Các bạn chưa biết đến Gotham phải không?- Một cậu bé hoạt bát mà thực ra là một cây Đậu Hương nói với giọng ngạc nhiên- Tuy nhiên đó là một thành phố nhỏ có danh tiếng lớn mà ngay cả đám chim sẻ cũng nói đến nó với nhau trên các mái nhà. Dân chúng ở thành phố này luôn luôn là những người ngu ngốc nhất thế giới, điều đó cũng chẳng ngăn cả họ tin rằng họ giỏi giang.
- Vậy thì hãy kể cho chúng ta nghe một câu chuyện hay về họ- Nữ hoàng Hoa Hồng động viên và cây Đậu Hương không để phải nói lại việc đó lần thứ hai.
Thế thì các bạn hãy có mặt vào một buổi sáng đẹp trời, thị trưởng của thành phố Gotham muốn ăn cá chép ngon. Tuy thế, ông ta lại không muốn đi câu một mình ở ao của vùng. Vậy là ông triệu tập trên cánh đồng phó thị trưởng thứ nhất, sau đó phó thị trưởng thứ hai, sau đó người gác đêm và cuối cùng là tên lính hầu để phân phát cho họ dây câu và lưỡi câu… và vợt để hớt cá. Lúc chuẩn bị xuất phát, ông ta vỗ trán.
- Khỉ thật! Nếu một trong số chúng ta chết đuối lúc đi câu thì sao? Chúng ta đông đến nỗi chúng ta sẽ không phát hiện ra điều đó. Khôn hơn là chúng ta xem xem chúng ta có bao nhiêu người trước lúc đi. Này lục sự đâu! Hãy bắt tay vào việc và hãy đếm chính xác- Thị trưởng ra lệnh.
Viên lục sự căng người ra vì kiêu ngạo do cảm nhận được tầm quan trọng của nhiệm vụ của mình. Anh ta sắp thẳng hàng thị trưởng và những người đi câu khác, lấy ngón trỏ chỉ mỗi người trong số họ còn tay kia ghi nhận con số trên những ngón tay. Thận trọng anh ta đếm to:
- Một, hai, ba, bốn, năm. Các ngài có năm, thưa ngài thị trưởng!- Anh ta tuyên bố trong khi giơ cao bàn tay với các ngón tay xòe ra.
Nhưng ngài thị trưởng lại là một người đàn ông chín chắn và thận trọng, nếu không làm sao ông ta có thể hoàn thành vai trò của mình trong một thành phố nổi tiếng như vậy. Cho nên, ông ta hỏi lại:
- Có chắc bàn tay này của anh có năm ngón không?- Ông ta hỏi- Tốt hơn là anh đếm lại chúng xem.
Viên lục sự tuân lệnh đếm lại để không bị nhầm:
- Tay tôi có đúng năm ngón.- Lát sau anh ta thông báo.
- Anh chắc chắn điều đó chứ?
- Gần như thế!- Viên lục sư đã mất đi tính quyết đoán.
Thấy ông thị trưởng cau có, một ý kiến lóe lên trong đầu anh ta.
- Tôi biết chúng ta cần làm gì. Tôi sẽ hái trong vườn năm ngọn cây đậu hương để các ngài đặt nó lên mũ. Nếu như không còn ngọn nào, các ngài có thể chắc chắn rằng đúng là các ngài có năm người.
Nói là làm. Không một ngọn nào thiếu và không còn lại ngọn nào. Nhưng ông thị trưởng vẫn tiếp tục lo lắng:
- Tất cả chúng ta đều có mũ cả chứ? Hãy bỏ mũ ra, tôi ra lệnh cho các anh đấy!
Tất cả họ đều bỏ mũ ra. Đầu tiên viên lục sự đếm đầu, sau rồi đến mũ.
- Con số rất đúng, đúng cả với đầu và mũ- Anh ta thông báo cần mẫn- Điều đó cũng chắc chắn như tôi, tôi là viên lục sự của hội đồng thành phố Gotham.
Cuối cùng thị ông thị trưởng cũng thực sự yên tâm. Cả thế giới nhỏ này đi nối đuôi nhau ra phía ao. Bờ ao rất trơn.
- Chúng ta còn đủ chứ?- Ông thị trưởng lo lắng- Tốt hơn là chúng ta nên đếm lại xem sao. Thượng Đế phù hộ cho chúng ta không ai bị chết đuối cả.
Ông ta xếp những người khác thẳng hàng rồi dùng ngón trỏ đếm như ông ta đã xem viên lục sự làm. Vậy mà ông ta lại quên đếm mình.
- Một, hai, ba, bốn, ông ta khó nhọc. Đầu gối ông ta nhũn ra- Trời ơi, thiếu mất một người! Một người trong chúng ta đã chết đuối!
Hoài nghi, phó thị trưởng thứ nhất ra khỏi hàng đứng vào vị trí của ông thị trưởng và tự mình đếm bằng cách chỉ vào người khác bằng ngón trỏ của mình. Than ôi! Anh ta cũng quên đưa mình vào con số đếm.
- Khỉ thật! Đúng là chúng ta chỉ có bốn- Anh ta lo sợ thừa nhận- Không thể có chuyện cả hai chúng ta đều nhầm. Nhưng người bất hạnh nào đó đã chết đuối.
- Ngu xuẩn!- Ông thị trưởng quát mắng anh ta- Tôi có một ý rất hay. Chúng ta sẽ bỏ hết mũ ra đặt lên cỏ. Cái mũ thiếu là của người đã mất tích của chúng ta.
Họ làm theo ý muốn của ông thị trưởng.
- Ai cũng có mũ cả chứ?- Ông ta hỏi.
Thật vậy mỗi người đều có một cái của mình. Để an toàn hơn, ông thị trưởng còn đếm lại. Đúng là có năm cái. Ông ta cũng đếm cả những cây đậu hương. Không một ai thiếu cả.
- May mắn làm sao, tất cả chúng ta đều ở đây. Không ai bị chết đuối. Chúng ta có thể đã đếm sai- Họ mừng rối rít.
- Đợi một lát!- Ông thị trưởng nói, làm mất vui- Tốt hơn là đếm cả đầu để kiểm tra rằng mỗi cái mũ có một cái đầu của nó.
Ông ta lại sắp hàng các chiến hữu để đếm họ bằng tay trỏ. Dĩ nhiên, ông ta lại quên đếm mình.
- Một, hai, ba, bốn… khốn khổ thay! Thiếu mất một cái đầu. Ai đó đã thực sự bị chết đuối- Ông ta rên rỉ- Như vậy thì cái mũ thứ năm thừa ra là của ai? Tất nhiên là của người đã chết đuối- Phó thị trưởng thứ hai phán- Anh ta đã để quên nó trên bờ. Anh bạn bất hạnh ơi, anh sẽ lạnh đầu lắm.
Tất cả động lòng thương đến nỗi nhỏ lệ vì số phận của người bất hạnh.
- Tôi tự hỏi ai trong chúng ta đã chết đuối- Viên lính hầu nói- Không phải tôi.
Tình hình trở nên rối răm.
- Tôi có một ý này- Ông thị trưởng nói- Chúng ta sẽ đặt lại mũ của chúng ta. Cái nào còn lại trên đất thuộc về người đã chết đuối.
Tất cả cúi đầu ngoan ngoãn và đặt mũ của mình xuống. Ôi, kỳ diệu sao! Không một cái mũ nào còn lại trên đất/
- Thế là thế nào? Tôi không hiểu gì về chuyện này cả- Ông thị trưởng ngạc nhiên- Các bạn thân mến của tôi, hình như một bất hạnh khủng khiếp đang giáng xuống chúng ta. Chúng ta đã bị phù phép.
Ý kiến này khiến họ sợ run lên. Tất cả bắt đầu khóc nức nở. Cùng lúc đó, một người lạ cưỡi một con tuấn mã đi qua.
- Điều gì xảy đến với các ông thế, những người quả cảm? Tôi có thể có ích cho các ông chứ?
Những nhà quý tộc ở Gotham vừa khóc vừa kể cho anh ta biết nỗi buồn lo của mình.
- Hãy đếm chúng tôi, ơi người lạ mặt, để chúng tôi được biết cuối cùng có phải một trong số chúng tôi đã chết đuối- Họ van xin.
Người lạ cười lớn và dùng cái roi của mình đếm xương sống của họ..
- Các ông có đủ năm người quả cảm. Không thiếu ai cả- Anh ta thông báo.
- Ông chắc chắn chứ?- Ông thị trưởng vẫn còn ngần ngại.
- Nếu các ông còn thiết tha đến nó thì tôi rất muốn đếm lại mười lần nếu cần thiết. Kẻ ranh mãnh chấp nhận, cười đến thắt cả ruột. Anh ta đếm những người đi câu ngày chủ nhật theo các cách mà khiến cho nước mắt lại đầm đìa khuôn mặt.
- Thế đủ rồi! Chúng tôi tin rồi- Ông thị trưởng kêu lên- Ông đếm chúng tôi hoàn hảo và theo cách va đập. Chúng tôi phải trả ơn ông thế nào?
Người lạ mặt đúng ra là đi sang thành phố láng giềng thăm người yêu.
- Các ông có biết gì không? Hãy cho tôi những bông đậu hương này. Tôi sẽ tặng cho vợ sắp cưới của tôi một bó hoa xinh xắn.
Những nhà tư sản của thành phố Gotham vội vàng đáp ứng yêu cầu của anh ta, sau đó chạy về nhà mình để chăm sóc cái lưng đã bị đếm rất khắc nghiệt của mình.
- Ngu xuẩn!- Trên đường về ông thị trưởng nói- Hắn đếm giỏi thế mà lại đòi trả công quá ít.
Đó là đoạn kết câu chuyện của tôi. Tôi quên nói với các bạn rằng, từ đó, trai tráng ở Gotham tặng những bó đậu hương cho người yêu của họ và các bạn biết người ta đếm thế nào ở tòa thị chính không? Với một cái roi trên những cái xương sống. Hãy nghe lời khuyên của tôi và tránh xa thành phố này.