Làm việc tập thể sợ nhất cái gì? Không sợ người trong đội không kiệt xuất, chỉ sợ đội hữu không nghe chỉ huy lung tung hành động, thích làm náo động không để ý an nguy ưa thể hiện chính mình, từ đó phá hư toàn bộ sự hợp tác và an toàn của đội. Những dã nhân này, tốt lắm ! bọn họ tuy rằng khuyết thiếu tri thức văn hóa, nhưng cảm giác vinh dự tập thể và ý thức chiếu cố phối hợp lẫn nhau thì so với đám rác rưởi không để ý người khác chỉ thích làm anh hùng rơm kia tốt hơn nhiều lắm.
Tôn Chí Tân vô cùng vui sướng, vung tay lên:“Xuất phát !”
Giọng nam nữ già trẻ hòa cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt vượt sông mà đi, tiếp tục sự nghiệp hái nấm hôm qua.
Tôn Chí Tân không ham đi cùng, bởi vì nhóm người hôm nay đều là những người ngày hôm qua, một đám luyện cả ngày đều thành quen tay, sẽ không hái nhầm nấm độc. Tôn Chí Tân lại phân phó Buku một tiếng, phàm là có chủng loại chưa thấy qua đều đem đến chỗ hắn xem rõ, Tôn Chí Tân mới an tâm đi tìm cành làm sọt đựng muối.
Đi gió biển bộ tộc mất không ít thời gian, Qigeli lần này đi, đương nhiên là có thể đổi trở về càng nhiều muối càng tốt, cho nên sọt vừa phải to vừa phải rắn chắc. Tôn Chí Tân lần này không bẻ cành mềm, mà là chọn cành dẻo dai mà rắn chắc. Qigeli và mấy cựu thợ săn vẫn ẩn ẩn xung quanh Tôn Chí Tân, thấy Tôn Chí Tân bẻ cành ko giống hôm qua, nhìn một hồi xem cành mẫu của Tôn Chí Tân, giúp hắn bẻ xuống.
Tôn Chí Tân một đường hướng vào trong rừng, đi qua một con rạch nhỏ thì dừng lại, ánh mắt hồ nghi đánh giá những phiến lá to trong rạch.
Màu sắc này, hình dạng này, lại sinh trưởng ở loại địa phương này, hay là……
Qigeli theo bản năng cảnh giác, phất tay bảo mấy cựu thợ tới gần, đem Tôn Chí Tân quây ở giữa, tỉnh táo hỏi:“Làm sao vậy ? phát hiện cái gì nguy hiểm ?”
“Không phải.” Tôn Chí Tân lắc đầu:“Ta hình như thấy được một thứ quen thuộc, ta đi nhìn xem.”
“Cẩn thận.” Qigeli nói, cùng một thợ săn khác tay cầm mộc côn làm vũ khí đề phòng.
Tôn Chí Tân đi xuống rạch, dẫm lên bùn đất ẩm ướt lún thẳng hết nửa bàn chân. Bùn ướt dính dính không dễ đi, đến lúc thành một chân bùn rồi mới qua đến bên chỗ cái cây kia được.
Cẩn thận xem xét, cái cây trước mắt cao đến thắt lưng hắn, phiến lá to đầy đặn, mở ra như một tấm chắn, hơi phiếm một loại sáng bóng khô ráo. Có sương sớm tụ thành giọt nước dọc theo những đường gân lõm lăn đến trung tâm phiến lá như những hạt bảo thạch trong suốt. Lại nhìn cuống lá, thô to dài rộng, lại có vẻ thực thủy linh nhiều nước, màu là lục nhạt trong lại lộ ra một sắc tím mờ mờ. Toàn bộ cuống lá sinh ra từ một gốc, tập hợp thành cụm ở phía dưới, từ cùng một đám đất sinh trưởng lên. Lại bẻ ngang một cuống lá, quả nhiên có chất lỏng vô vị màu trắng như sữa tươi chảy ra. Hình này, vẻ này, vị này, đều cực kỳ giống thứ mà hắn đã biết.
Tôn Chí Tân hưng phấn , kêu lên:“Qigeli, đưa cho ta một cái gậy.”
Qigeli đưa gậy qua, lại cầm lên một khối đá làm vũ khí.
Tôn Chí Tân dùng gậy đào đất, đến khi lộ ra một đống củ tròn lớn màu nâu đậm nối liền với gốc.
Để xác nhận lại, hắn bẻ một củ nhỏ ra, hưng phấn đến ngay cả bùn cũng mặc kệ cắn luôn một ngụm.
“Đừng ăn bậy, cẩn thận có độc !”
Tôn Chí Tân động tác quá nhanh, Qigeli ko kịp ngăn cản.
Miệng nếm được là hương vị chua ráp độc hữu của thứ này khi chưa nấu chín, những thực vật thân củ khác không có hương vị đậm như nó, lúc này mừng như điên nói:“Không có độc, đây là khoai sọ !” Vừa nói, một bên dùng sức sát miệng, vị ráp ráp trong củ khoai sọ sẽ làm da mẫn cảm vừa tê vừa ngứa cực kỳ khó chịu, bất quá nấu chín rồi thì sẽ không như vậy nữa.
“Khoai sọ ?” Mấy người cựu thợ săn hai mặt nhìn nhau, không có nghe nói qua. Một người trong đó theo bản năng liếm liếm môi, biểu hiện của tất đạt lạp sát a tô làm cho bọn họ lại khẩn trương lại chờ mong. cả ngày đi theo người này, sớm đã phát hiện hắn phi thường không giống người thường, trong đầu chứa những thứ người khác không có, ngay cả trí giả nhiều tuổi cũng không bằng hắn. Tỷ như hướng dẫn mọi người phân biệt hái nấm, sọt liễu kỳ quái hữu dụng, giờ là cái này.
Có một thợ săn nhịn ko được, theo bản năng hỏi:“Có thể ăn ?”
Tôn chí lớn tiếng cười:“Không chỉ có có thể ăn, còn rất ngon. Nó dễ bảo quản, khó hỏng, phong vị độc đáo. Nếu tìm được nhiều, thậm chí có thể thay thế thịt trở thành món chính.”
Qigeli cùng những người nghe được động dung, đây là loại thức ăn mới. Vài người vội vàng trượt xuống:“Chúng ta giúp ngươi lấy !”
“Được.” Tôn Chí Tân cũng không nói thêm nữa, dùng công cụ nguyên thủy đào khoai sọ cũng không dễ, hắn cũng không phải là một mãng phu sức lớn giống tên Naaru kia.
Bụi khoai sọ Tôn Chí Tân phát hiện chỉ có tứ gốc, lượng cũng không phải rất nhiều, đào ra được khoảng hai mươi cân. Tôn Chí Tân không muốn lấy hết, còn muốn lưu lại để nó tiếp tục sinh trưởng, bởi vậy thực tế chỉ có mười bảy, 18 cân. Ngay cả như vậy vẫn khiến Tôn Chí Tân phi thường cao hứng, ngày ngày ăn thịt, sớm đã ngán chết, rốt cục có thể thay đổi . Lại nhờ Jigelli nhét vào cạnh con rạch mấy dấu hiệu dễ nhận ra để tiện về sau lại đến lấy, Tôn Chí Tân lúc này mới kích động quay về lều rửa khoai sọ.
Qua giữa trưa, Naaru quả nhiên phái vài thợ săn đưa con mồi trở về. Hôm nay thu hoạch không tệ, mới quá trưa mà đã săn được hai con linh dương, một đầu trâu rừng, còn có một con voi nhỏ, cùng một con gì đó rất giống nai. Naaru biết ước thúc mọi người xuống tay đúng mực, con mồi hôm nay tất cả đều còn sống, tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng duy trì vài ngày cũng không khó. Tôn Chí Tân nhìn con voi nhỏ kia, nửa điểm tâm lý gánh nặng dùng nó làm con mỗi đều không có. Này đã không phải thời không cũ, đám săn trộm giết voi là để kiếm chác món lãi kếch sù, thợ săn của bộ tộc săn nó lại là vì sinh tồn, hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, một là vì tư lợi, một thì là để sống sót. Đồng thời các thợ săn săn thú cũng không dễ dàng, trong quá trình vây bắt cả thợ săn lẫn con mồi tùy thời đều có thể phát sinh cảnh chuyển hoán nhân vật, thợ săn rất có khả năng biến thành con mồi, con mồi cũng rất có khả năng biến thành thợ săn quay ngược lại đuổi giết. Thiên nhiên nguyên thủy luôn tàn khốc mà lại công bằng như vậy, không ai có thể dễ dàng đạt được bất luận thứ gì, bởi vậy vô luận có được cái gì cũng đều là sự ban ân của tự nhiên, ăn vào không thẹn với lương tâm.
Tôn Chí Tân đã bện xong sọt, còn cần cảm ơn nữ nhân khéo tay trong tộc. Ngày hôm qua phát hiện thứ này hữu dụng mấy người phụ nhân còn có tâm học tập, Tôn Chí Tân cũng không phải kẻ ích kỉ, thoải mái ngồi ở ngoài lều bện, không chút nào để ý người khác học tập. Tám cái sọt lớn nhưng thật ra năm cái là người khác bện .
Có thể nói , nhưng ở phương diện này thì nữ giới quả thật có thiên phú hơn người, học qua luyện gấp là đã có thể làm được ngang ngửa Tôn Chí Tân, xử lý chi tiết thậm chí còn có hơi hướng vượt qua. Tôn Chí Tân tìm sợi da thú buộc nó vào sọt, liền tạo thành dụng cụ thường hay dùng ở nông thôn kiếp trước.
Lúc Qigeli lại xem Tôn Chí Tân làm mẫu, nhịn không được đại đại tán thưởng, cái này có thể giúp bọn họ tiết kiệm rất nhiều khí lực, vô cùng thuận tiện cho chuyến đi lần này.
Qigeli không yêu cầu Naaru phân người cho hắn, mà là tự chọn bảy người trong tộc, trong đó còn có hai nữ nhân tráng kiện. Thêm hắn chính là tám người, tạo thành đội ngũ đổi muối lần này. Bao gồm cả Qigeli, sáu nam nhân còn lại đều là thợ săn xuất ngũ, đi đứng còn linh hoạt. Hai nữ nhân, nhìn qua nửa điểm cũng không nhu nhược, mặt mang anh khí lại hơi lộ ra hung hãn, hiển nhiên là có năng lực tự bảo vệ mình.
Tôn Chí Tân đưa tám người vào lều của mình. Lúc này khoai sọ đã nấu xong, Tôn Chí liền bảo họ lại ăn.
Qigeli cự tuyệt, Tôn Chí Tân nghiêm mặt, nói:“Thứ ta phát hiện, có nên do ta xử lý ko ? cho dù là Naaru ở đây, hắn cũng không thể phản đối, đúng không ? đặc biệt còn có hai phụ nữ, các ngươi sáu người đàn ông càng phải ăn nó bảo vệ các nàng.”
Tám người đều do dự, sau đó gật đầu.
Tôn Chí Tân liền mỉm cười:“Đây không tính vi phạm tộc quy. Tuy rằng ta chưa ra ngoài doanh trại, nhưng ta biết nếu ra ngoài , bên ngoài cũng rất nguy hiểm, sơn đạo gập ghềnh còn phải phòng bị dã thú, sẽ làm người ta mệt nhọc, chỉ có ăn no bụng mới có thể mau chóng đi lại. Tiết kiệm thời gian, chính là tiết kiệm thức ăn. Nghe ta , buông bụng mà ăn !”
Tám người trong lòng cảm động, sao có thể không rõ hảo ý của Tôn Chí Tân ? lập tức cao hứng đến nghe Tôn Chí Tân giảng giải ăn khoai sọ như thế nào.
Khoai sọ sớm đã nấu chín, trừ bỏ cầm hai cái vụng trộm cho Buku ăn, còn lại tất cả đều ở đây, ngay chính hắn cùng những người khác trong nhà Naaru cũng không lưu lại. Đây cũng là chỗ thông minh của Tôn Chí Tân, tuy rằng toàn bộ người trong tộc thực chất phác, nhưng chuyện mình tặng đồ ăn có thể ko để người ta biết thì tốt nhất là ko cho biết, cho nên hắn mới không cho chút thịt nào, chỉ nấu khoai sọ.
Khoai sọ nấu suông, chỉ hơi cho ít muối, khoai nấu ra vừa bở vừa mềm, ngửi ngửi còn có một cỗ mùi thơm nhè nhẹ, ăn vào miệng thì trong vị mịn màng có hơi hơi dính răng, nhấm nuốt càng cảm thấy gắn bó sinh hương, hình thành một hương vị độc đáo. Xé bỏ vỏ khoai lại thấy bên trong thịt khoai trắng nõn trong suốt, nếu bẻ ra một khối còn có thể kéo ra chỉ bạc, nghĩ thôi đã thấy thập phần đáng yêu. Tám người đều vừa ăn đã thích món này, khen không dứt miệng.
Khoai sọ có hàm lượng tinh bột cao, ăn rất chắc dạ, mọi người ăn tận hứng mà không hết, còn dư một ít. Trong tám người, đám đàn ông còn đỡ, khẩu vị thiên về ăn thịt, đơn giản chỉ vì chưa từng nếm qua khoai sọ cảm thấy khẩu vị độc đáo mới ăn nhiều một ít. Nhưng hai nữ nhân bởi đặc trưng của nữ giới, rất thích vị thanh thanh tươi mát của khoai sọ, dù đã ăn không vào nữa nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nồi khoai, như là chưa tận hứng.
Tôn Chí Tân là một người đàn ông chân chính, bản tính muốn chiều chuộng phụ nữ. Thấy hai người ánh mắt chằm chằm lưu luyến nhìn nồi khoai sọ, đơn giản đưa hết cho hai người, để họ mang theo trên đường ăn. Hai người vui mừng hỏng rồi, trên mặt không dấu vẻ vui mừng nhìn Tôn Chí Tân, làm cho Tôn Chí Tân cảm thấy các nàng rốt cuộc cũng lộ ra một điểm giống phụ nữ kiếp trước.
Tôn Chí Tân mới tìm ra khoai sọ liền hào phóng như vậy cho đi, chính mình lại không ăn đến. Qigeli trong lòng đối với Tôn Chí Tân hảo cảm mà áy náy, Tôn Chí Tân chỉ sáng sủa cười:“Ta có thể tìm được chỗ này, sẽ không thể tìm được chỗ khác sao? Chỉ cần trong rừng có, ta sẽ tìm được. Các ngươi yên tâm đi đi, thượng lộ bình an!”
Qigeli đem lòng tốt của Tôn Chí Tân ghi tạc trong lòng, cũng không nói nhiều, làm rõ ràng thúy liền dẫn người rời đi. Lần trao đổi này, Qigeli sau lưng mang gần hai trăm cân nấm, tất cả đều là sáng hôm nay vừa hái , cùng với con mồi Naaru đưa về, còn có một ít chế phẩm da thú có thể sử dụng để trao đổi.
Tôn Chí Tân tiễn tám người ra khỏi doanh trại, nhìn bóng dáng tám người biến mất ở trong rừng, mới quay lại tham gia cũng những người đang kiếm nấm. Hắn không phải cũng muốn đi tìm nấm, mà là tìm kiếm những thứ hữu dụng khác.
Nấm, khoai sọ, đều cho hắn thấy, sản lượng trong rừng thật là phong phú , nó không phải không có, mà là mọi người nơi này không biết vận dụng nó như thế nào. Mà chính mình phải làm , phải đi tìm, để đối phó qua mùa đông. Giờ khắc này, Tôn Chí Tân vô cùng hoài niệm cái pda pin mặt trời của mình. Mấy GB nội dung lưu trong đó đều là những thứ bình thường mình cảm thấy thú vị tìm được ở trên mạng, lúc đi du lịch luôn để trong ba lô. Chỉ tiếc là đã mất không thể tìm lại được, nếu còn ở trong tay thì đã có thể giúp đỡ một gánh nặng lớn.
Tôn Chí Tân cũng không phải chuyên gia động thực vật học, phân biệt hóa thạch gì đó hắn còn biết một ít, đối với những vật thể sống ngược lại không quá rành, chỉ có thể lần theo trí nhớ tìm kiếm.
Bất quá việc tìm kiếm này không dễ như hắn tưởng tượng, những tiền bối xuyên không khác luôn có thể rất dễ dàng tìm được các loại tài liệu cường đại, hắn tìm tới tìm lui cả buổi chiều chỉ tìm được mấy thứ. Bất quá chỉ mấy thứ này đã có thể làm cho tôn chí mừng rỡ.
Thứ nhất là một loại quả dại, nó sinh trưởng ở một loại tên là hồ đồi tử đại hình bụi cây thượng. Lúc đầu Tôn Chí Tân còn không dám kết luận, sau đó đánh bạo hái mấy trái xuống nếm mới dám xác nhận quả nhiên là nó. Ô liu dại hay còn gọi là quả nhót, bình thường ở cửu đến tháng 11 nở hoa, kết thành quả xong đến tháng năm năm sau mới chín. Nhưng ở nơi này, trước mắt đã là cuối mùa thu, nó vẫn treo đầu cành một chùm đỏ tươi kiều diễm ướt át, tuy rằng không no đủ bằng quả chín tháng, ăn vào vẫn một vị chua ngọt mang theo cảm giác hơi hơi chát, thập phần mỹ vị.
Tôn Chí Tân xách sọt liễu ở đó hái hồi lâu, không định chia xẻ, thầm nghĩ để dành chính mình ăn. Hắn không phải là người tiền sử, không giống Naaru tình cảm sâu đậm hào phóng đến một cái chân gà cũng muốn lấy đến chia. Nói trắng ra là, Tôn Chí Tân giống như tuyệt đại đa số thế hệ 8x, nhân tính ích kỷ từ trong khung lộ ra ngoài. Thánh mẫu? Tôn Chí Tân trước đây đã đối với cái thứ này cười nhạt, hiện tại tình trạng sinh tồn của bản thân lại càng làm hắn thánh mẫu không nổi được.
Tiếp theo lại phát hiện ra Trúc, thực quỷ dị sinh trưởng trên một mảnh đất ẩm ướt. Vẫn là cái loại trúc nam cực lớn cùng một ít trúc nhỏ hơn mọc đan xen, tuy rằng không rộng nhưng cũng hình thành một mảnh rừng nhỏ. Cái này thực quỷ , theo đạo lý Trúc không nên sinh trưởng ở loại khí hậu này, tuy rằng nơi sinh trưởng quả thật thích hợp điều kiện sinh trưởng ưa ẩm ưa bóng của trúc, nhưng chân chính nhìn thấy vẫn là làm cho Tôn Chí Tân giật mình. Bởi vì hắn đã thấy không ít thực vật á nhiệt đới, cùng một ít thực vật nhiệt đới, theo lý luận mà nói trúc không nên có ở nơi này, nhưng nó lại quả thật xuất hiện . Nghĩ lại, khu vực nhiệt đới cũng có nhiều Trúc, mới thoải mái.
Có Trúc liền đại biểu cho có ống trúc, có trúc diệp trà, có măng, tác dụng của thứ này rất nhiều, quả thực không thể một lúc nói hết được. Đồng thời chung quanh nó càng có khả năng xen nhiều thứ tốt khác, tựa như trúc thạch hoa, bọ tre, y, tất cả đều là mỹ vị có thể ăn. Cứ thế phát hiện không ít tài nguyên, sao có thể không khiến cho Tôn Chí Tân mừng đến vò đầu bứt tai? bất quá hắn không tính hiện tại liền vận dụng nó, chờ thời cơ đến rồi nói sau.
phát hiện Kế tiếp mới làm cho Tôn Chí Tân cảm thấy quỷ dị , hắn thấy được một loại nhái bén màu sắc sặc sỡ, lười biếng ghé vào trên lá cây, một bộ xa cách lạnh nhạt nhìn Tôn Chí Tân tìm cách tiếp cận mình. Tôn Chí Tân trừng mắt nhìn nó, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi. Loại nhái bén này hắn tuy rằng không thể nhớ tên, nhưng nhận thức. Bởi vì trong sách nói có nói đến, trong TV động vật thế giới cũng nói đên, thứ này cơ thể nhỏ bé, màu sắc xanh đỏ loè loẹt, trên da có một loại độc tố nguy hiểm. Nó có thể làm lỏng cơ bắp, làm cho động vật trúng độc khó thở, động vật nhỏ có thể chết trong chớp mắt, động vật lớn cũng chỉ cỡ một giờ là có thể thu phục, được xếp vào tập tranh ảnh tư liệu một trong ngàn loài sinh vật nguy hiểm nhất thế giới. Nó ở thời không trước sống trong rừng mưa nhiệt đới tận Nam Phi, ở nơi này lại bị Tôn Chí Tân nhìn thấy, đúng là thật sự quỷ dị.
Tôn Chí Tân buông tha nó, đi vòng qua nó đi về phía trước. Đi được một đoạn liền phát hiện thêm mấy con nữa, vẫn cứ lười biếng ỷ vào làn da mang độc mà bảo trì không biết sợ. Tôn Chí Tân liền nổi giận, hắn mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn tính tình phi dương khiêu thoát, nếu không sao có thể cùng Naaru ngày ngày trình diễn võ thuật đến là dũng cảm như vậy? Lúc này liền cảm thấy ngay cả mấy con nhái cũng dám coi khinh mình, có độc cũng phải bắt về tra tấn!
Dùng nhánh cây làm thành cái lồng, giống như trẻ con bắt năm, sáu con nhốt vào. Xách lên nhìn vào mới thấy xanh xanh đỏ đỏ thật sự tiên diễm, đúng là nhìn rất đẹp. Có thể đưa cho Buku chơi, nhìn vào lồng xem, đừng đụng tới da nó là được.
Kế tiếp vốn không có phát hiện thứ tốt gì, thật nhiều thứ đều giống như biết mà không biết, khi nhìn thì có vô số ý niệm trong đầu, nhưng khi muốn bắt giữ rõ ràng một cái, lại phát hiện kỳ thật không lưu lại được cái gì hữu dụng.
cảm giác như thế rất là làm cho người ta bực mình, Tôn Chí Tân dẫn theo cái lồng chứa nhái bén đi loạn khắp nơi, nghe chung quanh không xa địa phương tiếng người cười vui, là thanh âm mọi người đang tìm nấm, lại khó chịu. Người nguyên thủy tâm tư chất phác, mỗi một người vì sinh tồn đều thực chủ động làm đủ loại việc để tìm cách sống sót. rong suy nghĩ thuần khiết của bọn họ, người khác cũng là như vậy, cho nên không ai cảm thấy Tôn Chí Tân đang nhàn hạ, bọn họ thậm chí còn nghĩ Tôn Chí Tân hẳn là đang tìm kiếm những chủng loại nấm mới.
Tôn Chí Tân quả thật là tìm kiếm, nhưng thứ muốn tìm thì rất nhiều, cụ thể cũng không nói lên được. bởi vì phương thức tìm kiếm thăm dò bình thường không có mục đích, thời gian kế tiếp hắn không thu hoạch được gì. Thẳng đến khi mọi người đều nên trở về, khi tín hiệu thu binh truyền đến Tôn Chí Tân đã đi được khá xa , vào một cái sườn nhỏ dưới chân núi.
Nơi đó, mọc đầy một mảnh hoặc là treo từng chuỗi hạt, hoặc là vẫn còn nở bung những bông hoa màu tím nho nhỏ.
Tôn Chí Tân vừa thấy liền nở nụ cười, rốt cục bỏ công lao cũng lấy lại được, còn là thu hoạch rất lớn!