Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 288: Khổ Đầu Hoan thuần phục! Thống soái vô địch




- Sống, sống rồi. - Kiếm vương Lý Thiên Thu hân hoan.

Thẩm Lãng lại thực sự cứu sống Khổ Đầu Hoan.

Thật sự là quá sức tưởng tượng nổi.

Nhưng mà chuyện thứ nhất này, có phải hay không cũng ý nghĩa độc trong cơ thể của thê tử mình cũng giải được sao?

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm Vương tiền bối, nếu so sánh núi Phù Đồ cùng Thiên Nhai Hải Các, người nào lợi hại hơn?

Kiếm vương lắc đầu nói:

- So sánh không tốt.

Quả thực so sánh không tốt.

Thiên Nhai Hải Các dường như là một thánh địa tri thức, đặc biệt thần thánh, thiên hạ kính ngưỡng.

Thế nhưng, nó không cho người ta sợ hãi.

Mà núi Phù Đồ đại biểu cho thần bí đáng sợ.

Thiên hạ vậy đều lưu truyền một câu nói, thà đắc tội quân vương, không nên đắc tội Phù Đồ.

Những lời này đã có thể chứng minh toàn bộ.

Dựa theo ấn tượng Thẩm Lãng với núi Phù Đồ, nó chính là chuyên nghiệp chế độc.

Nhưng sự thực cũng không phải là như thế.

Nói cho đúng núi Phù Đồ là chơi thần bí học.

Luyện kim, kịch độc, nội công tâm pháp, núi Phù Đồ đều có cả.

Hơn nữa rất hiếm gặp đến đệ tử núi Phù Đồ đi lại ở thế giới bên ngoài, đều là người ngoài đi đến núi Phù Đồ làm lễ.

Nhưng cái tổ chức này lại không có ranh giới cuối cùng.

Uy lực kịch độc của núi Phù Đồ rất lớn, vốn không nên lưu truyền ra bên ngoài.

Nhưng vẫn còn có vài tổ chức thần thông quảng đại có thể lấy đủ loại kịch độc từ núi Phù Đồ.

Đại tông sư Chung Sở Khách đi núi Phù Đồ đã được mấy tháng, Thần nữ Tuyết Ẩn cũng đi ba bốn tháng rồi.

Bây giờ vẫn bặt vô âm tín, thật sự khiến cho người có chút bận tâm.

- Hiện tại xem ra, loại cổ trùng này này dường như là vật dẫn nào đó. - Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:

- Nó cắn nuốt bất luận thứ vật chất gì cũng không ngừng nhả ra loại vật chất đấy.

Thẩm Lãng gật đầu, loại cổ độc núi Phù Đồ này nhìn qua quả thật sự hơi vạn năng.

Sau khi Thẩm Lãng đi tới thế giới này, đã gặp tất cả sự vật đều bình thường vô cùng, đều không có bao nhiêu khí tức huyền huyễn, thậm chí chủng loài trên cơ bản 99% giống hệt trên địa cầu.

Nhưng cái thứ cổ trùng này, quả thật thế giới trái đất không có, thậm chí lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe.

Thẩm Lãng hỏi:

- Kiếm Vương tiền bối, ngài cảm thấy thứ cổ trùng núi Phù Đồ này là từ đâu tới? Tự bọn họ tạo ra sao?

Kiếm vương Lý Thiên Thu lắc đầu đáp:

- Không phải, chắc hẳn là từ thế giới thượng cổ khai thác tới.

Thế giới thượng cổ?

Thảo nào Tả Từ Các chủ ngay cả Thiên Nhai Hải Các cũng không cần, luôn luôn đi xa hải ngoại khai thác di tích thượng cổ.

Thảo nào Đại Kiếp Tự hàng năm cũng vận dụng vô số nhân lực vật lực tìm kiếm văn minh thượng cổ.

Một khi tìm được, vậy hoàn toàn liền mang ý nghĩa một cái thế lực quật khởi. Đương nhiên Tả Từ Các chủ chưa chắc là vì quật khởi, lão ta trầm mê với văn minh thế giới thượng cổ thì đúng hơn.

Kiếm vương Lý Thiên Thu bèn hỏi:

- Hắn lúc nào sẽ tỉnh lại?

Thẩm Lãng nói:

- Cần phải hai ba ngày.

Lúc này, nhịp tim Khổ Đầu Hoan khôi phục, hô hấp cũng khôi phục.

Nhưng vẫn chưa tỉnh.

Thẩm Lãng dùng thị lực X quang quan sát máu của gã, bên trong cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch hoàn toàn bơi lia bơi lịa, không biết mệt mỏi sửa đổi, tái sinh, sinh sôi nẩy nở, phân bào.

...

- Công tử, ngài có thể để ý một chút Lan Phong Tử hay không? - Hàm Nô nói:

- Để cho hắn đừng nhìn chằm chằm ta nữa.

Thẩm Lãng hỏi:

- Thế nào? Là ánh mắt của hắn quá thô bỉ à?

Hàm Nô lắc đầu đáp:

- Không phải.

Nàng kỳ thực không sợ ánh mắt thô bỉ, bởi vì thấy quá nhiều.

Bởi vì rất lâu, các cô gái biểu diễn đô vật trên người là không mặc gì cả.

Đương nhiên mỗi nữ đô vật đều vô cùng béo tốt, thân thể cũng căn bản không có gì đẹp mắt.

Nhưng đàn ông khẩu vị nặng cũng nhiều, dù cho không khẩu vị năng cũng có thể hiếu kỳ.

Thẩm Lãng cười nói:

- Vậy vì sao không cho hắn nhìn ngươi vậy?

Hàm Nô nói:

- Bởi vì ánh mắt hắn nhìn ta như nhìn thấy đại mỹ nhân vậy, nhưng ta từ trên xuống dưới đều xấu, như thế quá quái dị.

Vẫn còn có loại này.

Thẩm Lãng nói:

- Được, ta sẽ cố, thế nhưng việc vặt này ta không thể quản hắn được nhiều đâu.

Hàm Nô muốn nói lại thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi muốn hỏi Ninh Diễm có đúng không?

Hàm Nô gật đầu một cái nói:

- Công chúa điện hạ đã bị Tông Chính Tự bắt được mấy tháng, lẽ ra sớm nên thả ra rồi, vì sao bây giờ đều còn chưa thả. Hơn nữa bệ hạ nuông chiều ngài như vậy, chỉ cần ngài xin tha thứ, bệ hạ nhất định sẽ thả Tam công chúa.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ không phải là không muốn thả Ninh Diễm, thế tử Vân Mộng Trạch đi Viêm đế quốc, tìm Liêm thân vương giải trừ hôn sự, còn tự do của công chúa Ninh Diễm. Hắn bây giờ vẫn chưa về, chứng minh chuyện này không được thuận lợi, cho nên lúc này không thể kích thích Viêm đế quốc. Ninh Diễm lúc này đã đổi viện bên trong Tông Chính Tự, nó và thứ Ninh Chính điện hạ ngồi tù là hoàn toàn khác nhau. Bệ hạ lúc này giam giữ công chúa Ninh Diễm là vì tốt cho nàng, là vì để cho nàng hoàn toàn thu được tự do.

- Ta biết rồi, cảm ơn công tử. - Hàm Nô mừng rỡ.

...

Năng khiếu của Lan Phong Tử, ngay cả Thẩm Lãng đều nhìn không được.

Gã bây giờ mỗi ngày vẫn đọc thuộc lòng sách luận Thẩm Lãng soạn cho gã, tốc độ đọc thuộc lòng càng lúc càng nhanh.

Cái này cũng chưa tính.

Then chốt gã còn có thể vừa đọc thuộc lòng sách luận, vừa xem 《 Đấu Phá Thương Khung 》, vừa thư tịch thượng cổ, hơn nữa đại bộ phận cũng là sách chú giải kinh dịch.

Hơn nữa, còn hoàn toàn không để lỡ.

Thẩm Lãng từng kiểm tra, không chỉ những thứ sách luận này đọc thuộc lòng không có vấn đề, thậm chí 《 Đấu Phá Thương Khung 》 cũng có thể đọc thuộc hoàn chỉnh.

Điểm hao tâm tổn trí duy nhất, dĩ nhiên là những sách chú giải kinh dịch thượng cổ.

Đương nhiên, đây cũng là thứ gã thích nhất.

Lúc Lan Phong Tử biến thành dân chạy nạn chiến tranh đã mười ba tuổi, từ đó về sau gã phiêu bạt, lênh đên khắp các quốc gia.

Nghĩ hết tất cả biện pháp tìm đọc sách.

Tất cả tri thức của gã gần như cũng là tự học.

Lúc này Thẩm Lãng liên tục không ngừng cung cấp các loại sách vở cho gã, thấy gã như mê như say.

Đồng thời một lòng thuộc cả ba thứ, lại vẫn như thường lệ dùng ánh mắt tới khiêu khích Hàm Nô.

Tài hoa như thế, thật sự khiến cho người khác phải kinh ngạc.

Người so với người, rõ ràng tức chết đi được.

...

Thân thể Biện phi đã khỏi hẳn hoàn toàn.

Trên cơ bản bốn năm ngày trời sẽ cho đòi Ninh Chính vào cung một lần.

Nhưng cho tới bây giờ đều không nói chính sự.

Hậu cung không được tham gia vào chính sự, bà hoàn toàn thực hiện.

Ninh Chính tiến cung, cũng chính là cùng bà ăn cơm mà thôi.

Ngày này, Biện phi cuối cùng không nhịn được.

- Chính nhi, khoảng cách thi văn ân khoa cũng chỉ có ba mươi lăm ngày, khoảng cách võ thuật cũng cũng chỉ có ba mươi chín ngày.

Ninh Chính nói:

- Vâng.

Biện phi nói:

- Có muốn mẹ tìm một đại nho dạy Lan Lĩnh đọc sách, tạm thời nước tới trôn mới nhảy cũng cuối cùng còn hơn không có.

Bà nghe nói, Lan Phong Tử mỗi ngày ở phủ Ninh Chính hoặc là đọc《 Đấu Phá Thương Khung 》, còn có các loại tiểu thuyết, hoặc là đang nhìn sách bói toán, căn bản sẽ không có đi đọc Tứ Thư Ngũ Kinh.

Khoảng cách cuộc thi ân khoa cũng chỉ có hơn một tháng.

Bây giờ bắt đầu phương diện tri thức học tập khoa cử nhất định là không còn kịp rồi, nhưng ít nhất cũng phải có một thái độ rõ ràng chứ.

Tuy rằng tạm thời nước tới trôn mới nhảy tác dụng không lớn, nhưng là đỡ phải đến lúc thi quá mức khó xử.

Ninh Chính nói:

- Cảm ơn Biện mẫu phi, thế nhưng không cần, Thẩm Lãng tự mình dạy Lan Lĩnh.

Biện mẫu phi không biết nói gì nữa:

- Thằng nhóc phá phách Thẩm Lãng này không đáng tin cậy ở chuyện thi cử, nó còn chưa thi cả tú tài, công danh cử nhân là lừa bệ hạ, thế mà còn dạy khoa cử cho người khác nữa?

Cái này là nguyên lời của Ninh Nguyên Hiến.

Không, nguyên lời của quốc quân nói là đe doạ, so với lừa gạt cao hơn một cấp bậc.

Ông thật sự chẳng nói oan cho Thẩm Lãng.

Lúc đó Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc, cấp bậc không thể quá thấp, văn bằng giám sinh Thái Học chắc chắn chưa đủ.

Cho nên Thẩm Lãng lúc đó vẫn hướng quốc quân đòi văn bằng.

Lúc đầu muốn công danh tiến sĩ, nhưng Ninh Nguyên Hiến thực sự không cho được, cố giảm xuống thành cử nhân.

Cho nên Thẩm Lãng là sỉ nhục khoa cử.

Biện phi nói:

- Ta nghe nói suốt mấy ngày nay, mười người chuẩn bị tham gia võ thuật còn chẳng qua một người thầy dạy võ nào, cũng không có học tập cung ngựa, vẫn mỗi ngày ở trong nhà sống phóng túng khoác lác?

Ninh Chính không biết trả lời như thế nào.

Bởi vì Biện mẫu phi quả thực nói không sai.

Mười tên ăn mày đến trong phủ chừng mười ngày, chẳng luyện võ ngày nào, cũng chẳng cưỡi ngựa được bữa nào.

Đương nhiên, Thẩm Lãng ngược lại khảo nghiệm qua một lần.

Kết quả đặc biệt vô cùng thê thảm.

Mười người đừng bảo là cưỡi ngựa bắn cung, căn bản không ai có thể lên ngựa.

Chiến mã đứng ngoan ngoạn một chỗ, bọn họ ngay cả bò cũng chẳng nổi.

Bởi vì thân thể mỗi người đều bóp méo, có nửa tàn tật.

Còn giương cung, càng là thê thảm không nỡ nhìn.

Đừng nói cung một thạch, coi như là cung nửa thạch, cũng không ai có thể giương.

Mấy ngày nay, mười tên ăn mày vẫn như thường ngày, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

Tiếp đó, mỗi ngày đều nằm ở nơi đó khoác lác.

Chém gió đến chóng mặt.

Chém gió đến nỗi người chính trực như Ninh Chính căn bản nghe không nổi nữa.

Từng người đều chém trên trời dưới đất không gì làm được.

Hơn nữa mỗi người đều nói khoác mình và một một mỹ nữ tuyệt sắc có quan hệ gì đó.

Ở quốc gia nào, cái thành trì nào đó có thiên kim tiểu thư coi trọng, suy nghĩ tuyển họ làm người ở rể, kết quả vì một thân cốt khí, bọn họ không đi.

Một bộ vì tự do mà vứt bỏ vinh hoa phú quý.

Nhưng mà trên thực tế, giữa mười một người này, Lan Phong Tử có thể nói là tốt nhất.

Tối thiểu loại đàn bà một lượng bạc làm mười lần, gã ngủ không biết bao nhiêu.

Mà mười người kia, toàn bộ cũng là xử nam, ấy thế mà từng tên đều chém gió như thể mình đầy kinh nghiệm.

Chuyện lên giường nếu như ít hơn một canh giờ, ngươi đều không dám ở trong đám người này. Đương nhiên cái thứ nho nhỏ kia không có cách bịa, bởi vì mọi người quá quen thuộc, xem lẫn nhau chắc cả ngàn lần.

Lan Phong Tử ngủ với đàn bà không có một lần vượt qua năm phút đồng hồ, kết quả gắng gượng nói khoác bản thân kiên trì hai canh giờ.

Biện phi nói:

- Thẩm Lãng cũng không quản sao?

Thẩm Lãng nào chỉ mặc kệ? Hắn mỗi ngày còn phí một canh giờ đi theo mười tên ăn mày cùng nhau khoác lác.

Mà Thẩm Lãng chém gió, càng không thể nào nghe.

Người này còn nói mình đi qua bầu trời, xuống dưới đáy biển, còn nói mình một năm đi xa cách xa vạn dặm (*).

(*) Thẩm Lãng kiếp trước mỗi năm hay sang châu Phi khám bệnh từ thiện nên cũng không thể tính là nói khoác.

Ngươi cho ngươi là Tôn Ngộ Không sao.

Không sai, 《 Tây Du Ký 》 cũng được đại thần Kim Mộc Thông viết ra, đang hot.

Ninh Chính da đầu tê dại đáp lời:

- Thẩm Lãng vẫn kiểm soát mà.

Thẩm Lãng với những tên khất cái này chỉ để ý một việc.

Vệ sinh cá nhân.

Mỗi ngày để nữ tráng sĩ đè bọn họ ra tắm, dùng chổi tre chà.

Mỗi người mỗi ngày đánh răng hai lần.

Nếu ai dám tùy chỗ tiểu tiện, gân thú co giãn kinh người búng vào trứng ba mươi lần.

Nếu ai dám đại tiện bừa? Vậy càng đơn giản hơn, trực tiếp bịt luôn lỗ sau ba ngày.

Ninh Chính nghĩ đến hình ảnh bắn trứng, tức khắc cực sợ, rung lên một cái thật mạnh.

Thực sự quá thảm.

Hai người kia lúc đó hét thảm thiết, cách hai dặm đều nghe được rõ ràng.

- Ôi! Thằng nhóc phá phách Thẩm Lãng này, đến tột cùng muốn làm gì hả? - Biện phi nói.

Hơn một tháng sau thi ân khoa, nhất định là hoàn toàn không có trông cậy vào.

Tiếp tục Biện phi ôn nhu an ủi:

- Chính nhi, không tranh ngôi cũng tốt vô cùng. Bình an cả đời, cứ làm chuyện mình thích, so với cái gì cũng tốt.

Có thể thấy được Biện phi đối với Thẩm Lãng tuyệt vọng.

Tức khắc, Ninh Chính lập tức đều không biết trả lời như thế nào.

Biện phi bèn hỏi:

- Bệ hạ ở đâu? Còn không có qua đây à?

Phía ngoài thái giám nói:

- Bệ hạ vẫn còn phê duyệt tấu chương mà.

Biện phi trong lòng một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Quốc quân vẫn không thích Ninh Chính, mỗi một lần Biện phi muốn tạo cơ hội cho hai cha con cùng ăn cơm trò chuyện.

Nhưng khi Ninh Chính ở chỗ bà, quốc quân cũng sẽ không tới, dù cho đói bụng cũng tự hao tổn trong thư phòng.

Phê duyệt tấu chương?

Phê duyệt cái rắm.

Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi căn bản cũng không phải là dạng vua chúa siêng năng gì, đại đa số tấu chương cũng chỉ là tùy tiện liếc mắt nhìn, tiếp đó liền phái đi Thượng Thư Đài, để cho bọn họ tinh tế thẩm duyệt, cuối cùng chọn lựa ra những thứ quan trọng, nêu ý kiến rồi đưa lên Ninh Nguyên Hiến.

Ông chính là không muốn ở cùng với Ninh Chính.

Ninh Chính sau khi ăn no, đứng dậy cáo từ.

- Mấy ngày sau, con sẽ sang thăm Biện mẫu phi.

- Được! - Biện phi cũng không tiễn, chẳng qua là dùng ánh mắt dịu dàng tiễn đưa.

Theo bà, giữa mẹ con với nhau không cần khách sáo.

Quả nhiên, Ninh Chính mới vừa mới vừa đi không đến một khắc đồng hồ, quốc quân lại tới.

Biện phi dùng ánh nhìn trách móc về phía quốc quân một cái.

Ninh Chính nói:

- Ngại quá, ngại quá, thật sự là quá bận rộn, mới vừa phê duyệt tấu chương mấy canh giờ.

Bận bịu hay thong thả trong lòng ông không biết sao?

Tấu chương vừa rồi, ông bóp trong tay vượt qua nửa canh giờ, cứ như vậy hơn hai trăm chữ vẫn chả đọc xong sao?

Biện phi bất đắc dĩ, đi tới làm mấy phần ăn sáng cho quốc quân.

Bà phát hiện, cái tính vô lại của chồng mình lại y hệt Thẩm Lãng.

...

Sau khi khôi phục nhịp tim, Khổ Đầu Hoan lại hôn mê ba ngày ba đêm.

Mặc dù chìm trong hôn mê.

Nhưng gã cũng không phải không hề hay biết, nói cho đúng cả người giống như đang chìm vào giấc mơ.

Tất cả mọi chuyện lúc trước phát sinh, lại diễn ra rất nhanh trong đầu.

Thậm chí ký ức lúc còn rất nhỏ cũng phá thành mảnh nhỏ dâng lên não.

Đương nhiên rõ ràng hơn chính là sau khi chạy nạn đến Việt quốc, được họ Trác nhận nuôi.

Đương nhiên kỹ lưỡng hơn chính là chạy nạn đến Việt quốc, bị họ Trác thu dưỡng sau khi.

Ở cuộc sống gia tộc họ Trác, gã đã từng thật sự không sung sướng.

Ngay từ đầu, gã chỉ là một tên sai vặt thấp hèn mà, ở võ đạo trổ hết tài năng xong xuôi, Trác Quang Bặc mới nhận gã làm con nuôi.

Nhưng gã có thể nhìn ra, cha nuôi cũng không phải là thật tình thích gã. Ngược lại ra sức chèn ép gã. Mỗi ngày đều buộc gã luyện võ, nhưng lại không cho gã biết chữ.

Hơn nữa mỗi ngày đều tẩy não gã, mỗi ngày đều ở nói cho gã biết, hết thảy của gã đều là gia tộc họ Trác cho, cho nên đời này đều phải thuần phục họ Trác, phải ném đầu lâu cho họ Trác đầy nhiệt huyết.

Lúc đó Trác Nhất Trần không biết vì sao cha nuôi không cho gã đọc sách, còn tưởng rằng giống như nghĩa phụ đã nói, đọc sách vô dụng, gã thời gian không nên lãng phí ở sách vở, cần phải hết sức chuyên chú mà luyện võ.

Sau đó Trác Nhất Trần hiểu ra, cha nuôi muốn để gã tiếp tục ngốc tiếp nữa. Cha nuôi cảm thấy nếu học nhiều, sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ rất khó bảo trì sự ngây thơ.

Hơn nữa có một màn Trác Nhất Trần nhớ kỹ rõ ràng.

Lúc đầu thái độ Trác Chiêu Nhan đối với gã là vô cùng lạnh nhạt, mỗi lần gặp như là người hầu vậy. Nhưng đoạn thời gian đó gã đặc biệt uể oải, võ đạo tiến bộ không nhanh như vậy, cha nuôi Trác Quang Bặc nghĩ hết tất cả biện pháp, vẫn không thể để cho gã tiếp tục tăng mạnh.

Lúc này, Trác Chiêu Nhan như là thiên sứ nhỏ hiện ra trước mặt của gã. Nói chuyện tươi cười, vô cùng thân thiết hoạt bái.

Từ khi đó, Trác Nhất Trần mà bắt đầu thất thủ.

Hiện tại gã cũng thấy rõ ràng, ngày đó Trác Chiêu Nhan thân mật cũng là cố ý. Từ đầu tới đuôi, ả cũng không có chân chính từng thích gã, thậm chí không có chân chính để mắt đến gã bao giờ.

Trác Chiêu Nhan cho tới bây giờ cũng là xem gã như người hầu, mà không phải anh nuôi.

Khi mộng cảnh tiến vào Thiên Nhai Hải Các, có chút trở nên rõ ràng, có chút thì trở nên mơ hồ.

Tả Từ Các chủ là thầy của gã. Thế nhưng ở trong giấc mộng, ấn tượng Khổ Đầu Hoan đối với lão lại đặc biệt không rõ. Giống như chẳng có cách nào nhớ rõ tướng mạo của lão ta vậy.

Tả Từ Các chủ còn có hai cái đồ đệ, một công chúa Ninh Hàn, một Chúc Hồng Tuyết. Gã chỉ gặp qua Chúc Hồng Tuyết, chưa từng thấy qua Ninh Hàn.

Thế nhưng cuộc sống học tập ở Thiên Nhai Hải Các lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Nhất là lúc bị cô giáo Trương Ngọc Âm đánh chửi, mỗi một màn đều rất rõ. Đều hạnh phúc đến như vậy.

Đúng vậy, đoạn cuộc sống ở Thiên Nhai Hải Các thật ấm áp hạnh phúc. Không có bất kỳ hiệu quả và lợi ích, không có bất kỳ dối trá.

Mặc dù thành tích toán học cùng quốc học của gã thành tích rất kém cỏi, mỗi ngày bị mắng. Nhưng là thời gian thuần túy học tập thực sự quá vui vẻ. Ở Thiên Nhai Hải Các mỗi một khắc đồng hồ đều dường như tự do.

Hơn nữa trong đoạn thời gian ở Thiên Nhai Hải Các, thời gian luyện công của gã mỗi ngày chỉ có không đến hai canh giờ, thế nhưng trình độ võ đạo lại đột nhiên tăng mạnh, so với ở gia tộc họ Trác mỗi ngày chăm học khổ luyện còn tăng tốc hơn rất nhiều.

Nhưng bỗng nhiên có một ngày.

Loại cuộc sống hạnh phúc này phải ngừng lại.

Họ Trác diệt tộc.

Trác Nhất Trần không thể không cắt bỏ cái cuộc sống vô cùng hạnh phúc này, gã thoát khỏi Thiên Nhai Hải Các. Gã cảm thấy gã có trách nhiệm báo thù, gã có trách nhiệm bảo hộ Trác Chiêu Nhan.

Kế tiếp chính là ký ức đạo tặc Khổ Đầu Hoan.

Tại não gã giống như bản năng bài xích tất cả chuyện này, hơn nữa những ký ức này quá gần, cũng căn bản không cần hồi tưởng kỹ càng. Ký ức hình ảnh càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng dừng hình ảnh ở một màn cuối cùng.

Trác Chiêu Nhan hạ độc gã, Trác Chiêu Nhan một kiếm đâm thủng lồng ngực của gã, đồng thời một chân đá gã xuống Nộ Giang.

- Ngu ngốc...

Tất cả ký ức ở trong đầu sau khi tua lại một lần, trong đầu Khổ Đầu Hoan chỉ có ba chữ này.

Cảm ơn Thẩm Lãng, nghĩ ra cái từ hèn như vậy.

Bằng không thì gã thực sự tìm không được một thích hợp từ ngữ hình dung bản thân.

Ngu xuẩn!

Quá hèn hạ!

Tất cả chuyện này đều là bởi vì gã với Trác Chiêu Nhan khắc cốt ghi xương lưu luyến si mê.

Tình yêu quả nhiên là để cho người ta biến thành não tàn.

Khổ Đầu Hoan giống như mơ một giấc mộng dài, giống như hai mươi năm đi qua cũng là mơ vậy.

Trác Chiêu Nhan một kiếm kia, để gã hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Ngu xuẩn!

Ngu xuẩn thật!

Khổ Đầu Hoan nhịn không được đưa tay vỗ vào đầu của mình.

- Ầm ầm ầm...

Tiếp đó, gã liền mở choàng mắt, tỉnh lại.

Gã phát hiện mình nằm ở bên trong một gian phòng xa lạ, xung quanh không có một bóng người.

Cả người nhẹ nhàng.

Gã lúc trướcgiống như cả người bị một năng lượng xám xịt bao phủ.

Mà gã hiện tại, cảm thấy bên người tràn đầy ánh sáng.

Cái loại này cảm giác quen thuộc lại tới, cảm giác ở Thiên Nhai Hải Các đọc sách.

Rất thoải mái!

Khổ Đầu Hoan nhảy lên một cái.

Tiếp đó phát hiện, lại không đau.

Mấy năm này gã thời thời khắc khắc đều bị đau khổ dằn vặt, ngũ tạng lục phủ truyền tới đau đớn, khuôn mặt bóp méo truyền tới đau đớn, huyết mạch chỗ sâu truyền tới đau đớn.

Loại đau đớn này căn bản là khó có thể khống chế.

Nhưng bởi vì thời thời khắc khắc đều đang khổ luyện, giống như hít thở vậy, cho nên ngược lại cảm thấy không đau.

Lúc này đau đớn vừa đi, cả người giống như phải bay lên vậy.

Khổ Đầu Hoan lúc đầu phải đi ra cửa.

Kết quả phát hiện bên trong gian phòng có một bên cái gương lớn.

Không khỏi tiến lên soi một cái.

Tiếp đó gã hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Tên đẹp trai này là ai hả?

Dĩ nhiên, Trác Nhất Trần cũng là loại được trai, chưa nói tới rất tuấn tú.

Chỉ bất quá sau khi mặt lệch đi, cả người xấu kinh thiên địa quỷ thần khiếp đảm.

Bây giờ chợt khôi phục khuôn mặt bình thường, giống như thấy được tuyệt thế mỹ nam vậy.

Tiếp đó, Khổ Đầu Hoan lâm vào trạng thái hân hoan.

Mặt của ta lại khôi phục bình thường?

Trên người ta cũng khôi phục bình thường?

Làn da vặn vẹo kia đâu? Da như bị lửa cháy kia đâu rồi?

Lại khỏi hết cả rồi?

Đến tột cùng xảy ra chuyện gì hả?

Thẩm Lãng đến tột cùng ở trên người ta làm cái gì?

Hắn đến tột cùng có cái ma lực gì vậy?

Gã biết là Thẩm Lãng cứu hắn, sau khi khôi phục nhịp tim cùng hít thở, mặc dù vẫn hôn mê, nhưng gã vẫn nghe thấy.

- Grào...

- Grào...

- Grào...

Khổ Đầu Hoan phát sinh từng đợt thét chói tai.

Ở trước gương ngó suốt một khắc đồng hồ.

Mấy năm nay khuôn mặt bóp méo, gã mang theo một cái mặt nạ vặn vẹo, luôn mồm không thèm để ý.

Nhưng trong lòng tự ti không gì sánh được.

Cho nên gã mới cho mình lấy một biệt hiệu gọi Khổ Đầu Hoan.

Bây giờ khuôn mặt khôi phục.

Gã nhận được cuộc sống mới.

Trải qua hai mươi năm, thực sự giống như một lời nguyền ngủ say trong giấc mơ vậy.

Hiện tại gã tránh thoát.

Ta với họ Trác không còn nợ nần gì nữa.

Ta với Trác Chiêu Nhan cũng không còn nợ nần gì nữa..

Gã vui sướng đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc này đã là mùa thu.

Ánh sáng mặt trời ấm áp nhưng không nóng, tỏa ánh vàng.

Có chút cây đã bắt đầu rụng lá.

Có vài cây đã trĩu quả.

Khung cảnh đẹp đến thế sao?

Trừ thời gian mấy năm ở Thiên Nhai Hải Các, Trác Nhất Trần căn bản cũng không có thời gian cùng tinh lực quan tâm phong cảnh bên người.

Lúc này mới cảm giác được, thế giới tốt đẹp như thế.

Thế nhưng...

Sau khi đi ra sân, hình ảnh cũng có chút thê thảm không nỡ nhìn.

Mười đầu trọc đang luyện võ.

Hơn nữa mỗi một cái thân thể đều ít nhiều gì có chút bóp méo bất thường.

Tầm chơi hơn mười ngày, cuối cùng nhớ tới luyện võ à?

Nhưng mà...

Các ngươi đây luyện võ sao?

Cung trong tay mỗi người các ngươi, có được ba mươi cân không đấy?

Đây hoàn toàn là cung cho con nít tập thì có.

Hơn nữa cứ như vậy, còn không ai có thể giương nổi.

Hơn nữa giương cung sẽ phải đứng thẳng, thẳng lưng.

Mười tên này, hận không thể nằm trên mặt đất giương cung.

Thật vất vả luyện nửa khắc đồng hồ!

- Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi...

- Ngày hôm nay rõ ràng quá cực khổ, quá không dễ dàng.

- Đúng vậy, đúng vậy, luyện võ thật sự là quá khó khăn.

- Hôm nay người chăm chỉ giống như chúng ta, thực sự không nhiều lắm.

- Ta cảm thấy lấy sau đó chúng ta phải sửa đổi phép tắc một chút, luyện một khắc đồng hồ, nghỉ ngơi một nửa canh giờ thế nào?

- Một nửa canh giờ? Như thế bõ bèng gì? Bốn bỏ năm lên, nghỉ ngơi hai canh giờ đi.

- Được, cứ quyết định như vậy, luyện tập một khắc đồng hồ, nghỉ ngơi hai canh giờ!

- Chúng ta thật sự là quá cố gắng rồi.

Mười tên ăn mày luyện tập giương cung không tới 5 phút, tiếp đó liền chuẩn bị nằm nghỉ ngơi bốn canh giờ.

Cứ như vậy nằm ở trong sân, lại bắt đầu khoác lác.

Cả người Khổ Đầu Hoan sắp phát nổ.

Đám người kia không có tiến triển gì cả.

Gã chính là người quen mang cả đội ngũ.

Gã chính là người từng đậu võ trạng nguyên.

Rõ ràng là dạng người nghe gà nhảy múa luyện võ, sáng sớm tinh mơ đã gạo bài, tối đến mịt mờ phải làm mọi cách tỉnh ngủ.

Đám người kia lại lười nhác như thế?

Đặt ở dưới trướng Khổ Đầu Hoan ta đây, thi thể các ngươi đã sớm nguội.

Mỗi một huynh đệ của Khổ Đầu Hoan cũng là gã tự mình thao luyện ra được, mỗi một người đều lấy một địch mười.

Dưới trướng gã tuy rằng chỉ có hai trăm người, thế nhưng tới lui như gió, tung hoành vô địch.

Bên trong đôi mắt Khổ Đầu Hoan không cho phép có hạt cát, lập tức nghĩ muốn đi tìm roi, đánh đám người kia.

Chỉ bộ dạng này của các ngươi, luyện một trăm năm cũng lên không được chiến trường.

Vừa lúc đó, Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đi ra.

Mười tên ăn mày cũng không thèm để ý, vẫn nằm trên mặt đất khoác lác, căn bản không có bất kỳ sợ hãi.

Bởi vì cho tới nay, thái độ Thẩm Lãng đối với bọn họ thật tốt quá.

Trừ không được đại tiểu tiện tùy chỗ ra, cũng không thế nào quản bọn họ, mỗi ngày còn theo bọn họ cùng nhau khoác lác. Then chốt hắn chém gió tếu đến mức làm người ta mắc cười muốn chết.

Mà Ninh Chính điện hạ tuy rằng nghiêm túc, nhưng là vừa đen lại thấp, cũng không giận dỗi bao giờ, mọi người cũng căn bản không cần sợ hãi.

Đám người kia lưu lạc hai mươi năm, mỗi một người tâm tính lười nhác vô cùng. Mất đi sợ hãi, muốn để cho bọn họ đứng dậy hành lễ là không thể nào, đứng lên còn lười.

- Thẩm công tử đến.

- Ngũ điện hạ đến.

- Bái kiến hai vị đại nhân.

- Nữ tướng quân Vũ Liệt ở đâu?

- Đúng vậy, hơn một canh giờ không thấy.

- Cái mông Vũ Liệt tướng quân rõ ràng quá tròn, hạng nhất đấy.

...

Khổ Đầu Hoan đi tới trước mặt Thẩm Lãng, sắc mặt có chút cổ quái.

Trong lòng đặc biệt cảm kích ơn cứu mạng của hắn.

Thậm chí không chỉ là ơn cứu mạng, còn để cho gã thu được tân sinh.

Nhưng Khổ Đầu Hoan chính là không muốn hướng người khác quỳ xuống, cũng không muốn biểu hiện ra điệu bộ cảm ơn chảy nước mắt.

Có thể đây là một loại nghịch phản.

Lúc trước họ Trác mỗi ngày yêu cầu gã sống như vậy, ơn nhận nuôi mỗi ngày đều muốn nói mấy chục lần, mỗi ngày đều phải nhắc gã vì họ Trác cúc cung tận tụy.

Mỗi ngày đều phải Trác Nhất Trần trung thành với họ Trác.

Trên thực tế, Trác Nhất Trần so với bất luận kẻ nào còn trung thành hơn.

Khi gia tộc họ Trác huỷ diệt xong xuôi, không có bất kỳ người nào có thể ép buộc, nhưng gã vẫn rời đi Thiên Nhai Hải Các đi bảo hộ Trác Chiêu Nhan, nghĩ hết tất cả biện pháp báo thù của họ Trác, trở nên bỏ ra tự do của mình, thậm chí sinh mệnh.

Nhưng gã không muốn biểu hiện ra vẻ một con chó trung thành.

Gã có niềm kiêu hãnh của mình.

- Tỉnh rồi sao? - Thẩm Lãng tiến lên đập vai gã một cái, nói:

- Huynh lúc trước tha Từ Thiên Thiên một mạng, ta thiếu ngươi một nhân tình. Thế nhưng huynh sau đó có đi ám sát nhạc phụ ta, ta liền đấm huynh một quyền, huynh từng ngủ với Trác Chiêu Nhan chưa?

Á?

Vấn đề thiên mã hành không thế này?

Khổ Đầu Hoan lắc đầu đáp:

- Không.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. - Thẩm Lãng nói:

- Ta nói với huynh, chỗ đó của con ả kia nói không chừng có độc, nếu như huynh thật sự ngủ với ả, nói không chừng sẽ nát tr*m.

Khổ Đầu Hoan vẻ mặt lờ mờ tiếp nhận.

Người này… người này chính là Thẩm Lãng trong truyền thuyết trí gần như yêu sao?

Sao lại có vẻ bà tám vậy trời?

- Ngài muốn ta làm cái gì? - Khổ Đầu Hoan nói thẳng.

Thẩm Lãng nói:

- Sau này mọi người ăn cơm chung một nồi? Được không?

Khổ Đầu Hoan gật đầu nói:

- Được!

Thẩm Lãng nói:

- Vị này chính là Ngũ điện hạ Ninh Chính.

Khổ Đầu Hoan chắp tay nói:

- Bái kiến Ngũ điện hạ.

Ninh Chính ngược lại lễ tiết càng thêm khiêm tốn, trực tiếp chắp tay hành lễ chín mươi độ:

- Xin chào Trác huynh.

Tức khắc Khổ Đầu Hoan lạy xuống nói:

- Bái kiến Ngũ điện hạ, bái kiến Thẩm công tử.

Con người này chính là như vậy.

Ngay từ đầu biểu hiện ra hình dạng vô cùng ngạo mạn, nhưng người khác đối với gã lễ ngộ thì gã liền trả gấp mười.

Thẩm Lãng nói:

- Trác Nhất Trần, ngươi có bằng lòng biến thành Thiên hộ quý phủ Ngũ điện hạ hay không?

Trác Nhất Trần là truyền kỳ Việt quốc, võ trạng nguyên mười tám tuổi.

Nếu như cứ lăn lộn quan trường bình thường, gã bây giờ tối thiểu là tứ phẩm võ tướng, thậm chí càng cao hơn.

Thiên hộ đối với hắn mà nói, rõ ràng quan nhỏ xíu như hạt mè.

- Được. - Khổ Đầu Hoan nói.

Thẩm Lãng nói:

- Trác huynh, huynh sẵn lòng cùng ta phò tá Ngũ điện hạ lên ngôi làm vua, kiến công lập nghiệp à?

Khổ Đầu Hoan kinh ngạc.

Ngũ điện hạ tranh ngôi? Điều này sao mà được kia chứ?

Dù cho liều mạng, cũng không cách nào thành công đi.

Nhưng... Thẩm Lãng đã cho gã tân sinh.

Như vậy, gã sẽ phải dùng hết tính mạng báo đáp đó.

Tức khắc, Khổ Đầu Hoan quì một gối:

- Thần Trác Nhất Trần, bái kiến chủ quân. Chỉ cần quân không phụ thần, thần vĩnh viễn không phụ quân!

Đây là hứa hẹn của Khổ Đầu Hoan.

Một khi gã thuần phục, đó chính là cả đời, trừ phi người gã thuần phục phản bội

Khổ Đầu Hoan ta đây, vĩnh viễn không phản bội trước!

Thẩm Lãng nói:

- Chúc mừng điện hạ, thu được một viên thống soái vô địch!

...

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn sáu! Các huynh đệ xin hỗ trợ, xin vé tháng, cho ta đây!