Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 8: Biểu hiện kinh ngạc




Dịch giả: Nham Tặc

Thẩm Lãng nói:

- Cha mẹ, con đi lên núi hái chút thảo dược về.

- Đại Lang, mẹ cùng đi với con, trên núi có dã thú, hơn nữa con có thể lạc đường đấy. – Mẫu thân liền vọt ra.

Bà hoàn toàn đem Thẩm Lãng trở thành thằng nhóc, liền không nỡ để hắn lên núi một mình.

- Mẹ ở nhà bắc nồi nước sôi đi, tìm một con dao nhỏ mài cho sắc bén chút, chuẩn bị thêm mấy cây kim to dài, vài cuộn vải bông nhúng vào trong nước sôi. - Thẩm Lãng nói chuyện rất nhanh, lại dặn dò mẹ hắn rõ ràng rành mạch.

Mẹ hắn kinh ngạc, rồi bà cũng không hỏi han gì thêm, gật đầu bảo:

- Được.

Đối với bà mà nói, con trai trở nên lanh lợi, mỗi câu hắn nói đều giống như thánh chỉ vậy.

Thẩm Lãng mang cái giỏ trúc cùng xách cái xẻng nhỏ, rời nhà lên núi, thuộc hạ kiêm con nuôi Điền Hoành chính là hai gã Thập Tam, Thập Tứ lẽo đẽo theo sau không rời một bước.

Chưa bắt được tiền thì bọn hắn còn phải theo dõi Thẩm Lãng, chỉ cần thời gian vừa đến liền giết hắn.

...

Thẩm Lãng hơi lo lắng, không biết cây cối của thế giới này có khác biệt gì không, kết quả hắn lo lắng quá nhiều, mặc dù có rất nhiều thực vật hắn không nhận biết, nhưng vẫn có đại đa số cây cối giống hệt như cũ.

Thảo dược hạ sốt là nhiều nhất, sau núi nhà Thẩm Lãng rừng cây um tùm tươi tốt.

Chỉ hơn một tiếng, hắn liền hái được rất nhiều lá tía tô, kim ngân, bồ công anh, những thứ này đều có thể dùng để hạ sốt.

Chỉ tiếc nơi đây không giáp sa mạc khô ráo, cũng chả phải thảo nguyên, nên không thấy cam thảo. Nhưng có một niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn chính là hắn ta đào được Bản Lam Căn. (*rễ Bản Lam là rễ của cây Tùng Lam, lá của nó được gọi là lá Đại Thanh, cả hai đều được dùng để làm thuốc)

Ở Trái Đất hiện đại rễ Bản Lam đều được ca tụng là thần dược vạn năng, kế tiếp Thẩm Lãng lại hì hụi đào bới mười mấy loại thuốc bắc, có cầm máu, các loại giảm sốt chứa đầy giỏ trúc. Đáng tiếc không tìm được Mạn Đà La (*tên khác Cà Độc Dược/Túy Tiên Đào), cho nên không cách nào điều chế thành thuốc tê.

Trời vừa chạng vạng, Thẩm Lãng đã gặt hái thành công, mẹ của hắn đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.

Thẩm Lãng dùng tầm nhìn X quang chụp kiểm tra cẩn thận chỗ gãy chân của đệ đệ, may mắn chính là vết gãy không tạo ra góc nhọn nên không đâm vào gây tổn thương những mạch máu quan trọng.

Mẹ đã mài sắc dao nhỏ, bỏ vào nước sôi nấu qua.

Thẩm Lãng nhẹ nhàng cắt một vết ngay chỗ em trai gãy chân, thứ nhất để máu bầm chảy ra, thứ hai để nối xương chính xác hơn.

Đáng tiếc điều kiện nơi này thực sự quá đơn sơ, không cách nào bắt đinh thép. Sau khi đem chỗ gãy xương chỉnh chuẩn xác xong, Thẩm Lãng dùng chỉ được đun sôi khử trùng khâu lại vết thương, dầm nát đống cây thuốc Đông y bôi lên miệng vết thương, sau đó dùng ba cây gậy gỗ được gọt cho trơn láng cùng vải đã tiệt trùng quấn vòng này đến vòng khác rồi cột chắc, cố định chắc chỗ gãy xương, do không có thạch cao nên hắn chỉ có thể dùng gậy gỗ.

- Kế tiếp cái chân này không được xuống đất, tốt nhất đừng cử động nó, hai tháng sau là lành lặn. - Thẩm Lãng dặn.

Miễn cưỡng coi đây là một ca phẫu thuật nhỏ, từ đầu tới cuối cũng chỉ tốn không đến 1 tiếng. Mặc dù đệ đệ đau đến đầu đầy mồ hôi, nhưng gã cố gắng cắn một khúc gỗ, không dám la lên.

Suốt quá trình cha mẹ hoàn toàn ngừng thở, nhìn màn này không thể tin nổi, đừng nói là mở miệng, thậm chí chẳng dám thở mạnh.

Điều này thật là khiến người ta ngạc nhiên, từ lúc Thẩm Lãng trở về, không những không còn ngu dốt, lại trở nên lợi hại như vậy.

Vừa rồi cha hắn thấy rất rõ ràng, động tác của Thẩm Lãng nhanh mà quyết đoán, ánh mắt kiên nghị, cùng lúc trước hoàn toàn tưởng như hai người ấy.

Đệ đệ ném đi khúc gỗ trong miệng, kinh ngạc hướng Thẩm Lãng nói:

- Ca ca thật thần kỳ đó! Đệ gãy chân không chỉ không sưng lên, mà cũng chẳng đau vậy nữa. Đệ đã thấy rất nhiều đại phu trị gãy chân, không ai giống ca vừa nhanh mà lợi hại như thế!

Dẫu cho đệ đệ Thẩm Kiến là tấm bia đỡ đạn trong đám lưu manh, thế nhưng ở chuyện gãy tay gãy chân này coi như có kiến thức rộng rãi, Thẩm Lãng lộ ra chiêu thức ấy quả thật làm cho người bất ngờ, bất kể là thủ nghệ hay phương pháp đều vượt xa những đại phu thông thường chữa trị.

Quan trọng nhất là Thẩm Lãng trước kia hoàn toàn là tên phế vật ngu ngốc, hôm nay thế nào lại biến hóa lớn như vậy, tay nghề lợi hại như vậy học ở nơi nào nhỉ?

Người nhà hắn thật vừa mừng vừa sợ.

Kế tiếp Thẩm Lãng điều trị cho cha hắn, đầu tiên là dẫn lưu máu cục trong phổi ra ngoài, bằng không thương thế phải càng ngày càng nghiêm trọng.

Loại máu cục này dẫn lưu khó khăn nhất chính là phải biết những vết sưng tấy nằm ở chỗ nào. Chúng nó ở bên trong phổi, nhìn bề ngoài bằng mắt thường hoàn toàn không ra nổi, đối với bác sĩ thế giới này mà nói cơ hồ là bó tay.

Thế nhưng đối với Thẩm Lãng chẳng tốn nhiêu sức hết, mắt hắn quét X quang dễ dàng phán đoán đâu chính xác là nơi máu cục và dịch tràn ra.

Mẹ hắn đã mài sẵn kim rồi, đường kính khoảng chừng 3 li, chuyên dùng để vá da thú, đặt trong nước sôi tiệt trùng, Thẩm Lãng quyết đoán chính xác mà đâm vào phổi đồng thời rút ra, sau đó dùng một nhánh cây đâm vào vết thương.

Loại thực vật này có đường kính thân cũng hai ba li, rỗng ruột, hơn nữa cũng đủ cứng, vừa đủ để có thể dẫn máu đông chảy ra.

Cứ thế, Thẩm Lãng ở phổi cha hắn mở mấy lỗ nhỏ, tiếp đó hút từng chút một các khối máu tụ ra ngoài.

Ước chừng hơn một giờ sau, rút ra phần lớn các khối máu tụ và dịch trong phổi ra ngoài, còn một số ít cũng không cần vội, dựa vào khả năng hồi phục của cơ thể là có thể dần dần hấp thu.

Trải qua sự chữa trị của Thẩm Lãng, hiệu quả hoàn toàn là dựng sào thấy bóng.

Cha vẫn ho khan như cũ, thế nhưng hít thở lại thoải mái rất nhiều. Lúc trước dù hắn cố gắng hít thở đều đặn nhưng cảm giác không đủ không khí, mỗi lần hít thở, phổi dường như đau đớn muốn vỡ, cái loại cảm giác này thực có chút sống không bằng chết.

Bây giờ, hít thở đã không quá phí sức, ngực cũng không cảm giác tắc nghẽn, loại cảm xúc thiệt thoải mái rồi.

Thật không ngờ đến, con trai thoáng thi triển bản lĩnh, lại có kỳ hiệu như thế, y thuật này cũng thật cao siêu.

Đều nói ba ngày không gặp sẽ phải lau mắt mà nhìn, con trai cưng mới ba tháng không gặp, lại có bản lãnh bực này?

- Giờ cha thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn, con ta thật là lợi hại. - Trong lời nói của phụ thân hết sức kiêu ngạo.

Mẫu thân trầm trồ nhìn Thẩm Lãng, thực sự không thể tin được con bà trở nên thông minh và lợi hại như vậy.

- Bà nó đừng hỏi, Đại Lang lúc trước cũng không ngốc, chẳng qua là đại trí giả ngu mà thôi. – Rồi ông trực tiếp ngăn cản bà mẹ dò hỏi, bảo:

- Đại lang biến thành thế này, chúng ta vui vẻ cũng không kịp, cần gì phải phá tan sa oa để hỏi?

Mẫu thân gật đầu lia lịa nói:

- Đúng, đúng, dù sao con mình cũng đã trở về, ông trời thực phù hộ. Đại Lang có bản lãnh như vậy, chúng ta cũng không lấy Lưu quả phụ, vậy mở y quán kiếm được tiền rồi, đến con gái của thôn trưởng đều có thể cưới.

Sau đó, cha mẹ cùng em trai đối với Thẩm Lãng biến hóa nửa chữ không đề cập tới, cũng chỉ vui vẻ.

- Con ta ắt hẳn đói bụng, mẹ đi lấy cơm cho con ăn nhé. – Mẹ hắn hào hứng đi vào nhà bếp.

Mẹ hắn hiền lành tay chân nhanh nhẹn, không đến nửa giờ thì cơm nước cũng đã bưng lên bàn, ba chén cháo, một chén cơm lớn, một dĩa rau dại, một dĩa bắp cải, dĩa thịt khô và dưa leo.

Do cha cùng em trai nằm ở trên giường dưỡng thương bất tiện, cho nên bàn ăn liền đặt giữa hai cái giường.

Thẩm Lãng vẫn ăn cơm trắng, cha, mẹ, đệ đệ ăn cháo bắp.

Thẩm Lãng muốn đem cơm chia cho phụ thân và đệ đệ, kết quả bị ba người quả quyết từ chối.

- Con à con đang tuổi lớn, ăn cơm trắng đi, cháo bắp con ăn không vô đâu. - Cha nói như đinh đóng cột:

- Con không ăn cơm, cha cùng em trai con cũng sẽ không ăn.

- Đúng, tuyệt đối không ăn. - Đệ đệ Thẩm Kiến nằm bên giường nói.

- Con ăn thịt đi... - Mẹ gắp vài miếng thịt khô bỏ vào chén của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng đương nhiên muốn để phụ thân và đệ đệ ăn, nhưng hắn biết bọn họ tuyệt đối không đụng. Hơn nữa bọn họ xem Thẩm Lãng ăn thịt, trong lòng ngược lại càng thêm hạnh phúc.

Ôi chao! Rõ ràng bất công đến cực hạn.

Dù cho phụ thân và đệ đệ bị thương dưỡng bệnh, dẫu cho thân mình Thẩm Lãng khỏe mạnh, người một nhà cũng đem tốt nhất cơm nước cho mình hắn ăn.

Sau khi cơm nước xong, Thẩm Lãng nấu thuốc, rồi đem khác nhau cho phụ thân và đệ đệ uống.

Đệ đệ gãy xương, cần uống canh xương, nằm khoảng hai tháng là khỏi.

Tuy rằng tụ máu phổi và tràn dịch màng phổi của cha đã được dẫn ra, tạm thời không nguy hiểm tánh mạng, nhưng nhiều lắm chỉ có thể xem như trị một nửa. Tiếp đó còn phải tiếp tục giảm sốt, còn phải bổ phổi, bổ dưỡng thân thể, những dược vật này là không đào được trên núi, cần phải dùng tiền mua.

- Đại Lang, rửa chân. - Mẹ hắn bưng nước ấm lại, trực tiếp ngồi xổm xuống rửa chân cho Thẩm Lãng, toàn bộ quá trình tự nhiên thuần thục, thực hiển nhiên qua mười mấy năm đều là mẹ Thẩm Lãng rửa chân cho hắn.

- Để con tự làm, con tự làm.

Nhưng Thẩm Lãng tuyệt đối không dám để mẹ rửa chân, vậy quá bất hiếu đi.

Ngược lại mẹ hắn hơi đau khổ, nói:

- Đại Lang, trước kia con thích nhất mẹ rửa chân cho, con làm sao vậy? Tay mẹ rất sạch sẽ mà.

Bà lo lắng Thẩm Lãng ở nhà họ Từ sống qua mấy tháng phú quý nên giờ ghét bỏ bà.

Thẩm Lãng hiểu, mỗi lần rửa chân cho hắn cũng là việc khiến mẹ hắn vô cùng hạnh phúc, bởi vì đây là đứa con bà yêu thương nhất.

Vì thế, toàn bộ thể xác tinh thần của Thẩm Lãng đều rạo rực trong hạnh phúc, xem bàn tay tần tảo của mẹ rửa chân cho hắn. Trong toàn bộ quá trình, ánh mắt bà cùng biểu cảm vô hạn hạnh phúc thỏa mãn.

Thẩm Lãng kế thừa ký ức cùng thân thể này, cũng chưa hoàn toàn kế thừa tình cảm. Chỉ trong vòng mấy canh giờ, nội tâm của hắn liền đắm chìm, sa vào trong sự quan tâm yêu mến của phụ mẫu, đệ đệ.

Từ nay về sau, mọi người là cha mẹ ruột của ta, em trai ruột của ta!

Hắn có trách nhiệm để cha mẹ và em trai có được cuộc sống tốt.

Lúc này, bên tai hắn truyền đến tiếng nói nhạt nhẽo của Điền Thập Tam:

- Thẩm Lãng, người nhà của ngươi thiệt yêu thương lẫn nhau há. Nhưng mà, ngươi chỉ còn lại 2 ngày, lấy không ra một nghìn lượng vàng, cả nhà ngươi đều phải gặp nạn.

- --

Chú thích của Bánh: Để dành phiếu đề cử nuôi ta nha.