Dịch giả: rolland
Yến Triệu Ca nhìn Trần Lâm một lát, sau đó hỏi:
- Ý của ngươi là muốn đại biểu Thanh Sát Quỷ Lang khiêu chiến với Sơn Tỳ của ta sao?
- Tiểu muội tự biết tu vi không bằng Yến sư huynh, chỉ là trên phương diện nuôi dưỡng Linh thú có mấy phần tâm đắc, cho nên muốn thỉnh giáo Yến sư huynh một phen.
Trần Lâm chậm rãi nói:
- Nuôi dưỡng Linh thú dù sao cũng không phải nuôi là được, cần phải thực chiến.
Diệp Trọng Châu liền biến sắc, Yến Triệu Ca khoát tay, tỏ ý hắn không cần loạn.
Yến Triệu Ca nhìn đầu Thanh Sát Quỷ Lang của Trần Lâm một chút, lắc đầu nói:
- Đầu Thanh Sát Quỷ Lang của ngươi lúc trước đã đánh một trận cùng Hắc Thủy Huyền Giao của Diệp sư huynh, lại đánh cùng Sơn Tỳ của ta, coi như ta thắng cũng không anh hùng nha.
Trong lòng của Diệp Trọng Châu kỳ quái, bởi vì Yến Triệu Ca nói lời này, rõ ràng là một bộ dạng không có sức, giống như kiếm cớ để tránh chiến.
- Yến sư huynh có đức độ, Trần Lâm bội phục, nhưng sư huynh không cần lo lắng.
Trần Lâm thong thả cười dài:
- Trạng thái của Thanh Sát bây giờ quả thật không tốt, nhưng ta còn một con Tuyệt Hàn, có thể cùng Sơn Tỳ của Yến sư huynh đánh một phen.
Theo tiếng huýt sáo của Trần Lâm, mọi người lập tức cảm thấy một cổ hàn khí lạnh lẽo nhanh chóng đến gần.
Tức thì, một con Thanh Sát Quỷ Lang vóc người hùng tráng, sát khí nồng nặc hơn con trước xuất hiện trước mắt mọi người.
Đám người Diệp Trọng Châu đều biến sắc, không ai nghĩ tới Trần Lâm lại có hai đầu Thanh Sát Quỷ Lang.
Nhất là đầu Quỷ Lang được gọi là Tuyệt Hàn có lực lượng nhục thân đủ sánh ngang với Hắc Thủy Huyền Giao của Diệp Trọng Châu, mà sát khí máu tanh cả người không biết hơn Hắc Thủy Huyền Giao bao lần.
-... thua không oan a.
Diệp Trọng Châu thở dài một cái.
Hắc Thủy Huyền Giao của hắn nếu chống lại Tuyệt Hàn Quỷ Lang của Trần Lâm, đối phương không cần du đấu, cứng đối cứng có bảy tám thành hạ gục Hắc Thủy Huyền Giao.
"Nguyên lai đây mới là món chính, cuộc chiến với Hắc Thủy Huyền Giao của Diệp sư huynh chỉ là làm nền thôi a."
Yến Triệu Ca nhìn Trần Lâm, trong lòng cười nhạt:
"Từ đầu ngươi liền hướng về Sơn Tỳ của ta phải không?"
Trần Lâm cười hỏi:
- Như thế nào, Yến sư huynh có đưa đầu Sơn Tỳ kia ra hay chưa?
Yến Triệu Ca hơi có chút băng khoăng, nhưng che giấu rất tốt:
- Giống như lời nói trước kia của Diệp sư huynh, những Linh thú này linh trí có hạn, nhưng lực lượng lại rất mạnh. Một khi tử chiến mà nói thì rất khó ngăn lại.
- Cuộc chiến vừa rồi không phải Trần sư muội không thể kịp thời khống chế đầu Thanh Sát Quỷ Lang kia hay sao?
- Dị thú chiến đấu, chết là chuyện khó tránh khỏi.
Trần Lâm cười nói:
- Nhưng nếu Yến sư huynh không có lòng tin thì cũng không cần miễn cưỡng.
Đám đệ tử Thiên Lôi Điện bên cạnh đều lộ ra nụ cười.
Nhìn đám người Trần Lâm, Yến Triệu Ca đột nhiên mỉm cười đứng lên.
Mặc dù hắn thích tranh giành một chút, nhưng phép khích tướng đơn giản như vậy không có hiệu quả với hắn.
Yến Triệu Ca biết tại sao đám người Trần Lâm có suy tính trong lòng như vậy, tựa hồ muốn ăn chắc hắn.
Bọn họ là từ một con đường khác biết được, Sơn Tỳ của Yến Triệu Ca vẫn còn ấu kỳ, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu ít ỏi, coi như tiềm lực kinh người cũng không kịp đào tạo.
Loài Linh thú như Sơn Tỳ cũng giống dã thú, thời kỳ ấu thơ không quá dài, nhưng dưới tính huống bình thường phải cần thời gian lớn lên.
Yến Triệu Ca muốn bảo vệ Sơn Tỳ mà tránh chiến, cũng có thể.
Nhưng chiến tích của liên minh ba nhà Quảng Thừa Sơn, Bích Hải Thành, Thương Mang Sơn đối mặt với Đại Nhật Thánh Tông cùng Thiên Lôi Điện không tốt lắm.
Tống Triều của Bích Hải Thành thua Đường Vĩnh Hạo của Đại Nhật Thánh Tông, Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo đánh một trận, chính là huề nhau.
Triệu Hạo, Tiếu Vũ của Thương Mang Sơn đối mặt với đệ tử của Thiên Lôi Điện, một thắng một bại, nhưng không có người tiếp chiến Tà Tử Dật.
Hiện tại Hắc Thủy Huyền Giao của Diệp Trọng Châu lại thua một trận, Yến Triệu Ca lại làm rùa đen rút đầu mà nói, quả thật hao tổn tinh thần.
Sắc mặt của tiểu cô nương mặt tròn Trương Dao có chút trắng bệch, lặng lẽ nói với Yến Triệu Ca:
- Yến sư huynh, thật xin lỗi. Ta không nghĩ tới...
Yến Triệu Ca lắc đầu một cái:
- Không sao.
Hắn đạt được Sơn Tỳ, vốn không định bảo mật, không trách Trương Dao được.
Huống chi bởi vì chuyện gian tế của tổ chức Tuyệt Uyên, Trọc Lãng Các thiếu Thiên Lôi Điện một nhân tình lớn. Đệ tử phía dưới lui tới, không phải chuyện quá đáng, đệ tử của Trọc Lãng Các phần lớn sẽ cho mấy phần mặt mũi.
Trần Lâm nếu làm bộ thuận miệng hỏi thăm Trương Dao, Trương Dao cũng không tốt từ chối.
Mắt thấy Yến Triệu Ca bị đám người Trần Lâm dồn đến góc tường, hắn thở dài một cái, nói với A Hổ:
- Đưa Phán Phán đến.
Hai tên chọn một, cái tên "Bàn Hổ" bị A Hổ kiên quyết không đồng ý, vì vậy, tên của đầu đại gấu trức vẫn là Phán Phán.
Đến khi Phán Phán được mang đến Huyền Phù Đảo, đám người Trần Lâm một khắc trước còn đắc ý, nụ cười lập tức cừng ngắc trên mặt.
Trần Lâm trợn mặt hốc mồm như nuốt phải một con chuột chết.
Đám người Diệp Trọng Châu bên cạnh Yến Triệu Ca cũng ngây như phỗng, sững sờ nhìn Phán Phán to lớn như một con voi trưởng thành trước mắt!
Phán Phán bây giờ, coi như nằm xuống cũng cao hơn con Thanh Sát Quỷ Lang thứ nhất của Trần Lâm.
Dưới tình huống bình thường, Phán Phán tự nhiên sẽ không lớn nhanh như vậy, nhưng không chịu nổi lượng lớn Xích Diễm Thiết cùng Hàn Quang Thiết trãi qua luyện chế đặc thù của Yến Triệu Ca, muốn ăn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.
Dinh dưỡng đầy đủ như thế này thì tốc độ trưởng thành dĩ nhiên ngoài sức tưởng tượng rồi.
Cho nên đừng bảo đám người Trần Lâm trợn mắt hốc mồm, mà ngay cả Tạ Du Thiền và Trương Dao nhìn thấy Phán Phán cũng một bộ dáng khó tin.
Yến Triệu Ca nhàn nhạt nói:
- Chiến đấu giữa dị thú, chết là chuyện khó tránh khỏi, nhưng ta tin tưởng Trần sư muội sẽ không sợ, dù sao ngươi còn một con chưa đánh nhau.
- Dĩ nhiên, nếu Trần sư muội không có lòng tin, ta cũng sẽ không cưỡng cầu.
Bị Yến Triệu Ca đem lời của nàng y nguyên trả lại, vẻ mặt của Trần Lâm nháy mắt lạnh lẽo.
Nàng xanh cả mặt, thở ra một hơi thật dài, lạnh lùng nói:
- Kết quả còn phải so đấu bản lãnh mới biết được, rất nhiều thứ chỉ là hào nhoáng bên ngoài mà thôi!
- Lời này ta đồng ý.
Yến Triệu Ca tùy ý gật đầu một cái.
Phán Phán nhìn Tuyệt Hàn Quỷ Lang đối diện, tựa hồ còn chưa phản ứng kịp, một bộ ngây thơ khả ái.
Đám người Trần Lâm thấy vậy, liền vực dậy lòng tin.
Tuyệt Hàn Quỷ Lang hết sức hung hãn, cho dù cảm nhận được thực lực của Phán Phán mạnh mẽ, cũng không lộ ra khiếp sợ, đôi mắt đỏ như máu nhìn chòng chọc Phán Phán.
Phán Phán vẫn một bộ dáng ngây thơ, tựa hồ không rõ đây là chuyện gì đang xảy ra.
Tuyệt Hàn Quỷ Lang cũng không gấp, kiên nhẫn nhìn chòng chọc Phán Phán.
Ước chừng một nén nhang qua đi, hai đầu Yêu thú này vẫn kiên trì đối mặt, bởi vì Phán Phán không đếm xỉa tới, khiến cho tình cảnh này có chút quỷ dị cùng tức cười.
Nhưng mọi người vây xem, bầu không khí khẩn trương đến cực điểm, giống như muốn đọng lại.
Trần Lâm vốn dự tính trong lòng, thời gian kéo dài càng lâu, hàn khí do Tuyệt Hàn Quỷ Lang tỏa ra càng nhiều, càng lạnh, có thể làm giảm sức chiến đấu của đối phương.
Nhưng thời gian qua lâu, nàng không cảm thấy nhiệt độ hạ xuống mà ngược lại cảm thấy có chút khô nóng lên!
Ánh mắt của Trần Lâm rơi vào trên cổ của Phán Phán, nơi đó có treo một thanh đao ngắn lóe lên u quang.
Sau khi Trần Lâm cảm nhận một chút, trên mặt biến sắc nói:
- Trung phẩm Linh binh?! Ngươi lại cho đầu Sơn Tỳ này đeo một Trung phẩm Linh binh trên cổ? Yến Triệu Ca, ngươi đây là chơi ăn gian!
Yến Triệu Ca cũng không thèm nhìn nàng, hai mắt nhìn bầu trời, chậm rãi nói:
- Ta tình nguyện cho sủng vật của ta đeo Trung phẩm Linh binh làm đồ chơi, ngươi không hài lòng thì có thể cho đầu chó nhỏ của ngươi đeo a.
Trần Lâm suýt nữa phun máu, Trung phẩm Linh binh, chính nàng cũng không có, làm sao cho Quỷ Lang đeo?