Sư Tôn, Đồ Nhi Không Bao Giờ Sai

Chương 19: Bên nhau




Tang Hoa vẫn kiên trì bước lên đài. Đài cao một trượng, bốn phía treo đầy xích sắt và có kết giới bao bọc. Tang Hoa vừa tiến vào kết giới, bốn vị lôi công với bốn khuôn mặt mang màu sắc khác nhau Hắc, Bạch, Lam, Xích vỗ cánh hiện ra trên cao. Trong tay mỗi vị đều cầm một cây búa và một chiếc đinh nhọn.

“Tang Hoa đế quân, sao ngài lại ở nơi này?” Bạch Diện lôi công sửng sốt hỏi.

“Ta đến để thụ hình. Ta và người của yêu giới tương luyến, theo thần luật phải nhận bốn mươi chín đạo thiên lôi.” Tang Hoa rất thản nhiên đáp.

Xích Diện lôi công nói: “Nhưng không có Thiên Đế ban lệnh, cũng không có người áp giải, chúng thần không dám đắc tội Tang Hoa đế quân. Xin Tang Hoa đế quân mang chiếu chỉ đến.”

“Các ngươi nên chừa cho ta chút mặt mũi. Thiên Đế chẳng phải đang đứng ở đằng kia sao?” Tang Hoa chỉ tay ra ngoài kết giới. “Hắn không ngăn cản tức là thừa nhận những lời ta nói. Cứ hành hình đi.”

Tang Hoa quỳ xuống giữa đài, hai tay nắm chặt lại.

“Cái này…” Lam Diện lôi công do dự.

Hắc Diện lôi công vẫn là quyết đoán hơn cả, nói với những lôi công còn lại: “Nếu Tang Hoa đế quân đã quyết ý, chúng ta hành hình thôi.” Rồi hướng Tang Hoa nói: “Đế quân, xin thứ cho chúng thần đắc tội.”

Hắc Diện đập búa vào đinh, tạo ra đạo thiên lôi đầu tiên giáng xuống người Tang Hoa. Vai áo hắn nứt ra, điện quang ăn xuyên qua da thịt, khiến thần lực cường đại của hắn phản phệ lại chính hắn, nhức nhối đến tận gân cốt. Các vị lôi công khác cũng cầm búa lên, những đạo thiên lôi luân phiên giáng xuống hắn từ bốn phía, chỉ thấy một mảng tuyết trăng trắng mang theo máu tươi bắn vọt lên, điện quang chói lóa xen lẫn, không nhìn ra nét mặt Tang Hoa rốt cuộc là có bao nhiêu thống khổ.

Ti Mệnh đứng từ rất xa nhìn về Tẩy Tội Đài. Y nhớ trước kia từng hỏi Tang Hoa: “Dù trời có sập thì ngươi vẫn sẽ chống lên được, phải không?” Tang Hoa đã trả lời: “Chắc là vậy.” Nay chứng kiến mới cảm phục khí phách đế quân nói được là làm được của hắn. Bầu trời này hắn đang chống vì người hắn yêu.

Khi đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống, Tang Hoa ngã ra mặt sàn. Y phục trắng toát của hắn đã hoàn toàn bị huyết sắc bao phủ.

Hắc Diện lôi công bi ai gọi: “Đế quân, hành hình đã xong.”

Tang Hoa bấu tay vào nền tuyết mà lúc này cũng đã bị máu hắn nhiễm bẩn. Hắn từng chút từng chút vất vả gượng dậy và đứng lên. Hắn cười lạnh, trên khóe miệng nhỏ ra chút máu: “Nhanh hơn ta tưởng.” Rồi bước ngả bước nghiêng đi xuống đài.

Ti Mệnh không màng luật lệ gì nữa, vụt chạy qua mặt Thiên Đế tiến lên Tẩy Tội Đài đỡ lấy Tang Hoa. Tang Hoa nhíu mày nhìn y: “Đã bảo ngươi đừng đến.”

“Hiếm khi mới có dịp thấy ngươi thảm thế này, ta không đến thì rất uổng phí.”

Tang Hoa gật đầu: “Cũng phải.” Hắn hoàn toàn dựa vào người Ti Mệnh mà đi. Nếu không có Ti Mệnh, chắc chắn hắn đã chật vật ngã xuống lần nữa. Bốn mươi chín đạo thiên lôi quả không phải chỉ là thứ lập ra để trang trí cho thần giới, thực sự đánh đến nỗi kinh tâm động phách, thiếu chút nữa là phá hủy căn cốt thần thánh của hắn.

Khi đến gần Thiên Đế, Tang Hoa dừng lại. Thiên Đế không biết phải nói gì, chỉ thương xót gọi: “Đế quân.”

Tang Hoa nói: “Ta muốn triệt để ly khai thần giới, vĩnh viễn sau này trong thần giới sẽ không còn người gọi là Tịnh Đế nữa. Ngươi cũng thấy rõ, tuy ta may mắn giữ lại thần cốt, nhưng cơ thể và pháp lực từ nay trở đi không còn được như xưa nữa. Ta sẽ đến yêu giới ở cạnh người ta mà thích. Ta đã từng vì thần giới cống hiến hơn nửa cuộc đời, nhưng chưa từng vì hắn làm được điều gì cả. Thần giới yêu giới thái bình là tốt nhất. Nếu không được vậy, ta chỉ đành có lỗi với thần giới bảo vệ cho hắn.”

“Đế quân, ngài như vậy là đang uy hiếp ta?”

“Ta không uy hiếp ngươi. Ta đang nói cho ngươi biết quyết định của ta.”

“Sẽ có ngày ngài hối hận về quyết định hôm nay. Khi đó dù có muốn cũng không thể quay lại Cửu Trùng Thiên được nữa. Ngài đang làm một chuyện vừa điên rồ vừa sai lầm. Đế quân, ngài phải thức tỉnh trước khi quá muộn.”

“Ngươi có cảm thấy ta sai không?” Tang Hoa quay sang hỏi Ti Mệnh.

“Sai, vì ngươi yêu một người mà yêu tới mức thảm hại thế này đây. Thế nhưng, ta sẽ luôn sẽ ủng hộ ngươi cho dù ngươi sai.”

Tang Hoa cười: “Phải, nhưng dù sai thì ta cũng không hối hận. Thiên Đế, vĩnh biệt ngươi tại đây.”

“Đáng không?” Thiên Đế hỏi hắn câu cuối. Ông thật sự không hiểu được.

“Đáng!” Tang Hoa khẳng định không do dự.

Tang Hoa bảo Ti Mệnh đưa hắn về Triều Hải Cư, vốn định tịnh dưỡng tới khi thương tích khá hơn mới đến yêu giới gặp Lăng Ca, không ngờ Lăng Ca vẫn chưa rời khỏi Triều Hải Cư. Khi thấy Ti Mệnh đỡ hắn một thân đầy máu quay về, Lăng Ca chấn động hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ti Mệnh định nói nhưng Tang Hoa ngăn y. Nếu có nói, cũng phải để chính hắn nói: “Thần giới có quy luật từ xưa rằng nếu người của thần giới và yêu giới hoặc nhân giới tương luyến, tức là phạm vào đại tội, phải chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi giáng xuống. Nhưng mà, mấy lão lôi công này càng lớn tuổi càng yếu sức. Ngươi xem, chỉ là chút vết thương phủi bụi ngoài da, không đáng ngại.”

Lăng Ca nhìn Tang Hoa, chính đôi mắt của y cũng bị màu máu trên y phục hắn nhuộm đỏ, vậy mà vẫn không đáng ngại sao?

“Nhận phạt rồi, từ nay không cần về đó nữa, đúng không?”

“Ân.”

Tang Hoa kiệt sức dựa đầu vào vai Lăng Ca. Ti Mệnh lặng lẽ rút lui. Có Lăng Ca lo cho Tang Hoa, y đoán sẽ không sao nữa. Huống hồ, y đâu thể vô sỉ xen vào làm kỳ đà cản mũi họ.

Khi nghe tiếng cửa khép lại, Tang Hoa hỏi: “Ti Mệnh đi rồi?”

“Có lẽ ngài ấy không muốn làm phiền chúng ta.”

“Ân! Nếu không có hắn, ta không biết làm sao có thể quay về nổi. Lần sau đánh cờ ta sẽ nhường hắn.”

Lăng Ca vuốt vuốt mấy ngón tay Tang Hoa, cười khẽ: “Sư tôn, người đừng nghĩ đồ nhi không biết chuyện mất mặt của người. Người đánh cờ chưa bao giờ thẳng nổi Ti Mệnh Tinh Quân.”

Tang Hoa cũng cười: “Phải, đều là do ta cố tình nhường hắn mà.”

Thật lâu sau, Tang Hoa cũng không nói thêm gì nữa. Lăng Ca tưởng hắn đã ngủ quên, nhưng hắn bất ngờ gọi tên y: “Lăng Ca!”

“Hử?”

“Ta hỏi ngươi, ta yêu ngươi là đúng hay sai? Nếu ngươi nói đúng, cho dù đảo lộn cả trời đất này, ta tuyệt đối cũng không buông tay ngươi ra.”

Lăng Ca lồng những ngón tay vào bàn tay Tang Hoa, vừa quả quyết vừa mang theo vài phần nhu tình nói: “Sư tôn, người hãy tiếp tục yêu đồ nhi, cả đời cả kiếp yêu đồ nhi. Người khác nói gì cũng sai, nhưng đồ nhi không bao giờ sai. Người chỉ cần tin một mình đồ nhi là đủ.”

“Được, sẽ chỉ tin một mình ngươi! Ta mệt rồi.” Tang Hoa cứ vậy mà thiếp đi. Lăng Ca cũng an tâm nhắm mắt lại. Tang Hoa trở về là tốt rồi.

∞∞∞

Năm mươi năm sau, thần giới và yêu giới đi đến thỏa thuận không tuyên chiến với nhau nữa, nhằm bảo toàn cho sự bình yên chung của tam giới, cũng là bảo vệ cho tộc dân của nhau. Tuy nhiên, mối quan hệ căng thẳng như nước với lửa giữa họ thì chẳng bao giờ ngừng lại.

Tại Triều Hải Cư, Tang Hoa đang thảnh thơi cho chim ăn thì Lăng Ca bước đến, dáng vẻ vô cùng bực bội. Từ sau khi họ chung sống với nhau, sáu tháng đầu của năm Tang Hoa sẽ theo Lăng Ca về yêu giới để y xử lý công vụ, sáu tháng còn lại thì Lăng Ca sẽ theo hắn về Triều Hải Cư hưởng thụ cuộc sống nhàn dật.

Tang Hoa hơi ngạc nhiên, vài chục năm rồi mới có dịp thấy lại Lăng Ca nhăn nhó mặt mày, bởi mọi khi y đều hớn hở chọc ghẹo hắn, còn không thì lại bày trò giả vờ đáng thương. Tên đệ tử này của hắn có rất nhiều mưu mẹo.

“Sao vậy? Bắc Hải Long Vương chọc giận ngươi?”

“Ông ta không có khả năng đó.”

“Vậy đám con cháu của ông ta?”

“Càng không.”

“Thế là ai?” Tang Hoa hiếu kỳ, bởi ở Tịnh Thương Hải này quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy kẻ đó thôi.

Lăng Ca nghiến răng, hận rằng năm xưa không giết được người này: “Đông Duệ.”

“À…nhưng sao Đông Duệ chọc giận ngươi được? Hắn vừa tỉnh lại chắc phải ở Cửu Trùng Thiên dưỡng thương mà?”

“Hắn đến rồi, trước cửa Triều Hải Cư, xin được gặp mặt sư tôn.”

“Không gặp.”

“Đồ nhi đã từ chối nhưng hắn bảo không gặp được sư tôn sẽ chờ mãi không đi. Cứ để hắn chờ tới chết đi.” Lăng Ca cởi áo choàng khoác vào người Tang Hoa, ôm hắn lại và hôn vào tai hắn: “Sư tôn, sức khỏe của người giờ rất yếu, sao lại ra ngoài mà không mặc thêm áo?”

“Ta chỉ yếu hơn lúc xưa, không đến nỗi suy nhược như ngươi nói. Còn nữa, ta dù yếu mấy thì vẫn mạnh hơn ngươi đấy. Đừng có thừa cơ sờ soạng này nọ nếu không muốn bị đánh.”

“Đồ nhi chỉ là đang nạp lại năng lượng sau khi phải trông thấy mặt tên Đông Duệ đáng ghét. Hắn còn bảo đồ nhi có thêm dấu hỏa ấn giữa trán trông thật nữ tính. Đồ nhi muốn giết hắn. Giết một lần vẫn chưa đủ, giết rồi lại giết, giết đến khi mỏi tay mới thôi, sau đó đem chiên xào nấu nướng thịt hắn các kiểu.”

“Đúng thật là trẻ con.” Tang Hoa lắc đầu. Vì hắn không cho Lăng Ca giết người nên bây giờ Lăng Ca chuyển sang nguyền rủa, chẳng có tương lai chút nào cả.

“Sư tôn, lúc tặng chiếc nhẫn của người cho đồ nhi, người nói nó vẫn còn một công dụng khác ngoài việc che giấu yêu khí, đó là gì?”

“À, năm ấy ta muốn ngươi có ngày trở thành chân long thật sự, rồi thăng thiên làm thần. Chiếc nhẫn ấy vừa khéo có thể giúp ngươi đỡ được một búa từ lôi công, dễ dàng vượt qua kiếp nạn 500 năm của giao long và mọc sừng. Giờ thì xem ra không cần nữa.”

“Nếu vậy, trước kia khi gánh chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi, sao sư tôn không thu hồi nó lại để bảo hộ người?”

“Đường đường chính chính nhận phạt thì mới có thể đường đường chính chính ở cạnh ngươi. Nếu ta nhận được bảo hộ mạnh khỏe rời khỏi Cửu Trùng Thiên, chỉ sợ ta không thể cắt đứt với thần giới và chúng ta cũng không có kết cục ngày hôm nay.”

“Đồ nhi đã hiểu.”

Tang Hoa suy nghĩ rồi nói thêm: “Đông Duệ đến chắc vì muốn cảm tạ ta giúp hắn thu thập hồn phách. Hắn là người cố chấp nhưng không phải ngang ngược vô lý. Ngươi thay ta đi nói với hắn rằng hắn dám vượt đường xa đến đây, ta coi như đã nhận thành ý của hắn rồi. Ta giờ không còn là người của Cửu Trùng Thiên, cũng không muốn dính dáng tới người của Cửu Trùng Thiên. Nếu hắn thật lòng cảm tạ ta thì đừng làm khó ta.”

“Được!” Lăng Ca ra ngoài truyền đạt những lời Tang Hoa nói, xong lại trở vào, sắc mặt còn âm u hơn. Tang Hoa hỏi: “Đã đi chưa?”

“Đi rồi.”

“Vậy ngươi lại sao nữa?”

“Trước khi đi tên khốn đó nói ta không xứng với sư tôn. Sư tôn, người phá lệ một lần thôi, cho ta giết hắn được không?”

Tang Hoa cười cười: “Ngươi nói thử xem.”

Bỗng nhiên, có một chiếc lông khổng tước từ xa bay đến. Tang Hoa giơ bàn tay ra đón, đó là phù truyền tin từ Tử Khưu. Hắn mời Tang Hoa và Lăng Ca đến dự hôn lễ của Tố Cần.

“Đồ nhi còn tưởng Tố Cần muội muội lúc bị bắt về đã gả đi rồi chứ?”

“Nghe nói tính cách không hợp, Tố Cần không chịu gả, mà đối phương cũng không đồng ý lấy. Sau đó dây dưa thế nào ta không rõ, đến giờ mới chịu về chung một nhà.”

“Vậy sư tôn có đi không?” Lăng Ca không thực sự thích Tử Khưu. Tử Khưu biết quá nhiều về Tang Hoa, thậm chí còn biết cả những điều y không biết. Giữa họ có một sợi dây vô hình liên kết, không ai có thể chen vào hoặc chặt đứt. Nó khiến y thấy khó chịu, tuy nhiên chỉ là khó chịu chứ không còn ghen tuông như trước. Với những hy sinh Tang Hoa chịu đựng vì y, đã đủ để y tin rằng tâm can Tang Hoa hướng về y mãnh liệt thế nào.

“Nể mặt Tử Khưu, chúng ta đi một chuyến. Ti Mệnh nói với ta Thiên Đế từng đến gặp Tử Khưu và bàn về quyết định của ta, muốn hắn đi khuyên can ta. Tử Khưu bảo ý ta thế nào thì ý hắn thế nấy, không có gì để khuyên. Rõ ràng hắn đang ủng hộ chúng ta. Ân tình này chúng ta nhận rồi thì phải hoàn trả.”

“Nếu vậy tháng sau còn có một hôn sự nữa mà chúng ta phải đi. Là của Cơ nhi.”

Tang Hoa gật đầu. Điều này cũng đúng thôi. Nếu không có Liễm Cơ Cơ gánh vác phần nào trọng trách ở yêu giới, Lăng Ca cũng không thể có sáu tháng mỗi năm an nhàn cùng hắn xem hoa ngắm trăng ở Triều Hải Cư.

“Chúng ta nợ nhiều người thật.”

“Sư tôn!” Lăng Ca gọi một tiếng, ngập ngừng dừng lại. Sau đó y nhoẻn miệng cười, lại gọi lần nữa. “Sư tôn!”

“Có việc gì mau nói?”

“Khi nào thì đến hôn sự của chúng ta?”

Tang Hoa chớp mắt, mặt phơn phớt ánh hồng nói: “Tùy ngươi sắp đặt đi.”

Lăng Ca nắm tay Tang Hoa, kéo hắn lại gần. Bên cạnh lồng chim đang vui say hót vang, họ trao cho nhau một nụ hôn ngọt lịm hơn cả đường mật.

Lúc này, trời trong mây xanh, mọi thứ đều thật đẹp.

Hoàn