Sư Tôn, Đồ Nhi Không Bao Giờ Sai

Chương 5: Dạy dỗ




“Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ. Câu này ngươi có hiểu là gì không?”

Tang Hoa tay trái cầm sách, tay phải cầm roi dài cho ra dáng một lão sư, vừa đi vừa hỏi Lăng Ca. Lăng Ca đang vuốt tóc, hí hoáy vẽ vời trên giấy, dừng lại một chút ngẩng lên và lắc đầu. Ở yêu giới không bao giờ mở mấy lớp học nhàm chán thế này. Từ nhỏ đến lớn hắn chỉ biết đánh nhau. Lúc nhỏ đánh đám động vật, lớn hơn chút đánh đám người trái ý hắn, trưởng thành thì đánh lên tận thần giới, giờ nghĩ lại đều thấy thật sảng khoái. Thế mới gọi là được sống.

Tang Hoa liếc nhìn khuôn mặt Lăng Ca, lại nhìn đến cái mớ rối bòng bong trên giấy chẳng biết là quái gì, ngao ngán lắc đầu. Có được khuôn mặt đẹp như tranh vẽ thì đã sao, đầu óc rỗng tuếch mới thực là tai họa.

“Câu này nghĩa là một ngày đã làm sư phụ ngươi, thì cả đời ngươi đều phải tôn kính người ấy như cha. Nói cách khác, sư phụ giống hệt cha mẹ đã tạo ra ngươi. Cha mẹ cho ngươi sinh mạng, còn sư phụ cho ngươi kiến thức.”

Lăng Ca lắc đầu, cố chấp nói: “Cha mẹ là cha mẹ, sư phụ là sư phụ, cách gọi đã khác thì công dụng cũng khác, căn bản không phải một. Sương mù cũng rất giống khói, nhưng chẳng ai gọi sương mù buổi sớm là khói, và chẳng ai gọi khói tỏa ra từ lửa là sương mù.”

Tang Hoa nghe lời này cũng rất có đạo lý: “Thôi bỏ, vi sư sẽ dạy ngươi câu khác. Ác giả ác báo, thiện lai thiện báo. Ý của câu này là làm việc ác sẽ gặp quả báo của cái ác, làm việc thiện sẽ được sự đền đáp của cái thiện. Ví như ngươi cứu một con hồ ly, con hồ ly đó mai này có thể sẽ quay lại tìm ngươi trả ơn, lúc đó ngươi mới phát hiện nàng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”

Tang Hoa vạch ra một viễn cảnh tươi sáng chính là để nuôi dưỡng mầm non tinh khiết trong đầu Lăng Ca, nhưng Lăng Ca lại ngủ gà ngủ gật. Hắn giơ cao roi, muốn đánh cho não tên đệ tử này khai thông, lại sợ làm hủy hoại khuôn mặt “như trác như ma” kia thì rất hối tiếc, nên hạ roi thấp hơn quất một phát vào mông y. Lăng Ca nhảy nhổm, ngồi ngay ngắn trở lại, giả vờ chăm chú hết sức có thể.

“Rốt cuộc là có nghe vi sư nói gì nãy giờ không?” Tang Hoa gằn giọng.

“Có có. Đồ nhi nghe sư tôn bảo cứu hồ ly thì hồ ly sẽ biến thành mỹ nữ trả ơn ạ. Nhưng mà sư tôn, chắc gì con hồ ly đó là giống cái? Nó không thể biến thành mỹ nam sao? Lại chắc gì nó còn trẻ, chưa chừng là một mỹ lão bà hoặc một mỹ lão ông đấy.”

“Cái chính không phải con hồ ly đó sẽ trông thế nào? Cái chính mà vi sư muốn nói là làm việc tốt sẽ được hồi đáp tốt.”

“Nhưng mà sư tôn…” Chỉ nghe bốn chữ này của Lăng Ca là Tang Hoa lại sắp đổ mồ hôi. Không biết tên nhóc này định ý kiến ý cò gì, nhưng khẳng định không phải ý kiến tốt.

Lăng Ca cụp mắt xuống, có vài phần bi thương khó nói: “Trước kia khi thần yêu hai giới còn hòa bình chung sống, Yêu Đế từng muốn gả em gái của mình, đồng thời là đệ nhất mỹ nhân của yêu tộc Lăng Hiểu cho Đông Duệ. Thiên Đế chấp nhận, còn mời Lăng Hiểu đến Cửu Trùng Thiên dạo chơi. Thế nhưng những người trên Cửu Trùng Thiên cho rằng Lăng Hiểu không xứng với Đông Duệ, kẻ nói này người nói nọ, mà chính Đông Duệ cũng không ra sức bảo vệ cho Lăng Hiểu, khiến cô đau buồn quay về yêu giới, từ đó sinh bệnh qua đời. Yêu Đế có ý tốt muốn liên minh, cuối cùng thì sao? Hại chết chính em gái của mình. Đây là thiện lai thiện báo mà sư tôn nói sao?”

“Cái này…” Tang Hoa lúng túng, không biết trả lời sao. Chuyện năm đó hắn cũng từng nghe Ti Mệnh nói qua. Ti Mệnh hết lời ca ngợi vẻ đẹp và sự hiền từ của vị công chúa yêu tộc đó, đáng tiếc chỉ vì trong người đang chảy dòng máu yêu, nàng vĩnh viễn cũng không được thần giới chấp nhận. Hắn cảm khái nói: “Vi sư không thể điều khiển suy nghĩ của người khác, nhưng với vi sư thì yêu hay thần đều có tính mạng, đều do cha mẹ sinh ra và đều đáng được trân trọng, cũng chẳng có gì khác biệt nhau. Thứ khác biệt chỉ có tên gọi mà thôi. Yêu cũng sẽ có người hiền lành như công chúa Lăng Hiểu, thần cũng sẽ có người xấu xa như đám đông khinh rẻ nàng. Do đó Hắc Phong, vi sư chưa từng xem thường vì ngươi là yêu, nếu xem thường ta đã không nhận ngươi làm đệ tử. Ngươi cũng không cần vì trở thành đệ tử duy nhất của đế quân thần giới mà phải lập chí bảo vệ chúng sinh thiên hạ, trừ yêu diệt ma gì đó. Ta chỉ cần ngươi hiểu rõ đúng sai, sống không hổ thẹn là đủ. Những nguyên tắc luật lệ quá vướng víu đều có thể bỏ qua.”

Lăng Ca vươn tay ôm chầm lấy eo Tang Hoa, khiến cho Tang Hoa giật mình làm rớt cả roi và sách trên tay. Từ khi hắn sinh ra đến giờ, chưa từng đụng chạm thân thể thân mật với bất kỳ ai. Còn nhớ lúc bé tí, hắn từng muốn chọc phá Tử Khưu nên thừa lúc Tử Khưu đang tắm chạy vào làm loạn, cái gì cần thấy đều thấy hết, nhưng nhìn thấy so với tiếp xúc vốn là hai khái niệm khác xa, huống hồ một Tử Khưu cũng bé tí hệt hắn chẳng đáng làm cho hắn ngượng. Còn bây giờ, cả mặt Tang Hoa đã đỏ phồng lên như bị rộp da. Lăng Ca không thấy được biểu hiện của hắn, càng ôm càng chặt nói: “Sư tôn đúng là khác xa với đám thần tiên khác. Đồ nhi rất tự hào về người.”

Tang Hoa trầm tư suy ngẫm. Hắn có nên nhảy cẩng lên và đẩy Lăng Ca ra xa, sau đó chạy mất tăm mất dạng hay không? Như vậy thì quá ủy mị rồi. Hắn cũng không phải cô nương, bị ôm một cái liền đánh mất trong trắng cả đời. Thế nhưng, dù biết rõ chẳng mất mát gì với một cái ôm, mặt hắn vẫn nóng phừng phực như có lửa tạt vào, nguyên nhân là vì sao?

“Phong nhi!” Tang Hoa nuốt nước bọt, trầm giọng gọi y. Hắn không thể để mất phong thái của một vị sư tôn chững chạc. Cái gì Lăng Ca không hiểu thì hắn dạy cho y hiểu là được. “Buông ta ra! Sư đồ không thể tùy tiện ôm nhau, người ngoài nhìn vào sẽ làm mất đại thể.”

“Nhưng mà ở đây không có người ngoài. Huống hồ, chúng ta ngủ cũng đã ngủ chung, chỉ một cái ôm thôi sao lại gọi là mất đại thể?” Lăng Ca kiên quyết không buông nói.

Tang Hoa thật thiếu kiên nhẫn với đồ đệ này, cũng đâu phải trẻ con gì mà lại vô tư như thế.

“Ta nói không được là không được.” Tang Hoa nâng giọng lên, nghe có vẻ nghiêm khắc hơn trước.

Lăng Ca bỏ tay, chớp chớp mắt, long lanh như sắp khóc. Tang Hoa thấy tội, muốn ôm y an ủi nhưng nửa chừng khựng lại. Chắc chắn là đang giở khổ nhục kế với hắn. Hắn mà rơi vào bẫy là sau này không bao giờ thoát ra được. Hắn phất tay áo làm ngơ, hỏi: “Trả lời vi sư, sao ngươi biết được chuyện của công chúa Lăng Hiểu?”

“Đồ nhi là người của yêu giới, chuyện về yêu giới không biết nhiều thì cũng phải biết ít.”

Tang Hoa nghĩ cũng đúng nên không dò hỏi nữa. Chỉ là, hắn đột nhiên cảm thấy làm lão sư thật thất bại. Lão sư nhà người ta đọc một câu, học trò dù hiểu hay không cũng chăm chỉ nguây nguẩy cái đầu đọc theo. Còn đệ tử hắn, hắn dạy một câu thì y bắt bẻ một câu, thật sự là bắt bẻ đến cứng cả miệng hắn.

Tang Hoa lượm sách lên ném ngay chỗ bàn học của Lăng Ca: “Vi sư mệt rồi, không giảng nữa, phần còn lại ngươi tự học đi.”

Lăng Ca học một hồi, tranh thủ lúc rảnh liền đem Xích Vũ ra luyện cho quen tay. Vật này so với sợi roi cũ bị Đông Duệ chém đứt của y cũng không thua kém gì, càng cầm càng thích thú, đặc biệt còn do sư tôn tìm về cho y, y nhất định phải trân trọng thật tốt. Tang Hoa ngồi trong mái đình nhìn ra, cảm thấy tư thế quất roi của đệ tử cực kỳ dứt khoát và mãnh liệt. Một vật yếu mềm là thế rơi vào tay y giống như ngàn vạn mũi kiếm xoay tròn, lượn lách đủ mọi ngõ ngách, dễ dàng dồn kẻ địch vào vùng tử địa. Tang Hoa đột nhiên chống tay nhìn chăm chú hơn. Đệ tử của hắn chưa chừng không phải kẻ ngốc mà là một kỳ tài. Quất roi cũng có thể quất đến ngầu như thế, thật sự hiếm có. Luyện tập với đá và cây thôi phải chăng là quá thiệt thòi cho y? Hắn nên tìm vài người cùng y so tài thực tế mới được.

Nghĩ vậy, Tang Hoa liền ra biển mời đám con cháu của Bắc Hải Long Vương đến Triều Hải Cư trau dồi kỹ năng chiến đấu cho đệ tử hắn. Hắn biết đám con cháu này đều là rồng, còn y là giao long, khó tránh khỏi mặc cảm. Đã vậy, họ còn có thể mạnh hơn y, sợ y sinh ra nhút nhát nên dặn dò: “Không cần quá căng thẳng, ngươi cứ đấu hết sức mình là được, dù thua vi sư cũng không trách ngươi.”

Rồi hắn quay sang đám con cháu của lão Long Vương, nói nhỏ nhất để tránh đệ tử nghe được sẽ tự ti: “Biết đủ thì dừng, không cho phép làm tổn thương đến đệ tử của ta. Ai dám đánh hắn hộc máu thì ta sẽ treo ngược người đó lên cây kim kê chờ gió biển.”

Đám con cháu sợ hãi vâng dạ râm ran. Tang Hoa không ở lại xem họ đấu mà đi ra Tâm Nguyệt Trì vừa tắm vừa uống rượu hoa lê. Nếu có mặt hắn, tất cả họ đều không nhập tâm đánh được. Hắn tắm sạch sẽ trở về, thấy Bắc Hải Long Vương đang xụ mặt đứng trước Triều Hải Cư, chưa kịp chào lão một tiếng thì binh tôm tướng cua đã khiêng một đám người trọng thương đi ra. Mười con cháu của lão lúc đầu hiên ngang bước vào, giờ tám đã nằm bẹp không gượng dậy nổi, hai vẫn đi được nhưng mặt mày sưng húp dấu roi. Tang Hoa giật giật mí mắt rồi tới khóe miệng. Hắn lủi nhanh đi hướng khác tránh gặp mặt lão Long Vương. Đợi lão Long Vương mang số tàn binh đi hẳn rồi, hắn mới quay về Triều Hải Cư. Lăng Ca cầm sợi roi chạy đến hí hửng nói với hắn: “Sư tôn, sợi roi này đánh rất thích. Đúng là bảo vật nha!”

Tang Hoa méo mặt, mím môi, câm lặng. So tài thì đương nhiên phải có xây xát và những chuyện ngoài ý muốn. Hắn không thể trách cứ đệ tử về việc này được, nếu không sẽ khiến tâm lý y méo mó, sau này cũng không dám đánh nhau với ai nữa.

Tang Hoa quan sát toàn thân hắn, thấy không có thương tích gì nhưng vẫn lo là trúng phải nội thương.

“Ngươi có bị thương ở đâu không?”

“Bọn họ còn chưa tiếp cận được đồ nhi mà.” Lăng Ca nói tỉnh bơ.

“Vậy thì ngươi cũng không cần ra tay nặng thế với họ. Ngươi xem, sau này làm gì có ai dám đến so tài với ngươi nữa?”

“So tài thì phải công bằng. Nếu đồ nhi cố ý nhẹ tay thì chính là xem thường thực lực đối thủ, không coi trọng đối thủ còn gì?”

“Ngươi nói gì cũng như rất có lý lẽ, nhưng ta luôn cảm thấy sai sai chỗ nào ấy.”

“Sư tôn, đồ nhi không bao giờ sai.” Lăng Ca cười khả ái.

Tang Hoa thở dài: “Bỏ đi!”

Dù sao cũng là lỗi ở hắn trước. Hắn dọa đám con cháu của Bắc Hải Long Vương quá thể, khiến họ chẳng dám đánh trả, mới dễ dàng để cho đệ tử hắn thắng. Bởi không lý nào mà một đám rồng thừa kế huyết thống thuần chủng của Long tộc lại không đánh lại một con giao long? Hơn nữa còn là con giao long có pháp lực trung bình mà thôi.

Tang Hoa vào phòng chứa đồ, lục lọi được mấy hủ cao trị thương do một vị thần quân nào đó lúc đến bái phỏng tặng hắn. Hắn sai nam nô đem chúng đưa cho Bắc Hải Long Vương, cũng xem như một chút thành ý cho lương tâm bớt áy náy.