Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Quyển 2 - Chương 197: Thiên hạ không ai không biết quân!




Dịch giả: rolland

Nghe Yến Triệu Ca hỏi, Đường Vĩnh Hạo hơi trầm mặc một chút.

Yến Triệu Ca cùng Từ Phi chú ý tới điểm này, đều có chút kinh ngạc, Từ Phi hỏi:

- Đường sư huynh, có phải ngươi biết chuyện gì hay không?

Đường Vĩnh Hạo cau mày đáp:

- Trên đường tới nơi này, ta gặp những người khác, nghe một vài tin đồn, bây giờ còn không chắc lắm.

Yến Triệu Ca nói:

- Nếu không ngại thì nói nghe một chút?

Đường Vĩnh Hạo nhìn Diệp Trọng Châu cùng Lý Tĩnh Vãn một cái, thở dài không có lên tiếng, mà dùng Cương khí truyền âm cho Yến Triệu Ca và Từ Phi:

- Trong lời đồn, xảy ra vấn đề chính là Trần trưởng lão, người lĩnh đội của Bích Hải Thành tới Thanh Già Hồ lần này.

Trong đầu của Yến Triệu Ca hiện lên khuôn mặt của vị lão giả kiệt ngạo của Bích Hải Thành kia:

"Trần trưởng lão sao?"

Đường Vĩnh Hạo nói:

- Bây giờ còn không chắc chắn, tựa hồ còn chưa thấy bóng dáng của Trần trưởng lão, đợi đến khi hắn hiện thân, mới có thể hiểu rõ sự thật.

Hắn xuất thân từ Đại Nhật Thánh Tông, sư môn là tử địch với Bích Hải Thành, không tốt đánh giá, bản thân hắn lại là người không thích kết luận bừa bãi.

Nhưng Yến Triệu Ca vẫn nghe rõ, Đường Vĩnh Hạo ý nói hiện tại Trần trưởng lão sống không gặp người, chết không thấy xác.

Một vị cường giả Đại Tông Sư như thế lại mất tích, là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

- Cửu U dụ hoặc, ít nhiều gì đều có nguyên nhân, tựa như Lưu Thịnh Phong, chính vì tính tình bạo ngược, thích hành hạ người khác, lại bị tông môn đè ép tính tình.

Yến Triệu Ca xoa xoa thái dương:

- Còn Đại Tông Sư, nhất là cường giả Đại Tông Sư có tu vi cao thâm, ý chí kiên định, không dễ dàng bị Cửu U dao động.

- Nhưng cũng vì ý chí kiên định, nên một khi tâm niệm phát sinh biến đổi, liền trở nên cố chấp, ngoan cố, càng điên cuồng hơn.

Yến Triệu Ca thở ra một hơi thật dài:

- Thương Mang Sơn Mạc trưởng lão vì nguyên nhân gì thì ta không biết, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, rõ ràng quá cực đoan, tràn ngập câm hận cùng bất bình. Bích Hải Thành Trần trưởng lão, trước đây mặc dù có chút ương bướng nóng nảy, nhưng vẫn là người lỗi lạc.

Đường Vĩnh Hạo nghe vậy thì gật đầu, Từ Phi suy nghĩ một lát, sau đó chần chờ nói:

- Có phải bởi vì chuyện tôn nhi của hắn không?

- Hả?

Yến Triệu Ca có chút khó hiểu, Đường Vĩnh Hạo thì lộ ra mấy phần bừng tỉnh.

Từ Phi giải thích:

- Triệu Ca ngươi có thể không biết, bởi vì chuyện này tương đối sớm. Năm xưa Trần trưởng lão tang tử (con chết), dưới gối chỉ còn một tôn nhi (cháu nội trai), nhưng một mực gầy yếu bệnh tật, không cách nào luyện võ, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, nhưng thân thể càng ngày càng yếu, đã trở thành tâm bệnh lớn nhất của Trần trưởng lão.

Hắn than thở một tiếng:

- Đây là chuyện nhiều năm trước, những năm này không truyền ra tin tức gì, cũng không biết... aizz!

- Là như thế...

Yến Triệu Ca gật đầu một cái, không nói gì nhiều.

Tầm mắt của hắn nhìn về phương xa, chiến trường nơi đó, dần dần phân ra thắng bại.

Cửu U hạ xuống không còn hy vọng, ma vực vỡ tan tạo thành cắn trả, các cường giả của Tuyệt Uyên có thể trốn thì bắt đầu chạy trốn, nếu trốn không khỏi thì tử chiến.

Một số người không có đoạ ma, sau khi bị bắt thì có mấy phần sống.

Còn người bị đoạ ma, coi như bị bắt sống, ép hỏi tình báo, sau đó cũng bị giết.

Từng cuộc chiến kết thúc, biến cố Thanh Già Hồ rốt cuộc lắng xuống.

Từng đạo khí tức cường đại bắt đầu áp sát vào trung tâm hồ.

Người đến đầu tiên là một bà lão tóc bạc hoa râm, lưng còng, miệng luôn ho khan, nhìn qua vô cùng yếu ớt.

Nhưng đám người Yến Triệu Ca, Từ Phi, Đường Vĩnh Hạo nhận biết người này, bà lão này chính là một trong Thái Thượng trưởng lão của Trọc Lãng Các, là cường giả ít ỏi có trong Trạch Vực.

Trương Dao thấy bà lão kia, hoa hô:

- Sư tổ!

Nguyễn Bình cũng hành lễ:

- Đệ tử Nguyễn Bình, ra mắt sư bá tổ.

Bà lão nhìn Trương Dao, lộ ra mấy phần từ ái.

Đám người Yến Triệu Ca bao gồm bọn người Diệp Trọng Châu, Lý Tĩnh Vãn cùng Tiếu Vũ đang trọng thương, cũng tiến lên hành lễ với bà lão.

Sau khi bà lão nghe Nguyễn Bình cùng Trương Dao bẩm báo tình huống, ánh mắt rơi vào trên người Yến Triệu Ca, quan sát tỉ mỉ, sau đó nói:

- Quảng Thừa quá may mắn.

Yến Triệu Ca mỉm cười:

- Tiền bối quá khen.

Bà lão cũng cười một tiếng, không nói nhiều nữa.

Trong mắt nhân vật như nàng thì Yến Triệu Ca làm tan rã đại trận ma vực, đáng giá coi trọng hơn Yến Triệu Ca càng quét rất nhiều thiên tài cùng lứa trên Thông Thiên Hội Minh.

Quả thức, quét ngang cùng lứa tuổi, là một yêu nghiệt thằng được thiên tài khác, biểu thị tiền đồ bất khả hạn lượng của một người trẻ tuổi, ngày sau có thể thành tựu một phen truyền kỳ.

Nhưng lấy tu vi Tông Sư, đột xuất kỳ binh, tham gia sự kiện to lớn mà cường giả Đại Tông Sư lão làng mới có khả năng đưa ra quyết định mang tính tác dụng, hơn nữa một lần liền thành công, càng nói rõ tầm mắt, phán đoán, khí phách của Yến Triệu Ca vô cùng ưu tú, vượt qua tuổi tác cùng tu vi của hắn.

Hắn có tu vi Tông Sư cảnh liền tham gia vào sự kiện ảnh hưởng đại cục toàn thiên hạ, như vậy nếu ngày khác tu vi của Yến Triệu Ca cao hơn, thì có thể khuấy động phong vân đến mức nào?

Đổi một góc độ nào đó mà nói, thiên tài không chết yểu, mới thật sự là thiên tài.

Ngàn vạn chúng sinh, thiên tài tuấn kiệt chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nhưng dân số to lớn như thế, thì nhân vật yêu nghiệt cũng không phải hiếm có.

Lấy tuổi tác cùng thân phận của nàng, cả đời này gặp qua quá nhiều thiên tài.

Không nói đến người khác, lão bà này có thể đi tới địa vị cùng tu vi hiện nay, ngày xưa lúc còn trẻ, không phải là thiên chi kiêu nữ cấp lãnh tụ sao?

Nhưng vô số anh kiệt, có thể đi tới cuối cùng, vĩnh viễn chỉ có một ít người mà thôi.

Sóng lớn trôi sa (phù sa), quá nhiều nhân tài không thể đi tới cuối cùng, tới độ cao mà bọn hắn hẳn phải đến.

Mà người giống như Yến Triệu Ca vậy, trong mắt lão bà, so với người trẻ tuổi chỉ có thiên phú Võ học xuất chúng, ít nhất có cơ hội đi về phía trước nhiều hơn, cao hơn, xa hơn.

"Quảng Thừa Sơn có người nối nghiệp a, bây giờ nhìn lại có trò giỏi hơn thầy hay không mà thôi."

Lão bà nhìn Yến Triệu Ca, trong lòng khen ngợi.

Những cường giả Thánh Địa khác, lục tục chạy tới.

Một lão giả tóc tím, chính là một vị túc lão của Thiên Lôi Điện, sau khi biết rõ chân tướng, ánh mắt nhìn chăm chú Yến Triệu Ca, thật lâu không nói.

Một nam tử trung niên cảnh giới Đại Tông Sư bên cạnh hắn cau mày:

- Cường giả Tuyệt Uyên đều bị chúng ta kềm chế, tên này bất quá có vận khí tốt mà thôi, ỷ vào Thánh binh toái phiến đánh lén thuận lợi, lại không có Đại Tông Sư ngăn cản hắn.

Lão giả tóc tím nghe vậy, quay đầu nhìn nam tử trung niên.

Lão giả không nói một lời, nhưng khiến nam tử trung niêm cảm thấy thân thể tê dại, muốn nghẹt thở, toát mồ hôi lạnh.

Nhìn nam tử trung niên không kiên trì nổi nữa, lão giả tóc tím mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:

- Đầu tiên, Thánh binh toái phiến của hắn không phải nhặt trên đường, mà là sau khi liên tục đánh bại đệ tử Thiên Lôi Điện chúng ta mới lấy được, đầu tiên là Yến Thiểm thì không nói, ngươi cảm thấy ngươi có thể lấy tu vi Tiên Thiên sơ kỳ tu vi, đánh bại Lam Chu Tiên Thiên trung kỳ không?

- Tiếp theo, cho ngươi một khối Thánh binh toái phiến, ngươi lấy tu vi Tiên Thiên trung kỳ Tông Sư, có thể thúc giục trong đó mấy phần lực lượng?

- Cuối cùng, cường độ của ma vực đại trận kia ngươi đã nhìn thấy, có mấy Tông Sư rơi vào trong ma vực còn có thể tìm được chính xác hạch tâm của trận pháp? Cho dù có Thánh binh toái phiến, muốn rung chuyển hạch tâm của trận pháp, cũng cần phán đoán chính xác thời cơ trận pháp vận chuyển, mới có thể một đòn thành công, nếu không chỉ có thể lãng phí lực lượng của Thánh binh toái phiến.

Lão giả tóc tím nhìn nam tử trung niên nói:

- Bây giờ ngươi còn cảm thấy, cái này chỉ vẻn vẹn là vận khí tốt hay không, nếu tuỳ tiện đổi một Võ giả Tông Sư khác, chỉ cần có Thánh binh toái phiến trong tay, là có thể làm được chuyện này?

Sắc mặt của nam tử trung niên có chút u ám, cúi đầu không nói.

Lão giả tóc tím nhàn nhạt nói:

- Quả thực, cường giả Tuyệt Uyên đều bị chúng ta kềm chế ở vòng ngoài, nhưng nếu không có hắn, Cửu U môn bây giờ đã mở ra, hiện tại đã là một kết quả khác rồi.

Hắn nhìn về phía Yến Triệu Ca, than thở nói:

- Từ nay về sau, trong mắt của lão phu, thân phận của hắn không còn là nhi tử của Yến Địch. Quảng Thừa Sơn Yến Triệu Ca, danh tự này, lão phu nhớ kỹ.

Không chỉ lão giả tóc tím, những cường giả Thánh Địa khác cũng đang nhìn chăm chú Yến Triệu Ca.

Từ ngày hôm nay, Quảng Thừa Sơn Yến Triệu Ca, ai ai cũng biết.

Thiên hạ không ai không biết quân!

Hết Quyển 2!