Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 154




Có Qigeli đại ca làm việc ổn trọng duy trì thật tốt! Tôn Chí Tân vui vẻ nhe răng cười cười, lưng cõng đồ lén lút chạy nhanh như chớp.

Qigeli ở sau lưng Tôn Chí Tân nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của hắn, vô lực lắc đầu, người này thật là khiến người ta…… Đau đầu.

Chuyện trộm lấy thức ăn tạm thời sẽ không sáng tỏ, Tôn Chí Tân lại là người vô sự tự tìm phiền não, chỉ cảm thấy trong lòng một trận thoải mái, dưới chân như đạp gió cưỡi mây chạy tới chỗ Benz.

Đi đến nơi phát hiện không thấy Harry và Benz, nó đám tiểu đệ sói im lặng ghé vào một chỗ nghỉ ngơi, thấy mình đến đưa tới một trận nhiệt liệt hoan nghênh, một đám sói tuyết đồng cỏ đều vây qua, nước miếng lòng thòng nghiêng đầu xem trên lưng Tôn Chí Tân, nhìn hắn lúc này mang đến thức ăn gì.

Tôn Chí Tân vừa lấy ra thức ăn, vừa cười nói:“Hôm nay có thịt bò, còn có dồi, người trong tộc tự mình làm. Món này chắc các ngươi thích.”

Cũng không biết do đâu, từ khi đun một nồi canh thịt cho Benz, đàn sói giống như cũng thích cái mùi kia, mỗi lần Tôn Chí Tân làm cho Benz ăn đám sói đều vây lại trông mong nhìn, hơn nữa Tôn Chí Tân mỗi lần cũng đều chịu không nổi loại ánh mắt thảo thực này, sẽ mềm lòng đem đồ ăn của Benz phân một chút ra cho đàn sói nhấm nháp.

Hôm nay thôi, tạm thời sẽ không làm cho Benz ăn, trước phân cho đám này rồi nói sau. Đàn sói tại thời gian này cũng cùng Tôn Chí Tân chơi đùa, vốn không quy củ, dám ở trong tay hắn lấy thức ăn vô giúp vui. Đặc biệtlà Ngân Tinh, ỷ vào Tôn Chí Tân đặc biệt sủng nó, ngoạm mấy dây dồi liền nhanh chóng chạy đến một bên, cùng anh em chia xẻ.

Tôn Chí Tân vừa tức giận vừa buồn cười lấy đá nó, mắng:“Da mặt dày! trả lại cho ta!”

Ngân tinh đắc ý giơ mặt, lại cúi đầu tiếp tục cùng anh em chia xẻ dồi.

Tôn Chí Tân đem chỗ còn lại tiếp tục lấy ra cho đám sói ăn, thuận miệng hỏi:“Benz vàHarry đâu?”

Hỏi xong mới cảm thấy mình ngốc, đàn sói cũng không phải Benz, làm sao nghe hiểu được lời nói của mình?

Nhưng Ngân Tinh như là đã hiểu, ngẩng đầu hướng về phía một phương hướng hú một tiếng.

“Bên này?” Tôn Chí Tân vỗ vỗ tay phủi sạch sẽ mảnh vụn trên người, đứng dậy hướng bên kia đi tìm.

Trước tìm được Harry, hắn bọc mình trong thảm da lần trước lấy đến ngủ say, thụy nhan giống như trẻ nhỏ thiên chân vô tà, trăm xem không chán. Nhưng là Benz vẫn không thấy, Tôn Chí Tân liền tiếp tục đi tìm.

Vẫn hướng ra ngoài động, săp đến cửa động mới thấy một nam tử đầu đầy tóc bạc cao lớn ngồi xổm, lẳng lặng nhìn trời bên ngoài.

“A, thực xin lỗi, có thấy Benz không?” Tôn Chí Tân bật thốt lên hỏi, trong đầu còn cảm thấy rất kỳ quái, người này ai a? hình như chưa gặp qua.

“Be……nx?” Người nọ máy móc đáp trả, khẩu âm thần kỳ cổ quái, khô khốc đông cứng còn có cà lăm nghiêm trọng như là hồi lâu không có mở miệng nói chuyện, nhưng thanh âm này cũng là cực kỳ dễ nghe, giống như hương vị rượu nho.

Nghe khẩu thì là không thấy, Tôn Chí Tân quay đầu bước đi. Đi vài bước rồi đột nhiên phục hồi tinh thần: Người này làm sao chui ra?! Benz đâu! toàn bộ động sói không phải cũng chỉ có Harry một người sống sao? như thế nào lại chui ra một người?!

Nháy mắt xoay người vọt tới trước mặt hắn, nhấc chân không chút do dự sắc bén đá qua, miệng lớn tiếng quát:“Ngươi là ai? Benz đâu? giao ra đây cho ta! ngươi nếu động một sợi lông của nó, Mẹ nó, ta mang theo bầy sói và tộc nhân của ta diệt ngươi!”

Người nọ lấy động tác nhanh một cách quỷ dị né công kích của Tôn Chí Tân, ánh mắt lần đầu tiên thấy Tôn Chí Tân còn có chút thất kinh, đợi nghe thấy hắn kinh sợ chất vấn ngược lại yên tâm mà nở nụ cười trấn an.

“Cười mẹ nó cái rắm!” Tôn Chí Tân giận dữ, một cái con dao nhắm vào cổ họng hắn đâm qua. Người lạ, trời biết là loại người nào, cũng không phải Naaru hay Tiger, Tôn Chí Tân xuất thủ liền thật sự sắc bén độc ác.

Người nọ lại vươn tay lưu loát, bất quá đối mặt với thể thuật quái đản của Tôn Chí Tân cũng có chút khó khăn, chỉ đành cố giữ tay Tôn Chí Tân, cà lăm nói:“Đừng đánh! Be…… nz, ta, ta là…… Be, Benz!”

“Gì?” Tôn Chí Tân hai mắt tròn xoe, một chiêu âm độc thọc vào yết hầu dừng ở không trung:“Ngươi là Benz?!”

Người nọ nhếch miệng cười cười, như là lâu lắm không cười, rõ ràng hiện ra khuôn mặt tuấn tú, nhưng nụ cười kia run rẩy cứ như đang khóc.

“Thả rắm thối gì đấy! ngươi là Benz, ta con bà nó là lão tử của Ngọc Hoàng đại đế!”

“Thật…… .” Người nọ gật đầu nói:“Ta…… Biết biết biết…… Nói…… Của ngươi…… Danh danh danh…… Tự. Duẩn…… Duẩn tử…… Tâm, ta…… Ta…… Là Be…… Benz. Benz chính là…… Là…… Ta. Còn có Har…… Harr…… Harry……” Hắn nói không được .

Mẹ nó!

Đây là tình huống gì?

Benz là thú bốn chân, người này chỉ có hai chân, có thể giống nhau sao? nhưng hắn cư nhiên có thể sứt sẹo kêu mình duẩn tử tâm, cũng biết Harry, thì phải là thật sự biết mình.

Benz;

Người sống;

Benz = người sống? người sống = Benz?

Ánh mắt Tôn Chí Tân càng trừng càng tròn, chỉ trong nháy mắt hắn cảm thấy mình sắp hôn mê.

Chỉ người nọ:“Be…… Be…… Benz?!” dưới sự kinh hãi, Tôn Chí Tân cũng bắt đầu cà lăm.

Người nọ nhếch miệng lại lộ ra nụ cười như động kinh:“Ta…… Không gọi…… Benz. Ta…… Có…… danh…… Tự, Dy…… a…… mi.”

“Dyami?”

“Phải. Dy…… ami, Benz. Benz, Dy…… Dya…… ami.”

Nghe hắn lắp bắp nói chuyện, Tôn Chí Tân cảm thấy mình nghe hiểu được ý tứ của hắn, hắn hẳn là nói mình chính là Benz, tên gọi làm Dyami, Benz cũng là hắn.

Vấn đề là, này có thể sao?

Benz trăm phần trăm là sói, Dyami trăm phần trăm là người, hai tên này như thế nào chuyển hoán?

Trong giây lát trong đầu thay đổi thật nhanh, một ý niệm giống tia chớp bổ trúng Tôn Chí Tân: tranh vẽ! tranh vẽ phát hiện trong lần đầu tiên thăm dò hang động này!

Trước kia Tôn Chí Tân hoàn toàn xem không hiểu chúng, vẫn cảm thấy chúng nó biểu đạt nội dung hỗn loạn vô tự, còn hoang đường sai nhịp quái dị không có trật tự logic đáng nói. Giờ nghe Dyami — Benz vừa nói như vậy, kia một loạt tranh vẽ còn không phải là biểu đạt người biến thành thú, lại từ thú biến thành người?

Cẩn thận nhớ lại, trên một loạt những tranh vẽ kia, từ đường cong đơn giản kỳ thật biểu đạt ra nội dung phong phú: Từ hình người đến hình thú, lại từ hình thú đến hình người, vẽ toàn bộ quá trình biến hóa!