Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 163




ôn Chí Tân lưu tâm quan sát nó, phát hiện tiểu tử kia từ lúc theo sườn dốc đi xuông không xa đã bị mất cảm giác đối với mùi Benz. Vật nhỏ này tuổi quá nhỏ, chưa chững chạc, có khi trong lòng cũng không cảm thấy tìm không thấy mùi của Benz có cái gì không đúng, tự tại vừa đi vừa chơi đùa. Tuy rằng nó vẫn theo thói quen đánh hơi khắp nơi, nhưng bộ dáng lộ ra khiến Tôn Chí Tân có một loại ảo giác, giống như vật nhỏ này bị rất nhiều mùi mê hoặc, mà không phải đơn thuần bị mất mùi của Benz.

Hang động cổ xưa khổng lồ, thần bí, rốt cuộc có bao nhiêu loại mùi mới có thể mê hoặc Tôn Tiểu Lỗ?

Tôn Chí Tân vừa đi vừa nghĩ vấn đề này, chiếu đèn pin khắp nơi. Hướng lên trên, tối như mực nhìn không tới đỉnh, độ cao khiến người ta mao cốt tủng nhiên. Trái phải trước sau chiếu sáng, trong khoảng cách chiếu sáng cực hạn của đèn pin chỉ thấy thứ ngoại trừ bờ cát vẫn là bờ cát, giống như đại sa mạc nhìn không thấu! Cũng may nó quả thật san bằng như Tôn Chí Tân đoán, không có gió thổi cát làm trở ngại tầm mắt, quay đầu cũng có thể thấy đuốc cắm trong cát đang cháy, điểm hồng quang kia đem đến cho mọi người không ít cảm giác an toàn.

Cả quãng đường vẫn thực an tĩnh, toàn bộ phi thường an tĩnh, ngoại trừ thanh âm đoàn người của mình phát ra, âm thanh hít thở, âm thanh chân chạm cát, động tĩnh không an phận Tôn Tiểu Lỗ thường thường phát ra, còn lại đều là yên tĩnh, âm thanh thường thấy trong thiên nhiên cái gì cũng không nghe được. Mà người bị vây trong hoàn cảnh như vậy lại theo bản năng không muốn nói chuyện, đem ngũ cảm tận lực triển khai, muốn nắm bắt chỗ bất thường.

Nói thực ra, loại cảm giác này rất chi không tốt. Có rất nhiều hiện tượng thuyết minh hoàn cảnh nơi này quá bất thường, là một tồn tại cực kỳ đặc thù.

Lại đi thêm 6000 bước, cắm cây đuốc thứ hai. Quay đầu dùng kính viễn vọng nhìn sang, cây đuốc chỉ đường thứ nhất vẫn như cũ xa xa có thể thấy được ở chỗ ra cháy ổn định, cho người ta một chút cảm giác an tâm. Cây đuốc đầu tiên và cây đuốc thứ hai tạo thành tác dụng giống như một đường mũi tên, lấy một đường thẳng tạo từ hai điểm để xách định hướng đi.

Không lâu sau khi cắm cấy đuốc thứ ba, Caban đi ở phía trước kỳ quái di một tiếng.

Năm người phía sau bỗng nhiên dừng lại, Tôn Tiểu Lỗ chạy vội tới phía trước hưng phấn một trận ngao ngao sủa loạn. Tôn Chí Tân lắp bắp kinh hãi, lo lắng Tôn Tiểu Lỗ có thương tích, theo bản năng sẽ phóng tới bắt nó. Người vừa mới động, cánh tay lại bị Naaru gắt gao nắm chặt.

“Xảy ra chuyện gì?” Naaru cẩn thận hỏi.

Tiger theo bản năng đề phòng, lấy ra đao dã chiến từ trong tay Tôn Chí Tân, nghiêm thần phòng bị.

“Cảm giác này…… Như là nước.” Vừa nói Caban tiếp tục đi thêm vài bước, dưới chân truyền đến quả nhiên là tiếng nước rung động.

Caban mê hoặc nâng chân lên, dùng cây đuốc chiếu sáng giày da thú của mình, giật mình nói:“Thiệt! Là nước thật!” Thử đi về phía trước thêm vài bước, lớn tiếng kêu lên:“Thật sự, đều là nước!”

Đều là nước? mọi người một trận ngốc lăng. Tôn Chí Tân cũng vậy, không phải mạch nước ngầm mà là hồ nước!

Không đúng, bài trừ khả năng có mạch nước ngầm. Thứ kia lưu động, dù chậm cũng sẽ phát ra tiếng nước rất nhỏ. Mà nơi mọi người bất tri bất giác đi vào trước mặt, nửa điểm tiếng nước cũng không có, chỉ có hồ nước cực lớn mới có thể lẳng lặng như vậy.

Một cái hồ thật an tĩnh, lẳng lặng nằm ở nơi này,. Cũng không biết năm đó Benz và ông phát hiện có phải nơi này không, nó có thể giống bọn họ nói có thuỷ sản hay không.

“Không được lộn xộn!” Naaru nói, cắm trên mặt đất ba cây đuốc, mỗi người có thêm một cây đuốc trong tay mới nói:“Qigeli, nhìn.”

“Được.” Qigeli lên tiếng, cầm đuốc chạy lên đem Caban không an phận cùng nhau thử tiến vào chỗ sâu hơn một chút trong nước thăm dò. Alfa đứng tại chỗ, cố gắng dùng tay ấn huyệt Thái Dương của mình phóng ra năng lực tra xét nguy hiểm

Tôn Chí Tân kỳ thật càng muốn tự mình đi, bởi vì hắn từng học bơi rất tốt, danh hiệu đệ nhất tuy rằng không được, đứng thứ ba nhất định không sai. Vạn nhất đáy nước chênh lệch lớn, cũng không bị ngập. Bởi vì trước đây hắn không thấy người nào trong tộc thợ săn từng bơi lội, vạn nhất Qigeli hoặc Caban sẽ không có kỹ năng này, kia không phải nguy rồi? vừa vặn Naaru và Tiger hai người mỗi tay túm một cánh tay hắn, khiến Tôn Chí Tân muốn lao ra đi cũng không được.

“Không có việc gì, hẳn là…… Không có nguy hiểm.” Alfa chỉ giằng co một lát liền buông, nói:“Ta không cảm giác có gì không đúng. Bất quá……”

“Bất quá cái gì?” Tôn Chí Tân hỏi.

Alfa do dự một chút, nói tiếp:“Ta cảm giác này chỗ phi thường lớn, lớn đến không thể tưởng tượng.”

Lớn đến không thể tưởng tượng là ý gì? một trăm mẫu hay một ngàn mẫu? là thật sự lớn đến khủng bố, hay người tiền sử kiến thức không đủ, bị hồ ngầm làm cho kinh ngạc? nghĩ đi nghĩ lại, cả nơi này đều là nước, này diện tích hồ ngầm lại cực kì lớn? chẳng lẽ khoa trương đến mức giống hồ Mẫu Dương rộng đến cả trăm kilomet vuông? chỗ quỷ quái như vậy làm thế nào hình thành?

Bất quá, giật mình thì giật mình, nhưng Tôn Chí Tân càng quan tâm vấn đề khác: bên trong nó có cá hay không có cá, là loại cá gì, có thể ăn được hay không. ăn no không đói bụng bụng mới có điều kiện suy nghĩ thứ thần bí khó lường hơn, chuyện quan trọng trước mắt là tìm kiếm nguồn thức ăn nuôi sống hai bộ tộc và một đàn sói kia, chuyện khác ngược lại chẳng quan trọng.

Lúc này để Naaru và Tiger đem mang theo lưới xuống chuẩn bị đánh cá, chính mình thử chiếu đèn pin dọc theo mặt nước một đường