Thành chủ Lý Phương thật sự hơi kinh ngạc sững sốt!
Chàng trai à, ta chỉ không muốn ngươi khiến ta thất vọng mà thôi, nhưng... Thật không ngờ ngươi ưu tú đến thế, hung dữ như vậy.
Ta làm quan nhiều năm như vậy, loại thiếu niên ác độc như Thẩm Lãng nhà ngươi thật đúng là lần đầu tiên gặp.
Vừa ra tay, chính là muốn cắt đứt đường sống kẻ khác.
Mà Thẩm Lãng hướng đám người Uông Thế Minh nói:
- Các ngươi thấy rõ chưa? Đây là đại án mưu phản, đám đồ ngu các ngươi còn phải chịu tiếng xấu thay cho người khác à? Các ngươi những tưởng sau khi đày đến đảo Nam Sơn sẽ có người đưa tiền cho các ngươi sao. Đừng ngây thơ...
Thẩm Lãng cười nói:
- Các ngươi còn chưa tới đảo Nam Sơn, cũng sẽ bị giết người diệt khẩu.
- Sau khi các ngươi chết, cha mẹ già yếu phải làm sao?
- Người vợ trẻ trung quyến rũ ở nhà phải làm sao? Em gái xinh đẹp trong nhà làm sao bây giờ?
- Ngày hôm nay kết cục của tiểu Hồng ở Lệ Xuân viện lẽ nào các ngươi không có thấy rõ ràng ư? Từ thắt lưng trở xuống đều phải liệt sao!
Chúc Văn Hoa thật muốn bùng nổ cơn giận.
Thẩm Lãng, ta... ta đ*t mẹ ngươi a.
Ngươi ngậm máu phun người, cũng phải có mức độ chứ.
Thế nhưng ba người Uông Thế Minh cũng hiển nhiên bị thuyết âm mưu của Thẩm Lãng làm cho sợ hãi.
Trong đó có một con chó săn cuối cùng nhịn không được, lớn tiếng nói:
- Là công tử Chúc Văn Hoa đấy, hắn dùng tiền mướn chúng ta tới đốt Xuân Sắc phường. Chúng ta thật không biết bên trong là 《 Chiếu Thư Tân Chính 》, hắn nói cho chúng ta biết, gói sách kia là của Thẩm lãng.
- Thẩm gia, sách của ngươi ta ngày hôm nay vừa đọc qua, viết thật sự quá hay, ta là người hâm mộ ngài, nghìn vạn lần đừng làm tổn thương người một nhà.
- Đúng, đúng, Thẩm công tử, sách của ngài ta cũng mua mà, hơn nữa còn mua hai bản, bởi vì ta mới vừa túm được ở học đường liền phát hiện mấy bức tranh minh hoạ bên trong bị người ta cắt mất, không có biện pháp nào khác, ta phải đi mua một quyển khác.
- Chính là người cùng phe mà, nghìn vạn lần đừng ngộ thương nhé.
Lần này đến Thẩm Lãng còn phải ngạc nhiên.
Ta đã cho rằng mình đã vô sỉ có đẳng cấp, ai ngờ đám học trò não tàn này còn vô sỉ đến nước này kia chứ?
Nhưng mà, chỉ cần sẵn lòng chỉ chứng ra Chúc Văn Hoa là tốt rồi.
- Các ngươi xác định là Chúc Văn Hoa sai khiến các ngươi qua đây đốt cháy《 Chiếu Thư Tân Chính 》của quốc quân? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Đúng, đúng. - Một con chó săn nói:
- Chính là Chúc Văn Hoa.
Thẩm Lãng nói:
- Ngày thường, có phải hắn ta rất bất mãn với tân chính hay không? Dù sao nhà hắn cũng vừa mất đất phong và binh quyền mà?
Mấy con chó săn kinh ngạc, không có nghe Chúc Văn Hoa nói qua mà.
Mắt Thẩm Lãng trở nên lạnh lẽo.
Mấy con chó săn ra sức gật đầu lia lịa:
- Đúng, đúng, bình thường Chúc Văn Hoa rất có bất mãn với tân chính.
- Trơ tráo, trơ tráo cực kỳ... - Chúc Văn Hoa chỉ vào mấy con chó săn này, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Bình thường các ngươi ăn của ta, uống của ta, ngoan ngoãn như con cừu vậy.
Bây giờ, cũng dám nói xấu ta? Cũng dám cắn trả ta một cái?
Thẩm Lãng nói:
- Thành chủ đại nhân, bây giờ nhân chứng vật chứng ở đây, có thể định án.
Thành chủ Lý Phương tức khắc không nói gì, hướng Thẩm Lãng vẫy tay nói:
- Thẩm cô gia, ngài qua đây!
Ta đi tới hả? Vậy không được.
Bản thân ta rất sĩ diện, ta chính là cô gia phủ Bá Tước Huyền Vũ, ngươi muốn biểu ta qua sao?
Thẩm Lãng đứng vững bất động.
Thành chủ Lý Phương bất đắc dĩ cười, tiếp đó hướng Thẩm Lãng đi tới.
- Thẩm Lãng cô gia, ngài và ta xem như là bạn tri kỷ nửa ngày. - Thành chủ Lý Phương nói:
- Quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của ngài rõ ràng hay tuyệt, nó sẽ trở thành thứ gối đầu giường của ta, ta sẽ đọc mười lần, hai mươi lần rồi mới ngủ.
Thẩm Lãng liếc mắt nhìn vị thành chủ đại nhân này, rất gầy đó.
Đọc mười lần hai mươi lần, thân thể ông chịu được sao?
Nhưng mà, hắn không có mở miệng.
Bởi vì hắn biết kế tiếp Thành chủ Lý Phương muốn nói gì, nếu là hắn mở miệng trước, liền mất đi một chút quyền chủ động.
Thành chủ Lý Phương tiếp tục nói:
- Tập hai chừng nào ra mắt vậy? Thật sự lòng ta nôn nao khó nhịn nổi.
Thẩm Lãng lộ ra nụ cười tươi không thể bắt bẻ.
Thành chủ Lý Phương càng không biết nói gì, tên tiểu bạch kiểm trước mắt này thực sự so với trong tưởng tượng càng thêm gian trá giảo hoạt, thật không hỗ danh là kẻ viết ra 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Thành chủ Lý Phương nói:
- Ở đây ta cần phải xin lỗi Thẩm công tử trước, bởi vì ta quả thực có thể ngăn cản Chúc Văn Hoa đem người gây rối tới đốt sách của ngài. Thế nhưng ta thực sự vô cùng muốn biết, một người có thể viết ra kỳ thư như thế có bản lĩnh cỡ nào? Nếu là ngay cả nguy cơ nho nhỏ này đều không giải quyết được, vậy đã làm cho ta quá thất vọng.
- Nhưng cục diện trước mắt này, ta còn thật sự không ngờ tới. - Thành chủ Lý Phương thở dài nói.
Ông ta nói thật.
Chúc Văn Hoa chẳng qua là muốn tới đốt sách của Thẩm lãng, kết quả Thẩm Lãng trở tay một cái tát sẽ phải đưa gã đập chết, hơn nữa còn phải dính dáng cả gia tộc của gã.
Ý muốn trả đũa cùng lực báo thù này, thật tình là có chút dọa người.
Thẩm Lãng nói:
- Thành chủ Lý Phương, ngài nghĩ sai rồi. Chúc Văn Hoa đốt không phải của sách của ta, hắn đốt là quốc quân 《 Chiếu Thư Tân Chính 》, tội này là mưu phản, ta chỉ là tình cờ khuấy tinh dầu, đến lúc ngửi mới phát hiện đó là mùi hoa hồng mà thôi, việc này cùng ta hoàn toàn không có quan hệ gì cả.
Thẩm Lãng vẫn một mực chắc chắn, Chúc Văn Hoa kích động học trò chống lại tân chính, ý đồ mưu phản.
Thành chủ Lý Phương bất đắc dĩ nói:
- Thẩm cô gia, ta biết... ngài muốn giết chết tên Chúc Văn Hoa kia, thậm chí muốn đem gia tộc họ Chúc kéo xuống nước. Thế nhưng... không được.
Thẩm Lãng không để ý đến.
Thành chủ Lý Phương tức khắc đem lời nói diễn giải ra thêm một chút:
- Tử tước Lan Sơn Chúc Lan Đình vừa giao ra đất phong cùng binh quyền, được quốc quân khen ngợi là tấm gương cho quý tộc, lúc này mới chưa được bao lâu. Nếu như Chúc Văn Hoa gây ra sự việc chống lại tân chính sẽ chẳng khác nào tát vào mặt quốc quân. Nếu quốc quân thực sự giáng tội Tử tước phủ Lan Sơn, ngươi biết phải có hậu quả gì không hả?
Hậu quả gì?
Đương nhiên là đông đảo quý tộc lâu đời một người làm quan cả họ được nhờ thôi.
Dưới cái nhìn của mọi người, Tử tước Lan Sơn Chúc Lan Đình giao ra đất phong cùng binh quyền, vẫn bị quốc quân giết chết.
Cho nên, mọi người sẽ chống đối đến cùng, nghìn vạn lần không thể giao ra binh quyền cùng đất phong.
Thành chủ Lý Phương nói:
- Cho nên đừng nói Chúc Văn Hoa là bị ngài hãm hại, dù cho hắn thực sự sinh lòng oán hận, âm thầm chống lại tân chính, tối đa cũng chính là để Tử tước Lan Sơn giam lỏng hắn ta mà thôi, không có khả năng thực sự nghiêm phạt hắn.
Những thứ này Thẩm Lãng đương nhiên biết.
Khi Chúc Lan Đình giao ra đất phong cùng binh quyền, biến thành tấm gương cho các quý tộc lâu đời thì ông ta đã có bùa hộ mạng chính trị.
Nói trắng ra là, chỉ cần ông ta không thực sự làm phản, quốc quân là tuyệt đối không có khả năng trừng trị.
Bởi vì, tân chính còn chưa có thành công, binh quyền cùng đất phong trong tay đông đảo quý tộc lâu đời còn chưa có giao hết ra tất cả.
Chúc Lan Đình chính là con cờ phía bên quốc quân.
Lý Phương nói:
- Cho nên Thẩm công tử, ngài muốn đem tội danh ý đồ mưu phản đổ lên đầu Chúc Văn Hoa không được đâu, ta căn bản cũng không dám nhận chuyện này, càng không thể nào bắt Chúc Văn Hoa, nếu không sẽ để quốc quân khó xử, sẽ phạm vào sai lầm chính trị to lớn.
- Cho nên, Thẩm công tử, ngài hãy thu thần thông đi! Ta thực sự không làm gì được Chúc Văn Hoa.
Thẩm Lãng nhếch miệng cười nói:
- Ta đương nhiên biết điểm này, cho nên đại nhân cứ đứng bên cạnh xem cuộc vui đi. Nếu như ngài không muốn bị Tử tước Chúc Lan Đình ngăn chặn danh tiếng, kế tiếp ngài và ta chỉ cần phối hợp cho tốt là được.
Thành chủ Lý Phươngnói:
- Rao giá trên trời, trả tiền ngay dưới đất (*) ấy à?
(*Mạn thiên yếu giới, tọa địa hoàn tiễn: Trong các cuộc đàm phán kinh doanh, người bán bắt đầu ra giá cao nhưng người mua trả giá thấp. Nghĩa là: giá chào bán đang vượt nóc nhà, nhưng giá đấu thầu lại thấp xuống)
Thẩm Lãng lộ ra nụ cười tuấn mỹ không thể chê vào đâu được.
Thành chủ Lý Phương sợ hãi.
Trên thế giới này có nam hồ ly tinh ư? Chắc là có rồi! Bằng không thì vì sao mình lại có chút tâm thần chập chờn thế?
...
Lúc này, Chúc Văn Hoa cũng hơi tĩnh táo lại.
Gã cũng nhanh chóng sáng tỏ ra vấn đề, Thẩm Lãng muốn đẩy tội danh mưu phản lên đầu gã cũng không có khả năng thành công.
Từ thời điểm gia tộc họ Chúc giao ra đất phong cùng binh quyền trở đi, cả nhà của gã đều có kim bài miễn tử.
Chỉ cần không phải thực sự tìm đường chết, đều không có việc gì.
- Thẩm Lãng, ngươi quả thực xảo quyệt như quỷ. - Chúc Văn Hoa cười lạnh nói:
- Nhưng ngươi cuối cùng xuất thân thấp hèn, căn bản không hiểu được chính trị tầng lớp cao, ngươi muốn đem tội danh chống lại tân chính vu oan đến trên đầu của ta, căn bản là hành vi rất ấu trĩ. Đừng nói ta là bị oan, dù cho ta thực sự đã làm ra việc đó. Thành chủ Lý Phương cùng các đại nhân khác cũng sẽ ra sức phủ định điểm này, thay ta giấu tất cả tội danh.
- Ngươi kẻ hèn Thẩm Lãng kia, căn bản là không cách nàolàm gì được ta cả, không thể gây thương tổn được ta một cọng tóc gáy.
- Bởi vì ta gia tộc họ Chúc đã hoàn toàn đứng ở phía quốc quân bên này, làm sao có thể xảy ra chuyện được?
- Thẩm Lãng à, loại người thấp hèn như ngươi vốn chẳng hiểu vì về lực lượng chính trị cả.
Thẩm Lãng thản nhiên liếc Chúc Văn Hoa một cái, ngay cả một chút ý muốn trả lời cũng không có.
Điều này giống như một ván cờ, nếu như ngươi muốn đến bước tiếp theo, thậm chí phía sau hai bước, ba bước, hãy để đối phương bước vào tình thế đắc ý tự mãn đi.
- Ngu xuẩn, ngươi cái gì cũng đều không hiểu, ngươi căn bản không biết mình kế tiếp sẽ gặp cái gì. - Thẩm Lãng chả buồn nói tiếp.
Ánh mắt của hắn nhìn phía Chúc Văn Hoa giống như một tên thiểu năng.
- Ta hơi mệt, chờ phụ thân ngươi tới nơi rồi hãy nói. - Thẩm Lãng ngoắc nói:
- Bay đâu, lấy cho ta một cái ghế nằm.
Tức khắc, hai võ sĩ phủ Bá Tước Huyền Vũ mang ra tới một cái ghế nằm, Thẩm Lãng thong thả ung dung mà nằm ở phía trên.
- Ha ha ha... - Chúc Văn Hoa cười to nói:
- Còn muốn để phụ thân ta tới gặp nhà ngươi ấy hả? Ngươi cho ngươi là ai vậy? Ngươi chẳng qua là một tên ở rể nhỏ nhoi ở phủ Bá Tước Huyền Vũ mà thôi, so với địa vị người hầu cao một chút mà thôi. Đừng nói là ngươi, coi như là thế tử Kim Mộc Thông tới nơi, cũng không có tư cách để cha ta tới gặp hắn.
Nhưng mà vào lúc này.
Trên đường phố vang lên một trận tiếng vó ngựa.
Một người đàn ông trung niên oai hùng, mang theo mười mấy người võ sĩ chạy như bay tới.
Đúng là kẻ thù chung của quý tộc lâu đời, Tử tước Lan Sơn Chúc Lan Đình.
- Phụ thân, sao phụ thân lại tới đây? - Chúc Văn Hoa kinh ngạc.
Thành chủ Lý Phương tiến lên, khom lưng chắp tay nói:
- Bái kiến Tử tước đại nhân.
Chúc Lan Đình thoáng chắp tay, thái độ khá kiêu căng.
Tuy rằng tước vị ông ta so với Bá Tước Huyền Vũ thấp một cấp, nhưng đã đứng ở bên cạnh quốc quân, xem như là một ngọn cờ phe quý tộc.
Cho nên, lúc này có chút coi khinh với thành chủ Lan Sơn cũng là bình thường.
- Thẩm Lãng hiền chất (*cháu ngoan)? - Tử tước Chúc Lan Đình lộ ra nụ cười nhiệt tình:
- Lúc đại hôn của con thì ta quá bận nên không thể kịp dự hôn lễ, lấy tư cách là láng giềng suốt mấy trăm năm, thật sự là thất lễ rồi.
Tiếp đó Tử tước Chúc Lan Đình dang hai cánh tay về phía Thẩm Lãng, muốn tiến hành lễ nghi giữa quý tộc, cầm tay lẫn nhau rồi hơi ôm tí cho thân mật.
Nhưng mà.
Thẩm Lãng lười biếng nằm trên ghế dựa, quay lưng lại, thản nhiên nói:
- Tử tước Chúc Lan Đình, ta và ngài không quen, đừng giả bộ bày ra vẻ quan hệ tốt lắm đấy.