Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Quyển 2 - Chương 168: Sự kiên trì không ai có thể lý giải




Dịch giả: rolland

Trừ Tiêu Thăng cùng Triều Nguyên Long ra, hai người khác trong Sơ Dương tứ kiệt của Đại Nhật Thánh Tông lúc này đã xuất hiện trước mắt Yến Triệu Ca.

Người được đánh giá là đứng đầu thế hệ trẻ của Đại Nhật Thánh Tông, Quang Minh Kiếm - Đường Vĩnh Hạo.

Cùng người được xưng là tứ công tử đương thời giống như Yến Triệu Ca, cháu của Đông Lai Võ Thánh - Hoàng Quang Liệt, và là con của Tông chủ Đại Nhật Thánh Tông hiện nay, Hoàng Húc, Phổ Chiếu công tử Hoàng Kiệt.

Sau lần Thông Thiên Hội Minh trước, ngoài trừ Lôi Minh công tử Lâm Chu ra, ba người trong tứ công tử đương thời đã tề tựu.

Ánh mắt của Yến Triệu Ca dừng lại trên người Đường Vĩnh Hạo một lát sau đó chuyển sang Hoàng Kiệt.

Cho dù là tứ công tử đương thời hay là Sơ Dương tứ kiệt của Đại Nhật Thánh Tông, Hoàng Kiệt đều là một người khiêm tốn nhất.

Thậm chí trong ký ức của Yến Triệu Ca, ngoại trừ Thông Thiên Hội Minh năm đó, Hoàng Kiệt đều rất ít xuất hiện trước mặt thế nhân.

Lúc này, hắn đứng bên cạnh Đường Vĩnh Hạo, liền giống như bóng râm dưới ánh mặt trời, yên tĩnh, bình lặng, không khiến người khác chú ý.

Từ Phi cùng Tống Triều nhìn Đường Vĩnh Hạo, cũng khẽ gật đầu chào:

- Đường sư huynh, đã lâu không gặp.

Tại Hỏa Vực nơi của Đại Nhật Thánh Tông đã truyền ra, Đường Vĩnh Hạo là người đứng đầu thế hệ trẻ đời này.

Hắn có tu vi Thông Thiên cảnh, càng được nhiều ngươi đánh giá là Võ giả Tông Sư mạnh nhất.

Chuyện này truyền ra Hỏa Vực, nhất là ở Thiên Vực cùng Thủy Vực, Võ giả Quảng Thừa Sơn và Bích Hải Thành đều không thừa nhận.

Nhưng nếu nói Đường Vĩnh Hạo là một trong những cường giả mạnh nhất của thế hệ trẻ, thì thế nhân đều công nhận chuyện này, cho dù là Quảng Thừa Sơn, hay Bích Hải Thành có quan hệ ác liệt với Đại Nhật Thánh Tông đi nữa, cũng thừa nhận điểm này.

Đường Vĩnh Hạo đi lên Huyền Phù Đảo, chào hỏi với đám người Từ Phi:

- Từ sư huynh, Tống sư huynh, các ngươi tốt, quả thật đã lâu không gặp.

Tầm mắt của hắn rơi vào trên người Yến Triệu Ca:

- Yến sư đệ, đã lâu không gặp.

Yến Triệu Ca khẽ mỉm cười:

- Đường sư huynh hiếm khi rời núi.

Đường Vĩnh Hạo nói:

- Từ Thông Thiên cảnh đột phá tới Đại Tông Sư cũng không phải bế quan tiềm tu là có thể, vẫn cần lịch lãm sau đó tích lũy mới được.

Tư Không Tinh, Lý Tĩnh Vãn cùng những đệ tử trẻ tuổi khác, tầm nhìn cũng rơi vào trên người Đường Vĩnh Hạo đối diện Yến Triệu Ca.

Chiến tích của Yến Triệu Ca một năm gần đây vô cùng rực rỡ, trước sau lấy tu vi Ngoại Cương trung kỳ chiến thắng Tiêu Thăng có tu vi Ngoại Cương hậu kỳ, lấy tu vi Ngoại Cương hậu kỳ chiến thắng Kỷ Hán Như có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ, lấy tu vi Tiên Thiên sơ kỳ chiến thắng Lâm Chu có tu vi Tiên Thiên trung kỳ, lấy Tiên Thiên sơ kỳ chiến thắng Lưu Thịnh Phong Tiên Thiên hậu kỳ.

Mỗi trận đều kinh kỹ tứ tọa, danh chấn bát phương, không chỉ đều vượt cấp chiến đấu mà còn thắng lợi tất cả.

Công bằng mà nói, trước đây cũng không cần Thương Mang Sơn tuyên truyền giúp, Yến Triệu Ca lúc này tại Thông Thiên Hội Minh, đều là người đứng đầu nhất.

Yến Triệu Ca hiện tại cho dù phủi mông trở về Quảng Thừa Sơn, người khác cũng không thể chỉ trích hắn.

Nhưng mà, hắn cách Thông Thiên cảnh, vẫn có chênh lệch hơi lớn.

Huống chi, người có tên, cây có bóng. Đường Vĩnh Hạo thành danh nhiều năm, là Võ giả đứng đầu nhất tại Thông Thiên cảnh.

Thông thường mà nói, lấy tu vi cùng tuổi tác bây giờ của Đường Vĩnh Hạo, thật ra không cần tham gia Thông Thiên Hội Minh nữa.

Thực lực, thiên tư của hắn, đã sớm được thế nhân biết đến.

Huống chi, hắn đang trong lúc mấu chốt đột phá tới Đại Tông Sư.

Nhưng Đại Nhật Thánh Tông lần này lại cho Đường Vĩnh Hạo rời núi, ít nhất có một nửa nguyên nhân đến từ Yến Triệu Ca.

Trong cuộc chiến Đông Đường trước đây, hay chuyện tranh đoạt Lôi Huỳnh Phách Ngọc giữa Thiên Lôi Điện và Thương Mang Sơn, Đại Nhật Thánh Tông đều bị mất mặt.

Mà trong tầng thứ thế hệ trẻ, Tiêu Thăng, Triều Nguyên Long liên tục thua dưới tay Yến Triệu Ca, thậm chí mất mạng.

Đại cục cạnh tranh "kéo một sợi tóc động luôn cả người", thì đệ tử thế hệ trẻ muốn tại Thông Thiên Hội Minh lần này tìm về thể diện.

Nhưng Đường Vĩnh Hạo lại không có ý muốn động thủ với Yến Triệu Ca, ngược lại nói:

- Yến sư đệ tiến bộ thật kinh người, trong một thời gian ngắn, từ Nội Cương đột phá đến Tiên Thiên, ta tự thẹn không bằng.

- Hy vọng đến lúc ngươi cùng cảnh giới có thể so tài một phen, mặc dù ta có chỗ không kịp, nhưng mặc dù bại trận thì con đường Võ học cũng có một phen thu hoạch.

Đám người Tư Không Tinh, Lý Tĩnh Vãn, Trương Dao nghe hắn nói cũng có chút bất ngờ.

Đệ tử Đại Nhật Thánh Tông đi theo Đường Vĩnh Hạo đến, thì sắc mặt có chút u ám, cảm thấy đáng tiếc:

"Đường sư huynh vẫn làm theo ý mình."

Ngược lại thì đám người Từ Phi, Tống Triều, Tạ Du Thiền đều cảm thấy bình thường.

A Hổ không tham gia Thông Thiên Hội Minh, nhưng tuổi tác cùng tu vi của hắn vẫn tương đương với đám người Từ Phi, cho nên được đặc biệt cho phép, đi theo Yến Triệu Ca lên Huyền Phù Đảo.

Hắn nhếch miệng, lặng lẽ truyền âm cho Yến Triệu Ca:

- Công tử, tên Đường Vĩnh Hạo này được gọi là chính trực, không bằng được gọi là bảo thủ a?

Yến Triệu Ca bình tĩnh trả lời:

- Một ít người có sự niềm tin của mình, lại không được người khác hiểu, thậm chí bị coi là ngu xuẩn, cổ hủ.

- Ta bây giờ trong mắt mọi người, đã không thể dùng tuổi tác cùng tu vi để cân nhắc thực lực.

- Đường Vĩnh Hạo coi như xuất thủ, cũng không bị nói là ỷ lớn hiếp nhỏ, thắng không anh hùng, tối đa chỉ bị người nói là hắn không đủ sức, hạ xuống tư thái của mình, có cách nhìn giống như người khác mà thôi.

- Lúc này không ra tay, ngược lại thì như ngươi nói, bị rất nhiều người coi đây là ngu xuẩn, bảo thủ, hay quá mức tự đại.

Yến Triệu Ca nhìn Đường Vĩnh Hạo, nhàn nhạt nói:

- Nhưng hắn biết rõ nhất, biết bản thân theo đuổi cái gì, phải kiên trì cái gì.

- Đối với một số người mà nói, không thẹn với lương tâm mới là chuyện trọng yếu nhất. Bọn họ không phải sợ người khác chỉ trỏ, mà sợ tâm linh của mình xuất hiện khói mù.

- Đổi tới một góc độ khác, cũng có thể là hắn kiêu ngạo, hay là tự thỏa mãn, nhưng theo cá nhân của ta, người có thể kiên trì tín niệm, thông suốt thực tế, ít nhiều đều đáng giá tôn trọng.

A Hổ nghe vậy, như có điều suy nghĩ:

- Vậy hắn làm sao giao phó với Đại Nhật Thánh Tông?

Lời còn chưa dứt, thì thấy Đường Vĩnh Hạo quay lại nhìn Từ Phi:

- Từ sư huynh, ngươi và ta cùng lứa, đều là Thông Thiên, xin chỉ giáo.

Từ Phi sững sốt, cười một tiếng:

- Đương nhiên có thể.

Tống Triều đột nhiên nói:

- Từ sư huynh xin nhường ta một chút.

- Tại Thông Thiên Hội Minh ba năm trước, chiến đấu cùng Đường sư huynh, Tống mỗ thua một bậc, một mực hy vọng có thể cùng Đường sư huynh đấu một lần nữa.

Từ Phi nghe vậy nói:

- Chuyện này đối với Đường sư huynh không tốt lắm, Từ mỗ không có ý định xa luân chiến.

Sắc mặt của Đường Vĩnh Hạo như thường:

- Cũng không phải ta khinh thị Tống sư huynh, nhưng có thể cho ta cùng Từ sư huynh đánh một trận trước? Bởi vì chuyện này vượt qua vinh nhục của cá nhân ta.

Tống Triều bình tĩnh nói:

- Ta cũng không có ý định xa luân chiến, cũng không muốn đoạt chuyện tốt của người khác, can thiệp hai người tỷ thí.

- Một chiêu, ngươi và ta một chiêu định thắng bại, như thế nào?

Một tên đệ tử Đại Nhật Thánh Tông sau lưng Đường Vĩnh Hạo lẩm bẩm nói:

- Sẽ không phải là Thao Thiên Triều đi, vậy thì là một chiêu.

Tuyệt học Thao Thiên Triều của Bích Hải Thành, giải quyết dứt điểm trong một lần, tập trung sức mạnh toàn thân bùng nổ trong một chiêu, tiêu hao cực lớn, nhưng uy lực cũng cực lớn, là thủ đoạn liều mạng của Võ giả Bích Hải Thành.

Nghe đối phương nói vậy, Diệp Trọng Châu, Lý Tĩnh Vãn cũng lộ ra giận dữ.

Tống Triều vẫn ôn hòa điềm đạm, cũng không biện giải, chẳng qua đang bình tĩnh nhìn Đường Vĩnh Hạo.

- Được, một chiêu.

Sau khi Đường Vĩnh Hạo suy nghĩ một chút, quay đầu hướng Từ Phi, áy náy nói:

- Từ sư huynh thứ lỗi.