Từ quan điểm của Yến Triệu Ca mà nhìn, lúc trước Mạnh Uyển vào trong nước, tình huống rõ ràng là có chút không đúng.
Giống như có xu thế tẩu hoả nhập ma.
Ngồi xếp bằng, cả người bị dòng nước lạnh rét của hàn đàm bao vây, nhấp nhô lên xuống, khuôn mặt thanh lệ, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, đổi không ngừng.
Hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhíu lên, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
Yến Triệu Ca thầm nghĩ:
"Quả nhiên không phải vào hàn đàm tu luyện, mà là bản thân có chuyện, tìm chỗ hàn đàm này giúp trấn áp."
Đúng lúc này, Diệp Cảnh cũng tiến nhập vào trong hàn đàm, hắn có chút ngạc nhiên nhìn Mạnh Uyển.
Bị cái lạnh kích thích, đồ văn hoả diễm trên người hắn, sáng chói rực rỡ, sinh ra nhiệt độ cực cao.
Mạnh Uyển mở mắt ra, cũng nhìn về hướng Diệp Cảnh, trong ánh mắt giống nai con, hiện ra vẻ giật mình cùng đề phòng.
Trạng thái bây giờ của nàng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, ở một trạng thái cân bằng yếu ớt, mất đi năng lực tự vệ.
Diệp Cảnh không cần công kích nàng, hơi chút quấy nhiễu, nàng cũng sẽ vạn kiếp bất phục.
Dường như phát hiện trạng thái hiện tại của Mạnh Uyển, Diệp Cảnh cũng không có ý công kích nàng, suy nghĩ thận trọng một lúc sau, mới chậm rãi đi tới gần.
Hắn hướng Mạnh Uyển làm một thủ thế, ý bảo là hắn không có ác ý, mà là muốn trợ giúp nàng một tay.
Hai tay của Diệp Cảnh vươn ra phía trước, lòng bàn tay cháy hừng hực, sâu trong hàn đàm, dường như có thể cảm giác được nhiệt lực trong đó.
Mạnh Uyển nháy mắt một cái, cắn răng, cũng vươn lên hai tay, đối tay với Diệp Cảnh trong nước.
Nàng là Thái Âm Chi Thể, mà lúc Diệp Cảnh trọng tố lại thân thể, bởi vì nguyên nhân đặc thù, rõ ràng là thể chất nóng như lửa, hai người lại vừa lúc âm dương tương sinh tương khắc.
Tu vi của Diệp Cảnh lúc này tuy còn kém xa Mạnh Uyển, nhưng lúc này lại giống như hạn hán gặp mưa phùn, vừa lúc có thể giải trừ nguy cơ của Mạnh Uyển.
Được sự giúp đỡ của hắn, Mạnh Uyển có nguy cơ rơi vào tẩu hoả nhập ma, Cương khí trong cơ thể liền khôi phục bình thản.
Yến Triệu Ca nhìn một màn này, lại trố mắt.
"Nội dung của màn này, thật quen thuộc a..."
"Thực sự là cuộc gặp gỡ lần đầu kiều diễm a."
"Mặc dù không có cởi quần áo chữa thương, nhưng sau đó lại lui tới vài lần, có thể xảy ra nhiều chuyện "hắc hắc hắc" hay không đây?"
"Ngươi có duyên với cô gái này, thật đúng là tốt a."
Bất quá, chịu Cương khí của hai người kích động, trong lớp băng của hàn đàm, hài cốt của Hàn Băng Ly Long to lớn, trên bạch cốt long thủ có ánh sáng nhàn nhạt lướt qua.
Băng Long Cốt Hồn, từ trong trầm miên bắt đầu dần thức tỉnh!
Hàn đàm bắt đầu chấn động, nước trong đàm bắt đầu cuồn cuộn không ngừng, lớp băng dưới đáy của hàn đàm, bạch cốt long thủ to lớn, trong hốc mắt đen kịt đột nhiên sáng lên quang mang màu băng lam!
Một lát sau, lớp băng dưới đáy hàn đàm triệt để vỡ vụn, một tiếng long ngâm mênh mông cuồn cuộn truyền ra, trên hài cốt của Hàn Băng Ly Long, sáng lên một đạo bạch quang.
Trong hàn đàm, dường như nhấc lên một trận sóng thần.
Nước trong đàm hình thành một dòng chảy to lớn, muốn cắn nát tất cả mọi thứ.
Sâu trong hàn đàm, bốn tay của Mạnh Uyển cùng Diệp Cảnh hợp lại, thân thể theo dòng chảy cùng nhau chuyển động, đau khổ chống lại áp lực mà dòng chảy mang lại.
Dưới dòng chảy, bạch cốt long thủ to lớn của Hàn Băng Ly Long nhô ra từ đáy đàm, mở ra miệng rộng, liên tục gào thét.
Động tác của cốt long, làm cả toà hàn đàm này đều chấn động, thậm chí lan tràn lên mặt đất.
Long vĩ ở chỗ thung lũng, cũng đúng lúc này mà bị ảnh hưởng.
Theo thời gian trôi qua, Mạnh Uyển cùng Diệp Cảnh rốt cục thích ứng lực lượng xoay tròn của dòng nước hình thành vòng xoáy, bắt đầu nghĩ cách thoát thân.
Dần dần, thân thể của Mạnh Uyển bị hài cốt của Hàn Băng Ly Long hấp dẫn, bị hút đến gần long thủ.
Công pháp được nàng vận chuyển đến cực hạn, ánh sáng màu trắng trên long thủ, liền quán chú vào trong cơ thể của nàng.
Yến Triệu Ca nhìn cảnh tượng được trả về này, trong lòng bừng tỉnh:
"Thái Âm Chi Thể, thực sự là gặp may mắn a.... Quả nhiên là nàng đang kéo Băng Long Cốt Hồn ở bên kia."
Được Băng Long Cốt Hồn nhập vào cơ thể, sắc mặt của Mạnh Uyển đầu tiên trắng nhợt, sau đó liền cấp tốc khôi phục lại hồng nhuận.
Diệp Cảnh cùng nàng bốn tay tương hợp, cũng bị băng cốt long thủ hút.
Tuy rằng dòng nước vẫn cuốn lấy thân thể của Diệp Cảnh, nhưng Diệp Cảnh cũng miễn cưỡng định trụ lại thân hình.
Đồ văn hoả diễm trên toàn thân của hắn lưu chuyển, rõ ràng cũng đem công pháp của bản thân thôi động đến mức tận cùng.
Một chút ánh sáng màu trắng cũng bắt đầu đi qua hay tay của Mạnh Uyển, chảy vào trong cơ thể của hắn.
Mạnh Uyển cũng không có để bụng, tuy rằng nàng sinh ra đã được Thái Âm Chi Thể có tiên thiên lợi thế, nhưng muốn một mình thu lấy Băng Long Cốt Hồn, cũng rất khó khăn.
Nhưng vào lúc này, thân thể to lớn của Hàn Băng Ly Long, đột nhiên có hơi cứng đờ.
Một đướng ánh sáng màu trắng hiện lên trên Long cốt, xuyên qua toàn bộ cột sống, lan tràn đến long thủ.
Sau đó ánh sáng màu trắng này run rẩy, bắt đầu trở nên yếu ớt rất nhanh.
Trong lòng của Yến Triệu Ca biết rõ, đây là vì mình cùng A Hổ đã đến, thu lấy Băng Long Cốt Hồn ở long vĩ, nhận ảnh hưởng này, bên long thủ cũng bị xúc động.
Dòng chảy trong hàn đàm, sau khi hơi đứng yên, ầm ầm nổ tung.
Mạnh Uyển cùng Diệp Cảnh đang đâu tay lại với nhau, bị chấn cho chia lìa, hai người bị dòng chảy cuốn đi, ra phương hướng bất đồng.
Ấn ký ký ức của Băng Long Cốt Hồn tái hiện hoàn chỉnh tất cả những gì phát sinh trước đây.
Một vài hính ảnh nhanh chóng hiện lên, ấn ký ký ức đến đây là kết thúc, hình ảnh lúc này Yến Triệu Ca thấy cùng hiện thực đồng bộ.
Tinh thần cùng tương liên với Băng Long Cốt Hồn, Yến Triệu Ca vẫn có thể thấy rõ tình huống bên đối diện.
Bất đồng ở chỗ là, một đôi mắt trong suốt như nước, lúc này xuất hiện ở trước mắt hắn, cùng hắn đối diện.
Là đồng dạng cũng tương liên tinh thần với Băng Long Cốt Hồn, Mạnh Uyển.
Vẻ mặt của Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn Mạnh Uyển.
Đi tới thế giới này, đồng thời biết được Thái Âm Quan Miện, Yến Triệu Ca cũng biết được một sự việc rất lúng túng.
Quảng Thừa Sơn nhà mình, không có Thái Âm Chi Nữ.
Quảng Thừa Sơn không có nữ đệ từ mang Thái Âm Chi Thể, đương nhiên cũng không cách nào tham dự cạnh tranh Thái Âm Quan Miện.
Nhưng không có nghĩa là Thái Âm Quan Miện rơi vào nhà nào, liền không liên quan gì với Quảng Thừa Sơn.
Giữa các đại Thánh Địa, quan hệ cũng có tốt có xấu.
Vừa vặn, Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông, thuộc về hai nhà không cách nào hoà thuận.
Chính mình không chiếm được Thái Âm Quan Miện, vì để an toàn, tốt nhất đối phương cũng đừng có được.
Cho nên, tuy rằng cùng Mạnh Uyển không có ân oán cá nhân gì, nhưng chuyện này liên quan đến đấu tranh của tầng thứ cao hơn, đương nhiên Yến Triệu Ca sẽ không khinh thường.
Tầm mắt của Yến Triệu Ca nhìn lại, chỉ thấy hàn đàm bên kia, bởi vì sự rung chuyển lúc trước, đã có xu thế sập xuống.
Vách đá bên cạnh hàn đàm, đã vỡ nát tan tành và lún xuống, thông với sông ngầm khác, bốn phía dòng chảy trong hàn đàm bắt đầu khởi động.
Diệp Cảnh bị dòng chảy cuốn đi, tuỳ thời sẽ rơi vào sông ngầm.
Thấy hắn có thể gặp nạn, lông mi thanh tú của Mạnh Uyển cau lại, muốn xuất thủ cứu viện, nhưng thân thể của nàng lúc này lại bị Băng Long Cốt Hồn hút vào, không cách nào di động.
Cổ tay của Mạnh Uyển run lên, thúc giục Cương khí, một cái trường lăng (tấm lụa dài), giống như trường thương bằng tinh thép đâm rách dòng nước chảy xiếc, đưa tới trước mặt Diệp Cảnh.
Diệp Cảnh liền vội vàng nắm lấy trường lăng màu trắng, tiếp xúc với Cương khí của Mạnh Uyển, tinh thần của Diệp Cảnh hơi hoảng hốt.
Tinh thần của hắn cũng cùng Băng Long Cốt Hồn có chút liên kết.
Sau đó, khuôn mặt của Yến Triệu Ca xuất hiện trước mắt của hắn.
Hai mắt của Diệp Cảnh liền xung huyết.
- Yến Triệu Ca! ! !
Đồ văn hoả diễm trên người hắn, trong nháy mắt trở nên càng thêm cuồng loạn, chợt bắt đầu lan tràn điên cuồng, trải rộng toàn thân.
Mạnh Uyển thấy hàn đàm sẽ lún xuống triệt để, đối diện lại có Yến Triệu Ca đang tranh đoạt, Diệp Cảnh trợ giúp bên mình có trạng thái bất ổn, không khỏi thầm than một tiếng.
Nàng quyết định thật nhanh, nghịch chuyển công pháp, cố nén xung động muốn phun máu, gắng gượng cắt đứt liên hệ của mình cùng Băng Long Cốt Hồn, chuẩn bị thoát thân, trước tiên đi ra hàn đàm rồi hãy nói.
Vành mắt của Diệp Cảnh muốn nứt ra, tức giận cùng oán khí, đều hóa thành hận ý ngập trời:
"Ta đi tới chỗ nào, ngươi sẽ đuổi tới chỗ đó, muốn đem ta đuổi tận giết tuyệt sao?"
"Ta cho ngươi biết, không dễ dàng như vậy đâu!"
"Tên cẩu tặc ngươi ba lần bốn lượt muốn hại ta, thù này hận này, không đội trời chung!"
Yến Triệu Ca nhìn Diệp Cảnh, hơi cười nhạt:
"Tiểu tử, ngươi rất may mắn vì ta không ở trong hàn đàm cùng với ngươi."
"Mạnh Uyển phản ứng rất nhanh, trực tiếp cắt liên hệ rồi trốn, bằng không ta trực tiếp phái người tới hàn đàm ngăn chặn các ngươi."
"Bất quá, ngươi cho rằng như thế vậy, ta liền không có biện pháp nào thu thập ngươi sao?"
"Trước tiên trả cho ta một chút lợi tức đi."
Hai tay của Yến Triệu Ca đặt tại long cốt vĩ bỗng nhiên thu hồi, sau đó vỗ một chưởng vào thiết bài đang cắm trong khớp xương!