May là lão không còn không giống như diễn viên trên TV, lăn qua ôm lấy đùi Naaru khóc lớn:“Tộc trưởng, ngươi phải làm chủ cho ta a !” Âm cuối còn mang theo giọng run run kéo dài lê thê.
Nếu không, Tôn Chí Tân khẳng định sẽ bị dọa như lọt vào sương mù trước mọi người.
Naaru xụ mặt,:“Nói ! rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? đừng cho là ta là Lommar của ngươi sẽ bao che ngươi ! ai phạm sai, đều bị phạt theo tộc quy, dù người là Zimmer của ta, đó vẫn là trí giả !”
Mẹ ngươi !
Đây là minh kì hay là ám chỉ ? không cần nói đường hoàng như vậy được không ?
Khi Đại đường công thẩm ai được hỏi trước thì người đó thắng …… Xem phim nhiều tập, ai còn không biết ?
Tôn Chí Tân liền bắt đầu khóc, không đúng, là bắt đầu nói, hắn là đại nam nhân, không được khóc. Hơn nữa, khóc được sao ? ngay cả người lớn như trí giả Esuike bị đánh thành như vậy cũng chưa khóc, Tôn Chí Tân thật sự ngượng không khóc được.
“Ách…… Là ta không đúng, xúc động , không nên động thủ với trí giả. Ngươi phạt ta đi.”
nhận sai trước luôn tốt, cái này gọi là lấy yếu chế địch, đổi lấy đồng tình, tăng phiếu thuận , luật sư thông minh am hiểu nhất dùng loại thủ đoạn này đối phó bồi thẩm đoàn.
Esuike vốn định há mồm cáo trạng, bị những lời này làm cho càng khó chịu, mặt càng xanh lét .
Tôn tân dùng khóe mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt lão đầu nhi như nuốt ruồi sống làm cho hắn sảng khoái vô cùng. Trí giả lại động , là người tiền sử, nội tâm sao có thể so với người hiện đại trải qua hun đúc chảo nhuộm của hiện đại xã hội? càng miễn bàn điện ảnh truyền hình, mưa dầm thấm đất, cho dù là Tôn Chí Tân tùy tiện đại khái, mấy chuyện lục đục ở đây hắn sao không đấu lại.
“Phạt hay không biết rõ sự tình rồi hẵng nói, trước tiên nói xem xảy ra chuyện gì?”
Lão đầu nhi không ngốc , khẩu khí này của Naaru không phải bao che Zimmer của mình mới là thấy quỷ, vì thế ánh mắt ai oán trừng hắn, ủy khuất giống như mình nuôi phải cái tên lang sói vô ơn có vợ quên mẹ.
Tôn Chí Tân đương nhiên tinh ranh hơn, liền bắt đầu kể lể, bi thương kể lại từ lúc Tiger bảo vệ mình như thế nào, nói đến đoạn lão đầu nhi học đòi y thuật lung tung trị liệu xảy ra chuyện mới thôi. Ở giữa hắn khuyếch đại Tiger dũng cảm, bản thân mình là lòng đầy căm phẫn như thế nào mới làm chuyện sai lầm xúc động đánh người; Lại cao độ biểu dương tầm quan trọng của Tiger làm tộc trưởng gió biển, cùng với đoạn thời gian hắn ở đây đối với đoàn kết hai tộc…… Ách, có công lao vĩ đại đối với sinh tồn của mọi người, thành công làm cho thành viên bộ tộc gió biển đem bất mãn trừng lão đầu nhi.
“Ngươi nói đứng đắn cho ta !” Naaru dở khóc dở cười trừng Tôn Chí Tân. Sao còn muốn khơi mào hai tộc nội đấu ?
Tôn Chí Tân nhất thời xấu hổ, a nga, không nghĩ đến làm hơi quá. Mục đích của hắn không phải như thế, hắn chỉ muốn dời đi sự chú ý để tránh bị phạt thôi, sao giờ lại biểu hiện như kẻ xúi giục rồi……
Nhanh chóng đổi giọng, trước tán dương chân thực nhiệt tình của lão đầu nhi, còn nói hắn không cẩn thận mới phạm sai lầm. Cuối cùng trịnh trọng nói rõ không ai sai, ách, đều sai, lão đầu nhi sai ở chỗ làm loạn, còn mình sai ở chỗ xúc động đánh người. Sau đó lại đem vấn đề tiếp tục gia tăng đến lão già cứ làm bậy như thế thật làm chết người thì làm sao bây giờ? tóm lại kết quả là muốn đánh thì đánh mỗi người năm mươi roi, hoặc là tha đi, không ai bị đánh. Cố ý làm lu mờ sự thật chuyện mình đánh lão đầu nhi lần này.
Naaru hai tay khoanh trước ngực nghiêng mắt nhìn Tôn Chí Tân:“ lá gan của ngươi lớn thật. Hôm nay đánh trí giả, ngày mai đánh ai, đánh ta sao ?”
Tôn Chí Tân kỳ thật rất muốn nói: Đánh ngươi thì làm sao ? cũng không phải chưa từng đánh…… Có giỏi ngươi đừng chạy, đứng yên đấy cho lão tử đánh ở chỗ nhâm lão tử đánh. Hoặc là đánh nhau một trận, lão tử sợ ngươi sao ?
Bất quá dù trong lòng nghĩ thế, nhưng cũng không dám nói như vậy thật, thành thật gục đầu xuống:“Không dám. Ta sai rồi.”
đứa trẻ chịu nhận sai luôn có đồ ngon. Naaru thấy Tôn Chí Tân thành thật cúi đầu, nhưng hai tròng mắt quá mức cơ trí linh hoạt kia quay tròn chuyển động không ngừng, liền biết trong lòng hắn khẳng định không phải cái gì tốt.
Đối với tình nhân khiến người ta đau đầu của mình, Naaru thật không biết nên như thế nào chỉnh hắn. Có lẽ…… Naaru mặt không chút thay đổi nói:“Ta trên, ngươi dưới.”
Tôn Chí Tân trừng lớn mắt.
Mẹ ngươi ! cậy thế khinh người như thế sao? đã nói trước là lần tới hắn trên Naaru dưới, lúc này đòi đổi lại, khiến người ta tức muốn giựt tóc.
“Phải ? ngươi không phục ?” Naaru tiếp tục nghiêng mắt.
Tôn Chí Tân thỏa hiệp , mẹ ngươi, dưới thì dưới, dù sao ở dưới cũng thoải mái, nếu không phải tự tôn của đàn ông quấy phá, ở dưới cũng không có gì không tốt, còn ít tốn sức hơn không phải sao? cũng không phải vĩnh viễn ở dưới, phản công Naaru hoàn toàn không khó.
“Phục.” Tôn Chí Tân nói, còn đáp thật cao hứng. Xem ra, lão đầu nhi đã lỗ một trận đánh này.
quay sang trí giả Esuike, Naaru cung thanh hỏi:“Trí giả, ngài có cái gì không hài lòng không ? việc này ngài cũng có sai .”
Cái gì trên cái gì dưới, Esuike nghe không hiểu, nhưng hiểu Naaru người này muốn bao che Zimmer của mình.
Thấy sắc mặt lão đầu nhi biến ảo không chừng, Tôn Chí Tân nghĩ hắn muốn phản kích, theo bản năng đang muốn chống chế trước, lại nghe thấy lão đầu nhi tự giễu nói:“coi như việc này ta cũng có sai, quả thật không nên xằng bậy. Sinh mệnh thực quý giá, là ta tự đại, may là không tạo thành sai lầm không thể vãn hồi nào. Trận đánh này, coi như một bài học đi, không phạt ai cả.”
Tôn Chí Tân trừng lớn mắt, lão già chết tiệt hắn thật sự áy náy , so với hắn tưởng tượng thật…… không như tưởng tượng, bất quá hắn quả thật có chút kính trọng lời nói vừa rồi.
Esuike cười cười, mặt mũi bầm dập , nụ cười thực xấu. lại phất tay nói:“giải tán đi ! một đám xem nửa ngày cũng không có ai đến giúp ta, không biết xấu hổ sao ?”
Mọi người vì thế xấu hổ, đều giải tán hết.
Caban ở xa xa thực tiếc hận nhỏ giọng nói:“thế là xong rồi ?”
Alfa kinh hãi, đem người kia tha ra xa hơn chút nữa, trách mắng:“Ngươi còn muốn như thế nào ? muốn xem náo nhiệt nữa chắc? có phải muốn Tôn Chí Tân cũng bị đánh ngươi mới thoải mái hay không?”
Caban táp miệng:“Cũng không phải không được a…… Mặc kệ là ai, có người bị đánh ta liền cao hứng.”
Alfa chịu không nổi , nói:“cút !”
Caban cười phun nước miếng:“Cút đi đâu, lều của ngươi hả?”
Alfa đỏ mặt, mặt xấu dữ tợn thành mặt quỷ:“Ngươi dám bước vào một bước. Giết ngươi !”
“Không cần, Al, ta đã vào bao nhiêu ngày rồi , ngươi cũng đâu……”
“Câm miệng !” trán Alfa gân xanh giật giật, quay đầu bước đi. Caban vội vàng đuổi theo, một đôi oán lữ đổi chỗ trêu trọc nhau.
chuyện này ba người Tôn Chí Tân cũng không biết, Esuike đắc ý nhìn Tôn Chí Tân bị cào rách đùi, thực vừa lòng kiệt tác của mình.
Tôn Chí Tân đen mặt, người khác nghe không hiểu câu cuối cùng kia, nhưng hắn hiểu . Esuike cũng chiêu đồng tình, lợi dụng áy náy của tộc viên, về sau muốn đánh hắn chỉ sợ không dễ dàng như vậy, khẳng định có người giúp hắn . Giờ Esuike dùng ánh mắt khiêu khích nhìn vết thương trên đùi mình, trọc Tôn Chí Tân lại nhảy vào đánh hắn, áy náy cùng kính nể vừa mới sinh ra lại bị tan thành mây khói.
Esuike không có hảo ý nói:“Hắn không biết trên dưới đánh người, không chịu phạt khẳng định không được. Lần này dám đánh ta, lần sau vừa muốn đánh ai ?”
Lời này không sai, nói thế nào cũng có lý. Naaru nói:“Ngươi nói đúng, hắn quả thật nên phạt. phạt Như thế nào? thỉnh trí giả nói rõ.”
Tôn Chí Tân bắt đầu khẩn trương, đúng vậy, muốn phạt như thế nào? đánh lại? phạt mình không được ăn cơm ? mẹ ngươi ! hắn cào mình như thế, còn bị đánh phạt, thế thì mình tự đi tìm đòn à? vì thế nhanh nhảu nói:“Ta cũng bị hắn cào, ngươi xem, chân của ta, bị cào thành như vậy . Ôi, ôi, đau quá, khẳng định không đi nổi.” Miệng gọi bậy , còn khập khiễng tiêu sái hai bước cho người khác xem.
thật giả tạo…… Tôn Chí Tân quả nhiên là diễn viên vụng về nhất quả đất. Naaru và Esuike không hẹn mà bị dọa không nhẹ.
Esuike dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tôn Chí Tân, trong ánh mắt nói lên ai thèm so đo chút da thịt ấy với ngươi? mưu kế của hắn lớn lao hơn kìa.
Esuike nói:“ nên phạt, liền phạt hắn nói toàn bộ tri thức y thuốc hắn biết nói cho ta, lấy tổ tiên danh nghĩa thề, không thể giả dối, không thể giữ lại, cũng cho phép ta truyền thụ cho những người khác.” Lão đầu nhi âm hiểm cười:“đánh trí giả, nhưng là tội lớn nga ~”
Hình phạt này…… sắc mặt Naaru đại biến, đối với bộ tộc tiền sử mà nói, ai cũng hiểu được ý nghĩa quan trọng của tri thức và kỹ năng. Tỷ như kỹ xảo bắt cá của bộ tộc gió biển, lúc trước Tiger liền từng nghĩ tới lấy nó làm điều kiện trao đổi với bộ tộc thợ săn, có thể thấy được tầm quan trọng của kỹ xảo tại thời đại này.
Naaru lúc này khó xử nhìn Esuike, lại nhìn về phía Tôn Chí Tân:“Trí giả…… Tiểu tân……”
Nghe được Esuike yêu cầu khi Tôn Chí Tân sớm đã cười trong lòng, trên mặt cũng là vẻ mặt khó xử cùng không cam lòng:“Các ngươi……”
Lão đầu nhi lại âm hiểm cười:“Trước khi đánh ta ngươi nên động não. Ngươi nghĩ rằng ta khờ thật à? ta thuận miệng kêu cứu, thật sự không ai đến giúp? ha ha, ta chỉ bất quá là vì bản thân tạo ra điều kiện có lợi thôi.” Đôi mắt nhỏ cười đến đắc ý nheo lại:“Bị ăn mấy đòn đổi được quyền này, thực có lời a.”
“Được lắm…… Độc !” Tôn Chí Tân vẻ mặt tức giận không cam lòng — không như vậy không được, hắn sợ chính mình cười lên mất, dùng khẩu khí nặng nề che dấu chính mình cuồng tiếu. Thứ bọn họ cho rằng quan trọng đối với mình mà nói căn bản không đáng nhắc tới, huống chi hắn sớm đã nghĩ hướng dẫn Esuike phương pháp y thuật trị bệnh cứu người hiện đại, để lão thực sự cứu được người, mà không phải bán thuốc hại người. Như thế gãi đúng chỗ ngứa, còn quang minh chính đại đánh lão một trận, oa ha ha ha ! sảng khoái vô cùng !
Đổi cái góc độ suy nghĩ, lần sau lại đánh lão, cùng lắm thì lại lấy kỹ năng đi đổi miễn trách là được.
Phốc !
“Ta đáp ứng ngươi…… Hừ !” Tôn Chí Tân run giọng nói — cố nhịn cười .
Lão đầu nhi sướng thanh cười to:“Muốn đấu với ta ? ngươi còn non lắm !”
Cười đến thật xấu, vẻ mặt xanh xanh tím tím, còn muốn làm bộ dáng kiêu hùng, thật sự là khôi hài .
Tôn Chí Tân vẻ mặt ủy khuất, nhào vào Naaru trong lòng, dùng bờ ngực rộng lớn của hắn che khuất bộ dạng muốn cười của mình. Không như vậy không được, hắn không phải là diễn viên giỏi, cuồng tiếu còn muốn giả bộ chịu ủy khuất với hắn mà nói khó khăn giống như lên trời. Cho nên hắn đành phải biểu diễn tiết mục dựa vào lồng ngực khóc kinh điển của quỳnh dao nãi nãi, né vào lòng Naaru cười như khóc .
Kết quả là, Esuike càng thêm đắc ý cuồng tiếu, Naaru đau lòng vỗ về lưng Tôn Chí Tân trấn an hắn, Tôn Chí Tân chịu không nổi ‘Khóc’ lợi hại hơn , toàn thân run lên như động kinh……
91,
Bị ‘Phạt’, Tôn Chí Tân khẳng định là muốn dạy Esuike tri thức thảo thuốc. Nhào vào trong lòng Naaru ‘Khóc’ như nữ nhân thẹn thùng đến đã nghiền, mới nâng khuôn mặt hoa lê đẫm mưa — lại nói, cười quá nhiều cũng sẽ rơi lệ…… Tôn Chí Tân chính là cười đến quá mức, không chỉ có cười ra nước mắt, còn cười đến mồ hôi đầy người, tế bào toàn thân đều tràn ngập một cỗ vui vẻ. Lão đầu nhi thật sự là quá có hiệu quả giải trí, Tôn Chí Tân quả thực cười đến không dừng lại được.
Lúc trước Naaru thật sự nghĩ hắn thương tâm, không ngừng vỗ lưng hắn, kết quả phát hiện tên này từ nãy giờ là đang cười ! Naaru liền đau đầu, Zimmer nhà mình quả nhiên không phải thứ an phận. Hành hung trí giả cũng liền thôi, hắn còn cười đến……
Việc này lại không nên bóc trần, một bên là Zimmer nhà mình, một bên là trí giả trong tộc, tựa như một bên là vợ một bên là mẹ, hai bên đều không dễ hầu hạ. Rõ ràng mắt không thấy tâm không phiền, dùng sức đè đầu Tôn Chí Tân vào trong lòng, chỉ sợ hắn cười đến cao răng cũng văng ra để cho Esuike thấy được. ‘
Đợi Tôn Chí Tân rốt cục cười đủ ở một bên thuận khí, Naaru buông hắn ra, nói: “Đáp ứng , ngươi sẽ làm được, về sau đem nhưng thứ ngươi biết dạy cho trí giả. Một vu y cường đại có thể che chở cả bộ tộc, giảm bớt tộc viên ốm đau, mọi người sẽ cảm kích cả hai người các ngươi.”
Đối với lời nói nghiêm túc củaNaaru, Tôn Chí Tân có tệ đến đâu cũng không dám nháo, nghiêm túc đáp:“được !”
Lão đầu nhi liếc Tôn Chí Tân một cái, thấy hắn thần sắc nghiêm túc đối với chuyện này, đáy mắt liền hiện ra một chút tán thưởng. Lập tức lại khó chịu hừ lạnh, ánh mắt rơi xuống cái đùi xanh xanh tím tím của Tôn Chí Tân, khó chịu lại chuyển thành đắc ý, lão già hài lòng với chiến tích của mình.
Mặt nâng lên, đôi mắt ghé xuống ba mươi độ nhìn Tôn Chí Tân, Esuike nói: “Dám đánh ta ? phải phạt ! thu hồi quyền phân phối đồ sứ của ngươi, trong chốc lát ta đến phân.”
Dứt lời, mang theo khuôn mặt già nua bầm tím vui tươi hớn hở, vẻ mặt sung sướng thiếu điều hát lên.
Muốn phân liền phân đi, ai thèm để ý ? Tôn Chí Tân căn bản không ngại, hắn khó chịu là lão đầu nhi rõ ràng bị đánh còn biểu hiện ra bộ dáng chiếm lợi đáng cười
lão đầu nhi chết tiệt!
Tôn Chí Tân hận nghiến răng, không có ý tốt ở sau lưng lão nhìn khiêu khích. Nếu có thể nhìn ra một cái lỗ, hắn liền càng ra sức nhìn.
Naaru đau đầu, không có can đảm đi trêu chọc trí giả, đành phải đem người nhà mình tha xa một chút rời xa mầm tai vạ, miễn cho trong chốc lát hai người lại tái diễn.
“Làm sao ? Làm sao ?” Tôn Chí Tân bất mãn kêu:“ lão đầu nhi chết tiệt dám chống lại ta, chuyên môn chọn chỗ thịt mềm trên người ta. Một ngày nào đó ta đánh cho lão phục mới thôi !”
“Ngươi an tĩnh một chút cho ta!” Naaru giữ chặt Tôn Chí Tân, dùng sức ngăn chặn cái miệng không thành thật của Tôn Chí Tân, lại nói:“Hắn tuổi lớn, già rồi rất cố chấp, giống Lão ngoan đồng, ngươi nhịn hắn được không ? trí giả ngươi cũng dám đánh, thật sự là……”
Miệng bị hôn một cái, Trong lòng Tôn Chí Tân nhất thời ngọt ngào, mới thành thật nói:“Hôm nay Tiger không thể đi săn thú, để cho hắn trong lều nghỉ ngơi. Trong chốc lát ta đi tìm thuốc trị thương cho hắn, mang theo Esuike cùng đi.”
“Thế mới ngoan.” Naaru lại hôn Tôn Chí Tân một chút, buông hắn ra. Hắn nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy buổi sáng hôm nay phỏng chừng là ăn không được bữa sáng của Tôn Chí Tân, trực tiếp đi nhà khang ăn chùa.
Tôn Chí Tân nhìn bóng dáng Naaru đi xa, ở tại chỗ hồi tưởng lại tư vị kích thích khi đánh Esuike, đổi lại khuôn mặt vui vui vẻ vẻ mới trở về lều, về với Buku ở một chỗ đứng ngồi không yên như trời sụp làm đồ ăn cho Tiger.
Ách…… không thể không dọa sợ Buku. thấy Zimmer nhà mình đánh nhau với trí giả tối cao vô thượng còn có thể vẻ mặt thoải mái nguyên lành trở về — tiểu hắc khuyển đối Zimmer nhà mình quả thực là bội phục sát đất !
Thế nào mới là trâu bò ? đây chính là trâu bò ! ngay cả trí giả cũng dám đánh, đánh xong còn thỏa mãn, này cảnh giới gì?
Kết quả là, cơ trí trí giả ở trong lòng Buku xuống dốc không phanh, vị trí Zimmer nhà mình lại không ngừng thăng tiến, đã lướt qua đồng chí trí giả —
Trở về lều nấu một bữa sáng dinh dưỡng cho Tiger cùng Buku, Tôn Chí Tân nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không thể để Tiger cô linh linh một người ngủ ở trong cái lều kia không có nhân khí kia. Hắn sinh bệnh , bị thương, cần chiếu cố, huống hồ bây giờ còn có dấu hiệu chuyển biến xấu, càng cần thêm cẩn thận chiếu cố và nghiêm khắc quản lý.
Mời Tamu và Shiren đến, đem Tiger vào lều của mình, đưa tới căn lều bên trong dùng để nghỉ ngơi kia. Tiger đã ngủ say, gương mặt ửng hồng bất thường , nhiệt độ cơ thể so với lúc đầu còn cao hơn nữa, khiến Tôn Chí Tân âm thầm kinh hãi.
Tamu Hàm hậu lo lắng nhìn gương mặt ngủ say của Tiger, dùng giọng điệu khẩn cầu nói với Tôn Chí Tân:“Tộc trưởng giao cho ngươi , xin ngươi nhất định phải chiếu cố hắn. Ta đại biểu toàn bộ bộ tộc gió biển cảm kích ngươi.”
Tôn Chí Tân gật đầu, cảm kích hay không cảm kích hắn không màng, nhưng tình huống thân thể Tiger hắn thực để ý, thấy bộ dáng hiền lành của hắn liền cảm thấy trong lòng khó chịu, hận lúc ấy xuyên qua không mang theo một bộ trang thiết bị y tế đầy đủ.
Shiren dùng động tác có chút thô lỗ nhưng ấm áp vuốt lưng Tamu:“Yên tâm, Tôn Chí Tân là tất đạt lạp sát a tô của chúng ta, có hắn, Tiger tộc trưởng không bao lâu sẽ tốt lên.”
Tamu cảm kích Shiren cười cười, hướng Tôn Chí Tân nói:“Kính nhờ ngươi .” Rồi mới cùng Shiren đi ra khỏi trướng . Hắn kỳ thật muốn canh cho Tiger , chỉ là có Tôn Chí Tân, hắn nghĩ mình chẳng có mấy tác dụng, đem việc chăm sóc giao cho người hiểu biết thì hơn.
Tôn Chí Tân ở trong lều đi lại hai vòng, dùng nước sạch lau người cho Tiger, dùng một khối da thú xấp nước đặt lên trán Tiger để hạ nhiệt, làm cho hắn thoải mái một chút. Nghĩ nghĩ, cởi luôn cả váy da của hắn, dùng chăn da của mình bọc kín người hắn, thiếu chút nữa làm Tiger thành xác ướp.
Theo cách chữa bệnh dân gian, bệnh thương hàn, có thương còn có hàn, như vậy bệnh nhân tuy rằng nhiệt độ cơ thể cao, nhưng lại cảm thấy lạnh, bảo trì nhiệt độ cơ thể để hắn đổ mồ hôi xúc tiến bạch cầu diệt khuẩn. Đồng thời lại vạn vạn không thể để hắn bị cảm mạo, hai bệnh cùng lúc thì ngay cả ở hiện đại cũng khó giải quyết. Cho nên, chùm chăn càng kín càng tốt.
Vừa rồi xúc động quá không nghĩ ra, giờ Tôn Chí Tân mới nhớ tới mình có mang đến aspirin, đây là thuốc hạ sốt giảm đau rất tốt, đối với bệnh trạng trước mắt của Tiger thì không phải thuốc trị bệnh, nhưng vẫn có thể tạo được không ít tác dụng. Tốt nhất là tỉ lệ mẫn cảm của loại thuốc này rất thấp, thuốc hiệu ổn định, dùng để hạ sốt rất tốt.
Hơi dịch người Tiger ra để mở kho đồ, lấy aspirin ra, rồi cầm viên thuốc bưng nước về cho Tiger :“Tiger.”
Liên tục kêu vài tiếng Tiger mới có phản ứng, mơ màng mở mắt ra, nhận rõ người trước mặt liền lộ ra một nụ cười yếu ớt:“Tiểu tân.”
“Phải, là ta. Nào, đem cái này nuốt vào.”
Tiger nhìn viên thuốc trong tay Tôn Chí Tân, không nhận ra là cái gì. Bất quá Tôn Chí Tân bảo hắn nuốt, hắn liền nuốt không chút do dự.
Ai cũng biết tư thế nằm rất khó nuốt, Tôn Chí Tân vươn tới, ngồi dưới đất, nâng Tiger dậy một chút, sau lưng dán lên đùi mình, đầu dựa vào trong lòng, hai cánh tay vòng sau lưng hắn một tay khẽ nâng cằm hắn, một tay đem viên thuốc bỏ vào miệng hắn rồi lấy nước cho hắn uống.
Tiger đem thuốc nuốt xuống rồi mới hỏi:“Ta vừa mới ăn cái gì ?”
“Viên thuốc. Tên gọi là aspirin.”
“La thứ lúc trước đến cùng ngươi?”
“phải.”
“Vậy nhất định rất quý giá. Hẳn là nên lưu lại, không nên lấy tới cho ta dùng.”
Aspirin rất quý giá sao ? ở hiện đại thì không có gì đáng nói, nhưng nơi này nó thật sự thực quý giá. Bị cảm hay bị sốt, mà đồng thời người tiền sử cơ hồ không có tính kháng thuốc, uống vào hạ sốt, khẳng định là trăm thí Bách Linh. kế hoạch nguyên lai của Tôn Chí Tân là ở lúc mấu chốt dùng để trị liệu cho trẻ con trong tộc, từ từ giảm tỉ lệ trẻ con chết bệnh. Giờ dùng tới trước, nói trong lòng không đau lòng là giả .
“Không quý bằng ngươi. Thuốc là dùng để chữa bệnh, không thể nói ai nên dùng ai không nên dùng.” Tôn Chí Tân cười khẽ hai tiếng. Hắn biết chính mình bảo trì cảm xúc đối với Tiger mà nói rất quan trọng, thấy hắn tỉnh , liền nhẹ giọng cùng hắn nói chuyện:“Còn muốn uống nước không?”
“Muốn. thật sự rất khát.”
Tôn Chí Tân giúp Tiger uống nước trong chén trúc, lại lấy thêm một chén nữa, Tiger lại uống hết nó. Cứ thế liền một hơi uống mấy chén, Tiger mới dừng lại.
“Nghe nói ngươi vì ta đánh Trí giả Esuike một trận ?”
Tôn Chí Tân nghiêng mắt:“Ngươi sẽ không giống Naaru công tư phân minh cũng muốn ta trả giá vì chuyện này chứ ? lại nói, có phải thân là tộc trưởng, làm việc đều phải bài bản hẳn hoi như vậy hay không?”
“Úc, ta sẽ không.”
“Vậy là tốt rồi. Nói cho ngươi, cho dù là Naaru ta cũng không làm khác, cả ngươi cũng vậy ! chọc ta nóng giận, quản ngươi có phải tộc trưởng hay không, đều đánh ! cảnh cáo ngươi đừng chọc ta, nhìn bộ dáng ngươi hiện nay, ta một đầu ngón tay cũng có thể hành hạ chết ngươi.”
Cảnh cáo xong rồi, lại nói:“Lão nhân kia lung tung làm hại ngươi, thiếu chút nữa làm ra đại sự. Nếu không xét lão cũng là có ý tốt, ta sẽ đánh ác hơn. Làm cho lão thành thật nằm yên vài ngày cũng thể cảm thụ được cảm giác ngươi bị thương sinh bệnh là thế nào mới tốt!” Tôn Chí Tân kiêu ngạo vung quyền, thực vừa lòng nắm tay vù vù có lực.
tiểu Tân giương nanh múa vuốt thật đáng yêu.
Tiger không thể kiềm chế mà cười, ánh mắt đuổi theo chuyển động của Tôn Chí Tân:“Ngươi vì ta đánh hắn, ta thật cao hứng !”
Vui vẻ không đủ để hình dung mừng như điên cùng kích động của Tiger ngay lúc đó, nhưng hắn không thể nói ra miệng, chỉ có thể dùng từ cao hứng vô vi không rõ này biểu đạt cảm tình. Đàn ông là như vậy, trong lòng cùng ngoài miệng nói , vĩnh viễn đều rất khó thống nhất.
Tôn Chí Tân có chút ngượng ngùng , vò đầu, nói:“ không có gì. Ngươi còn vì ta mà bị bỏng. Nói thực ra, nghĩ kĩ lại, ta lúc ấy cũng quả thật quá mức , đối phương nói như thế nào cũng là một ông lão, ta đánh lão như vậy quả thực không tốt. Bất quá lúc ấy ta tức giận nên cái gì cũng không nhớ rõ, ta là không phải thực ngốc chứ?”
“Không, thực khả ái. Chỉ là ta lo lắng về sau chống lại trí giả tộc của ta, ngươi phải làm sao bây giờ ?”
“Di ? trí giả trong tộc ngươi so với Esuike còn khó hầu hạ hơn ?”
“Bà già đó so với Esuike càng cố chấp, lại càng không nghe người ta khuyên, càng thích xằng bậy, tâm nhãn càng nhiều. Hơn nữa, bà ta là phụ nữ , một bà lão nhiệt tình đến phiền toái.”
“Bà lão ? ách…… Thế không phải là không đánh được à, ta không đánh phụ nữ được.”
“Tin ta, rất nhiều lúc ngươi sẽ quên bà ta là một phụ nữ. Ta có lúc yêu bà ta đến mức muốn hôn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, có đôi khi lại hận không thể một phát bóp chết bà ta luôn.”
Tôn Chí Tân xuy một tiếng bắt đầu cười, ở trong lòng tưởng tượng bà lão vừa khiến người ta yêu thích lại vừa khiến người hận này.