Sư Thuyết

Chương 68




Hai tháng sau, rốt cục dịch bệnh ở Lâm Hoài cũng hết, triều đình ban chiếu lệnh, trợ cấp dân chúng vì dịch bệnh mà chết, ngợi khen y giả có tâm giúp dân chúng trị bệnh dịch.

Ven bờ sông, hoa sen nở rộ, qua thêm mấy ngày nữa, sẽ là đêm Thất Tịch.
Cổ y cốc, vẫn như cũ ấm áp.
Thân mình bốn vị khất bà đã tốt hơn, trừ bỏ mỗi ngày giúp mọi người phơi nắng, xay dược, còn không thì vào thành giúp mọi người mua đồ dùng hằng ngày.
Từ Lâm Hoài cho đến Nam Cương, dân chúng nghe nói Cổ y cốc có hai vị y giả từ Linh Xu Viện Bá Lăng đến, vừa có tâm vừa giỏi y thuật, trừ bỏ khoản tiền mua dược, chẩn kim chỉ cần một đồng tiền, bởi vậy mỗi ngày đều có không ít bệnh nhân cầu y đến Cổ y cốc.
Đỗ Nhược và Thương Thanh Đại đối với bản thân đều nói sớm quay về Bá Lăng, nhưng một là lo lắng bệnh tình bốn vị bà bà chưa ổn định, hai là thật sự không muốn đi, bởi vì vậy liền quyết định chờ qua đêm Thất Tịch rồi sẽ mướn xe ngựa quay về Bá Lăng.
Tình huống ở Cổ y cốc, mỗi ngày đều có gã sai vặt hồi báo cho Hứa đại phu.
"Mỗi người chẩn kim chỉ lấy một đồng?" Hứa đại phu nhấp một miệng trà, giọng lạnh lùng nói, "Các nàng muốn tất cả sinh lộ của y giả thành Lâm Hoài đều chặt đứt! Quả thực là hồ nháo!"
Gã sai vặt đón ý nói hùa nói: "Đúng vậy."
Hứa đại phu trầm giọng, nói: "Bên kia Đông Nho chưa phái người tới đón Thanh Đại?"
"Bẩm lão gia, tính ngày, cũng đã nhiều ngày rồi." Gã sai vặt gật gật đầu.
Hứa đại phu buông tách trà xuống bàn, hàn lãnh hỏi han: "Hai người kia vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay sao?"
Lần này gã sai vặt có chút khó xử, gật gật đầu: "Tiểu tiểu thư mỗi ngày cùng Đỗ cô nương như hình với bóng, thật sự là không có cách nào xuống tay a."
Hứa đại phu tức giận nhìn gã sai vặt, "Các nàng như hình với bóng, các ngươi không biết nghĩ cách tách các nàng ra một lúc sao? Phế hai tay bất quá là công phu trong nháy mắt, chỉ cần tách các nàng ra một khắc liền có thể thành công, các ngươi thật sự là đồ vô dụng!"
"Vâng, lão gia, tiểu nhân đi làm ngay!"
"Nhanh đi, hạn các ngươi hai ngày, làm tốt có thưởng, làm không xong thì không cần hồi phủ."
"Vâng! Vâng!"
Gã sai vặt cơ hồ là cong lưng chạy đi.
Hứa đại phu lại bưng tách trà lên, uống một ngụm trà lạnh, lẩm bẩm: "Xưa nay Linh Xu Viện không thu phế nhân, Thanh Đại, nếu nha đầu kia không có bản lãnh y thuật, Linh Xu Viện không cần nàng, ngươi không thể trách được ngoại công!"
Ngày mùa hè, nắng chói chang, hoa sen sáng quắc.
Vùng ngoại ô Lâm Hoài, cảnh trí rất tốt, nước từ trên núi chảy xuống một đường, đập vào mắt, lộ ra một màu thanh tú màu xanh ngọc, thật là phấn khởi.
"A Nhược?" Thương Thanh Đại khám và chữa bệnh cho một bệnh nhân xong, giương mắt liền không nhìn thấy nha đầu kia đâu, nàng nhìn khắp nơi, hỏi, "A Lương, ngươi có nhìn thấy A Nhược?"
"Nhược t t a, vừa rồi thấy nàng trở về phòng rồi." A Lương chỉ chỉ phòng.
Thương Thanh Đại đứng lên, "A Lương, ngươi giúp ta trông nom một chút, ta đi nhìn một cái."
"Được, Thanh Đại t t." A Lương gật gật đầu.
Không biết vì sao, Thương Thanh Đại cảm thấy trong lòng hôm nay có chút không yên.
Bên trong phòng, cạnh thư án, Đỗ Nhược đang vẽ một bức tranh, khi nghe thấy có người đi vào phòng, nàng vội vàng đem bức tranh gấp lại, nhét vào trong người.
"Phu tử!" Một tiếng gọi thanh thúy, mang theo vẻ chột dạ.
Thương Thanh Đại cười yếu ớt nói: "Ngươi một mình ở đây nhàn hạ sao?"
Đỗ Nhược đứng thẳng thắt lưng, "Phu tử, ta không phải nhàn hạ."
"Không phải nhàn hạ?" Thương Thanh Đại nhìn thấy cổ áo Đỗ Nhược còn lộ ra một góc giấy trắng, nàng bất động thanh sắc đi tới, "Kia là cái gì?"
Thương Thanh Đại đột ngột chỉ góc giấy trắng, lại bị Đỗ Nhược gắt gao che ngực lại, Đỗ Nhược vội la lên: "Phu tử, này... này chưa phải lúc ngươi xem a... Nếu nhìn... Sẽ không còn kinh hỉ..."
Thương Thanh Đại buông lỏng tay ra, cười nói: "Ngươi nói tặng ta trâm cài, vậy là đưa bức tranh thay trâm cài?"
"Đương nhiên không phải!" Đỗ Nhược lắc lắc đầu, "Phu tử, đây là bản vẽ."
"Ngươi tự mình vẽ bản vẽ?"
"Ân!"
"Ta đây đành chờ mấy ngày vậy."
Thương Thanh Đại nói xong câu đó, Đỗ Nhược mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thanh Đại t t ngươi mau tới! Nơi này có bệnh nhân sắp không xong rồi!" A Lương ở bên ngoài đột nhiên gấp giọng hô lên.
Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược bước nhanh đi ra phòng, nhìn thấy một bệnh nhân trên người có hai vết đao, hiện cả người đã đầy máu, đang nằm ở đằng kia run rẩy không ngừng.
"Nhanh đi lấy dược cầm máu đến!" Thương Thanh Đại phân phó một câu, Đỗ Nhược so với A Lương chạy còn nhanh hơn, lập tức liền đem dược cầm máu lại.
"Phu tử!"
"Thương tiểu thư, cứu mạng a, cứu mạng a!"
Bên ngoài tiểu viện dường như có một đám người đến, Thương Thanh Đại giương mắt nhìn thoáng qua, con ngươi nhìn thấy hơn mười người đầy máu khập khiễng đi đến.
"Các ngươi đây là làm sao vậy?" Thương Thanh Đại lạnh lùng hỏi một câu, nhìn về phía Đỗ Nhược, "A Nhược, đem tất cả dược cầm máu đến đây!"
"Vâng!"
"Nhược t t, ta đến giúp ngươi!"
A Lương vội hô một tiếng, đi theo Đỗ Nhược vào dược phòng.
"Nhóm chủ tử tranh chấp mồm mép vài câu, chúng ta làm nô bộc cũng chỉ có thể nghe lời chủ tử, giúp chủ tử xả giận, này vừa ra tay, liền biến thành ẩu đả, nên mới bị thương thành như vậy."
Một gã sai vặt trong đó không bị thương quá nặng mở miệng đáp một câu.
Thương Thanh Đại lạnh lùng đảo qua mười mấy người, vội vàng cân nhắc nặng nhẹ tình trạng vết thương của bọn họ trong lòng, lạnh giọng quát lên: "Các ngươi ra tay không biết nặng nhẹ như vậy, nếu làm chết mạng người, chủ tử các ngươi có bảo hộ nổi các ngươi không?!"
"Thương tiểu thư giáo huấn đúng, về sau chúng ta không dám."
"Phu tử, không tốt!" Vẻ mặt Đỗ Nhược cùng A Lương sầu não đi ra từ dược phòng, cầm trong tay vài miếng dược cầm máu không biết đã bị lây dính nước bẩn nào, "Dược thảo này không dùng được rồi!"
Thương Thanh Đại vội hỏi: "A Nhược, chúng ta còn thuốc bột cầm máu không?"
"Thời điểm ta lấy đi, bên trong còn lại ba bình.", Đỗ Nhược không quên tính lại nhân số bị thương nơi này, "Chỉ sợ không đủ dùng a!" Nàng ngừng một chút, liền nói ngay, "Phu tử, ta đi vào thành Lâm Hoài mua chút thuốc bột cầm máu trở về, hẳn là kịp!"
"Đứng lại!" Thương Thanh Đại ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, nàng gọi Đỗ Nhược trở lại, nhìn A Lương, "A Lương, ngươi đi mua, A Nhược, ngươi lưu lại giúp ta."
"Nhưng... A Lương đi không nhanh bằng ta a!" Đỗ Nhược lo lắng nhìn lướt qua người bệnh, "Bọn họ bị thương, nếu lại trì hoãn, chỉ sợ tình trạng thêm phiền!"
"Nhưng mà..." Thương Thanh Đại chần chờ nhìn nhìn bọn họ, lại nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, "Ngươi có thể đi vào thành, nhưng mà, để A Lương đi cùng!"
"Được! A Lương, đi!" Đỗ Nhược tự nhiên gật gật đầu, gọi một tiếng A Lương, hai người liền chạy ra khỏi tiểu viện, cũng không quay đầu lại.
Thương Thanh Đại nhíu mi nhìn thoáng qua bóng dáng hai người xa xa, chỉ cảm thấy hết thảy dường như rất trùng hợp, nàng tinh tế nhìn miệng vết thương người bệnh, nhìn như đều nghiêm trọng nhưng thật ra miệng vết thương rất cạn, mà người bị thương nặng nhất kia, chỗ bị thương cũng không phải nơi trọng yếu, những người này cầm máu kịp thời, cũng không có nguy hiểm tính mệnh.
Cố tình thảo dược cầm máu lại xảy ra chuyện...
Trong lòng Thương Thanh Đại bất an nhiều hơn, nàng hướng bốn vị lão bà bà đang ở một bên giúp đỡ cầm máu, mở miệng nói: "Lão bà bà, các ngươi giúp bọn hắn bịt miệng vết thương lại trước, rồi hãy băng bó, ta đi nhìn thảo dược xem còn có thể dùng không?"
"Được."
Bốn vị lão bà bà vội vàng giúp người bị thương bôi dược.
Thương Thanh Đại lập tức đi vào dược phòng, phòng này xưa nay khô hanh, chưa từng có hiện tượng mốc meo, hôm nay như thế nào đột nhiên có nước bẩn như vậy đây?
Khi ánh mắt của nàng cuối cùng dừng ở hai cửa sổ, nơi đó có cái lỗ nhỏ, dường như là bị người ác ý xuyên phá.
"A Nhược!" Thương Thanh Đại nghĩ đến trước tiên chính là Đỗ Nhược sẽ xảy ra chuyện.
Nàng bối rối từ dược phòng chạy ra, không kịp nói cái gì, liền nhấc váy, cũng không quay đầu lại, chạy đuổi theo.
Hai tháng này, nàng lúc nào cũng ở bên cạnh Đỗ Nhược như hình với bóng, ngoại công cho dù muốn xuống tay, chỉ sợ không tìm được cơ hội.
Nhưng hôm nay nhờ gây hấn ẩu đả, tới kỳ hoặc, chỉ sợ là bẫy, chờ Đỗ Nhược nhảy vào.
Tưởng tượng đến nhiều người bệnh chờ dược cầm máu như vậy, Đỗ Nhược cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, liên tục chạy đi, đến khi hai chân bủn rủn, mới hơi thả chậm cước bộ một chút, một bên thở gấp, một bên thúc giục A Lương chạy theo kịp, "A Lương... Khụ khụ... Ngươi mau chút... Chạy!"
A Lương chạy nhanh đến thở không nổi, hắn muốn đáp Đỗ Nhược một tiếng, hé miệng ra liền cảm thấy ít thở không thông, chỉ có thể ngậm chặt miệng, yên lặng cất bước đuổi theo Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược chạy vào thành Lâm Hoài, đầu tiên liền nhìn thấy hiệu thuốc bắc gần nhất, lập tức không chần chờ, nàng hít sâu một hơi, liền bước nhanh đi đến hiệu thuốc bắc.
A Lương ở cửa thành thở hổn hển liên tục vài ngụm khí, mới hòa hoãn lại, nhìn thấy hiệu thuốc bắc như thấy điểm chung, hắn dừng bước chân, sửa thắt lưng lại, thở hổn hển thêm vài ngụm, mới từng bước chậm rãi vào hiệu thuốc.
Đỗ Nhược mua thuốc rất nhanh, điểm qua mấy vị dược liệu muốn mua rõ ràng, đưa tiền cho ông chủ, liền giúp đỡ tiểu nhị hiệu thuốc đóng gói dược liệu.
Chờ A Lương đi vào hiệu thuốc, ngồi trên ghế, hắn phát hiện Đỗ Nhược đã cầm theo dược chuẩn bị trở về.
"Nhược t t... Nếu không... Nếu không ngươi đi trước đi... Khụ khụ... Để ta chậm rãi... Chậm rãi..."
"Được, ngươi nghỉ tạm một chút liền mau trở về." Đỗ Nhược nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của hắn, biết hắn chạy đến hít thở không thông, nàng dặn một câu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đem dược để tạm dưới chân, từ trong lòng lấy ra bản vẽ, đưa cho A Lương, "A Lương, không bằng ngươi giúp ta làm một chuyện đi?"
A Lương tiếp nhận bản vẽ, gật gật đầu, "Nhược t t... Ngươi nói."
Đỗ Nhược lại lấy ra tiền, bên trong tất cả đều là đồng tiền, một thỏi bạc vụn cũng không có, nàng đem cả túi tiền đưa cho A Lương, "Đây là tất cả tiền kiếm được do chẩn bệnh bằng kim châm đoạn thời gian vừa rồi, ta muốn tặng phu tử một lễ vật, cho nên A Lương, phiền ngươi giúp ta đi một chuyến trong thành kiếm tiệm nữ trang, để lão bản giúp ta làm một đôi vòng tay màu bạc giống như bức tranh này."
"Được." A Lương cuối cùng cũng hít thở ổn định hơn, hắn nhận lấy túi tiền, gật gật đầu.
Đỗ Nhược cầm dược liệu lên, khẽ cười nói: "A Lương, chờ ngươi trở về, ta liền làm cá cho ngươi ăn."
"Tốt!" A Lương vui mừng gật đầu, liền cười hí hửng cầm bản vẽ và túi tiền đi.
Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến phu tử nhìn thấy lễ vật này thì khuôn mặt tươi cười như thế nào, trong lòng liền ấm áp, không khỏi cười ngốc, sau đó liền cầm dược liệu rời hiệu thuốc.
Cùng lúc đó, hai tên du côn đưa nhau ánh mắt, nắm dao nhỏ thật chặt trong tay, liền bước nhanh hướng tới chỗ Đỗ Nhược.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~=.= tiểu Nhược Nhược có chút nguy hiểm a ~
Đôi lời: Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ a~ Vốn là định nghỉ đc 4 ngày thì sẽ edit mỗi ngày 2 chương, đẩy nhanh tiến độ để kết thúc sớm bộ này. Nhưng ai ngờ hàng hóa mình lại về nên mình phải dành thời gian soạn hàng, up sản phẩm mới lên Shopee, tạo chương trình và còn đi học thêm nữa nên kế hoạch edit đi tong. Xin lỗi mọi người. Mình sẽ chỉ edit mỗi ngày 1 chương trong kỳ nghỉ lễ này thôi nhé. :<