Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Quyển 2 - Chương 169: Danh bất hư truyền




Dịch giả: rolland

Là nhân vật lĩnh quân thế hệ trẻ của Bích Hải Thành, một trong tứ công tử đương thời, Thất Hải công tử, Tống Triều cũng có kiêu ngạo cùng tự tin của mình.

Hắn thật sự có lòng ganh đua cao thấp với Đường Vĩnh Hạo.

Nếu không phải Đường Vĩnh Hạo và Từ Phi phải đánh một trận, Tống Triều nhất định sẽ phân thắng bại với Đường Vĩnh Hạo một phen.

Mà bây giờ, hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của Đường Vĩnh Hạo.

Nếu giao thủ cùng hắn mà tiêu hao quá lớn, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc chiến giữa Đường Vĩnh Hạo và Từ Phi, như vậy, vô hình chung làm Đường Vịnh Hạo rơi vào hạ phong.

Đôi khi, cường giả đánh nhau, chỉ tranh một tia.

Tống Triều không có lòng dạ chiếm tiện nghi của Đường Vĩnh Hạo, càng không thể như đệ tử Đại Nhật Thánh Tông kia nói, sử dụng chiêu thức như Thao Thiên Triều.

Sau khi thấy Đường Vĩnh Hạo đáp ứng, Tống Triều liền gật đầu:

- Xin chỉ giáo.

Nói xong, hắn đánh ra một chưởng tới Đường Vĩnh Hạo, Cương khí chuyển động hóa thành thiên địa hư ảo.

Nhưng Tống Triều là Võ giả Thông Thiên cảnh, nên Cương khí biến thành thiên địa hư ảo, so với Võ giả Tiên Thiên, muốn chân thực hơn.

Không chỉ Đường Vĩnh Hạo trực diện nó, mà Yến Triệu Ca cùng những người xem chiến cũng cảm thấy dường như có một cơn sóng thần hiện ra trước mắt, hướng mình đánh tới.

Đập vào mắt là biển rộng mênh mông, không giới hận, bên tai có tiếng sóng không ngừng nghỉ.

Đường Vĩnh Hạo đối mặt với màn này, hai ngón giữa tay phải duỗi ra như kiếm, một kiếm đâm ra như muốn phần hải.

Kiếm quang kim sắc dày đặc như mặt trời dâng lên xuất hiện, khí tức nóng bỏng đem mọi người bao phủ.

Đích truyền của Đại Nhật Thánh Tông, Đại Nhật Thất Pháp, Phá Hiểu Thần Kiếm!

Ánh mắt của Yến Triệu Ca chợt lóe, khẽ ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy vân vụ trên trời tản ra, mơ hồ có ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống.

Đầu ngón tay của Đường Vĩnh Hạo, ánh sáng tăng vọt, phảng phất như có một tồn tại cường đại nào đó đang dựng dục, ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu điên cuồng hội tụ vào đầu ngón tay của Đường Vĩnh Hạo đầu!

Trong thời gian ngắn, ánh sáng càng ngày càng mạnh, giống như hóa thành một mặt trời từ từ dâng lên.

Mặt trời kim sắc tỏa ra nhiệt lượng vô cùng, trong trời đất như xuất hiện hai cái mặt trời, một cái trên không, một cái trước mắt.

Kiếm quang như ánh mặt trời ban mai, mềm mà không yếu, sáng mà không chói.

Nhưng khi ánh mặt trời cùa đại hải do Cương khí của Tống Triều hóa thành tiếp xúc trong nháy mắt, liền có vô số ánh sáng chiếu ra, vô cùng chói mắt, giống như kim châm, ầm ầm bùng nổ thành một đoàn mưa ánh sáng, tản ra bốn phía.

Mỗi một cây kim châm ánh sáng đụng tới sóng biển, liền kịch liệt nổ tung.

Liên tục nổ tung! Vô cùng vô tận!

Trăm vạn ánh sáng kim sắc xuyên qua vô tận biển khơi!

Biển cả như mây đen bị ánh mặt trời xua tan, quay cuồng tránh lui, tan tành, cuối cùng hóa thành nước mưa rơi xuống như thác đổ.

Sau đó nước mưa bị kim châm chạm vào, biến mất không còn!

Tựa như nước đọng dưới đất, bị ánh mặt trời chiếu rọi, bốc hơi không còn.

Đường Vĩnh Hạo thu kiếm mà đứng, nhìn Tống Triều, thành khẩn nói:

- Tống sư huynh, đa tạ.

Tống Triều quả thật không chiếm tiện nghi của hắn, nói một là một, Cương khí cùng thể lực của hai người tiêu hao hầu như không đáng kể, phần nhiều là so đấu ý cảnh Võ đạo cùng lĩnh ngộ.

Nếu chiến đấu thật sự, thì không phải một hai chiêu có thể quyết định.

Tống Triều thu tay về, than thở một tiếng:

- Vẫn thua ngươi một chiêu.

Hắn lắc đầu một cái, xoay người đi ra, đi thẳng tới biên giới Huyền Phù Đảo ngồi xuống, ý tứ chính là bắt đầu đứng xem, Thông Thiên Hội Minh tiếp theo, hắn đã không còn ý định tham gia.

Đường Vĩnh Hạo hướng hắn chắp tay một cái, sau đó nhìn Từ Phi nói:

- Từ sư huynh chờ lâu, nhờ Tống sư huynh nhường nhịn, cuộc chiến của ta và ngươi, có thể tiến hành bình thường, ta không có gì tiêu hao, cũng không cần điều tức, chúng ta bắt đầu đi.

Trong tay Từ Phi còn mang theo một cái túi, bên trong tỏa ra mùi rượu nồng nặc, lúc Đường Vĩnh Hạo cùng Tống Triều giao thủ, hắn liền há mồm uống rượu.

Lúc này hắn ngửa đầu uống cạn ngụm rượu cuối cùng, treo túi bên hông, đưa tay lau miệng, cười nói:

- Mặc dù ngươi cùng Tống sư huynh đấu qua một chiêu, nhưng cũng để ta nhìn ra môn đạo, nhất là tu vi tiến cảnh của ngươi hiện tại.

- Ngươi là người lỗi lạc, ta không chiếm tiện nghi của ngươi.

Từ Phi nói xong, xòe bàn tay ra, như bình thường đẩy về trước một cái.

Một chưởng này, khí tức như bầu trời bao phủ bốn phương, đại địa nâng lên Bát Cực.

Chưởng thế chất phác, nhìn qua có chút đơn giản cồng kềnh, như đại khí bàng bạc, giống như chứa đựng đạo lý ảo diệu vô tận!

Một chưởng này vừa xuất, tất cả Võ giả Tiên Thiên, mắt đều sáng lên.

Thế nhân đều biết, Từ Phi mặc dù tính tình phóng khoáng, không giống sư phụ Thạch Thiết của mình, nhưng tu luyện Võ học đều đi cùng một con đường, chuyên tâm một loại Võ học, lấy một thông tất cả.

Không tu luyện Kim Cương Thân như Thạch Thiết, Từ Phi lựa chọn một môn tuyệt học khác trong Thái Thượng Bát Cực, Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức.

Nhiều năm như một ngày, Từ Phi không tu luyện những tuyệt học Quảng Thừa khác, mà chuyên tâm Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức, thành tựu của môn Võ học này, xứng đáng là người đứng đầu Tông Sư cảnh, rất nhiều cường giả Đại Tông Sư đồng môn cũng không bằng.

Nhưng là hôm nay, Từ Phi không thi triển Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức, mà thi triển chưởng pháp, nhưng đạo lý ý cảnh vừa giống nhau như không giống nhau.

Cũng không phải đơn giản là kiếm ý hóa thành chưởng thế, hay thay đổi kiếm chiêu thành chưởng pháp, càng không phải lấy chưởng pháp thu triển kiếm pháp.

Lấy nhãn lực của đám người Yến Triệu Ca có thể thấy được, chưởng thế của Từ Phi mặc dù còn đơn sơ, nhưng rõ ràng từ trên Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức đẩy ra cái mới, sinh ra biến hóa.

Đây là một môn Võ học mới, thuộc về Võ học mà Từ Phi tự nghĩ ra!

Mặc dù trước mắt không hoàn chỉnh nhưng có tiềm lực vô cùng.

A Hổ tự lẩm bẩm:

- Phi ca tiếp tục đem chưởng pháp này suy diễn, phát triển, hoàn thiện mà nói, ngày sau Quảng Thừa Sơn sợ rằng có Thái Thượng Cửu Cực đi.

Từ Phi thu tay mà đứng, nhìn Đường Vĩnh Hạo, sững sốt cười một tiếng:

- Chính ta rãnh rỗi suy nghĩ ra một chút thủ đoạn, để cho mọi người chê cười, mặc dù còn chưa thành thạo, nhưng Đường sư huynh, ta có thể dùng kiếm chưởng cùng lúc, kết hợp Võ đạo cùng nguồn gốc.

Đường Vĩnh Hạo nghiêm túc gật đầu:

- Đa tạ Từ sư huynh nhắc nhở.

Sau khi hai người đối mắt ôm quyền, Đường Vĩnh Hạo vung tay lên, trong tay nhiều hơn một thanh trường kiếm kim quang, ánh sáng nóng bỏng không chói mắt, như ánh mặt trời ban sơ.

Từ Phi đưa tay sau lưng nhấc lên, một thanh kiếm to màu đen ra khỏi vỏ, kiếm quang chất phác vừa hiện lên lập tức biến mất.

Hai người liền xuất ra Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức cùng Phá Hiểu Thần Kiếm, giao đấu cùng một chỗ.

Thông Thiên Hội Minh vừa mới bắt đầu, một cuộc tỷ thí có thể là cấp bậc cao nhất lập tức mở ra.

Yến Triệu Ca nhìn Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo giao đấu, long tranh hổ đấu, không khỏi gật đầu liên tục:

- Danh bất hư truyền.

Hắn quay đầu nhìn về một hướng khác, ở chỗ đó, những đệ tử Đại Nhật Thánh Tông đang khẩn trương chăm chú nhìn chiến cuộc, chỉ có một người, sắc mặt từ đầu đến cuối như thường, không có chút biến hóa nào, tựa như không tồn tại vậy.

Phổ Chiếu công tử, Hoàng Kiệt.