Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 382: Đại chiến kết thúc hoàn mỹ! Đại hoạch toàn thắng!




- Giết! Giết! Giết!

- Báo thù rửa hận, rửa sạch sỉ nhục nước nhà!

Trống trận vang lên động trời.

Từ bầu trời nhìn xuống, tám vạn quân Sở công thành, như là như thủy triều nhào đến tường thành nội.

Sự cuồng nhiệt hiện lên trên mặt mỗi người và trong lòng đầy phẫn nộ.

Trong khoảng thời gian này đối với bọn họ mà nói, thật sự là quá ức chế.

Trên chiến trường hành tỉnh Thiên Tây rõ ràng thắng, nhưng lại là nửa điểm đều không đã ghiền, ngược lại lui binh.

Tiên vương bọn họ bị mưu sát, kết quả điều tra ra được, sau đó dĩ nhiên là tiên vương con trai thứ bảy Sở Nhẫm mưu sát.

Tuyệt đại đa số binh sĩ không biết chân tướng, nhưng bọn hắn bản năng biết đây không phải là chân tướng.

Sỉ nhục.

Mỗi người trong lòng đều cảm giác được sỉ nhục lớn lao.

Bọn họ có thể trách đại vương mới à?

Không thể!

Chừng hai mươi vạn tướng sĩ từ trong lòng kính yêu cái này tân vương. Từ đầu tới đuôi biểu hiện của gã cũng là hoàn mỹ, gan dạ không sợ cơ trí hiếu thuận.

Nhưng cơn giận này bọn họ phải trút ra, nếu không sẽ điên mất.

Như vậy trút xuống trên đầu nhánh quân Ninh Chính cùng Thẩm Lãng.

Máy bắn đá vô dụng.

Bởi vì chuyển máy bắn đá quá chậm, hơn nữa đây chính là thành trì của bản thân bọn họ, mỗi một tòa nhà trong thành đều tinh xảo hoa mỹ, dùng máy bắn đá đập chết không được bao nhiêu kẻ địch, ngược lại đập vụn thành trì của chính mình sao.

Trực tiếp xung phong, khiêng thang công thành trực tiếp leo lên.

Chúng ta không tin, hai mươi vạn người còn diệt không xong chín ngàn người của ngươi.

Ai binh tất thắng.

...

Thẩm Lãng ở dưới sự bảo vệ Mộc Lan cùng Lý Thiên Thu, đứng ở trên đầu tường.

Quân Sở quá điên cuồng, cái sĩ khí này quá kinh người.

Một trận chiến này nếu như cứ mặc kệ đánh, vậy nguy hiểm rồi.

Nhưng, không thể không đánh.

- Giết giết giết!

Dưới tường thành, thanh âm rung trời.

Đại địa run rẩy.

Khoảng cách bốn trăm mét.

Ba trăm mét.

Hai trăm mét!

- Chuẩn bị!

- Phóng!

Theo mỗi tiếng ra lệnh, cung thủ mỗi một mặt tường thành, lại một lần nữa bắt đầu điên cuồng bắn tên.

- Vù vù vù vù...

Hơn bảy ngàn tên cung thủ thuần một màu bắn xuống dưới.

Cường cung hai thạch và cường cung một thạch rưỡi.

Những thứ cung tên này lại một lần nữa phát huy uy lực kinh người.

Như là mưa lớn bằng kim loại hạ xuống.

Dẫn đến một màn quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện.

Điên cuồng mà thu hoạch sinh mệnh!

Quả thật, nhánh quân Sở này là tinh nhuệ, so với chút quân Sở lúc trước dũng cảm hơn nhiều.

Thế nhưng mưa tên cũng sẽ không bởi vì ngươi quá gan dạ mà không bắn trúng ngươi.

Ở trong khoảng cách 200 mét, mũi tên quân Niết Bàn thứ hai là vô địch.

Ở bên trong 150 mét, mũi tên xạ thủ tộc Sa Man bắn xuống cũng là vô địch.

Bởi vì loại quân đội quy mô lớn này là không có khả năng trang bị áo giáp toàn thân, nhiều nhất chẳng qua là giáp da mà thôi.

Nhưng mà, giáp da đỡ không được mũi tên của quân đội Thẩm Lãng.

Đám quân Sở công thành tử vong liên miên.

Một màn này thực sự rất giống mưa đá đập xuống lúa mạch.

Thương vong vô số kể.

Thế nhưng, vô số quân Sở vẫn tre già măng mọc xông về phía trước đầu tiên.

...

Sở vương mới nhìn thấy một màn này, cũng triệt để kinh ngạc sững sờ.

Trong chiến báo của gã, không chỉ một lần thấy qua xạ thuật kinh người do nhánh quân của Thẩm Lãng này bắn ra.

Nhưng lúc chân chính nhìn thấy vẫn hoàn toàn bị rung động.

Đội cung thủ của Thẩm Lãng quả thực là thứ quân đội mà người ta tha thiết ước mơ.

Lại bắn được xa như vậy, chuẩn như vậy?

Quân đội như vậy, hiệu quả công thành còn chưa phải là rất lớn, thế nhưng giữ thành gần như vô địch a.

Bắn từ trên cao xuống hoàn toàn chính là tàn sát về một phía.

Lòng của Thái sư Lý Huyền Kỳ đang rỉ máu.

Trong lòng lão biết, một trận chiến này không thể không đánh.

Nhưng trong lòng bệ hạ vẫn có khuynh hướng cùng Thẩm Lãng đàm phán.

Đây là một cuộc chiến khí phách, không quan hệ lợi ích.

Ai cũng biết, Ninh Chính cùng Thẩm Lãng căn bản không có ý muốn đánh chiếm kinh đô nước Sở, bọn họ cũng muốn sớm ngày trở lại nước Việt đi.

Nhưng dù cho trở lại, cũng phải thu được một trận to lớn thắng lợi cùng vinh quang.

Cũng phải thúc ép Sở vương cúi đầu, càng phải áp đảo Ninh Kỳ về mặt thanh thế.

Ấy thế mà khi trận chiến nổ ra lại thảm liệt như vậy.

- Bệ hạ... - Thái sư Lý Huyền Kỳ cất giọng run rẩy.

Sở vương giơ tay, ngăn cản Lý Huyền Kỳ mở miệng.

Có chút thương vong là nhất định phải có.

Lúc này tuy rằng thương vong kinh người, nhưng tuyệt đối không thể lui binh.

Lúc này ra lệnh thu binh, với sĩ khí đại quân nước Sở là một trận đả kích khổng lồ.

Một nhánh quân đội quan trọng nhất là sĩ khí, mà không phải là số người.

Sở vương mới ngó Thẩm Lãng trên tường thành một cái, tiếp đó chợt phóng người lên ngựa, phóng về phía tường thành.

- Rửa sạch sỉ nhục nước nhà, báo thù rửa hận!

- Báo thù rửa hận!

Đại quân công thành của nước Sở tức khắc điên rồi.

Đại vương lại xông tới?

- Bảo hộ đại vương, bảo hộ đại vương!

Không chỉ là Thái sư Lý Huyền Kỳ, còn dư lại mấy chục tướng lĩnh đều điên cuồng xông lên.

Bệ hạ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

Chúng ta mất đi một tiên vương, nhưng lấy được một đại vương mới anh dũng cơ trí.

Nếu đại vương chết trận ở đấy, vậy nước Sở liền kết thúc hoàn toàn.

Đổi thành bất kỳ lúc nào khác, Sở vương mới sẽ không đích thân xung phong ra chiến trường.

Bởi vì lúc này thanh danh của gã đã đủ, hoàn toàn không cần.

Nhưng lúc này, gã và Thẩm Lãng có ăn ý, biết Thẩm Lãng nhất định sẽ không giết mình.

Quả nhiên!

Kim Mộc Lan có xạ thuật mạnh nhất, lại bắn về phía Sở vương, thế nhưng có tính biểu diễn quá mức.

Hiệu ứng hình ảnh đặc biệt đáng sợ!

Mỗi một mũi tên của Mộc Lan cũng có thể bắn chết ba bốn gã võ sĩ nước Sở.

Thậm chí trực tiếp bắn cả người lẫn thuẫn cùng bay.

Thế nhưng mỗi một lần nàng bắn tên về phía Sở vương đều bị gã đón đỡ bay ra ngoài.

Càng có vẻ gã uy vũ cường đại.

Chiến mã của Sở vương phi băng băng qua lại trên chiến trường, điên cuồng cổ vũ sĩ khí.

Lần này, đám binh lính nước Sở công thành, thật sự có một loại cảm giác da đầu tê dại, cả người muốn nổ.

Chúa nhục thần chết!

Chúng ta lại vô năng như thế à?

Lại vẫn để cho bê hạ mạo hiểm ra chiến trường?

Chúng ta còn có mặt mũi nào chứ?

Vô số binh sĩ nước Sở càng thêm công thành như bị điên vậy.

Họ hoàn toàn mặc kệ mưa tên bay đầy trời.

Cùng lắm thì chết thôi, cùng lắm thì chết thôi mà!

Đại quân nước Sở gặp phải thương vong to lớn, nhưng vẫn vọt tới dưới tường thành, tiếp đó dọc theo thang công thành ra sức mà leo lên.

Đây là muốn đánh lên đầu thành!

- Vù vù vù vù...

Xạ thủ dưới trướng Thẩm Lãng phát huy xạ thuật bộc phát đến cực hạn.

Điên cuồng mà phát tên liên tiếp.

- Vù vù vù vù...

Ở trong khoảng cách mười mấy mét, thực sự có thể được xưng là bách phát bách trúng.

Thương vong vô cùng thê thảm lại xuất hiện!

Khắp mặt đất đã không nhìn thấy bùn đất, toàn bộ bị xác chết phủ kín.

Quân Sở thương vong bao nhiêu người?

Không biết!

Đội cung thủ của Thẩm Lãng có sức chiến đấu thật là đáng sợ.

Mặc dù quân Sở nhảy lên tường thành càng ngày càng nhiều.

Nhưng... cái thế tiến công này vẫn bị đè ép xuống điên cuồng.

- Trọng giáp binh, trọng giáp binh, lên nào!

- Cấm Vệ Quân, đi theo ta!

Thái tử Thái sư Lý Huyền Kỳ, tự mình mang theo Cấm Vệ Quân tinh nhuệ nhất điên cuồng xung phong lên.

Hơn mấy trăm ngàn người võ công mạnh nhất xông lên tuyến đầu, bọn họ mặc áo giáp vững chắc, dùng kiếm đón đỡ mũi tên bắn tới.

- Tấm thuẫn, tấm thuẫn...

Đám võ sĩ tinh nhuệ này giơ tấm thuẫn nặng vô cùng trong tay, xông lên từng chút một.

- Răng rắc...

Thang công thành không chịu nổi trọng lượng như vậy, trực tiếp rạn nứt.

Võ sĩ phía trên trực tiếp té ập xuống, đè chết quân đội nước Sở liên miên.

Thế nhưng, đám người kia vẫn điên cuồng mà xung phong leo đên.

- Giết, giết, giết!

- Báo thù rửa hận, rửa sạch sỉ nhục nước nhà!

Cứ như vậy, Cấm Vệ Quân tinh nhuệ nhất nước Sở xung phong đi đầu, suất lĩnh quân đội tinh nhuệ nhất chặn mưa tên động trời của quân Thẩm Lãng tinh nhuệ nhất cấm vệ quân quan đi đầu xung phong, suất lĩnh rất bộ đội tinh nhuệ, chặn quân đội của Thẩm Lãng, bọn họ cùng nhau xông lên đầu tường.

Tiếp đó!

Chính là đánh giáp lá cà đầy máu tanh!

- Giết, giết, giết...

- Nhất đao lưỡng đoạn!

Quân Niết Bàn đầu tiên, đối chiến quân Cấm Vệ tinh nhuệ nước Sở.

Quả thực chính là hai đội hùng binh sắt thép va chạm nhay.

Thái sư Lý Huyền Kỳ đối chiến Kiếm vương Lý Thiên Thu.

Vô số cao thủ nước Sở như thiêu thân lao đầu vào lửa đánh về phía Thẩm Lãng cùng Ninh Chính.

Sở vương trong lòng chẳng muốn giết Ninh Chính, thế nhưng những thứ cao thủ nước Sở này lại muốn băm Thẩm Lãng cùng Ninh Chính thành muôn mảnh.

Nhưng mà...

Trước mặt Thẩm Lãng có Đại Ngốc cùng Kim Mộc Lan bảo hộ.

Mộc Lan tầm xa vô địch, cận chiến cũng vô địch.

Loan đao trong tay nàng múa may kinh diễm, đồng dạng không có địch nào cản trở.

Tốc độ của nàng quá nhanh, mỗi một chiêu đều nhanh như chớp.

Dễ dàng có thể bắn ra xa gần mười mét.

Mà Đại Ngốc!

Càng thêm vô địch!

Một mình gã đối chiến Đồ Đại, Đồ Nhị!

Nói thật, Đồ Đại cùng Đồ Nhị cho rằng Đại Ngốc là bạn tốt, trước khai chiến muốn chào hỏi.

Hai năm trước, bọn họ còn mời Đại Ngốc cùng nhau đi ị kia mà. Đây là giao tình rất sâu, bởi vì bọn họ chưa từng mời ai đi cầu chung cả. Giống như lúc các ngươi đi học, chỉ có bạn bè tốt nhất mới cùng nhau vào nhà vệ sinh không phải sao?

Thế nhưng bầu không khí quá bi tráng xơ xác tiêu điều, bọn họ không dám chào hỏi, trực tiếp sẽ bắt đầu giết.

Hai năm trước đánh một trận, hai anh em này ngay từ đầu chiếm thượng phong, mãi cho đến mấy trăm chiêu, sau đó sức chịu đựng thua bởi Đại Ngốc.

Thế nhưng bây giờ, Đại Ngốc trở nên quá lợi hại luôn ấy chớ.

Lấy một địch hai, ngay từ đầu hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

Điên cuồng mà đối chiến chém giết hai ba trăm chiêu, sau đó Đồ Đại cùng Đồ Nhị ngược lại rơi vào hạ phong.

Sau năm trăm chiêu!

Đại Ngốc đánh át hai anh em.

- Rầm, rầm...

Hai tiếng nổ!

Hai người khổng lồ Đồ Đại cùng Đồ Nhị bị Đại Ngốc đập bắn ra như đạn pháo.

Trực tiếp từ đầu thành đập bay ra ngoài, rơi xuống mười mét, sau đó chợt đập xuống đất.

May là phía dưới đầy xác chi chít.

Hai anh em này nện xuống, đám xác chết bên dưới trực tiếp thành bùn.

Mà hai anh em này cũng đang phun máu điên cuồng.

Đại Ngốc thủ hạ lưu tình không có giết bọn họ.

......

Võ công Lý Huyền Kỳ cùng Lý Thiên Thu cũng sàn sàn với nhau.

Nhưng... Kiếm vương Lý Thiên Thu, vẫn là thoáng chiếm cứ một chút thượng phong.

Hai người chém giết hơn một nghìn chiêu, sau đó Thái sư nước Sở Lý Huyền Kỳ, bắt đầu dần dần rơi vào thế hạ phong.

Đồng dạng!

Quân Cấm Vệ tinh nhuệ nước Sở cũng dần dần rơi vào hạ phong.

Quân Niết Bàn đầu tiên quá mạnh!

Áo giáp trên người họ vô địch, không thể phá vỡ.

Trong tay bọn họ chiến đao vô địch, đánh đâu thắng đó.

Ý chí và sức chiến đấu của bọn họ còn cường hãn hơn.

Đối mặt quân Niết Bàn đầu tiên vô địch như thế, quân Cấm Vệ tinh nhuệ nhất nước Sở chống đỡ không đến nửa giờ, cục diện dần dần tan rã.

Lý Huyền Kỳ nhịn không được quay đầu lại ngó Sở vương một cái.

Đây là rất nguy hiểm!

Cao thủ hàng đầu so chiêu, không thể có một chút sai lầm.

Thế nhưng hắn quay đầu lại thời điểm, Kiếm vương Lý Thiên Thu đình chỉ công kích, không có thừa cơ giết tới.

Ý kiến Lý Huyền Kỳ quay đầu lại rất đơn giản.

Bệ hạ, có thể ra lệnh thu binh!

Một lát sau!

Sở vương hạ chỉ:

- Ra lệnh thu binh, ra lệnh thu binh!

Tiếng chiêng vang lên.

Lý Huyền Kỳ suất lĩnh quân Cấm Vệ tinh nhuệ lui lại!

...

Một trận chiến ngày hôm nay từ đầu tới đuôi, chỉ ba canh giờ!

Chỉ đến tầm xế chiều, cũng đã kết thúc.

Dưới tường thành, trên tường thành, chi chít thi thể, vô số kể!

Thương vong nặng nề trước đó chưa từng có.

Độ bi tráng và vô cùng thê thảm, không bằng cuộc chiến thành Trấn Tây.

Thế nhưng số thương vong trong cùng đơn vị thời gian vượt xa cuộc chiến thành Trấn Tây!

- Thống kê số thương vong bao nhiêu vậy? - Sở vương mới bèn hỏi.

- Khoảng chừng gần ba vạn! - Lý Huyền Kỳ nói.

Sở vương mới cắn răng chảy máu.

Gần ba vạn thương vong?!

Ngắn ngủi nửa ngày, lại thương vong nặng nề như thế.

Mỗi một binh sĩ đều quý giá không gì sánh bằng, thế mà lập tức liền tổn thất ba vạn.

Mấu chốt là một trận chiến này nếu tính toán về mặt lợi ích là không có cần thiết đánh.

- Bệ hạ, ngày mai còn muốn đánh tiếp à? - Lý Huyền Kỳ bèn hỏi.

Sở vương mới cũng đau đầu không gì sánh được.

Đúng vậy, còn muốn đánh tiếp à?

Nên làm sao nắm giữ được thế cân đối này?

Nên như thế nào thắng được danh tiếng, nhưng lại để kết thúc chiến đấu, còn có thể để cho Ninh Chính sống trở về cùng Ninh Kỳ tranh đoạt địa vị Thái tử?

Quá khó khăn!

- Nếu như, chúng ta bất kể chi phí mà công thành, có thể tiêu diệt toàn quân Thẩm Lãng hay không? - Sở vương mới bèn hỏi.

- Có thể! - Lý Huyền Kỳ nói:

- Bởi vì số lượng tên có hạn, ở đây dù sao cũng là nước Sở.

Đúng rồi, chính là cái đạo lý này.

- Nhưng mà bệ hạ, nếu như thật sự muốn giết sạch quân đội của Thẩm Lãng, thương vong của chúng ta sẽ đặc biệt kinh người. - Lý Huyền Kỳ nói:

- Nhánh quân đội này của hắn quá mạnh. Mẫu chốt ở chỗ làm tất cả chuyện này không cần thiết, Thẩm Lãng nói đúng, Ninh Chính kế thừa ngôi báu nước Việt, đối với chúng ta mới có tác dụng mạnh nhất.

Sở vương rót một chén trà uống hết.

- Sĩ khí thế nào?

Lý Huyền Kỳ nói:

- Quân ta vẫn khí thế như hồng, sát khí có thể thêm nồng nhiệt. Hơn nữa kinh đô vô số du hiệp cùng thanh niên trai tráng đều muốn hưởng ứng lệnh triệu tập thêm vào quân đội của chúng ta. Vô số dân chúng đưa tới lương thực, bọn họ đều phải tham gia trận chiến rửa nhục này.

Sở vương nói:

- Thái sư, người xem cục diện này, ta có thể đình chiến à? Ta dám đình chiến à?

Đúng vậy, hôm nay toàn bộ kinh đô nước Sở từ trên xuống dưới, có thể nói là mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Sở vương không thể làm cho lòng tướng sĩ vạn dân rét lạnh được.

- Ngày mai tiếp tục công thành, nếu Thẩm Lãng đưa ra đàm phán đình chiến, vậy hắn nhất định có biện pháp vẹn toàn đôi bên, chúng ta chỉ để ý vùi đầu công thành.

- Nếu như hắn không có cách nào, vậy chảy hết một giọt máu cuối cùng đi, thời khắc này, ta tuyệt đối không thể phụ lòng vạn dân nước Sở, không thể làm cho lòng của tướng sĩ lạnh lẽo được.

...

Ngày kế!

Sở vương lại một lần nữa hạ lệnh công thành.

Chiến đấu thê thảm, lại một lần nữa bạo phát!

Hôm nay thương vong so với hôm qua nhỏ một chút, nhưng là gần hai vạn thương vong.

Nhưng có tin tức tốt.

Các nhánh quân liên tục lao tới kinh đô, tham gia trận chiến rửa nhục này.

Thật sự mọi người nước Sở từ trên xuống dưới đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nhiệt huyết trung thành, không cách nào phụ lòng.

Gặp quỷ rồi, giờ phải làm sao?

Sở vương vừa cảm thấy vui mừng không gì sánh được, nhưng trong lòng cũng nóng như lửa đốt.

Cũng chính là vào lúc này!

Biến cố xảy ra!

Kinh đô nước Sở, trong quân nước Sở bùng nổ dịch bệnh.

Hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng đáng sợ.

Mỗi ngày số binh sĩ và bình dân mắc bệnh càng lúc càng nhiều.

Bởi vì lúc này đã là tháng sáu, chính là lúc thời tiết nóng nhất trong năm, mặt khác, do tình hình chiến trường quá kịch liệt, quá nhiều xác chết, phân và nước tiểu của quá nhiều tạo điều kiện cho dịch bệnh bùng phát nhất.

Dịch bệnh này tới quá mãnh liệt, chiến đấu không cách nào kéo dài nữa.

Thế là, Sở vương cùng Ninh Chính cách không thương nghị, tạm thời đình chiến!

...

Sau khi đình chiến, Sở vương toàn tâm toàn lực tập trung chiến đấu chống lại dịch bệnh, mỗi ngày không ngủ không nghỉ, chỉ huy vạn dân chống đỡ bệnh dịch.

Thậm chí gã nhiều lần tiến vào trong phòng bệnh cách ly quan sát binh sĩ nhiễm bệnh, đồng thời cam đoan nhất định dốc hết toàn lực cứu trị, tuyệt đối không bỏ rơi bất cứ người nào.

Vô số bình dân binh sĩ cảm ơn chảy nước mắt, gào khóc, hận không thể lập tức phục vụ quên mình cho đại vương.

Trời cao có mắt, chúng ta mất đi một tiên vương nhưng lại nhận được một tân vương sáng suốt thế này.

Dưới sự chỉ huy toàn tâm toàn lực của Sở vương, dịch bệnh có vẻ được khống chế.

Nhưng mà...

Vừa lúc đó, Sở vương bỗng quỵ ngã, bỗng nhiên phát sốt, thượng thổ hạ tả, trên người mọc đầy mụn mủ nhức nhối.

Trong nháy mắt, tướng sĩ cùng vạn dân nước Sở gần như gan mật muốn vỡ.

Tuyệt đối không nên chứ.

Cao xanh ơi, van cầu ngài hãy che chở đại vương chúng con.

Chúng con mới vừa mất đi tiên vương, tuyệt đối không thể sẽ mất đi đại vương mới được.

Trong nhà dân chúng kinh đô dấy lên nhang khói.

Vô số người quỳ xuống đất dập đầu, cầu xin trời cao phù hộ, không nên mang đại vương của bọn họ đi.

Nhưng mà...

Tình hình bệnh của Sở vương càng ngày càng nghiêm trọng, đã gần như hấp hối, sức sống tựa chỉ mành treo chuông.

Mắt thấy sắp phải quy tiên đến nơi!

Tìm rất nhiều đại phu, đều trị không hết.

Hơn nữa lúc này quá gấp rút, dù cho muốn đi đến Thiên Nhai Hải Các tìm học sĩ y đạo ưu tú nhất cũng chẳng còn kịp nữa.

Sở vương bất cứ lúc nào cũng có thể có thể buông tay khỏi nhân gian.

Một khi tân vương băng hà, vậy thật chính là long trời lở đất, cũng là tai họa ngập đầu với khắp cả nước Sở.

Đám văn võ đại thần nước Sở tức khắc nghĩ tới, Thẩm Lãng là diệu thủ thần y.

Nhưng hắn cũng là kẻ thù.

Kẻ thù sống chết có tội thiêu cả vương cung nước Sở.

Thế nhưng, dẫu thù hận có lớn hơn nữa cũng bằng mạng của đại vương được hay sao?

Cuối cùng, văn võ đại thần nước Sở quyết định.

Thỉnh cầu Thẩm Lãng xuất thủ cứu giúp.

Thái tử Thái sư Lý Huyền Kỳ tự mình tiến vào bên trong thành, mời Thẩm Lãng đi ra cứu trị Sở vương.

Thẩm Lãng không nói hai lời, đi ra thành nội, chữa cho Sở vương.

Màn chữa trị lần này rõ ràng nguy hiểm không gì sánh được.

Sở vương vài lần hôn mê hoàn toàn, toàn thân thối rữa.

Thậm chí gần như chẳng còn hơi hám gì.

Sốt cao đến độ người thường không cách nào chịu nổi.

thường nhân căn bản không cách nào thừa nhận tình trạng.

Trải qua một ngày một đêm cứu trị.

Nhiệt độ cơ thể Sở vương hạ xuống.

Dấu hiệu của sự sống dần dần bình ổn.

Giờ khắc này, quần thần mừng đến chảy nước mắt.

Cuối cùng không có trời sập.

Lại qua một ngày, Sở vương hoàn toàn hạ sốt, mạng sống gã được cứu về.

Thẩm Lãng quả nhiên là thần y, lúc trước chữa hết bệnh viêm ruột thừa nan y của Trương Xung, hôm nay quả nhiên lại chữa hết dịch bệnh của Sở vương.

Tiếp đó Thẩm Lãng không có nói ra bất kỳ yêu cầu gì, trực tiếp rời khỏi, trở về thành nội!

Sở vương mặc dù được cứu về, nhưng vẫn yếu ớt không gì sánh được, căn bản không cách nào xử lý công việc.

Hơn nữa bệnh dịch bên trong kinh đô nước Sở, lại một lần nữa càng ngày càng nghiêm trọng.

Lúc này, Thẩm Lãng lại một lần nữa ra mặt.

Tặng cho một quyển sổ phòng dịch cho đại thần nước Sở.

Đồng thời cho ra toa thuốc!

Không chỉ có như thế, sau khi được Sở vương cùng các đại thần đồng ý.

Một trăm quân y dưới trướng Thẩm Lãng bao kín cả người, đi ra thành nội, bắt đầu chữa bệnh cho quân dân nước Sở.

Hắn quả nhiên là thiên tài.

Bệnh dịch quan trọng nhất là cách ly, phòng ngự, mà không phải trị liệu.

Sổ tay phòng dịch của hắn cơ hồ là hoàn mỹ.

Nhất là phương pháp cách ly, phương pháp dùng vôi sống khử trùng, phương pháp nước sôi khử trùng gần như lập tức khống chế được bệnh dịch, không lan tràn tiếp nữa.

Hơn nữa Thẩm Lãng quả nhiên là thần y, quân dân bị nhiễm bệnh dịch mặc dù có thương vong không nhỏ, nhưng căn cứ phương thuốc của hắn, vẫn là cứu trở về tính mạng rất nhiều người.

Cho nên một màn quái dị xảy ra.

Lúc trước hai quân Sở Việt còn đánh cho ngươi chết ta sống, lại có một lòng đoàn kết, bắt đầu cùng chống lại bệnh dịch.

Rất nhiều kẻ theo thuyết âm mưu bàn tán dịch bệnh này do Thẩm Lãng tạo ra.

Chuyện này vô lý, vì chữa chạy cho dân quân nước Sở nhiễm bệnh mà quân đội dưới trướng của Thẩm Lãng vốn chẳng có việc gì, ấy thế mà sau đó cũng bị lây, cũng xuất hiện thương vong.

Trải qua tầm hai mươi ngày chống lại.

Hai quân Sở Việt, cuối cùng hoàn toàn áp chế dịch bệnh này xuống!

Thế nhưng chiến trận thật sự đánh không nổi.

Hai mươi tám tháng sáu!

Sở vương chính thức cùng Ninh Chính đàm phán.

...

Sở vương đã sút nhiều cân, đưa ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Lãng.

Trận bệnh dịch này oanh oanh liệt liệt, lúc nặng nhất lây bệnh cho hơn tám vạn người.

Sau cùng số người bị chết khoảng chừng ba nghìn người.

Coi như là số lượng vô cùng đáng sợ, thế nhưng so với thương vong trên chiến trường, lại xem như là một con số nhỏ.

Đình chiến trở thành chuyện đương nhiên.

Thậm chí thù hận hai quân, cũng ở trong đại chiến chống ôn dịch dần dần trừ khử.

- Thẩm Lãng, ngươi đốt vương cung của ta, cuối cùng là phải bồi thường. - Sở vương nói:

- Hơn nữa, không nên tán dóc giá giá trị hai trăm vạn lượng vàng hàng hóa bao nhiêu. Chút hàng hóa đó của ngươi ai biết giá vốn bao nhiêu?

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, con số bồi thường này nước Việt không có khả năng cho! Cho nên nếu Ninh Chính điện hạ phải thắng, liền phải thắng được triệt để.

Sở vương nói:

- Ta mặc kệ số tiền này người nào cho, nhưng hai trăm vạn lượng phải ra vàng, có thể chi trả chia thành năm năm.

Thẩm Lãng nói:

- Taị hạ có thể cho hội Thiên Đạo tiền trả cái khoản tiền này, thế nhưng thị trường nước Sở phải mở ra cho hội Thiên Đạo. Ta không thể để cho hội Thiên Đạo uổng phí nỗ lực số vàng này, trong vòng năm năm bọn họ sẽ thanh toán hai trăm vạn lượng vàng, ít nhất phải kiếm trở về ba trăm vạn.

Sở vương đứng ở chỗ cao, nhìn hoàng cung biến thành phế tích.

- Hoàng cung, vẫn phải xây dựa theo như trước, vẫn dùng gỗ, dùng ngói lưu ly, mấy thứ đồ ngổn ngang như ngươi, ta sẽ không dùng tất cả. - Sở vương nói:

- Hoàng cung nước Sở của ta không thể khác người.

Thẩm Lãng thở dài, vậy quá đáng tiếc.

Vốn còn muốn mượn giúp Sở vương cung làm một quảng cáo hoành tráng, thúc đẩy sản nghiệp vật liệu xây dựng hoàn toàn mới phát triển kia mà.

- Thế nhưng, thị trường nước Sở của ta có thể mở ra cho hội Thiên Đạo. - Sở vương nói:

- Ta muốn đi gặp ngươi mua sắt thép, ngươi bán không?

- Bán! - Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, thủy tinh, thuốc lá, gạch ngọc đều là đồ tốt, ngài xác định không mua à? Triều đình nước Sở có thể hùn vốn buôn bán với hội Thiên Đạo, kiếm tiền từ hào môn phú nhân nước Sở. Cam đoan trong vòng mấy năm, ngài sẽ trở thành quốc vương giàu nhất thiên hạ đó.

Sở vương thở dài nói:

- Nhà giàu sang, hủ hóa sa đoạ, ai cũng đỡ không được. Mấy thứ này hội Thiên Đạo muốn qua bán, ta đỡ không được. Thế nhưng... Đừng hòng triều đình nước Sở của ta vì đó mà theo, còn hùn vốn việc buôn bán, càng thêm không có khả năng, ta chỉ đánh thuế nặng.

Thẩm Lãng cười.

Sở vương có mấy lời nói không tiện, nhưng thực sự trong lòng gã đã sớm quyết định tiến cử hội Thiên Đạo, dần dần áp chế hội Ẩn Nguyên.

Thẩm Lãng cười nói:

- Vậy tại hạ tin tưởng hội Thiên Đạo nhất định đặc biệt cam tâm tình nguyện tiền trả cái khoản tiền vàng này.

.........

Ngày kế!

Sở vương tuyên bố sửa chữa Hiệp định đình chiến lúc trước cùng nước Việt, chính thức cùng Ninh Chính ký kết toàn bộ Hiệp định đình chiến mới.

Một, quân đội nước Việt vô điều kiện rời khỏi kinh đô nước Sở.

Hai, hai nước Sở Việt triệt để đình chiến, đường biên giới trở lại trạn gthái hai năm trước.

Ba, hội Thiên Đạo trong vòng năm năm, trả hai trăm vạn lượng vàng, giúp đỡ nước Sở xây lại hoàng cung.

Bốn, để cho tiện hội Thiên Đạo thanh toán trả vàng, nước Sở cho phép hội Thiên Đạo ở nước Sở mở cơ cấu thương nghiệp.

Sau khi ký Hiệp định đình chiến!

Vạn dân nước Sở rơi vào trầm mặc, không có vui vẻ, cũng không có phẫn nộ.

Vì thế, Hiệp định đình chiến này quả thực chưa nói tới là thắng lợi, bởi vì đốt cháy hoàng cung Ninh Chính cùng Thẩm Lãng không có bị nghiêm phạt.

Quân đội nước Việt là bình an rời khỏi, mà không phải hoàn toàn bị tiêu diệt.

Thế nhưng, trách cứ đại vương à?

Làm sao có thể?

Đại vương đã biểu hiện rất khá, không phải ngài không muốn chiến đấu, mà là không thể tái chiến.

Một đại vương sáng suốt như thế, gan dạ dũng cảm như thế, không cho phép bị phê bình.

Huống hồ trận bệnh dịch lớn này chẳng qua là bị khống chế nhưng còn chưa có nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Nếu như lại một lần nữa bạo phát đại chiến, lại một lần nữa xuất hiện thương vong, vậy bệnh dịch rất có khả năng lại một lần nữa bạo phát.

Lại nói, từ trình độ nào đó.

Thẩm Lãng đốt Sở vương cung, quả thực tội ác tày trời.

Thế nhưng, hắn lại cứu sống Sở vương bệ hạ, đây là bù qua sớt lại coi như triệt tiêu.

Hơn nữa lần này đại dịch bệnh ở kinh đô nước Sở có thể được khống chế, Thẩm Lãng cũng góp công không nhỏ.

Nếu không có Thẩm Lãng xuất thủ tương trợ, trận bệnh dịch khủng khiếp ở kinh đô nước Sở trận này không biết muốn lan tràn đến trình độ nào, không biết còn muốn chết thảm bao nhiêu người.

Trình độ nào đó, hắn với nước Sở coi như là có ơn.

Hơn nữa còn có một điểm, lúc này đây đại chiến, tình trạng Việt quân vô cùng nguy hiểm, thế nhưng Thẩm Lãng từ đầu tới đuôi cũng không có đẩy Thái hậu ra làm con tin.

Quân đội của Thẩm Lãng là dựa vào được bản lĩnh thật sự cầm đại quân nước Sở đẩy xuống tường thành.

Nhánh quân đội này là lợi hại thật.

Không dựa vào âm mưu, dựa vào thực lực chiến tranh, liên tiếp hai ngày đánh lui đại quân nước Sở.

Không thể không phục.

Cường giả, luôn luôn để cho người ta kính nể.

...

Sở vương hậu, không, chắc hẳn là Sở Thái hậu, bà đã khôi phục hình dạng duyên dáng sang trọng.

Lúc này, bà đang cùng Thẩm Lãng, Kim Mộc Lan dùng chung với nhau một bữa ăn.

Ăn dĩ nhiên là beefsteak, loại beefsteak chín năm phần.

Thẩm Lãng vô cùng thích, Mộc Lan cũng thích vô cùng, thế nhưng Sở vương hậu chẳng qua là cảm thấy cũng tạm.

Tại sao ăn không quen, dã nhân mới ăn lông uống máu.

Nhưng vẫn có chút cảm xúc mới mẻ.

Thẩm Lãng lắc một ly thủy tinh chân cao, uống một hơi rượu vang đỏ trong ly.

Đây là rượu vang nửa ngọt, loại vang đỏ không khó sản xuất, chỉ cần lên men nho ngọt đến tột cùng là được.

Thẩm Lãng rất quái lạ, lúc uống cạn rượu vang đỏ trong bữa tiệc cảm thấy nghiện, sẽ cảm thấy rất uống ngon. Nhưng bỗng nhiên lập tức hỏi hắn là uống vang đỏ, hay vang ngọt, hắn sẽ lại nói ngọt.

- Thái hậu nương nương, ngày hôm nay là bữa ăn cuối cùng của chúng ta, hy vọng hơn hai tháng ở chung này không có mang đến thương tích gì to lớn cho ngài. - Thẩm Lãng nói, tiếp đó nâng ly về phía Thái hậu nước Sở.

Thái hậu nước Sở bưng ly lên, uống rượu vang đỏ trong ly cạn sạch.

Bà không nói gì.

Trên thực tế, tâm trạng của bà với Thẩm Lãng cũng đặc biệt phức tạp.

Ngay từ đầu là hoàn toàn thống hận, hận không thể lột da rút gân, nghiền xương thành tro.

Thế nhưng sau đó phát hiện, cái tay Thẩm Lãng này nếu ngươi không can tội chọc hắn, hắn cũng sẽ không làm gì ngươi.

Thậm chí, ở chung lâu, sau đó đều có thể cảm nhận được sức hấp dẫn đặc biệt của hắn.

Loại sức hấp dẫn này sẽ để cho đàn ông cùng tuổi phản cảm, có thể nói là đố kỵ.

Thế nhưng đàn bà bình thường lại vô cùng.

Khi hắn không giày vò ngươi, lại là một người bạn thân.

Thế nhưng, Sở Thái hậu muốn cùng hắn hóa thù thành bạn là không thể nào, thế nhưng coi là sống chết đại địch cũng không có khả năng.

Vì nước Sở lợi ích, kế tiếp đã không thích hợp cùng Ninh Chính, Thẩm Lãng là địch.

Ninh Chính lên ngôi, lại thêm có lợi cho nước Sở.

Hơn nữa, cái chức Sở Thái hậu này từ nay về sau phải ở thật sâu, tránh xa chỗ cạn, triệt để rời khỏi sân khấu quyền lực.

Mặc dù bà còn sống, thế nhưng uy nghiêm hoàn toàn biến mất.

Bà không giống Sở vương mới, dùng tánh mạng duy trì tôn nghiêm vương tộc. Bà mềm yếu mà đầu hàng, hơn nữa còn bị dạo phố thị chúng.

- Từ nay về sau, cũng không còn Thái hậu gì nữa, lần này cùng vương nhi gặp xong, sau đó ta sẽ xuất gia là ni, cầu phúc cho tiên vương, đỡ phải cho bệ hạ mất mặt, cho nước Sở mất mặt. - Sở Thái hậu nói.

- Xuất gia được, xuất gia được... - Thẩm Lãng nói.

Cái tuổi này, xuất gia cũng không có cái gì tổn thất.

- Như vậy, cáo từ!

- Cũng không cần tạm biệt.

...

Ngày kế!

Ninh Chính cùng Thẩm Lãng dẫn đầu hơn bảy ngàn quân đội, rời khỏi kinh đô nước Sở.

Sở vương nhìn theo.

Vạn dân nước Sở dùng một loại ánh mắt lạnh nhạt mà lại kính nể pha lẫn địch ý đưa tiễn.

Tĩnh lặng không tiếng động.

Sở vương hạ chỉ.

Trong nước Sở bất kỳ quân đội nào không được ngăn cản quân đội nước Việt rời khỏi.

Thế nhưng, Ninh Chính cùng Thẩm Lãng nhất định phải nỗ lực trả giá tiền gấp ba, mới có thể mua lương thực cùng tiếp tế tiếp viện.

Thẩm Lãng vui vẻ đồng ý.

Đến tận đây, nước Sở cùng nước Việt giữa chiến tranh mới xem như là triệt để kết thúc!

Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đại hoạch toàn thắng.

Ở trên kỳ tích mà sáng lập kỳ tích khác.

Mà thắng lợi của bọn họ một khi truyền tới nước Việt, nhất định triệt để vùi lấp hào quang của Tam vương tử Ninh Kỳ.

Hy vọng nhóm thế lực họ Chúc cùng họ Xung không nên nói khoác quá lố về công trạng vĩ đại của Ninh Kỳ, nếu không không nên quá vô cùng nói khoác Ninh Kỳ công trạng lớn, nếu không sẽ bị triệt để làm mất mặt.

Bởi vì, Hiệp định đình chiến do gã và Sở vương ký kết đã bị bỏ phế.

Thay vào đó là Ninh Chính ký kết Hiệp định đình chiến mới, không có cắt nhường tấc đất, không có bất kỳ nhục nước mất chủ quyền.

Đây mới thật sự là đại thắng huy hoàng.