Sư Thuyết

Chương 116






"Khởi bẩm bệ hạ, nô tì có chuyện quan trọng khởi tấu!" Yến Vân Hoa mới bãi triều, lập tức có một cung nữ tiến lên quỳ xuống đất cúi đầu.


Yến Vân Hoa ngạc nhiên nói: "Chuyện gì?"


Cung nữ nhìn thoáng qua nhóm nội thị chung quanh, Yến Vân Hoa phất tay ý bảo nội thị lui ra, cung nữ lúc này mới dám mở miệng.


"Đại phi nương nương... Nàng... Nàng đang ở Ngự hoa viên cùng tình nhân cũ tư tình!"


"Tình nhân cũ?!"


Trong lòng Yến Vân Hoa lộp bộp, hắn hồ nghi nhìn thoáng qua cung nữ, "Vô cớ vu khống Quý phi, chính là tử tội!"


"Nô tì tận mắt nhìn thấy! Không dám khi quân a!"


"..."


Từ lúc Thương Thanh Đại vào cung tới nay, vẫn ôn hòa, Yến Vân Hoa cảm thấy Thương Thanh Đại ứng xử như vậy, cho nên cũng không quá mức để ý.


Nhưng nếu nói nàng có tình nhân cũ, ba năm qua dù đồng sàng cộng chẩm cũng chưa từng nghe nàng nói mộng câu nào. Hôm nay đột nhiên nghe Thương Thanh Đại tư tình với tình nhân cũ ở Ngự hoa viên, đối với Yến Vân Hoa mà nói thật sự là vớ vẩn!


"Bệ hạ, nếu người không tin, có thể đến Ngự hoa viên nhìn xem!"


"Người tới!"


Yến Vân Hoa gầm lên một tiếng, lập tức có thị vệ ấn kiếm đi tới, bàn tay to chỉ hướng cung nữ, "Bắt người này! Đợi trẫm trở về xử trí!"


"Vâng!"


Tình nhân cũ? Hôm nay thực sự trong thiên hạ còn có người dám cùng thiên tử tranh nữ nhân sao?


Yến Vân Hoa âm thầm cắn răng, tuy rằng đã biết không thể có khả năng này, nhưng vẫn nhịn không được bước nhanh đến Ngự hoa viên.


Tề Tháp nhìn thân ảnh Yến Vân Hoa, hắn cẩn thận vọt đến sau bức tường hành lang, chuẩn bị xem một hồi hay gay cấn.


Khi Yến Vân Hoa bước vào Ngự hoa viên, cảm thấy nơi này yên tĩnh quá mức, cung vệ tuần tra ngày thường cũng không thấy một ai, ngày thường có nhóm cung nữ nối đuôi nhau đi cũng không có bóng dáng.


Gian tình!


Trong lòng Yến Vân Hoa chợt lạnh, nếu không phải cố ý cho lui cung vệ và cung nữ, Ngự hoa viên sao lại im lặng như thế?


"Cung vệ đâu, ở chỗ nào?" Yến Vân Hoa quát chói tai một tiếng, vài tên cung vệ vội vàng chạy đến.


Tề Tháp đã sớm nuôi trồng một đám cung vệ tâm phúc nhiều năm, hôm nay bố cục này đã là tử cục, chỉ cần giải quyết Thương Thanh Đại, Tề gia bọn họ có thể chuyên tâm đối phó Tống Vương.


"Có mạt tướng!" Nhóm cung về nhất tề xoát xoát quỳ xuống trước người Yến Vân Hoa.


Yến Vân Hoa lạnh lùng nhìn bọn họ, "Sao các ngươi không tuần tra trong Ngự hoa viên? Đều chạy đi nơi nào?"


Nhóm cung vệ ra vẻ khó xử trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ... Mới vừa rồi... Mới vừa rồi Đại phi nương nương phân phó nhóm mạt tướng rời khỏi Ngự hoa viên..."


"Đại nhi?!" Trong lòng Yến Vân Hoa nghi hoặc càng sâu thêm vài phần.


Con người chính là như vậy, cùng một sự kiện nếu nghe được nhiều lần, tự nhiên chuyện này nhất định là sự thật.


Yến Vân Hoa gắt gao nắm tay, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ cùng sát ý, hắn hung tợn giận dữ hét: "Lục soát cho trẫm!" Nói xong, ánh mắt hắn ở Ngự hoa viên quét một vòng, cuối cùng dừng lại trong tiểu đình.


Trên bàn thạch, còn có hai kiện y phục chói mắt, hắn nhận ra cung bào, quan phục cũng là quan phục ngự y!


Quả nhiên là thật!


Yến Vân Hoa hổn hển rút kiếm bên hông cung vệ bên cạnh, hắn rút kiếm rồi đi đến, quát lên: "Tiện..." Nhưng câu này chưa kịp nói ra hết, chữ còn lại đã bị mạnh mẽ ép nghẹn lại trong yết hầu.


"Tham kiến bệ hạ!"


Trần Thủy Tô nghiêng người qua, dập đầu cúi người với Yến Vân Hoa.


Yến Vân Hoa ngạc nhiên nhìn thấy trước mắt ba người, ngón tay Trần Thủy Tô còn cầm ngân châm, Đỗ Nhược và Thương Thanh Đại tuy rằng khoác ngoại y, nhưng nội y đều chỉnh tề như cũ, giờ phút này tay hai người đối lập nhau, cánh tay trái Thương Thanh Đại và cánh tay phải Đỗ Nhược đều có một loạt ngân châm.


"Các ngươi đây là đang làm cái gì?" Sau khi Yến Vân Hoa hỏi ra, phát hiện sắc mặt Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược đều phá lệ tái nhợt.


"Bệ hạ... Có... Có người muốn hại nô tì..." Thương Thanh Đại nói chuyện giọng suy yếu vô cùng, nàng ủy khuất, ánh mắt dời về phía trong đình vẫn còn xác con rắn đen đã chết kia.


Yến Vân Hoa ngạc nhiên đi qua nhìn, vung kiếm khều khều xác rắn vài cái, "Ai dám động nữ nhân của trẫm?!"


Tay trái Đỗ Nhược giữ châm, nàng run giọng trả lời: "Bệ hạ, trong cơ thể nương nương còn ít độc cần tiếp tục hạ châm để ép ra hết, thỉnh bệ hạ cho phép hạ quan báo cáo sau."


Trần Thủy Tô gật gật đầu, gấp giọng nói: "Độc xà này xác thực lợi hại, may mắn hôm nay chúng ta đi thỉnh mạch vừa vặn ngang qua Ngự hoa viên, bằng không nương nương chỉ sợ phải bị oan!"


"Bị oan?" Yến Vân Hoa nghe được kinh hãi, thế nhưng có người dám ở dưới mí mắt hắn hãm hại nữ nhân hắn sủng ái nhất!


"Thủy Tô, giúp ta châm đi." Đỗ Nhược nhìn về phía Trần Thủy Tô.


Trần Thủy Tô gật đầu thật mạnh.


"Được!"


Một người một châm, đồng thời hạ châm lên huyệt vị trên cánh tay phu tử và Đỗ Nhược.


Thương Thanh Đại lo lắng nhìn Đỗ Nhược một cái.


Đỗ Nhược khẽ gật đầu. Hôm nay thuật tiêu độc này, là dùng huyết hấp thuật của cổ y Nam Cương.


Hai người hỗ trợ lẫn nhau lấy huyết tiêu độc, liệu pháp tuy rằng tà mị nhưng là biện pháp lấy độc ra nhanh nhất.


Lúc này Yến Vân Hoa mới phát hiện, lòng bàn tay hai người tương ứng cùng một chỗ, kỳ thật mỗi một cây ngân châm đâm vào lòng bàn tay trái phải, ngân châm bên kia sẽ dần dần biến thành màu đen.


Lòng bàn tay hai người dần dần tách nhau ra, ngân châm trên lòng bàn tay hai người rơi trên mặt đất, máu đen từng giọt từng giọt từ lỗ kim thấm đi ra, một giọt một giọt rơi trên mặt đất.


Khi lòng bàn tay hai ngươi từ máu đen chuyển dần thành đỏ, Đỗ Nhược nhìn về phía Trần Thủy Tô, "Rút châm!"


Trần Thủy Tô gật đầu động thủ, Đỗ Nhược rút ngân châm trên cánh tay Thương Thanh Đại ra, Trần Thủy Tô cũng giúp Đỗ Nhược rút ngân châm trên cánh tay nàng ra.


"Nương nương, không có việc gì." Đỗ Nhược cung kính cúi đầu với Thương Thanh Đại, đưa tay đỡ nàng đứng lên.


Trần Thủy Tô vội vàng đem cung bào trên bàn thạch ôm đến, khoác lên người Thương Thanh Đại, "Nương nương coi chừng cảm lạnh."


Yến Vân Hoa thấy kinh tâm động phách, hắn đi tới gần, ôm Thương Thanh Đại, tay kia lại chậm chạp không chịu buông trường kiếm.


Cho dù không cam lòng nhưng cũng không thể không buông tay.


Đỗ Nhược ảm đạm lui ra sau từng bước, Trần Thủy Tô lập tức giúp Đỗ Nhược khoác quan phục lên.


"Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


Trần Thủy Tô cung kính cúi đầu với Yến Vân Hoa, "Khởi bẩm bệ hạ, sự tình là như vầy..."


Thương Thanh Đại đã mở miệng trước Trần Thủy Tô một bước, nàng cực kỳ ủy khuất ôm thắt lưng Yến Vân Hoa, nức nở nói: "Bệ hạ, ngươi có biết nô tì trúng độc gì không?"


Yến Vân Hoa nghe được đau lòng, tức giận trong lòng sớm tiêu tan hơn phân nửa, "Đại nhi nói."


Thương Thanh Đại cố ý hít hít cái mũi, chua sót nói: "Mới vừa bị một con rắn cắn... Nô tì tức thì cảm thấy toàn thân nóng lên... Sau đó... Sau đó nghĩ... Nghĩ muốn..." Nàng nhịn xuống không muốn nói, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, "May mắn nơi này có Đỗ ngự y và Trần ngự y đi qua... Nếu người đi qua nơi này là cung vệ hay một nam ngự y khác... Nô tì chỉ sợ là hổ thẹn với bệ hạ..."


"Khốn kiếp!" Yến Vân Hoa vứt trường kiếm trong tay xuống đất, hắn gắt gao ôm thân mình Thương Thanh Đại, cắn răng nói, "Trẫm nhất định phải điều tra rõ sự việc này, dám thiết kế bẫy hãm hại Đại nhi của trẫm, trẫm phải tru di cửu tộc hắn!"


Kỳ thật đã không cần giải thích đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?


Yến Vân Hoa cũng không vụng về, đột nhiên có người mật cáo Thương Thanh Đại có gian tình với tình nhân cũ, nếu ở Ngự hoa viên hắn nhìn thấy Thương Thanh Đại cùng một nam tử trần truồng lăn lộn trong bụi hoa, hắn căn bản sẽ không nghe Thương Thanh Đại giải thích, lập tức sẽ chém Thương Thanh Đại cùng nam tử kia.


Thương Thanh Đại là nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, nếu không phải trúng loại độc này, nhất định sẽ không cùng người nam tử nào thân cận.


Cho nên không cần nghe thêm nhiều, Yến Vân Hoa đã có thể kết luận, quả thật là có người muốn hãm hại Thương Thanh Đại.


"Bệ hạ, hạ quan còn có một chuyện phải khởi tấu." Đỗ Nhược đột nhiên mở miệng.


Giọng Yến Vân Hoa lạnh lùng nói: "Nói!"


"Mới vừa rồi nhìn thấy nương nương bị rắn cắn, hạ quan lập tức lớn tiếng kêu cứu, cũng không có vị cung vệ nào tiến đến hộ cứu nương nương." Đỗ Nhược nghiêm túc nhìn thoáng qua cung vệ chung quanh, "Cho nên, hạ quan vì cứu nương nương mới không thể không cởi xiêm y nương nương, thỉnh bệ hạ thứ tội."


Yến Vân Hoa đạm thanh nói: "Ngươi vốn là ngự y trong cung, tình hình cấp bách, trẫm sẽ không trách ngươi." Nói xong, hắn nghe rõ ý tứ trong lời Đỗ Nhược, hắn lạnh lùng đảo qua vài vị cung vệ kia, "Các ngươi bây giờ còn muốn nói, là Đại nhi cố ý cho các ngươi lui ra sao? Hử?"


"Mạt tướng... Mạt tướng..." Nhóm cung vệ cứng họng, nhìn nhìn lẫn nhau, cũng không dám trả lời.


Yến Vân Hoa lạnh lùng nhìn bọn họ, "Người tới!"


Cung vệ bên ngoài Ngự hoa viên cùng nhau hô to một tiếng, "Có mạt tướng!"


Một gã trong đám cung vệ sợ hãi cực điểm, vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Bệ hạ, nếu không phải nương nương cho lui chúng ta, nương nương như thế nào bị rắn cắn một người trong cung đình? Nương nương vì sao chỉ có một mình, điểm ấy bệ hạ sẽ không hoài nghi sao?"


Trong lòng Yến Vân Hoa thổi qua một trận gió lạnh, hắn nhìn về Thương Thanh Đại trong lòng ngực.


Thương Thanh Đại hít khẽ hai tiếng, "Ngươi nói gặp qua bản cung, là bản cung cho các ngươi lui ra. Tốt lắm, bản cung hỏi ngươi, hôm nay bản cung mới đến Ngự hoa viên, trong Ngự hoa viên còn có những người nào?"


Thương Thanh Đại nhớ rõ mọi việc, từ lúc nàng bước vào Ngự hoa viên, không nhìn thấy mấy cung vệ này.


"Việc này... Việc này..."


"Bản cung chưa hề gặp qua các ngươi! Các ngươi nói, Chỉ Lan theo lệnh bản cung đi ngự trù phòng lấy điểm tâm, vì sao chậm chạp đến bây giờ vẫn chưa trở về? Có phải các ngươi ngăn cản Chỉ Lan hay không?"


Thương Thanh Đại lạnh giọng nói xong, nàng ủy khuất ôm lấy Yến Vân Hoa, "Bệ hạ, hôm nay phải cho nô tì một cái công đạo!" Nói xong, nàng lặng yên nhẹ giọng nói bên lỗ tai hắn, "Hôm nay có thể không kiêng nể gì hạ độc nô tì, bệ hạ, người này không trừ, ngươi cũng nguy hiểm a!"


"Trẫm chắc chắn cho ngươi một cái công đạo!" Yến Vân Hoa tức giận nói xong, lúc này hạ chỉ, "Tuyên Đình úy vào cung, hôm nay trẫm nhất định phải đem kẻ xấu này bắt lấy!"


Đỗ Nhược nhẹ nhàng mà kéo kéo ống tay áo Trần Thủy Tô.


Trần Thủy Tô gật đầu đột nhiên quỳ xuống trước người Yến Vân Hoa, "Khởi bẩm bệ hạ, hạ quan cũng có một việc phải bẩm báo."


"Nói!"


"Trong cung từ trước đến nay phòng giữ sâm nghiêm, có thể đem độc xà vào Ngự hoa viên nhất định là người thân phận không đơn giản, mà hiểu cách dùng độc lại đã ít lại càng ít."


Tuy rằng Trần Thủy Tô không nói rõ là ai, nhưng lời này vừa nói ra, Yến Vân Hoa đã biết đại khái phương hướng.


"Mà... Mà..." Trần Thủy Tô cố ý ngập ngừng.


"Mà cái gì?" Yến Vân Hoa nhịn không được hỏi.


"Hạ quan tựa hồ nhìn thấy Tề tả viện phán..." Trần Thủy Tô lại bỏ thêm một câu.


Tề Tháp đứng bên ngoài rình rập hồi lâu, trăm triệu lần không nghĩ tới sự tình lại phát triển thành dạng này?


Trần Thủy Tô sao lại đi Ngự hoa viên?


Rõ ràng Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược trúng độc mất ý thức lại làm như thế nào khôi phục ý thức?


Thương Thanh Đại biết, đây là cơ hội tốt nhất để làm suy yếu thế lực trong cung của Tề gia. Hôm nay Thương Thanh Vân rời cung tuyệt đối sẽ không yên bình quá mức, cho nên, không bằng lại thêm một chút lửa?


Ngay tại lúc Yến Vân Hoa còn đang cân nhắc sự liên hệ giữa hai sự việc, Thương Thanh Đại lén lút xoay mặt đến, thấp giọng nói: "Bệ hạ, nô tì cảm thấy được việc này nhất định còn chưa xong..."


"Đại nhi, ý của ngươi là..."


"Nô tì có chút lo lắng Vân nhi."


Sắc mặt Yến Vân Hoa trầm xuống, nắm chặt nắm tay, mặc dù không nói được lời nào, trong lòng cũng đã sáng tỏ.


Tề gia, đã không còn là Tề gia đáng tin của hắn nữa.


Thương Thanh Đại lặng yên đưa tay đến, nắm tay Yến Vân Hoa, an ủi gọi một câu, "Bệ hạ..."


Mi tâm Yến Vân Hoa hơi giãn ra, nhìn thấy nước mắt diễm lễ của nữ tử trước mắt, trong lòng ấm áp vô cùng, hắn đưa tay giúp Thương Thanh Đại kéo lại vạt áo, đau lòng nói: "Trẫm chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi! Hôm nay ngươi mới khử độc, mau trở về điều dưỡng cho tốt." Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô còn quỳ trên đất, "Hai người các ngươi đỡ Đại nhi về cung nghỉ ngơi, cho... phép bắt mạch Đại nhi, kê thuốc điều dưỡng." Dừng một chút, Yến Vân Hoa đột nhiên giương giọng nói, "Đỗ Nhược, Trần Thủy Tô, các ngươi cứu Đại nhi có công, bắt đầu từ hôm nay, trẫm đặc biệt cho phép các ngươi thỉnh bình an mạch cho Đại phi."


"Tạ ơn bệ hạ!"


"Nô tì... Trước tiên lui xuống..."


"Nghỉ tạm đi, trẫm xử lý xong việc này, sẽ thăm ngươi."


"Ân."


Trước mắt nhìn bộ dáng lưu luyến chia tay này, mọi người đều cảm thấy được tình thâm kéo dài, đối với Đỗ Nhược mà nói, đáy lòng cũng ẩn ẩn đau nhói.


Nàng cùng Trần Thủy Tô đỡ cánh tay Thương Thanh Đại, sắc mặt đã có chút khó coi.


Tay áo rộng thùng thình buông xuống, Thương Thanh Đại lặng yên nắm tay Đỗ Nhược, Đỗ Nhược lại tránh né, sắc mặt lại trở nên tái nhợt.


Nha đầu kia hẳn là giận nàng.


Thương Thanh Đại trộm nhìn nàng một cái, đợi cho đi thật xa, đầu ngón tay lén lút xoa xoa lòng bàn tay Đỗ Nhược.


Đỗ Nhược mới đầu còn cảm thấy ngứa, còn tưởng rằng là Thương Thanh Đại đang an ủi nàng, trong lòng nàng đau xót hơn, há vẽ vài cái là xong rồi?


Cho nên, Đỗ Nhược cố ý lạnh lùng siết nắm tay lại, không cho nàng có cơ hội trộm xoa xoa bàn tay Đỗ Nhược nữa.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu Nhược vẫn là sẽ có chút tiểu tính tình =.=