Kết quả cuối cùng vẫn là phải tha thêm một ngày mới đi được, nhất là chuyện phân công người hộ tống xảy ra vấn đề, hai là Tôn Chí Tân cảm thấy còn cần chuẩn bị một ít , đều cần tốn thêm thời gian, liền trì hoàn lại.
Naaru và Tiger lần này thật thần kỳ lại thống nhất trên một trận tuyến, hai người đều không cho phép cự tuyệt chuyện phái thành viên thợ săn đi cùng Tôn Chí Tân. vẫn trực tiếp Tôn Chí Tân cự tuyệt. lý do rất đơn giản, lúc này chính là khởi điểm giai đoạn cuối cùng săn bắt dự trữ cho mùa đông, nhiều người đi săn thú nghĩa là mùa đông sẽ có thêm một phần thức ăn. Thợ săn một người cũng không được vắng! Nếu không phải không biết đường, ngay cả Tamu Tiger phái đến hắn cũng không định lôi theo.
Cả bữa tối, Tôn Chí Tân lần đầu biểu lộ quật cường và cố chấp, vấn đề lãng phí nhân lực trong tộc hắn tuyệt đối không chịu thoái nhượng nửa bước. Naaru và Tiger cũng bó tay với hắn, thế nhưng trong lòng lại bởi vậy mà đối với người này không thể không càng thêm yêu thích. Hai người đều biết, Tôn Chí Tân là vì xuy xét cho cả hai tộc, đồng thời hướng hai người bày ra một mặt kiên cường của bản thân: Hắn không phải kẻ yếu, hắn muốn dùng phương thức của riêng mình để cố gắng cho sự tồn vong của bộ tộc.
nam nhân Như vậy, sao có thể không khiến người ta yêu thích cơ chứ ? vô luận là Naaru hay Tiger , nhìn vẻ mặt quật cường của Tôn Chí Tân, trong lòng chỉ muốn đem hắn kéo vào trong lòng, dùng sức nhu, đến khi ấn luôn vào trong ngực, giam vào trong lòng.
Cuối cùng hai bên cò kè mặc cả, Tôn Chí Tân tùy ý chọn bốn người. Qigeli, Tôn Chí Tân dùng quen nhất, kinh nghiệm phong phú lại lão luyện trầm ổn. Tamu, người dẫn đường kiêm hộ vệ, Tiger nói người này cận chiến không bằng hắn và Naaru. Hai người còn lại thì để Qigeli lựa chọn, phạm vi không thuộc nhóm thợ săn.
sáng sớm hôm sau, Tôn Chí Tân tỉnh dậy. trong ánh mắt lưu luyến không rời của Naaru và Tiger tiễn hai người ra ngoài săn thú, mình thì ở trong lều chờ Qigeli đến. Buku hôm nay đặc biệt nhu thuận, đứng ở trong lều Tôn Chí Tân làm sao cũng không chịu đi, cũng không chịu đi chơi những thứ mới mẻ Tôn Chí Tân đưa ra, lẽo đẽo chạy theo Tôn Chí Tân múc nước, chuẩn bị thịt làm thức ăn, tiểu hắc khuyển lanh lợi khả ái, khiến Tôn Chí Tân hận không thể yêu hắn như con đẻ mình.
Thật sự không còn gì để làm, Buku mới dựa lại gần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên Tôn Chí Tân:“Zimmer, ngươi nhất định phải an toàn trở về. Ta ngày ngày sẽ nhớ ngươi, cầu nguyện cho ngươi. Ngươi…… Ngươi…… Nhưng đừng gặp chuyện không may.”
Trong dĩ vãng, có rất nhiều người nó biết sau khi đi thì không quay lại được nữa, hoặc là đầm đìa máu me được người ta nâng về, không tàn thì chết, Zimmer của mình nhìn qua không có sức chiến đấu, khiến Buku trong lòng vô luận như thế nào cũng không an tâm.
Trong lòng Tôn Chí Tân ấm áp, giơ tay nhẹ nhàng nhéo một chút trên khuôn mặt nhỏ nhắn che kín lo lắng và nghĩ ngợi kia. Đứa nhỏ đáng yêu như thế, trên mặt lại là biểu tình này, thật sự là làm cho người ta đau hết cả tâm can.
“Buku yên tâm, Zimmer nhìn giống kẻ ngu ngốc sao ?”
“Không giống. Zimmer là người thông minh nhất trong tộc ! so với Trí giả Esuike còn thông minh hơn.”
“Hư ! đừng để hắn nghe được.” Tôn Chí Tân hì hì cười nói:“vậy thì đúng rồi. Đừng xem nhẹ ta, Zimmer của ngươi rất lợi hại . Ngươi yên tâm, Zimmer nhất định sẽ an toàn trở về, còn có thể mang cho ngươi rất nhiều thứ tốt.”
“Ta cái gì cũng không muốn, chỉ cần ngươi an toàn trở về.” Buku vẫn đang bất an, đáy mắt lộ ra bóng ma:“Zimmer, trăm ngàn đừng bỏ lại ta và anh trai, còn có ba ba.”
Tôn Chí Tân ôm lấy hắn, để bộ ngực nho nhỏ của nó dán lên lồng ngực mình, ôn thanh an ủi:“Yên tâm, yên tâm. Có Qigeli và những người khác đi cùng ta mà.”