Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 283: Quốc quân cảm kích! Biện phi báo đáp ơn cứu mạng!




Vị ngự y trước mắt này không có nửa phần khoa trương, lão cảm thấy thần hồ kỳ kỹ thật sự.

Quá thần kỳ.

Thủ đoạn này của Thẩm Lãng hoàn toàn có thể gọi là hồi sinh người chết.

Lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe.

Biện phi gần như đã chết, lại vẫn được Thẩm Lãng cứu về rồi.

Hơn nữa kỹ thuật truyền máu đó, quả thực quá thần kỳ.

Trong thiên hạ, còn ai có thủ đoạn như vậy kia chứ?

Không chỉ có như thế, trong lòng lão ngự y với Thẩm Lãng cũng tràn đầy cảm kích.

Ninh Nguyên Hiến là người cay nghiệt ra sao, nếu như lần này Biện phi chết, quốc quân sẽ giết chết bao nhiêu người?

Có thể tưởng tượng được.

Chí ít đám ngự y tham gia trị liệu toàn bộ đều không sống nổi.

Có chút thời điểm, mạng người giống như chuyện vặt vậy, nói giết liền giết.

Đương nhiên lão ngự y tuổi quá cao, cao đến mức không sợ chết.

Nhưng là đồ tử đồ tôn của lão còn rất trẻ, tại sao có thể liền chết như vậy?

Bây giờ Thẩm Lãng không chỉ có cứu tính mạng Biện phi, cũng hoàn toàn cứu vớt tính mạng của đám ngự y ở đây.

Ninh Nguyên Hiến tiến lên chủ động đi cảm nhân hô hấp và mạch đập của Biện phi.

Quả thực mạnh mẽ có lực hơn, mặc dù bây giờ vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng đã không còn nguy hiểm tánh mạng gì nữa.

Thẩm Lãng dùng mắt X quang quan sát, phát hiện vết thương trong cung nội Biện phi cuối cùng dần dần hoàn toàn cầm máu.

Không bao lâu liền có thể rút kim bạc ra.

Thẩm Lãng không khỏi thở phào.

Bệnh rối loạn đông máu rất nguy hiểm, nhưng nó sẽ tự đông lại, và cuối cùng không cần thiết phải cắt bỏ tử cung.

Nói thật, một khi cắt bỏ tử cung thì dù cho lấy y thuật Thẩm Lãng thì Biện phi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đầu tiên chảy máu rất nhiều, dựa vào máu mỗi vương tử Ninh Chính sẽ không đủ, mà nhóm máu người khác hoàn toàn không ăn khớp.

Thứ nhì, thân thể Biện phi quá suy yếu, ở điều kiện lúc này này, căn bản chịu không nổi loại giải phẫu đó.

May là...

Tình trạng xấu nhất không có phát sinh.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tất cả những người khác đều về đi, Thẩm Lãng, Ninh Khiết, Ninh Chính, lão ngự y lưu lại.

Thẩm Lãng nói:

- Tiểu Lê công công, ngài mang theo Ninh Chính điện hạ đi tắm.

- Được. - Tiểu Lê công công thậm chí không chờ quốc quân, trực tiếp mang theo Ninh Chính tắm rửa thay quần áo.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, chúng ta liền ở ngoài cửa.

Tiếp đó, Thẩm Lãng lui đi ra, lão ngự y cũng cùng lui ra.

...

- Vân Hoa, bái tạ ơn cứu mạng của Thẩm công tử. - Lão ngự y hướng Thẩm Lãng lạy xuống.

Thẩm Lãng vội vàng nâng lão dậy:

- Trưởng lão, không dám nhận, không dám nhận.

Lão ngự y sang bên cạnh ngồi xuống, thở dài nói:

- Y thuật này của Thẩm công tử thật sự khiến cho lão hủ nhìn mà than thở, không thể tin nổi. Trong cả sách thuốc thượng cổ lão hủ từng đọc, đều chưa từng có gặp qua thủ đoạn như vậy, rõ ràng quá thần kỳ.

Thẩm Lãng cười cười nói:

- Thuật nghiệp có chuyên về một môn, ở bản lĩnh phương diện khác, Thẩm Lãng kém trưởng lão rất nhiều.

Lão ngự y nói:

- Đại phu An Tái Thế nhà công tử, hắn và lão phu là bạn tốt, mặc dù lão phu lớn hơn hắn hai mươi mấy tuổi, thế nhưng luận y thuật hắn lại vượt qua ta.

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

Lão ngự y nói:

- Thẩm công tử có chỗ không biết, chân chính y thuật tốt đều ở bên ngoài. Những kẻ có bản lĩnh đều không chịu nổi ở trong vương cung, phép tắc quá nhiều, ràng buộc cũng nhiều lắm, không cẩn thận còn phải rơi đầu, thà rằng vô công, cũng không thể xảy ra chuyện gì, cho nên cho dù có bản sự mười phần tối đa chỉ có thể xuất ra ba phần.

Lão ngự y lớn tuổi, thật đúng là cái gì cũng dám nói, dù là cùng quốc quân cách một cánh cửa cũng chẳng ngại.

Đại thái giám Lê Chuẩn cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Vị lão ngự y này cả đời không lập gia đình, không có người nhà, bản thân cũng không sợ chết, còn có lời nào không dám nói.

Lúc nãy đám ngự y mới bị quốc quân dọa giết chết, vị lão ngự y này liền mượn cớ phát tiết hai câu.

Lúc này trong lòng quốc quân mừng rỡ không thôi, người yêu tưởng chừng mất đi mà sống lại, dù cho có lời nào khó nghe cũng làm như điếc.

Thẩm Lãng nói:

- Cũng không phải sao, làm thầy thuốc phải thuần túy, một khi cùng quyền thế hòa cùng một chỗ, sẽ trở nên phức tạp.

Lão ngự y Vân Hoa không khỏi kinh ngạc.

Lão đã cũng đủ già rồi, hoàn toàn không sợ chết, cho nên có càu nhàu không có gì.

Thật không ngờ Thẩm Lãng lại sẽ đón ý nói hùa, không có một chút ý định lấy lòng bệ hạ.

Lão ngự y nói:

- Thẩm công tử có y thuật thần hồ kỳ kỹ như vậy, sau này định làm như thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Chỉ cứu nghĩ cứu người, ta cũng không phải đại phu chuyên nghiệp, chỉ cần ta không muốn, người nào cũng đừng mong ta đi cứu ai.

- Ôi chao, vậy là được rồi! - Lão ngự y Vân Hoa nói:

- Thẩm công tử phải nhớ kỹ những lời này, tuyệt đối đừng làm đại phu, quá hèn mọn.

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Đúng, đời này ta định ở rể gia tộc họ Kim, cơm ngon rượu say, vinh hoa phú quý, đắc ý.

Lão ngự y Vân Hoa cười nói:

- Thẩm công tử rõ ràng một diệu nhân.

Thẩm Lãng nói:

- Trưởng lão lớn tuổi, không bằng ngủ chỗ này một giấc, có chuyện gì ta sẽ gọi ngài vậy được không?

- Được! - Lão ngự y gật đầu, tiếp đó liền nằm xuống bên cạnh giường, co lại thành một đám.

Đại thái giám Lê Chuẩn phất tay.

Tức khắc một tiểu thái giám đi đến, tìm một cái cái mền, đắp lên trên người lão ngự y này.

Sau một lát, lão ngự y liền ngủ mất.

Rõ ràng trong lòng vô tư trời đất rộng, ở loại địa phương này, lúc này cũng có thể ngủ.

Kỳ thực y thuật lão ngự y có thể tính là rất cao, vừa rồi Biện phi băng huyết, lão không có cách tự mình động thủ, mà là chỉ huy nữ y hoàn thành bóc nhau thai khi sanh non, độ hoàn thiện cao phi thường.

Còn xuất huyết nhiều, đó là bởi vì nguyên nhân thể chất Biện phi, chứng rối loạn đông máu, hơn nữa chảy máu bên trong.

Lão ngự y đã nghĩ biện pháp cầm máu, dùng tay không ép cung cầm máu, nhưng dùng không được.

Lão không giống Thẩm Lãng có thị lực X quang.

Thẩm Lãng một mình lười biếng nằm ở trên ghế, nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật.

Bỗng nhiên, đại thái giám Lê Chuẩn qua đây đá Thẩm Lãng, tiếp đó đi ra bên ngoài.

Thẩm Lãng tranh thủ thời gian đi theo..

...

Đi tới một nơi hẻo lánh.

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Tiểu tử tối hôm nay coi như ngươi lợi hại, thế nhưng họa hề phúc sở ỷ phúc hề họa sở phục (*), ngươi hiểu không?

(*)Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập

Thẩm Lãng gật đầu.

Lê Chuẩn nói:

- Vừa rồi ngươi ra sức cứu chữa, hết thảy đều ở dưới tất cả con mắt mọi người tiến hành, căn bản không có bất luận gian lận gì. Nhưng vẫn là quá trùng hợp, vì sao máu của người khác đều không thể, hết lần này tới lần khác máu Ninh Chính có thể, có người sẽ nghĩ có phải là Thẩm Lãng nhà ngươi động tay chân hay không? Rõ ràng máu của người khác cũng được mà, nhưng ngươi vì cứu vương tử Ninh Chính, ngươi vì cho Ninh Chính tìm chỗ dựa vững chắc, cho nên lúc người khác thử máu đều ăn gian, chẳng qua là muốn đẩy công lao cứu Biện phi cho Ninh Chính điện hạ.

Thẩm Lãng nói:

- Còn không chỉ có thế đâu, có người còn đâm thêm, làm sao trùng đến thế? Vương tử Ninh Chính mới vừa bị bắt vào ngục giam Tông Chính Tự, Biện phi liền sanh non xuất máu nhiều, là có người hãm hại hay không? Có phải Thẩm Lãng hãm hại hay không, thủ đoạn của hắn như thần như quỷ. Nói không chừng là Thẩm Lãng vì cứu Ninh Chính, cho nên trước hại Biện phi rơi vào tử địa, sau đó sẽ xuất thủ cứu giúp, như thế liền có ân đức lớn lao.

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Thằng lỏi con nhà ngươi trong lòng hiểu là tốt rồi, ngươi cũng có lời gì muốn cho ta chuyển cáo bệ hạ sao?

Thẩm Lãng lắc đầu.

Lê Chuẩn nói:

- Trong khoảng thời gian này chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh bệ hạ, có người gièm pha thì ta sẽ cố hết sức, thế nhưng ngăn cản không xuể.

- Được. - Thẩm Lãng nói:

- Cảm ơn Lê công công.

Lê Chuẩn thở dài nói:

- Nhân tâm hiểm ác đáng sợ.

Tiếp đó ông liền về đến tại chỗ, đứng ở ngoài cửa phòng.

Thẩm Lãng cũng trở về đến trên ghế ngồi xuống, sau một lát cũng ngủ mê mệt.

...

Lúc tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng.

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Bệ hạ bảo ngươi đi vào, khám lại Biện phi.

Thẩm Lãng đi vào.

Trưởng công chúa Ninh Khiết hỏi:

- Có thể rút kim ra chưa?

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Có thể, nhưng nên rút từ từ từng cây một ra, không nên rút toàn bộ một lượt.

Trưởng công chúa Ninh Khiết căn cứ lời Thẩm Lãng nói, rút từng cây kim từ từ.

Vết thương nội tử cung của Biện phi đã hoàn toàn cầm máu.

Kế tiếp Thẩm Lãng phải bổ sung thuốc tiêu viêm.

Đương nhiên còn cần phải lấy hết máu cục trong cung nội

phương diện này lão ngự y Vân Hoa kinh nghiệm càng có kinh nghiệm, liền không cần Thẩm Lãng.

- Biện phi vì sao vẫn chưa có tỉnh lại? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Ông có vẻ đặc biệt mệt mỏi rã rời, mắt đỏ ngầu, hốc mắt có chút lõm xuống.

Thẩm Lãng còn ngủ mấy canh giờ, Ninh Nguyên Hiến cũng không có chợp mắt được chút nào.

Thẩm Lãng nói:

- Lúc trước não bộ thiếu dưỡng khí dẫn đến hôn mê, cần thời gian dài nghỉ ngơi, nhưng mà bệ hạ yên tâm, không vượt qua hai ba ngày Biện phi sẽ tỉnh lại.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Biện phi mất máu quá nhiều, ta nghe lời ngươi nói, đưa máu vào trong cơ thể nàng chỉ có một nửa lượng máu mất đi, có cần phải truyền thêm chút máu nữa không?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không cần, Ninh Chính điện hạ đã bị rút một cân máu, nếu như rút nhiều máu hơn sẽ làm tổn thương thân thể. Hơn nữa một cân máu này đã đủ cho cơ thể Biện phi, kế tiếp chính cơ thể của Biện phi sẽ tự sinh ra máu mới.

Ninh Nguyên Hiến lúc đầu muốn nói thân thể Ninh Chính có tổn thương càng tốt.

Nhưng Thẩm Lãng một tiếng cự tuyệt, ông cũng không thể nói cái gì nữa.

Bắt đầu từ đêm qua, Thẩm Lãng uy phong vô cùng, lời nói ra giống như thánh chỉ vậy, người khác không thể phản bác.

Nói cho đúng là ở trong phòng bệnh, lời của bác sĩ đang cứu người như Thẩm Lãng chẳng khác gì thánh chỉ.

Ninh Nguyên Hiến hỏi:

- Xác định là không cần truyền máu cho Biện phi nữa đúng không?

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Đúng.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lê Chuẩn, phái người đuổi Ninh Chính về đến nhà giam Tông Chính Tự

Lê Chuẩn khom người:

- Vâng!

Lẽ ra cái ý chỉ này hoàn toàn chả có nhân tình chút nào.

Ninh Chính mới vừa truyền máu cho Biện phi, mới vừa cứu bà ta, ấy thế mà Ninh Nguyên Hiến tống về ngục giam?

Thế nhưng Thẩm Lãng không nói gì thêm dù chỉ nửa câu.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tìm một cái phòng gần đây cho Thẩm Lãng để hắn ở trong cung nghỉ ngơi đi.

Tiểu Lê công công gật đầu đáp:

- Tuân chỉ.

Thế là, Thẩm Lãng ở lại ngay trong cung, dù sao hắn cũng chẳng phải là lần đầu tiên ở chỗ này.

...

Hôm nay quốc quân không có lên triều.

Thế nhưng thời gian vào triều rất ngắn, cũng chỉ có chưa tới một canh giờ.

Kỳ thực sự vụ triều đình rất nhiều.

Cuối cùng Việt quốc mới vừa yên ổn vượt qua nguy cơ tứ phía, hơn nữa còn thắng lớn.

Hơn nữa sứ đoàn nước Sở sắp tới rồi, phải đàm phán thế nào đây.

Còn có chiến cuộc nước Nam Ẩu, phải làm thế nào tiếp tục nữa?

Còn có tên phản đồ Cừu Hào trên quần đảo Lôi Châu phải làm gì?

Còn có cả đống việc cần hoàn thành ở hành tỉnh Thiên Tây, cần phải điều động loại quan viên gì đây?

Những việc này đều cần thương nghị.

Nhưng quốc quân vẫn rất nhanh kết thúc triều hội, tiếp đó trở lại trong hậu cung, cùng Biện phi.

Ít nhất phải nhìn tận mắt bà tỉnh lại.

Đây coi như là một loại đền bù, món nợ với người vợ đã mất, còn có sự cảm kích khi đối diện với tai ưng.

Trời xanh cuối cùng hạ thủ lưu tình với ông, không có mang Biện phi ra đi.

...

Khoảng chừng ban đêm.

Biện phi yếu ớt tỉnh lại.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến vành mắt đỏ lên, tiếp đó lộ ra một nụ cười.

Biện phi hai hàng nước mắt chảy xuống, vẫn mỉm cười dịu dàng nhưng có vẻ đặc biệt đau khổ.

Thật vất vả mới có con, nhưng cuối cùng không giữ được, đương nhiên tim bà như dao cắt.

Thế nhưng bà lại có chút ngượng ngùng.

Bởi vì hôm qua cho là mình đã chết, cho nên thông báo di ngôn.

Trong lời trăn trối, rất nhiều từ ngữ bình thường không nói ra được, hiện tại sực nhớ mình chưa chết vì thế những di ngôn đã nói kia có vẻ càng kiểu cách, cho nên cảm thấy ngượng ngùng.

Tiếp đó hai người chẳng nói gì cả.

Ninh Nguyên Hiến nắm chặt tay Biện phi.

Ước chừng một lúc lâu, Biện phi nói dịu dàng:

- Thiếp có lỗi với Thẩm Lãng.

Quốc quân ra sức lắc đầu nói:

- Lúc đó nàng không mắc nợ gì hắn, nàng không muốn hậu cung tham gia vào chính sự, cho nên từ chối cũng cần thiết.

Biện phi lại không nói gì thêm.

Quốc quân nói:

- Cái thằng Thẩm Lãng này rất kiêu ngạo, một hồi nàng gặp hắn, đừng nói câu cảm ơn nào cả, người ta không lạ gì đâu.

Biện phi chẳng qua là mỉm cười.

Một lát sau, Thẩm Lãng cùng lão ngự y Vân Hoa đi đến.

Sau khi Thẩm Lãng bắt mạch, kiểm tra cẩn thận, đo thân nhiệt của bà.

- Trên cơ bản không còn gì đáng ngại, kế tiếp tịnh dưỡng là được. - Thẩm Lãng nói:

- Điều trị tu dưỡng thân thể, Vân lão tiên sinh so với thần còn xuất sắc hơn, chuyện kế tiếp không cần đến thần nữa.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vậy được, ngươi trở về đi.

Thẩm Lãng khom người nói:

- Bệ hạ, Biện phi, thần cáo từ.

Biện phi hướng hắn dịu dàng cười nói:

- Thẩm Lãng, cảm ơn ngươi.

...

Thẩm Lãng về đến nhà.

Lập tức nghe được tiếng nói ríu rít của hai cô bé con.

Vừa nói còn vừa khóc, xong lại tiếp tục cười.

Là hai cô bé Dư Hề Hề cùng Dư Khả Khả, vừa được đưa ra từ Đại Ân Đình.

Bé chị đang miêu tả độ đáng sợ của Đại Ân Đình như thật, còn đưa tay ra cho Băng Nhi nhìn.

Quả nhiên lòng bàn tay và trên người của hai cô bé đều có dấu vết từng bị đánh.

Đại Ân Đình chính là như vậy, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất để tất cả đứa trẻ ngoan ngoãn như nô lệ, cho nên chọn cách quản chế tàn khốc, chỉ cần hơi không vâng lời sẽ đánh đòn hiểm.

Giống như huấn luyện động vật vậy, thậm chí huấn luyện những đứa trẻ này thành phản xạ có điều kiện.

Dù sao nếu có lỡ đánh chết, cũng không có bất luận sai lầm gì.

Dư Hề Hề, Dư Khả Khả mới vừa bị đưa đi vài ngày, đã bị đánh nhiều lần, rõ ràng trong lòng lo sợ.

Thẩm Lãng mới vừa đi vào, hai cô bé lập tức lao tới, ôm lấy hai chân Thẩm Lãng.

- Thúc thúc, sau này tụi con hứa sẽ vâng lời, sau này tụi con nhất định ngoan, thúc thúc đừng đưa tụi con đi nữa.

Cô bé nước mắt lưng tròng cầu khẩn.

Thẩm Lãng ôm lấy hai đứa, cọ mũi thân mật với hai cô bé.

Nỗi ám ảnh trong lòng hai cô bé mấy ngày nay cũng chỉ có thể dùng thời gian để xóa mờ dần dần thôi.

Trác Thị cùng Băng Nhi nhìn Thẩm Lãng đầy vẻ mong chờ.

Bọn họ đã nghe được tin tức, Ninh Chính điện hạ cho truyền máu Biện phi, cứu vớt tánh mạng của bà.

Nhưng vì sao Thẩm Lãng đã trở về, vương tử Ninh Chính lại chưa có trở về?

Thẩm Lãng cười nói:

- Chớ vội, chớ vội!

Đúng là chớ vội.

Có chút phong ba còn chưa có đến.

Đại thái giám Lê Chuẩn nói rất đúng, họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập!

...

Quả nhiên!

Kế tiếp trong kinh đô xuất hiện tiếng đồn.

Nói Thẩm Lãng vì cho Ninh Chính điện hạ tìm chỗ dựa vững chắc nên đã động tay động chân lúc truyền máu.

Rõ ràng máu người khác cũng được, nhưng Thẩm Lãng lại dùng quỷ kế, khiến cho máu của người khác không hợp với Biện phi, hết lần này tới lần khác chỉ có Ninh Chính được.

Đây là nghĩ biện pháp cho Ninh Chính thoát tội.

Rất nhiều người hô to bất công.

Ninh Chính giết quan viên Đại Lý tự, lẽ nào cứ thoát tội dễ dàng đến thế sao?

Ngựa nào cũng là ngựa, vương tử phạm pháp phải cùng tội như thứ dân.

Lẽ nào cũng bởi vì gã cho máu Biện phi, có thể miễn tội giết người à?

Cái này cũng không tránh khỏi quá hoang đường.

Ngay sau đó, một tiếng đồn đáng sợ hơn xuất hiện.

Nói Biện phi vốn không sanh non, cũng sẽ không băng huyết.

Tất cả chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng.

Nói Thẩm Lãng cứu người, trước hết giết người.

Bằng không vì sao Biện phi sớm không sanh non, muộn không sanh non, hết lần này tới lần khác lại sanh non vào lúc này?

Hết lần này tới lần khác lại ngay Thẩm Lãng trở về kinh đô, hết lần này tới lần khác khi Ninh Chính bị giam cầm lại sinh non?

Hơn nữa đầu nguồn lời đồn đãi này, là một người hoàn toàn không tưởng tượng nổi.

Cháu của Biện phi: Biện Niên.

Gã chẳng hề kiêng dè, tràn đầy tức giận bất bình.

- Nhất định là Thẩm Lãng xuất thủ hại cô cô của ta sinh non xuất huyết nhiều, người này vô cùng ác độc.

- Các ngươi cũng không biết, Thẩm Lãng này lợi hại dường nào, biết vua Khương Arugan chưa, chính là chết ở trong tay Thẩm Lãng.

- Cô của ta lúc trước đang khỏe mạnh, đứa con trong bụng cũng khỏe, kết quả Thẩm Lãng trở lại một cái, cô của ta liền sanh non, nào có chuyện tình trùng hợp như vậy?

- Chuyện buồn cười nhất các ngươi biết là gì không? Ta là cháu ruột cô cô, chúng ta có quan hệ huyết thống, kết quả máu của ta lại cùng cô của ta chẳng tương dung, hết lần này tới lần khác Ninh Chính có thể? Cái này chẳng lẽ không hoang đường à?

Đối với lời đồn đãi này, giống như không có bất kỳ người nào để ý tới.

Cũng không có bất kỳ người nào đi ra ngăn cản.

Thế là lời đồn đãi này càng truyền càng rộng, lời nói dối truyền vô số lần, liền biến thành sự thật.

Đến tận đây, rất nhiều người bên trong kinh đô tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.

Cho rằng Biện phi sở dĩ sanh non xuất huyết nhiều, hoàn toàn là âm mưu của Thẩm Lãng.

Trong cung thân thể Biện phi mỗi ngày đều đang khôi phục.

Thế nhưng Ngũ vương tử Ninh Chính vẫn nhốt ở bên trong ngục giam Tông Chính Tự, mà Thẩm Lãng cũng vẫn sống ở dinh Ngũ vương tử, không có sẽ công khai lộ diện.

Giống như hắn chưa từng có đã cứu Biện phi vậy.

Giống như hết thảy đều không có phát sinh vậy.

Ngày này, cháu trai Biện phi tràn trề tức giận xông vào bên trong dinh Ngũ vương tử.

- Thẩm Lãng ở đâu? Để hắn đi ra gặp ta, để hắn đi ra gặp ta.

Một lát sau, Thẩm Lãng xuất hiện ở trước mặt của gã.

- Biện công tử, có gì chỉ giáo?

Cháu trai của Biện phi Biện Niên chỉ vào Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thẩm Lãng, ngươi đến tột cùng thi triển âm mưu gì? Mau nói ra đây?

Thẩm Lãng cau mày.

Biện Niên lạnh lùng nói:

- Thẩm Lãng, ngươi không nên giả bộ hồ đồ, lúc truyền máu đến tột cùng ngươi đã động tay thế nào? Ta rõ ràng là cháu ruột cô cô, máu của ta làm sao có thể không cùng cô cô tương dung, rõ ràng chính là ngươi động tay chân, ngươi còn không thừa nhận đi?

- Mặt khác, ngươi là thế nào làm hại cô cô của ta sanh non? Ngươi làm sao hại cô cô của ta xuất huyết nhiều? Ngươi cũng thành thật thừa nhận đi.

- Thật là thủ đoạn, Thẩm Lãng ngươi rõ ràng thật là thủ đoạn, trước hại người sẽ cứu người. Ngươi không phải là muốn để gia tộc họ Biện chúng ta thiếu ngươi một nhân tình à? Ngươi cũng không cần si tâm vọng tưởng, ngươi cho là âm mưu của ngươi không ai nhìn ra được sao?

- Không chỉ có ta đã nhìn ra, tất cả mọi người đã nhìn ra. Ta đã viết thơ cho thúc phụ của ta, hơn nữa ta sẽ báo những gì ta biết cho cô cô của ta, nói cho cô phụ (*) bệ hạ, ta sẽ không để yên chuyện này trôi qua đâu.

(*) dượng.

- Thẩm Lãng ngươi sẽ phải gặp xui xẻo nhanh thôi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Thoạt nhìn, có vẻ như ngươi thật sự đã cứu cô cô của ta, thế nhưng bệ hạ vì sao không có thưởng cho ngươi? Cô cô của ta vì sao không có thưởng cho ngươi? Vì sao Ninh Chính vẫn còn bên trong nhà giam, vì sao công chúa Ninh Diễm ngươi thích vẫn còn bên trong vòng cấm Tông Chính Tự? Chính là cô phụ bệ hạ và cô cô của ta đã đoán được âm mưu của ngươi.

- Thẩm Lãng nhà ngươi sắp tiêu rồi, Hắc Thủy Đài sẽ nhanh chóng đến điều tra vụ ngươi mưu hại cô cô của ta.

Thẩm Lãng nhìn Biện Niên.

Biện Tiêu độc chưởng Diễm Châu, trong tay có mười vạn đại quân.

Thế nhưng họ Biện ở bên trong kinh thành là không có con tin.

Toàn bộ đệ tử xuất sắc của họ Biện đều trong quân đội.

Biện Niên là cháu của Biện Tiêu, cha mẹ của gã trước kia chết vào trong tay Ngô vương, Biện Tiêu xuất phát từ tâm lý mắc nợ, liền đối xử tử tế đứa cháu này.

Nhưng đứa cháu này đặc biệt không nên thân, căn bản trong quân đội không chịu khổ được, thế là đến kinh đô hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Tuy rằng chỉ là cháu của Biện Tiêu, thế nhưng quốc quân đã sắc phong gã là Tử tước, hơn nữa còn an bài một chức quan ngũ phẩm hiển quý nhàn nhã.

Thế nhưng Biện Niên trong lòng vẫn thấy chưa đủ, một lòng nghĩ cách leo lên.

Lần này Biện phi sanh non xuất huyết nhiều, cần truyền máu nhiều, Biện Niên tức khắc mừng rỡ.

Gã cảm thấy cơ hội lập công đến rồi, chỉ cần máu của mình cứu cô cô, vậy có thể thăng quan phát đạt.

Mặc dù gã đối với chuyện đổ máu này cũng có chút sợ, nhưng khát vọng thăng chức còn át cả sự sợ hãi.

Trong lòng gã cũng tức.

Cô của gã là phi tử quốc quân sủng ái nhất, chú của gã là đệ nhất quyền thần Việt quốc, vì sao Biện Niên chẳng qua chỉ là Tử tước, hơn nữa còn có một chức quan ngũ phẩm nhàn nhã?

Lần này cứu cô cô Biện phi, cơ hội ngàn năm một thuở.

Kết quả bị Thẩm Lãng phá hủy.

Bị người giựt giây đằng sau, gã càng thêm kiên định đây là âm mưu của Thẩm Lãng.

Cho nên bô lô ba la khắp cả kinh đô.

Gã chính là cháu ruột Uy Vũ Công Biện Tiêu, đương nhiên không sợ hãi.

Gã kêu réo om sòm khắp nơi, người nào lại dám bắt gã? Người nào lại dám ngăn cản gã?

Gã đi khắp nơi đồn đãi chừng mấy ngày, phát hiện không ai ngăn cản gã.

Hơn nữa phát hiện Ninh Chính vẫn đang bị nhốt, Ninh Diễm cũng bị nhốt, cho nên càng thêm mừng rỡ.

Cảm thấy hết thảy đều trong dự tính.

Thế là gã cảm thấy bản thân có cần phải tiến thêm một bước, trực tiếp nhảy vào trong nhà Thẩm Lãng vạch trần hắn.

Thẩm Lãng mặc cho do gã chửi tầm bậy vẫn nhìn gã với nét mặt vui vẻ, không có bất kỳ ý định phản bác nào.

- Không có phản bác, quả nhiên bị ta nói trúng rồi đúng không? Ha ha ha... - Biện Niên mừng rỡ, chỉ vào Thẩm Lãng nói:

- Ngươi chờ đó cho ta, ta đây liền tiến cung, ta đây phải đi hướng bệ hạ cáo trạng, hướng cô cô cáo trạng, ta đây phải đi bóc trần âm mưu của ngươi.

Nhìn thấy Thẩm Lãng cứng họng không trả lời được, Biện Niên mừng rỡ, cảm thấy nhận ra chân tướng, tiếp đó hăng hái bừng bừng tiến cung!

...

Trải qua gần mười ngày tĩnh dưỡng, Biện phi đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy.

Lúc này, Ninh Nguyên Hiến đang mớm canh gà cho bà.

- Ái phi nhân họa đắc phúc, khí này sắc coi như khá, có thể sau đó thân thể khôi phục khoẻ mạnh không chừng. - Ninh Nguyên Hiến cười nói.

Biện phi nói:

- Bệ hạ, hay là thiếp tự mình làm, hay hoặc là để bọn nha đầu làm, ngài bận rộn chuyện quốc sự như vậy, sao lại có thời gian đến đây đút cho thiếp ăn?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lúc trước mắc nợ rất nhiều, hôm nay tối đa cũng chỉ có thể xem như là mất bò mới lo làm chuồng.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên một trận hô to.

- Bệ hạ, cô cô, con phải tiết lộ âm mưu của Thẩm Lãng, con phải tiết lộ âm mưu khổng lồ.

Biện Niên xung phong đi ra bên ngoài quỳ xuống.

Bị chặn không vào được, gã liền ở bên ngoài hô to.

- Bệ hạ, cô cô, đây nhất định là âm mưu của Thẩm Lãng.

- Con là cháu ruột của cô cô, máu của con làm sao không hòa được cô cô kia chứ?

- Tại sao lại trùng hợp như vậy? Thẩm Lãng mới vừa trở về, cô cô liền sanh non xuất huyết nhiều? Nhất định là Thẩm Lãng làm hại, tất cả chuyện này đều là âm mưu của hắn.

- Con vừa rồi đi tìm Thẩm Lãng, con tiết lộ âm mưu của hắn, hắn đặc biệt chột dạ, cứng họng không trả lời được.

Quốc quân cùng Biện phi liếc nhau.

Không khỏi thở dài một tiếng.

Mấy ngày nay, quốc quân tùy ý lời đồn đãi tràn lan, càng ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ muốn nhìn xem đến tột cùng sẽ có người nào nhảy ra?

Bởi vì quốc quân cũng hoài nghi, Biện phi sanh non là bị người khác làm hại.

Đương nhiên, ông tuyệt đối không phải hoài nghi Thẩm Lãng, mà là hoài nghi những người khác trong cung gây nên.

Cho nên mượn lời đồn đãi này, ông muốn xem một chút đến tột cùng người nào sẽ lộ ra cái đuôi.

Nhưng thật không ngờ, từ đầu tới đuôi nhảy ra, cũng chỉ có thằng ngu Biện Niên này.

Bên ngoài, Biện Niên gần như hô toáng lên:

- Bệ hạ, ngài phái Hắc Thủy Đài lùng bắt Thẩm Lãng, nghiêm hình tra tấn sẽ ra chân tướng rõ ràng thật nhanh, đây nhất định là âm mưu của hắn, cô của con sanh non xuất huyết nhiều nhất định là Thẩm Lãng làm hại.

Khuôn mặt quốc quân giật một cái thật mạnh.

Ngươi lấy tư cách cháu ruột Biện phi, luôn mồm sanh non xuất huyết nhiều, nói còn thuận miệng đến thế kia à?

Cũng có một chút quan tâm à?

Ninh Nguyên Hiến thản nhiên ra lệnh:

- Lê Chuẩn, đi gọi người Hắc Thủy Đài qua đây.

Đại thái giám Lê Chuẩn đáp:

- Tuân chỉ.

Sau một lát, võ sĩ Hắc Thủy Đài đi tới ngoài cửa.

Biện Niên nói:

- Bệ hạ anh minh, bệ hạ anh minh, ngài ra lệnh cho Hắc Thủy Đài đi bắt Thẩm Lãng, nghiêm hình tra tấn, nghiêm hình tra tấn!

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Hắc Thủy Đài, bắt Biện Niên, thẩm vấn cho kỹ, xem đến tột cùng là người nào ở sau lưng giựt giây hắn bịa đặt sinh sự, lúc cần thiết có thể tra tấn.

- Vâng!

Mấy người võ sĩ Hắc Thủy Đài trực tiếp kéo Biện Niên đi.

Biện Niên tức khắc kinh hãi, hô toáng lên:

- Bệ hạ, ngài bắt lầm người, bắt lầm người! Người ngài nên bắt là Thẩm Lãng...

- Ta không đi Hắc Thủy Đài, ta không đi Hắc Thủy Đài.

- Cô cô cứu con, cô cô cứu con.

- Bệ hạ tha cho ta đi, bệ hạ tha cho ta đi...

Giọng Biện Niên vang lên không ngừng rồi càng ngày càng xa, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn không còn nghe được.

Quốc quân nói:

- Đám người kia đều trở nên gian xảo, sẽ không còn ai dám nhảy ra ngoài nữa.

Biện phi nói:

- Bệ hạ, chuyện kế tiếp liền giao cho ta thế nào?

Quốc quân ngó Biện phi rồi nói:

- Ái phi, nàng nhất định phải kéo vào sao?

Biện phi nói:

- Chỉ lo thân mình tuy tốt, nhưng có chút thời điểm cũng không tránh khỏi quá ích kỷ, quá lo lợi cho mình, hơn nữa đây cũng là duyên phận giữa chúng ta. Sau này thiếp sẽ không thể có con nữa, mà nó dù có mẫu thân nhưng cũng như không, trên người thiếp còn có máu của nó, đây chính là duyên phận giữa chúng ta.

Quốc quân thở dài một tiếng nói:

- Liền y theo ái phi.

...

Buổi tối!

Ngũ vương tử Ninh Chính được mang từ ngục giam Tông Chính Tự ra ngoài.

- Bái kiến Biện mẫu phi!

Ninh Chính quy củ hành lễ.

Ánh mắt Biện phi nhìn Ninh Chính dịu dàng chưa bao giờ có, đây vẫn là lần đầu tiên bà chăm chú nhìn Ninh Chính.

Quả thực chẳng đẹp trai, còn mập lùn, hơn nữa còn đặc biệt đen, cái bớt trên cằm cũng quá rõ ràng.

Từ lúc sinh ra, gã đã bị coi là người mang điềm xấu.

Từ nhỏ đến lớn, gã cũng không nhận được bất kỳ tình mẹ hay tình thân nào cả.

Đây là một đứa trẻ đáng thương.

Ước chừng một lúc lâu, Biện phi nói dịu dàng:

- Chính nhi, con có sẵn lòng nhận ta làm mẫu thân con không? Từ nay về sau, ta sẽ là mẫu thân của con, con có sẵn lòng làm con thừa tự dưới gối của ta được không?

Ninh Chính kinh ngạc, nhìn Biện phi không dám tin.