Dịch giả: rolland
Đại Bi lão nhân lưu lại Linh trận khá nhiều uy lực.
Nhưng Đại Bi lão nhân đã chết nhiều năm rồi, nhiều năm qua Linh trận nằm trong trạng thái ẩn núp, vì vậy linh khí không ngừng xói mòn.
Linh khi xói mòn, năm tháng qua đi, làm Linh trận không trọn vẹn, không còn uy lực như trước kia.
Nhưng muốn lấy lực phá trận cần phải có tu vi Đại Tông Sư.
Hàn vụ thực cốt, nhìn như không có gì, thế nhưng thời gian qua đi, sẽ vô hình ăn mòn thân thể của con người.
Cho dù là Võ giả Tông Sư, ở trong hàn vụ một thời gian dài, cũng dần dần suy yếu.
Khi Cương khí vì chống lạnh mà hao hết, lại không cách nào đi ra Hàn Vụ Mê Trận, thì sẽ bị đông chết trong hàn vụ, trở thành một phần của băng tuyết.
Huống chi, khi chống lạnh còn phải không ngừng chống lại Băng Tinh Thủ Vệ công kích như tre già măng mọc, càng làm Võ giả tiêu hao nhiều hơn.
Nhưng những thứ này không làm khó được Yến Triệu Ca.
Không ngừng suy diễn dòng chảy linh khí của trận pháp biến hóa, Yến Triệu Ca dần tìm được bí quyết phá trận, tốc độ tiến bộ càng ngày càng nhanh.
Tuy hàn vụ tràn ngập trước mắt, nhưng linh giác của Yến Triệu Ca càng ngày càng nhạy cảm, bắt đầu có thể phân biệt phương hướng.
Rất nhanh, trước mặt của Yến Triệu Ca cùng A Hổ, xuất hiện một bình thai hoàn toàn do hàn băng tạo thành, trên đó có từng đạo Linh văn lưu chuyển.
Yến Triệu Ca đứng trên bình thai (đài), ngồi xổm xuống, xòe bàn tay ra chạm trên mặt băng.
Một cổ lạnh lẻo truyền ra, mặt băng rất rắn chắc dày nặng.
Với tu vi hiện tại của Yến Triệu Ca cũng có cảm giác khó phá hủy cái này.
Mặt băng dưới sự ảnh hưởng của Cương khí, Yến Triệu Ca cảm thấy dưới mặt băng tồn tại một dòng khí quỷ dị đang di chuyển, tự thành một hệ thống. Cương khí của Yến Triệu Ca muốn xuyên vào cũng không dễ dàng, liền bị dòng khí này bài xích ra ngoài.
Yến Triệu Ca mỉm cười, cũng không vội vàng, trước tiên ổn định Cương khí, sau đó chậm rãi tìm kiếm quy luật vận chuyển củ dòng khí dưới mặt băng.
A Hổ dùng hai tay trực tiếp nắm giữ đầu của hai Băng Tinh Thủ Vệ, sau đó nắm lên, đụng chúng vào nhau!
Hai cái đầu của Băng Tinh Thủ Vệ đụng vào nhau, liền nát bấy.
A Hổ không có xoay người lại, hỏi:
- Công tử?
Yến Triệu Ca nói:
- Không sao, đây là một bộ phận của Linh trận, tồn tại giống như "cửa" hay "thông đạo" vậy.
- Linh khí dưới mặt băng tạo thành tuần hoàn rất ổn định, nếu đem Cương khí dung nhập vào vòng tuần hoàn này, hòa làm một thể, như vậy có thể đi qua mặt băng tới tầng tiếp theo.
Yến Triệu Ca nói xong, Cương khí trong cơ thể chấn động, mặt băng dưới bàn tay đột nhiên sáng lên, sau đó thân hình của Yến Triệu Ca biến mất.
A Hổ lật tay đem từng cái Băng Tinh Thủ Vệ đập nát, sau đó làm theo Yến Triệu Ca, ánh sáng trên bình thai lóe lên, thân hình của A Hổ cũng biến mất.
Đi qua mặt băng, Yến Triệu Ca cùng A Hổ tới một gian phòng bằng băng to lớn.
Hàn vụ không còn, mà gian phòng băng rỗng tuếch, chỉ ở trung tâm có một quan tài to lớn bằng băng.
A Hổ tò mò nhìn quan tài nói:
- Nơi này là mộ của Đại Bi lão nhân sao?
Yến Triệu Ca lắc đầu nói:
- Là một giả, cũng là một bộ phận then chốt của Linh trận, quan tài ẩn giấu một đầu mối nguy hiểm.
Yến Triệu Ca nhắm mắt lại, sau khi cảm nhận tỉ mỉ, hướng phía trước nhảy lên, thân thể treo ngược, vững vàng đứng trên nóc của phòng băng.
Yến Triệu Ca treo ngược thân thể giống như đứng trên nóc phòng vậy, sau đó đi mấy bước theo bộ pháp quỷ dị đạp vào vài tiết điểm.
Một lúc sau đó, hắn đột nhiên dừng lại, vừa lúc đi tới phía trên quan tài.
Trên nóc phòng băng, mặt băng dưới chân Yến Triệu Ca dần dần sáng lên.
A Hổ nhếch miệng cười to, bay lên, sau đó thân hình của hai người biến mất trong phòng băng
Lần thứ hai đi qua đầu mối của Linh trận, cảnh tượng trước mắt của Yến Triệu Ca đột nhiên thay đổi, từ một thế giới băng trắng xóa, đột nhiên biến thành một thế giới lửa đỏ ngầu!
Một cái sông dài hỏa diễm mênh mông xuất hiện trước mặt hai người, khí tức khô nóng làm người ta hít thở không thông.
Dưới Đông Lặc Tuyết Sơn, rõ ràng là một vùng dung nham rộng lớn.
Khắp bầu trời đều là lưu hỏa, Yến Triệu Ca nhìn về phía xa, chỉ thấy trung ương dung nham nóng cháy, mơ hồ có một khối nham thạch to lớn như hòn đảo nhỏ nằm ở đó.
Lúc dung nham nóng bỏng chảy qua, không ngừng ma sát trên nham thạch, tạo thành hoa lửa kinh khủng.
Yến Triệu Ca cùng A Hổ phóng qua dòng sông dung nham, đi tới nhạm thạch to lớn giữ sông.
Trung ương nham thạch, thình lình có một cái quan tài bằng đá.
Phía trên quan tài bằng đá treo một hàng chữ viết bằng lửa:
"Rất hận! Rất hận!"
Đây mới là ngôi mộ chân chính của Đại Bi lão nhân chân.
Tình huống này giống với dự tính của mình, nhưng Yến Triệu Ca lại không cao hứng nổi, A Hổ vô cùng kinh ngạc nói:
- Không cảm giác được sự tồn tại của Thánh binh tàn phiến a.
Hắn lắc lắc đầu nói:
- Công tử, không lẽ Đại Bi lão nhân đem Thánh binh tàn phiến đặt ở địa phương khác, từ đầu đã không ở chỗ này?
Yến Triệu Ca không trả lời, đi tới quan tài bằng đá, thi lễ một cái, A Hổ sực tỉnh, cũng vội làm theo.
Sau đó, Yến Triệu Ca nhắm mắt lại, cảm nhận tỉ mỉ xung quanh, một lát sau mở mắt ra nói:
- Thánh binh tàn phiến quả thực ở chỗ này, nhưng bị người khác nhanh chân đến trước.
Sắc mặt của A Hổ có chút khó coi nói:
- Công tử, chúng ta tiến vào không lâu, nếu là tên Lâm Chu kia nhanh chân đến trước lấy đi Thánh binh tàn phiến, chúng ta đến nơi này cho dù cái bóng của hắn cũng không thấy, tốc độ của hắn không khỏi quá nhanh đi?
- Ta còn tưởng rằng hắn vẫn ở trong Hàn Vụ Mê Trân đây, bị chúng ta vượt qua.
- Tuy nghe nói tiến cảnh tu vi của Lâm Chu rất mạnh, đem Yến Thiểm vẫn tương đương hắn bỏ ở phía sau, nhưng hắn cũng không có khả năng đột phá Đại Tông Sư nhanh như vậy đi?
- Cho dù là Đại Tông Sư, trừ khi tu vi thực lực rất mạnh, bằng không cũng không thoát khỏi Hàn Vụ Mê Trận nhanh như thế.
- Đại Bi lão nhân bỏ mình, lưu lại Linh trận cũng không dễ phá như vậy a.
A Hổ hơi chút do dự một chút rồi nói:
- Cái này so với tốc độ phá trận của công tử nhanh hơn...
A Hổ gãi đầu nói:
- Quả thực giống như đã biết trước phải đi như thế nào, mà không phải vừa mới gặp phải mà phá vỡ mê trận, hay ở đây có lối tắt, hắn trực tiếp đi qua.
Yến Triệu Ca từ lúc đi tới thế giới này, ít khi nào bị rớt lại phía sau.
Yến Triệu Ca chậm rãi xoa xoa huyệt thái dương, nhìn bốn phía thế giới hỏa diễm:
"Là thực lực "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", hay là hắn thật sự biết rõ nơi này như lòng bàn tay?"
Tầm mắt của hắn cuối cùng dừng lại trên quan tài bằng đá của Đại Bi lão nhân, chữ viết bằng lửa ngưng thật giữa không trung, một lúc lâu mà không biến mất.
Hai chữ "rất hận", trải qua năm tháng dài dằng dặc, giống như có thể làm người khác xuyên qua thời không, cảm nhận được tiếc nuối cùng không cam lòng của Đại Bi lão nhân trước lúc chết.
Trong lúc đang suy nghĩ, thế giới hỏa diễm dưới chân hai người, đột nhiên rung động kích liệt.
Dòng sông dung nhanh bên cạnh nham thạch quay cuồng, nham thạch phía trên không ngừng vỡ vụn rơi xuống!
Khu vực dung nham dưới lòng đất này, giống như hóa thành biển lửa, trời đất vùi lấp!
Tại trung tâm của Linh trận, trong không gian băng hỏa đan xem, Lôi Minh công tử Lâm Chu bình tĩnh nhìn hai người Yến Triệu Ca rơi vào thế giới dung nham nóng chảy.
- Từng bước phá trận, vô cùng thành thạo, không phải chuyện ta có thể làm.
Ánh mắt của Lâm Chu có chút cổ quái:
- Nhưng ngươi không biết mật đạo ở chỗ nào, vậy chứng tỏ ngươi và ta không cùng một loại người.
- Tuy rằng không biết nguyên nhân gì, để cho quỹ tích vận mệnh của ngươi xuất hiện biến hóa to lớn như thế, làm nhiều chuyện có thể xảy ra bị cải biến.
- Nhưng ngươi thật sự đem nước ao quậy thành một mảnh đục ngầu, khiến ký ức rõ ràng của ta biến thành một mảnh giống thật mà là giả, vốn là sự việc chắc chắn lại không dám tin.
- Nếu ngươi triệt để biến mất trong dung nham địa hỏa, tất cả "quá khứ" sẽ quay về quỹ đạo vốn có đi?
Lâm Chu lẩm bẩm nói:
- Như vậy, lợi thế trong tay ta mới nhiều hơn một chút, cho dù thế nào đi nữa thì ngươi vẫn là cái đinh trong mắt Thiên Lôi Điện ta.
- Đã như vậy, tốt nhất là vĩnh biệt đi, Quảng Thừa công tử, Yến Triệu Ca.