Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 373: Chà đạp nước Sở! Sỉ nhục cực kỳ!




- Vương hậu ở đâu?

- Xu Mật Sứ Liên Kính ở đâu?

- Mấy đứa con của Sở vương ở đâu?

- Đám phi tần của Sở vương ở đâu?

Đại quân của Thẩm Lãng đã phong tỏa mấy cửa cung.

Trên quảng trường bên ngoài vương cung có mấy ngàn vạn người quỳ ngay ngắn.

Đại bộ phận cũng là thái giám cùng cung nữ, còn có một phần là đám võ sĩ lúc trước lui giữ bên trong vương cung.

Nhưng toàn bộ các thành viên quan trọng đều không thấy một người.

Thậm chí đại thái giám cũng không có gặp mấy người.

Bọn họ đã chạy ra khỏi vương cung sao?

Hoặc là trốn ở tầng hầm của vương cung à?

- Ai có ý muốn trả lời câu hỏi của ta? - Thẩm Lãng lớn tiếng hỏi.

Đám cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, những võ sĩ kia nghiến răng nghiến lợi, mặc dù mắt họ nhìn chằm chằm xuống đất, thế nhưng lại đầy hận thù thấu xương.

Thẩm Lãng nói:

- Vương hậu trốn ở đâu? Liên Kính Xu Mật Sứ chạy đi chỗ nào? Ai có thể nói cho ta biết? Cho dù một câu trả lời không biết!

Vẫn không có người trả lời.

- Muốn giết cứ giết, không có gì dễ nói. - Bỗng nhiên có một giọng quát lên đầy giận dữ.

- Vù...

Gã còn chưa dứt lời, một mũi tên trực tiếp xỏ xuyên qua đầu.

Ánh mắt của Thẩm Lãng rơi vào trên người đám cung nữ thái giám này.

Bởi vì phi tần của Sở vương rất có khả năng cải trang thành cung nữ, còn con trai ông ta cũng có khả năng cải trang để trà trộn trốn ra.

- Người này, người này, người này...

Ngón tay Thẩm Lãng chỉ vào trong đám người, tiếp đó từng quân sĩ Niết Bàn bước vào trong đám đông đó bắt những kẻ này ra.

- Làm gì? Các ngươi muốn làm gì? Chúng ta chẳng qua là cung nữ nho nhỏ mà thôi! - Mấy cô gái xinh đẹp này kêu lên.

Thẩm Lãng nói:

- Cung nữ mà có được da dẻ tốt như mỡ đông thế này kia ả? Trên người cung nữ mà cũng có giấu được bảo ngọc minh châu sao?

Những cô gái này hoặc là Phi tần của Sở vương, hoặc là con gái của Sở vương

- Thằng nhóc đó, đấy, nó nữa, bắt hết lên…

Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, sáu tiểu thái giám bị lôi ra.

Thái giám có chuối sao? Đây không phải là con trai của Sở vương vậy là cái gì.

Ở dưới hỏa nhãn kim tinh của Thẩm Lãng, các nhân vật cao quý xen lẫn trong đám cung nữ thái giám đều bị lôi ra hết.

Nhưng nhân vật quan trọng không có một người.

- Ngươi nói cho ta biết, vương hậu đã chạy trốn rồi sao? - Thẩm Lãng ngồi xổm trước mặt một phi tử dò hỏi.

Cô gái kia toàn thân run rẩy, lắc đầu nói:

- Không, không biết, ta thực sự không biết.

Nàng thật sự không biết.

Lần này Thẩm Lãng không chỉ muốn đánh chiếm kinh đô, quan trọng là bắt giam toàn bộ đám người Sở vương hậu.

Cứ như vậy, sau đó hắn dùng đám người kia làm con tin, có thể dễ dàng rời khỏi nước Sở.

Đại quân của hắn cũng không cần phải đi lại Đại Tuyết Sơn ngàn dặm lần nữa.

Nhưng nếu như muốn ra đi một cách bình thường,

nhất định sẽ gặp phải nước Sở đại quân vây đuổi chặn đường.

Hôm nay đã công hãm kinh đô nước Sở thành công, hắn cũng không muốn đánh lại một trận chiến lớn nào nữa.

Hơn nữa sau khi bắt được Sở vương hậu tiến hành triển lãm hoành tráng, mới có thể đẩy hiệu quả thắng lợi lúc này đây phát huy đến mức tận cùng.

Hỏi mấy người, bọn họ cũng không biết tung tích vương hậu.

Hơn nữa quả thực không giống như là đang nói láo.

Thủ đoạn mụ Sở vương hậu khá ác, cũng không phải được lòng người bao nhiêu, người trong cung thầm hận bà ta rất nhiều.

Cho nên hành tung của bà ta gần như che giấu tất cả mọi người.

Thẩm Lãng dùng X quang kiểm tra qua, toàn bộ Sở vương cung có ba đường hầm bí mật thông ra ngoài, hắn đã sớm phái người đi ngăn chặn những cửa ra của các đường hầm này nhưng vẫn không thấy bóng dáng đám người Sở vương hậu.

- Vương hậu đã chất cháy, ngài không thể đầu hàng đâu. - Bỗng nhiên một tên võ sĩ hô vang:

- Các ngươi muốn bắt được vương hậu, nằm mơ đi.

- Vù...

Lại một mũi tên vọt tới, trực tiếp xỏ xuyên qua đầu của gã.

Thẩm Lãng cười nhạt, ngươi nói Ninh Nguyên Hiến sẽ tự sát, Biện phi sẽ tự sát, ta tin.

Loại đàn bà như Sở vương hậu này biết tự sát sao?

Làm sao được?

Được rồi, Thẩm Lãng đã gần hiểu ra.

- Trừ cung nữ cùng thái giám ra, toàn bộ giết sạch!

Hắn ra lệnh một tiếng.

Quân Niết Bàn thứ hai, bộc lạc tộc Sa Man thần xạ thủ giương cung cài tên.

- Vù vù vù vù...

Không gì sánh được chính xác giờ giết.

Kinh đô nước Sở sau cùng cái này nhóm võ sĩ bị giết sạch sành sanh, tầm hai ba nghìn người.

Bọn họ đổ là muốn phản kháng, thế nhưng còn chưa có lao tới, liền lập tức bị cung tên bể đầu.

Kế tiếp, Thẩm Lãng cần nhờ chi này không đủ vạn người quân đội khống chế toàn bộ kinh đô.

Không thể có bất kỳ lòng dạ đàn bà, không thể lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào.

Tiếp theo đó, Thẩm Lãng hướng sang đám cung nữ thái giám ở đây nói:

- Tất cả các ngươi mau chạy tìm chỗ trốn đi, nhưng hãy nhớ kỹ một điều, không thể xuất hiện ở bốn con đường chính, bằng không sẽ chết không kịp ngáp!

- Đa tạ công tử, đa tạ công tử!

Mấy nghìn người cung nữ thái giám đều chạy trốn.

Thẩm Lãng hạ lệnh:

- Quân Niết Bàn thứ hai lưu lại năm trăm người, còn lại tất cả mọi người cùng quân Niết Bàn thứ ba, phòng thủ tường thành kinh đô nước Sở, kế tiếp quân đội nước Sở từ khắp mọi nẻo đường sẽ không ngừng đến liên tục trợ giúp cho kinh đô! Chuyện này cơ hồ là cơ hội tàn sát tốt nhất.

- Vâng!

Hai ngàn năm trăm người của nhóm quân Niết Bàn thứ hai, hơn bốn ngàn người của vương hậu Sa Mạn rời khỏi quảng trường vương cung, tiến về tường thành.

Thẩm Lãng dẫn đầu hai ngàn binh sĩ của quân Niết Bàn đầu tiên, tiếp tục bao vây vương cung, chờ hỏa hoạn tắt, bắt rùa trong lu.

Ngược lại, hắn muốn biết, kế tiếp là hỏa hạn vương cung tắt sớm hơn hay là viện quân đầu tiên của nước Sở tới sớm hơn!

...

Sự thực chứng minh.

Chất liệu xây dựng Sở vương cung quá tốt, loại gỗ này chất lượng rất cao, đốt ròng rã một ngày một đêm vẫn chưa tắt.

Thẩm Lãng nhìn từng gian cung điện lần lượt sụp đổ.

Thật là có chút nghiệp chướng.

Năm đó lúc Hạng Vũ đốt cung A phòng không biết có tâm trạng như thế nào.

Nhưng Thẩm Lãng chí ít chẳng thoải mái bao nhiêu.

Đương nhiên cũng không có bao nhiêu tiếc hận.

Ngọn lửa bao phủ khắp cả vương cung nhỏ dần và trào lên khói đặc tận trời xanh

Khiến cho cách đấy trên trăm dặm cũng có thể đủ sức nhìn thấy.

Ngay từ đầu còn có dân đến chữa cháy, nhưng vừa mới tòi đầu ra liền bỏ qua.

Khoảng chừng mười lăm canh giờ sau đó!

Nhánh viện quân đầu tiên của nước Sở chạy đến, số lượng tầm hai vạn người.

Người lãnh đạo là Thái thú quận Nghiêm Trần Thâm.

Khi ngẩn đầu nhìn lên, ông phát hiện trên tường thành kinh đô đã treo một chữ Ninh thật to.

Vị Thái thú nước Sở này tức khắc không thể tin nổi.

Ông biết được quân đội nước Việt đánh úp bất ngờ kinh đô nước Sở, sau đó lập tức tập kết dân quân cả quận đến đây chi viện, cuối cùng chạy tới.

Vốn tưởng rằng có thể cùng quân phòng thủ trong kinh đô nội ứng ngoại hợp, hoàn toàn tiêu diệt quân đội nước Việt.

Không nghĩ tới, kinh đô lại đã thất thủ.

Cái...chuyện này sao có thể xảy ra được?

Toàn bộ kinh đô nước Sở có chừng mấy vạn đại quân kia mà.

Căn cứ tình báo, đám quân đội mà Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đến đánh lén kinh đô không đủ vạn người kia mà.

Lúc này mới không đến hai ngày, lại liền thất thủ?

Kinh đô dầu sao cũng là thành kiên cố nổi khắp thiên hạ, dưới tình huống không có đủ mười vạn đại quân, căn bản cả dũng khí tấn công liên tiếp cũng không có.

Thẩm Lãng đến tột cùng có thứ thủ đoạn thông thiên nào, dựa vào một đám quân không đến vạn người, chỉ một ngày liền hạ luôn?

Kế tiếp, vị Thái thú đại nhân nước Sở nhìn Việt quân trên tường thành, khoảng chừng chỉ hơn sáu ngàn người.

Ông ta nén lại cái ý định thử tấn công.

Cũng không có đàm phán, mà là lập tức điều động kỵ sĩ hướng Sở vương báo cáo.

Tiếp đó ông ta cũng không có rời khỏi, liền dẫn đầu hai vạn đại quân vây quanh một góc tường thành, đợi viện quân khác tới.

...

Vương cung nước Sở cháy hai ngày hai đêm, cuối cùng dần dần dập tắt.

Cái vương cung vốn xa hoa lộng lẫy kia hoàn toàn trở thành một đống đổ nát.

Phần lớn cung điện sụp đổ hết.

Cung điện của thời đại này hầu hết làm bằng gỗ, nhất là cột kèo và đòn dông.

Hôm nay chỉ còn cảnh tượng đổ nát tối tăm như mực.

Dâu cái tòa vương cung này có tầm hơn ba trăm năm lịch sử, qua nhiều thế hệ Sở vương tiến hành xây dựng thêm mới có quy mô thế này.

Tổng cộng tốn bao nhiêu tiền xây dựng vương cung?

Hoàn toàn không cách nào thống kê, tuyệt đối là một con số khổng lồ giật nảy mình.

Nếu như muốn lại một lần nữa xây dựng ra vương cung giống y hệt, cho dù lấy quốc lực của nước Sở cũng chí ít cần thời gian mấy chục năm.

Cho nên Thẩm Lãng quăng ra cái mồi lửa này cũng đủ làm cho cả nước Sở hộc máu.

Then chốt đây đối với uy nghiêm nước Sở hoàn toàn bị đánh một đòn hủy diệt.

...

Thẩm Lãng dẫn đầu quân Niết Bàn đầu tiên tiến vào bên trong vương cung tìm kiếm.

Dựa theo phán đoán của hắn, Sở vương hậu, mấy vương tử, những phi tử quan trọng của Sở vương và bọn người Xu Mật Sứ Liên Kính còn ở bên trong vương cung.

Bởi vì thời gian kinh đô nước Sở thất thủ quá nhanh quá đột nhiên, những người này căn bản liền không kịp đào tẩu.

Cho nên chỉ có thể là ở bên trong phòng bí mật dưới đất thôi.

Hơn nữa nếu như Thẩm Lãng không có đoán sai, những mật thất dưới đất chắc phải ở bên dưới ao.

Khi lửa đốt cháy cả vương cung, sẽ có quá nhiều khói đặc gây chết người, hơn nữa còn dẫn đến thiếu oxy, khi mà khói đặc một khi lọt vào mật thất, người ở bên trong sẽ bị sặc chết.

Cho nên phải xây những căn phòng bí mật này dưới áo thì cơ hội sống cao hơn một chút.

Nếu như đổi thành người khác, cả một mảnh phế tích muốn tìm được cửa vào hầm quả thực như mò kim đáy biển.

Nhưng Thẩm Lãng có thị lực X quang.

Chỉ sau nửa canh giờ!

Hắn liền tìm được.

Quả nhiên hầm trú ẩn này ở gần ao, xung quanh nó còn có cả những dòng nước ngầm.

Cửa vào ngay trong đống phế tích.

Lý Thiên Thu cùng Khổ Đầu Hoan tiến lên điều tra.

- Công tử, cửa vào là cánh cửa sắt cực kỳ dày!

Thermite (nhiệt nhôm) lại phát huy tác dụng.

Trực tiếp phủ lên cửa sắt, đốt mồi lửa lên.

- Ầm...

Một luồng ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt.

Thermite (nhiệt nhôm) phát ra nhiệt độ kinh người, đốt thủng cả cánh cửa cắt thật dày kia.

Tiếp đó trong mật thất dưới đất truyền đến từng tiếng la kinh hoàng.

Lý Thiên Thu rõ ràng cảm thấy một phần chủ tâm giết người.

Hơn nữa còn là cao thủ cấp đại tông sư khác, giữ ngay cửa vào hầm chứa bí mật.

Chuyện này rất bình thường, ngay cả trong vương cung nước Việt cũng có cao thủ đại tông sư tọa trấn, vương cung nước Sở đương nhiên cũng có.

Hơn nữa cánh cửa vào này nhỏ hẹp, hoàn toàn đủ cho một người trấn giữ, vạn người không thể khai thông.

Có một cường giả cấp đại tông sư giữ ở chỗ đó, có thể mấy trăm mấy ngàn người không xông vào được.

Nhưng mà, Thẩm Lãng không nói hai lời.

Trực tiếp ném một lựu đạn hơi độc.

Đương nhiên, cái gọi là lựu đạn hơi độc cũng không phải vụ khí sinh hóa thật sự.

Hiệu quả của nó còn chẳng bạn lựu đạn hơi cay, thứ nhiều nhất bên trong nó chính là bột ớt tinh chế, thêm vào đó là một chút hơi gây ra khó chịu rất mạnh.

Nhưng bên trong căn hầm này là ai?

Sở vương hậu, mấy phi tử được sủng ái, mấy vương tử và công chúa.

Họ sống an nhàn sung sướng cỡ nào.

Hai ngày hai đêm này, bọn họ vốn hết sức sợ hãi, gần như không cách nào hít thở.

Thứ bom cay Thẩm Lãng tự chế một khi bùng nổ.

Chất kích thích mạnh trong nháy mắt kia sẽ tràn vào không cách nào chống đỡ nổi.

Mắt mở không lên, giống như bị bỏng, muốn mù.

Cổ họng như thiêu như đốt, căn bản không cách nào hít thở.

Thật sự bị tra tấn như địa ngục.

- A... A... A...

Từng đợt gào khóc thảm thiết.

Thẩm Lãng cất giọng thản nhiên:

- Sở vương hậu, bà tiếp tục ở bên trong hay ra ngoài đầu hàng đây?

Thế nhưng Sở vương hậu đã không phát ra được thanh âm nào.

Ước chừng sau một lúc lâu, Sở vương hậu cất tiếng khàn khàn:

- Ninh Chính, Thẩm Lãng, các ngươi không sợ làm tức giận thần tiên à? Lại làm ra sự việc vi phạm lẽ trời như thế?

Tức khắc Thẩm Lãng không nói hai lời, lại ném thêm một lựu đạn khí độc vào.

- A... A... A...

- Sắp chết, sắp chết rồi, chúng ta đầu hàng, đừng ném...

Kẻ thét lên chói tai không phải Sở vương hậu, mà là giọng của một người đàn bà khác, còn có tiếng khóc thét của một thiếu niên.

Một khắc đồng hồ sau đó!

Tất cả mọi người trong hầm đi ra.

Thẩm Lãng thấy được một lão thái giám, hai mắt sưng đỏ như quả đào, thế nhưng vẫn chăm chú hộ chủ.

Điệu bộ này ngược lại để Thẩm Lãng nhớ đến Lê Mục bên người Ninh Nguyên Hiến.

Lão thái giám này cũng là một cường giả cấp tông sư.

Thẩm Lãng lấy ra một cái bình đựng thứ gì đó, hắn nói:

- Vị công công này, ngài là cường giả cấp tông sư, chúng ta lo lắng, cho nên xin ngài uống hết bình thuốc này, ngủ xong vài ngày sẽ không xảy ra chuyện gì, ta không muốn chặt đứt gân tay chân của ngài đâu.

Lão thái giám run lên lâm vào do dự.

Thẩm Lãng giơ tay, tức khắc mấy trăm cung tên nhắm ngay Sở vương hậu cùng mấy vương tử.

Chỉ cần thái giám cấp tông sư nói một tiếng không, Thẩm Lãng liền lập tức bắn các những nhân vật cao quý của nước Sở thành nhím.

Lão thái giám ngó Thẩm Lãng một cái.

Ánh mắt đặc biệt phức tạp nhưng không có bao nhiêu căm hận.

- Chao ôi!

Sau một tiếng thở dài.

Ông trực tiếp uống hết cái bình thuốc nhỏ Thẩm Lãng đưa.

Tiếp đó.

Cả người ông trực tiếp ngã xuống, hoàn toàn mất đi tri giác.

Mấy ngày kế tiếp mấy đêm ông ta đều đừng hòng tỉnh lại.

Mắt Sở vương hậu còn sưng dã man hơn, bà ta nhìn phía Thẩm Lãng tràn đầy bi phẫn cùng thịnh nộ trong ánh mắt.

Thậm chí là thù hận thấu xương.

- Bà nhìn ta như vậy làm cái gì? - Thẩm Lãng nói.

Sở vương hậu nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thẩm Lãng, ngươi sẽ gặp báo ứng. Nhưng không phải ông trời báo ứng, mà là báo ứng cả thiên hạ đối với ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là tử địch của nước Sở ta, vĩnh viễn tử địch.

- Thật vậy sao? Ta rất sợ à nha... - Thẩm Lãng nói:

- Nếu mà ta là bà thì nhất định phải hoàn toàn ngậm miệng lại,

Thẩm Lãng vung tay lên.

Tức khắc hai gã võ sĩ tiến lên, nắm chặt hai tay của Sở vương hậu.

- Ngươi muốn làm gì? Ta là vương hậu nước Sở, ngươi muốn làm gì? - Sở vương hậu thét chói tai điên cuồng.

Thẩm Lãng móc ra một ống tiêm.

Trực tiếp đâm vào vị trí hạch bẹn của Sở vương hậu, tiếp đó tiêm hết chất lỏng bên trong vào.

Sở vương hậu sợ hãi thét to:

- Thẩm Lãng, ngươi chích cho ta cái gì? Chích gì?

- Mấy ngày nữa bà sẽ biết. - Thẩm Lãng nói:

- Đây coi như nghiêm phạt màn ăn nói lỗ mãng của bà vừa rối, nếu như bà còn tác oai tác quái nữa, chắc chắn ta sẽ cho bà muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, đừng ép ta đổ cho bà mười cân phân, cứ giữ thể diện làm tù binh, được không?

Sở vương hậu toàn thân run rẩy.

- Ta hỏi bà, được hay không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Sở vương hậu gật đầu.

- Không nên gật đầu với ta làm gì, ta cần bà trả lời được không? - Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

- Được, được! - Sở vương hậu khóc thút thít.

Bà quả thực chẳng bao giờ bị nhục nhã như vậy.

Thế nhưng, bà chẳng thể tự hào gan dạ như trong tưởng tượng của mình.

Lúc này thứ thống trị tâm hồn bà vẫn là sự sợ hãi.

- Được, kế tiếp tiến hành dạo phố cho hoành tráng. - Thẩm Lãng nói:

- Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đưa Sở vương hậu, mấy vương tử, vương phi lên, bắt đầu dạo hết đường cái của nước Sở một vòng, cần phải để tất cả mọi người thấy rõ ràng, đây chính là vương hậu bọn họ.

Kế tiếp!

Một màn càng đáng hổ thẹn xảy ra.

Bọn người Sở vương hậu và các nhân vật cao quý kia mang theo xiềng xích bằng giấy vàng, đứng trên xe ngựa tiến hành dạo phố.

- Mọi người đến xem, đây là Sở vương hậu, mấy người này là Vương phi, còn có con của Sở vương nữa.

- Triển lãm hoàng gia nước Sở đây...

- Hỡi dân chúng kinh đô nước Sở, hãy đến đây quan sát vương hậu các ngươi một chút coi nào!

Thực sự vô số dân chúng ào ào tiến ra quan sát.

Bọn họ đầu tiên cảm giác được chính là sỉ nhục cực kỳ lớn.

Sau đó là thất vọng!

Những thành viên hoàng gia ở tít trên cao kia vì sao không tự sát?

Vì sao không muốn chết đi để thành toàn tôn nghiêm nước Sở, lại bị người Việt quốc nhục nhã đến như vậy?

Còn có Sở vương hậu, bình thường bà ta tỏ vẻ cao cao tại thượng, ra dáng mẫu nghi thiên hạ cỡ nào?

Lúc này chật vật, mặt đầy nước mắt, thân thể run lẩy bẩy như thế.

Hơn nữa ở giữa váy còn có một dấu vết ẩm ướt.

Sở vãi tè sao?

Chuyện này không có, đây là Thẩm Lãng để cho người ta dội lên.

Tầm mấy canh giờ!

Dạo phố một vòng hoàn tất.

Vô số dân chúng kinh đô nước Sở đều nhìn rõ ràng.

Vô số người phẫn nộ, vô số người khóc thét.

Nhưng dù sao thì hình tượng vương tộc ở trong lòng bọn họ gần như sụp đổ trong nháy mắt.

...

Ba ngày sau!

Dưới kinh đô nước Sở đầy quân Sở chi chít.

Tất cả viện quân của các thành quận xung quanh đều tới, có chừng sáu bảy vạn người.

Nhưng gần như thuần một sắc cũng là quân phòng thủ địa phương.

Chân chính tinh nhuệ, chỉ có không đến hai vạn người.

Ngày này mặt trời mới vừa dâng lên.

Ngoài thành viện quân nước Sở thấy được một màn muốn toét cả mắt.

Bọn họ Sở vương hậu xuất hiện ở trên tường thành, nét mặt tiều tụy sợ hãi.

Bởi vì virus trong cơ thể bà ta như sắp phát tác rồi?

Trên người mọc đầy mụn nước, nhất là cái chỗ ẩm ướt nhất.

Còn có trên lưng, bụng, cánh tay.

Lít nha lít nhít, cực kỳ đáng sợ.

Loại đau đớn và ngứa ngáy này như từ bên trong xương xuất hiện.

Khiến cho bà mấy ngày mấy đêm đều không thể ngủ, tất cả ý chí và kiêu ngạo hoàn toàn bị phá hủy.

Tiều tụy chật vật căn bản không giống như Sở vương hậu cao cao tại thượng lúc trước.

- Ninh Chính, Thẩm Lãng, ngươi đê tiện, đê tiện...

- Thẩm Lãng, có lá gan thì cùng chúng ta đao thật thương thật chém giết một trận? Bắt vương hậu cùng các vương tử làm con tin, còn là anh hùng cái gì?

- Thẩm Lãng, ngươi là thứ thất phu hèn hạ, lại đàn bà tới làm con tin?

Tướng lĩnh viện quân dưới thành nước Sở chửi ầm lên.

Thẩm Lãng cười lạnh nói:

- Đầu tiên, ta không phải anh hùng. Thứ hai, ta căn bản không có ý kiến cần Sở vương hậu làm con tin ép các ngươi đầu hàng. Ta chỉ là cho các ngươi xem, bộ dạng vương hậu nương nương bây giờ thôi, các ngươi nhìn kỹ à? Thấy rõ ràng chưa?

- Thấy rõ ràng không?

- Chắc hẳn là thấy rõ rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Dẫn vương hậu nương nương đi!

Sở vương hậu bị mang đi.

Thẩm Lãng hướng viện quân nước Sở bên dưới nói:

- Các ngươi không phải nói đao thật thương thật chém giết một trận à? Bây giờ các ngươi có thể bắt đầu!

- Lại đây, lại đây, đến đây nào!

Cái bộ dạng vừa hèn vừa khinh thường kia hoàn toàn chọc giận tướng lĩnh viện quân nước Sở.

- Công thành! Hãy giết sạch đám người Việt quốc, hãy cứu vương hậu và vương tử ra! – Đại tướng viện quân nước Sở quát.

Tiếp đó, sáu bảy vạn quân Sở điên cuồng mà công thành!

- Vù vù vù vù vù...

Quân Niết Bàn thứ hai, đội thần xạ thủ tộc Sa Man điên cuồng bắn mưa tên.

Trên cao nhìn xuống, quá sung sướng!

Lại là tàn sát nghiêng về một phía!

Hai canh giờ sau đó!

Kết thúc đại chiến!

Sáu bảy vạn viện quân nước Sở thương vong vượt qua hai vạn, còn dư lại toàn bộ bỏ trốn mất dạng.

Thẩm Lãng ở đầu thành hô to nói:

- Chư vị đại nhân, nhớ kỹ trở lại đây! Kêu hết toàn bộ viện quân xung quanh lại hết đi, ta không đi, ta liền ở chỗ này chờ các ngươi!

- Sở vương hậu cũng không đi, các ngươi nhất định nhớ kỹ phải tới nha, lần sau mang theo mười vạn đại quân lại đây!

Nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, đám tướng lĩnh viện quân cùng Thái thứ mấy quận nước Sở xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Tiếp đó, sẽ không còn viện quân đến nữa.

Toàn bộ quân đội mạnh nhất nước Sở đều ở dưới trướng Sở vương cả rồi.

Không biết Sở vương sau khi nghe được cái tin xấu này sẽ có phản ứng cỡ nào?

Sau đó đưa ý chỉ ra sao.

...

Chú thích của Bánh: Trở về Gia Hưng, lúc xe vào khu chung cư bị một chiếc xe điện tông ngay trước mặt, sau khi báo cáo xử lý thì về nhà muộn, cho nên một chương này chỉ có hơn năm ngàn chữ, thoáng ổn định tinh thần, tiếp tục phần 2!