Sư Thuyết

Chương 93






Thương Thanh Đại nhẹ nhàng thở dài, "Tâm ý của điện hạ dành cho Thanh Đại, Thanh Đại hiểu được. Xưa nay Tề Tương Nương nhìn A Nhược không vừa mắt, lần này trở về, đã có không ít động tác."


"Vì đuổi một tiểu nha đầu rời Linh Xu Viện, vậy mà lại động một trận như vậy?" Yến Vân Thâm nửa tin nửa ngờ đánh giá Thương Thanh Đại một chút.


Thương Thanh Đại lắc đầu nói: "Tự nhiên không chỉ có như vậy."


"Không chỉ như vậy?"


"Chuyện tới hiện giờ, Thanh Đại cũng không dám lại giấu điện hạ, Tề Tương Nương làm như thế, bất quá là muốn ép ta vào cung thôi."


Yến Vân Thâm không khỏi cười nói: "Bổn vương tưởng Thương tiểu thư trời không sợ, đất không sợ, nguyên lai vẫn có uy hiếp."


Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói: "Thân là người hành y, sợ nhất là tội uổng mạng người trước mắt, thân là phu tử, sợ nhất là oan uổng liên lụy đệ tử. Nếu chỉ vì chính mình tiêu dao, liên lụy mạng người vô tội, Thanh Đại cho dù tự do, như thế nào có thể cao hứng nổi?"


Yến Vân Thâm cẩn thận nghe nàng nói, gật đầu nói: "Bổn vương nhận thức Thương tiểu thư, quả thật ngươi là người như vậy." Thoáng một chút, Yến Vân Thâm không định nói tiếp đề đài này, chuyển qua đề tài khác, "Bên ngoài Hành Y Đường, ta sẽ phái người cẩn thận bảo hộ, Thương tiểu thư không cần lo lắng, đến, hôm nay sẽ không nói việc này, ta lại kính ngươi một ly."


"Làm phiền điện hạ rồi." Thương Thanh Đại chắp tay cúi đầu.


"Thương tiểu thư quá khách khí, đến, uống!" Yến Vân Thâm nâng chén kính Thương Thanh Đại.


Thương Thanh Đại thuận theo Yến Vân Thâm, lại uống một ly, hai người nói chuyện phiếm một hồi, cuối cùng đợi đến khi Đỗ Nhược trở về.


"Tiểu Nhược, sự tình làm tốt không?" Yến Vân Thâm giương mắt hỏi một câu.


Đỗ Nhược gật gật đầu, "Hết thảy mạnh khỏe."


Yến Vân Thâm vừa lòng gật đầu, "Tốt lắm, đến đến đến, ngồi vào vị trí đi."


"Điện hạ, ta muốn về nhà một chuyến." Đỗ Nhược còn nhớ rõ phân phó của Thương Thanh Đại, nhưng lại sợ một mình phu tử ở lại nơi này dường như không ổn, nàng theo bản năng liếc mắt nhìn phu tử một cái, "Phu tử."


Yến Vân Thâm xoa xoa thái dương, cười nói: "Chung quy là không bằng năm đó, bổn vương cũng mệt mỏi." Nói xong, hắn giương giọng hô to nói, "Người tới,hộ tống Thương tiểu thư cùng tiểu Nhược trở về."


"Vâng." Gã sai vặt bước nhanh chạy tới.


"Điện hạ, Thanh Đại cáo lui." Cuối cùng trái tim Thương Thanh Đại cũng trấn định, nàng vội vàng hành lễ với Yến Vân Thâm, nhanh đi tới trước người Đỗ Nhược.


"Ân." Yến Vân Thâm gật gật đầu.


Thương Thanh Đại nắm tay Đỗ Nhược, hai người cùng cúi đầu hướng Yến Vân Thâm liền xoay người rời đi.


Yến Vân Thâm nhìn hai người đi xa, đột nhiên vỗ tay một cái.


Một bóng đen từ trên mái hiên nhảy xuống.


"Đi theo các nàng." Yến Vân Thâm bình tĩnh ngầm hạ một mệnh lệnh.


"Vâng."


Đỗ Nhược cùng Thương Thanh Đại tiến lên xe ngựa, gã sai vặt liền đánh xe hướng về Hành Y Đường ở thành Nam.


"Hôm nay đến tột cùng là đi nơi nào?" Thương Thanh Đại lo lắng nhìn Đỗ Nhược, "Ngươi cùng Tống Vương điện hạ, đã làm ước định gì?"


Đỗ Nhược biết lừa không được, nàng gật gật đầu, "Điện hạ nói, chỉ cần ta có thể làm cho thân mình Hoàng hậu nương nương đỡ hơn, hắn liền giúp ta đi cứu Lan tiên sinh."


Sắc mặt Thương Thanh Đại trầm xuống, "Ngươi vậy mà lại cùng hắn làm ước định như vậy? Ngươi cũng biết ngay cả ta cũng chưa nắm chắc cứu được Hoàng hậu nương nương?!"


"Ta biết." Đỗ Nhược nắm thật chặt tay Thương Thanh Đại, "Ta có thể làm cũng chỉ là giúp Hoàng hậu nương nương giảm bớt độc, kéo dài mệnh."


"Ngươi làm như thế nào?" Thương Thanh Đại nghe được kinh hãi.


"Phu tử đã dạy ta mười tám thức ngân châm, thức thứ chín có thể đem độc trong cơ thể Hoàng hậu nương nương ép đến một chỗ. Bên cạnh đó lấy cổ trùng hút chỗ đó, chỉ cần có thể giữ được mạng Hoàng hậu nương nương, kéo dài thời gian, độc tố có lẽ có khả năng trừ." Đỗ Nhược thành thật trả lời.


"Thức thứ chín?" Thương Thanh Đại giật mình nhớ tới ngày đó Lan tiên sinh cũng nhắc tới thức thứ chín này, nàng đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại, cẩn thận nghĩ nghĩ.


Năm đó cảm thấy mạch tượng Bạch tiểu thư kỳ quái, hiện giờ nghe Đỗ Nhược đề cập Hoàng hậu trúng cổ độc, bất giác các nàng chỉ sợ đã bị quấn vào bên trong phân tranh hoàng quyền.


"A Nhược, chúng ta mau rời thành Bá Lăng!" Thương Thanh Đại không dám nghĩ tiếp, nàng kinh hồn táng đảm nhìn Đỗ Nhược, "Càng kéo dài thêm một ngày, chỉ sợ chúng ta bước đi không được."


"Nhưng mà Lan tiên sinh..." Đỗ Nhược có chút chần chờ, "Nàng có ân cứu mạng đối với chúng ta..."


Thương Thanh Đại trầm ngâm một lát, nói: "A Nhược, ngươi tin ta, chỉ cần chúng ta có thể bình yên rời Bá Lăng, sẽ còn có thể tìm cơ hội trở về cứu Lan tiên sinh."


Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh, "Ta tin ngươi!"


Thương Thanh Đại thở phào nhẹ nhõm, ngã xuống lòng ngực Đỗ Nhược, ôm chặt thắt lưng của nàng, "Ta về nhà với ngươi trước, thuyết phục phụ mẫu ngươi, sau đó chúng ta chia thành hai đường, ngươi rời khỏi thành trước, ta quay về Linh Xu Viện đem Đỗ Trọng cùng Thủy Tô ra, chúng ta hội hợp ở giao lộ phía Nam cách mười dặm."


Đỗ Nhược ôm sát đầu vai Thương Thanh Đại, nói: "Ta lo lắng ngươi một mình."


Thương Thanh Đại cười khẽ nói, "Lời này ta thích nghe."


Đỗ Nhược nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Phu tử, ta là nói nghiêm túc, ta thật sự lo lắng ngươi một mình." Nói xong, nàng giữ hai vai Thương Thanh Đại, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, "Ngươi đã là nương tử của ta, ta không nghĩ sẽ tách ra với ngươi dù chỉ một khắc!"


Thương Thanh Đại ý cười sâu hơn, nàng vuốt chóp mũi Đỗ Nhược một cái, "Chẳng lẽ ta nghĩ sẽ tách ra với ngươi?"


Trong lòng Đỗ Nhược ấm áp, nghiêng người đến, nhẹ nhàng hôn lên cái trán nàng một chút, "Vậy... Ta với ngươi cùng nhau quay về Linh Xu Viện... Chúng ta dẫn ca ca cùng Thủy Tô đi, được không?"


"Phu quân đã phân phó, thiếp thân há có thể nói không?" Thương Thanh Đại mỉm cười gật đầu.


Cuối cùng Đỗ Nhược nở nụ cười, nàng ôm Thương Thanh Đại vào lòng ngực, ôn nhu nói: "Phu tử, chúng ta nhất định có thể tế thế giang hồ."


Thương Thanh Đại hơi hơi thu nụ cười, "Vạn nhất... Vạn nhất cha nương không cho chúng ta cùng một chỗ thì sao đây?"


"Lúc này đây, tin ta, được không?" Đỗ Nhược khẩn thiết nhìn nàng, "Ta sẽ không để ngươi ủy khuất dù nửa phần, chuyện ta quyết định, cha nương cũng không thay đổi được ta."


Khóe miệng Thương Thanh Đại câu lên, cười đến thoải mái, "A Nhược, ngươi có nghĩ ra khuyên cha nương rời Bá Lăng như thế nào chưa?"


Đỗ Nhược gật gật đầu, "Đã nghĩ tốt rồi."


Thương Thanh Đại hỏi: "Nói như thế nào?"


"Uyển nhi."


Nghe thấy tên này, Thương Thanh Đại tự nhiên sáng tỏ, trừ bỏ gặp phải đại sự mất đầu, không còn lý do nào khác tốt hơn sao với lý do này.


Cuối cùng xe ngựa ngừng lại trước Hành Y Đường.


"Thương tiểu thư, Đỗ cô nương, chúng ta tới rồi." Gã sai vặt giương giọng nói một câu.


"Ân, làm phiền ngươi ở chỗ này chờ chúng ta một lát." Thương Thanh Đại phân phó một câu, liền cùng Đỗ Nhược đi xuống xe.


A Lương đang ở trong Hành Y Đường hỗ trợ bỗng lỗ tai của hắn nhúc nhích, như nghe được giọng Thương Thanh Đại, tươi cười đi ra đón. Thấy rõ là Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược, kích động nói: "Là Thanh Đại t t cùng Nhược t t đã trở lại!"


"Ngày thường lẽ ra ở Linh Xu Viện không được về, hôm nay mới đi Linh Xu Viện, sao lại trở về?" Đỗ Như Phong cảm thấy kỳ quái, hắn cùng Mạc thị ra đón.


Hắn lo lắng nhất là Đỗ Nhược không thi qua vòng hai, bị trả trở về.


"Chào Thương tiểu thư." Đỗ Như Phong cùng Mạc thị đồng thời cúi đầu với Thương Thanh Đại.


Thương Thanh Đại vội vàng nâng bọn họ dậy, cười nói: "Không cần đa lễ."


"Thanh Đại t t!" Uyển nhi nghe thấy A Lương nói Thương Thanh Đại đến đây, vui mừng từ trong chạy ra, ôm lấy thân mình Thương Thanh Đại, "Ta rất nhớ ngươi a."


Đỗ Nhược cười nói: "Chỉ nghĩ đến phu tử, không nhớ ta sao?"


Uyển nhi tròn mắt nhìn, mấp máy miệng, "Nghĩ... Có nhớ..."


"A." Đỗ Nhược xoa xoa đầu Uyển nhi, nhìn về cặp mắt ưu lo của song thân, phân phó A Lương nói, "A Lương, hôm nay đóng cửa, khép cửa lại trước đi."


"Được." A Lương liền nghe lời, bắt đầu đóng cửa.


Mạc thi lo lắng vội nói: "Nhược nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?"


"Chúng ta không thể ở lại thành Bá Lăng." Đỗ Nhược nghiêm túc mở miệng, nàng nhìn Đỗ Như Phong, "Uyển nhi, kỳ thật là Lục tiểu thư của Thái Thú Lương Châu, việc này liên lụy cực sâu, nếu chúng ta không sớm rời thành Bá Lăng, chỉ sợ gặp họa diệt môn!"


"Ngươi nói cái gì?" Đỗ Như Phong không thể tin được nhìn Uyển nhi, lại nhìn nhìn Đỗ Nhược, "Hôm qua ngươi rõ ràng nói là..."


"Hôm qua nghĩ rằng nếu việc này không bị phát giác, Uyển nhi cứ như vậy mai danh ẩn tích sống bình an qua ngày, nhưng mà, ta phát hiện ta nghĩ sự việc quá ngây thơ rồi." Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh, "Phụ thân, mẫu thân, tối nay chúng ta sẽ rời Bá Lăng!"


"Việc này..." Đỗ Như Phong ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Hành Y Đường một cái, lại nhìn Thương Thanh Đại.


Thương Thanh Đại nhẹ giọng nói: "Ngày đó Uyển nhi hấp hối trên đường, là ta kiên trì phải cứu, chưa từng nghĩ như thế lại liên lụy hai lão nhân gia, Thanh Đại cảm thấy áy náy vô cùng." Nói xong, liền hành lễ với Đỗ Như Phong cùng Mạc thị.


Hai người vội vàng đỡ Thương Thanh Đại, lắc đầu nói: "Thân là người hành y, há có thể thấy chết mà không cứu? Đổi lại là chúng ta, cũng sẽ giống Thương tiểu thư cứu người."


Mạc thi khoác cánh tay Đỗ Như Phong, "Phu quân, có cái gì so với một nhà gia đình chúng ta bình an?"


Đỗ Như Phong vỗ vỗ tay Mạc thị, "Ta chỉ là tiếc, tiền đồ của Nhược nhi và Trọng nhi."


"Trọng nhi còn không biết việc này đi?" Mạc thị vội vàng hỏi Thương Thanh Đại.


Thương Thanh Đại gật đầu nói: "Chốc lát ta liền cùng A Nhược quay về Linh Xu Viện, lặng lẽ dẫn Đỗ Trọng cùng Thủy Tô ra, chúng ta hội hợp tại giao điểm phía nam cách mười dặm."


"Cả nhà chúng ta nợ Thương tiểu thư một ân tình..."


"Đều là một nhà..."


(Đúng vậy, đều là người một nhà hết rồi nhị vị phụ huynh êi~~ )


"A Nhược!"


Thương Thanh Đại cố ý đâm ngang, nàng vội vàng đánh gãy lời Đỗ Nhược, cho nàng một cái ánh mắt.


Mạc thị cảm thấy thần tình hai người có chút quái dị, nàng cẩn thận đánh giá Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược, nhưng nhất thời lại không nhìn ra được manh mối gì.


Uyển nhi ủy khuất kéo kéo tay áo Thương Thanh Đại, mếu máo nói: "Có phải Uyển nhi làm phiền hà các ngươi hay không?"


Thương Thanh Đại lắc đầu nói: "Không trách Uyển nhi, không trách ngươi." Ngữ điệu tràn đầy xin lỗi, nàng không thể nói ra, nguyên nhân chân chính trong đó, chính là nàng, Thương Thanh Đại.


Đỗ Nhược lặng yên ngoéo... một cái ngón út Thương Thanh Đại, "Phu tử, chúng ta cần phải trở về."


Thương Thanh Đại gật gật đầu, nhìn A Lương, "A Lương, trên đường cẩn thận chút."


"Ân! Thanh Đại t t yên tâm, ta sẽ bảo vệ Đỗ thúc thúc bọn họ thật tốt!" A Lương vỗ vỗ ngực, nhưng vẫn có điều lo lắng sư phụ, "Nhưng mà... Sư phụ... Hiện giờ..."


"Lan tiên sinh cũng sẽ không có việc gì." Thương Thanh Đại gật đầu thật mạnh, làm như hứa hẹn.


A Lương thoải mái gật đầu, "Thanh Đại t t, ta tin ngươi!"


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~ gần nhất có phải hay không tất cả mọi người không thích nhìn? Vẫn là cảm thấy được phải ngược, đều phải nhảy qua xem?


Bất quá chuyện xưa phát triển theo hướng bắt đầu tốt lắm, Trường Ngưng có thể cam đoan, thiên tử chiếm không được nhiều tiện nghi của phu tử, chuyện xưa tiếp tục.