Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 1: Xuyên không đại thần không có mắt




Tôn Chí Tân đã ở bên dòng sông nhỏ này ngồi rất lâu, hình như cũng được một giờ đồng hồ rồi, tư thế giống như bức tượng Người Suy Tưởng vậy. Có điều mông hắn không lộ, bên hông có vây một mảnh da thú, đồ leo núi căn bản không biết đã đi đâu mất, nửa che nửa hở, so với lộ cũng chẳng khác chi.

Thân không động, mắt chỉ chăm chăm nhìn đồng hồ đeo tay, kết luận là mình đã thủ ở đây chính xác bốn mươi tám phút. Có bốn mươi tám phút mà hắn đã tê chân ê mông. Còn vị Người Suy Tưởng kia ngồi đặt cọc tử 1888 đến 2011, cũng không biết ngồi những hơn hai trăm có lẻ năm thì suy được cái gì.

Cái đồng hồ trên cổ tay này là loại đồng hồ leo núi Casio đời mới, là Tôn Chí Tân nhịn ăn, nhịn uống, cày bẩy cả năm, cắn răng cắn lợi mà mua. Một là đây là hàng tốt, công năng dã ngoại đẩy đủ; Hai là loại dân chuyên đi phượt như hắn chịu không được dụ dỗ của nó, thắt lưng buộc bụng một năm rốt cuộc ói máu mà rước về.

Con này là hàng đảm bảo nguyên hãng, dòng prg-500t-7dr, không chỉ xem giờ còn có cả tỷ công năng hữu dụng khác, như đo nhiệt độ, độ ẩm, áp suất không khí; đèn led tự động phát sáng, biên độ nhiệt cao; có cả la bàn và rất rất nhiều công năng khác đang chở đồng chí Tôn Chí Tân khai phá. Dùng cả vạn nhân dân tệ để mua quả là vô đối, loại này dùng pin mặt trời, nạp một ngày đủ dùng cho năm thàng. Vỏ bọc Titan, rắn chắn không phải hỏi. Cho nên lúc xuyên qua không giống những thư khác bị cổng thời không hỗn loạn xé rách không biết lưu lạc phương nào, càng không bị đám dã nhân tiền sử tháo xuống, vẫn như vậy hoàn hảo không sứt mẻ nằm trên cổ tay trái của hắn.

Xem thời gian hiện là 17:36 chiều, ngày mồng 4 tháng 1 năm 0000. Ặc … Vẫn là thôi đi, công năng báo ngày coi như hỏng, có trới mới biết nơi này dùng lịch gì để tính ngày. May là nhìn đồng hồ có thể nghiệm chứng, tinh cầu này cùng với Trái Đất có chu kì quay giống hệt nhau, cho nên Tôn Chí Tân đến nơi này ngày thứ ba liền chỉnh nó về 0 lần nữa để đếm. Nhìn vào số ngày chứng tỏ hắn đã đến đây được chừng 35 ngày.

Đem ngày về 0 không phải hành động giận dỗi sinh nông nỗi gì, mà là trong lòng Tôn Chí Tân có có đáp án chính xác: Thời không trước đây, khẳng định là về không được.

Có từng nghe nói có người xuyên qua rồi lại trở về thời không ban đầu hay chưa? Đọc nhiều tiểu thuyết xuyên qua như vậy làm gì? Nội trong ba chương liền được tác giả khẳng định: đến rồi thì an tâm ở lại nghen con!

Ta x!!!

An tâm ở lại con bà nó! Không thể quay về đương nhiên chỉ có bốn chữ an tâm ở lại này an ủi chính mình, chứ không thì làm sao? Cắt mạch màu, uống thuốc độc, cắt cổ, đập đầu cố chết một lần nữa? Chưa nói đến chuyện chết rất không thoải mái rất đau rất đáng sợ, tên đại thần xuyên không là kẻ không nhằm nhò được gì, lần đầu cho người ta xuyên đến thời tiền sử, lần sau còn muốn xuyên đi đâu? tiếp tục vượt rào thành sinh vật đơn bào? giống thủy tức ăn ị cùng một đường? vẫn là thôi đi… Còn không bằng như hiện tại. Cổ nhân nói chẳng có sai: Chết tử tế không bằng sống, thật con mẹ nó có đạo lý.

Tôn Chí Tân đang ngồi trước một con sông nhỏ rộng khoảng 4 m, hẹp nhất cũng 2 m. Bờ sông đầy những đá sỏi thô to góc cạnh, lòng sông đầy nhóc những hòn đã cuội trơn nhẵn to nhỏ khác nhau. Bùn rất ít, suy ra là thời gian hình thành con sông này cũng chưa lâu, từ thương lưu không có nhiều đất cát dạt xuống. Nước sông trong veo, nơi hẹp nhất nước sông cũng không siết, tiếng nước chảy thanh thúy dễ nghe, còn có thể thấy tôm cua cá tung tăng thác loạn bơi nhảy, con cua kia con vô sỉ chơi thổi bong bóng nước dùng tự do của nó đả kích Tôn Chí Tân

Dù là độ trong của nước, hay số lượng sinh vật, cùng với năng lực sống, đếu chứng minh hắn đã xuyên về quá khứ, hơn nữa xuyên một phát N năm. Ở thời không cũ, có nước sông trong như vậy, có tài nguyên trong nước phong phú như vậy, chắc chắn là nói dóc mà thôi, mặt trời mọc đằng tây mới có hiện tượng hiếm lạ dạng này. Con sông trước mặt dù là độ trong hay sản lượng sinh vật hoàn toàn không bị kẻ nào làm ô nhiễm, con cua kia lớn đến nỗi làm người giật mình, Tôn Chí Tân vẫn là lần đầu thấy được cua nước ngọt cũng có thể lớn đến như vậy, trước kia loại này chắc chỉ thấy ở cua biển mà thôi.

Nước sông hắn cũng uống qua, tươi mát ngot lành, không có vị đất, không cần xét nghiệm cung biết là loại thượng đẳng. Kiếp trước nếu có loại nước sông này, sớm đã bị người đóng thùng mang về, dán nhãn nước suối xx, nước sông băng oo, quảng cáo khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Cho nên có thế khẳng định, nơi này cách thời không của mình xa không thể tả.

Một khẳng định nữa là nơi này nhất định không phải địa cầu trước kia hắn từng ở. Cái này cũng dễ xác định, dù là con nít không có kiến thức thiên văn cũng biết trên trời chỉ có một con trăng, nơi này bầu trời ông trăng chị Hằng chú Cuội có đến khoảng mười một cái! Không chỉ thế, bầu trời nơi này chu kì còn phức tạp hơn rất nhiều.

Khi có trăng, mười một con trăng kia sẽ lơ lửng giữa trời không, chúng cũng không phải luôn cùng lúc xuất hiện, có khi chỉ một hai cái, có khi cùng lúc mười một cái xuất hiện. Hai hoặc mười một cái cùng xuất hiện là hiếm nhất, năm đến chín cái lần lượt xuất hiện thường xuyên hơn. Hiện tượng thiên văn kì lạ chứng tỏ xung quanh hành tinh này có mười một vệ tinh, quĩ đạo quay cùng vận tốc không đồng nhất.

Đến đêm, mười một vệ tinh kia leo lên bầu trời, hoặc xanh lam, hoặc hồng phấn, dễ thấy nhất là màu kim loại sáng bóng, vắt vẻo giữa trời như một cái thắt lưng như vân như vụ, như tinh linh chơi đùa trong dải Thiên Hà, thật đẹp. Cái dải sáng kia giữa trời đêm nhìn giống như một dòng sông, Tôn Chí Tân lờ mờ đoán nó là thiên thạch, giống tự vòng đai thiên thạch của sao Mộc, do nhiều tảng đá, khối băng tạo thành, ban ngày không thấy được, đến tối bởi phản xạ ánh sáng từ trăm năm ánh sáng liền hiện ra, đẹp đến tuyệt hạn, không phải thứ mà ở Trái Đất có thể thấy được.

Đây cũng đủ chứng minh mình không còn ở địa cầu, cũng không phải hệ mặt trời , mà là một góc không tên trong vụ trụ.

Như thế, giấc mộng xuyên trở về của Tôn Chí Tân liền càng nhạt dần.

Tôn Chí Tân là vượt sông đi qua, giờ đang trụ lại bên kia bờ. Phía bên kia sông có rất nhiều người đang bận rộn. Bọn họ đều là người già, phụ nữ, trẻ con, bệnh nhân cùng người tàn tật, nam nhân khỏe mạnh trưởng thành đều không có, bởi vì bọn họ đều đã ra ngoài đi săn. Theo Tôn Chí Tân quan sát, đây là một bộ lạc có gần một trăm người, phương pháp sinh tồn chủ yếu là dựa vào đàn ông trưởng thành ra ngoài săn thú thu về. Con mồi được thủ lĩnh bộ lạc phân phối xuống, trở thành món chính. Món phụ là quả dại, rễ cây mà phụ nữ, trẻ con, người già kiếm về, chủng loại và số lượng đêu rất thưa thớt, hoàn toàn không thay thế được thịt từ con mồi trở thành món chính. Có lẽ là vì chất đất chất nước chưa từng bị ô nhiễm, trái cây nơi này không do người nuôi trồng cũng cực kì ngon miệng. Tôn Chí Tân đã nếm qua một loại quả dại giống với táo, so với kiếp trước chỉ bằng một nửa, ít nước, rất chắc thịt, vị giống nhau, ăn vào lại ăn ngọt thơm ngát thần kì, còn có hương vị nguyên sinh thái. Mùi tanh tưởi của thịt mỡ được nấy nướng từ bên kia thổi qua, đối với một người thế kỉ thế kỉ hai mươi mốt như Tôn Chí Tân mà nói, có vẻ vừa dễ ngửi, vừa ghê tởm.

Dễ ngửi là vì hắn thật sự đói, nơi này thói quen là một ngày chỉ ăn hai bữa, sáng một bữa, tối một bữa, không có bữa trưa. Đồ ăn từ buổi sáng đã sớm tiêu hóa không còn gì, đói đến nỗi bụng Tôn Chí Tân réo lên vang dội, ngửi thấy hương đồ ăn đương nhiên thấy dễ ngửi. Mà ghê tởm, là vì những người này thủ pháp nấu ăn thật sự là thô lậu không chịu nổi, cả miếng thịt hoặc là chính là nấu, hoặc là chính là nướng, gia vị chỉ có một loại nhìn qua tối giống như muối biến trộn đất cát đen nhẻm, vừa đắng vừa chát, còn mang theo mùi vị như bị nhiễm kim loại rất khó chịu, miễn bàn có bao nhiêu đáng sợ. Sau khi liên tục ăn ba mươi lăm ngày, Tôn Chí Tân chỉ cảm thấy muốn cảm ơn xuyên không đại thần một việc: Ôi mẹ nó ơi, bọn họ đã muốn phát triển đến dùng lửa để nấu chín thức ăn, không phải ăn tươi nuốt sống, thật sự là quá tốt !

Liên tục quan sát ba mươi lăm ngày, Tôn Chí Tân sớm đã đưa ra một kết luận, không nói đến địa phương khác thế nào, lấy bộ lạc trước mặt mà nói, sức sản xuất là cực độ thấp , căn cứ công cụ bọn họ sử dụng mà phán đoán, hẳn là thời kì đồ đá. Về phần là tiền thời kì đồ đá, hay là hậu thời kì đồ đá, còn đợi quan sát thêm.

Nghĩ đến đây Tôn Chí Tân liền cảm thấy trong lòng vô cùng bi ai. Những tiền bối khác xuyên qua hoặc là sẽ xuyên thành quân vương, hoặc là sẽ xuyên thành Đệ nhất hiền vương, kém một chút cũng có thể thành tài tử; Nữ cũng có thể là nữ đế, hoàng hậu, nữ tài tử, nếu không cũng là một cô cung nữ trước tiên ở trong cung làm công tác tư vấn gì đó, sau đó lại được đế vương coi trọng, chim sẻ biến phượng hoàng. Mà chính mình thì sao? không biết là do mệnh không tốt hay là xuyên không đại thần ra đòn quá mạnh, một trưởng không cẩn thận cư nhiên xuyên thẳng đến tiền sử thời kì đồ đá.

Việc này thực …… 囧……

Thời kì đồ đá đó…trước kia cũng từng chơi mấy game kiểu này, ham hố thu thập đủ loại sủng vật, chính là không có nghĩ đên chính mình một ngày nào đó cũng sẽ xuyên đến cái thời đại chim không thèm đẻ trứng này. Đừng đùa nhau như vậy có được hay không… Chính mình cũng không phải người có đam mê xuyên không, cơ hội trúng thưởng nhường cho người khác đi. Tấn giang, Khởi Điểm, có cả đống ham hố xuyên qua kia kìa, nhìn thế nào cũng không đến lượt mình. Vì thế lại ra một cái kết luận: Xuyên không đại thần tuyệt đối là cái đồ không có mắt, hơn nữa còn cực kì không chịu trách nhiệm, làm việc tùy tâm sở dục còn thích sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác!

Người bên bờ đối diện, vô luận nam nữ, cơ hồ đều trống trơn. Trẻ con thì đừng nói, trăm phần trăm là ở không, zai gái giống nhau bóng loáng đầy đất chạy loạn, rất giống thú non trong vườn Thủ Lệ. Các lão nhân phần lớn cũng ở trần , lộ ra làn da già cỗi đầy nếp nhăn cùng đốm đồi mồi. Phụ nữ tùy điều kiện tốt xấu, về phần dưới mà nói, điều kiện tốt mặc trên hông một khối da thú, che mà như lộ; Điều kiện không tốt, cũng ở truồng luôn. Về phần phía trên, cũng là gì cũng không có, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy răng thú linh tinh xuyên thành vòng cổ thô kệch mang ở trên người, cũng là rất hiếm.

Lần đầu nhìn thấy nhiều phụ nữ lõa thân như vậy, Tôn Chí Tân còn hưng phấn một chút. Thật nhiều vú sữa nha! Tròn méo, to nhỏ, hình cầu hình măng hình mướp, kiểu dáng da dạng, tất cả đều ban ngày ban mặt lộ thiên tùy người xem. Trước kia tùy tiện nhìn như vậy làm sao có, hiện tại lại thoải mái…… Chẳng phải là thiên đường ư ? Con người chính là có chút tiện như vậy, lúc che đậy không cho xem thì một lòng muốn nhìn, khi chúng nó tùy chỗ đều mặc người tùy tiện xem, cảm giác thần bí sẽ không còn, càng cảm thấy không đáng giá tiền, dục vọng muốn nhìn giảm mạnh, nhìn nhiều mệt mắt. Tôn Chí Tân theo ngày đầu tiên tính hưng phấn ngày thứ hai mệt mỏi, sau đó liên tục ba mươi lăm ngày liên tục nhìn nhìn, đã ngán phát ói.

Không tin hả? thứ xinh đẹp như vậy có thể nhìn đến ói? xem xong muốn sờ mới là thật đi…Ngươi đừng có không tin, thịt nướng ăn ngon không? ngươi ăn liên tục một tháng, ngày ngày nướng ăn thử xem xem. Ngươi ăn được một tuần, ta xem như ngươi lợi hại! hai quả cầu mỡ kia hiện tại đối với Tôn Chí Tân đã không có bất luận lực hấp dẫn nào, thậm chí còn nhìn mà thấy phiền, nhìn qua liền như ăn mỡ động vật nhiều đã muốn ngán. Càng miễn bàn người lớn tuổi, hoặc ốm yếu , hoàn toàn không có mỹ cảm, ngực giống hai túi da dài cả mét lắc lư trước bụng, bẩn bẩn đầy nếp nhăn, nhũ hoa như ô mai Mĩ mốc meo đen xì. Phụ nữ ở đây tổng thể rất giống phụ nữ thổ dân da đen. Có thể trong tình huống như vậy còn dậy lên tình thú … trừ phi ngươi là cấm thú, không thì chẳng còn gì để bàn. Người khác thấy như vậy trong đầu nghĩ đến cái gì Tôn Chí Tân không biết, dù sao Tôn Chí Tân chính mình không được, giống như khi hắn nhìn ảnh chụp những người phụ nữ thổ dân châu Phi, chỉ có đồng tình sâu sắc, không có nửa điểm dục vọng.

Nhưng là không có biện pháp, không phải phụ nữ không muốn mặc, không muốn ăn mặc xinh đẹp, mà là sức sản xuất thực tại rất thấp, thật sự không có điều kiện này, sản xuất không được mấy thứ để mặc, hoặc là nói không có bao nhiêu đồ dư thừa đế chế vật che thân. Chỉ riêng da thú, đối với nơi đây trong điều kiện cực hạn cũng có thể chuyển thành thực phẩm, Tôn Chí Tân có nhìn thấy người già bị đói lấy da thú nấu nhừ lên ăn, vừa ăn vừa phun lông ra ngoài, Tôn Chí Tân nhìn xem vừa ghê tởm vừa chua xót không thôi. Cho nên bọn họ chỉ đành ở không, lúc hừng đông chỉ có thể đáng thương mà khoanh hai tay quanh bộ ngực để sưởi ấm, cho dù là cô gái trẻ, ngực xinh đẹp cũng bị đông lạnh đến nổi da gà, một chút cũng không đẹp.

Đang ở nơi đó cảm thán, có một đứa bé đen gầy đứng ở bờ bên kia gọi hắn:“Tất đạt a sát lạp tô,% !@# !$@ !%&%@#*.”

Trừ bỏ tất đạt a sát Tôn Chí Tân nghe hiểu được, còn lại đều như nghe tiếng chim chuột. Liên tục ba mươi lăm ngày, vẫn bị gọi là tất đạt a sát lạp tô, ngu ngốc cũng biết là đang gọi mình.

Nếu thực muốn học, dựa vào chỉ số thông minh tự nhiên của Tôn Chí Tân có thể thực dễ dàng học được một ít từ đơn giản hằng ngày. Nhưng là hắn tận đáy lòng bài xích nhóm người nguyên thủy này, không có hứng thứ giao tiếp. Ba mươi lăm ngày cũng chỉ nghe hiểu được tất đạt a sát lạp tô, còn lại đều như vịt nghe sấm– sầm sà sầm sì, nghe mười lọt chín, còn lại một đầu cũng không không được. Đồng thời trong lòng ẩn ẩn đoán đây là một cái danh hiệu, mà không phải tên họ, bởi vì vô luận ai như vậy lúc gọi hắn , trên mặt đều mang theo một loại biểu tình tôn kính cùng sợ hãi và phức tạp, ẩn ẩn lại bảo trì khoảng cách, vẻ mặt rất là cẩn thận. Ngươi bình thường nhìn thấy Trương Tam Lý Tứ vương mặt rỗ, khi chào hỏi sẽ không giống như vậy, đúng không ? đây là kiến thức thường thức rất đơn giản.

Tôn Chí Tân không có lên tiếng trả lời, chỉ là chậm rãi đứng lên, băng qua sông sang bờ bên kia đi đến. Hắn biết, đây là đàn ông trong bộ lạc đã trở lại, phụ nữ làm xong cơm chiều bảo người đến gọi hắn đi qua ăn cơm. Ba mươi mấy ngày vẫn đều như vậy, ngày ngày đàn ông đều ra ngoài săn thú đến tối mới trở về, không có chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không thay đổi.