Vu Nguyệt Nguyệt cũng không nói thêm nữa, dè dặt trèo lên giường của Phương Vũ.
Đây chính là giường của anh Phương Vũ à, phía trên vẫn còn hơi ấm, anh ấy vừa mới nằm ở đây sao! Nằm trên giường nhìn Phương Vũ đang ngồi trước bàn sách xem một chồng các phương thuốc, Vu Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Mình vậy mà lại thật sự đang nằm trên giường của anh Phương Vũ! Anh Phương Vũ đang xem gì vậy?Làm thế nào mà anh Phương Vũ có thể đánh nhau như vậy chứ? Hai tên đàn ông vừa rồi hung dữ như vậy, anh Phương Vũ vậy mà lại hai nháy đã ném bọn họ ra ngoài rồi! thật là ngầu quá đi.
Tâm hồn thiếu nữ Vu Nguyệt Nguyệt nghĩ ngợi lung tung, chưa được bao lâu thì cơn buồn ngủ đã ập đến, ngủ say mất.
Ngày thứ hai, Phương Vũ đến trường trung học Giang Hải.
Thực ra mấy nghìn năm nay, cậu đã đi học rất nhiều lần rồi.
Nhưng không có cách nào khác, đã muốn sống tiếp cậu phải sống giống như một người bình thường.
Phương Vũ người đã từng nếm trải qua vô số ngành nghề, vẫn có cảm giác đi học là thú vị nhất, thoải mái nhất.
Quay trở lại giảng đường lớp 12-2, Phương Vũ ngồi vào chỗ ở vị trí góc lớp.
Trong lớp, cậu chỉ là một học sinh cô độc thấp bé, không có bạn bè, không hề đáng được để mắt đến.
Cậu dám đảm bảo, trong nhất ít nhất có hơn phân nửa người đến cả tên của cậu cũng không rõ.
“Nghe nói hoa khôi trường Đường Tiểu Nhu của lớp chọn bên cạnh muốn chuyển vào lớp của bọn mình, có phải là thật không?”“Đúng vậy, lớp trưởng có nghe lén được Đường Tiểu Nhu nói chuyện với chủ nhiệm lớp chúng ta ở văn phòng, nội dung chính là cô ấy yêu cầu chuyền vào lớp chúng ta.
”“Mẹ kiếp, tình huống gì đây? Đây đúng là nữ thần a! Sao cô ấy lại muốn chuyển vào lớp chúng ta chứ? Chẳng lẽ cô ấy nhìn trúng nam sinh nào ở đây của lớp chúng ta rồi?"Tiếng bàn luận của những người này Phương Vũ đều nghe thấy, nhưng cậu chỉ cảm thấy ồn ào.
“Này, Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu sắp chuyển vào lớp chúng ta kìa, sao cậu không có chút gì gọi là hào hứng hết vậy?” Tên mập ngồi cùng bàn Lưu Đống chọc chọc vào cánh tay của Phương Vũ mà hỏi.
“Tôi không biết cô ấy là ai, sao phải hào hứng chứ?" Phương Vũ trả lời lại.
“Chết tiệt thật, Đường Tiểu Nhu mà cậu chưa từng nghe qua sao? Cô ấy là thiên kim của Đường gia Giang Nam đó, gia thế hiển hách thì không cần phải nói rồi, mấu chốt là gương mặt của cô xinh đẹp giống như một thiên thần vậy, không hổ danh là nhân vật đẳng cấp nữ thần, hoa khôi trường của Trung học Giang Hải chúng ta!" Tên mập họ Lưu hào hứng nói.
Đường gia Giang Nam? Hình như nghe qua ở đâu đó rồi.
Nhung Phương Vũ chỉ thốt lên một tiếng nh”, rồi nằm dài ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cả đêm không ngủ, có chút buồn ngủ rồi.
Thấy Phương Vũ không chút hứng thú, Lưu mập cũng không tiếp tục nói với cậu nữa.
Tiếng chuông vào học reo lên, mọi người trở lại chỗ ngồi, ngồi ngăn ngắn nghiêm chỉnh, đợi hoa khôi trường đến.
Quả nhiên, chủ nhiệm lớp Hoàng Hải dẫn theo một nữ sinh bước vào lớp.
Nữ sinh này mặc đồng phục trường, buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt không thoa phấn những làn da vẫn trắng sáng như tuyết, xinh đẹp không tỳ vết.
Các đường nét trên gương mặt của cô ấy vô cùng xinh đẹp, với đôi mắt sáng chói tựa như những ngôi sao, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi hồng hào.
Cũng là mặc đồng phục trường giống như bao người, nhưng cô gái này lại mang đến cảm giác giống như tiên nữ xuất trần vậy.
Đây chính là hoa khôi trường, chính là nữ thần.
Trong lớp bất luận là nam sinh hay nữ sinh, hầu như ai nấy cũng đều trầm trồ cả.
“Bắt đầu từ hôm nay, bạn học Đường Tiểu Nhu sẽ chuyển vào lớp 12-2 của chúng ta, cùng học tập với các bạn lớp 12-2 chúng ta.
Hãy nhiệt liệt hoan nghênh bạn học Đường Tiểu Nhu của chúng ta nào!" Chủ nhiệm lớp Hoàng Hải biểu hiện sự kính trọng nói.
Học sinh trong lớp đều vỗ tay, làm ồn khiến cho Phương Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi phải ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu lên, Phương Vũ nhìn thấy Đường Tiểu Nhu đang đứng trên bục giảng.
Hửm? Vậy mà lại là cô ta?Phương Vũ lập tức hiểu rõ tại sao Đường Tiểu Nhu lại muốn chuyển đến lớp này.
Chết tiệt! Phiền phúc đến rồi.
Đường Tiểu Nhu cũng đang tìm kiếm Phương Vũ trong lớp, sau khi nhìn thấy Phương Vũ ở góc lớp, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lên.
Phương Vũ, cậu ta quả nhiên ở đây!“Thưa thầy, em muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy.
" Đường Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Phương Vũ mở lời.
.