Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 305: Quốc quân thiên vị! Cục cưng Mộc Lan ngạc nhiên!




Trong lòng Thẩm Lãng sụp đổ. 

Ông trời, chuyện này là ngài chơi ta sao? 

Hôm qua ta không có vượt quá giới hạn, cục cưng Mộc Lan không đến. 

Hôm trước ta không có vượt quá giới hạn, cục cưng Mộc Lan cũng không tới. 

Ngày hôm nay ta ngoại tình, cục cưng Mộc Lan hết lần này tới lần khác đến. 

Cái này giống như lúc ta biểu hiện tốt thì sếp không thấy, lúc ta bểu hiện không tốt, hết lần này đến lần khác đụng phải sếp. 

Thẩm Lãng bản năng muốn nói: Cục cưng à, chuyện này căn bản không liên quan, là Ninh Diễm tự bò lên trên giường của ta, ta là bị ép buộc. 

Thế nhưng ngẫm lại như thế có phần cũng quá cặn bã, dù cho làm tra nam tối thiểu cũng phải có một hạn độ. 

Hơn nữa cúi đầu nhìn thoáng qua Ninh Diễm, sắc mặt nàng trong nháy mắt trắng bệch, trong đôi mắt to lệ chứa chan. 

Nàng có thể cũng bị tư thế trước mắt hù ngã, tiểu tam như nàng dù sao vẫn là làm sai nhưng sợ người khác biết. 

Bây giờ Thẩm Lãng đã hoàn toàn đã nhìn ra, công chúa Ninh Diễm lợi hại cùng anh dũng hoàn toàn giả vờ, nội tâm của nàng vừa yếu đuối mà lại thiếu cảm giác an toàn. 

Điển hình miệng cọp gan thỏ. 

Thẩm Lãng nhẹ nhàng cắn một cái trên đôi môi tái nhợt của nàng. 

Tiếp đó vừa lớn tiếng với phía ngoài nói: 

- Cục cưng ơi, ta đã nói với nàng, mấy tháng này ta đều giữ mình trong sạch, hôm nay là ngoài ý muốn, tuyệt đối ngoài ý muốn! 

Bên ngoài Mộc Lan nói: 

- Chàng thật không ngờ ngày hôm nay thiếp bỗng nhiên sẽ đến đúng không? 

Thẩm Lãng bản năng nói: 

- Đúng vậy! 

Lời này mới vừa nói ra, Thẩm Lãng không khỏi tự tát mình một bạt tai. 

- Ta đi ra ngoài một chút. - Thẩm Lãng nhép miệng nói cho Ninh Diễm. 

Tiếp tục, hắn cứ như vậy trần truồng chạy ra cánh cửa, con mắt rưng rưng quang cất giọng run rẩy: 

- Nương tử ta sai rồi, ta thật sai lầm! Ta rõ ràng một tên cặn bã, ta chính là một đáng chết khốn nạn đáng bị thiên đao, có một người trăm triệu có một như nương tử lại vẫn phải ở bên ngoài làm bậy, ta đơn giản không bằng cầm thú. 

- Nương tử, nàng đánh chết ta đi! 

- Nương tử, nàng tát chết ta đi! 

- Nàng đánh ta, chửi ta cũng được, thế nhưng tuyệt đối đừng chọc tức thân thể, như vậy ta sẽ đau lòng chết. 

Chính khí Mộc Lan lan đến toàn thân run rẩy, chợt phát hiện cặn bã bỗng nhiên chẳng biết tại sao xuất hiện ở trước mắt. 

Một giây sau cặn bã chẳng biết tại sao ôm lấy nàng. 

Một giây sau cặn bã không giải thích được hôn lên nàng. 

- Cục cưng, ta ôm nàng vào thôi. - Thẩm Lãng nói dịu dàng. 

Mộc Lan tức giận nhìn Thẩm Lãng, đứng vẫn không nhúc nhích. 

Thẩm Lãng chợt hít một hơi, tiếp đó một tay bế bổng Mộc Lan lên, hướng bên trong gian phòng đi tới. 

Mới vừa đi ra không đến năm mét. 

Thẩm Lãng thở hồng hộc, bước chân lảo đảo. 

Ôi chao, hắn gần như phải té ngã sấp xuống. 

Mộc Lan nhẹ nhàng xoay, trái lại ôm Thẩm Lãng đứng vững vàng. 

Tra nam này, ngay cả thiếp đều ôm không nổi, vẫn còn có sức lực vượt quá giới hạn. 

Thẩm Lãng khóc không ra nước mắt, ta vốn là ôm được, thế nhưng ngày hôm nay thật sự là eo mềm chân cũng mềm luôn. 

Sau khi tiến vào phong, Ninh Diễm đã không có ở đây. 

Bởi vì nơi này căn phòng rất nhiều, một gian thông một gian. 

Ninh Diễm không có dũng khí đối mặt Mộc Lan, liền bỏ trốn mất dạng. 

Mộc Lan ngửi được mùi vị quen thuộc, tức khắc nhíu nhíu mày. 

Tiếp đó lại thở dài một tiếng. 

- Cục cưng... - Thẩm Lãng ôm Mộc Lan, đam mê mà hít mùi trên người nàng. 

Mộc Lan không để ý tới hắn. 

Thẩm Lãng nói: 

- Cục cưng, ta xin thề ta thực sự được mấy tháng đều giữ mình trong sạch. Vì nàng, ta thậm chí nhiều lần quanh quẩn một chỗ ở thanh... 

Không được, cái này không thể nói ra. 

Bằng không thì bị chết thảm hại hơn. 

- Cục cưng, ta xin thề đây là ta cùng Ninh Diễm lần thứ hai, trừ lần đó ra ta thật không có chạm qua bất kỳ cô gái nào khác, đầu năm nay đàn ông biết giữ mình trong sạch giống như ta vậy thực sự không nhiều lắm. 

Mộc Lan nói: 

- Cặn bã, chuyện này chàng muốn ta biểu dương chàng sao? 

Thẩm Lãng thật cảm thấy bản thân giữ mình trong sạch rất là giỏi, nhưng mà vô cùng hiển nhiên cùng nhận thức Mộc Lan có chênh lệch nhất định. 

- Cục cưng, nàng quá ác tâm, mấy tháng này ta mỗi ngày đều đối với nàng mong nhớ ngày đêm, nàng cũng không tới tìm ta. 

- Mỗi lần lúc ăn cơm, ta chỉ muốn biết cục cưng của ta có ăn cơm ngon hay không, tuyệt đối không nên đói bụng. 

- Mỗi lần trời nóng, ta chỉ muốn hỏi cục cưng của ta có nóng hay không? Băng ở trong nhà có sạch hay không? 

- Mỗi lần vào nhà xí, ta chỉ nghĩ đến cục cưng của ta... Không, cục cưng nhà ta là tiên nữ, vĩnh viễn không vào nhà vệ sinh. 

Mộc Lan cuối cùng nhịn không được, cười phụt một tiếng. 

Tiếp đó chẳng biết tại sao phát hiện, trên người mình chỉ còn lại một cái yếm. 

Tra nam động tác nhanh như vậy? 

Ta... Ta làm sao một chút đều không phát giác. 

Thẩm Lãng ôm lấy thân thể thơm ngào ngạt của Mộc Lan, hôn môi của nàng đầy đam mê. 

Một lát sau, Mộc Lan nói: 

- Không nên. 

Thẩm Lãng nói: 

- Cục cưng, nàng ghét bỏ ta sao? Ghét bỏ ta mới vừa cùng Ninh Diễm ngủ qua? Ta có thể đi tắm rửa. 

Mộc Lan nghiến răng nghiến lợi. 

Cặn bã, chàng có thể đừng nhắc đến Ninh Diễm hay không. 

Tuy thiếp bắt được chàng ngoại tình, thế nhưng đã qua một khắc đồng hồ, thiếp đã nỗ lực quên mất, chàng còn muốn xoáy vào. 

- Chỉ với tấm thân của chàng mới vừa cùng đàn bà buông thả, còn có sức lực à? - Mộc Lan nói dịu dàng: 

- Đừng làm bị thương, dù sao cũng còn có hai ngày. 

- Cái gì hai ngày? - Thẩm Lãng nói. 

Kim Mộc Lan không muốn nói cho Thẩm Lãng. 

Đương nhiên là thời gian dễ thụ thai còn có hai ngày, nhưng nàng phải chờ tới xác định mang thai sau đó sẽ nói cho Thẩm Lãng. 

Tiếp đó, hai người cứ như vậy ôm nhau. 

Thẩm Lãng trong lòng có một câu nói rục rịch: Nương tử, ta có một nhận xét to gan, không bằng để Ninh Diễm... 

Đương nhiên, những lời này hắn chỉ dám ngẫm lại, tuyệt đối không dám nói ra. 

- Phu quân, Trương Ngọc Âm để thiếp chuyển cáo với chàng một câu. - Mộc Lan nói. 

Thẩm Lãng tức khắc vô cùng khẩn trương, vội vàng nói: 

- Nương tử, ta và nàng ấy không có lêu lổng gì đâu. Ta thừa nhận nàng thầm mến ta, thế nhưng ta đã nghiêm khắc từ chối nàng, ta tuyệt đối không phải cái loại đàn ông tùy tùy tiện tiện, đầu năm nay, ta từ chối đàn bà như là cá chép sang sông, ngày hôm nay cùng Ninh Diễm hoàn toàn thuộc về ngoài ý muốn, đơn thuần ngoài ý muốn. 

Mộc Lan bản năng che đậy cái mồm cặn bã này nên nói thẳng: 

- Trương Ngọc Âm bảo thiếp chuyển cáo đến chàng, nói sau này sẽ là người xa lạ. 

Á! 

Nghiêm trọng như vậy à? 

Thẩm Lãng không khỏi nhớ lại tướng mạo cùng vóc người Trương Ngọc Âm. 

Đây là một người đàn bà chẳng biết tuổi tác, thế nhưng thành thục lại thùy mị. 

Giờ đây lại muốn trở thành người xa lạ? 

Sớm biết rằng như vậy, ngày đó ở Thiên Nhai Hải Các nên thông đồng dụ dỗ. 

Đáng tiếc, đáng tiếc... 

Nhưng mà! 

Có thể làm cho Trương Ngọc Âm nói ra tuyệt giao như thế thì hậu quả thực sự liền vô cùng nghiêm trọng. 

Ninh Hàn thoáng một tỏ thái độ, toàn bộ Thiên Nhai Hải Các lập tức liền thái độ kịch biến. 

Mộc Lan nói dịu dàng: 

- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì? 

Thẩm Lãng nói: 

- Có một kẻ ngốc, vì để cho ta rời khỏi cuộc chiến tranh ngôi, ban ơn cho để ta trở thành một đệ tử ký danh cho một lão già ngu xuẩn. Ta cự tuyệt, thế là tên ngốc này lên tiếng, toàn bộ Thiên Nhai Hải Các liền hoàn toàn phong sát chúng ta. 

Mộc Lan ôm chặt Thẩm Lãng. 

Trong lòng đau đớn. 

Tuy rằng Thẩm Lãng nói gió nhẹ mây nhạt, nhưng nàng vẫn có thể đủ cảm nhận được lúc đó Thẩm Lãng bị coi khinh cùng nhục nhã cỡ này. 

Nàng quyết định, từ nay về sau người nàng ghét nhất không phải Cừu Yêu Nhi, mà là Ninh Hàn. 

- Phu quân, con tiện nhân kia là Ninh Hàn à? - Mộc Lan nói. 

Thẩm Lãng nói: 

- Đúng, chính là người ngu ngốc kia đó. 

Cục cưng Mộc Lan mang theo một chút khóc thút thít nói: 

- Phu quân thật xin lỗi, cũng là thiếp vô dụng, để cho chàng bị người khác ăn hiếp. 

Tức khắc, Thẩm Lãng ôm Mộc Lan vào trong ngực như châu báu vậy. 

Mộc Lan ở trong lòng hết lần này đến lần khác tự nói với mình. 

Ta muốn trở thành đệ nhất thiên hạ, ta muốn trở thành đệ nhất thiên hạ. 

Ta phải giết chết Ninh Hàn. 

- Phu quân, chàng đã vì thiếp đánh Xung Sư Sư gần chết, chuyện này thiếp biết rồi, cám ơn ngươi báo thù cho thiếp. 

- Chàng tuy rằng vô cùng cặn bã, nhưng vẫn là phu quân tốt nhất của thiếp, thiếp… thiếp vô cùng hạnh phúc. 

... 

Sáng ngày thứ hai, công chúa Ninh Diễm cuối cùng lộ diện. 

Nàng biểu hiện vẫn là tình trạng sợ sệt miệng cọp gan thỏ. 

Đặc biệt dũng cảm ngồi cùng bàn ăn cơm, đặc biệt dũng cảm cùng Mộc Lan đối diện. 

Biểu hiện ra ngoài như thể ta chính là cùng ngươi đoạt nam nhân, ngươi có thể làm gì ta nào. 

Thế nhưng lúc tay đũa cũng là phát run. 

- Cục cưng, chiếc thuyền lớn kia của chúng ta tạo được thế nào? - Thẩm Lãng bèn hỏi. 

Mắt Mộc Lan lóe lên tia sáng nói: 

- Đã hoàn thành hơn phân nửa. 

Thẩm Lãng đã hứa với nàng chỉ cần tiêu diệt Tam vương tử cùng Thái tử, đồng thời sau khi nâng đỡ Ninh Chính tranh ngôi thành công, nàng liền mang theo Mộc Lan lên thuyền đi khắp thế gian. 

Mộc Lan vô cùng hào hứng về điều đó. 

Cho nên Thẩm Lãng vung lên tuyệt bút, gọi mười lăm vạn lượng vàng kiến tạo chiếc thuyền lớn trước nay chưa từng có này. 

Hoàng Đồng thấy lúc thấy dự trù kinh phí, mí mắt giật một cái, tiếp đó đặc biệt dè dặt tới hỏi Thẩm Lãng, chiếc thuyền này là tới làm cái gì? 

Thẩm Lãng có lý chẳng sợ nói: Chơi. 

Mắt Hoàng Đồng lại chợt giật mình, tiếp đó vô cùng đau khổ mà trả lời: Chơi hay, chơi hay! 

Tiếp đó, hội Thiên Đạo thực sự thông qua mười lăm vạn lượng vàng chuyên môn kiến tạo chiếc thuyền lớn này. 

Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, trên cái thế giới này vẫn còn có người phá sản được tự nhiên như thế. 

Người ta ăn chơi trác táng, tối đa vung tiền như rác là giỏi lắm, ngươi Lãng gia như thường lệ vung lên tuyệt bút, liền trực tiếp mười mấy vạn, mấy chục vạn lượng vàng không còn. 

Mấu chốt là Thẩm Lãng lấy tiền của mình có lý chẳng sợ, xài tiền của người khác càng thêm có lý chẳng sợ. 

Ta chỉ quản dùng tiền, còn tiền này từ đâu tới liền không có quan hệ gì với ta. 

Dĩ nhiên, hội Thiên Đạo với Thẩm Lãng hoàn toàn là có cầu tất ứng. 

Bởi vì Thẩm Lãng sáng tạo giá trị thực sự quá nghịch thiên, so với địa vị chiến lược, chính là một chút tiền lại coi là cái gì. 

Thẩm Lãng ở trong lòng tính toán, sau đó nói: 

- Chờ ta tiêu diệt Ninh Dực cùng Ninh Kỳ xong xuôi, thuyền lớn chúng ta cũng xấp xỉ tạo được rồi, thời gian vừa vặn đúng phía trên, đến lúc đó chúng ta phải đi xa. 

- Thiếp cũng đi. - Ninh Diễm bỗng nhiên nói. 

- Đệ cũng đi. - Kim Mộc Thông nói. 

Chiếc đũa Mộc Lan chiếc đũa bay thẳng đến đầu gã, cất giọng quở trách: 

- Đều tại đệ vô dụng, mới để cho phu quân đến giờ vẫn còn bôn ba bên ngoài, nếu đệ có tiền đồ, tỷ với phu quân đã ra ngoài chơi nửa năm. 

Kim Mộc Thông vội vàng cúi đầu, hoàn toàn câm miệng không nói. 

Ôi! 

Vì sao phải ép ta làm Huyền Vũ Hầu thì sao? 

Khát vọng của Kim Mộc Thông ta đây là trở thành một bậc thầy viết lách, phàm là chỗ nào có người ở, đều có tiểu thuyết của ta. 

Mà Ninh Diễm cắn răng một cái, đạp Thẩm Lãng một phát dưới bàn. 

Nàng cảm thấy Kim Mộc Lan đánh Kim Mộc Thông là gọi cho nàng xem, rõ ràng là muốn đánh Ninh Diễm. 

Nàng đã đoán đúng! 

Nhưng mà Thẩm Lãng là không có khả năng làm chủ cho nàng, ở trước mặt nương tử hắn rất sợ. 

... 

Bên trong mật thất dưới đất! 

Truyền đến từng đợt gào thét giống như dã thú. 

Kiếm vương Lý Thiên Thu đang bón cơm cho vợ, kết quả vợ ônggiận dữ. 

Bởi vì vợ của Kiếm vương quen nếp ăn cơm giống như dã thú, đẩy cơm trên mặt đất, sau đó dùng miệng nằm ăn. 

Kiếm vương đương nhiên không muốn, vẫn dùng muỗng đút cho bà, kết quả bà liền nổi giận, hướng về phía Lý Thiên Thu vừa đánh vừa gào rú. 

Thẩm Lãng nhớ kỹ bà lúc trước không có có điên thế này, còn có một chút thần trí. 

Mấy tháng không gặp, đã gần như hoàn toàn trở thành giống như dã thú, không còn thần trí. 

Nhưng mà Thẩm Lãng lại có thể hiểu. 

Bởi vì lúc trước Lý Thiên Thu cẩn thận chăm sóc vợ, cho nên bà dù cho trúng độc đã sâu, nhưng còn có một chút thần trí. 

Thế nhưng mấy tháng gần đây, Kiếm vương vì giúp đỡ Thẩm Lãng, luôn luôn đi theo bên người của hắn bôn ba. 

Đã không có chồng chiếu cố, điểm thần trí cuối cùng của vợ của Kiếm vương đều biến mất, hoàn toàn trở thành giống như dã thú. 

Trong nháy mắt, trong lòng Thẩm Lãng vô cùng hổ thẹn. 

Hắn kỳ thực căn bản không có quyền lực sai khiến Kiếm vương, lại thêm không có tư cách để Kiếm vương rời vợ. 

Kiếm vương là một người thành thật, cũng bởi vì với Thẩm Lãng một câu hứa hẹn, cho nên bôn ba cho tới bây giờ. 

Có thể nói bây giờ Kiếm vương với Thẩm Lãng không có bất kỳ mắc nợ, ngược lại là Thẩm Lãng mắc nợ ông quá nhiều. 

Nếu không phải là có Kiếm vương bảo hộ, thi thể Thẩm Lãng đã sớm lạnh mười lần. 

Trên cái thế giới này, tuyệt đối không thể để cho người thành thật đau lòng. 

Kiếm vương phế đi sức của chín trâu hai hổ, mới cho vợ kết thúc một chén cơm, dù cho ông là đại tông sư, cũng toàn thân mồ hôi đầm đìa. 

Thẩm Lãng nói: 

- Kiếm vương tiền bối, có câu ta muốn cùng ngài nói. 

Kiếm vương Lý Thiên Thu gật đầu. 

Thẩm Lãng nói: 

- Thiên Nhai Hải Các đặc biệt tài giỏi, bọn họ phải có cứu tôn phu nhân biện pháp, hơn nữa còn là biện pháp chính thống. Cho nên ta lúc đó để ngài đưa phu nhân đến Thiên Nhai Hải Các, chính là hy vọng bọn họ có thể xuất thủ, ta nghĩ tôn phu nhân cùng Thiên Nhai Hải Các cũng có sâu xa ít nhiều. 

Kiếm vương nói: 

- Ta biết. 

Thẩm Lãng nói: 

- Thế nhưng Thiên Nhai Hải Các cũng không có xuất thủ tương trợ. 

Kiếm vương Lý Thiên Thu thở dài một tiếng. 

Ông không có trách cứ, cũng không có oán giận. 

Thế nhưng trong cái thở dài của ông có ý nghĩa, phân lượng ông quá thấp, Thiên Nhai Hải Các cảm thấy không có cần thiết xuất thủ cứu giúp. 

Hoặc là nói ở trong lòng Thiên Nhai Hải Các, Lý Thiên Thu không bằng Yến Nan Phi. 

Yến Nan Phi để Tiết Tuyết đầu độc vợ Lý Thiên Thu, cho nên Thiên Nhai Hải Các không xuất thủ cứu giúp? 

Dĩ nhiên, bất kể là Thẩm Lãng hay là Kiếm vương Lý Thiên Thu, đều không có tư cách nhắc nhở Thiên Nhai Hải Các tương trợ. 

Bởi vì Thiên Nhai Hải Các không nợ bọn họ. 

Thế nhưng sự thực chứng minh, Thiên Nhai Hải Các quả thực không phải thần thánh, cũng không có biểu hiện siêu thoát như vậy. 

Vậy đại khái giống như những trường trung học loại siêu đẳng. Mặc kệ ngươi là nông dân hay là kẻ lang thang đầu đường xó chợ, đều có thể tiến vào trong sân trường học, thậm chí còn có thể tiến vào lớp học nghe giảng bài. 

Lúc này trong lòng ngươi chắc chắn vô cùng cảm ơn, cảm thấy cái trường trung học thật sự là quá tốt, quá thần thánh, quá bình đẳng. 

Chỉ khi nào ngươi tiến vào thư viện, trên cơ bản đều có thể có một vệ sĩ lạnh lùng sẽ ngăn cản ngươi. Khi cái trường này có đại nhân vật thị sát, hay hoặc là gặp phải ngày kỷ niệm thành lập trường, ngay cả cổng còn không thể nào vào được. 

Khi đó ngươi liền sẽ phát hiện, kỳ thực cái chỗ này hợp lại không chào đón ngươi. 

Dĩ nhiên điều này cũng không có gì không đúng. 

Thẩm Lãng căn bản không nên với Thiên Nhai Hải Các có mong đợi cái gì. 

Cho là mình là thiên tài tuyệt đỉnh, Thiên Nhai Hải Các sẽ coi hắn thành một bàn đồ ăn. 

Trên thực tế không phải như thế. 

Ngay cả Kiếm vương Lý Thiên Thu ở trong mắt Thiên Nhai Hải Các, cũng là tiểu nhân vật không đáng giá nhắc tới. 

Thẩm Lãng nói: 

- Nếu Thiên Nhai Hải Các không cứu tôn phu nhân, vậy đành phải theo biện pháp của ta vậy, mặc dù như vậy có thể sẽ vô cùng mạo hiểm! 

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói: 

- Ngài cứ nói. 

Thẩm Lãng nói: 

- Trong cơ thể tôn phu nhân trúng là cổ độc, dựa theo trên lý thuyết nói, ta chỉ cần Hoàng Kim Huyết Mạch tinh hoa của Đại Ngốc là có thể dẫn toàn bộ cổ trùng này ra bên ngoài cơ thể. 

Bên cạnh Đại Ngốc vừa nghe, trực tiếp xuất ra dao nhỏ, sẽ phải cắt mạch lấy máu. 

- Đại Ngốc đừng nóng vội, đừng nóng vội. - Thẩm Lãng vội vàng ngăn cản. 

Tiếp tục, Thẩm Lãng nói với Kiếm vương: 

- Thế nhưng bây giờ phiền toái lớn nhất chính là, những thứ cổ độc này đã trở thành một bộ phận thân thể tôn phu nhân, thậm chí thành vì duy trì một loại năng lượng duy trì sinh mệnh. Giống như rắn có nọc độc, một khi nọc độc bị lấy đi, nó cũng nhanh chóng yếu ớt mà chết. 

Mà vợ của Kiếm vương lúc này toàn thân cao thấp, cũng đều là tràn đầy kịch độc, hoàn toàn là một độc nhân. 

Bà mất đi thần trí, cho nên đều bị nhốt ở trong cũi. 

Bất quá khi Kiếm vương Lý Thiên Thu tới gần bà, bà mặc dù vừa đánh vừa mắng, nhưng lại là chưa bao giờ scắn. Mà những người khác một khi đụng vào bà, bà lập tức nhào đến cắn. 

Mà một khi bị bà cắn bị thương, chính là có nguy hiểm đến tính mạng, hàm răng bà cũng tràn đầy kịch độc. Cho nên mặc dù mất đi thần trí, thế nhưng bà bản năng vẫn biết Lý Thiên Thu là thân nhân, không thể cắn. 

- Cho nên, chúng ta không thể tống cổ trùng trong cơ thể phu nhân ra ngoài, nhưng là vừa phải tiêu trừ kịch độc trong cơ thể phu nhân. 

- Biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ ra, chính là lấy độc trị độc. 

- Ta đã từng đã làm thí nghiệm, cổ độc trên người Thần nữ Tuyết Ẩn cùng cổ độc trong cơ thể tôn phu nhân có thể tương sát tương khắc, lấy độc trị độc. 

- Cho nên ta cần hướng trong cơ thể tôn phu nhân rót vào số lớn cổ trùng độc thần kinh. 

- Nhưng nói vậy, có thể sẽ xuất hiện kịch độc trên người tôn phu nhân còn chưa có giải hết, ngược lại bị kịch đợc thần kinh độc chết. 

- Tóm lại, ta có thể chỉ có bảy thành chắc chắn, có cần ta động thủ hay không? 

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói: 

- Động thủ, lập tức động thủ! 

Thẩm Lãng nói: 

- Nhưng còn có mạo hiểm chừng ba thành, một khi thất bại, tôn phu nhân có thể trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử. 

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói: 

- Ta tin tưởng số phận, hơn nữa Lý Thiên Thu ta đây cả đời chẳng bao giờ hại người, tin tưởng trời cao sẽ phù hộ ta. 

Thẩm Lãng hít sâu một hơi nói: 

- Được, chúng ta đây liền động thủ. 

... 

Biện pháp cứu vợ của Kiếm vương Thẩm Lãng nói rất đơn giản, chính là lấy độc trị độc. 

Nhưng toàn bộ quá trình đặc biệt phức tạp, bởi vì cần dùng độc tố thần kinh tốt nhất mấy đời cổ trùng. 

Ngay từ đầu cần đời thứ nhất, lực sát thương lớn. 

Nhưng khi độc tố trong cơ thể vợ của Kiếm vương dần dần rút đi, sẽ phải dùng tới đời thứ hai, đời thứ ba cổ trùng độc tố thần kinh. 

Không thể có một chút sai lầm, bằng không vợ của Kiếm vương liền sẽ trực tiếp chết đi. 

- Kiếm vương tiền bối, xin ngài ôm vợ đến trên giường, tiếp đó che lại tất cả huyệt đạo, đồng thời dùng xích sắt trói lại. 

Kiếm vương Lý Thiên Thu làm theo, thực sự phế đi sức của chín trâu hai hổ. 

Bởi vì mỗi một cái động tác ông đều phải vô cùng cẩn thận, bằng không thì sẽ thương tổn vợ. 

Tầm một khắc đồng hồ sau đó, vợ của Kiếm vương cuối cùng bị trói buộc ở trên giường, cả người đều không thể hoạt động, thế nhưng thở ra hơi cũng là màu xanh nhạt, đều cũng có độc. 

Thẩm Lãng mặc trang phục phòng hộ, mang theo mặt nạ phòng độc. 

Sau đó lấy ra ống tiêm thứ nhất, bên trong chỉ có một chừng ml cổ trùng độc tố thần kinh. 

Hơi do dự chỉ chốc lát, trực tiếp rót vào đến trong cơ thể bà. 

Cơ hồ là trong nháy mắt! 

Bà đình chỉ hít thở, đình chỉ nhịp tim. 

Cả người giống như trong nháy mắt đông lạnh vậy. 

Nhưng chỉ một lát sau, nhịp tim khôi phục, hít thở khôi phục. 

Cả người giống như hoàn toàn ngơ ngáo vậy, phát ra tiếng gầm rú vô cùng thảm thiết. 

Cả người điên cuồng vùng vẫy. 

Kiếm vương Lý Thiên Thu rõ ràng đã ngăn lại tất cả huyệt đạo của bà, nhưng trong chớp nhoáng này toàn bộ bị giải khai. 

Cả người bà lực lớn vô hạn, căn bản là áp không chế trụ được. 

Kiếm vương tiến lên, Đại Ngốc tiến lên, Đường Viêm tiến lên. 

Ba cao thủ, mới đè nổi người đàn bà này lại. 

Ngay sau đó, một màn đáng sợ hơn xuất hiện. 

Ở trong thân thể vợ của Kiếm vương, giống như có vô số côn trùng rắn độc bò qua bò lại lại. 

Da không ngừng nhấp nhô. 

Cả người bóp méo vặn vẹo lẫn nhau. 

Tim của bà đập càng lúc càng nhanh, hít thở càng ngày càng gấp rút. 

Huyết áp càng ngày càng cao. 

Cả người giống như trong nháy mắt phải nổ tung vậy. 

Nếu không ở đây cứu bà sẽ trong nháy mắt bùng nổ, trực tiếp bị mất mạng. 

Thẩm Lãng nhanh chóng bổ sung một phần Ma Túy Tán. 

Cuối cùng trở nên bình ổn một chút, nhưng vẫnkhông được. 

Huyết áp vẫn đang không ngừng tăng lên, cả người vẫn phải nổ tung. 

Thế là, Thẩm Lãng mới tiêm vào mũi độc tố thần kinh thứ hai. 

Cuối cùng, cả người bà dần dần yên tĩnh lại, lại một lần nữa lâm vào đóng băng. 

Sau mấy phút. 

Bà lại một lần nữa cuồng bạo, lại một lần nữa tim đập loạn, huyết áp tăng vọt. 

Thẩm Lãng biết, đây là cổ độc trong cơ thể bà phản phệ, đang chiến đấu vùng vẫy. 

Cứ như vậy phản phản phục phục mười ba lần. 

Không chỉ Kiếm vương tiền bối mệt mỏi hết lực. 

Thẩm Lãng cũng hoàn toàn tâm lực tiều tụy. 

Bởi vì toàn bộ quá trình quá nguy hiểm. 

Mỗi một lần tiêm vào một chút cổ trùng độc tố thần kinh, đời thứ mấy, khoảng cách tiêm vào bao lâu. 

Lúc nào cần phải dùng Ma Túy Tán, mà không phải độc tố thần kinh. 

Hơn nữa bảo đảm một lần cuối cùng rót vào trong cơ thể, là một đời cổ trùng độc tố thần kinh, cuối cùng bởi vì như thế hậu di chứng nhỏ nhất. 

Tất cả chuyện này, đều hoàn toàn dựa vào Thẩm Lãng thị lực X quang, tiếp đó đi qua tính toán vô cùng tinh vi mới có thể bảo đảm chính xác. 

Nếu xảy ra một chút sai lầm, vợ của Kiếm vương hoặc là bạo thể mà chết, hoặc là cứng ngắc mà chết. 

Thế nhưng... 

Kỳ tích vẫn dần dần xảy ra. 

Làn da như cóc vợ của Kiếm vương từng chút một tiêu mất. 

Nguyên bản thân thể còng xuống như dã thu, cũng dần dần giãn ra. 

... 

Tầm một nửa canh giờ sau đó. 

Cuối cùng tất cả kết thúc. 

Thân thể vợ của Kiếm vương đã hoàn toàn kéo thẳng. 

Mặt ngoài thân thể như da cóc đã hoàn toàn rút đi. 

Đương nhiên tóc vẫn không có. 

Cả người vẫn rất xấu xí, cuối cùng bà đã bị tàn phá mười mấy năm. 

Muốn hoàn toàn khôi phục chí ít cần thời gian một hai năm. 

Bà đang trong hôn mê, nhịp tim yếu ớt, hít thở yếu ớt. 

Nhưng là sinh mệnh không còn lo lắng gì nữa. 

Đây là hậu di chứng. 

Dù cho một đời cổ trùng độc tố thần kinh cuối cùng, cũng khiến cho cả cơ thể tê dại. 

Nhưng mà có thể hơn nữa tháng sau đó, chúng nó sẽ mất đi tất cả lực lượng độc tố, tiếp đó ngừng phân bố. 

Cho đến lúc này, dựa vào sự trao đổi chất cơ thể người, có thể tống chút độc tố kia ra ngoài cơ thể. 

Cuối cùng thành công. 

Trên quá trình mặc dù xuất hiện rất nhiều nguy hiểm, nhưng đúng là vẫn còn thành công. 

- Thành công! - Thẩm Lãng nói: 

- Kiếm vương tiền bối, khoảng chừng nửa tháng sau, vợ ngài sẽ thức tỉnh. 

Kiếm vương đã sớm tê liệt dưới đất, cả người mệt lả. 

Thế nhưng trong ánh mắt tràn đầy hân hoan cùng kích động. 

Vợ bị kịch độc này dằn vặt tầm mười mấy năm. 

Hôm nay cuối cùng giải thoát rồi. 

Tuy rằng vợ ông lúc này vẫn rất xấu, thế nhưng Kiếm vương vẫn ưu luyến si mê mà nhìn, giống như lại nhìn một tuyệt sắc đại mỹ nhân vậy. 

- Chúng ta đi thôi. - Thẩm Lãng hướng Đại Ngốc cùng Đường Viêm nói. 

Kiếm vương không thêm những câu cảm kích gì cả. 

Bởi vì ông là người thành thật, mặc kệ chuyện gì không biết dùng miệng nói, chỉ biết dùng hành động tỏ ý. 

Sau khi Thẩm Lãng đi. 

Kiếm vương bắt đầu nấu nước nóng, tiếp đó nhúng khăn vào, lau thân thể vợ mình từng chút một. 

Ông tin tưởng vững chắc, vợ mình sẽ nhanh chóng thu được cuộc sống mới, cả ông cũng vậy. 

... 

Thẩm Lãng ngồi phịch ở trong thùng nước tắm. 

Mộc Lan đang tắm cho hắn. 

Nhưng mà đang tắm, Mộc Lan bị kéo vào bên trong thùng nước tắm. 

- Đừng... 

Thế nhưng lúc Thẩm Lãng muốn thân thiết, lại bị Mộc Lan ngăn trở. 

- Tại sao hả? - Thẩm Lãng nói: 

- Nương tử, ta tuy rằng mệt mỏi hết lực, nhưng hơn sức lực nửa cân vẫn phải có. Chưa kể nàng có khí lực, ở nhà đều là như vậy mà. 

- Ngày mai, ngày mai... 

Mộc Lan kỳ thực so với Thẩm Lãng còn dày vò hơn, hận không thể đớp một phát ăn cả phu quân. 

- Tại sao phải chờ đến ngày mai vậy? 

Bởi vì Thẩm Lãng đêm qua mới cùng Ninh Diễm lêu lổng quá, Mộc Lan lo lắng hắn còn chưa có khôi phục, cho nên sinh lực không mạnh. 

SPhải tĩnh dưỡng một ngày, ngày mai nhất cử thành công, trực tiếp có bầu. 

Tiếp đó, Mộc Lan lâm vào suy tư. 

Dáng vẻ của nàng đẹp như vậy, phu quân càng là mỹ nam tử tuyệt đỉnh, hai người sanh con ra không biết đẹp cỡ nào. 

Bất quá là sinh con trai tốt? Hay là bé gái tốt hơn vậy? 

Suy nghĩ một chút Mộc Lan cảm thấy vẫn là bé trai tốt hơn. 

Nàng cảm thấy nữ nhân xinh đẹp có hạn, mà nam nhân tuấn mỹ dường như lvô hạn. 

Nàng sinh ra một mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, uy phong biết cỡ nào. 

Nhưng mà, nhỡ ra đứa bé này lớn lên cặn bã như cha nó thì nên làm thế nào cho phải? 

... 

Kế tiếp mỗi một phút mỗi một giây. 

Thẩm Lãng cùng Mộc Lan giống như trẻ sinh đôi kết hợp vậy, mặc kệ làm cái gì đều cùng một chỗ. 

Tên cặn bã này lúc đi đến buồng vệ sinh, thật đúng là phải lôi kéo Mộc Lan cùng đi, Mộc Lan nói nàng không đi, Thẩm Lãng nói cục cưng có thể ở gần đó nhìn 

Ninh Diễm siêu cấp không cam lòng. 

Tên Thẩm Lãng cặn bã này có cần phải làm như vậy hay không? 

Ta tốt xấu mới vừa vào cửa, kết quả chàng mỗi ngày đều cùng Kim Mộc Lan cùng một chỗ, rõ ràng ngay cả một phút đồng hồ cũng không cho ta? 

Đôi cẩu nam nữ này, tình nguyện hai người chơi cờ ca rô, cũng không muốn ba người chúng ta cùng nhau đấu địa chủ (*). 

(*) Một kiểu chơi bài tây của Trung Quốc. 

Lúc trước Thẩm Lãng, Vân Mộng Trạch, Ninh Diễm như thường lệ cùng một chỗ đấu địa chủ. 

Buổi tối! 

Thẩm Lãng lại cùng Mộc Lan cùng nhau, leo đến nóc nhà nhìn mặt trăng. 

- Không kể chuyện Hằng Nga, không kể cà rốt, không kể Ngô Cương. - Mộc Lan sớm sẵng giọng. 

Thẩm Lãng nói: 

- Vậy được, không nói bọn họ, nương tử biết thiên cẩu nuốt mặt trăng không? 

Hắn vẫn nằm ở trên đùi Mộc Lan, ngửi mùi thơm quyến rũ, ngón tay nhẹ nhàng nắm bắt eo thon nhỏ Mộc Lan, tiếp đó lại buông ra, cảm thụ được trắng nõn và độ săn chắc kinh người. 

Mộc Lan gật đầu nói: 

- Biết. 

Thẩm Lãng nói: 

- Vậy ngươi cũng biết một năm sẽ có mấy lần thiên cẩu nuốt mặt trăng? 

Mộc Lan nói: 

- Không biết. 

Thẩm Lãng nói: 

- Thiên cẩu nuốt mặt trăng chính là nguyệt thực, hàng năm hai lần chừng đó, còn có là nhật thực, hàng năm cũng là hai lần. 

Mộc Lan nói: 

- Ừ, sau đó thì sao? 

Thẩm Lãng nói: 

- Thiên cẩu nuốt mặt trăng ăn vào lại phun ra, phát sinh ở buổi tối. Nhật thực phát sinh ở ban ngày, điều này nghĩa là chúng ăn ngày ăn đêm. 

Thân thể mềm mại Mộc Lan khô nóng một trận. 

- Chán ghét, ngày mai không cho nói những lời này trêu chọc thiếp. - Mộc Lan gắt giọng: 

- Còn nữa, tay chàng nên thành thật một chút đi. 

Tiếp tục, Thẩm Lãng thưởng thức bàn tay ngà ngọc của Mộc Lan. 

Cắn những ngón tay trắng như cọng hành cắn nhẹ trong miệng. 

Mộc Lan cảm thấy chơi khá thú vị, cũng cầm bàn tay Thẩm Lãng đặt ở trong miệng cắn. 

- Phu quân, chàng nói xem liệu thiếp còn có thể trở thành là thiên hạ đệ nhất cao thủ à? - Mộc Lan bèn hỏi. 

Nguyện vọng trở thành đệ nhất cao thủ thiên hạ của nàng thực sự vô cùng bức thiết. 

Hận không thể ngày mai sẽ thành đệ nhất thiên hạ, sau này phải bắt Ninh Hàn chộp tới, dựa theo Thẩm Lãng nói mà ném cô ả này vào hố phân cho chết chìm. 

Bây giờ Thẩm Lãng đã đi lên một con đường đặc biệt kinh người. 

Con đường kích hoạt huyết mạch, cải biến huyết mạch. 

Nhưng con đường này cho tới bây giờ, còn chưa có hoàn toàn đột phá, hoàn toàn là nhặt những gì vụn vặt của Khương Ly bệ hạ mà thôi. 

Đầu tiên, kích hoạt sức mạnh của người có huyết mạch đặc biệt. Thứ hai, sửa đổi thiên phú huyết mạch trống rỗng. 

Huyết mạch thiên phú bản thân Mộc Lan cũng không thấp, thế nhưng khoảng cách Đại Ngốc, thậm chí thiên tài như Khổ Đầu Hoan còn rất xa. 

Hoàng Kim Huyết Mạch tạm thời không thể sửa đổi gì trong cơ thể nàng. 

Trừ những người có huyết mạch đặc biệt của Khương Ly bệ hạ, còn có người có huyết mạch trống rỗng ra, bất kỳ người nào khác một khi rót vào cổ trùng có sức mạnh Hoàng Kim Huyết Mạch, đều có thể bạo thể mà chết. 

Thẩm Lãng đương nhiên không thể cho Mộc Lan nhận một chút xíu mạo hiểm. 

- Cục cưng, hãy để lại một ống máu cho ta, để nghiên cứu thật kỹ, có thể ta có thể tìm tới một con đường trước giờ chưa từng có ai đi, có thể sửa đổi huyết mạch thiên phú của nàng. - Thẩm Lãng nói: 

- Chúng ta phải ra khỏi biển đi xa, không có thiên hạ đệ nhất cao thủ hộ tống không thể được, nhỡ ra ta bị nữ hải tặc bắt đi sinh con cho các nàng, vậy phải làm thế nào? Dù cho thân thể ta bằng sắt, cũng bị ép khô. 

Mộc Lan ha ha nói: 

- Vậy thiên hạ đệ nhất cao thủ ta đây trước hết ép khô chàng cái đã rồi nói sau. 

Tiếp đó, hai người lại đang trên nóc nhà lăn qua lăn lại thành một đám, thân cùng một chỗ. 

- Không nên không nên, phu quân chờ ngày mai, chờ ngày mai... 

Mộc Lan nhẫn nhịn quá khổ, nhưng là vì sinh con thực sự không có biện pháp. 

... 

Ngày kế! 

Thẩm Lãng ở trong lòng ngủ Mộc Lan được thật là thơm. 

Bỗng nhiên bị đánh thức. 

Đã xảy ra chuyện gì? 

Bằng không căn bản sẽ không có người tới quấy rầy Thẩm Lãng cùng Mộc Lan. 

Bởi vì tất cả mọi người biết, Mộc Lan căn bản ở không được vài ngày sẽ phải trở về thành Huyền Vũ. 

Bây giờ thành Nộ Triều cùng thành Huyền Vũ cũng không có so với bận rộn. 

Cục cưng Mộc Lan là vì sinh con, lúc này mới có thể ở kinh đô đến ba ngày. 

- Công tử, đại Lê công công đến! 

Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, chuyện này... giờ này còn chưa có hừng đông. 

Đã xảy ra chuyện gì? 

Đại công công Lê Chuẩn lại lúc trời chưa sáng liền tới tìm hắn? 

Thẩm Lãng vội vàng đứng dậy, Mộc Lan cũng đứng dậy theo, hầu hạ Thẩm Lãng rửa mặt mặc quần áo. 

Mộc Lan thân thể thật đẹp, trắng như tuyết, đường cong giống như kiệt tác trời cao vậy, Vũ Liệt ít dám nhìn, lấy tư cách nữ nhân nàng cũng đố kỵ. 

Nhưng mà thảo nào công tử yêu vợ đến thế. 

Bởi vì Mộc Lan thực sự chiều chuộng Thẩm Lãng đến không còn chỗ nào. 

Rửa mặt, đánh răng, thậm chí bưng bô cho hắn. 

Vũ Liệt hoàn toàn cũng nhìn không được, nữ thần Mộc Lan dựa vào cái gì làm như vậy hả? 

Nhưng mà chẳng bao lâu nàng phát hiện. 

Chuyện giống vậy, Thẩm Lãng cũng vì Mộc Lan làm, tưởng chừng như để cho người ta không đành lòng nhìn thẳng. 

Cẩu nam nữ! 

Quá dính nhau. 

Lấy tư cách chó độc thân cả đời, Vũ Liệt cảm giác được trong lòng bị một vạn điểm bạo kích. 

... 

- Lê công công, thế nào? 

Lê Chuẩn đầ yvẻ bất an, nét mặt nôn nóng, mắt sung huyết, hít thở không yên. 

Có một loại cảm giác trời sập xuống. 

Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng, ông giống như nhìn thấy cứu tinh vậy. 

- Thẩm Lãng, mau cùng ta bí mật vào cung, nhanh, nhanh lên! 

- Thế nhưng, đừng cho bất luận kẻ nào biết! 

Thẩm Lãng trong lòng run lên nói: 

- Trong cung người nào xảy ra chuyện? 

Lê Chuẩn nói: 

- Bệ hạ! 

Tức khắc! 

Da đầu Thẩm Lãng gần như tê rần, gần như phải nổ tung. 

Quan hệ của hắn lúc này cùng quốc quân đã đến mức đặc biệt thân mật. 

Mấu chốt là cục diện bây giờ, hết thảy đều không thể rời bỏ quốc quân hỗ trợ. 

Nếu như quốc quân gặp chuyện không may, Thẩm Lãng cũng đừng hòng làm gì nữa, trực tiếp mang theo Ninh Chính, Ninh Diễm, Khổ Đầu Hoan cùng tất cả mọi người bỏ trốn mất dạng. 

Trực tiếp rời bến đi thành Nộ Triều, toàn bộ tất cả, toàn bộ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. 

Thẩm Lãng trước mắt tối sầm, đầu óc muốn choáng, ra sức lắc đầu, sau đó dụng lực vỗ vỗ cái trán. 

Nhìn thấy một màn này, Lê Chuẩn Đại công công trong lòng thoáng ấm áp. Thẩm Lãng cuối cùng là quan tâm bệ hạ, không hổ bệ hạ che chở hắn thế này. 

Thẩm Lãng nói: 

- Rất nghiêm trọng sao? 

Lê Chuẩn gật đầu, mắt ông hoàn toàn đỏ ngầu, thậm chí bây giờ toàn thân đều đang run rẩy, có thể thấy được tình hình đương nhiên nghiêm trọng. 

- Chuyện này Thái tử không biết, Tam điện hạ cũng không biết, hiện nay không có ai biết. - Lê Chuẩn nói: 

- Ngươi là duy nhất biết, vội vàng theo ta tiến cung cứu trị bệ hạ, nếu như cứu trị không hết, kia... Kia sẽ chờ long trời lở đất đi. 

Hôm nay Thái tử cùng Tam vương tử đấu mà không phá, chắc là có quốc quân đè xuống. 

Nhỡ ra quốc quân có chuyện không hay xảy ra, vậy trong nháy mắt bạo phát có thể thì không phải là tranh chấp đảng phái, thậm chí là nội chiến. 

Hai người kia thế lực ngang nhau quá mức. 

Bây giờ Ninh Chính còn quá nhỏ bé, quốc quân bây giờ tuyệt đối không thể có việc. 

Lúc này Mộc Lan đã mặc quần áo chạy vội ra nói: 

- Phu quân, thế nào? 

Thẩm Lãng nói: 

- Cục cưng, lấy cho ta áo choàng, sau đó lấy rương của ta đến. 

Mộc Lan gật đầu, lại chạy về viện. 

Thẩm Lãng thay áo choàng, đeo cái rương thuốc, chui vào trong xe ngựa thật nhanh 

- Lê công công, bệ hạ đến tột cùng có bệnh trạng gì? - Thẩm Lãng bèn hỏi: 

- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? 

Lê Chuẩn nói: 

- Ta không thể miêu ta, sợ có chỗ nói sai! Ngươi lập tức thấy sẽ biết, nhanh lên, nhanh lên! 

Xe ngựa rất nhanh. 

Một khắc đồng hồ sau đó, Thẩm Lãng liền bí mật vào cung! 

Bệ hạ tuyệt đối không thể có việc, tuyệt đối không thể có việc. 

Lê Chuẩn mang theo Thẩm Lãng một mực tiến về hậu cung. 

Lúc này, tất cả thái giám, toàn bộ cung nữ toàn bộ hậu cung đềubiến mất. 

Chỉ có mấy tâm phúc của Lê Chuẩn. 

Vô cùng hiển nhiên chuyện đã xảy ra, không thể để cho bất luận kẻ nào biết. 

Đại thái giám Lê Chuẩn mang theo Thẩm Lãng tiến vào cung viện Xung phi. 

Mới vừa tiến vào, lại nghe được Xung phi đang khóc: 

- Bệ hạ, người làm sao vậy? Bệ hạ làm sao vậy? Bệ hạ nói chuyện, đừng dọa thiếp, đừng dọa thiếp! 

Thẩm Lãng sau khi tiến vào, nhìn thấy một màn trước mắt này, tức khắc kinh ngạc sững sờ. 

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cùng Xung phi còn ở trên giường, thậm chí hai người còn chồng lên nhau. 

Thế nhưng toàn thân Ninh Nguyên Hiến vẫn không nhúc nhích, giống như cứng ngắc ở chỗ đó. 

Con mắt không cách nào hoạt động, thân thể không cách nào hoạt động, cả người giống như hoàn toàn tê liệt, thân thể còn đang không ngừng run rẩy. 

Xung phi gấp đến độ gào khóc. 

Nhìn thấy Thẩm Lãng sau đó, bà hô lên: 

- Thẩm Lãng ngươi mau tới, mau tới mau cứu bệ hạ, van cầu ngươi mau cứu bệ hạ.