Tôn Chí Tân không phải diễn viên giỏi, diễn không được nhân vật phức đánh hay thay đổi, huống chi hắn lại là một nhân vật thẳng ruột ngựa, rối rắm cùng Naaru và Tiger viết rõ ràng ở trên mặt. Cho nên ngày hôm sau lúc theo Naaru phân phó dạy lão học đồ Esuike, vẻ mặt táo bón của hắn đã nhăn thành táo tàu.
Đồng thời hắn không phải một giáo viên giỏi, hắn lại thật muốn dạy Esuike học tập các loại tri thức thảo dược tương quan, nhưng lại không biết nói thế nào. Mặt khác chính hắn đối với trị bệnh cứu người cũng là cái người học đòi, so với Esuike mà nói cũng chính là hơn chút người hiện đại nghe nhiều nên thuộc thưởng thức mà thôi, cũng không thấy có thể cao minh hơn bao nhiêu.
Giống bệnh lý cùng với triệu chứng mấy thứ này bản thân Tôn Chí Tân cũng không hiểu, chỉ có thể máy móc pda viết như thế nào hắn liền như thế nói với Esuike. Một người mình không hiểu rõ, một người lại càng không hiểu, nói đi giảng đi cũng chỉ là bạch giảng, Tôn Chí Tân nghĩ tới nghĩ lui lấy Tiger bỏng làm ví dụ, dạy Esuike một ít biện pháp tự mình bốc thuốc đúng bệnh. Bất quá chỉ là như vậy, đối với người tiền sử cái gì cũng không hiểu mà nói, Tôn Chí Tân nói ra cũng thực cao minh thái quá, đạo lý kia chính là thằng thọt làm vua nước què……
Tôn Chí Tân giờ tìm thứ kêu cây kế, gọi là cây kế thảo, làm đồ ăn. Thứ này lạnh huyết cầm máu, khư ứ tiêu thũng, trì ngoại thương xuất huyết, ung thũng sang độc có kì hiệu. Còn có thể trì hộc máu, tiêu ra máu, băng lậu hạ huyết. diệu dụng lớn nhất là nó sinh trưởng thật sự rất phổ biến , hoang, mặt cỏ, triền núi trong rừng, bên đường, cây bụi, đồng ruộng, ở đâu cũng có, tiện dùng như cỏ dại.
Cho nên ra khỏi doanh địa băng sông vào rừng cây nhỏ mới hơn mười bước liền thấy được không ít cây kế thảo. Trước mắt chúng nó có một ít cây còn chưa rụng hoa, vẫn đang mở ra cánh hoa màu tím giống dã cúc, giống như đồng rương hương dã ở hiện đại.
Tôn Chí Tân nói với Esuike cây kế thảo có tác dụng lớn, hắn căn bản một chút cũng không tin. Cũng may lão đầu nhi tính tình không tệ, nếu không tin cũng an tĩnh đi theo phía sau Tôn Chí Tân, Tôn Chí Tân hái cái gì, hắn liền hái cái đó, lại không ôm oán.
Đương nhiên, không thể không nói lão đồng chí Esuike thực tìm trừu, đối với quan điểm y dược có chút hạn hẹp giống người hiện đại, tổng cho rằng thuốc có giá trị hẳn là giống hổ cốt, lộc tiên, xạ hương, đông trùng hạ thảo, nhân sâm, thiên ma vân vân, khinh thị cỏ dại ven đường này. Hồn nhiên quên rằng thuốc vĩnh viễn không có quý nhất.
Thấy lão đầu nhi tuy rằng không nói nhiều, nhưng vẫn dùng ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn mình, Tôn Chí Tân có chút nóng nảy.
Nếu lại đánh lão đầu nhi một trận có thể sửa đúng quan điểm sai lầm của hắn, Tôn Chí Tân nhất định sẽ không khách khí lại hành hung hắn đến tỏ tường mới thối, hắn chính là thật sự ngứa tay. Đặc biệt đối với hành vi phiên vân phúc vũ không an phận loạn giảo của hắn giữa mình, Naaru, Tiger ba người, Tôn Chí Tân liền càng muốn đánh người.
Nhưng hắn không thể, quan điểm chính xác không phải đánh mà ra, mà là muốn hắn chân chính hiểu, mới có thể nhớ kỹ dưới đáy lòng, trở thành lương y.
Tôn Chí Tân trầm ngâm một chút, ngồi bên cây kế nói với Esuike:“Nói cái cho ngươi nghe.”
“Cái gì ?” Lão đầu nhi đề phòng nói. tiểu tử xấu này rất bạo lực, tâm nhãn có rất ác liệt, biết hắn thời khắc đều phòng bị , miễn cho thân già gặp tao ương.
Tôn Chí Tân chậm rãi nói:“Ngươi biết ta không phải người nơi này đi ?”
Esuike sắc mặt nhất cáng:“Biết.”
Lại cẩn thận thử nói:“Ngươi rốt cuộc từ đâu tới đây ? quả nhiên là trên trời xuống ?”
Tôn Chí Tân cười cười:“Nói ngươi cũng không rõ . Bất quá ở chỗ ta, muốn trở thành một thầy thuốc, ừm, chính là vu y trì mệnh cứu người, cũng không dễ dàng. Bọn họ có một chuẩn tắc, tựa như cách sinh tồn của bộ tộc, chỉ đạo hành vi mỗi một người lập chí trở thành vu y trị bệnh cứu người. Ta nói cho ngươi nghe.”
Esuike thấy Tôn Chí Tân sắc mặt trang trọng, theo bản năng cáng thần yên lặng nghe.
Tôn Chí Tân chậm rãi nói:“ Tôi sẽ chỉ dẫn mọi chế độ có lợi cho người bệnh tùy theo khả năng và sự phán đoán của tôi, tôi sẽ tránh mọi điều xấu và bất công. Tôi sẽ không trao thuốc độc cho bất kỳ ai, kể cả khi họ yêu cầu và cũng không tự mình gợi ý cho họ; cũng như vậy, tôi cũng sẽ không trao cho bất cứ người phụ nữ nào những thuốc gây sẩy thai. Tôi suốt đời hành nghề trong sự vô tư và thân thiết. Dù vào bất cứ nhà nào, tôi cũng chỉ vì lợi ích của người bệnh, tránh mọi hành vi xấu xa, cố ý và đồi bại nhất là tránh cám dỗ phụ nữ và thiếu niên tự do hay nô lệ…….”
Lời thề Hippocrates trang trọng theo miệng Tôn Chí Tân nói ra, hắn lược lấy bộ phận quan trọng, lấy phương thức Esuike có thể nghe hiểu được nói cho hắn.
Lúc này Tôn Chí Tân sớm đã không có tâm vui đùa, càng đã quên tam giác quan hệ rối rắm, chính sắc trang dung kể rõ mỗi một vị y giả đều cả đời thủ vững lời thề, trên mặt như là mang theo một tầng thản nhiên phát sáng. Mỗi một lần hắn đọc được này đoạn lời thề trang nghiêm vĩ đại đều cảm động chính mình, hắn nghĩ nó cũng có thể cảm động Esuike, nếu hắn thực sự một y giả cao thượng.
Sự thật chứng minh, lão đầu nhi có lẽ tâm nhãn lớn, vô lương đáng ghét, nhưng đối với bệnh nhân, đối với tộc nhân, hắn coi so với mình còn quan trọng hơn. Esuike nghe được cực kì động dung, ngay cả thần sắc âm hiểm giả dối trên mặt cũng thu hồi , càng nghe càng nghiêm túc.
Nghe xong , Esuike không lên tiếng trầm tư.
Tôn Chí Tân lại nói:“Biết ta ngày đó vì sao giận sao ? phải, ta không nên đánh người, nhưng ngươi tuyệt đối có bị đánh lý do !”
“Trên đời này đáng sợ nhất là loại người như vậy ? chính là mình không hiểu, lại lung tung giúp người ta trị liệu. Thuốc hay có thể là thuốc hay, cũng có thể là độc dược giết người! khác nhau ở chỗ sử dụng như thế nào.
Giống Tiger , nếu không phải ta phát hiện sớm, ngươi làm loạn thương tích của hắn, nếu chuyển biến xấu, ai cũng cứu không được ! đổi là người khác thì sao ? trẻ con sinh bệnh, phụ nữ, dũng sĩ bị thương, lão nhân bệnh nặng, không phải sẽ trị liệu lung tung chứ? ta nghĩ đến, trí giả nên so với người khác nghĩ đến càng nhiều, làm việc càng thêm cẩn thận. Esuike trí giả, ngươi trở thành trí giả lâu năm , đã quen loại đặc quyền này, ngươi đang đọa lạc !”
đồng tử của Esuike đột nhiên giống như chấn kinh co lại, có chút kinh hoàng nhìn về phía Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân thở dài, lại nói:“Nghĩ như vậy đi, ngươi là trí giả trong tộc, mỗi người đều kính yêu tôn trọng ngươi, ngươi khẳng định lại nhiệt tình yêu thương bộ tộc của mình và tộc nhân. Nếu một ngày, ngươi bởi vì không lo trị liệu hại chết tộc nhân thân cận, ngươi buổi tối ngủ được không? ta khẳng định là ngủ không được .”
Esuike run rẩy, nét mặt già nua bắt đầu trắng bệch, theo bản năng tưởng tượng hậu quả đáng sợ. Trơ mắt nhìn mình sai lầm làm cho tộc nhân trân ái mất đi sinh mệnh, cảm giác kia…… Đáng sợ đến cực điểm ! ngay chính mình cũng không thể tha thứ sai lầm trọng đại của bản thân!
“Hồ đồ…… Nói bậy !”
Tôn Chí Tân không muốn đả kích hắn, nhưng vì để hắn lưu lại khắc sâu ấn tượng, vẫn vô tình nói:“Ngươi nhớ lại một chút, dĩ vãng ngươi xử lý người bị thương, có phải có rất nhiều người bắt đầu phát sốt, miệng vết thương không thấy khép lại mà tiếp tục chuyển biến xấu hay không? người cường tráng có thể chuyển biến tốt, mà thân thể không đủ cường tráng có phải hay không cuối cùng không có tốt lên ?”
Esuike sắc mặt tái nhợt nhìn Tôn Chí Tân, giống như thấy quỷ.
Tôn Chí Tân tiếp tục nói:“Ở chỗ ta, loại phát sốt này là do bị thương nhiễm trùng dẫn đến , xử lý không tốt, nó sẽ lấy mạng người. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể về doanh địa nhìn Tiger . Ngươi nhìn miệng vết thương của hắn, không có khép lại, đã bắt đầu sưng đỏ chảy mủ, thân thể tùy lúc nóng lên, đây là hậu quả xử lý không tốt bị nhiễm trùng. Sự thật là vậy , trí giả, ngươi quả thật nguy hại đến người khác, cho dù ngươi có lòng tốt.”
Esuike không hề biện bạch, sắc mặt tuy rằng vẫn cố chấp , đối với Tôn Chí Tân lại tin thập phần. Tưởng tượng đến hậu quả kia, hắn nhịn không được rùng mình, tật thanh nói:“Thứ gọi là cây kế này thật sự hữu dụng ? có thể trị phỏng ?”
“Có, nó ngay cả miệng vết thương khác cũng có thể trị liệu, hiệu quả đối với vết phỏng đặc biệt tốt. Bất quá muốn phối hợp thứ khác, cũng cần một ít thủ pháp.”
“còn không mau hái trở về cứu người !”
Lão đầu nhi ngồi xổm xuống, nhanh chóng thu thập cây kế.
Tôn Chí Tân mỉm cười, mục đích của hắn đạt tới . Hắn biết lão nhân này cố chấp không chịu nhận sai, người già đại khái đều như vậy, nhưng hắn biết làm loạn nguy hại là được. Tôn Chí Tân đừng thái độ mặt ngoài. thái độ Esuike liền biểu đạt ý hắn, nói thực ra, lão đầu nhi âm hiểm giả dối lại chết không nhận sai này quả thật có lòng nhiệt tình, thực trân ái sinh mệnh, trân ái tộc nhân của mình, cực thích hợp làm lương y.
Tôn Chí Tân liền không hề vô nghĩa, hai người cùng nhau ngồi hái cây kế.
Trở lại doanh , đem cây kế thảo hái trở về rửa sạch chia làm hai nửa, một nửa trực tiếp lấy làm thuốc, một nửa phơi nắng để bào chế, thực sự chế thành thuốc dưỡng thương.
Lúc rửa thuốc Tôn Chí Tân rất cẩn thận, đó là một học vấn, dùng biện pháp khoa học đem mặt trên dính đánh vật rửa đi. Trước kia Tôn Chí Tân cũng không biết cái này, nghiêm túc đọc pda về sau mới biết. Esuike thu tâm tính tự đại, nghiêm túc nhìn hết thảy động tác nhỏ của Tôn Chí Tân, sau đó thế chỗ Tôn Chí Tân tiến hành thực tiễn. tuyên ngôn Hippocrates trang nghiêm đối với hắn không thể nghi ngờ là cảnh tỉnh, lão đầu nhi khiêm tốn học tập tri thức thảo dược.
Cây đay du cũng có dược hiệu, là chất phụ gia tốt. Đối với tình trạng trước mắt, Tôn Chí Tân nhìn trúng tính ổn định của nó, có thể phòng ngừa dính miệng vết thương, hình thành tổn thương lần hai.
Lúc chế thuốc tác dụng của đố gốm mới nung hiện ra, lão đầu nhi vô sỉ cũng không biết đi nơi nào dùng thần côn hoa ngôn xảo ngữ lừa đồ sứ của người khác, tổng cộng có ba cái bát, hai cái đĩa. Dùng nó làm dụng cụ, tính chống dính của nó vô cùng thích hợp dùng để điều phối thuốc.
Tiếp Tôn Chí Tân lại hái Điền thất mài thành phấn, chế thuốc sẵn để dùng.
Esuike lẳng lặng nhìn động tác chế thuốc của Tôn Chí Tân, vừa nhìn vừa học. Thời gian dài lặng im đột nhiên toát ra một câu:“Chuyện Tiger , vẫn trước đừng nói với Naaru.”
Tôn Chí Tân phiền toái nói:“Ngươi có thể không can dự việc này hay không? làm làm càng loạn !”
Esuike cũng dừng một chút, thấm thía nói:“Người trẻ tuổi, thời gian có thể làm nhạt hết thảy mâu thuẫn, nó lại làm nhạt không được tình yêu. Đợi mâu thuẫn nhạt đi, còn lại chỉ là tình yêu, cho nên nên thế nào sẽ là thế đó, chỉ cần đi theo cảm giác của mình là được. Tâm linh, mới là hết thảy chỉ dẫn. Ngươi đừng phiền não, lại càng không nên mâu thuẫn, ngươi tìm Naaru thuyết minh hết thảy, lúc này đừng nói gì thì hơn.”
“Hắn là Lommar của ta! ta phải thành thực với hắn!”
“nói dối có thiện chí đôi khi mới tốt.”
“Nhưng đó không phải ta, không phải phương pháp Tôn Chí Tân ta làm người! ta lựa chọn thành thực đối với mình người yêu, đối với Naaru là vậy , về sau nếu Tiger …… Ta đối với hắn cũng vậy ! nếu Naaru có bất luận chỉ trích, như vậy, chỉ có thể nói là ta tự tìm ! bởi vì ta quá tham lam, có một người còn chưa đủ, hai người đều muốn. Sự thật chính là ta sai!”
“Người trẻ tuổi a……” Esuike thở dài lắc đầu, nhìn Tôn Chí Tân vẻ mặt kiên trì vừa giận nổi giận đùng đùng bưng thuốc đi giúp Tiger rịt thuốc.
phong cách làm người của Tôn Chí Tân hắn thực tán thưởng rất bội phục, nhưng một chút cũng không đồng ý. Hắn còn trẻ quá, quá xúc động, quá không lý trí khuyết thiếu tự hỏi, lại đương nhiên cho rằng mình đúng . Nhìn bóng dáng kia hấp tấp rời đi, Esuike trưởng giả lớn tuổi cơ trí cơ hồ có thể khẳng định mình đoán được một hồi gió lốc sắp đến.