Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 184




khác với hai cái thủ lĩnh đối với Zimmer nhà mình trăm phần trăm tin tưởng, những người khác không quá chịu tin bầy sói sẽ ‘Hữu hảo’ như vậy. Bất luận là toa mâu tộc nhân, hay gió biển cùng bộ tộc thợ săn, đều bản năng phòng bị, chỉ sợ bầy sói xung phong liều chết lại đây. so với sức chiến đấu của chúng nó, người ở đây càng lo lắng đồn đại về loài sói này, chúng nó có thể trở thành đồ đằng của một vài bộ tộc không phải không có đạo lý, ở trong mắt người tiền sử, bầy sói loại sinh vật này có ma lực bọn họ không thể lý giải. Tỷ như chúng nó có thể vô tích xuất hiện, còn có không thể lý giải lý do tham dự chiến đấu, đều khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.

Bởi vì đề phòng, chiến đoàn chiến đấu trong lúc nhất thời lâm vào trạng thái dè chừng, ai cũng đề phòng, ai cũng âm thầm tích tụ sức mạnh, để ngừa bị bầy sói thình lình công kích, bởi vậy ai cũng không hết sức chiến đấu. Giữa trận chiến đột nhiên xuất hiện chuyển biến cổ quái, thậm chí có thể nói là kịch tính — mọi người đều đánh chậm lại, vũ khí chém ra mười phần lại bị thu lại tám phần chuẩn bị tự bảo vệ mình, rất giống như là đang đánh trận giả, xuất công không ra lực. Cũng chính vì vậy, tình huống thương vong hai bên nhất thời giảm mạnh. Loại tình huống này ngay cả Tôn Chí Tân cũng không dự kiến đến, bầy sói xuất hiện thành bên trung lập, biến thành giảm bớt tổn thất hai bên.

bầy sói càng gần, trong giây lát sẽ xen kẽ chiến đoàn loài người.

Lúc này, trong số mười chín con sói có hai con sói tuyết đồng cỏ phóng ra, lấy tốc độ nhanh hơn thoát ly bầy sói chui vào trong đám người. tốc độ của chúng nó nhanh tựa như một đường lưu tinh, hoặc như là hai lưỡi đao nhọn, mang theo băng hàn kình phong nháy mắt liền cắm vào giữa đám người.

Đám người ồn ào, tiếng kêu sợ hãi chợt dậy lên, âm thanh tức giận không ngừng, trên đường hai con sói đi tới vô luận ai cũng phải né đi.

Duy độc hai người không có, một là Tôn Chí Tân, một là Qigeli.

Mà hai tên kia đầu thoát ly bầy sói bôn tập mà đến sói tuyết đồng cỏ, một con là Ngân Tinh, một con khác con sói cái là đem lều của Qigeli làm phòng sinh.

Ngân tinh cùng sói cái trước vẫn như đường thẳng song song chạy, sau đó Ngân Tinh tiếp tục hướng về phía Tôn Chí Tân chạy tới, sói cái lại nhằm vào phương hướng của Qigeli, thân thể chưa đến, miệng đã phát ra hung ác khẽ kêu, ánh mắt bình tĩnh nhìn kẻ thù chiến đấu cùng Qigeli.

Qigeli cả kinh ngây người, cũng mừng đến ngây người, một lát sau mới như từ trong mộng bừng tỉnh chỉ hướng chiến sĩ toa mâu tộc cực kỳ nguy hiểm cùng mình chiến đấu nửa ngày, mà vì mình cụt một tay mà sức chiến đấu không đủ bị hắn đánh cho từng bước lui ra sau lớn tiếng la lên:“Ba á, cắn hắn!”

Ba á là tên Qigeli đặt cho sói cái, bởi vì hắn từng có con gái kêu Ba Á, một bé gái gầy yếu vì thiếu dinh dưỡng mà tóc tai thưa thớt, bởi vì đói khát và tật bệnh chết vào một bình minh rét lạnh tối đen bốn năm trước, hơn sáu tuổi rưỡi.

Qigeli tang thê lại tang nữ, sau đó vẫn sống một mình, bình thường tuy rằng có vẻ cương nghị mà bình tĩnh, một lòng cũng là tịch mịch, Tôn Chí Tân xuất hiện, vừa làm tay chân vừa làm bạn bè, bổ khuyết một nửa trống rỗng. Sói cái xuất hiện bổ khuyết một nửa trống rỗng khác trong lòng hắn, làm cho hắn cả người đều lại sống lại.

Sói cái có chút đặc điểm thật sự rất giống nữ nhi đáng thương hắn mất đi, giống con gái hắn thích dính người, giống nhau có thể ăn nhưng cho ăn mãi cũng không nó, cũng giống con gái hắn lúc còn sống không có việc gì liền thích vây quanh. Kia, vị này còn càng mạnh, sinh tặng hắn ba con sói con ở trong lều hắn. ba con sói con kia kế thừa mẫu tính, cũng giống mẹ chúng nó, chưa mở mắt liền dính hắn, nếu không ngủ được, liền rầm rì đưa cái mũi nhỏ ướt át đánh hơi khắp nơi, không phải ở tìm mẹ thì là đang tìm mình.

Điều này làm cho Qigeli cảm thấy khoái hoạt lại ấm áp, thỏa mãn bản năng thủ hộ cùng cảm giác thành tựu thích được người dựa vào của hắn, cảm thấy kia căn lều lạnh lẽo vừa có ba con sói con mới như là một cái nhà, không chỉ là lều. Cho nên khi nghe Tôn Chí Tân luôn dùng Tôn Tiểu Lỗ gọi sói con, hắn cũng muốn đặt cho sói cái mình coi như người nhà một cái tên. Ba á, cứ như vậy trước tiên nổi lên trong lòng, bản năng, tên Qigeli nghĩ đến cũng chi có nó.

Ba á, sói cái, lăng không phác khởi, khí thế giống lưu tinh rơi xuống mặt đất, nổi sức mạnh đem kẻ thù đối chiến cùng Qigeli chồm lên. Lại ở trên người, một ngụm cắn yết hầu người nọ, điên cuồng cắn xé, dã tính mà hung hãn lắc đầu.

Đợi đến thân thể kẻ thù đã không thể tái chiến, an tĩnh xụi lơ trên mặt đất tản ra nhiệt khí cuối cùng, ba á mới quay lại, vô thanh vô tức đi đến bên người Qigeli đứng lại, cúi thấp đầu, liếm vết máu kẻ thù còn dính trên lông, ánh mắt không tốt trừng mỗi một loài người hai chân trước mắt. Không giống với những con sói khác vừa vọt vào đám người đã bắt đầu cắn giết bốn phía chung quanh, động tác của nàng sau khi đánh chết kẻ thù là thủ hộ, giống như thủ hộ người nhà của mình.

Nó cũng không thể phân rõ nào là kẻ thù, nào là kẻ thù thủ lĩnh phân phó cần giúp cắn giết, cho nên hắn đang chờ đợi, chờ đợi tiếp theo loài người nàng thích thân cận dùng một tay cụt của hắn vươn về phía trước chỉ hướng một người khác, nói:“Ba á, cắn hắn!” Nhưng nàng đợi nửa ngày cũng không đợi được,

Qigeli một lòng kích động, lại bôn đằng, rất nhiều cảm xúc lướt qua, làm cho hắn cơ hồ không thể tự kiềm chế. Đến khi ngừng chiến Qigeli mới giật mình phát giác mình đưa tay chưởng dừng ở đỉnh đầu ba á vuốt ve nàng vài cái.

“Ba á, ngươi đến giúp ta sao?” Qigeli run giọng hỏi, tính cách cương nghị như hắn, hốc mắt vẫn khó nén ầng ậng nước.

Quả thực giống con gái mình, chỉ có cha con mới có thể liều lĩnh như vậy, vi tới giúp mình. Chỉ có người nhà mới có thể như vậy, mặc kệ là đúng cũng tốt sai cũng tốt, cũng không quản lập trường của ngươi là cái gì, chính là theo bản năng đi giúp ngươi. Dưới tình huống như vậy, sẽ khu động hết thảy sức mạnh nguyên thủy.

Sói cái đương nhiên sẽ không đáp lời, một là không thể nói, thứ hai cũng là không rảnh. Nàng đang bận rộn dùng mắt trừng người, ai dám dùng vũ khí trong tay chỉ hướng người bên mình, nàng liền xông lên cắn hắn. Nàng cực thích bên người người này, ở trên người hắn có một loại hơi thở, vừa tới gần sẽ thấy ấm áp thoải mái, còn thực an toàn tin cậy, biến thành nàng một lần cố chấp cho rằng lều người kia cũng là ổ của nàng, ngay cả con cũng có thể yên tâm sinh ở chỗ hắn làm cho hắn có thể giúp mình chiếu khán chúng nó. Cho nên ai dám làm thương hắn, nàng liền nhất định phải cắn xuyên yết hầu!

Ngay sau đó, Qigeli vươn tay đè hốc mắt nóng lên của mình, trong lòng nhiệt huyết mênh mông!

Được!

Nếu là con gái của ta nữ nhi, liền cùng ta cùng nhau sóng vai chiến đấu!

Qigeli trưởng thanh cười to, vươn một tay cụt chỉ hướng một gã kẻ thù tính áp đảo một chiến sĩ bộ tộc gió biển, hăng hái nói:“Thấy không? đó là kẻ thù của ta! ba á, đi, cắn chết hắn!”

Ba á bạo rống lên một tiếng, ở trong ánh mắt hưng phấn chờ mong của Qigeli một đường thẳng tắp hướng về người nọ chồm lên, há mồm, cắn xé! kết quả này, không hề do dự.

Mà Ngân Tinh, còn đang hướng về chỗ Tôn Chí Tân hăng hái chạy. Thông minh như nó, sớm đã nhìn ra khốn cảnh của Tôn Chí Tân. Nó nhưng là tiểu đệ sói trúng thành nhất cảu Tôn Chí Tân, từ lúc sau khi trị thương hắn tùy tiện da xoa đến xoa da mặt mình hắn liền thích người này, so với thủ lĩnh của mình còn thích hơn. Thủ lĩnh đối với mình cũng không thân thiết như vậy, hắn chỉ biết dùng bạo lực đến ước thúc bầy sói, không nghe lời sẽ bị đánh. Không giống người này, giống Harry đều tỏa sáng, có một lực tương tác cổ quái, làm cho mình không có việc gì đứng ở bên người hắn cũng cảm thấy thích ý. Mà Harry nguồn mặt trời kia ấm áp thì ấm áp, chính là ngốc ngốc hồ hồ quá mất mặt, chơi không vui, Ngân Tinh đối với hắn không thế nào cảm thấy hứng thú.

Mà còn không muốn nói trong tay Tôn Chí Tân ùn ùn thức ăn mỹ vị, càng làm cho nó tử trung với ‘Đại trù’ này. Lúc này Tôn Chí Tân gặp nguy hiểm, nó sao có thể không đi cứu? làm! ai dám ở dưới miệng sói của ta đoạt thức ăn? trước mắt Ngân Tinh chỉ hận chân chỉ có bốn cái, nó quả thực hận không thể có thể sinh thêm hai cái chân để chạy nhanh hơn một chút, bởi vì lấy chiến đấu bản năng của sói nó đã nhìn ra, con người của mình rất không ổn, không chỉ bị thương, còn bị uy hiếp bị trí mạng.

Bản năng Ngân Tinh cũng cảm giác được trên người Ulan Hart phát ra uy hiếp cường đại, lập tức bôn chân sói càng tăng tốc, chỉ phán lập tức tiến lên hảo một ngụm cắn chết nàng.

Những con sói khác vọt vào đám người gặp người liền cắn, toa mâu tộc chúng nó cắn, không phải toa mâu tộc chúng nó cũng cắn. Toàn bộ chiến đoàn tựa như nhỏ một giọt nước vào dầu sôi, lập tức sôi trào.

Bầy sói bi thôi ngay ở chỗ này, mặt người ở trong mắt chúng nó đều giống nhau, huống chi chúng nó cũng không nhận được người hai bên bộ tộc gió biển và thợ săn — ngoại trừ mấy người trên người có mùi vì khi tránh ở bên cạnh doanh địa ngẫu nhiên ngửi qua, không ngửi qua hơi thở loài người chúng nó phân không rõ ai là kẻ thù ai là người mình cần giúp…… Dựa theo trước kia, phàm không phải là sói đều là kẻ thù. Căn cứ nguyên tắc này, chúng nó tình nguyện giết sai một ngàn cũng không tha một, vì thế gặp người liền cắn.

Tôn Chí Tân nhìn thấy chỉ hãi hồn phi thiên ngoại, trong nháy mắt ánh mắt trừng lớn vô cùng, toàn thân tê giật hoảng sợ như có điện chạy qua người. mẹ nó thế này là thế nào? đám thiếu muối này, không biết gì còn nhảy đến cắn? thế này không phải hỗ trợ, còn không kém quấy rối là bao! may mắn phía sau Benz kêu vài tiếng.

Bầy sói nhanh chóng liền phát sinh biến hóa, nhất tề mà lên sau lại nhất tề mà tán, lại nhất tề lên. Lúc này mục tiêu hoàn toàn thay đổi, biến thành chỉ cắn những người phát sáng, trên người không sáng lên không cắn.

Kể từ đó toa mâu tộc nhân gặp nạn đổ máu, vốn trong lòng có bản năng sợ hãi đối với bầy sói, lúc này thấy bầy sói quay lại chỉ cắn bên mình, đối phương bên kia một người cũng không động, không phải thần trợ thì là cái gì? chiến ý liền đại suy giảm, bộ tộc thợ săn cùng bộ tộc gió biển bên này mất đi thượng phong dưới sự trợ giúp của bầy sói nhanh chóng tìm trở về.

Mà gió biển cùng bộ tộc thợ săn bên này chỉ ngây người một lúc giống như là bừng tỉnh đại ngộ phục hồi tinh thần.

Ngay cả bầy sói cũng giúp mình, trận chiến này sao không thể thắng?

Trong lúc nhất thời, người trong tộc gió biển cùng thợ săn hái thanh sấm dậy, sĩ khí tăng vọt như hồng thủy cùng kẻ thù triển khai chém giết.

mưu kế dùng bong bóng cá chứa dịch nấm đánh dấu địch quân nổi lên tác dụng quyết định, chứ không phải Benz lỗ mãng mang theo tiểu đệ sói loạn cắn, thật sự tạo thành cục diện đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Chỉ là có vài cá biệt không hay ho, lúc ném kẻ thù mình không cẩn thận cũng dính vào dịch nấm, bị sói đuổi theo cắn. Tỷ như Caban là một trong số đó, bị một con sói đuổi kêu thảm thiết, không đầu không đuôi hoảng loạn kêu:“Tôn Chí Tân, quản tốt sói của ngươi, nó muốn cắn ta. A! mông của ta!”

Thấy có bầy sói gia nhập, toa mâu tộc cơ hồ đại thế đã mất, lại có Dyami chỉ huy làm cho bầy sói phân rõ địch ta, Tôn Chí Tân định ra tâm thần, bắt đầu bóp cổ họng hú lên như sói, dùng lang ngữ sơ học nói cho bầy sói:“Trên người sáng lên, không quần áo…… Không da mới cắn. Trên người sáng lên, có quần áo không cắn, đó là bạn.”

Con sói kia lại đuổi theo Caban một trận — Caban què chân lưu loát quỷ dị, động tác tuy rằng khập khiễng khó coi, nhưng tốc độ chạy trốn so với người bình thường vượt xa. Con sói kia đuổi theo hắn gần nửa phút, chỉ cắn được mông hắn một chút, ngay cả thịt cũng chưa cắn xuống, chỉ là để lại vài cái dấu răng mà thôi. Nghe được Tôn Chí Tân chỉ huy bổ sung, con sói kia hậm hực xem xét mông Caban một trận, văng lên một ngụm hơi thở bất duyệt, quay đầu đi cắn mông người khác. Lúc này, muốn chọn tên phát sáng, còn không mặc quần áo cắn!

May mà nó lập tức tìm được một người, nhắm chuẩn vị trí mông đối phương một ngụm liền cắn lên, hung tợn một ngụm cắn đứt nửa mông đối phương xuống. nó cắn Caban không được, sinh ra thói quen bất lương cắn mông người.

Hết thảy đều phát sinh thật sự mau, từ bầy sói xuất hiện đến gia nhập chiến đoàn, tình hình chiến đấu nghiêng về một bên, thời gian không quá một phút đồng hồ.

Trong một phút đồng hồ đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho ai cũng kinh ngạc không kịp hiểu, ngay cả Ulan Hart cũng vậy. Quả nhiên là có người mừng có người ưu, thế sự khó liệu, không có ai biết được cuối cùng phía trước sẽ phát sinh cái gì.

tiếng sói tru của Tôn Chí Tân hoàn toàn chứng thực dự đoán của Ulan Hart, trước mắt tất đạt lạp sát a tô quả nhiên không phải phàm nhân, hắn không chỉ có là cái người chỉ huy đáng sợ, còn có thể chỉ huy bầy sói đến trợ trận, lại giống thần nhân thế nhưng thông hiểu lang ngữ!

Tất đạt lạp sát a tô, quả nhiên không phải phàm nhân!

Người giống như vậy, nếu không chiếm được, nhất định phải loại trừ. Hắn không chỉ là tất đạt lạp sát a tô, còn là một gã đấu sĩ cương nghị, người như vậy tuyệt không khuất phục bất luận cái gì, trong đó cũng bao gồm chính mình. Hiển nhiên, người như vậy nàng không chiếm được. Bởi vậy nhất định phải giết hắn!

Ulan Hart trong lòng càng phát ra băng hàn, lòng đông lại thành khối băng. Trong mắt lại thấy kẻ thù đang cùng bầy sói phối hợp, đối với tộc nhân của mình áp đảo chém giết.

Đến lúc này, Ulan Hart mới từ bỏ ý tưởng cướp người, chân chính nổi lên sát ý. Nhưng là nàng lại không dám giết, thành hay mất, thắng hay bại mấu chốt giờ hoàn toàn rơi xuống trên thân người này, chỉ có hắn mới có thể xoay chuyển toàn bộ cục diện.

tình thế chiến đấu tới lúc này đã hoàn toàn đại nghịch chuyển, vốn nên là con mồi biến thành thợ săn, thợ săn ngược lại lưu lạc thành con mồi. Hơn nữa tình thế này còn đang nhanh chóng tiếp tục chuyển biến xấu, băng phôi, rất nhanh sẽ biến thành tử cục khó giải.

Trừ phi —

Bắt hắn, không phải hẳn phải chết.

Ulan Hart đột liền động!

Nhưng Tôn Chí Tân so với nàng động nhanh hơn, hắn đã sớm đem một chân âm thầm cắm sâu vào trong tuyết, giờ hắn đột nhiên phát lực, đá lên, giơ lên một khối tuyết lớn trắng như bông đá đến trước mặt Ulan Hart.