Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 277: Lãng gia chiến thắng trở về! Uy chấn kinh đô!




Trác Chiêu Nhan rất đẹp.

Hơn nữa còn là cái loại diễm lệ sang trọng kiêu kỳ.

Thẩm Lãng là một tra nam, lại nhịn hơn một tháng.

Cho nên khi ả hôn lên, Thẩm Lãng phải tránh thật nhanh.

Thẩm Lãng là một tra nam, đến bây giờ mới chỉ ngủ với bốn người.

Cả bốn người này không hề ngoại lệ cũng là băng thanh ngọc khiết.

Cho nên, hắn làm sao có động đến dạng đàn bà như Trác Chiêu Nhan.

- Sao thế? Thẩm công tử lẽ nào ghét bỏ ta chưa đủ xinh đẹp à? - Trác Chiêu Nhan dịu dàng nói.

Thẩm Lãng thở dài nói:

- Trác tiểu thư, ngươi đã từng là sư tỷ của vợ ta, cái thân phận này đối với ta có lực hấp dẫn nhiều lắm, thế nhưng ta sợ ngươi hạ độc ở ngay trong chỗ đó.

Nghe những lời này.

Sắc mặt Trác Chiêu Nhan trong nháy mắt liền thay đổi.

Những lời này rõ ràng ác độc cực kỳ, Trác Chiêu Nhan thậm chí không cách nào tưởng tượng Thẩm Lãng lại sẽ nói ra lời ác độc như vậy.

Đánh người không đánh mặt, mà Thẩm Lãng trực tiếp liền xé da mặt.

Từ khi dựa lưng vào hội Ẩn Nguyên xong xuôi, Trác Chiêu Nhan cho tới bây giờ cũng không có bị sỉ nhục như vậy.

Miệng mồm của Thẩm Lãng, quả thực vượt qua mấy bà chanh chua chửi đổng.

Mà Thẩm Lãng bây giờ gần như có thể xác định, ả đàn bà trước mắt này chẳng qua là ngoại thất trên danh nghĩa của Thái tử mà thôi.

Thái tử Ninh Dực là một kẻ ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ phi thường.

Làm sao dễ dàng tha thứ cho người đàn bà của mình ra ngoài cắm sừng cho gã?

Nửa điểm cũng không.

Gã có thể ngoại tình với vợ người khác, hơn nữa còn đặc biệt thích thú.

Nhưng người khác tuyệt đối không thể cắm sừng cho gã.

Thẩm Lãng cùng Thái tử gần như không có bất kỳ tiếp xúc, nhưng cũng đủ hiểu, trong mấy đứa con trai thì gã giống quốc quân nhất.

Giống cái sự tự yêu bản thân thái quá, ích kỷ và ngoan độc như quốc quân.

Thế nhưng, gã lại không có sự lãng mạn ôm ấp tình cảm như Ninh Nguyên Hiến, ngược lại còn có sự bạo ngược.

Đối với Trác Chiêu Nhan, Thẩm Lãng cũng có lý giải nhất định, thậm chí còn coi là tương đối sâu.

Đầu tiên, nàng là người của hội Ẩn Nguyên.

Thậm chí không chỉ là người của hội Ẩn Nguyên, trên người còn gánh vác sứ mệnh bí mật nào đó.

Hít một hơi thật dài, sắc mặt Trác Chiêu Nhan dần dần bình tĩnh lại.

Ngay sau đó lập tức lại đổi lại nụ cười quyến rũ, cất giọng nũng nịu:

- Thẩm công tử, chỗ đó của người ta nào có độc, ngươi nếm thử nhìn chẳng phải sẽ biết à?

Thẩm Lãng nói:

- Trác sư tỷ, không được, quá nhiều người nếm qua, không biết có bao nhiêu nước bọt, thậm chí cũng từng tiểu tiện, quá không vệ sinh.

Lời này thì càng ác độc.

Lần này ngay cả Trác Chiêu Nhan đều không chịu nổi, gương mặt quyến rũ tức khắc lạnh xuống.

Tiếp đó ngồi xổm xuống, nhặt lên váy mặc vào, chậm rãi nói:

- Thẩm công tử, ngươi biết trên cái thế giới này thứ hư vô mờ mịt nhất là cái gì không?

Thẩm Lãng nói:

- Gió! Bởi vì một hồi hướng thổi bên này, một hồi thổi bên kia.

Hai người nói gió, cũng chính là niềm vui của quốc quân.

Trác Chiêu Nhan nói:

- Sở thích con người cũng là như vậy, ngày hôm nay thích một người, ngày mai có thể liền không thích. Có vài người tình rất lâu dài, mà có vài người hay thay đổi. Ngày hôm nay nhìn này cưng con cún đáng yêu nay, nhưng sẽ chán rất nhanh.

Chuyện này ý là quốc quân hỉ nộ vô thường, Thẩm Lãng nhà ngươi hôm nay được sủng ái, ngày mai chưa chắc.

Thẩm Lãng nhún vai.

Trác Chiêu Nhan cười khanh khách nói:

- Xem ra Thẩm công tử quả nhiên là thoải mái, hy vọng chuyện phát sinh kế tiếp có thể làm cho ngài nhận rõ bản thân.

- Cáo từ Thẩm công tử, chúc ngài mơ một giấc thật đẹp.

Tiếp đó, Trác Chiêu Nhan lượn lờ rời đi.

Thẩm Lãng nói:

- Trác Chiêu Nhan, chuyện ngươi để Khổ Đầu Hoan ám sát nhạc phụ ta, ta sẽ không để yên như vậy, ta sẽ đâm thọt cho bệ hạ… A không phải, ta nhất định sẽ hướng bệ hạ cáo trạng.

Trác Chiêu Nhan thản nhiên cười nói:

- Tùy tiện a, Thẩm công tử dùng tốc độ nhanh nhất để nhanh để về kinh ngay, lúc đi qua quận Lang cũng đừng ở lại, không chừng ở kinh đô sẽ có ngạc nhiên đang chờ ngài đấy.

Đây là một cảnh cáo, cảnh cáo nghiêm trọng.

...

Hai ngày sau!

Thẩm Lãng đi qua quận Lang, hắn không có đi thăm hỏi Tam vương tử Ninh Kỳ.

Thế nhưng...

Đối phương tới thăm hỏi hắn, đi thẳng tới quan dịch chỗ Thẩm Lãng ở.

Hắn không phải lần đầu tiên gặp Ninh Kỳ, nhưng là lần đầu tiên thật sự tiếp xúc.

Tam vương tử Ninh Kỳ, tướng mạo khí chất đều chẳng giống gì quốc quân.

Ninh Nguyên Hiến là mỹ nam tử tinh xảo, mặc dù có võ công, thế nhưng xem thường võ công, xem như là một văn vương.

Mà Ninh Kỳ thì nghiêm túc ăn nói có ý tứ, văn trong đó có võ, võ trong đó có văn.

Gã từng theo nhiều sư phụ luyện võ.

Sư phụ đầu tiên là đại tông sư Yến Nan Phi, sư phụ thứ hai là Xung Nghiêu, sư phụ thứ ba là chủ của Thiên Nhai Hải Các Tả Từ.

Xem danh sách mấy vị sư phụ này liền biết người này lợi hại dường nào.

Bằng không, như thế nào sẽ trở thành kình địch của Thái tử?

Thậm chí Ninh Nguyên Hiến cũng không cách nào quyết định, rốt cuộc là để Thái tử nối ngôi, hay để cho Tam vương tử nối ngôi.

Chính bởi vì sự do dự của ông nên mới đưa đến tranh ngôi trong triều, hơn nữa thế lực ngang nhau.

Người này chân chánh văn võ toàn tài.

Thẩm Lãng mới vừa tới gần gã, liền có thể cảm giác được khí thế giết người hàng loạt.

Cái khí chất áp bức sinh ra từ vũ lực mạnh mẽ và quyền lực lại được bao bọc bằng loại khí chất văn minh cao quý, khác hẳn bản chất của loại người dùng bạo lực gây kinh hoàng kẻ địch như là vua Khương Arugan.

Đây không phải là một kẻ tự mê say chính mình mà là một người mạnh mẽ đầy tự tin.

- Thẩm Lãng, cô (*) có thể cho ngươi cái gì? - Ninh Kỳ nói.

(*) Cô: từ của đế vương cổ đại tự xưng.

Gã không phải Thái tử, xưng làm vua không được, nhưng gã vẫn làm thế, quốc quân cũng không nói gì thêm.

Thẩm Lãng ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu.

Ninh Kỳ nói:

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Thẩm Lãng nhớ lại một hồi:

- Báo thù.

Mặc dù biết là đáp án này, nhưng trong lòng Ninh Kỳ vẫn bị kinh ngạc.

Thù cái gì oán cái gì hả?

Gia tộc họ Tô đánh lén lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ, kết quả bị ngươi diệt tộc.

Bây giờ ngươi muốn tìm ai báo thù?

Ninh Kỳ nói:

- Ngươi muốn tìm ai báo thù?

Thẩm Lãng nói:

- Người nào từng hại nhà thần, thần sẽ tìm người đấy báo thù.

Hôm nay rõ ràng trò chuyện không nổi nữa.

Người như Thẩm Lãng hoàn toàn không có biện pháp mua chuộc.

Hắn cái gì cũng có, cái gì cũng không muốn.

Tiền tài cùng quyền thế trong mắt hắn như là cứt chó.

Hắn yêu mỹ nhân.

Thế nhưng tự người ta có thể đi thông đồng, không cần ngươi tặng.

- Thù hận của ngươi và gia tộc họ Tiết thật không có cách nào tiêu tan sao? - Ninh Kỳ bèn hỏi.

Thẩm Lãng nhún vai.

Ninh Kỳ nói:

- Vậy ngươi báo thù luôn luôn theo một trật tự đúng không.

Ý tứ này rất rõ ràng, ngươi hãy báo thù Thái tử trước, hai người chúng ta liên thủ lật ngược Thái tử.

Còn thù của ngươi và gia tộc họ Tiết, sau này hãy nói?

Thẩm Lãng nói:

- Tam điện hạ, ngài rất lợi hại, có thể khiến cho thần sinh lòng kính sợ. Đồng bọn của thần có thể là heo nhưng nhất định không thể đồng sàng dị mộng.

Lúc nói ra những lời này, bên trong não Thẩm Lãng hiện ra khuôn mặt của công chúa mông to, nàng trừng mắt: Ngươi nói ai? Nói đồng bọn nào là hẹo vậy? Cẩn thận kẻo ta đánh chết ngươi, cho ngươi khóc lai khóc láng bây giờ.

Cô gái ngốc nghếch này gài bẫy Thẩm Lãng không phải một lần hai lần.

Nhưng... Nàng quả thực toàn tâm toàn ý muốn tốt cho Thẩm Lãng.

Ninh Kỳ nói:

- Họ Tiết là người của ta, ngươi đối với họ Tiết ra tay, đó chính là địch của ta, do đó phải nghĩ cho kỹ. Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, nhất định phải cùng ta là địch à?

Thẩm Lãng thở dài một tiếng rồi nói:

- Tam điện hạ, nhân sinh không thể đắc ý, chỉ có thể đạt tám chín phần mười mà thôi!

Ninh Kỳ nói:

- Vậy được, ta biết rồi. Qua đêm nay lại là kẻ thù, nhưng tối hôm nay chúng ta nhưng có thể uống rượu nói chuyện phiếm.

Thẩm Lãng bưng ly rượu lên nói:

- Tam điện hạ, rượu này của ngài không có độc chứ?

Khuôn mặt Ninh Kỳ biến sắc, hận không thể xốc bàn lên.

Thẩm Lãng vội vàng nói:

- Chỉ đùa, đùa thôi, con người của thần hay đùa lắm.

Tiếp đó, hắn bưng ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.

Ninh Kỳ cũng bưng lên một ly, cũng không kính tặng, liền trực tiếp như vậy uống vào.

Kế tiếp, hai người chẳng nói một câu nào, cứ luôn uống rượu như vậy.

Hai người này đều kính nể đối phương, nhưng chẳng ai thích ai cả.

Uống xong cũng đến đêm tối ập xuống.

Tam vương tử Ninh Kỳ ra đi.

Thậm chí ngay cả tự giải quyết cho tốt cũng không có nói.

Nhưng ý kia đã đặc biệt rõ ràng, từ nay về sau lại là kẻ thù.

Ngày sau khi đồ đao hạ xuống, không nên kêu oan.

...

Tam vương tử Ninh Kỳ đi xong xuôi, Thẩm Lãng lâm vào suy nghĩ.

Nguyên bản Ninh Kỳ cũng không có hy vọng xa vời có thể đưa Thẩm Lãng vào dưới trướng, nhưng hy vọng có thể liên thủ đối phó Thái tử.

Nhưng Thẩm Lãng cự tuyệt.

Như vậy cục diện kế tiếp sẽ trở nên đặc biệt vi diệu.

Nghe tiếng bước chân của Tam vương tử rời khỏi, Thẩm Lãng thậm chí giống như nghe được trống trận vang lên.

Cái gọi là chiến đấu cho tới bây giờ cũng sẽ không chờ ngươi chuẩn bị xong xuôi lại vang lên.

Có thể đã khai hỏa, có thể ở trước đó vài ngày cũng đã vang dội.

Hai bên Thái tử cùng Tam vương tử đến đây lung lạc Thẩm Lãng, mục đích chỉ muốn quan sát có không gian thỏa hiệp với nhau hay không.

Kết quả hoàn toàn không có.

Như vậy thì trực tiếp đánh.

Dựa theo lẽ thường mà nói, Thái tử cùng Tam vương tử càng đấu bừng bừng khí thế, Thẩm Lãng chen vào một tay không phải vừa vặn có thể quấy cho đục nước à?

Mà ở trong mắt Thái tử cùng Tam vương tử, Thẩm Lãng còn chưa đủ tư cách này.

Khổ Đầu Hoan ám sát Hầu tước Kim Trác, chuyện này càng thêm kích phát mâu thuẫn giữa Thái tử cùng Thẩm Lãng.

Vậy thái tử sẽ tùy ý Thẩm Lãng lấy việc này xem như vũ khí đi công kích gã sao?

Sẽ không.

Phe của Thái tử sẽ khẳng định tiên hạ thủ vi cường, kéo Thẩm Lãng vào chiến trường, từ đó không rảnh quan tâm chuyện khác.

Kinh đô chắc chắn xảy ra chuyện.

Đối phương đã xuất thủ.

Như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?

...

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Lãng suất đội trở về kinh đô.

Bởi vì biệt viện họ Kim đã bị đốt, Kim Mộc Thông cùng tiểu Băng đều ở tại phủ Ngũ vương tử Ninh Chính.

Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch cũng không ở kinh đô, vì vụ công chúa Ninh Diễm ly dị nên trở về Viêm Kinh!

Lần trước Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc trở về, lập được công lao không nhỏ.

Lúc chiến thắng trở về, phái có cảnh người ra vào tấp nập, cờ bay phất phới, vạn người chào đón.

Quốc quân sẽ tổ chức một nghi thức hoành tráng riêng đón hắn.

Một lần kia, Thẩm Lãng trở thành đại anh hùng toàn bộ kinh đô.

Mà lần này Thẩm Lãng lập công lao lớn hơn, tiêu diệt họ Tô, tiêu diệt Trịnh Đà, quả thực chính là ngăn cơn sóng dữ, công trạng lớn.

Thậm chí có thể xưng là anh hùng cứu quốc.

Nhưng mà, khi hắn trở về kinh đô, hoàn toàn tĩnh lặng không tiếng động.

Không có bất kỳ sắp hàng hai bên đường đón chào, thậm chí cũng không tổ chức bất kỳ nghi thức vào thành nào.

Hơn nữa lúc này quốc quân vẫn ở hành cung phía bắc, còn chưa có trở về kinh đô.

Thậm chí tiến vào thành Huyền Vũ, Thẩm Lãng còn cần phải xếp hàng như những người khác, bị kiểm tra thân phận văn điệp.

Tướng thủ cửa thành thậm chí ngó Thẩm Lãng từ trên xuống dưới một hồi rồi hỏi:

- Từ quận Bạch Dạ tới sao?

Thẩm Lãng gật đầu.

Tướng thủ cửa thành lập tức lui về phía sau vài bước, lớn tiếng nói:

- Tất cả mọi người lập tức lui ra phía sau, bay đâu, bao vây đội ngũ này lại.

Tức khắc hơn một nghìn tên võ sĩ dũng mãnh tiến ra, bao vây xung quanh hai trăm người của Thẩm Lãng.

Tên tướng thủ cửa thành nói:

- Thật xin lỗi Thẩm đại nhân, hôm nay quận Bạch Dạ nổi bệnh đậu mùa, bất luận kẻ nào tiến vào kinh đô đều cần phải tiếp nhận kiểm ra thân thể, bảo đảm không có bị nhiễm bệnh đậu mùa mới có thể rời khỏi.

Thẩm Lãng cười nói:

- Xin hỏi ai đã ra lệnh như vậy?

Tướng thủ cửa thành nói:

- Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, kinh đô phủ Trung đô đốc liên hợp ra lệnh, bản quan cũng là theo lệnh làm việc, xin Thẩm đại nhân chớ trách.

Tiếp tục, gã lớn tiếng hạ lệnh:

- Ngăn chặn hai bên đường của đội ngũ của Thẩm đại nhân đưa đến đại viện cách ly, tuyệt đối không cho phép bọn họ rời khỏi khu vực ngăn cách nửa bước.

Đoàn người phía sau Thẩm Lãng vô cùng phẫn nộ.

Chúng ta ở quận Bạch Dạ liều sống liều chết, lập được công lao lớn như vậy, gần như cứu vãn tình thế nguy hiểm toàn bộ Việt quốc.

Lúc trở về kinh đô, chẳng những không nhận được đãi ngộ của anh hùng, ngược lại còn phải bị giam?

Rõ ràng muốn cho nhân khí bùng nổ.

Thẩm Lãng nói:

- Xin hỏi các hạ là?

Cái tướng lĩnh nói:

- Phủ Đề đốc Thiên Việt, du kích tướng quân Vương Đống!

Thành Thiên Việt chính là kinh đô!

Thậm chí tên mấy hành tỉnh cũng được đặt theo trên cơ sở lấy kinh đô làm trung tâm, hành tỉnh Thiên Nam, hành tỉnh Thiên Bắc, hành tỉnh Thiên Tây.

Kinh đô mặc dù chẳng qua là một tòa thành trì, thế nhưng địa vị và hành tỉnh cùng cấp.

Chẳng những có một phủ Đô đốc Thiên Việt Trung, còn có một phủ Đề đốc Thiên Việt.

Phủ Trung Đô đốc Thiên Việt chịu trách nhiệm toàn bộ quân chính đại sự kinh đô, mà phủ Đề đốc thì chịu trách nhiệm phòng thủ thành thị.

Du kích tướng quân, vị trí ở phủ Đề đốc đã không thấp.

Lẽ ra tướng lĩnh thủ vệ cổng Huyền Vũ, một Thiên hộ đã đủ rồi.

Đối phương lại phái tới một du kích tướng quân, số lượng đối phương thật to.

Thẩm Lãng nói:

- Đoàn người chúng ta đã chủng ngừa đậu mùa từ sớm nên hoàn toàn không thể nhiễm được nữa. Hơn nữa ta có thể dẫn họ vào quý phủ của Tam công chúa cách lý, phủ Trung đô đốc chỉ cần phái thầy thuốc đến kiểm tra, sau khi xác định không có gì thì đi.

- Không thể! - Du kích tướng quân Vương Đống nói:

- Thành chủ Thẩm Lãng, đây là công văn Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, phủ Trung đô đốc liên hợp truyền xuống, xin ngài xem qua!

Thẩm Lãng nhìn thoáng qua.

Phía trên quả thực viết rõ ràng, bất luận kẻ nào, mặc kệ chức quan bao lớn, từ hành tỉnh Thiên Tây tiến vào kinh đô đều phải tiếp nhận cách ly.

Mà người từ quận Bạch Dạ chạy về càng không được tiếp xúc với bất luận kẻ nào, nhất định phải bóp chết dịch bệnh đậu mùa từ trong trứng nước.

Bất luận kẻ nào chỉ cần chống lại lệnh này, lập tức bắt.

Nếu dám tiến hành chống lại có vũ trang, giết chết bất luận tội.

Chính lệnh này viết đằng đằng sát khí, phía trên đóng bốn đại ấn đỏ tươi.

Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, phủ Trung đô đốc Thiên Việt, phủ Đề đốc Thiên Việt.

Dĩ nhiên, bởi vì phủ Đề đốc Thiên Việt không thể cùng đánh đồng với ba thế lực trên, cho nên du kích tướng quân luôn luôn nói là ba phương liên hợp hạ lệnh.

Chính lệnh này, gần với ý chỉ của quốc quân.

Nhìn qua hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Nhưng Thẩm Lãng lại biết, đây chính lệnh hoàn toàn chính là ghim hắn.

Thẩm Lãng nhà ngươi không phải lợi hại à?

Mới vừa diệt Tô Nan, lại diệt Trịnh Đà, lập được công trạng lớn.

Bây giờ liền giết bớt một chút uy phong của ngươi.

Thậm chí ở trên mặt ngươi đánh một bạt tai.

Nhưng mà, chúng ta đánh cho danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý.

Có bốn đỉnh cấp nha môn học thuộc lòng, ngay cả quốc quân đích thân đến, cũng sẽ không phủ quyết, huống chi quốc quân lúc này vẫn còn hành cung phía bắc, còn chưa có về đô.

Lẽ nào phòng dịch bệnh đậu mùa không trọng yếu à?

Lẽ nào an nguy tính mạng của một triệu con dân kinh đô không trọng yếu à?

Thẩm Lãng nhà ngươi đừng nói chẳng qua là chính là một thành chủ Trấn Viễn, coi như là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, cũng phải tiếp nhận cách ly kiểm tra.

Ngươi lập được đại công có thể muốn làm gì thì làm, có thể bất chấp an nguy một triệu con dân kinh đô à?

Mà Thẩm Lãng một khi đáp ứng bị cách ly.

Như vậy thì coi như là khoanh tay chịu trói, rõ ràng bị giam ở một bên trong một đại viện bỏ hoang, giam lỏng mấy ngày mấy đêm.

Cái này chẳng khác nào đưa mặt ra cho đối phương xáng một bạt tai thật manh.

Chuyện thứ nhất này, uy phong Thẩm Lãng diệt Tô Nan mang tới liền trong nháy mắt bị diệt được sạch sẽ.

Tất cả mọi người sẽ thấy, Thẩm Lãng ở bên trong kinh đô, cũng chỉ là một con côn trùng nho nhỏ mà thôi.

Đối phương quả nhiên thật là thủ đoạn.

Con dao chính trị, giết người không thấy máu.

Thẩm Lãng chậm rãi nói:

- Tướng quân Vương Đống, nếu chúng ta không muốn bị cách ly, không muốn bị giam lỏng, như vậy thì như thế nào ở đâu?

Du kích tướng quân Vương Đống nói:

- Thẩm đại nhân, ta đây cũng là thực hiện quân lệnh, ngài không để cho ta khó xử.

Thẩm Lãng nói:

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu như ta kháng mệnh, như vậy sẽ như thế nào?

Vương Đống tay cầm ở trên chuôi đao, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Bản tướng nói rõ ràng, công văn phía trên cũng viết rõ ràng. Từ quận Bạch Dạ tới bất luận kẻ nào chờ, nếu không phải tiếp thu cách ly, thậm chí có hành vi vũ trang phản kháng, vì an nguy một triệu con dân ở kinh đô, giết chết bất luận tội.

- Giết chết bất luận tội!

Hơn trăm người hô to, tức khắc dân chúng chung quanh đều thối lui.

Thế nhưng lui ra phía sau mấy trăm mét, bọn họ lại bắt đầu chen lấn vây xem.

- Các vị kinh đô phụ lão hương thân, vị này chính là Thẩm Lãng đại nhân! - Du kích tướng quân Vương Đống lớn tiếng nói.

Tức khắc, vô số ánh mắt của dân chúng trông về phía Thẩm Lãng, tràn đầy sợ hãi, lại tràn đầy địch ý mơ hồ.

Bởi vì lúc trước cái tin vịt đã dẫn bạo toàn bộ kinh đô.

Thẩm Lãng dẫn đầu kỵ binh Khương quốc nhập cảnh, ở quận Bạch Dạ đốt giết cướp giật, tàn sát hơn vạn, mười nhà hết chín sạch trơn, mọi nhà đều có tang.

Lúc đó Thẩm Lãng hoàn toàn bị ngàn người lên án, biến thành kẻ địch của muôn người.

Hơn nữa Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên trở thành tiêu diệt Tô Nan phản quân, trở thành đại anh hùng ngăn cơn sóng dữ nguy nan của Việt quốc.

Ngay sau đó Thẩm Lãng công nhiên chém giết hành tỉnh Thiên Tây Trung đô đốc Lương Vĩnh Niên, công nhiên dẫn đầu kỵ binh Khương quốc tàn sát quan quân Việt quốc, càng là dẫn bạo toàn bộ Việt quốc.

Đương nhiên!

Sau đó nhanh chóng chính thức đứng ra bác bỏ tin đồn.

Tuyên bố Lương Vĩnh Niên là kẻ phản bội họ Tô, Bình tây tướng quân Trịnh Đà cãi lời thánh chỉ tương đương mưu phản.

Không chỉ có như thế, quốc quân hạ chỉ tru diệt toàn tộc Lương Vĩnh Niên.

Bắt toàn tộc Trịnh Đà.

Đồng thời, trong chiếu thư quốc quân đã nói rõ, Thẩm Lãng cùng Trương Xung mới là công thần lớn nhất tiêu diệt phản quân họ Tô.

Thế nhưng bác bỏ tin đồn vô dụng.

Dân chúng sau khi phát tiết hết nội tâm phẫn nộ, liền không chú ý chân tướng.

Trong dư luận hậu thế, ví dụ như vậy nhiều không kể xiết. Ai thèm lo sự thật là gì? Phẫn nộ thì xong rồi, cứ chửi sa sả là được.

Hơn nữa vào trước là chủ, người xấu liền là người xấu, cho nên bởi vì bác bỏ tin đồn liền thay đổi quan điểm của mình, chẳng phải là có vẻ ta rất ngu?

Du kích tướng quân Vương Đống lại rống to:

- Mọi người đều biết, quận Bạch Dạ bạo phát dịch bệnh đậu mùa trước nay chưa từng có, thây phơi khắp nơi, như là địa ngục nhân gian. Vì bảo hộ kinh đô một triệu con dân, Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện cùng phủ Trung đô đốc lúc này mới hạ đây chính lệnh, phàm là người từ quận Bạch Dạ tới đều cần tiến hành cách ly kiểm tra.

- Các vị con dân kinh đô, xin hỏi làm như vậy có sai lầm hay không?

- Không có! - Tất cả dân chúng đều tất cả đồng thanh.

Hơn nữa bọn họ bản năng rời khỏi Thẩm Lãng đoàn người xa hơn.

Bệnh đậu mùa, đáng sợ đến bực nào?

Nhỡ ra lây bệnh phải làm sao? Đây chính là sẽ chết người.

- Tướng quân, vội vàng bắt bọn họ lại, cách ly ngay.

- Tướng quân, cản mau ra tay, tuyệt đối không nên đem bệnh đậu mùa truyền tới kinh đô.

Vô số dân chúng đều hô to.

Thật đúng là buồn cười.

Thẩm Lãng ở quận Bạch Dạ cứu vớt vô số tính mạng bệnh nhân bệnh đậu mùa, thậm chí phương án của hắn cứu vớt toàn bộ quận Bạch Dạ, hoàn toàn ngăn cách bệnh đậu mùa bên trong, không có lan tràn ra bên ngoài.

Hắn vận dụng mấy nghìn quân đội, phong toả toàn bộ quận Bạch Dạ, không biết bị đều bao nhiêu người chửi bới.

Nói trắng ra là, kinh đô bây giờ còn không có bất kỳ người nào bị nhiễm bệnh đậu mùa, gần như hoàn toàn là công lao Thẩm Lãng.

Trước mắt những dân chúng này không có bị che phủ trong bóng ma tử thần bệnh đậu mùa, hoàn toàn là công lao Thẩm Lãng.

Mà bây giờ, bọn họ lại muốn cách ly giam lỏng đám người Thẩm Lãng.

Du kích tướng quân Vương Đống nói:

- Thành chủ Thẩm Lãng, ngài cũng nhìn thấy, cái này không chỉ là Thượng Thư Đài chính lệnh, cũng là tiếng lòng vạn dân kinh đô.

Tiếp đó, gã chợt lạy xuống, lớn tiếng nói:

- Thẩm đại nhân, vì an nguy vạn dân kinh đô, xin ngài tiếp thu cách ly, xin ngài tiếp thu kiểm tra, xin quân đội ngài bỏ vũ khí xuống, đi cách ly sắp hàng hai bên đường.

Thẩm Lãng trong lòng cười nhạt.

Nếu là lo lắng bệnh đậu mùa, Vương Đống nhà ngươi như thế nào dám gần ta như vậy?

Trong lòng ngươi so với ai khác đều rõ ràng, đoàn người chúng ta đã hoàn toàn miễn dịch bệnh đậu mùa, không có bất kỳ mạo hiểm.

Hơn nữa dù cho cách ly, cũng không cần tước vũ khí, tự chúng ta đi phủ đệ Tam công chúa, đóng kín cổng bản thân cách ly, các ngươi tiến hành giám sát cũng không sai.

Vì sao còn muốn tước vũ khí? Vì sao còn muốn đi đến con hẻm cách ly?

Khi chúng ta là ăn mày à?

Đây không phải là làm mất mặt vậy là cái gì?

Đây không phải là hãm hại vậy là cái gì?

Nhìn thấy Thẩm Lãng thờ ơ, vị du kích tướng quân kinh đô Vương Đống trực tiếp quỳ xuống, buồn rầu nói:

- Thành chủ Thẩm Lãng, ta biết ngài lập được đại công, luận chức quan ta cao hơn ngài hai tam cấp, nhưng là vì kinh đô vạn dân, ta cho ngài quỳ xuống, ta cho ngài quỳ xuống.

Trong nháy mắt, dân chúng xung quanh đứng ngoài quan sát đều cảm động.

- Vị tướng quân này rõ ràng quan tốt.

- Vị tướng quân này gọi Vương Đống, ta nhớ kỹ, rõ ràng quan tốt, vì chúng ta dân chúng, lại phải quỳ trước Thẩm Lãng quỳ.

- Thẩm Lãng rõ ràng quá bướng bỉnh, chẳng lẽ có công lao có thể muốn làm gì thì làm, có thể bất chấp chúng ta dân chúng chết sống à?

- Đúng vậy, quá bướng bỉnh vô lý. Lúc trước bọn họ nói không sai, người này sớm muộn biến thành tai họa.

Du kích tướng quân Vương Đống nói:

- Thẩm Lãng đại nhân, xin ngài tiếp thu tước vũ khí, xin ngài tiếp thu cách ly kiểm tra đi, vì kinh đô vạn dân, vì lê dân bách tính, xin ngài tước vũ khí, xin ngài cách ly.

Lại là vì lê dân bách tính.

Đạo đức đỉnh cao làm sao thời thời khắc khắc đều có người chiếm lĩnh ở đâu?

Thẩm Lãng lớn tiếng:

- Tướng quân Vương Đống, nếu như ta không tiếp thu.

Du kích tướng quân Vương Đống hô to nói:

- Thành chủ Thẩm Lãng, ngài lại đưa an nguy vạn dân kinh đô với bất chấp à? Ngài liền hoàn toàn mặc kệ thiên hạ lê dân chết sống à?

Nghe những lời này, vô số dân chúng từ đằng xa vây xem đều hô to.

- Tước vũ khí, tước vũ khí!

- Cách ly, cách ly!

- Tước vũ khí Thẩm Lãng, cách ly Thẩm Lãng.

Trong nháy mắt, phía sau Thẩm Lãng, Vũ Liệt cùng Hàm Nô đều muốn bùng nổ cơn giận.

Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng phát sinh một tiếng thở dài.

Đều nói thiên hạ vạn dân vô tội.

Nhưng thiên hạ căn bản sẽ không có người vô tội, giống như một trận tuyết lở Đại Kiếp Cung vậy, không có một bông tuyết vô tội.

Thẩm Lãng chậm rãi nói:

- Tướng quân Vương Đống, ta vẫn là câu nói kia, nếu như ta không tước vũ khí, không cách ly, ngài định làm như thế nào hả?

Ánh mắt Vương Đống nhanh chóng lướt qua vẻ đắc ý, tiếp đó vô cùng bi phẫn nói:

- Thành chủ Thẩm Lãng, vậy xin lỗi, vì an nguy vạn dân kinh đô, ta chỉ có thể thực hiện quân lệnh, hy vọng ngài không lấy làm phiền lòng!

Tiếp đó, Tướng quân Vương Đống đứng dậy, hô to nói:

- Các vị kinh đô con dân, các ngươi phải chứng kiến cho ta, ta đã hết lòng với Thành chủ Thẩm Lãng, nếu kế tiếp có chỗ nào vô lý, hoàn toàn là bất đắc dĩ.

Vô số dân chúng đều khua tay nói:

- Chúng ta chứng kiến, chúng ta chứng kiến!

Du kích tướng quân Vương Đống hét lớn:

- Toàn bộ quân đội, chuẩn bị!

- Ầm ầm ầm rầm...

Tức khắc, một nghìn quân đội dưới trướng gã bao vây xung quanh hai trăm người Thẩm Lãng!

Du kích tướng quân Vương Đống nói:

- Thành chủ Thẩm Lãng, xin ngài tước vũ khí, xin ngài theo chúng ta đi đại viện cách ly.

- Tước vũ khí, cách ly!

- Tước vũ khí, cách ly!

Muôn người kêu gào.

Thẩm Lãng vung tay lên.

Tức khắc, phía sau hai trăm võ sĩ tiến vào trạng thái chiến đấu!

Du kích tướng quân Vương Đống với chất giọng tràn đầy nghiêm khắc, hét lớn:

- Thành chủ Thẩm Lãng, ngài đây là muốn tiến hành vũ trang chống lại à? Ngài đây là muốn cãi lời chính lệnh Thượng Thư Đài à?

- Ta đếm ngược năm con số, nếu như ngài còn không tước vũ khí thì chúng ta liền coi là vũ trang phản kháng, căn cứ chính lệnh, giết chết bất luận tội!

- Năm!

- Bốn!

- Ba!

- Chuẩn bị!

Theo du kích tướng quân Vương Đống ra lệnh một tiếng.

Một nghìn tinh nhuệ kinh đô chỉnh tề rút đao, chiến ý tận trời.

Du kích tướng quân Vương Đống tiếp tục đếm ngược:

- Ba, hai, một!

- Đã đến giờ!

- Tướng quân Thẩm Lãng, ta đã đã cho ngươi cơ hội, ngươi ngu đần mất trí, đừng trách quân pháp ta vô tình!

- Chuyện này dân chúng cả thành cũng có thể vì ta làm chứng, ta là vì lê dân bách tính, là vì an nguy kinh đô!

- Động thủ!

Tức khắc, kinh đô phủ Đề đốc hai nghìn tinh nhuệ, giơ chiến đao, từng bước tiếp cận.

Ở trong đám người che chắn, du kích tướng quân Vương Đống hơi hơi cười gằn nói:

- Thành chủ Thẩm Lãng, đây chính là ngài tự tìm.

- Chúng ta có một nghìn người, ngươi chỉ có hai trăm người.

- Nếu như ngươi dám động thủ, đó chính là mưu phản.

- Thành chủ Thẩm Lãng, ngươi dám động thủ, chính là mưu phản...

Nơi này là kinh đô, không phải thành Huyền Vũ của ngươi, cũng không phải quận Bạch Dạ, coi như là hàng rồng rắn ngươi cũng đi vòng cho ta.

Thẩm Lãng nhìn Vương Đống một cái, thản nhiên nói:

- Ngu ngốc!

- Đại Ngốc, nhắm mắt, giết!

Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Đại Ngốc nhắm mắt lại, giơ lên trong tay huyền thiết trọng bổng nệnh xuống thật mạnh.

Du kích tướng quân Vương Đống hết hồn, hô lớn:

- Thẩm Lãng ngươi dám? Chuyện này ngươi muốn làm phản à? Giết chết bất luận tội, giết chết bất luận tội!

- Rầm!

Đại Ngốc huyền thiết bổng chợt nện xuống trong nháy mắt.

Vương Đống vội vàng nâng đao đón đỡ, tức khắc chiến đao gã vỡ vụn.

Tiếp đó, huyền thiết bổng chợt đập trúng đầu cùng thân thể gã!

- Rầm!

Du kích tướng quân Vương Đống, đầu bùng nổ, thân thể bùng nổ.

Chết thảm hoàn toàn!

Vô cùng thê thảm!

Khóe miệng Thẩm Lãng nở nụ cười khinh thường, thản nhiên nói một câu:

- Ngu ngốc!

Toàn bộ người ở đây bị sốc!