Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Yến Triệu Ca thuận miệng mà nói, lại làm cho tâm trạng “áo gấm về làng” của Diệp Cảnh không còn tốt nữa.
Những người khác, đều có tâm trạng vui sướng, tuy rằng bị ánh sáng của Yến Triệu Ca bao phủ, nhưng khi đi ra Quảng Thừa Sơn, tới Thiên Đông châu, tới Đông Đường quốc, để cho bọn họ đột nhiên nhớ tới, hoá ra bọn hắn cũng đều là con cưng của trời (thiên chi kiêu tử).
Là đệ tử của một trong những Thánh địa đương đại Quảng Thừa Sơn, vốn đều từ các thế lực lớn như Đông Đường quốc thông qua khảo hạch tuyển bạt đi ra nhân tài ưu tú nhất, sẽ có người nào kém cõi đây?
Chỉ bất quá khi tư tưởng của mọi người dâng lên phơi phới, mỗi khi đáy lòng hiện lên ý nghĩ này, lại nhìn bóng lưng mặc bạch y lam bào đi phía trước giống như nhàn nhã dạo chơi, làm cho tâm trạng rộn ràng trong lòng bọn họ lập tức chìm xuống.
Sờ Bảo binh trong tay mình một cái, trong đầu lại sinh ra ý niệm hăng hái hướng tới.
Ngự Lâm quân của hoàng cung Đông Đường quốc, tu vi ngang với bọn họ, cũng chỉ có những người tinh nhuệ nhất, mới có thể nhận được một kiện Chiến binh mà thôi...
Đương nhiên, cùng Yến Triệu Ca, tự nhiên bọn họ không cách nào sánh được.
Hai bên so sánh, là không cùng cấp bậc.
Lúc này, người mà Yến Triệu Ca muốn đi gặp, là Quốc chủ Đông Đường quốc, không cần phải nói, là đệ nhất cường giả của Đông Đường quốc, dưới Quảng Thừa Sơn, một trong ba đại thế lực của Thiên Đông châu, chúa tể của Đông Đường quốc, cũng là một phương hùng kiệt nổi danh.
Mà Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão, là đại biểu của Quảng Thừa Sơn tại Đông Đường quốc, đệ nhất cung phụng của Đông Đường quốc, địa vị ở trong sơn môn, so với Thôi trưởng lão mà Yến Triệu Ca đánh không xuống đài được còn cao hơn nữa.
Tuy rằng nội ngoại khác biệt, tu vi có cao thấp, quyền lực có lớn nhỏ, nhưng ở trên quy chế của tông môn, Chấp Sự Trưởng lão như Thôi trưởng lão, khi ra bên ngoài tông như ở Thiên Đông châu, thì chỉ phụ trách tọa trấn một cái thành trì hoặc bảo địa tương đối trọng yếu, phụ trách khai thác cùng sử dụng một ít tài nguyên, bảo đảm lợi ích cho tông môn.
Chủ Sự Trưởng lão, thì là tọa trấn một hoàng triều hoặc nhiều tông môn, thế gia, trở thành cung phụng, bảo đảm lực ảnh hưởng của Quảng Thừa Sơn đối với các thế lực cùng khoản thu nhập thường lệ, cùng ứng đối tình huống đột xuất.
Lúc vào thành, ước định xong địa điểm tập hợp, bản thân Yến Triệu Ca thì đi hoàng cung, đám người Diệp Cảnh thì phân tán ra, ở trong Quốc đô của Đông Đường quốc hoạt động.
Diệp Cảnh không có tâm tình trở lại chốn cũ, mà đi dọc theo bờ sông dài xuyên qua thành, leo lên một cây cầu, một mình đứng trên cầu nhìn xuống dòng nước chảy xiết dưới sông, yên lặng không nói.
Tư Không Tinh không tiếng động xuất hiện sau lưng hắn, Diệp Cảnh đã cảm giác đến, cũng không để ý:
- Sư tỷ.
- Đang suy nghĩ chuyện vừa rồi?
Tư Không Tinh hơi nghiêng đầu.
Diệp Cảnh lắc đầu:
- Lúc đó ta cảm giác hắn là đang cố tình khoe khoang, nhưng sau khi ngẫm lại, lại không giống.
Tư Không Tinh nói:
- Vậy là ngươi đang suy nghĩ đến Yến sư huynh tặng Bảo binh cho mọi người?
Ban đầu ở sơn môn, mười sáu người, chỉ có Diệp Cảnh là không lựa chọn sử dụng Bảo binh mà Yến Triệu Ca để lại, mười lăm người khác, bao gồm Tư Không Tinh, đều chọn một kiện.
- Yến sư huynh có lẽ là đang khoe khoang, nhưng hắn có tư cách này.
Tư Không Tinh đi tới bên cạnh Diệp Cảnh đứng sóng đôi:
- Hạ phẩm Bảo binh không có tư tưởng cùng lập trường, thành tựu tương lai của ngươi và của ta, cũng sẽ không vì một kiện Hạ phẩm Bảo binh có thể quyết định. Yến sư huynh bình đẳng đưa mỗi người một kiện, ta có cái gì mà không dám lấy? Tương lai liền trả hắn đồ tốt hơn là được.
Diệp Cảnh gật đầu, tuy rằng Tư Không Tinh giống như mọi người chọn lựa Bảo binh, nhưng kỳ thực nàng không có chân chính đem chúng coi trọng lắm.
- Ngươi không lấy, là tỏ ra hành vi khác biệt, nhưng là chuyện tình có thể lý giải được.
Tư Không Tinh nói:
- Có người cho rằng đây là thiện ý của Yến sư huynh, ngươi lại cự tuyệt, là không biết tốt xấu, nhưng ta cảm giác, Yến sư huynh cũng không phải lấy lòng, hắn nhìn ngươi, cùng nhìn chúng ta, cũng không có nhiều khác biệt.
Nàng nói như vậy, trái lại Diệp Cảnh siết chặc nắm đấm, hình ảnh người lúc xưa mang thanh mai trúc mã của mình rời đi, hoàn toàn không nhìn hắn, dường như xuất hiện trước mắt lần nữa.
- Hắn nghĩ như thế nào, ta không biết, đồ bỏ của hắn, ta không cần.
Diệp Cảnh nói, giọng điệu dần dần trở nên bình tĩnh, trong ánh mắt cũng toát ra thần thái tự tin:
- Đối với ta bây giờ mà nói, Hạ phẩm Bảo binh tất nhiên là tốt, nhưng trọng yếu hơn chính là tu luyện.
Tư Không Tinh nói:
- Lời ấy ngược lại cũng không sai, ý niệm thông suốt, tự nhiên lòng dạ sẽ trống trải, trong lòng bị đè nén, tu luyện dễ bị ảnh hưởng xấu, chi bằng dứt khoát buông thả bản thân, thuần túy dựa vào hành động cùng tâm ý của bản thân.
Diệp Cảnh nắm tay, nói:
- Hiên tại Yến Triệu Ca xác thực mạnh hơn ta, không chỉ có thực lực cảnh giới cao hơn, hơn nữa có phương pháp Luyện khí luyện ra Nội Tinh Lô, nhưng ta sẽ không thua bởi hắn, ta nhất định sẽ vượt qua hắn.
- Thiếu niên Tông Sư không tính là gì, ta liền cùng hắn nhìn xem, ai có thể trước tiên thành Đại Tông Sư, ai có thể siêu phàm nhập thánh, đặt chân vào Võ Thánh cảnh!
Võ giả tu luyện ở trên thế giới này, từ Luyện Thể khởi bước, đi qua ba cảnh giới là Nhục Thân, Thông Mạch, Dẫn Khí, mỗi cảnh giới lại chia làm sơ, trung, hậu kỳ.
Tổng cộng có chín trọng thiên, sau cùng là Luyện Thể thập trọng thiên Nhập Vi cảnh Võ giả, còn xưng là Luyện Thể thập trọng Võ giả.
Trên Nhập Vi cảnh, là một cửa ải lớn, vượt qua nó, từ đó Võ giả liền đi vào Tông Sư cảnh giới.
Ở Võ đạo Thánh địa như Quảng Thừa Sơn còn không nhìn ra, nhưng trên thực tế, Võ giả trở thành Tông Sư, đã có tư cách trên đại lục khai tông lập phái.
Rất nhiều lãnh đạo của những thế lực nhỏ, đều là tu vi Tông Sư cảnh.
Tông Sư phân chia ba cảnh giới là Nội Cương, Ngoại Cương, Tiên Thiên, mỗi cảnh giới cũng chia làm ba tầng là sơ, trung, hậu kỳ, trên nữa là Thông Thiên cảnh, đó là cảnh giới Tông Sư thập trọng.
Mà ở trên Thông Thiên cảnh, lại là một cái hào rộng lớn, người bước qua được, thì xưng là Đại Tông Sư.
Đến bước này, đã là hào hùng hùng cứ một phương, đặt ở toàn bộ đại lục cũng là nhân vật có tiếng tăm.
Đại Tông Sư thập trọng thiên, gọi là Siêu Phàm, chính là xuất phát từ cách gọi “siêu phàm nhập thánh”, người đạt tới Siêu Phàm, liền có hi vọng tiến tới Võ đạo Thánh cảnh, thành tựu Võ Thánh vị.
Thế gian hiện nay, phóng nhãn khắp thiên hạ, Võ Thánh, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Nội Tinh Lô Luyện Khí chi pháp của hắn có khả năng luyện Bảo binh, luyện Linh binh, lại muốn nhìn xem hắn có thể hay không luyện ra Thánh binh? Đối tông môn mà nói, Linh binh nhiều hơn nữa, làm sao có thể quan trọng hơn so với một tên Võ Thánh?
Trong con ngươi của Diệp Cảnh chớp động quang huy, tuy rằng hiện tại hắn mở ra Đan Điền Khí Hải, chỉ là Luyện Thể bát trọng, Dẫn Khí trung kỳ, mà Yến Triệu Ca đã sớm đặt chân vào Tông Sư cảnh, càng đến Nội Cương hậu kỳ rồi.
Nhưng Diệp Cảnh có đầy tự tin, hắn tin tưởng mình nhất định có thể siêu việt thanh niên nam tử giống như túc địch của mình kia.
Hắn có đầy đủ nghị lực cùng niềm tin kiên định, hơn nữa hắn cũng có chỗ dựa...
Diệp Cảnh nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, ngón tay chà xát một quả giới chỉ màu đỏ sậm trên tay phải.
Khởi điểm thấp cũng không sao cả, chỉ cần tốc độ tiến bộ nhanh, luôn luôn sẽ có thời khắc siêu việt kia!
Tư Không Tinh nhìn Diệp Cảnh:
- Tiềm lực của Diệp sư đệ ngươi bất phàm, nhớ kỹ chí hướng cao xa, làm đến nơi đến chốn, tắc siêu phàm nhập thánh, có khả năng thành Võ Thánh.
Diệp Cảnh cười nói:
- Ta tự thổi “ngưu” một chút, sư tỷ cũng đừng trêu ghẹo ta, ngươi đã Nhập Vi cảnh, cách thành tựu Tông Sư vị, chỉ thiếu chút nữa, hiện tại xem ra, ngươi mới là người có khả năng nhất vượt qua Yến Triệu Ca, có khả năng nhất lại trở thành một vị thiếu niên Tông Sư của Quảng Thừa Sơn.
Tư Không Tinh nói:
- Bất quá, ta xem Yến sư huynh lần này, cũng không giống như mang lòng xấu, ngược lại là ở Chấp Sự Điện, Thôi trưởng lão kia nói chuyện, quả thật có hiềm nghi gây chia rẽ, sau đó Diệp sư đệ ngươi phải cẩn thận những tên như thế này đâm sau lưng.
- Rất nhiều quan hệ giữa người với người trong Tông môn, nhìn không rõ, rất dễ thâm nhập vào mạch nước ngầm mà không biết được.
Diệp Cảnh gật đầu:
- Ta hiểu rõ.