời đi, sau khi đặt một phần đồ ăn trêи chiếc bàn nhỏ trong phòng, gã chuẩn bị một thùng đầy nước tắm cho Sở Thanh Vân.

Sở Thanh Vân chú ý đến gã này cứ len lén nhìn mình với ánh mắt kỳ quặc thì hơi khó hiểu, mãi đến lúc đuổi người đi rồi nhảy vào ɖu͙ƈ đũng thì mới ngớ người ra.

"Con mẹ nó dịch dung đan thế mà đã mất tác dụng rồi."

Dịch dung đan chỉ có tác dụng trong mười canh giờ, hiển nhiên Sở Thanh Vân không biết điều này, y còn tưởng một viên dùng được mãi.

Thảo nào mà nhìn vẻ mặt tên tráng hán tiểu nhị kia nhìn y với vẻ cực kỳ hoảng hốt, giờ phải làm thế nào để lấp ɭϊếʍ nhỉ?

Đầu óc Sở Thanh Vân vận chuyển nhanh chóng, cuối cùng quyết định mặc kệ nó. Dù sao mặt y cũng không phải không thể gặp người.

Lấy một bình linh tuỷ pha vào nước tắm, Sở Thanh Vân nằm ngâm mình trong ɖu͙ƈ đũng chán chê, đến lúc tinh thần thoải mái rồi mới ra ngoài.

Lúc này thức ăn tiểu nhị mang lên đã nguội ngắt, y liền khống chế hoả diễm trong lòng bàn tay, nhanh chóng làm nóng đồ ăn.



Kể ra chủ tu hệ hoả cũng tiện lợi ra phết đó.

Sở Thanh Vân lôi hồ ly nhỏ từ trong Vạn Thú nang ra ngoài, vật nhỏ vẻ mặt đầy tủi thân nhìn lên làm lòng y càng mềm mại, vội vàng xé thịt dỗ dành nó.

"A Tuyệt, chắc mày đói lắm rồi, mau ăn đi."

Không ngờ hồ ly nhỏ giận dỗi quay ngoắt đầu đi. Vểnh bốn cái đuôi lên chống đối.

Thấy vật nhỏ còn ngúng nguẩy, Sở Thanh Vân đành phải xuống nước trước. "Được rồi được rồi, tao hứa chỉ khi nào phải ra ngoài mới bỏ mày vào đó, buổi tối tao sẽ cho mày lên giường ngủ cùng, chịu không?"

Lúc bấy giờ hồ ly nhỏ mới cọ cọ vào tay y rồi cắn lấy miếng thịt dị thú.

Sở Thanh Vân còn chưa kịp ăn thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ mạnh, y vội vàng cảnh giác, dùng thần thức quét một lượt, thấy là Từ Kha mới bước ra mở cửa.

Từ Kha nhìn thấy Sở Thanh Vân mặc một bộ y phục lỏng lẻo biếng nhác dựa vào cửa, gương mặt đã trở lại vẻ yêu diễm như cũ. Gã trưng ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, lôi ra cả bình Dịch Dung đan rồi đưa cho y.

"Ta tưởng đệ chỉ cần dùng thứ này để xuống núi thôi chứ, giờ đến đây rồi còn dùng nó làm gì? Diệp Thần tiểu tử kia còn chưa phát hiện, để hắn biết thì đệ cứ xác định đi."

Sở Thanh Vân cười ranh mãnh. "Có sao đâu, chơi rất vui mà, với lại đại sư huynh không giữ được miệng, tốt nhất ta không nên để lộ với huynh ấy."

"Thế cũng được, may mà vì đề phòng nên ta đã mua hẳn một bình hai mươi viên." Từ Kha gật gù, bỗng nhìn thấy ɖu͙ƈ đũng ở giữa phòng và thức ăn trêи bàn, gã nhanh chóng đi tới bốc một miếng thịt bỏ vào miệng, tiện thể xoa đầu hồ ly.

"Đệ cũng biết hưởng thụ đấy nhỉ? Ta còn chưa kịp thay quần áo đâu."

"Thì sao?" Sở Thanh Vân thong thả đi đến chiếc ghế đối diện Từ Kha rồi ngồi xuống, tay chống cằm, mắt hoa đào hờ hững nhìn gã, "Vốn dĩ rời núi là để hưởng thụ, ta cũng không muốn uỷ khuất chính mình.

Từ Kha bật cười, tự nhiên bị khí thế vô hình của Sở Thanh Vân làm rung động. "Đệ nói cũng đúng nhỉ?"

Hai người lại hàn huyên một lúc, hứa hẹn buổi tối cùng nhau đi thanh lâu, Từ Kha ăn thêm mấy miếng thịt rồi nhanh chóng trở về phòng. Sở Thanh Vân cũng chẳng còn hứng ăn nữa nhanh chóng gọi tiểu nhị lên dọn.

Lúc tráng hán tiểu nhị lên phòng, gương mặt Sở Thanh Vân đã trở lại vẻ bình phàm như cũ, gã tiếc nuối dời mắt đi, ai dè Sở Thanh Vân nhanh chóng lướt đến, dùng cánh tay trắng nõn nà nhấc cao cổ gã lên, cảnh cáo:

"Chuyện ngày hôm nay cấm ngươi nói với ai, nếu không đừng trách ta độc ác."



Ánh mắt lạnh lùng của Sở Thanh Vân làm tim gã đập thình thịch, hơi thở nghèn nghẹn dâng trong ngực, ý thức được mình không có một chút sức lực để phản kháng, gã vội gật đầu lia lịa.

"Vâng, tiểu nhân đã biết, tiểu nhân nhất định sẽ khâu miệng mình lại."

Sở Thanh Vân cũng chẳng tin tưởng lắm, nhưng vẫn thả người ra, nhìn thấy bóng dáng chạy trối chết của gã thì tương đối hài lòng.

Lăn lộn cả ngày trời, y quyết định ngủ một giấc cho lại sức.

Có lẽ vì mệt mỏi nên y lại nằm mơ. Từ khi xuyên đến đây những giấc mơ như thế này cứ lặp lại liên tục, hầu hết toàn là cảnh sinh hoạt thường ngày.

Bầu trời nhuộm một mầu vàng ruộm, trêи Đỉnh Thiên Nhai văng vẳng tiếng cười khanh khách của thiếu niên. Sở Thanh Vân ngồi gọn trong lòng Bạch Cẩn Phong, kéo áo hắn làm nũng.

"Sư tôn, sao ta học hai năm rồi mà vẫn không thể buộc được một sợi bùa chú lên tóc, ta kém cỏi quá phải không?"

"Ai bảo." Tiếng nói dịu dàng của nam nhân truyền từ trêи đỉnh đầu xuống, "Thanh Vân là giỏi nhất, không buộc được tóc cũng không sao, sau này vi sư buộc cho ngươi."

"Sư tôn thật tốt." Thiếu niên in đôi môi mềm mại lên má nam nhân, xoay người lại vòng tay đu lên cổ hắn, giọng nói mềm mại cất lên. "Ta thích sư tôn nhất."

"Vi sư cũng thích Thanh Vân nhất."

Giấc mơ quá đỗi dịu dàng, Sở Thanh Vân ngơ ngác nhìn lên xà ngang trêи nóc phòng, nhất thời không phân nổi giấc mơ hay hiện thực.

Đờ đẫn một lúc lâu, lúc quẹt tay để vén tóc ra, y phát hiện má mình đẫm lệ. Một nỗi sầu muộn không hiểu vì sao bỗng dâng lên trong lòng.

Tại sao y lại mơ giấc mơ hoang đường này...

Tại sao y và Bạch Cẩn Phong lại có thể thân mật như vậy?

Tại sao trái tim của y lại đập như muốn phá tung lồng ngực ra thế này.

Biểu tình dịu dàng đó chân thật đến mức Sở Thanh Vân tưởng như đó là một phần ký ức đã bị lãng quên, nếu không nhìn vào khối thân thể non nớt này y còn nghĩ mình mất trí nhớ.

Nhưng ngẫm ra, đó chỉ là một giấc mộng mà thôi.