Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 265: Tô Nan gặp tuyệt cảnh! Phá cuộc! Kiến công lập nghiệp




Hơn nửa canh giờ sau đó, Tô Nan yếu ớt tỉnh lại.

Chỉ thấy được trước giường quỳ đầy đầy đất người, khuôn mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Ở trong lòng tất cả người họ Tô, Tô Nan giống như thiên thần vậy, vĩnh viễn bất bại.

Dù cho vài lần cùng quốc quân đánh cờ, thậm chí đều chiếm cứ thượng phong.

Nhất là trước đây không lâu vua Khương chết bất đắc kỳ tử, đối với gia tộc họ Tô mà nói cũng là một trận tai họa ngập đầu.

Nhưng vẫn ở dưới sự hướng dẫn của Tô Nan chuyển nguy thành an.

Tô Nan chỉ mấy trăm người, công khai tuôn ra kinh đô Việt quốc, hơn nữa quậy toàn bộ kinh đô đến long trời lở đất.

Uy phong lẫm lẫm đến cỡ nào?

Trực tiếp xé ra cái mặt nạ cường đại của Việt quốc, để nước Ngô cùng nước Sở điên cuồng ra sức cắn.

Có thể nói cục diện Việt quốc nguy cơ tứ phía, thiên hạ bao vây tấn công, chính là một tay Tô Nan đạo diễn.

Tô Nan chính là hồn gia tộc họ Tô.

Mà bây giờ cái hồn này họ Tô lại cũng hộc máu ngã xuống.

Điều nyà làm sao không để lòng người gia tộc họ Tô sợ hãi.

Tô Nan chợt vén chăn lên, từ trên giường đứng lên.

- Ta còn chưa có chết, khóc cái gì?

Một tiếng tức giận này, để tất cả mọi người yên tĩnh lại.

Giống như gia chủ vô địch lại trở về.

Tất cả mọi người tràn trề ngưỡng mộ mà nhìn Tô Nan, tràn đầy khát vọng cùng mong mỏi.

Lúc trước gia chủ có thể dẫn gia tộc họ Tô vượt qua lần nguy cơ này đến lần khác, lần này cũng nhất định được.

- Tất cả mọi người đi ra ngoài, gia tộc họ Tô chúng ta còn không diệt được, nên làm gì thì làm đi. - Tô Nan nói:

- Mấy người các ngươi, đi với ta vào thư phòng.

Tất cả mọi người lui ra ngoài.

Tô Nan tiến vào bên trong thư phòng, mấy người dòng chính gia tộc họ Tô cũng cùng nhau tiến vào.

...

Ở bên trong thư phòng, Tô Nan ngẩn ngơ khi nhìn vào tấm gương.

Cái gương này là gia tộc họ Tô bỏ rất nhiều tiền mua từ đợt đấu giá của hội Thiên Đạo, phản chiếu rất rõ ràng.

- Ta lại cũng có nếp nhăn?

Tô Nan thở dài.

Ông là người biết cách chăm sóc, tuy rằng đã sáu mươi tuổi, nhưng nhìn qua tối đa bốn mươi tuổi, hoàn toàn như tráng niên.

Lúc trước ở kinh đô, ông ta thích giả làm người già, rõ ràng sáu mươi lại làm như sắp xuống lỗ đến nơi.

Hôm nay lại thật có chút già rồi.

Làm phản tàn hại người ta thật.

Giống như mỗi một ngày đều phải cố gắng chịu đựng.

Chỉ một hai tháng mà thôi, lại già đi gần mười tuổi vậy.

Hôm nay, tất cả kế hoạch bá nghiệp lớn, đều thả luôn xuống sông.

Chủ lực họ Tô huỷ diệt, Khương quốc bên kia cũng thay đổi màu sắc.

- Khương quốc bên kia đã xảy ra chuyện gì? - Tô Nan bèn hỏi.

Tô Dong đáp:

- Vẫn không có tin tức, nhưng là có người thấy Tô Niễu bị bắt.

Tô Nan thở dài một tiếng nói:

- Arutai có thể đã chết, bị Thẩm Lãng hại chết, trận động đất bên Đại Tuyết Sơn là đã xảy ra chuyện gì?

- Tuyết lở! - Tô Dong nói:

- Võ sĩ chúng ta đã đi thăm dò thấy tuyết lở hết một mặt, mấy vạn đại quân vua Khương Arutai, có thể đã táng thân trong trận tuyết đó.

Tô Nan hít một hơi khí lạnh.

Thẩm Lãng độc thật!

Tuyết lở làm dễ vậy sao? Hắn làm sao làm được hả?

Lại lợi dụng uy thế đất trời tiêu diệt kẻ địch,

Người này rõ ràng khủng bố như vậy!

Arunana trở thành vua Khương, ngay cả siêu dũng như Shubutai này cũng thuộc về nàng.

Khương quốc bên kia coi như không có trông cậy vào.

Đại quân chủ lực của họ Tô cũng mất.

Tô Nan nói:

- Chúng ta còn dư lại bao nhiêu quân đội?

Tô Trản nói:

- Khoảng chừng năm nghìn.

Chỉ còn lại năm nghìn!

Lúc gia tộc họ Tô cường thịnh nhất, cộng thêm lính đánh thuê, cộng thêm viện quân Đại Kiếp Tự, chính là có chừng hơn bốn vạn.

Bây giờ chỉ còn lại năm nghìn!

Nói đến đây mới buồn cười, gia tộc họ Tô mạnh nhất là ngay nửa tháng trước.

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục tốc độ, thật đúng là nhanh.

Kế hoạch bá nghiệp lớn coi như công dã tràng!

Nghĩ tới đây, giữa ngực bụng Tô Nan lại một trận quặn đau, giống như lại muốn phun ra một búng máu.

Ông vội vàng nhịn xuống, hít thở nhẹ nhàng.

Tại sao họ Tô của ta lại trêu chọc Thẩm Lãng?

Nếu như không có hắn thọc gậy bánh xe, ta lúc này đã thành đại nghiệp.

Đại quân của ta đã sớm quét ngang toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây, đã sớm Tô Khương hợp nhất.

Đúng, là do một phong mật thư.

Có người truyền đến tin tức tuyệt mật, nói gia tộc họ Kim cũng không có hủy phong mật thư của lão Hầu tước Tô Tiễn, mật thư hiệu triệu gia tộc họ Kim đầu nhập vào Ninh Nguyên Vũ, nhưng Kim Trác lại luôn miệng nói mình đã đốt.

Tô Nan nguyên bản không tin mật báo người kia, ông ta vẫn vô cùng tin tưởng nhân phẩm Kim Trác, thế nhưng đối phương lại thuật lại hoàn chỉnh nội dung mật thư.

Lúc đó Tô Nan rợn cả tóc gáy.

Những sắp xếp của ông ta còn chưa hoàn thành, nếu như phong mật thư này tuôn ra thì tuy rằng chưa nói tới tai họa ngập đầu, nhưng lại là một trận đại họa.

Cho nên lúc đó Tô Nan liền kết luận, gia tộc họ Kim rắp tâm hại họ Tô.

Như vậy ta đương nhiên sẽ phải tiên hạ thủ vi cường, cho nên gia tộc họ Tô nhiều lần xuất thủ gia hại gia tộc họ Kim.

Con tin tức gia tộc họ Kim không có tiêu hủy phong mật thư kia, là ai tiết lộ cho Tô Nan vậy?

Hội Ẩn Nguyên.

Đúng rồi, là hội Ẩn Nguyên.

Bá tước Kim Trác đã hủy diệt phong mật thư, vì sao hội Ẩn Nguyên còn biết nội dung phong mật thứ? Cái này liền không biết được rồi.

Nhưng hai nhà chính là từ khi đó, kết làm tử thù, không chết không thôi, Thẩm Lãng mới có thể điên cuồng mà trả thù họ Tô.

Mấy tháng trước, Thẩm Lãng mới vừa tiến vào kinh đô kêu gào muốn diệt họ Tô, tất cả mọi người cười bỏ qua, cảm thấy hoàn toàn là con chó sủa trời, tên hề nhảy nhót mà thôi.

Ngay cả Tô Nan cũng cho rằng như vậy.

Thật không ngờ chỉ thời gian mấy tháng, Thẩm Lãng lại thực sự hại gia tộc họ Tô đến tình cảnh như thế.

Nhưng mà, tất cả chuyện này đều không quan trọng.

Chuyện đã xảy ra rồi.

Thời khắc mấu chốt nhất của gia tộc họ Tô đến rồi, kế tiếp chỉ cần đạp phá một bước, gia tộc họ Tô mấy trăm năm sẽ tan thành mây khói.

Phải làm gì?

Phải làm thế nào vượt qua trận nguy cơ trí mạng này?

Cục diện trước mắt, giống như thấy thế nào cũng là một tử cục, tử cục gia tộc họ Tô.

Tô Nan động não thật nhanh.

- Chủ công, tòa thành nhà chúng ta xây dựng qua mấy trăm năm trên núi cao chót vót, phòng thủ kiên cố. - Tô Dong nói:

- Hơn nữa lối đi đến tòa thành cũng chỉ có một con đường, bốn phía tòa thành là vách núi đá, căn bản không cách nào bao vây tấn công.

Tô Trản nói:

- Không tệ, bên trong tòa thành chúng ta không thiếu nước ngọt, không thiếu lương thực, thủ vững mấy năm cũng không vấn đề. Năm nghìn quân phòng thủ tuy rằng ít, nhưng phòng thủ mấy năm dư sức. Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, dù cho tới mấy vạn kẻ địch cũng đừng hòng công phá tòa thành chúng ta.

Lời này nói ra nửa điểm không tệ.

Tòa thành của gia tộc họ, hiểm trở tới cực điểm, so với pháo đài thành Nộ Triều càng thêm dễ thủ khó công.

Tiến đánh tòa thành như vậy, quả thực chính là một cơn ác mộng.

Tô Nan thản nhiên hỏi:

- Nếu như kẻ địch chỉ bao vây không đánh thì sao? Ninh Nguyên Hiến điều động đại quân quét ngang toàn bộ lãnh địa gia tộc họ Tô chúng ta, chiếm lĩnh toàn bộ quận Bạch Dạ, không có lương thực, không có thuế má, gia tộc họ Tô chúng ta liền trở thành rễ không có nước, đến lúc đó coi chừng cái tòa thành này thì có ích lợi gì?

Nghe những lời này, toàn tràng tĩnh lặng.

Việt quốc quả thực không cần tiến đánh tòa thành, cứ bao vây cho tự hỏng là được.

Tô Nan nói:

- Khi đại thế ở phía ta, tòa thành vững chắc, đương nhiên như hổ thêm cánh. Mà khi đại thế không ở bên phía ta, tòa thành có vững chắc cách mấy cũng vô dụng, thế giới này sẽ không có tòa thành nào không thể hạ, cái pháo đài của Cừu Thiên Nguy kia bảo cũng đủ vững chắc, nhưng vẫn thất thủ.

Tô Nan nhắm mắt lại.

Tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn phòng thủ kiên cố, nhưng là giống như một cái vòng vây đang đốt cháy, là cạm bẫy một an toàn.

Gia tộc họ Tô cảm thấy có tòa thành bảo vệ thế này, cho nên co đầu rút cổ ở bên trong thủ vững, nói vậy giống một con ếch được nấu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tô Nan lại một lần nữa nhắc:

- Khi đại thế không ở phía chúng ta, tòa thành vững chắc đến đâu cũng vô dụng.

Cước bộ của ông ta càng lúc càng nhanh, hít thở càng ngày càng gấp rút.

Bởi vì ông ta muốn ra một quyết định, quyết định kinh người trước nay chưa từng có.

Quyết định này quá khó khăn, cơ hồ là tráng sĩ cụt tay.

Nhưng quyết định này lại nhất định phải làm.

Ông ta nhắm mắt lại, hít thở thật sâu hết lần này đến lần khác.

Ta nghĩ kỹ chưa?

Xác định nghĩ kỹ chưa?

Nghĩ xong!

Như vậy, cứ quyết định như vậy đi.

Tô Nan nói:

- Chúng ta bỏ tòa thành đi, trong thời gian ngắn nhất rút lui khỏi, toàn tộc rời khỏi Việt quốc, xuyên qua Khương quốc, tiến vào Tây Vực.

Nghe những lời này, tất cả mọi người khiếp sợ, không thể tin nổi.

Cái gì?

Bỏ đi tòa thành?

Gia chủ đây bị điên thật sao?

Cái tòa thành này vững chắc như vậy, kẻ địch căn bản không có thể công được vào đây, thủ vững mấy năm cũng không vấn đề.

Bây giờ lại muốn chủ động bỏ đi?

Cái này chẳng phải là chắp tay đưa trăm năm cơ nghiệp tặng không sao?

Người xa quê hèn hạ.

Gia tộc họ Tô ở lại cái tòa thành này không tốt sao, lại muốn rời xa đi Tây Vực.

Đây không phải là cửu tử nhất sinh à?

Tô Nan nói như đinh chém sắt:

- Nếu bỏ đi tòa thành, gia tộc họ Tô trốn xa, còn có một đường sinh cơ. Nếu thủ tòa thành, hoàn toàn một con đường chết.

Tô Trản nói:

- Huynh trưởng, dựa vào lâu đài này, chúng ta chí ít còn có thể thủ vững mấy năm.

Tô Nan lắc đầu nói:

- Không thủ được, một khi chúng ta bị nhốt ở bên trong cái tòa thành này, tất cả địa bàn toàn bộ đã đánh mất. Lòng người sẽ tán loạn, cho đến lúc này tòa thành sẽ tự sụp đổ. Tất cả pháo đài, cũng là công phá từ bên trong.

Tô Dong nói:

- Quân đội gia tộc họ Tô chúng ta nhất định trung thành và tận tâm?

Tô Nan nói:

- Không có khả năng, trên thế giới sẽ không có quân đội tuyệt đối trung thành. Khi bọn hắn nhìn không thấy hy vọng, lòng người thay đổi, khi đó mới là tử kỳ gia tộc họ Tô chúng ta. Lâu đài này căn bản giữ không được mấy năm, thậm chí giữ không được nửa năm, dù cho lương thực cũng đủ ăn hai ba năm, thế nhưng lòng người yếu đuối, thủ vững không được nửa năm.

Những lời này của Tô Nan hoàn toàn nói toạc ra chân lý.

Lòng người như nước, là thứ chẳng thể dựa vào.

Khi ngươi thuận thế, đương nhiên lòng người hướng về. Nhưng để cho ngươi ở vào nghịch thế, ai cũng có thể phản bội ngươi, ai cũng có thể tới đạp ngươi một chân.

Tô Trản nói:

- Huynh trưởng dẫn người thủ vững tòa thành, ta dẫn người rời khỏi đi Tây Vực, xông ra đến vùn đất mới.

Tô Nan nói:

- Đây càng thêm không có ý nghĩa, đều đến như thế thời khắc mấu chốt, gia tộc họ Tô chúng ta càng không thể phân liệt. Ta muốn nói bao nhiêu lần các ngươi mới có thể hiểu, trăm năm cơ nghiệp của họ Tô là miếng địa bàn dưới chân núi, mà không phải cái tòa thành này. Khi chúng ta thắng, cái tòa thành này chính là hoàng cung. Khi chúng ta thua, cái tòa thành này chính là lao tù, chúng ta tuyệt đối không thể tự bị nhốt nơi này! Nhảy ra khỏi lao tù này, mới có một con đường sống.

Tô Dong khóc thút thít nói:

- Chủ công nói cái gì chính là cái đó, mặc kệ chủ công đi nơi nào, lão nô đều vĩnh viễn đi theo. Thế nhưng... Nhưng là chúng ta có thể đi nước Sở, Tây Vực dã man, chủ công đi đến đó sẽ bị coi thường. Nếu chúng ta đi nước Sở, chủ công vẫn có thể phong hầu.

Tô Nan lắc đầu nói:

- Nước Sở cùng nhân chủng với chúng ta, họ Tô chúng ta quá dễ dàng sáp nhập vào. Cho nên một khi ta dẫn binh đầu nhập vào nước Sở, đương nhiên sẽ được phong hầu, tiếp đó bị tiêu diệt từng bộ phận, gia tộc họ Tô hoàn toàn bị tan rã. Bởi vì là đồng loại, những tướng lãnh gia tộc họ Tô chúng ta kia đầu nhập vào quyền quý khác cũng không có áp lực chút nào. Loại tình huống này nhất định sẽ phát sinh, họ Tô chúng ta là chạy tới nước Sở như là chó chết chủ vậy, gia tướng trung thành có thể có thể duy trì mấy tháng nửa năm, nhưng lâu ngày, bọn họ nhất định sẽ đi đầu nhập vào kẻ mạnh hơn. Nước Sở là một quốc gia văn minh, sống theo nề nếp kỷ cương, dựa vào lực lượng họ Tô chúng ta còn sót lại rất khó đột phá, rất khó thu được cái gì.

- Thế nhưng Tây Vực không giống, chỗ đó ngư long hỗn tạp, vẫn là loạn thế, đang thích hợp chúng ta sinh tồn. Hơn nữa chủng tộc cũng khác chúng ta, họ Tô chúng ta đi nơi nào tuy sẽ phải chịu tẩy chay nhất định, nhưng cũng chính là như thế, những binh lính họ Tô này mới có thể chăm chú đoàn kết ở bên cạnh ta, không có khả năng bị thu mua, bởi vì không phải tộc của ta thì lòng sẽ nảy sinh sự xa lánh!

Lời này của Tô Nan, lại một lần nữa nói ra chân lý.

Ví như một đám người trong một nước, ở cùng quê có thể đánh nhau đầu rơi máu chảy. Nhưng đến khi ra nước ngoài, cuộc sống không quen, đưa mắt vừa nhìn cũng là kẻ ngoại tộc, liền bản năng ôm nhau sưởi ấm.

Cho nên Tô Nan tới đó địa vị lãnh tụ không chỉ sẽ không suy yếu, ngược lại sẽ càng thêm tập trung.

- Chủ công, chúng ta đi Tây Vực xong xuôi, vậy sau này còn trở lại không?

Tô Nan nói:

- Trở về, đương nhiên trở về! Tối đa mười năm chúng ta là có thể trở về giết, bởi vì đến lúc đó Việt quốc nhất định đại loạn. Ninh Nguyên Hiến người này quá thích đùa lửa, quá thích đánh bạc, một ngày nào đó sẽ bị tổ trác. Tam vương tử cùng Thái tử tranh ngôi, chính là một kết cục khó giải. Chờ Việt quốc đại loạn, chính là lúc chúng ta ngóc đầu trở lại.

Tô Trản nói:

- Chủ công, nhưng là bây giờ Việt quốc cũng vô cùng loạn, vùng biên giới hai vua Ngô Việt tập hợp hai mươi mấy vạn đại quân. Phía Tây nước Sở ở cùng gia tộc họ Xung đánh cho bừng bừng khí thế, chúng ta hoàn toàn có thể thừa dịp loạn mà sống.

Tô Nan lắc đầu nói:

- Giả, cũng là giả. Bất kể là nước Sở hay là nước Ngô, cũng không có gây đại quyết chiến với nước Việt thật sự. Chỗ này chỉ có một đại chiến là thật, đó chính là cuộc chiến thành Nộ Triều. Những chiến tranh khác cũng chỉ là đầu cơ, bởi vì họ Tô chúng ta phản loạn mà đưa đến hành vi đầu cơ, thử có thể từ trên người Việt quốc cắt lấy một miếng thịt hay không. Bây giờ họ Tô chúng ta thất bại, nước Sở sẽ lui binh rất nhanh, Ngô vương cũng sẽ thỏa hiệp rất nhanh.

Người này là linh hồn họ Tô.

Chỉ có một mình ông ta, có thể thấy rõ toàn bộ chiến lược thế cục.

- Diễn tuồng dù là thật hay giả, nhân vật chính chúng ta đã xuống sân khấu thì các vai phụ khác diễn thế nào? - Tô Nan nói:

- Thậm chí không cần mười năm chúng ta là có thể trở lại quê xưa, bởi vì một kiêu hùng thiên hạ như vua Căng thế này, hắn đã mượn cuộc chiến nước Nam Ẩu thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, một khi để hắn thành công biến thành vua tộc Sa Man, đó chính là lúc long trời lở đất phía nam Việt quốc, mà khi đó cũng là thời điểm Thái tử cùng Tam vương tử tranh ngôi kịch liệt nhất, có thể trong vòng ba năm rưỡi chúng ta có thể giết trở về, đông sơn tái khởi, tái hiện huy hoàng.

- Đi, đi nhanh lên! - Tô Nan bỗng nhiên chợt quát to:

- Họ Tô chúng ta phải bỏ tòa thành mà trốn thật xa, chuyện này không ai có thể đoán được, cho nên thời gian đối với chúng ta có lợi. Chờ đại quân kẻ địch đánh tới, dù cho còn muốn chạy cũng không còn kịp rồi.

- Nhanh đi thu thập tất cả, trừ mấy đứa bé dòng chính, những đàn bà trẻ nhỏ già yếu khác, hết thảy không mang theo!

- Không chỉ có như thế, hơn nữa đối với bất kỳ người nào bảo mật, không muốn nói cho họ biết quân đội chúng ta sắp đi, giống như xuất chinh bình thường vậy.

- Lập tức chuẩn bị, hừng đông đi liền, hành quân không dừng lại!

- Các ngươi đi trước mấy canh giờ, ta tiếp tục ở lại trong pháo đài! Nửa ngày sau, ta bí mật đến đây cùng các ngươi tụ họp.

- Tóm lại lúc này đây rút lui khỏi, trừ mấy người ở đây ra, bất luận kẻ nào cũng không thể biết được!

- Có nghe hay không?

Toàn tràng mọi người chấn động.

Đây là là bỏ đi gần như tất cả người già yếu phụ nữ và trẻ em trong pháo đài.

Cái này chẳng khác nào để cho bọn họ chết đi.

Bởi vì địch nhân sẽ nhanh chóng tiến đến chỗ xung yếu của tòa thành.

Nếu có quân phòng thủ ở đây, lâu đài này phòng thủ kiên cố, còn có thể bảo vệ được, dù cho chỉ có mấy nghìn quân phòng thủ.

Thế nhưng dựa vào hơn một nghìn người già yếu, phụ nữ và trẻ em là căn bản không có khả năng bảo vệ.

Gia chủ quá lòng dạ ác độc, không chỉ bỏ qua tòa thành, hơn nữa bỏ hơn một nghìn tộc nhân.

- Nhanh, nhất định phải nhanh!

- Nếu như ta không có đoán sai, hai con chó gấp rút bỏ đá xuống giếng Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên đã muốn dẫn binh đánh tới. Mà Thẩm Lãng hoàn thành một món phong công vĩ nghiệp, hẳn là ở vào thời điểm đắc ý nhất, thời khắc người đắc ý nhất liền dễ sơ sẩy, cho nên tuyệt đối nghĩ không ra chúng ta sẽ buông tha tòa thành, rút lui khỏi, hắn chắc chắn còn muốn để chúng ta cùng Trịnh Đà lưỡng bại câu thương, tiếp đó hắn đi ra ngồi hưởng ngư ông thủ lợi.

- Nhưng Thẩm Lãng người này gian xảo vô cùng, hắn có thể rất nhanh đã sẽ tỉnh táo lại, chúng ta chúng ta nhất định phải nhanh!

Tô Trản nói:

- Chủ công, chúng ta đây liền dễ dàng tặng không cái tòa thành này sao?

Tô Nan nhắm mắt lại.

Từ mặt ký trí, từ lợi ích, ông ta biết nên chắp tay nhượng tòa thành cho Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên.

Như thế hai tên trộm này sẽ thay thế được họ Tô, tạo thành trò cắt cứ, đây đối với Việt quốc mới bất lợi nhất.

Thế nhưng...

Tô Nan thực sự không cam lòng.

Người thống hận nhất thường thường không là kẻ thù, mà người cùng nhà bỏ đá xuống giếng.

Trịnh Đà lúc trước cùng ta diễn trò, không phải minh hữu lại giống như minh hữu.

Lương Vạn Niên càng là chó săn.họ Tô chúng ta

Nhưng mà thời điểm họ Tô chúng ta xui xẻo, Thẩm Lãng đều còn chưa có nhào lên cắn, hai người các ngươi ngược lại không thể chờ đợi.

Để ta cầm tòa thành cứ như vậy dễ dàng cho các ngươi, cho các ngươi thành chuyện? Thật sự là không cam lòng!

- Độc đậu mùa chúng ta chuẩn bị, còn nữa không? - Tô Nan bèn lạnh giọng hỏi.

Cái gì là độc đậu mùa?

Chính là mủ máu trên người bệnh nhân bị bệnh đậu mùa.

Khương quốc chủng ngừa bệnh đậu mùa đại quy mô, họ Tô đương nhiên cũng lập tức đi theo, hoàn toàn phòng ngự bệnh đậu mùa.

Đã không có bệnh đậu mùa uy hiếp, Tô Nan lập tức nổi lên lòng dạ ác độc.

Ông ta phái người đi đại lượng bắt bệnh nhân bệnh đậu mùa, góp nhặt thật nhiều độc bệnh đậu mùa.

Thậm chí lúc này bên trong địa lao còn giam giữ được rất nhiều bệnh nhân, còn có vô số thi thể.

Vốn định chiến cuộc bất lợi, cho lây lan virus này ra.

Nhưng thật không ngờ còn không kịp dùng, đại quân họ Tô liền thất bại.

Như vậy, vẫn nên dùng ở phía trên quân đội Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên, quân đội hai người kia cũng còn chưa kịp chủng ngừa đậu mùa, còn phòng ngự không được bệnh đậu mùa.

- Có, có rất nhiều! - Tô Trản nói.

Tô Nan nói:

- Vậy liền đổ độc đậu mùa xuống giếng và trong đám lương thực đi.

- Vâng! - Tô Trản đáp.

Tô Nan nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Trước khi đi, ta cũng muốn đại khai sát giới, để Trịnh Đà cùng trịnh Vĩnh Niên nếm thử cái gì là mùi vị địa ngục!

Sáng sớm hôm sau!

Gia tộc họ Tô còn sót lại năm nghìn quân đội dốc toàn bộ lực lượng, rời đi thành chủ Trấn Viễn phủ.

Hơn nữa những binh lính này căn bản không biết mình muốn đi đâu, cũng chỉ là phục tùng mệnh lệnh, giống như viễn chinh thông thường.

Trong gia tộc họ Tô tức khắc một trận rối loạn, chỉ còn năm nghìn quân đội lại đi sao, ai tới giữ tòa thành hả?

Thế nhưng kế tiếp tất cả mọi người an lòng, bởi vì gia chủ Tô Nan vẫn còn bên trong tòa thành.

Chỉ cần có ông ta ở đó, phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng sẽ không thất thủ, gia tộc họ Tô cũng sẽ không thất thủ.

Nhưng mà...

Hơn hai canh giờ sau đó.

Tô Nan liền từ trong pháo đài biến mất, bí mật đuổi kịp năm nghìn quân đội họ Tô.

Tất cả dòng chính, tất cả quân đội gia tộc họ Tô, dùng tốc độ nhanh nhất kim thiền thoát xác, lao tới Tây Vực!

Vô cùng quyết đoán, vô cùng rất nhanh.

Hoàn toàn để tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng!

Mà lúc này hai vạn năm ngàn đại quân Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên vẫn còn mấy ngoài trăm dặm, đang đằng đằng sát khí nhào đến phủ Hầu tước Trấn Viễn.

...

Giống như Tô Nan sở liệu!

Thẩm Lãng mới vừa đã trải qua một trận thắng lợi vô cùng to lớn.

Đơn thuần từ quy mô, tràng thắng lợi này thậm chí so với cuộc chiến thành Nộ Triều còn vĩ đại hơn.

Còn kinh tâm động phách hơn.

Mà lúc này Thẩm Lãng vẫn ở vào trong dư âm thắng lợi, cả người có chút ngây ngất!

Cộng thêm hắn thuận lợi tan vỡ Trịnh Đà, Lương Vĩnh Niên, trong lòng càng thêm đắc ý.

Vì bảo mệnh, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên nhất định sẽ điên cuồng tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Tọa sơn quan hổ đấu thoải mái nhất.

Chờ Trịnh Đà cùng Tô Nan đánh cá chết lưới rách, Thẩm Lãng mới dẫn binh thu thập tàn cục.

Quả thực ngon lành làm sao!

Thế nhưng không biết vì sao, lúc đại quân Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên xuôi nam, trong lòng Thẩm Lãng lại có bất an không rõ.

Nhưng lại không nói ra được bất an nơi nào.

Trương Xung tìm Thẩm Lãng chơi cờ.

Thẩm Lãng có chút nghi ngờ, lúc nào chơi cờ không được sao mà phải ngay lúc này?

Trương công ngươi bây giờ chỉ sợ vẫn yếu ớt vô cùng, đầu choáng váng, lại khẩn cấp cùng ta chơi cờ?

- Thẩm công tử, lúc đó ngươi bỏ đi đảo Kim Sơn cùng đảo Vọng Nhai rõ ràng quyết đoán vô cùng. - Trương Xung nói:

- Có tính như một tráng sĩ chặt cánh tay?

Thẩm Lãng kinh ngạc nói:

- Không tính là vậy, vì chiếm thành Nộ Triều, tất cả những chuyện này đều đáng giá. Nếu không thể vượt qua nguy cơ tân chính, gia tộc họ Kim của ta liền coi là đảo Kim Sơn thì có ích lợi gì? Chỉ có nhảy ra khỏi ván cờ, cách biển làm vua, gia tộc họ Kim của ta mới có thể hoàn toàn thoát khỏi tân chính...

Thẩm Lãng nghe những lời này, tức khắc biến sắc.

- Không tốt, Tô Nan muốn chạy, Tô Nan lão tặc này muốn chạy...

Tiếp tục, Thẩm Lãng nói:

- Trương công, cái này đến lúc nào, vì sao không gọn gàng dứt khoát nói cùng ta vậy? Còn muốn nói bóng nói gió, ta cũng không phải quốc quân.

Trương Xung nói:

- Ta cũng vậy mới vừa vừa nghĩ đến, nhưng lại không dám xác định, cho nên ta chỉ có thể dẫn dắt tâm cảnh của ngươi, dẫn phát bản năng phán đoán của ngươi.

Sắc mặt Thẩm Lãng có chút trắng bệch, vội vàng nhắm mắt lại, dùng phương pháp thay thế.

Nếu như ta là lão tặc Tô Nan, sẽ làm gì?

Phủ Hầu tước Trấn Viễn phòng thủ kiên cố, cho dù có ba vạn địch nhân đến đánh cũng không dừng.

Thế nhưng...

Một khi mất đi đất phong, mất đi quận Bạch Dạ, phủ Hầu tước Trấn Viễn liền chỉ là một lao tù hoa lệ mà thôi.

Thiên hạ không có tòa thành nào không phá được.

Nếu như ta là Tô Nan lão tặc, nhất định sẽ chạy.

Thẩm Lãng ta đây đều biết sinh lộ ở ngoài ván cờ.

Ta đều biết đưa ánh mắt nhảy đến thành Nộ Triều giải quyết nguy cơ tân chính, Tô Nan lẽ nào liền nhìn không thấy?

Khuyết điểm của Tô Nan chính là lòng tham, khi ông ta có con bài tốt trong tay, bởi vì lòng tham, muốn một mũi tên ba con chim, mà ngựa mất đi móng trước.

Nhưng nếu trong tay ông ta không còn bài, ông ta sẽ đặc biệt sát phạt quyết đoán, vô cùng cơ trí!

Điểm ấy ở kinh đô có thể nhìn ra được.

Khi ông ta dùng vụ án Hà Nguyên Nguyên hãm hại Thẩm Lãng, Tô Nan ở vào thế thượng phong, ở vào chủ động thời điểm, ngược lại bị Thẩm Lãng lật vòng.

Thế nhưng khi vua Khương chết bất đắc kỳ tử, quốc quân hạ lệnh bắt Tô Nan, ông ta lại biểu hiện vô cùng kinh ngạc, vô cùng sát phạt quyết đoán, chẳng những không có tiến thoái lưỡng nan, ngược lại trước khi đi đảo loạn kinh đô long trời lở đất, xé rách cái mặt nạ cường đại của Việt quốc, dẫn bạo nguy hiểm cho Việt quốc.

Người này biểu hiện ở bên trong tuyệt cảnh, đặc biệt kinh người.

Mà giờ khắc này, Tô Nan liền ở vào bên trong tuyệt cảnh.

Thẩm Lãng gắng sức vỗ đầu mình một cái.

Bụp, bụp!

Nếu không có Trương Xung nhắc nhở, suýt nữa gây thành sai lầm lớn, suýt nữa mất cơ hội tốt!

Tô Nam lão tặc võ công cường hãn, suy nghĩ ác độc, bản lĩnh tuyệt đỉnh, một khi để ông ta thoát...

Đúng, ông ta sẽ chạy tới Tây Vực đi.

Ông ta sẽ không đi đầu nhập vào nước Sở.

Một khi để ông ta chạy tới Tây Vực đơn giản là như cá gặp nước, mấy năm sau nói không chừng lại ủng quân mấy vạn, ngóc đầu trở lại.

Loại người lợi hại này, một lần đánh ông ta không chết, hậu hoạn vô cùng.

Hơn nữa Thẩm Lãng phát hiện mình cũng phạm vào sai lầm của Tô Nan trước kia.

Quá tham lam!

Muốn lợi dụng Trịnh Đà đi cùng Tô Nan giết cái lưỡng bại câu thương.

Cái đó và lúc đó Tô Nan muốn một mũi tên ba con chim, có cái gì khác nhau chớ?

Người ở vào đắc ý thuận cảnh nhất định phải cẩn thận.

Tuyệt đối không thể phiêu.

Bằng không có thể sẽ có tai họa ngập đầu.

Thẩm Lãng đứng lên nói:

- Trương công cáo từ!

Tiếp đó, hắn vội vã rời đi.

Dẫn đầu một vạn kỵ binh, truy sát đi.

Nhất định không thể để cho Tô Nan lão tặc chạy trốn, không thể để cho gia tộc họ Tô kim thiền thoát xác.

...

Thành Nộ Triều!

Tòa thành đã kịch chiến mấy ngày mấy đêm.

Lâu đài này rõ ràng mai rùa vậy, đánh quá khó khăn!

Ngô Mục có ba vạn đại quân, ước chừng gấp sáu lần với gia tộc họ Kim, hơn nữa dưới trướng dũng tướng như mây, hơn xa gia tộc họ Kim.

Thế nhưng điên cuồng công thành mấy ngày mấy đêm, vẫn không có hạ được!

Lâu đài này quá lớn, tường thành quá dày quá cao.

Bất đắc dĩ, gã đã ra lệnh đại quân Cừu Hào lên đất liền thành Nộ Triều, cùng nhau gia nhập cuộc chiến bao vây tấn công pháo đài.

Lần này quân đội dưới trướng gã đạt được ba vạn năm ngàn, ước chừng gấp bảy gia tộc họ Kim.

Đại chiến năm ngày sau!

Đại quân của Ngô Mục thương vong nặng nề, đến con số bảy ngàn.

Nhưng thương vong gia tộc họ Kim cũng đến chừng hai ngàn.

Một trận chiến này không giống. quận thành Bạch Dạ

Lâu đài này càng kiên cố hơn, càng thêm dễ thủ khó công.

Thế nhưng, Trương Xung ở quận thành Bạch Dạ có thể không ngừng chiêu mô tân binh.

Mà trong thành Nộ Triều, gia tộc họ Kim một khi có người thương vong thì thiếu đi một sức chiến đấu.

Ngô Mục lúc này mặc dù mệt mỏi rã rời cực kỳ, thế nhưng trong lòng ngược lại chắc chắn.

Thiên hạ không có tòa thành không phá được.

Dù cho cái mai rùa thành Nộ Triều này cũng không ngoại lệ.

Nguyên nhân tinh lực làm người có hạn, quân phòng thủ gia tộc họ Kim cũng là như thế này.

Đại quân nước Ngô có thể đánh luân phiên, thay phiên hết nhánh quân này đến nhánh quân khác.

Thế nhưng họ Kim quân phòng thủ lại không thể, cần từ sớm chiến đấu đến muộn, nhưng bọn họ cũng không phải người sắt.

Đến khi bọn họ rã rời, chính là là lúc tòa thành thất thủ.

Cho nên, Ngô Mục liền đánh luân phiên, điên cuồng mà tiêu hao gia tộc họ Kim.

Mỗi ngày từ sáng sớm đến tối, không ngừng nghỉ chút nào mà tiến đánh.

Quả thực để quân phòng thủ gia tộc đến tình trạng kiệt sức, tòa thành cũng lung lay sắp đổ.

Ngô Mục tuy rằng trẻ tuổi, mặc dù là lần đầu tiên thống soái đại quân tác chiến.

Nhưng gã đúng là một thống soái xuất sắc, một trận chiến này gã biểu hiện không chê vào đâu được!

......

- Rầm rầm ầm...

Ngô quân vẫn ở tiến đánh pháo đài thành Nộ Triều.

Chủ soái Ngô Mục tranh thủ thời gian ăn cơm, uống một chén trà ít khi được uống.

- Kim Mộc Lan lợi hại, một cô gái lại chống đỡ đến bây giờ, gần như năm ngày năm đêm không có ngủ, từ đầu đến cuối ở trên chiến trường.

Ngô U ngoảnh mặt làm ngơ, toàn bộ tiều tụy không thể tả, xuất hồn bay ra ngoài.

- Kim Sĩ Anh vì sao còn chưa động thủ, chàng lừa gạt ta sao? - Giọng của ả gần như đang run rẩy.

Ngô Mục nói:

- Không, hắn không có cơ hội động thủ! Bởi vì Kim Mộc Lan cũng không có khoảnh khắc nghỉ ngơi, từ đầu đến cuối nắm giữ binh quyền trong thành vững vàng, Kim Sĩ Anh lấy tư cách dũng tướng số một, thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh nàng chiến đấu, căn bản không có bất cứ cơ hội nào.

Ngô U hỏi:

- Thực sự sao?

Ngô Mục đáp:

- Ta bây giờ ngược lại lại thêm tin tưởng Kim Sĩ Anh sẽ làm phản. Cho nên chúng ta cần chế tạo cơ hội, để hắn có thể mở ra cổng pháo đài, cho chúng ta vào sẽ khiến cho cả pháo đài sụp đổ.

Ngô U nói:

- Làm sao chế tạo cơ hội?

Ngô Mục nói:

- Chúng ta điên cuồng mà tiến đánh tòa thành, liên tục đánh mấy ngày mấy đêm, để Kim Mộc Lan từ đầu đến cuối không chiếm được nghỉ ngơi, nàng coi như là người sắt cũng không nhịn được. Tiếp đó bỗng nhiên có buổi tối một ngày, chúng ta làm bộ không chịu nổi, tạm thời đình chiến không đánh. Như thế Kim Mộc Lan sẽ nắm chặt thời gian quý giá này tiến hành nghỉ ngơi. Mà nàng một khi nghỉ ngơi, quyền chỉ huy liền hiển nhiên giao cho tòa thành nhân vật số hai Kim Sĩ Anh. Khi đó, Kim Sĩ Anh mở rộng cửa thả chúng ta đi vào, liền dễ dàng!

Ngô U vuốt ve bụng của mình nói:

- Hắn nhất định sẽ làm vậy, nhất định sẽ làm vậy, dù cho hắn không vì ta, cũng phải vì đứa con trong bụng chúng ta!

...

Kế tiếp, đại quân Ngô Mục càng thêm điên cuồng mà công thành!

Không dừng ngủ đêm, bất chấp thương vong.

Tầm lại tiến đánh hai ngày hai đêm!

Tiếp đó, quân đội đôi bên gần như đều muốn qua đời.

Coi như là đánh luân phiên, nhưng dù sao cũng là công thành một phương, đại quân Ngô Mục đã đến cực hạn.

Mà quân đội gia tộc họ Kim trong pháo đài, càng là mệt mỏi hết lực, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể ngã xuống.

Cục cưng Mộc Lan bảy ngày bảy đêm kiên trì ở trên chiến trường, hốc đã lõm xuống, tràn đầy tơ máu, làm cho không người nào không đau lòng.

Tiếp đó!

Buổi tối ngày thứ tám, Ngô Mục tuyên bố tạm thời đình chiến nghỉ dưỡng sức, công khai thu binh.

Tức khắc, trong pháo đài bên ngoài hai đội quân gần như đồng thời than mềm nhũn ra, binh khí trong tay gần như nâng không nổi.

Kim Mộc Lan vẫn lo lắng, ở lầu thành ngây người hai canh giờ.

Lại phát hiện quân đội ngoài thành ngáy khò khò, nàng cuối cùng không kiên trì nổi.

- Huynh trưởng, phòng ngự giao cho huynh, muội đi ngủ một lát. - Kim Mộc Lan nói.

Kim Sĩ Anh nói:

- Yên tâm, tất cả có ta!

Kim Mộc Lan đi ngủ.

Toàn bộ phòng ngự tòa thành, tức khắc rơi vào trong tay Kim Sĩ Anh.

Mà lúc này, dưới trướng Ngô Mục có một nhánh sáu ngàn người tinh nhuệ, đã nhiều ngày từ đầu đến cuối không có tham chiến, nghỉ ngơi dưỡng sức như là mãnh hổ muốn xổng chuồng, muốn nhào ra.

Lúc này, Ngô Mục dẫn đầu sáu ngàn tinh nhuệ này mai phục tại bên trong trại lính, lẳng lặng cùng đợi, nhánh quân đội này là lực lượng mạnh nhất của gã.

Nếu như gã không có đoán sai, khuya hôm nay, thời điểm mọi người ngủ say, Kim Sĩ Anh sẽ mở ra cổng tòa thành.

Ngô U cất giọng run rẩy:

- Đại soái, Kim Sĩ Anh sẽ mở ra cổng à? Chàng sẽ phản bội họ Kim à?

- Chàng nhất định sẽ làm, chàng nhất định sẽ làm.

Ngô U không ngừng lẩm bẩm.

- Chàng tuyệt đối sẽ không bỏ được ta và con.

- Chàng nhất định biết lựa chọn, ta chính là cho chàng là làm vinh dự tiền đồ, ta cho chàng là một gia, không ai sẽ muốn làm gia nô cả đời, chàng nhất định sẽ mở rộng cửa, nhất định sẽ không cho ta thất vọng.

Ngô Mục thở dài một tiếng, tình rõ ràng kiếm hai lưỡi, có thể đả thương người, cũng có thể thương mình!

Tức khắc, Ngô Mục vỗ vỗ bả vai em họ nói:

- Yên tâm, Kim Sĩ Anh là một người thông minh, hắn sẽ không để cho ngươi thất vọng!

Nhưng mà vào lúc này!

Tướng lĩnh bên cạnh vui vẻ nói:

- Đại soái, cửa thành mở, mở...

Giọng của gã gần như đang run rẩy.

Rõ ràng quá không dễ dàng.

Cái cổng thành phòng thủ kiên cố kia, cuối cùng mở!

Chủ soái Ngô Mục ngửa mặt lên trời thở dài, kích động đến toàn thân run rẩy.

Kim Sĩ Anh, ngươi quả nhiên không để cho ta thất vọng!

Quả nhiên không để cho ta thất vọng!

Cuối cùng thành công!

Ta cuối cùng sẽ chiếm thành Nộ Triều, ta cuối cùng sẽ lập được công lao bất hủ.

Đại vương, thần sắp thành công!

Tiếp đó, chủ soái Ngô Mục nói:

- Kiến công lập nghiệp, vào ngay lúc này, đánh vào tòa thành, chiếm thành Nộ Triều!

Theo Ngô Mục ra lệnh một tiếng.

Dưới trướng gã chỉ có sáu ngàn tinh nhuệ có sức chiến đấu, như là thủy triều đen nhảy vào pháo đài chính thành Nộ!

Kiến công lập nghiệp, vào ngay lúc này!

Gia tộc họ Kim toàn quân huỷ diệt, cũng vào lúc này!

Lúc này, người tự mình mở ra cổng phủ Thành chủ Nộ Triều đúng là Kim Sĩ Anh.

Con nuôi Hầu tước Kim Trác, trên danh nghĩa thành chủ Nộ Triều.

Nhìn thấy tinh nhuệ nước Ngô như thủy triều dũng mãnh vào bên trong tòa thành, Kim Sĩ Anh cũng hưng phấn toàn thân run rẩy.

- Chủ nhân, Thẩm Lãng cô gia, ta đã hứa sẽ không để cho các người thất vọng!

- Đánh bại quân Ngô, vào ngay lúc này!