Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 127




Đợi qua giữa trưa, tầng mây tiến lại đây có vẻ càng gần ! vân hải cuồn cuộn đã giống như hữu hình thật có thể lại đây, lướt qua sơn cốc và rừng cây, đập vào mắt !

sơn điên hoặc sơn cốc bị nuốt cuồn cuộn nổi lên một mảnh cát bay đá chạy, rừng cây bị nuốt lại phát ra tiếng vang giống như rên rỉ, nghe vào trong tai khiến người ta tâm động thần diêu, cả kinh sắc mặt sợ hãi.

Caban run giọng hỏi:“Tôn Chí Tân, còn không đi ?trì hoàn nữa đi không được!” Hắn cả người kinh hãi, tựa hồ tùy thời đều đã nhịn không được muốn đoạt mệnh mà chạy, lại vẫn cố dừng lại, cắn răng đứng sau lưng Tôn Chí Tân.

Tôn Chí Tân giơ tay lên, đang định đánh ra thủ thế chờ đợi vạn năm không thay đổi. Toàn bộ bàn tay đứng ở giữa không trung ngừng trong chốc lát, đột nhiên vung lên thật mạnh về phía trước!

Đi !

Caban phóng nhãn nhìn lại, xa xa cấp tốc chạy tới một đám chấm đen nhỏ đúng là đội vận chuyển Naaru cùng Tiger dẫn dắt !

“Tộc trưởng !” Caban hoan hô kêu:“Các ngươi rốt cục đã đến !”

“Tôn Chí Tân !” Naaru người chưa đến, thanh âm đã giành trước rơi vào tay:“Ta gấp trở về !”

Tiger giống như báo săn lướt qua Naaru vọt tới đầu đội ngũ, lớn tiếng kêu lên với Tôn Chí Tân:“Tiểu tân, nhanh chuẩn bị, mọi người cùng nhau rời đi !”

Tôn Chí Tân mãn nhãn triều ý, hắn rốt cục đợi được , hắn chỉ biết hai người này tuyệt đối sẽ không làm cho hắn thất vọng ! bọn họ vào lúc cuối cùng mình không thủ nổi nữa đã đến !

Bỗng nhiên xoay người, hướng Buku chém ra thủ thế dày đặc. Buku lạnh run đem Tôn Tiểu Lỗ bế lên, khúc chân từ Harry trong lòng đi ra, lắp bắp hô to:“Zimmer có chuyện, mọi người chuẩn bị, đều tự dựa theo lượng thức ăn mình có thể mang theo mang theo một chút, đừng quá trọng, vì các thợ săn giảm bớt gánh nặng. Mọi người nhanh, chạy !”

Naaru và Tiger gấp trở về một đám người như ong vỡ tổ vọt vào doanh , lấy đồ bỏ lên lưng bỏ chạy, ai cũng không nói chuyện. Tôn Chí Tân cũng không nói gì với Tiger và Naaru cái gì, chỉ thừa dịp hai người chạy về phía mình gật gật đầu với hai người bọn họ, chính mình khiêng trên vai chân trâu lớn cùng một cuộn thừng, dẫn đầu nhanh chân bỏ chạy. tình huống của hắn chính hắn biết, tốc độ hay chịu đựng đều không so được với người tiền sử bưu hãn, sáng suốt là người chạy chậm cần sớm đi trước quan trọng hơn.

Naaru giống một tuấn mã xẹt qua bên người Tôn Chí Tân, một tay ôm Buku vào trong ngực, một tay kia chụp cái sọt liễu lớn trên lưng, nhanh chóng quay đầu vượt qua Tôn Chí Tân.

“Đi mau !” Tiger quát lớn, một bên chạy vội tìm kiếm thức ăn mình phải đeo, một phen lại kéo Harry không rõ phương hướng, kêu lên:“Bên này !”

Thanh niên ngốc cũng không có ngốc hoàn toàn, được Tiger vươn tay kéo, cuối cùng tìm được phương hướng chính xác, lớn tiếng gọi tên Tôn Tiểu Lỗ, chính mình lại dùng hai tay ôm lấy một sọt liễu bắt đầu chạy.

Tôn tiểu Lỗ thông minh hơn, sớm đuổi theo phía sau Tôn Chí Tân. Nó tứ chi chống đỡ , lại vô cùng hà phụ , dù là sói con cũng cực nhanh, đuổi theo sau Tôn Chí Tân nửa phần cũng không tụt lại.

Một đám người vọt đến, lại mang một nhóm người khác nhanh chóng rời đi, trên đường không có nửa phần dừng lại. Hai đội ngũ hợp lại, toàn thể hướng về phương hướng sơn động bỏ mạng chạy như điên.

phía sau mọi người, kình phong truy càng gần, tốc độ gió hình như càng thêm nhanh.

Không có người nào quay đầu nhìn, chỉ nghe thanh thế lớn giống như bẻ gãy nghiền nát, cũng có thể nghe ra sự đáng sợ của nó.

Cũng không biết có bao nhiêu cành lá bị gió cuốn, cũng không biết nó một đường cuồn cuộn nổi lên bao nhiêu cát bụi, chỉ nghe sau lưng một mảnh cuồng phong gào thét cùng âm thanh tàn phá đứt gãy, cách mọi người không đến10 km, tựa như một cự thú đang đuổi theo!

Tôn Chí Tân một bên chạy như điên, một bên trong lòng âm thầm sốt ruột. Naaru và Tiger nhanh hết sức chạy về, không thể nói tới trễ, nhưng lấy tốc độ thời tiết biến hóa mà nói, vẫn không đủ đúng lúc. Huống chi tốc độ con người không bằng tốc độ gió, cũng không biết gió đuổi theo sẽ phát sinh cái gì hắn hoàn toàn không thể biết được.

Trong não lo lắng nghĩ này, đột thấy bên người bóng người hoảng động, Tiger đã chạy đi lên bên người Tôn Chí Tân. Người nọ trên mặt lộ ra một mảnh ửng hồng không bình thường do liên tục vài ngày làm lụng vất vả, vội dùng một đôi mắt xám trắng thân thiết nhìn Tôn Chí Tân nói:“Tiểu tân, chạy không nổi ? nếu chạy không nổi ta trước cõng ngươi một đoạn, ngươi tỉnh sẽ có sức hơn.”

Tôn Chí Tân bắt tay vào làm thế muốn hắn câm miệng tiết kiệm khí lực đừng nói, chính mình giơ ngón tay ở miệng liếm liếm, đưa vào trong không khí kiểm tra tốc độ gió.

Dựa theo phán đoán của mình, giờ tốc độ gió đã vượt qua cấp năm, đang tiến gần đến cấp sáu, mà tương lai nó tất nhiên sẽ càng tăng cấp, phải nắm chặt thời gian nó còn tại tiếp tục tăng trưởng này bỏ chạy thật xa !

Một tay đặt lên cánh tay Naaru mượn lực chạy trốn nhanh hơn, một tay kia vội vàng xung Tiger ra hiệu. Tiger nhìn Tay Tôn Chí Tân, vừa chạy vừa lớn tiếng quát chói tai:“Đều chạy bỏ mạng cho ta! nhất định phải trước khi trời tối chạy qua rừng báng, tới rừng cây trước vách núi!”

Đúng, Tôn Chí Tân biểu đạt chính là ý tứ này, bởi vì hắn có một loại cảm giác, theo tốc độ gió tăng trưởng, buổi chiều tất nhiên có đại biến cố, không né vào trong rừng cùng nương vách núi bảo hộ, nhất định sẽ phi thường nguy hiểm, bởi vậy nhất định phải tới trước khi trời tối.

Cho dù là liều mạng chạy đua với gió, cũng nhất định phải chạy đến nơi!

Đây là một hồi chạy đua sinh tử với uy lực thiên nhiên, chạy trốn chậm chỉ có một kết quả, chính là chết !

Mọi người bỏ mạng dọc theo sông chạy như điên, dẫn nhau không để bất kì ai tụt lại.

chạy đường dài như vậy, Tôn Chí Tân chỉ trải qua lúc còn học đại học tập huấn quân sự. thể năng của hắn so với người hiện đại quả thật không tệ, nhưng cùng dã nhân tiền sử so với, có vẻ không được. Tôn Chí Tân toàn tốc chạy gấp một lúc liền không đủ sức, hô hấp lúc giống như trâu già leo núi, trong phổi giống như bốc cháy. Naaru và Tiger chạy hai bên hắn, nếu nhìn thấy Tôn Chí Tân chống đỡ không được hai người sẽ thay phiên trao đổi kéo Tôn Chí Tân chạy, Tôn Chí Tân mới theo kịp.

Trên thực tế Tôn Chí Tân thể lực tuy rằng so với bọn họ có vẻ thực không xong, nhưng không có cấp như vậy, mấu chốt chuyện làm cho hắn phân tâm rất nhiều, dưới chân gập ghềnh liên tục mấy lần đều thiếu chút nữa ngã.

“Tiểu tân, nhìn đường !” Naaru kêu lên.

Tôn Chí Tân cắm đầu chạy ngay cả gật đầu cũng không kịp, chỉ lo nhìn nước sông.

Nước sông thực quỷ dị rút xuống, nhanh đến độ có thể nhìn thấy đáy sông, mãn nhãn đều là đá cuội hình thù kỳ quái lớn lớn nhỏ nhỏ bình thường nhìn không thấy. Toàn bộ tình trạng khiến người ta cảm giác như là trước khi sóng thần tiến đến, đầu tiên là kịch liệt thuỷ triều lui, sau đó lại dùng sức mạnh vô địch cuốn trở về !

Tôn Chí Tân âm thầm kinh tâm, cầm cánh tay Naaru ra hiệu với hắn.

Naaru đọc Tôn Chí Tân ách ngữ, kêu lên với tộc nhân:“Tất đạt lạp sát a tô mệnh lệnh, mọi người chạy xa bờ sông, tuyệt đối không thể cách sông gần quá.”

Chuyện quá khẩn cấp, lại nhìn ra Tôn Chí Tân vẻ mặt ưu sắc, Naaru ngay cả tên gọi chung củaTôn Chí Tân cũng gọi ra.