Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 262: Vương giả! Họ Tô binh bại như núi đổ!




Tâm sự của Bánh:

Chư vị đại nhân, ta có thể sẽ khóc đến nguyên đán!

Dù cho trong thời gian gấp đôi vé tháng (khuyến mãi của qidian), cũng thực sự không muốn bày ra nguyên một chương xin vé.

Nhưng nhìn thứ tự nguyệt phiếu từ thứ 10 rơi đến hạng 11, hạng 12, hạng 13...

Lòng ta đang rỉ máu!

Các vị đại gia ơi!

Cuối tháng, gấp đôi vé tháng cho ta được không?

Không cho ta sao?

Không cho ta sao?

Vẫn là cho ta đi!!

Hu hu hu hu hu!

Ta có thể khóc miết đến nguyên đán.

Cho nên, vẫn là cho ta đi!!

Xin phiếu xin hỗ trợ!!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đây vốn hẳn là một chương rời, vì truyenyy đánh số tự động nên mình gộp phần tâm sự này vào đầu chương luôn.

...

Chương 262: Vương giả! Họ Tô binh bại như núi đổ!

Vùng biên giới hai nước Ngô Việt, bên trong đại doanh của vua Ngô!

Kiềm chế ở trạng thái yên tĩnh.

Giống như một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe.

Vua Ngô trẻ tuổi trong tay cầm một phần chiến báo dính máu, xem hết lần này đến lần khác.

Vẫn không dám tin tưởng nội dung phía trên.

Biện Tiêu dẫn đầu chưa đến hai vạn đại quân tuôn ra phòng tuyến Diễm Châu, vòng qua ranh giới phía Tây trọng binh phòng thủ mấy thành lớn, tiến quân thần tốc, trực tiếp giết vào khu vực trung tâm nước Ngô.

Quân phòng thủ nước Ngô đều chặn đánh, vây đuổi chặn đường.

Nhưng mà... Đại quân của Biện Tiêu như là con lươn vậy, ở bên trong nước Ngô chui tới chui lui.

Như vào chỗ không người.

Đương nhiên là kết quả này.

Biện Tiêu đã từng là đại tướng nước Ngô, với địa lý nước Ngô chỉ sợ so với Ngô vương thậm chí so với rất nhiều vị tướng nước Ngô khác còn quen thuộc hơn.

Chỗ nào có sơn cốc, chỗ nào có đường mòn, chỗ nào có sông, ông đều nắm rõ ràng trong lòng bàn tay.

Chỗ nào có khả năng có mai phục, chỗ nào có thể mai phục.

Đơn thuần trên chiến báo, hoàn toàn nhìn không ra lúc này bên trong nước Ngô thảm cỡ nào, nhìn không ra Biện Tiêu có lợi hại dường nào.

Một câu nói có thể hình dung.

Bên trong nước Ngô đã xuất động gần mười vạn đại quân, bao vây Biện Tiêu.

Thế nhưng những thứ này quân đội, đã cũng bị sụp đổ, hoàn toàn một đám loạn cào cào.

Khi một nhánh quân đội mệt mỏi rã rời không thể tả, Biện Tiêu sẽ như là rắn độc xuất kích, giết cho đầu người lăn long lóc.

Hơn nữa Biện Tiêu cơ hồ không có mang theo cỏ khô, không mang theo lương thực.

Trực tiếp ở bên trong nước Ngô chinh phạt.

Đương nhiên cái này là cách nói uyển chuyển, nói huỵch toẹt ra chính là cướp bóc.

Một đường giết, một đường cướp.

Toàn bộ bên trong nước Ngô đại loạn.

Từ sáng đến tối đưa tới mấy chục phần chiến báo, một hồi Biện Tiêu ở đây, một hồi Biện Tiêu ở chỗ đó.

Thậm chí đến tận bây giờ, ngay cả Ngô vương cũng không biết Biện Tiêu đến tột cùng ở nơi nào.

Thế nhưng...

Chí ít ba cái thành trì trống rỗng bị cướp bóc không còn, đồng thời đốt rụi.

Có ít nhất hai ba vạn quân đội bị Biện Tiêu đánh lén, thương vong nặng nề.

Vua Ngô trẻ tuổi bị xáng một bạt tai thật mạnh lên mặt.

Ngay trước đây không lâu ngay chuyến săn biên giới, gã không chỉ ở thắng Ninh Nguyên Hiến ở mặt cờ vây, hơn nữa ở hai quân luận võ cũng thắng lợi hoàn toàn.

Nước Ngô thanh thế tăng vọt, danh vọng Ngô vương càng như mặt trời ban trưa.

Gần như tất cả mọi người nói Ninh Nguyên Hiến đã như mặt trời sắp lặn, Ngô vương như là mặt trời mới mọc từ từ dâng lên vậy..

Cũng chính bởi vì vậy, vua Ngô trẻ tuổi áp chế phái bảo thủ triều đình, tận lực thi triển.

Mắt thấy huy hoàng thật sự đang đến gần.

Hiện thực lại giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang.

Bây giờ, gã rốt cuộc hiểu rõ tính toán thật sự của Ninh Nguyên Hiến.

Quá điên cuồng!

Ninh Nguyên Hiến chính là một người điên.

Vì cho Biện Tiêu chế tạo cơ hội đánh bất ngờ nước Ngô, lại trình diễn một vở kịch lớn thế này.

Lại là mượn tiền mấy triệu lượng vàng làm quân phí, lại là ngự giá thân chinh, ở phía trên vùng biên giới tập kết mười một vạn đại quân.

Không chỉ có như thế, còn không ngại dùng bản thân làm làm mồi, phối hợp bên người ba vạn đại quân trở về giữ kinh đô.

Nếu không phải như thế, Ngô Khải cũng sẽ không từ ranh giới phía tây phối hợp ba vạn đại quân đông tiến.

Bởi vì mê hoặc chính diện quyết chiến đánh bại Ninh Nguyên Hiến quá lớn.

Như thế mới đưa đến biên giới phía tây trống rỗng, để không đến hai vạn kỵ binh của Biện Tiêu tiến quân thần tốc, ở bên trong nước Ngô giết cho máu chảy thành sông.

Đổi thành tướng lĩnh khác, có thể còn có thể một chút nhân từ.

Nhưng Biện Tiêu thủ đoạn độc ác cỡ nào? Với nước Ngô thống hận ra sao.

Một trận chiến này ông ta đến tột cùng giết bao nhiêu người, đốt bao nhiêu thị trấn thôn xóm?

Có trời mới biết!

Ngô vương che trán, ngồi trở lại cái ghế của mình phía trên, đồng thời nhắm hai mắt lại.

Vì tin dữ quá mãnh liệt, để cho gã không khỏi hoa mắt từng cơn.

Lòng gã đang rỉ máu.

Biện Tiêu mặc dù không có chiếm lĩnh một tòa thành trì, thế nhưng phá hủy với kinh tế nước Ngô quả thực trí mạng.

Hủy hoại so với chiếm lĩnh còn dễ dàng hơn nhiều.

Ninh Nguyên Hiến ngươi đúng là điên!

Điên rồi!

Tiếp đó Ngô vương phát hiện tới một mức độ nào đó, gã và Ninh Nguyên Hiến giống nhau, đều ưa mạo hiểm, đều cố chấp cùng một chỗ như vậy.

Ngô Khải dẫn đầu đại quân xuôi nam, làm ra vẻ muốn tập kích quận Thượng Dạ ở nước Việt, hoàn toàn là vì yểm hộ cho hành động chiến lược cướp đoạt thành Nộ Triều.

Kết quả Ninh Nguyên Hiến không có phát hiện.

Mà Ninh Nguyên Hiến ra vẻ tư thế ngự giá thân chinh là vì Biện Tiêu đánh bất ngờ, Ngô Khải cũng không có phát hiện.

Như vậy kế tiếp phải làm gì?

Điều động đại quân càng nhiều hơn trở lại bao vây Biện Tiêu?

Màn trình diễn đại quyết chiến giữa hai vua, cứ như vậy tan cuộc?

Hơn nữa còn là Ngô vương lui trước?

Như vậy còn mặt mũi nào mà tồn tại?

Lúc trước khí thế hừng hực dẫn binh xuôi nam, một bộ muốn tiến đánh Việt quốc chính là ngươi, bây giờ chán nản lui binh cũng là ngươi.

Đại đô đốc Ngô Trực nói:

- Bệ hạ, ba vạn Tây quân còn chưa tới đại doanh chúng ta, hạ chỉ để cho bọn họ trở lại, tham gia bao vây Biện Tiêu đi.

Ngô vương không phát ra tiếng động nào.

Ngô Trực nói:

- Bệ hạ, Đại quân của Biện Tiêu ở tim gan quốc gia của ta gieo tai họa một ngày, thực lực của nước Ngô của ta liền suy nhược một ngày.

Ngô vương vốn đang nổi giận dần dần bình tĩnh lại.

Gã cầm lấy quân cờ, bắt đầu đánh cờ.

Tự đánh cờ với chính mình.

Như thế não có thể tỉnh táo lại thật nhanh.

Giang sơn là của quả nhân, mặc kệ hậu quả cỡ nào, đều chỉ có quả nhân một mình gánh chịu.

Càng nguy lúc gấp, càng phải tĩnh táo.

Mỗi một khi bản thân quyết định, đều phải gánh chịu tương ứng trách nhiệm.

Làm một vương giả, kiêng kỵ nhất chính là tiến thoái lưỡng nan, chính là bị địch nhân đe dọa đến chạy loạn.

Bất luận cái nguy cơ gì, trong nguy hiểm, cũng là cơ hội.

Nếu chuyện xấu đã xảy ra, như vậy làm sao trong tràng tai nạn này tìm cơ hội?

Chuyển nguy thành an, thậm chí hoàn toàn thắng lợi?

- Bệ hạ, bệ hạ, lập tức phái ra đại quân trở về giữ biên giới phía tây bao vây Biện Tiêu đi, nếu để chậm thì hậu quả khó lường.

- Bệ hạ, hạ chỉ đi!

- Bệ hạ, đại quân lui về đi!

- Đại vương, nhanh chóng cùng Việt vương đàm phán đi.

- Đại vương, vội vàng đàm phán đi, để Biện Tiêu lui binh.

Ở đây mấy người trọng thần đều quỳ xuống dập đầu, khóc rống rơi đủ loại nước mắt, chả khác gì như cả nước diệt vong đến nơi.

Vua Ngô trẻ tuổi giống như không có nghe gì cả, gã nghĩ đến những chuyện Ninh Nguyên Hiến bên kia gặp có phải cũng như thế hay không?

Quốc gia một khi gặp phải cái nguy cơ gì, thì có một đám người nhào lên gào khóc, giống như ngày mai sẽ phải mất vậy.

Cực kỳ đáng trách ở chỗ, trong lòng đám người kia thậm chí là có chút thống khoái, nhìn có chút hả hê.

Biểu hiện ra vô cùng đau đớn, trên thực tế cũng đang cười thầm.

Nhìn đây này, nhìn kia kìa, đại vương không nghe lão nhân nói, bây giờ bị thua thiệt, bây giờ biết sai rồi đi.

Ngài chính là quá trẻ tuổi, quá ngây thơ!

Trị quốc nào có dễ dàng như vậy?

Ngày đó Tô Nan tuôn ra kinh đô, ở Việt vương trên mặt hung hăng tát một bạt tai thời điểm, tin tưởng Việt quốc trọng thần trong lòng cũng là xấp xỉ cảm nhận.

Vua cùng thần tử, nếu là người hợp tác, lại là vĩnh viễn kẻ địch.

Thảo nào Ninh Nguyên Hiến một khi nắm lấy cơ hội, giết thần tử như là giết gà vậy.

Ước chừng một lúc lâu, Ngô vương hỏi:

- Biện Tiêu chỉ hơn một vạn quân đội, hơn nữa cũng là kỵ binh, có thể đánh hạ kiên thành à?

Vậy hẳn là không thể.

Ngô vương lại nói:

- Quân đội Biện Tiêu tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa với địa lý nước Ngô quen thuộc như thế, một khi để ông ta chui vào bên trong tim gan nước Ngô của ta, cần bao nhiêu quân đội mới có thể bao vây ông ta được?

Năm đó, hiệu trưởng Tưởng (*) đã sử dụng gần một triệu quân và không thể chặn mấy chục ngàn Hồng quân.

(*) Hiệu trưởng Tưởng là tên gọi thân mật của Tưởng Giới Thạch trong trường quân sự Hoàng Phố.

Ngô vương đứng lên, đi tới trước bản đồ nói:

- Mấy thôn xóm thị trấn bị đốt, đốt thì đốt rồi. Lương thực bị cướp, cướp thì cũng cướp rồi. Người...

Lời này Ngô Khải không có nói ra.

Người bị giết, giết thì cũng giết rồi.

Cái lời này mặc dù là lời thật lòng, thế nhưng quá trúng tim đen, hắn làm một vua không thể nói ra miệng.

Ngô vương lớn tiếng nói:

- Giải quyết nguy cơ Biện Tiêu then chốt không ở nước Ngô, mà ở nước Việt!

Ngón tay của Ngô vương trẻ tưởi của rơi vào phía trên quần đảo Lôi Châu nói:

- Cuộc chiến thành Nộ Triều đã nổ ra, sắp chiếm toàn bộ quần đảo Lôi Châu, cái này là một trận thắng lợi to lớn, đủ để bù đắp tổn thất Biện Tiêu mang đến cho trong nước chúng ta, thậm chí còn vượt xa, cái này là thắng lợi trên chiến lược

Đông đảo thần tử với đại dương cũng không quá quan tâm.

Thế nhưng Ngô vương một lần nữa nhắc lại, bọn họ cũng có khái niệm cơ bản.

Sau khi chiếm được quần đảo Lôi Châu, hàng năm thuế má sẽ tăng thêm mấy chục vạn lượng vàng, đây là ích lợi vĩ đại.

Ngô vương lại nói:

- Ninh Nguyên Hiến là một con bạc điên cuồng, quả nhân thừa nhận bị ông ta gạt, hoàn toàn thật không ngờ ông ta sẽ để cho Biện Tiêu tập kích bất ngờ nước Ngô của ta. Nhưng... vậy thì sao? Ông ta cho rằng như thế sẽ thu được chiến lược chủ động à? Ông ta đánh cuộc kiểu sao, sau cùng sẽ mất cả chì lẫn chài.

- Không sai, Biện Tiêu đánh nước Ngô của ta bất ngờ, để thể diện của ta mất hết. Hơn nữa Biện Tiêu chiến thắng dồn dập, giết mấy vạn người, mười mấy vạn người nước Ngô của ta, quả thực cũng đủ khiếp sợ thiên hạ.

- Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến giải quyết được nguy cơ trước mắt à? Không có!

- Nguy cơ Việt quốc vẫn còn ở tỉnh Thiên Tây, vẫn còn Tô Nan mưu phản!

- Trương Xung rất lợi hại, thế nhưng ông ta đã tận lực, quận thành Bạch Dạ lập tức sẽ phải thất thủ. Đến lúc đó đại quân Tô Nan sẽ quét ngang toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Tây, một khi Tô Khương hợp nhất, đó chính là gần mười vạn đại quân. Đông tiến có thể bao vây tấn công kinh đô Việt quốc, lên bắc có thể cùng nước Sở vây thế gọng kìm đại quân họ Xung, xuôi nam có thể cùng vua Căng vây thế gọng kìm chủ lực Chúc Lâm.

- Đại quân của Biện Tiêu đánh bất ngờ vào trong quốc gia của ta, quả thực rất đau lòng, vô cùng đáng sợ! Nhưng toàn bộ thế cục bạo phong nhãn, không ở nước Ngô của ta, ở hành tỉnh Thiên Tây, ở quận thành Bạch Dạ!

- Ninh Nguyên Hiến nhìn lầm i một người, Việt quốc Bình Tây Bá Trịnh Đà, ông ta keo kiệt binh lực, căn bản cũng không có dốc toàn lực, lúc này mới để Trương Xung gặp tai họa ngập đầu, để Việt quốc gặp tai họa ngập đầu.

- Một khi quận thành Bạch Dạ thất thủ, một khi phía nam hành tỉnh Thiên Tây thất thủ, một khi đại quân Tô Khương hợp nhất, vậy sẽ phát sinh chuyện gì?

- Việt quốc sắp gặp họa chia cắt, tai họa ngập đầu!

- Ninh Nguyên Hiến để đại quân của Biện Tiêu đánh bất ngờ nước Ngô của ta là vì cái gì? Không phải là vì công thành chiếm đất, là vì kinh hoàng nước Ngô của ta cùng nước Sở. Chính là muốn để ta bị hù dọa bể mật, chủ động cùng ông ta đàm phán, chủ động lui binh, như thế đại quân của ông ta có thể chuyên chú đi hành tỉnh Thiên Tây dẹp loạn Tô Nan phản loạn.

- Ông ta đánh chính là vì không đánh.

- Ninh Nguyên Hiến trước khi dẹp loạn Tô Nan phản loạn, cần phô trương thanh thế, như là mãnh hổ gầm.

- Ông ta cho rằng như thế liền hù dọa được quả nhân à? Nằm mơ!

Cả người Ngô vương ở vào trạng thái cuồng nhiệt.

- Ông ta cho rằng Biện Tiêu ở trong quốc gia của ta đại khai sát giới, là có thể để quả nhân khuất phục sao? Nằm mơ!

Ngô vương chợt rút kiếm, hét lớn:

- Chúng ta chẳng những không có thua, ngược lại đang ở vào đêm trước chiến thắng vĩ đại! Ninh Nguyên Hiến càng điên cuồng, liền đại biểu cho ông ta càng chột dạ. Mệnh lệnh toàn bộ thành trì quốc nội đóng kín, thủ vững không ra, không nên cho Biện Tiêu tranh thủ chớp lấy bất kỳ thời cơ nào, đại quân tiếp tục bao vây Biện Tiêu, nhưng không đánh, trước khi bao vây lấy, không nên tự ý xuất chiến, Biện Tiêu quá lợi hại, quốc nội không có tướng lĩnh là đối thủ của ông ta.

- Ba vạn Tây quân không được dừng bước lại, không thể trở về biên giới phía tây, vẫn tiến vào đóng trong đại doanh của ta.

- Đại doanh của ta phải duy trì mười lăm vạn đại quân, với Ninh Nguyên Hiến tạo thành cường đại kinh hoàng.

- Ta cự tuyệt không chủ động cùng Ninh Nguyên Hiến đàm phán.

- Chờ quận thành Bạch Dạ thất thủ, chờ hành tỉnh Thiên Tây thất thủ là lúc Việt quốc lại gặp tai họa ngập đầu, đó chính là ngày Ninh Nguyên Hiến chủ động tìm ta đàm phán.

- Cho đến lúc này, Biện Tiêu không chỉ muốn lui binh, còn phải bỏ ra bồi thường chiến tranh, còn phải thừa nhận quyền thống trị nước Ngô của ta với quần đảo Lôi Châu, chí ít còn phải cắt nhường cho ta hai cái quận!

- Nước Ngô của ta chẳng những sẽ không thua, ngược lại sẽ được trước đó chưa từng có đó thắng lợi!

- Ninh Nguyên Hiến nghĩ phải mạo hiểm, muốn chiến lược đe doạ ta? Nằm mơ!

Ngô vương chợt rút kiếm, lúc đầu muốn chém cả cái bàn thành hai khúc, thế nhưng ở giữa có bàn cờ gã thích, thế là bỗng nhiên chém xuống góc bàn.

- Sau này có ai dám can đảm bảo ta chủ động cùng Việt vương đàm phán chịu thua, cũng đừng trách kiếm quả nhân quá mức sắc bén!

Tức khắc, quần thần câm như hến.

...

Trong đại doanh của quốc quân Ninh Nguyên Hiến!

Vị này quốc quân lâm vào trạng thái hân hoan và vô cùng lo lắng!

Tay trái một phần chiến báo, để ông phấn chấn.

Tay phải cầm phần chiến báo này, để ông tức giận.

Biện Tiêu đánh bất ngờ nước Ngô, kết quả chiến đấu rõ rệt, thiêu hủy vô số thị trấn nước Ngô, thiêu hủy vô số đồng ruộng còn chưa thu hoạch.

Mười vạn đại quân nước Ngô căn bản không chận nổi Biện Tiêu, ngược lại để ông ta đánh lén tiêu diệt hai ba vạn.

Sư huynh của quả nhân tuy rằng mấy năm không có đánh, nhưng vừa ra tay chính là vô địch.

Trận đánh bất ngờ này.

Số người Biện Tiêu giết chết chí ít mấy vạn.

Đầu người không biết chất thành bao nhiêu nấm mồ, tuyệt đối có thể cho triều đình nước Ngô nghe tiếng tán gan, hồn phi phách tán.

Nhưng phần chiến báo trong tay phải này, quả thực chính là một đống cứt.

Bình Tây Bá Trịnh Đà!

Quả nhân đối với ngươi có thể nói là ân trọng như núi.

Ngươi lại hồi báo quả nhân như vậy?

Trong tay ngươi rõ ràng có hai vạn đại quân, một khi dùng hết toàn lực, đánh bại Tô Nan là không thể nào, thế nhưng liên thủ với Trương Xung kiềm chế Tô Nan hoàn toàn được, ngăn chặn phản quân của Tô Nan ở quận Bạch Dạ một hai tháng, hoàn toàn khả thi.

Cho đến lúc này, bên trong nước Ngô bị giết đến kinh sợ, Ngô vương chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp đàm phán.

Quả nhân sẽ chuyên chú dốc hết sức, tiêu diệt Tô Nan.

Kết quả thì sao?

Trương Xung biểu hiện vượt qua xa quốc quân tưởng tượng, phát huy 150% sức chiến đấu.

Ninh Nguyên Hiến thấy mà kinh hồn táng đảm.

Ông đều không cách nào tưởng tượng, Trương Xung là như thế nào chống đỡ xuống.

Thật sự là can thần (quan có tài năng) của quốc gia, quả nhiên là dũng tướng về sau, rõ ràng là văn thần, lại làm chuyện của võ tướng đến cực hạn.

Thế nhưng Trịnh Đà!

Chỉ phát huy 30% sức mạnh.

Còn xung phong đi đầu cái gì, còn thân bất chấp tên đạn cái gì, vết thương hằn trên thân thể.

Ngươi cho quả nhân là người ngu à?

Hai ngươi vạn đại quân đâu? Vì sao chỉ phái ra tám ngàn?

Còn nói Bạch Dạ Quan trọng yếu cỡ nào, tuyệt đối không thể đánh mất, cho nên một nửa quân đội kia đóng giữ Bạch Dạ Quan.

Tô Nan bị nhũn não rồi à, mới có thể đi tiến đánh Bạch Dạ Quan, mới có thể đi trêu chọc đại quân Xung Nghiêu.

Trịnh Đà nhà ngươi đây đang cùng diễn trò với họ Tô, khinh ta không nhìn ra được hay sao?

Bụng dạ khó lường, bụng dạ khó lường.

Trịnh Đà nhà ngươi đây là đang ngồi xem Trương Xung diệt vong, ngồi xem quận thành Bạch Dạ thất thủ, hành tỉnh Thiên Tây thất thủ.

Đến lúc đó toàn bộ Việt quốc gặp họa chia cắt, đại quân Trịnh Đà nhà ngươi liền đầu cơ kiếm lợi có đúng không?

Đừng quên, quân đội dưới trướng nhà ngươi là của quả nhân, không phải Trịnh Đà nhà ngươi.

Người này chết tiệt!

Chết tiệt!

Trong cơn nóng giận Ninh Nguyên Hiến đầu váng mắt hoa.

Cục diện so với trong tưởng tượng càng thêm phức tạp hiểm ác đáng sợ.

Đại thái giám Lê Chuẩn vắt một cái khăn lông, đắp lên trên trán quốc quân.

- Phía bên Ngô Khải thì sao?

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Thám tử phía bắc mới vừa báo cáo, ba vạn đại quân biên giới phía tây nước Ngô vốn đã dừng ở tại chỗ, đồng thời chuẩn bị trở về biên giới phía tây bao vây Công tước Biện Tiêu. Nhưng bây giờ chẳng những không trở về, ngược lại tiếp tục đông tiến, để vào trú đại doanh Ngô vương.

Ninh Nguyên Hiến chợt ngồi dậy.

Sau đó trở về trước tấm bản đồ.

Lúc này hai vị đại vương Ngô Việt, hoả lực tập trung hai mươi mấy vạn ở phía trên phòng tuyến vùng biên giới.

Ngô vương dưới trướng mười lăm vạn, Việt vương dưới trướng tám vạn.

Cục diện có chút hiểm ác đáng sợ!

- Xem thường hắn, xem thường hắn. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Con hổ còn hôi sữa này tuy rằng chuộng mạo hiểm, cũng vô cùng liều lĩnh, hơn nữa trong nước còn có đông đảo bảo thủ cựu thần kiềm chế, nhưng thời khắc mấu chốt rất có quyết đoán. Biện Tiêu đánh bất ngờ nướ cNgô, lại không có hù dọa hắn, chẳng những không để cho đại quân biên giới phía tây trở về, ngược lại còn phải tiếp tục xuôi nam, để dằn mặt quả nhân!

- Lợi hại, lợi hại, quả nhân xem như là gặp phải đối thủ!

Ninh Nguyên Hiến cảm thấy khô nóng, liền trực tiếp vặn khăn mặt, để nước lạnh rưới vào trên đầu của mình.

- Một khi quận thành Bạch Dạ thất thủ, phía nam hành tỉnh Thiên Tây thất thủ, Tô Khương hợp nhất. Quả nhân sẽ phải chủ động cùng Ngô Khải đàm phán, đến lúc đó hắn sẽ như sư tử há mồm, không chỉ muốn quần đảo Lôi Châu quyền thống trị, thậm chí còn phải cho quả nhân cắt nhường mấy quận.

- Rõ ràng một con hổ sữa đáng sợ.

Mắt của Ninh Nguyên Hiến nhìn vào phía trên bản đồ, rơi vào vị trí Khương quốc.

- Thằng lỏi khốn nạn Thẩm Lãng đâu?

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Tin tức cuối cùng, hắn dẫn đầu hai trăm người tiến vào Khương quốc đến chỗ bộ lạc của nữ vương Arunana. Bốn vạn đại quân của Arutai tiến đánh bộ lạc của Arunana đã thắng lợi hoàn toàn chỉ trong nửa ngày, bộ lạc của Arunana hiện nay đã không còn tồn tại nữa.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vậy Thẩm Lãng chắc chắn chạy trốn, hơn nữa mang theo quân đội Arunana chạy trốn. Thứ gọi là nữ vương có bao nhiêu quân đội?

- Ba nghìn. - Lê Chuẩn nói.

- Mới ba nghìn? - Ninh Nguyên Hiến nói.

Ba nghìn người chắc chắn đánh không lại Abốn vạn đại quân rutai.

Ninh Nguyên Hiến hỏi:

- Thẩm Lãng mang theo quân đội Arunana trốn đi nơi nào?

Lê Chuẩn đáp:

- Chắc hẳn là Đại Kiếp Cung.

- Hắn điên rồi? Nơi đó là cùng đường, một con đường chết. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Ngay sau đó, mắt của ông ta lại lóe sáng lên.

- Tên ác ôn Thẩm Lãng này không đơn giản như vậy, không đơn giản như vậy, hắn khẳng định có quỷ kế.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Trong mật tấu Ninh Khiết không phải đã nói, Thẩm Lãng căn bản không nghĩ kiềm chế Tô Nan, mà là muốn triệt để tiêu diệt gia tộc họ Tô, muốn nhổ cỏ tận gốc toàn quân của Tô Nan hay sao?

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Hắn quả thực đã nói như vậy.

Ninh Nguyên Hiến hít thở tức khắc dồn dập.

Lúc đó ông cảm thấy những lời này vô cùng hoang đường.

Thẩm Lãng nhà ngươi chỉ có mấy trăm người, muốn tiêu diệt bốn vạn đại quân vua Khương, mơ mộng hão huyền.

Quả nhân để cho ngươi kiềm chế phản quân Tô Nan một hai tháng, ngươi lại luôn mồm muốn tiêu diệt Tô Nan.

Muốn xem người trong thiên hạ như con nít ba tuổi à?

Mà bây giờ!

Tim của Ninh Nguyên Hiến đập loạn xạ, lại tràn đầy mong đợi không rõ ràng với Thẩm Lãng.

Không, không, không!

Thẩm Lãng điên rồi, quả nhân cũng không có điên.

Làm sao có thể?

Thẩm Lãng chỉ có một mình, cũng có thể diệt họ Tô?

Điều này sao được kia chứ?

Quả nhân tuyệt đối không thể hy vọng ký thác vào trên người hắn.

Thế nhưng...

Thẩm Lãng cho dù có năng lực khổng lồ, có thể từ chỗ vua Khương Arutai trốn ra được đã đặc biệt giỏi lắm.

Muốn dựa vào hắn cứu lại cục diện quận thành Bạch Dạ cùng hành tỉnh Thiên Tây?

Không có khả năng!

Tuyệt đối không có khả năng, tuyệt đối không thể có tưởng tượng này!

Quốc quân nói:

- Hạ chỉ Tam vương tử Ninh Kỳ, để nó dẫn đầu ba vạn đại quân tiến vào chiếm giữ quận Lang, cần phải ngăn phản quân Tô Nan tiến lên phía tây.

- Vâng!

Đại thái giám Lê Chuẩn bắt đầu tiếp chỉ.

Lúc này ở trong lòng quốc quân, đại bộ phận khu vực phía nam hành tỉnh Thiên Tây thất thủ gần như đã thành kết cục đã định, cho nên ông định ranh giới chiến lược cuối cùng ở quận Lang.

Trịnh Đà, tất cả sai lầm đều là bởi vì Trịnh Đà!

Quốc quân lại nói:

- Sẽ định ra một phong ý chỉ, truy phong Trương Xung là Kim Tử Quang Lộc đại phu, truy phong Trương Tuân là Trung Thừa Ngự Sử Đài.

Bởi vì Hắc Thủy Đài đã đưa tấu chương, cao thủ họ Tô bỏ ra chi phí khổng lồ để cướp đi con trai cùng cháu trai của Trương Xung.

Lúc này trong lòng quốc quân, cảm thấy gia đình ba thế hệ của Trương Xung hẳn là sẽ không sống được.

Cả nhà trung liệt, một nhà ba người đều chết vào quốc sự.

Ninh Nguyên Hiến trong lòng thở dài:

- Quả nhân hổ thẹn với gia tộc họ Trương.

Là Trịnh Đà hại chết Trương Xung.

Can thần của nước nhà!

Đáng tiếc, thiên hạ đã không còn ai có thể cứu Trương Xung.

...

Quận thành Bạch Dạ, trời tờ mờ sáng.

Chỉ ngủ không đến một nửa canh giờ Trương Xung đã thức dậy.

Toàn thân sốt đến nóng gay.

Vết thương trước ngực của ông vốn đã đóng mài.

Nhưng là bởi vì mười mấy ngày nay chiến đấu kịch liệt, khiến cho trên người ông tăng thêm nhiều vết thương chồng chất lên, hơn nữa vết thương trước ngực lại một lần nữa rách toạc ra.

Như thường lệ mấy ngày mấy đêm không có ngủ, một lần đi ngủ dài nhất không vượt qua hai canh giờ, khả năng miễn dịch của thân thể giảm xuống đến mức tận cùng, cho nên vết thương lại một lần nữa bị nhiễm trùng.

Vết thương ngay ngực đã một lần nữa sinh mủ.

Sốt cao lại một lần nữa vượt qua bốn mươi độ, đương nhiên ông cũng không biết cái khái niệm này.

Người của thế giới này, người võ công cao cường quả thực không dễ dàng bị bệnh.

Nhưng là có chút chứng bệnh vẫn không ngăn nổi, lấy ví dụ viêm ruột thừa, ví như nhiễm trùng.

Thứ có thể chống lại sự sống chính là huyết mạch.

Ví như Cừu Yêu Nhi, nhiễm độc kim loại nặng mấy năm, nồng độ cao đến mức khủng khiếp, đổi thành những người khác đã sớm chết một trăm lần.

Kết quả nàng cũng chẳng bị việc gì, chính là huyết áp cực kỳ cao, ngũ tạng lục phủ vẫn khỏe mạnh.

Lại ví như Đại Ngốc, sau khi lực lượng huyết mạch của gã được đại tông sư Chung Sở Khách kích phát ra, liền không bao giờ ngã bệnh nữa, hơn nữa kịch độc thông thường vào máu của gã gần như không có tác dụng gì.

Lúc này Trương Xung dù cho dùng hết tất cả tinh thần, cả đầu óc vẫn là vô tri vô thức.

Cả người hỗn loạn, lâng lâng, như say.

Đi trên đường, bước chân chẳng khác gì đi vào chốn hư ảo, giống như đang giẫm lên cây bông, bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ oặt xuống.

Lão nô cất tiếng khóc cầu xin:

- Lão gia, ngài hãy uống thuốc, ngủ thêm một lát nữa đi, giao chiến cuộc cho Công chúa Ninh Khiết được không?

Trương Xung lắc đầu đáp:

- Không được, bọn lính nhìn không thấy ta, sĩ khí sẽ hạ, thành trì sẽ thất thủ. Sau khi chết sẽ có nhiều thời gian đi ngủ, cũng không cần chỉ có chốc lát thế này.

Tiếp đó, ông lê bước chân khó nhọc lên bậc thang tường thành.

Cái bậc thang đầu tiên này dường như có chút nhấc chân không lên nổi.

Chợt vừa nhấc chân, cả người giống như trong nháy mắt muốn bất tỉnh đi.

Thế là, ông nhắm hai mắt lại, muốn cho cả người lấy lại thăng bằng.

Lúc này, bên cạnh có một cánh tay đỡ ông.

Là trưởng công chúa Ninh Khiết.

- Trương công, bằng không ngài đi nghỉ ngơi, giao chiến trường lại cho ta được không?

Trương Xung lắc đầu.

Tiếp đó, ở dưới sự nâng đỡ của trưởng công chúa Ninh Khiết lại một lần nữa leo lên tường thành.

Nơi đi qua.

Tất cả tướng sĩ giữ thành đều dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ sùng bái nhìn Trương Xung gầy ốm.

Những binh lính này cũng đều đã thương tích chồng chất, mệt mỏi hết lực.

Thế nhưng mỗi một lần vừa nghĩ tới bản thân sau khi chiến đấu, mỗi ngày còn có thể nghỉ ngơi năm canh giờ.

Mà Trương Xung đại nhân không chỉ phải leo lên đầu tường tự mình tác chiến, còn phải tổ chức vật tư, chiêu mộ tân binh vân vân.

Tất cả mọi người có thể nghỉ ngơi, mà ông ta lại không thể.

Đây cũng không phải là người sắt, mà là nấu bản thân như sáp ong rồi thêm vào một cái bấc đèn để đốt lên.

Trương Xung đại nhân chính là quan to tam phẩm.

Đại nhân vật như vậy đều dốc hết tâm huyết, chúng ta binh lính bình thường còn có tư cách gì ăn bơ làm biếng?

Chính là bởi vì Trương Xung làm gương tốt, không rõ chi tiết, lúc này mới để binh sĩ dưới trướng một lòng đoàn kết, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Như thế!

Ông ta mới có thể bằng vào ba bốn ngàn quân đội, chống đỡ gần kẻ địch gấp mười lần.

Kiên trì chừng nửa tháng.

Thế nhưng bây giờ, ông ta thực sự muốn dầu hết đèn tắt.

Mà một khi ông ngã xuống.

Có thể chính là thời khắc quận thành Bạch Dạ thất thủ.

Không, ta không thể ngã xuống, ta nhất định không thể ngã xuống!

Ta nhất định phải chờ đến khi Thẩm công tử tới.

Hắn không phải Trịnh Đà.

Hắn nói đến, liền nhất định sẽ tới.

Đi tới trên tường thành.

Trương Xung cất giọng khàn khàn:

- Chúng quân mỗi người trở về vị trí cũ, chuẩn bị chiến đấu!

Nhưng mà!

Lúc này liên quân họ Tô cũng không có lập tức công thành.

Mà là xây dựng một đài cao!

Khoảng cách tường thành cũng chỉ có hai ba trăm mét.

Đây không phải là soái đài!

Mà như là hình đài.

Bởi vì phía trên còn có hai cái máy chém.

Tức khắc, trong lòng Trương Xung run lên bần bật, tràn đầy dự cảm không may.

Ngay sau đó!

Hai người bị trói được đẩy lên hình đài!

Một là con trai của Trương Xung Trương Tuân, một là cháu trai Trương Quân.

Trong phút chốc!

Trương Xung giống như gặp sét đánh vậy!

Cả người chợt một trận run rẩy, trước mắt gần như tối đen, hoàn toàn muốn bất tỉnh.

- Trương công, Trương công!

Trưởng công chúa Ninh Khiết tiến lên, nỗ lực ấn vào nhân trung của Trương Xung, tiếp đó dùng thuốc mỡ của Thẩm Lãng chuẩn bị quét lên quét lên ở phía trên cái trán cùng lỗ mũi của Trương Xung.

Một lát sau, Trương Xung thức tỉnh lại, nước mắt đã tràn trề.

Họa không theo kịp người nhà a.

Cái tên cầm thú súc sinh Tô Nan nhà ngươi này.

Tôn nhi của ta còn không đầy năm tuổi.

Quân phòng thủ trong quận thành Bạch Dạ vốn là đã mệt mỏi rã rời cực kỳ, cảm giác được hoàn toàn không có khí lực.

Mà lúc này nhìn thấy một màn này, cũng viền mắt muốn nứt ra, máu giận sôi trào.

Họ Tô quá đê tiện, quá vô sỉ!

Lại ra tay với một thằng bé chưa đầy năm tuổi!

Trong lòng của Tô Toàn cũng biết đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, cho nên ông ta không lộ diện.

Một tên tướng lĩnh khác của họ Tô bước lên, gã chính là Tô Kiếm Ngạn, con trai nuôi của Tô Nan, cũng chính là Tô Kiếm Ngạn dã dẫn người nhảy vào biệt viện họ Kim muốn bắt Kim Mộc Thông giết tiểu Băng.

Hai đao phủ tiến lên, nhặt lên đại đao đầu quỷ.

Trương Tuân cùng con trai Trương Quân năm tuổi, bị đè xuống quỳ rạp xuống đất.

Tô Kiếm Ngạn nói:

- Trương Xung, con trai thứ ba Trương Tấn của nhà ngươi đã chết. Con lớn nhất ở chiến trường nước Nam Ẩu, tương lai có thể cũng sống không được. Bây giờ con thứ hai Trương Tuân, cháu trai Trương Quân của ngươi ở tại nơi đây. Nếu như giết chết hai người này, gia tộc họ Trương của ngươi có thể từ nay đoạn tuyệt gốc rễ, đoạn tử tuyệt tôn a!

Trương Xung đứng ở lầu trên thành, nước mắt tràn trề.

Trưởng công chúa Ninh Khiết nghĩ thầm, Tô Nan thử giơ tay đê tiện vô cùng, nhưng bởi vậy liền muốn để Trương Xung đầu hàng? Có phần cũng quá ý nghĩ kỳ lạ.

Tô Kiếm Ngạn nói:

- Trương Xung, chúng ta không phải cần ngươi đầu hàng. Nói thật ra lời nói, người như ngươi vậy dù cho đầu hàng, họ Tô của ta cũng không cần.

Tay của gã bỗng nhấc lên.

Tức khắc hai đao phủ chợt uống một hớp rượu, phun ở phía trên Quỷ Đầu Đao.

Tiếp đó, hai cây đao hướng cổ Trương Tuân cùng Trương Quân chém bừa một cái, xem như là tìm cảm giác.

Sau khi tìm đúng cảm giác.

Quỷ Đầu Đao giơ lên thật cao.

Chỉ cần vừa rơi xuống, hai cái đầu người rơi xuống đất.

Tô Kiếm Đình tay giơ lên thật cao nói:

- Trương Xung, chỉ cần tay ta vừa rơi xuống, con của ngươi, cháu trai của ngươi liền đầu rơi xuống đất. Ngươi lẽ nào mắt mở trừng trừng nhìn ngươi con cháu ở trước mắt à? Cháu trai của ngươi còn không đầy năm tuổi, nhìn đã thấy thông minh ngoan ngoãn rồi.

- Trương Xung, ngươi không muốn con cháu người chết, rất đơn giản a! Ngươi trước mặt mọi người tự sát, là được rồi!

Nghe những lời này.

Quân phòng thủ trên tường thành hết hồn.

Trưởng công chúa Ninh Khiết run lên.

Họ Tô thật là ác độc.

Dĩ nhiên là thúc ép Trương Xung tự sát.

Lẽ nào họ Tô không quan tâm danh tiếng hay sao?

Thế nhưng nhìn phía liên quân họ Tô.

Đại bộ phận binh sĩ lại cảm thấy không có gì không đúng, cũng không hề có lòng áy náy.

Hiểu rồi!

Gia tộc họ Tô tới gần Tây Vực cùng Khương quốc, người nơi này vốn cũng không có lễ nghĩa liêm sỉ cái gì.

Tô Nan thử giơ tay ở quốc gia phương đông dĩ nhiên là ngàn người lên án, thế nhưng ở Tây Vực quả thực bình thường.

Tô Khương hợp nhất, Tô Nan muốn biến lãnh thổ mình thành quốc gia Tây Vực.

- Trương Xung, ngươi lẽ nào mắt mở trừng trừng nhìn con cháu chết à? Ta đếm ngược năm con số, nếu như ngươi còn không trước mặt mọi người tự sát, con cháu ngươi, cũng đều phải đầu rơi xuống đất.

- Năm! Bốn! Ba!...

Trương Xung chợt rút kiếm cắt ngang cổ.

Trưởng công chúa Ninh Khiết hét lớn:

- Trương công không nên, dù cho ngài tự sát, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua con cùng cháu trai của ngài.

Trương Xung đương nhiên biết.

Nhưng mắt mở trừng trừng nhìn con cháu chết ở trước mắt mà cũng chẳng làm gì?

Điều đó hoàn toàn vi phạm quy tắc sĩ phu của ông.

Huống ông còn cảm thấy nếu như mình chết còn có thể kích phát sĩ khí của quân phòng thủ,, để cho bọn họ liều mạng đánh một trận, có thể còn có thể giữ được lâu hơn một chút.

Như thế có thể liền có thể chống đỡ đến đại quân Thẩm Lãng đến, nếu làm vậy để cho quận thành Bạch Dạ không bị luân hãm, vậy Trương Xung ta đây cũng chết có ý nghĩa.

Trên hình dài Trương Tuân hô to:

- Phụ thân không nên!

Tiếp đó, cả người gã chợt hướng Quỷ Đầu Đao lao tới tự sát.

Trương Quân năm tuổ khóc lớn:

- Gia gia đừng!

Công chúa Ninh Khiết gần như dùng hết tất cả tu vi, phóng về phía Trương Xung.

- Choang!

Ám khí trong tay nàng bay ra.

Đánh bay lợi kiếm trong tay Trương Xung.

Nhưng lợi kiếm vẫn cắt ngang cổ Trương Xung.

Máu bắn ra.

Cái thân thể khô gầy của Trương Xung ngã xuống.

- Không!

- Không!

- Không!

Toàn bộ quân phòng thủ hô to, lệ tuôn như suối.

Trưởng công chúa Ninh Khiết xông lên phía trước thật nhanh, nâng Trương Xung dậy.

Đè vết thương trên cổ ông, ra sức ngăn chặn máu tuôn ra.

May mắn, may mắn!

Bởi vì nàng bắn ám khí đúng lúc.

Hơn nữa bệnh của Trương Xung quá nặng, thậm chí ngay cả sức tự sát cũng không có.

Một kiếm này không có cắt vỡ động mạch chủ.

Mà Tô Kiếm Ngạn trên hình đại cũng run lên bần bật, nhìn tất cả chuyện này mà không thể tin nổi.

Gã còn chưa kết thúc đếm ngược năm con số mà.

Trương Xung cứ như vậy tự sát sao?

Mà lúc này Trương Tuân tự sát không được, ói ra một ngụm máu rồi cắm đầu xuống đất.

Còn lại Trương Tuân năm tuổi gào khóc.

- Gia gia, gia gia...

Tô Nan đã dặn, Trương Tuân cùng Trương Quân vẫn là phải giết.

Thế nhưng, không thể công khai giết, phải âm thầm giết.

Tô Kiếm Ngạn nhìn quân phòng thủ trên tường thành, từng người một mắt đỏ ngầu, tức giận đến cực hạn, dường như muốn cắn người khác vậy.

Trương Xung tự sát, ngược lại để cho sĩ khí bọn họ tăng vọt điên cuồng.

Đây không phải biến khéo thành vụng sao?

Nhưng Tô Toàn khinh thường cười nhạt một trận.

Loại sĩ khí này có thể chịu đựng được bao nhiêu?

Trưởng công chúa Ninh Khiết võ công rất cao, thế nhưng thống lãnh binh sĩ tác chiến không được.

Trương Xung vừa chết, quân phòng thủ trong thành sẽ như rắn mất đầu, chắc chắn - thất bại!

Tức khắc, Tô Toàn xuất hiện ở trên đài chủ soái, hét lớn:

- Trương Xung đã chết, đại quân công thành!

Trống trận vang lên động trời!

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Hơn một vạn liên quân họ Tô điên cuồng xung phong công kích vào quận thành Bạch Dạ!

Màn công thành chiến điên cuồng nhất, lại một lần nữa bắt đầu!

Mà trong thành quân phòng thủ tuy rằng không đủ hai nghìn, nhưng bởi vì Trương Xung tự sát, từng người một gần như phẫn nộ phát cuồng, sĩ khí điên cuồng tăng lên.

- Vì Trương công báo thù, vì Trương công báo thù!

- Giết, giết, giết!

- Cùng đám này súc sinh đồng quy vu tận, đồng quy vu tận!

Chiến đấu kịch liệt, lại một lần nữa bùng lên.

Tiếng giết rung trời!

Huyết khí tận trời!

Chủ soái Tô Toàn đứng ở trên đài cao, thở phào nhẹ nhõm.

Đừng xem bây giờ tình hình chiến đấu kịch liệt như vậy.

Quân phòng thủ đã muốn không chịu nổi, một khi cỗ khí này giải tỏa, quận thành Bạch Dạ sẽ phải thất thủ.

Từ nay về sau, hành tỉnh Thiên Tây sẽ cũng không ai có thể ngăn trở bước chân đại quân họ Tô.

Gia tộc họ Tô chúng ta phượng hoàng niết bàn, ngay hôm nay!

Nhưng mà vào lúc này!

Hướng tây nam, bỗng nhiên bốc lên bụi bặm động trời.

Giống như mây đen cuồn cuộn mà đến.

Tô Toàn cười nhạt một phen, kỵ binh tiên phong Khương quốc rốt cuộc đã tới.

Từ hôm qua bắt đầu, ông liên tục nhận được báo cáo

Vua Khương Arutai tiếp tục vây khốn liên quân Arunana cùng Thẩm Lãng.

Đại tướng nước Khương Shubutai dẫn đầu một vạn đại quân tiến vào hành tỉnh Thiên Tây, trước tiên cùng đại quân họ Tô hội sư.

Đã không chỉ một sứ giả nghiệm chứng quá, đây là kỵ binh Khương quốc.

Không chỉ có tướng Subutai, mất viên dũng tướng khác của nước Khương cũng tới, toàn là người quen của gia tộc họ Tô.

Cũng chính bởi vì vậy!

Tô Toàn mới quyết định trong thời gian ngắn nhất công phá quận thành Bạch Dạ.

Bằng không, đại quân Khương quốc sẽ đến đoạt thành quả thắng lợi, còn có thể chế nhạo gia tộc họ Tô vô dụng, chính là một quận thành Bạch Dạ đều đánh chẳng xong, còn phải nhờ đại quân Khương quốc chúng ta hỗ trợ!

Tô Toàn rống to:

- Toàn quân xông lên, chiếm quận thành Bạch Dạ, chiếm quận thành Bạch Dạ!

- Không thể để cho quân đội Khương quốc bạn bè xem thường chúng ta.

- Chiếm quận thành Bạch Dạ!

Theo Tô Toàn ra lệnh một tiếng.

Liên quân họ Tô gần như toàn quân xông lên, điên cuồng mà công thành.

Toàn bộ quận thành Bạch Dạ, lung lay sắp đổ, chém giết rung trời.

- Ầm ầm ầm...

Một vạn kỵ binh Khương quốc đã loáng thoáng có thể thấy được.

Bọn họ bắt đầu xung phong.

Tô Toàn không khỏi cười nhạt, lúc trước chậm rãi không đến, bây giờ lại được gấp cái gì?

Vội vã tới đoạt thành quả thắng lợi à?

Xông đến nhanh như vậy, mãnh liệt như vậy làm gì?

Chẳng mấy chốc, một vạn kỵ binh Khương quốc xông vào chiến trường.

Chẳng những không dừng bước lại, ngược lại thế xung phong càng thêm hung mãnh.

Tô Toàn không khỏi kinh ngạc, tiếp đó ông ta gặp được người quen cũ, đại tướng Khương quốc Shubutai!

- Đại tướng quân, sao mà tới chậm vậy! - Tô Toàn cười ha ha nói.

Nhưng mà vào lúc này!

Thẩm Lãng chợt xốc lên áo choàng.

Nữ vương Khương quốc Arunana chợt cởi bỏ áo choàng.

- Ta là Thẩm Lãng!

- Ta là nữ vương Khương quốc Arunana.

- Cứu quận thành Bạch Dạ!

- Giết phản quân họ Tô sạch sẽ!

Theo từng đợt hô to.

Hơn một vạn kỵ binh Khương quốc, mang theo thế xung phong kinh người, giết từ phía sau liên quân họ Tô.

Tràn tới!

Trong nháy mắt!

Liên quân họ Tô, binh bại như núi đổ!

Tàn sát nghiêng về một phía!

...

Chú: Up chương thứ nhất, viết nhiệt huyết sôi trào, Trương công tráng quá! Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng!