Trong lòng Tôn Chí Tân run lên, lại cảm thấy chỗ mềm yếu nhất nơi đáy lòng vì Naaru giờ phát ra hơi thở nản lòng mà đau. Thở dài, lại thở dài, đáy lòng thấy đối phương khó chịu mà đau đớn, không phải xác minh mình đã yêu rồi sao?
Naaru, ngươi cũng quá coi khinh chính mình , trung thành của ngươi, cố chấp của ngươi, kiên trì của ngươi, còn có oai hùng hùng tráng, gan dạ dũng cảm, đã cường thế chen vào, ở trong lòng ra cắm rễ. Ta giờ đã không có cách nào đem ngươi đuổi ra khỏi đáy lòng. Hoặc là nói…… Không có cách nào không thích ngươi.
Nói xong một hơi thật dài , Naaru thấy Tôn Chí Tân vẫn đờ đẫn không phản ứng, trong lòng liền càng mất mát, lại nói:“Ta trước kia có vợ, còn sinh Buku và Auge. Nhưng ta vẫn không rõ ngoại trừ sinh dục sinh sản, vì sao đàn ông nhất định phải cùng nữ nhân cùng một chỗ. Có đôi khi bọn họ cũng nói với ta, nói đến tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ, nhưng ta vẫn không hiểu. Lúc ấy ta và vợ ta ngủ cùng nhau, buổi tối cùng với nàng cũng rất sung sướng. Nhưng vẫn cảm thấy không nên như vậy, như là khuyết thiếu cái gì. Sau đó ngươi xuất hiện , tuy rằng lúc ấy ta còn không rõ khuyết thiếu cái gì, nhưng lúc cùng một chỗ với ngươi ta cảm thấy khuyết thiếu được bổ xung, không thiếu thốn gì.”
“Ta nghĩ, khuyết thiếu này là thích mà bọn họ nói. Thích một người, thủ một người, đến chết cũng không tách ra. Bởi vì thích, cho nên mới muốn ôm ngươi, muốn làm ngươi, nghĩ đến cảm giác vùi vào trong thân thể ngươi, khiến người ta điên cuồng. Nhưng ngươi cảm thấy đó là vũ nhục, như vậy…… Ta sẽ không cùng người làm gì, nhưng xin ngươi cũng đừng đẩy ta ra. Ngươi luôn như vậy, vẫn thôi, vẫn thôi, không cho ta tới gần.”
“Tiểu tân, từ từ yêu ta đi, có lẽ có một ngày ngươi sẽ không cảm thấy đây là một loại vũ nhục, sẽ thích cùng ta ngủ. Bất quá, Trước đó……” Naaru nhếch môi, ánh mắt kiên định nhìn mắt Tôn Chí Tân, chậm rãi nói:“Đừng nghĩ ta sẽ buông ngươi ra! ta thích ngươi, mặc kệ ngươi là đàn ông hay phụ nữ, ta chỉ nhận định ngươi, Tôn Chí Tân !”
Tôn Chí Tân trong lòng đánh lại hòa, hòa lại đánh, rốt cục thì hóa thành một ao xuân thủy.
Hồi tưởng lại Naaru ngốc ngốc nén cỏ, lại duỗi phẳng da gấu, còn có bờ sông và ánh trăng, sao có thể không biết dụng tâm lương khổ cùng che chở của hắn? người trong tộc bởi vì quan niệm thời đại tiền sử, hành vi dã hợp không biết nghe qua bao nhiêu lần, mà người này lại cẩn thận làm hết thảy, ai có thể nói hắn không chiếu cố cảm thụ của mình mà không có tình thú ? quá khứ liên tục bị đè sớm đã thuyết minh nếu hắn thật muốn thực thi vũ lực cứng rắn, chính mình cũng không phản kháng được. Nhưng giờ hắn đang thỏa hiệp, băn khoăn cảm thụ của mình, vô ý thức che chở chính mình hòa hai người trong toát ra đến non nớt yêu nha, thẳng gọi người tâm động, tưởng dứt bỏ lý trí hòa đạo đức lún xuống đi vào.
Đàn ông thật không thể yêu đàn ông ?
Ta phi ! người khác không biết, nhưng đối với Bản thân Tôn Chí Tân mà nói, đơn giản là chủ nghĩa đàn ông cùng bản năng giống đực cường thế không chịu ở dưới người thôi. người đàn ông như Đại hình khuyển vẫn muốn biểu đạt tình ý của mình, chỉ là chính mình khư khư cố chấp và thể diện không chịu chấp nhận mà thôi.
giờ khắc Trước mắt này, nhìn ánh mắt Naaru giống như cún nhỏ chuyên chú ôn hòa ướt át, nghe hắn ngốc ngốc biểu đạt một phen tình ý. Tôn Chí Tân rốt cục hiểu được kiên trì của mình có bao nhiêu buồn cười, tình yêu quả nhiên là không nói đạo lý, chẳng phân biệt thời gian địa điểm trường hợp , không báo trước mà mãnh liệt hoành đao phong sát. không thể khống chế , không thể nói lý, ào ào tới, lúc muốn nó lại không tới, khi không cần nó lại có thể lấn át ngươi, cản không lại tiễn không được, chỉ khiến người ta cảm giác được nguy hiểm tột độ, còn khiến người ta sa vào mật ngọt trong đó. Mặc kệ mình chống cự như thế nào, nó chỗ nào cũng có, khiến người ta không thể kháng cự mà xâm nhập, tiến vào đáy lòng.
Tôn Chí Tân giật mình, dưới đáy lòng nảy sinh ra ngọt ngào tình ý, như là tình yêu hiện lên trước mắt, hoặc như là tình yêu bóp nghẹt.