Sư Thuyết

Chương 13




Mùa tuyết ở Bá Lăng đã muốn ngừng từ lâu, rốt cục đến một ngày sáng sớm, mây đen đã hoàn toàn phân tán, ánh dương ấm áp sau mùa đông chiếu vào trên mái hiên Linh Xu Viện, ánh vàng rực rỡ một mảnh, thật là phấn khởi.
Đỗ Nhược cùng Trần Thủy Tô là hai đệ tử tới thư viện sớm nhất, hai người lẳng lặng ngồi ở phía trên, cúi đầu đọc sách thuốc.
Một khắc sau, Trần Thủy Tô là người đầu tiên bỏ cuộc, nàng xoay cổ, buông sách trong tay xuống, dịch sát vào Đỗ Nhược, cười nói: "Tiểu Nhược, sáng sớm thế này, chúng ta cũng khắc khổ đủ rồi, ngươi nhìn bên ngoài tuyết đang tan dần, cảnh trí này rất đẹp, không bằng, thừa dịp phu tử còn chưa đến, chúng ta ra ngoài xem phong cảnh?"
Đỗ Nhược không lên tiếng, giương mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh dương ấm ấp đang lúc đỏ hồng, bầu trời trong lành, quả thật rất đẹp.
Khi trong tầm mắt xuất hiện hình ảnh quen thuộc kia -- quần áo bạch cừu khoác trên người, Thương Thanh Đại chậm rãi đi tới theo hành lang gấp khúc, đến giữa hành lang gấp khúc chợt ngừng lại, có lẽ bởi vì trời trong cùng cảnh trí thế này thật đẹp, làm cho Thương Thanh Đại có chút lưu luyến. Nhìn Thương Thanh Đại ngơ ngẩn ngắm bầu trời, Đỗ Nhược có chút đăm chiêu, giờ phút này ánh dương chiếu lên thân người Thương Thanh Đại, Đỗ Nhược cảm thấy trong thiên địa lúc đó, chỉ có một người rạng rỡ là Thương Thanh Đại, chỉ cần thấy Thương Thanh Đại, liền đủ để cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Tiểu Nhược?" Sau một lúc lâu không nghe Đỗ Nhược lên tiếng trả lời, Trần Thủy Tô nghiêm mặt nhìn Đỗ Nhược, phát hiện bộ dáng nàng xuất thần, ánh mắt không khỏi nhìn theo phương hướng của Đỗ Nhược, nhìn thấy thân ảnh Thương phu tử đang dừng chân ở nơi xa, Trần Thủy Tô giọng lo lâu nói: "Đêm qua, ngươi chọc giận phu tử phải không?"
"A?" Đỗ Nhược hồi thần quay qua, "Thủy Tô, ngươi vừa mới nói cái gì?"
Trần Thủy Tô nhíu mày, nói: "Ta hỏi ngươi, đêm qua ngươi làm cho phu tử không vui, cho nên bị phu tử đuổi trở về đúng không?"
"Có lẽ... Là vậy đi..." Đỗ Nhược cũng chẳng phân biệt được, có chút cô đơn cúi đầu, nhìn thấy văn tự trên sách thuốc còn cầm trong tay, cũng không xem thêm được chũ nào.
Trần Thủy Tô hít một hơi, nghiêm túc nói: "Tiểu Nhược, ngươi xong rồi..."
Quả thật là... Xong rồi...
Nếu phu tử không chịu để ý mình nữa, cảm giác vắng vẻ trong lòng này làm sao giải đây?
"Đắc tội Thương phu tử, về sau ngươi ở Linh Xu Viện làm sao bây giờ a?" Trần Thủy Tô lo lắng nói xong, nghĩ nghĩ, nàng vỗ mạnh đầu vai Đỗ Nhược, "Bất quá tiểu Nhược, ngươi đừng sợ, có ta ở đây, cho dù phu tử cố ý phạt ngươi, ta cũng sẽ lén giúp ngươi."
"Phu tử không phải là người như vậy." Đỗ Nhược lắc lắc đầu, nói xong câu đó, nàng nhợt nhạt cười nói: "Thủy Tô, cảm ơn ngươi."
"Cảm tạ cái gì, phải là ta cảm ơn ngươi không so đo với ta, chính ta suýt lấy mạng ngươi a." Trần Thủy Tô vẫn còn thấy áy náy, "Tiểu Nhược, thực xin lỗi."
Đỗ Nhược nắm tay Trần Thủy Tô, lắc đầu nói: "Chúng ta là bằng hữu, đừng nói thực xin lỗi, cảm ơn hoài như vậy, được không?"
"Được!" Trần Thủy Tô gật gật đầu, tựa vào người Đỗ Nhược, cười mỉm nói: "Vậy theo ta ra ngoài nhìn xem phong cảnh, được không?"
"Ân." Đỗ Nhược gật gật đầu, không đợi nàng hoàn toàn đứng lên, đã bị Trần Thủy Tô dắt tay lảo đảo chạy hướng ra ngoài thư đường.
"Ngươi xem bên kia -- tiểu Nhược!" Trần Thủy Tô kích động chỉ cây thông run run cùng tuyết ở xa xa, "Lần đầu tiên ta thấy được vẻ đẹp của tuyết Bá Lăng!"
"Ân." Đỗ Nhược nhìn hướng Trần Thủy Tô chỉ, quả nhiên, thiên hạ mênh mông, tùng tuyết kéo dài trăm dặm, giống rồng giữa mây, như bầu trời đầy mây, giống... Đêm qua phu tử bị bao phũ trong những bông tuyết trắng...
"Nương, dẫn ta đi, được không?"
Trong đầu lại vang lên âm thanh thê lương kia.
Trái tim bỗng dưng đau xót.
Đỗ Nhược lặng lẽ thở dài, theo bản năng nhìn về phía hành lang gấp khúc, thân ảnh phu tử sớm đã không còn.
Ánh mặt Đỗ Nhược nhìn chung quanh, có người cùng trường, có vài vị phu tử khác, cũng có vài gã sai vặt và nha hoàn, duy chỉ không thấy Thương phu tử.
"Phu tử, ngươi còn giận ta đường đột sao?" Trong lòng Đỗ Nhược chợt lạnh, làm sao còn có tâm tư ngắm tuyết?
"Ý? Bên kia có phải..." Có một thiếu niên cùng trường nói chuyện, đem ánh mắt mọi người hấp dẫn qua đây.
Chỉ thấy một vị quý phu nhân mặc áo lông cừu, cẩm y đỏ thẫm ở bên ngoài viện đi vào, phía sau còn có bốn năm tiểu nha hoàn. Nhìn cách ăn mặc kia, còn không phải là tân phu nhân Tề Tương Nương của viện chủ sao?
"Thủy Tô, người đó là ai?" Đỗ Nhược mới vào Linh Xu Viện hai ngày, quả thật không biết người này.
Trần Thủy Tô đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Đó chính là bảo bối trong lòng Thương viện chủ, là viện chủ phu nhân của chúng ta, tiểu Nhược, đối với người này, ngươi cần phải cẩn thận một chút, ngươi mà đần độn, hầu hạ không tốt, ngươi sẽ bị đuổi khỏi viện đấy."
"Trách không được..." Đỗ Nhược rốt cục hiểu được, vì sao đêm qua phu tử thương tâm như vậy, phụ thân sinh thành thì muốn dùng nàng để leo lên quyền quý, mẹ đẻ lại chết sớm, tân nhị nương này, chỉ sợ là đối với nàng cũng không tốt?
"Trách không được cái gì? Mau theo ta vào thư đường nhanh lên." Trần Thủy Tô kéo kéo ống tay áo Đỗ Nhược, vừa đi vừa nói, "Người đó là người mà ta và ngươi không thể trêu vào, bởi vì bà ấy còn là bác của Thái Y Viện Tả hữu viện phán, nếu ở Linh Xu Viện đắc tội bà ấy, ngày sau đến Thái Y Viện, chúng ta sẽ càng thảm hơn."
Đỗ Nhược lắc đầu nói: "Kỳ thật, ta không nghĩ sẽ tiến vào Thái Y Viện..."
"Ngươi đã đến Linh Xu Viện học y, tương đương với một nửa là người sẽ tiến vào Thái Y Viện, ngươi không vào Thái Y Viện, ngươi muốn đi đâu?!" Trần Thủy Tô mở to hai mắt nhìn, không thể tin được lời mình vừa nghe.
Đỗ Nhược nghiêm túc nói: "Hiện nay thiên hạ có nhiều người cần đến đại phu cứu mạng, ta học y chỉ vì... Ngô!"
Trần Thủy Tô đột nhiên bưng kín miệng Đỗ Nhược, gấp giọng nói: "Nuốt hết lời ngươi muốn nói lại! Về sau cũng không được nói, nhanh nhanh nhanh, chúng ta vẫn nên lẳng lặng đi đọc sách y thuật thôi."
"Vì sao?" Rốt cục đợi cho Trần Thủy Tô thả tay ra khỏi miệng của mình, Đỗ Nhược nhịn không được hỏi một câu.
Trần Thủy Tô hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Nhược, "Ngươi thật sự là ngốc tử! Người đến Linh Xu Viện, có ai là không nghĩ tiến vào Thái Y Viện? Nếu ngươi không có một phần tâm này, bên ngoài còn rất nhiều người có thể tranh nhau bể đầu để tiến vào đấy! Nếu để cho Thương viện chủ nghe được lời ngươi nói, có thể thành lý do đuổi ngươi ra ngoài, đem cơ hội cho những người kia. Thương phu tử vất vả lắm mới xin được một cái danh ngạch cho ngươi, chẳng phải là uổng phí sao?"
"..." Đỗ Nhược nhất thời cứng họng.
Trần Thủy Tô thở phào nhẹ nhõm, "Rốt cục suy nghĩ cẩn thận rồi?"
Đỗ Nhược gật gật đầu.
Trần Thủy Tô lại thở phào nhẹ nhõm, "Dù cho tối qua có dạy ngươi thật tốt, chúng ta cũng phải nhìn bài lại một lần, chốc lát Thương phu tử sẽ khảo bài."
"Ân." Đỗ Nhược lại gật gật đầu, tập trung tinh thần, nhìn lại một lần sách thuốc trong tay.
"Đông --"
Xa xa, chuông đồng vang lên, mặt khác, chín tên đệ tử cùng trường lục tục đi đến.
Rốt cục đợi cho thân ảnh quen thuộc xuất hiện, nàng vẫn giống như trước băng lãnh, nhưng so với hôm qua thì lại khan khác, chỉ lướt mắt nhìn qua Đỗ Nhược một cái.
"Hôm qua dạy các ngươi mười một huyệt vị phế kinh trên tay, còn nhớ rõ?"
Thương Thanh Đại nghiêm giọng vừa hỏi, vài tên cùng trường chưa ôn bài đã cúi đầu xuống.
Nhưng vẫn có mấy người nhấc tay ý bảo nhớ rõ, giữa những người đó, là Đỗ Nhược.
Có điều Thương Thanh Đại không nhìn Đỗ Nhược như mọi khi, chỉ Trần Thủy Tô đứng lên trả lời, "Thủy Tô, ngươi đứng dậy nói lại một lần."
Trần Thủy Tô đứng thẳng thân mình, gật đầu nói: "Vâng! Phu tử. Trung phủ vân môn thiên phủ liệt, hiệp Nam Kinh thước trạch..."
(Thứ lỗi, tôi bê nguyên chuyển ngữ đấy chứ không dịch nổi mấy cái này đâu. -.-")
Đỗ Nhược cô đơn rụt cánh tay về, nghe Trần Thủy Tô lanh lảnh đọc khẩu quyết, cúi đầu lẳng lặng nhìn trang sách ngẩn người.
Ánh mắt Thương Thanh Đại nhịn không được vẫn dừng lại trên người Đỗ Nhược, nhìn thấy bộ dáng nho nhỏ ủy khuất, trong lòng lại dâng lên một tia không nỡ.
Đến sau cùng, phần cuối Trần Thủy Tô xui xẻo, vẫn có chỗ đọc sai, nhưng Thương Thanh Đại lại cũng quên đánh giá, gật đầu đồng ý cho Trần Thủy Tô ngồi xuống.
"Tiểu Nhược."
Nghe giọng gọi quen thuộc, Đỗ Nhược lập tức đứng bật lên, đầu gối đụng vào cạnh bàn, đau khiến Đỗ Nhược nhịn không được hít một hơi, "Phu tử, có ta!"
Tiểu nha đầu này, sao mới trở về ở cùng dã nha đầu kia một đêm, hành xử cũng trở nên bất cẩn như vậy?
Thương Thanh Đại nhíu mi, nói: "Ngươi tới đây."
Đỗ Nhược gật gật đầu, bối rối đi qua, thành thành thật thật đứng trước mặt Thương Thanh Đại.
"Đưa tay trái nâng lên."
"Vâng."
Đỗ Nhược nghe lời, nâng cánh tay trái lên.
Thương Thanh Đại vén ống tay áo Đỗ Nhược lên, mùi dược hương quen thuộc xông vào mũi, Thương Thanh Đại buộc phải thừa nhận cảm xúc một đêm rối loạn cõi lòng, cuối cùng cũng yên ổn.
Thương Thanh Đại xoay người đem túi châm mở ra, lấy ra một cây ngân châm, nhìn về chúng đệ tử bên dưới, "Mười một huyệt vị cùng tên, các ngươi phải nhớ thật kỹ, hôm nay, ta dạy các ngươi phương pháp châm."
Nói xong, Thương Thanh Đại xoay người hơ ngân châm qua ngọn lửa, một tay đỡ lấy tay Đỗ Nhược, một tay cầm ngân châm, nhìn chuẩn huyệt vị trên tay Đỗ Nhược, đột nhiên thấp giọng nói một câu, "Sẽ đau, ráng nhịn."
Đỗ Nhược có chút kinh ngạc nhìn Thương Thanh Đại, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, cũng không thể làm cho Đỗ Nhược dời mắt.
"Phương pháp châm này, cần chú ý, không thể chích một lúc rồi xoay chuyển, nếu không cơ thịt sẽ bám lấy ngân châm, sẽ khiến bệnh nhân tăng thêm đau đớn." Thương Thanh Đại cảm thấy đôi con ngươi trong veo như nước của Đỗ Nhược đang nhìn mình, lạnh lùng nói xong câu đó, lại cố ý xoay ngân châm một chút, khiến Đỗ Nhược đau đến vội hoàn hồn, hít một hơi.
"Có thể nhìn thấy, tuy là người không có bệnh, cũng hiểu được cảm giác đau đến khó chịu, nếu là người bệnh, lập tức sẽ càng khó chịu, các ngươi phải nhớ lấy." Thương Thanh Đại nói xong, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược, ngươi nhớ rõ không?"
Đỗ Nhược gật gật đầu, "Phu tử dạy bảo, tự nhiên nhớ rõ."
Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, lại lấy một cây ngân châm khác, hơ qua ngọn lửa, "Bệnh nhân chia ra nam nữ béo gầy, hạ châm cần chú ý lực đạo, nhất định phải luyện tập nhiều hơn, mới vừa rồi có thể đắn đo để nhìn chuẩn rồi hạ châm, nếu gặp được người bệnh giống tiểu Nhược nhỏ gầy, lực đạo phải nhu hòa một chút." Nói xong, Thương Thanh Đại hạ châm vào huyệt vị thứ hai.
Lúc này đây, lực đạo mềm nhẹ vô cùng, giống như bị con muỗi nho nhỏ cắn một ngụm.
Đỗ Nhược nhịn không được cười nhẹ, trong lòng nói: "Phu tử, ngươi khẳng định là lấy ta ra làm ví dụ như hình nhân để dạy học, nhưng thật sự lại không nỡ làm ta đau?"
Thương Thanh Đại thoáng nhìn thấy nụ cười nhẹ ở khóe miệng Đỗ Nhược, ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở Đỗ Nhược nghe giảng, "Tiểu Nhược, nếu ngươi nghe hiểu rồi, buổi học sớm ngày mai, ngươi là người đầu tiên lên thực hành."
Đỗ Nhược vội vàng thu liễm suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Vâng, phu tử."
Tác giải nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~ chuyện xưa tiếp tục ~~~
Đôi lời: Tết đến nơi rồi, ôi zồi ơi các em mình ơi ~  Toang đến nơi rồi, ôi zồi ơi các em mình ơi ~ :))) Dạo này đi toilet cũng nghe nhạc Tết mà việc thì ngập mặt. Lương thì chưa về, tiệc tùng cuối năm thì kín lịch. Hi vọng mình sẽ sắp xếp được để dành thời gian edit đều đều, Tết có truyện cho cả mình và mọi người cùng đọc. :">