Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 261: Thiến Tô Kiếm Đình! Ngày tận thế của họ Tô đã đến!




Tô Kiếm Đình lúc này như muốn đứt từng đoạn ruột.

Gã vốn nghĩ đến Thẩm Lãng xảo quyệt vô cùng, nếu không có mười phần chắc chắn làm sao sẽ để Arutai cùng Arunana quyết đấu?

Thế nhưng gã không cam lòng, vừa rồi rõ ràng có thể chạy, kết quả còn là theo chân Arutai lên đây.

Kết quả!

Arutai bị hai chiêu của Arunana giết chết.

Cái này, cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Gặp quỷ à?

Chỉ có điều bây giờ không quản được nhiều như vậy, điên cuồng chạy trối chết đi.

Gã chợt rút kiếm, rút lui nhanh như chớp.

Nhưng theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Mấy nghìn người người hướng Tô Kiếm Đình nhào tới.

Tích cực nhất dĩ nhiên là mấy đại tướng của Khương quốc, mấy nghìn người người điên cuồng truy kích.

Mà Tô Mạc không biết võ công, trực tiếp bị ném ngay tại chỗ.

Võ công Tô Kiếm Đình khá cao, khinh công cũng cao, trong nháy mắt liền bay ra đi vài trăm nét.

Arunana giận dữ, trực tiếp nhặt lên đại đao liền muốn đuổi kịp.

Thẩm Lãng nói:

- Tẩu tử à, tẩu tử đừng đuổi theo nữa, tốt xấu gì tẩu tử cũng là Khương vương!

(*) Vì bản gốc có thay đổi xưng hô, từ giờ trở đi sẽ cho Thẩm Lãng gọi Arunana là tẩu tử (chị dâu) luôn.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu cũng không có đuổi theo.

Vũ Liệt, Ưng Dương, Đại Ngốc ba người đuổi theo thật nhanh.

- Được rồi, những người khác đều ở lại! - Thẩm Lãng nói.

Nếu như đổi thành chỗ khác khác, còn có thể có thể chạy thoát.

Nhưng ở cái địa phương quỷ quái này, Tô Kiếm Đình có thể trốn đằng trời.

Tổng cộng chỉ có một con đường, cách mặt đất xấp xỉ có hơn hai trăm dặm, hơn nữa phía dưới bởi vì tuyết lở, đường còn có thể có thể bị lấp đi rất nhiều.

Tô Kiếm Đình bây giờ tốc độ như bay, nội lực chân khí một khi hao hết, trực tiếp liền trở thành gỏi gà.

...

Ở bên trong phế tích Đại Kiếp Cung, Thẩm Lãng tìm một lúc lâu, mới tìm được một thứ trông có vẻ như ghế.

Hắn mang không nổi, ấy thế mà nữ tráng sĩ thắt lưng tám thước Hàm Nô dễ dàng mà mang lên tới, đặt ở trên bậc thang quảng trường Đại Kiếp Cung.

Arunana ngồi ở trên cái ghế đá oai phong kia.

Thẩm Lãng lấy vương miện trên đầu của Arutai đội lên đầu Arunana.

- Bái kiến đại vương!

- Bái kiến đại vương!

- Bái kiến đại vương!

Không chỉ có võ sĩ lúc trước đi theo Arunana quì một gối, toàn bộ võ sĩ Khương quốc cũng quỳ xuống chỉnh tề dập đầu.

Kể cả tứ đại kim cương, tám đại mãnh tướng của Khương quốc.

Không có một chút trái lương tâm, thật giống như hết thảy đều là chuyện đương nhiên.

Khương quốc chỉ đi theo kẻ mạnh!

Lúc trước lão vua Khương Arugan lợi hại như vậy, sau khi chết lập tức sẽ không ai quan tâm, đến bây giờ nguyên nhân cái chết đều không rõ ràng lắm.

Bây giờ Arutai cũng giống như vậy.

Bị một đao chém đôi xong xuôi, thi thể trực tiếp đông cứng, máu tươi cũng cứng lại thành băng.

Không ai để ý tới xác gã, cũng không có ai tò mò vì sao võ công của gã giảm nhiều như vậy, lại đánh không lại Arunana.

Đây là hiệu trung băng lãnh.

Nhưng mà, nguyên bản hơn hai ngàn võ sĩ theo Arunana càng cuồng nhiệt không gì sánh bằng.

Nữ vương bọn họ quả nhiên được trời cao che chở, thời khắc mấu chốt thiên thần tức giận, tiêu diệt sạch sẽ mấy vạn đại quân Arutai.

- Trời cao phù hộ nữ vương của ta!

- Trời cao phù hộ nữ vương của ta!

Hơn hai ngàn tên võ sĩ hô lên điên cuồng.

Những võ sĩ vốn trung thành với Arutai cũng không hiểu sao bị lây.

Vừa rồi thiên thần tức giận một màn kia, suốt đời khó quên.

Vốn cho là thiên thần là giả, thật không ngờ thật sự có.

Hơn nữa thiên thần lại đứng ở bên nữ vương.

Bây giờ được rồi, chúng ta cũng đứng ở nữ vương, chúng ta cũng được thiên thần che chở.

- Trời cao phù hộ nữ vương của ta!

- Trời cao phù hộ nữ vương của ta!

Toàn tràng gần vạn người lớn tiếng hô to, đầu rạp xuống đất, điên cuồng quỳ lạy.

Từ nay về sau, nữ vương Arunana cũng sẽ được mạ một lớp hào quang vàng chói lọi.

Truyền thuyết thiên thần che chở sẽ trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Khương quốc, tất cả mọi người sẽ tin phụng không nghi ngờ.

Không chỉ có như thế.

Kế tiếp, thủ lĩnh của các bộ lạc Khương quốc đều có thể đều đến đây quỳ lạy thuần phục.

Arunana sẽ sẽ trở thành nữ vương duy nhất toàn bộ Khương quốc.

Chí cao vô thượng.

Đây dù sao cũng là một quốc gia tràn trề mê tín!

Cuối cùng, nàng vẫn là vị vua đầu tiên được thiên thần che chở.

...

Vương hậu Tô Mạc xinh đẹp của Khương quốc, toàn thân run lẩy bẩy.

Ả tần ngần ở trước thi thể của Arutai, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Arutai võ công rất mạnh, gần với Arugan mà thôi, hẳn là vượt qua Arunana.

Tại sao lại thua thảm như thế?

Bình thường gã cũng đặc biệt dũng mãnh, võ công của gã vì sao giảm xuống nhanh như vậy.

Đáp án này, phỏng chừng bản thân Arutai cũng muốn biết. Trước khi chết, mắt của gã trợn to hết cỡ, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Thẩm Lãng đã đi tới, ngồi xổm đối diện Tô Mạc.

- Tại sao? - Tô Mạc bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Không có tại sao.

Tô Mạc nói:

- Trong thuốc lá ngươi cho hắn chắc có vấn đề, để hắn bất tri bất giác võ công trở nên yếu đi.

Cái này là tất nhiên.

Thân thể bằng sắt đi nữa cũng gánh không những thứ Thẩm Lãng pha chế vào thuốc lá.

Huống chi vua Khương Arutai đã hút mấy tháng.

Gã bình thường không có phát giác là bởi vì liên tục không ngừng hút, còn không kịp phát hiện ra chứng nghiện ngập khi thiếu thuốc.

- Ngươi đủ độc ác, thực sự vô cùng độc. - Tô Mạc nói:

- Mấy tháng trước, ngươi liền bố trí xong tất cả chuyện này. Arugan chết, là ngươi đã hạ thủ. Arutai trở nên yếu đi cũng là ngươi đã hạ thủ, tuyết lở vừa rồi cũng là âm mưu của ngươi.

Thẩm Lãng không nói gì.

Tô Mạc nói:

- Ngươi là kẻ tàn nhẫn độc ác nhất ta từng thấy, cũng là người lợi hại nhất ta từng gặp.

Thẩm Lãng nói:

- Huynh trưởng của ngươi Tô Nan, độc ác không thấp hơn ta, cũng thông minh tuyệt đỉnh.

Tô Mạc nói:

- Thế nhưng lòng dạ hắn quá tham đúng không? Ngươi không có tư dục, hắn thì muốn quá nhiều.

Thẩm Lãng nói:

- Mà ta chỉ có một mục tiêu, chính là giết sạch sẽ gia tộc họ Tô của các ngươi.

Tô Mạc chảy nước mắt xuống, vươn tay dần dần vuốt mắt Arutai, trong mắt lại mang theo một chút đam mê.

Thẩm Lãng nói:

- Loại người như ngươi, không có khả năng đối với hắn sản sinh tình cảm thật sự kia chứ?

Tô Mạc nói:

- Arutai là một tên khốn kiếp, nhưng Arugan là một ác quỷ. Khi ngươi theo một ác quỷ thời gian quá lâu, lại ở cùng một tên khốn kiếp, ngươi biết cảm giác đưa thân vào thiên đường, từ địa ngục đến thiên đường.

Nói thật hay rất có lý.

Tô Mạc nói:

- Ngươi sẽ không để cho ta sống đúng không?

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Đúng.

Tô Mạc nói:

- Có thể tự xử chính mình chứ?

Thẩm Lãng nói:

- Có thể!

Tô Mạc xung phong ra ngoài quảng trường, thả người nhảy xuống.

Sau một lát, truyền đến một tiếng bụp.

Cái này là thân thể nàng rơi xuống đất.

Vương hậu Tô Mạc Khương quốc, tan hương nát ngọc.

Thẩm Lãng không ra nhìn thi thể, ngược lại người bên cạnh đi qua nhìn một chút, tiếp đó chép miệng.

...

Đại tông sư Ban Nhược với tinh thần du lịch ngắm cảnh đang đi dạo trong phế tích Đại Kiếp Cung.

Trong túi nàng đã trang bi đủ loại tượng đá, nặng chừng hơn trăm cân.

Thế nhưng tay nàng xách lên, giống như nhẹ tựa lông hông.

Thẩm Lãng cũng đang quan sát những phù điêu đá ở Đại Kiếp Cung.

Từ một loại ý nghĩa nào đó, cái này cũng tuyệt đối là kho báu nghệ thuật.

Rõ ràng rất sống động, hoàn toàn không thua gì những bức tượng trong các đền thờ ở Ấn Độ.

Những tượng đá ở Đại Kiếp Cung này càng thêm tràn trề cảm giác thần bí, thậm chí tràn đầy cảm giác lịch sử.

Thẩm Lãng phát hiện những thứ tượng đá này đều đang kể về những câu chuyện thời thượng cổ trước khi tàn lụi.

Hắn không khỏi ngạc nhiên.

Câu chuyện xưa mà những bức phù điêu này truyền đạt rốt cục là sự thật hay là sự suy đoán lung tung của đám hòa thượng Đại Kiếp Tự nhỉ?

Quá sức, không thể tưởng tượng nổi.

Thế giới thượng cổ, vậy đến tột cùng là văn minh gì vậy?

Thần bí cường đại, thậm chí vượt xa Thẩm Lãng tưởng tượng.

Ngay từ đầu hắn chẳng qua là tùy tiện xem, hắn sẽ không thừa nhận là bị cơ thể lưỡng tính ở trên phù điêu cuống hút.

Nhưng càng xem càng kinh hãi.

Thế là, thế là hắn vội vàng dùng trí não chụp hết toàn bộ.

Lúc trước hắn không chỉ một lần nghe qua, chủ Thiên Nhai Hải Các Tả Từ mang theo đệ tử Ninh Hàn đi hải ngoại khai thác di tích thượng cổ.

Thẩm Lãng lúc đó còn chế nhạo người ta khoe mẽ, cái gọi là di tích thượng cổ không phải là mấy cái bí tích sao.

Hiện tại hắn phát hiện có thể thực sự rất lợi hại, đây hoàn toàn là đang đào quật dấu vết văn minh thượng cổ.

Chân chính đi sâu vào, sẽ phải triệt để trầm mê, với hết thảy chung quanh đều không hề còn hứng thú nào nữa.

Cuối cùng chỉ là mới vừa phát hiện chỉ vảy móng, lại cảm thấy văn minh thượng cổ cường đại thần bí.

Thẩm Lãng không ngừng thăm dò, chợt phát hiện bên người thêm một người.

Không khỏi ngẩng đầu nhìn một cái.

Đại tông sư Ban Nhược.

Tiếp đó, ánh mắt hắn không tự chủ được hướng chỗ dưới eo của đối phương.

Hình dạng mông của đại tông sư Ban Nhược thật đẹp.

- Cặn bã!

Đại tông sư Ban Nhược lạnh nhạt nói, sau đó tiếp tục ngồi xổm xuống nghiên cứu những thứ phù điêu này.

Thảo nào cảm thấy không khí bên người cũng thay đổi, nguyên lai là cặn bã ở bên cạnh.

Thẩm Lãng ngượng ngùng, rút lui.

Cũng không thể không khiến người ta nói thật.

Trước khi đi, Thẩm Lãng lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đại tông sư Ban Nhược với tư thế tựa dương liễu, lúc đứng là yểu điệu mảnh mai, nhưng một khi ngồi chồm hổm thì đường cong eo mông ngược lại cũng khoa trương.

Hình quả đào sao?

- Cặn bã!

Quả nhiên là tông sư, phía sau cũng giống như mọc thêm mắt.

...

Ruột Tô Kiếm Đình muốn đứt từng đoạn!

Sớm biết rằng như thế, gã tuyệt đối không chạy.

Đại Tuyết Sơn chỉ có một con đường, có thể chạy đến bầu trời?

Cái này dường như là cuộc thi marathon thì đúng hơn.

Ngay từ đầu Tô Kiếm Đình bằng vào nội lực khinh công, chạy trốn rất nhanh.

Gã dù sao cũng là thế tử quý tộc, học được bí tịch nội công tốt nhất.

Vũ Liệt cùng Ưng Dương kỳ thực võ công đều không thua gì gã, thế nhưng ở sàn đấu nô lịch luyện, nhưng chân khí cùng khinh công không bằng gã.

Đại Ngốc cũng không biết khinh công, cũng chỉ dùng chân lao điên cuồng.

Ngay từ đầu Tô Kiếm Đình bỏ chạy phía trước một khoảng rất xa.

Thế nhưng theo chân khí tiêu hao, gã càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.

Mà tốc độ Đại Ngốc, vĩnh viễn đều nhanh như vậy.

Ước chừng chạy ra mười mấy dặm, gã bị Đại Ngốc đuổi kịp.

Tiếp đó, gã đâm một kiếm về phía Đại Ngốc.

Tô Kiếm Đình võ công thực sự rất mạnh, kiếm pháp cũng siêu nhanh.

Nhưng bây giờ chân khí thực sự hao tổn nhiều lắm rồi.

Hơn nữa, Đại Ngốc ta đây đỡ không được kiếm đại tông sư, thậm chí ngay cả kiếm Tô Toàn cũng đỡ không được.

Thế nhưng ta lẽ nào đỡ không được kiếm của Tô Kiếm Đình nhà ngươi à?

- Ta cản!

- Ta cản!

- Ta cản!

Tô Kiếm Đình tầm đâm hơn một trăm kiếm, trực tiếp làm hổ khẩu vỡ toang, miệng phun máu tươi.

Bởi vì Đại Ngốc mỗi khi ngăn cản một kiếm, lực lượng cũng kinh khủng không so được, trực tiếp làm cho ngũ tạng lục phủ người ta đều chấn thương.

Hơn một trăm kiếm sau đó!

Tô Kiếm Đình đã cảm giác được gân mạch hai tay mình dường như muốn tấc đứt từng khúc.

Đời này, gã còn chưa từng tuyệt vọng đến thế.

Chân khí hao tổn được sạch sẽ.

Tiếp đó, Đại Ngốc một tay nắm cổ lôi như mèo con lên núi.

Lúc này, gã còn tuyệt vọng hơn.

Bởi vì tốc độ Đại Ngốc lên núi cùng xuống núi nhanh như vậy.

Vừa rồi chạy mười mấy dặm, lại cản hơn một trăm kiếm, với gã mà nói giống như ung dung như đi tiểu tiện, cũng chính là run run một cái.

Rõ ràng quá sỉ nhục.

Võ công của gã rõ ràng mạnh hơn Đại Ngốc, kết quả bị ngược thành như thế.

Luyện võ, còn có ý nghĩa gì hả?

Còn luyện cái rắm!

...

- Bốp!

Tô Kiếm Đình trực tiếp bị ném tới trước mặt Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng ngồi chồm hổm xuống nói:

- Tô huynh, lúc huynh đi phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng Mộc Lan so kiếm giả bộ, có thể nghĩ đến hôm nay hay không vậy?

Thật tình không có!

Lúc đó trong mắt Tô Kiếm Đình căn bản cũng không có Thẩm Lãng tồn tại, giống như một hạt bụi vậy.

Thẩm Lãng lại nói:

- Lúc tranh chấp đảo Kim Sơn, huynh cho gia tộc họ Đường mượn cao thủ, ở trên quân đấu tàn sát võ sĩ gia tộc họ Kim của ta, có thể nghĩ tới hôm nay hay không?

Đương nhiên cũng không có.

Thẩm Lãng lại nói:

- Ngày đó ta và nhạc phụ không ở nhà, huynh dẫn đầu cao thủ Tây Vực nhảy vào phủ Bá tước Huyền Vũ của ta đại khai sát giới, giết chết trên trăm người vô tội, hơn nữa ở phía sau nhạc mẫu ta cắt một kiếm, có thể tưởng tượng có ngày hôm nay hay không?

Tô Kiếm Đình ngẩng đầu hướng về Thẩm Lãng nói:

- Người không vì mình, trời tru đất diệt. Nếu quyết định là địch, đương nhiên phải chém tận giết tuyệt, nhổ cỏ nhổ tận gốc!

- Nói thật hay, nói thật hay! - Thẩm Lãng vỗ tay nói:

- Nói đến nhổ cỏ nhổ tận gốc, ta muốn đề cập đến bụi quả Nhân Sâm bị Tôn Ngộ Không nhổ tận gốc trong 《 Tây Du Ký 》, để lại một chỗ trống, kết quả bị Quan Âm Đại Sĩ cứu sống, nửa năm sau...

Tô Kiếm Đình kinh ngạc, ngươi nói cái gì hả?

Tiếp đó, gã đột nhiên cảm giác được phía dưới chợt lạnh!

Tiếp tục cúi đầu vừa nhìn, Tô Kiếm Đình kinh hãi mà phát hiện máu tươi đang bắn ở giữa hai bắp đùi của mình, trên mặt đất còn có một thứ.

Của quý của gã rơi mất rồi!

- A... A... A...

Tô Kiếm Đình cũng không nhịn được nữa, kêu lên thảm thiết.

Thẩm Lãng lại thiến hã.

Gã đường đường là thế tử Trấn Viễn Hầu, tuy rằng thua thiên chi kiêu tử (*) như Chúc Hồng Tuyết, nhưng cũng là trang tuấn kiệt vang danh khắp thiên hạ.

(*) Con cưng của trời.

Thẩm Lãng lại xem như heo, thiến gã.

- Thẩm Lãng, ngươi giết ta, giết ta!

Tô Kiếm Đình hô to.

Thẩm Lãng đốt ba điếu thuốc, tiếp đó đặt ở ngay miệng Tô Kiếm Đình nói:

- Đừng kêu đừng kêu, hút thuốc liền không đau, phê thuốc liền không đau.

Tô Kiếm Đình bản năng hút vài hơi.

Tiếp đó phát hiện, quả nhiên thực sự không đau.

...

Trên quảng trường Đại Kiếp Cung!

Gần vạn võ sĩ, tập kết xếp hàng ngay ngắn.

Arunana ra lệnh một tiếng:

- Xuống núi!

Ở trong tuyết lớn khắp bầu trời.

Gần vạn võ sĩ, trùng trùng điệp điệp xuất phát hướng về dưới chân núi.

Thẩm Lãng nhìn về phía Bắc.

Trong tầm nhìn tất cả đều là trắng xoá, cái gì cũng chẳng nhìn thấy.

Mơ hồ xác định hướng quận thành Bạch Dạ, Thẩm Lãng nói:

- Trương công hãy cố chống đỡ, ta lập tức dẫn đầu đại quân tới cứu ngài đây.

Tiếp đó, cả bọn Thẩm Lãng đi hết sạch.

Toàn bộ đỉnh núi Đại Kiếp Cung yên tĩnh lại.

Đại tông sư Ban Nhược đang nghiên cứu phù điêu di tích Đại Kiếp Cung ngạc nhiên, làm sao bỗng nhiên an tĩnh như vậy?

Nhìn lại, toàn bộ quảng trường Đại Kiếp Cung một người cũng không có.

Lại nhìn bên cạnh, có thêm một túi ngủ, một chảo sắt, còn có một chút lương thực, thịt khô.

Nhưng mà những đồ chơi này là gì vậy?

Đó là xà phòng thơm cùng nước gội đầu ấy nhỉ, nhưng mà đã đông lạnh thành một cục rồi.

Bên cạnh còn có một hàng chữ: Đại tông sư Ban Nhược, hoan nghênh tới thành Huyền Vũ nhà ta làm khách.

- Cặn bã!

Đại tông sư Ban Nhược tiếp tục trầm mê trong những thứ phù điêu này.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu đi, nàng cũng chỉ có thể giả vờ không biết.

Bằng không còn có thể làm sao? Nàng đánh không lại.

Sư phụ à, con đã tận lực rồi.

Hầu tước Tô Nan, ngươi đưa tới cái thượng cổ bí tịch, cùng lắm thì đến lúc đó trả lại cho ngươi.

Lấy tiền không làm chuyện, tuyệt đối không phải phong cách Ma Nham Đạo Cung của ta.

Nhưng mà Đại tông sư Ban Nhược quyết định hơn nửa tháng mới xuống núi lần nữa.

Dù sao cũng những thứ phù điêu này thú vị như vậy, nghiên cứu nửa tháng vô cùng bình thường.

Nói không chừng đến lúc đó xuống núi lẫn nữa, cái thượng cổ bí tịch không chừng không cần trả lại.

...

Bãi biển phía đông thành Nộ Triều.

Gần ba vạn đại quân nước Ngô nhào lên bãi biển chiếm đóng.

Đương nhiên thành Nộ Triều là có cảng nước sâu, nhưng Ngô Mục chắc là sẽ không ở bến tàu lên đất liền.

Mặc dù hạm đội Cừu Hào đã quét ngang cái hải vực này, thế nhưng ở cảng lên đất liền quá nguy hiểm, hơn nữa cũng quá chật chội.

Ngô Mục vốn tưởng rằng sẽ lên đất liền sẽ có tao ngộ một trận chiến.

Bởi vì đây là cơ hội chặn đánh tốt nhất.

Thế nhưng đại quân không có gặp phải bất luận cản trở, hơn nữa hai nghìn hải tặc Cừu Hào đã dẫn đầu lên đất liền, đồng thời thành lập trận địa trên bãi cát.

Dùng tầm hơn một canh giờ!

Đại quân gần ba vạn của nước Ngô, hoàn thành tiến lên đất liền!

Nhưng lúc này đã mặt trời chiều ngã về tây.

Ngô Mục hạ lệnh:

- Đại quân tập kết, tiến vào chiếm giữ lâu đài màu trắng phía đông thành Nộ Triều, nghỉ dưỡng sức một đêm, sáng sớm ngày mai khai chiến!

Đại quân nước Ngô trùng trùng điệp điệp, tiến vào thành Nộ Triều.

Tiến vào chiếm giữ cái lâu đài mà Cừu Yêu Nhi đã từng ở, cũng chính là nơi Trương Tấn đã từng gieo mình xuống lầu mà chết.

Đại quân nước Ngô thực sự quá nhiều, cái lâu đài màu trắng này không đủ lớn, không chứa nổi đại quân nhiều như vậy.

Đại quân vây quanh lâu đài màu trắng, thành lập từng đạo phòng tuyến, xây dựng cơ sở tạm thời.

Trong toàn bộ quá trình, gia tộc họ Kim giống như không có bất kỳ phản ứng nào, toàn bộ đại quân hoàn toàn co đầu rút cổ ở trong pháo đài chính, cái cổng thật dày đóng kín.

Gia tộc họ Kim cùng lựa chọn của Cừu Yêu Nhi lúc đó giống hệt nhau.

Bỏ đi giữ toàn thành Nộ Triều, trực tiếp giữ pháo đài chính.

...

Sáng sớm hôm sau!

Chủ soái Ngô Mục ra lệnh một tiếng, gần ba vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp đi đến trung tâm thành Nộ Triều.

- Bao vây tòa thành!

Ba vạn đại quân bao vây cả pháo đài chật như nêm cối.

Lúc Ngô Mục chân chính cái pháo đài này, không khỏi da đầu tê dại từng đợt.

Dù cho biết pháo đài này rất lớn vô cùng vững chắc.

Nhưng chân chính gặp được, vẫn cảm giác chấn động.

Nhưng mà dù cho lớn, có vững chắc hơn nữa thì như thế nào?

Gia tộc họ Kim đã như rắn mất đầu, cộng thêm còn có Kim Sĩ Anh làm nội ứng, trận chiến này gã tất thắng không còn nghi ngờ gì nữa!

Đại tướng Ngô Mục mở mặt nạ, chậm rãi đi lên đài cao.

Tức khắc, mấy trăm tên võ sĩ sát vào bên người của gã, ba trăm sáu mươi độ không góc chết bảo hộ.

- Tiểu thư Kim Mộc Lan cũng ở đây sao? - Ngô Mục lớn tiếng nói.

Một lát sau!

Lầu trên thành xuất hiện một nữ tướng!

Chính là Kim Mộc Lan tuyệt mỹ vô song.

Quả nhiên rất đẹp!

Trong đầu Ngô Mục duyệt qua qua một lần, có thể cũng hiểu được cô gái này chắc hẳn là cô gái đẹp nhất gã từng gặp.

Gã là em chú bác của Ngô vương, gặp qua không biết bao nhiêu tuyệt đỉnh mỹ nhân nổi danh thiên hạ, nhưng rất nhiều cũng là hào quang mạ thêm, chân chính luận dung nhan thì gần như không có vượt qua Kim Mộc Lan.

Thảo nào Thái tử Việt quốc sẽ đối với nàng thèm nhỏ dãi như thế, đồng thời nhất định phải được.

Kim Sĩ Anh đồ sộ liền đứng ở bên người Kim Mộc Lan.

Ngô Mục nghĩ thầm, Kim Sĩ Anh chỉ cần chém xuống thủ cấp Kim Mộc Lan một cái, vậy một trận chiến này coi như là kết thúc.

- Kim Mộc Lan tướng quân, trận chiến này ngươi đã không còn hy vọng, đầu hàng được rồi chứ? - Ngô Mục nói:

- Ta có thể thả cho ngươi ra đi, cho ngươi một con tàu, để cho ngươi trở về phủ Hầu tước Huyền Vũ cùng mẫu thân phu quân đoàn tụ.

Kim Mộc Lan nói:

- Thành còn ta còn, thành mất người mất!

Ngô Mục gật đầu!

Chợt vung tay lên.

- Công thành!

Tức khắc!

Mấy chục cái máy bắn đá cỡ lớn, chợt phát sinh.

- Vù vù vù vù...

Mấy chục tảng đá, chợt đập về phía pháo đài này.

Đập mạnh vào trên vách tường pháo đài.

Từng đợt nổ vang.

Không khí đang run rẩy, mặt đất đang run rẩy, toàn bộ pháo đài lớn đều đang run rẩy.

Cuộc chiến thành Nộ Triều, chính thức bùng lên!

...

Ngày thứ tám, ngày thứ chín, ngày thứ mười... ngày thứ mười bốn!

Cuộc chiến quận thành Bạch Dạ, đã giằng co mười bốn ngày.

Toàn bộ thành thị giống như biến thành Tu La địa ngục.

Quận thành Bạch Dạ không tính lớn, tường thành cũng không cao không dày.

Suốt mười mấy ngày nay, tòa thành trì này chí ít đã trúng hơn vạn tảng đá oanh kích.

Mỗi ngày đều có mấy chục máy bắn đá cỡ lớn điên cuồng mà oanh kích.

Toàn bộ tường thành đã xây xát, thậm chí có nhiều chỗ đã nứt ra rồi.

Trên tường thành khắp nơi đều có vết máu biến thành màu đen.

Tất cả nhà gần tường thành, đều đã trở thành phế tích.

Toàn bộ trong thành có một phần ba nhà cửa đều bị hủy đi.

Bởi vì gỗ lăn quân phòng thủ dùng hết rồi, đá tảng cũng dùng hết rồi.

Những đại lực sĩ thủ hạ của Trương Xung thậm chí còn muốn máy bắn đá đập vào đây để dùng như đá lăn giữ thành.

Tất cả dầu mỡ trong thành, toàn bộ dùng hết cả.

Bất kể là dầu cá, mỡ heo, hay là dầu cây trẩu (*), toàn bộ bị Trương Xung trưng dụng.

(*) Trẩu hay còn gọi là trẩu nhăn, trẩu cao, trẩu ba hạt, mộc du đồng là một loài cây mộc bản địa ở Đông Nam Á và Hoa Nam. Trẩu được trồng như một cây công nghiệp để lấy gỗ và lấy hạt. Hạt trẩu có thể đem ép lấy dầu, tức dầu trẩu dùng trong việc chế biến sơn, keo.

Đại chiến suốt mấy ngày nay, chí ít dội hạ mười vạn cân dầu sôi.

Mấy chục vạn cân nước vàng (*)

(*) Chú thích của Bánh: Chính là nước phân nước tiểu ấy.

Nện xuống mấy nghìn vạn gỗ lăn.

Vì trưng dụng những vật liệu này, mấy chục vạn lượng vàng Trương Xung giữ của Thẩm Lãng gần như đều xài hết.

Suốt thời gian mười mấy ngày nay, quân phòng thủ trong thành vong trận vượt qua bốn ngàn.

Ngay từ đầu, chết bao nhiêu người, còn có thể tạm thời mộ binh bấy nhiêu.

Càng về sau, số người mộ binh đã đã không đủ bù số lượng người chết.

Mười võ tiến sĩ theo cùng Trương Xung hôm nay chỉ còn lại có bốn người, còn lại toàn bộ đã chết.

Ba nghìn tinh nhuệ theo Trương Xung tới, hôm nay không đủ một nghìn, còn lại cũng toàn bộ chết sạch.

Một trận chiến này vô cùng thê thảm, đã vượt qua xa bất luận kẻ nào tưởng tượng.

Toàn bộ dưới tường thành, thi thể chồng chất như núi.

Hơn nữa khắp nơi đều có mùi vị phân và nước tiểu, mùi hôi tận trời, máu tanh tận trời.

Trong thành quân phòng thủ thương vong hơn bốn ngàn.

Vậy liên quân họ Tô thương vong bao nhiêu?

Vượt qua hơn một vạn!

Chủ soái Tô Toàn hoàn toàn cho da đầu tê dại.

Ông ta vốn tưởng rằng có thể dễ dàng chiếm quận thành Bạch Dạ cuối cùng cùng thành thị phía đông không giống nhau, còn xa mới nói tới vững chắc cao thâm.

Ông ta định ra thời gian ba ngày..

Kết quả qua ba ngày lại ba ngày, qua ba ngày lại ba ngày!

Tầm mười bốn ngày trôi qua, vẫn không có đánh hạ được.

Trong lúc, Tô Nan đã từng hai lần thêm binh.

Toàn bộ chiến trường thành Bạch Dạ số người tối đa vượt qua ba vạn ba.

Nội tình gia tộc họ Tô rõ ràng sâu dọa người!

Lúc gia tộc họ Kim điên cuồng nhất, số lượng bạo binh cũng không có vượt qua sáu bảy ngàn.

Mà gia tộc họ Tô đưa lên ở toàn bộ trên chiến trường quân đội, lại cao tới bốn vạn.

Đương nhiên, trong đó có hơn một vạn là lính đánh thuê cùng tăng binh Đại Kiếp Tự.

Nhưng từ đó có thể thấy được, gia tộc họ Tô vì mưu phản tự lập, chuẩn bị không phải một năm rưỡi, mà là mười mấy năm, thậm chí vài thập niên.

Chiến trường quận thành Bạch Dạ lúc nguy cấp nhất là ngày thứ mười!

Lúc đó Tô Nan lần thứ hai thêm binh, đại quân công thành khí thế như hồng.

Thành trì mắt thấy sẽ phải phá.

Mặc dù cuối cùng vẫn giữ xuống được.

Bởi vì cái gọi là viện quân đến!

Một nhánh kỵ binh trinh sát của Bá tước Trịnh Đà xuyên qua tầng tầng phòng tuyến đại quân họ Tô, vọt tới phía dưới quận thành Bạch Dạ hô to.

- Bá tước Trịnh Đà đã xuôi nam!

- Bá tước Trịnh Đà đã xuôi nam!

Tiếp đó, nhanh1 trinh sát kỵ binh đã bị tiêu diệt rất nhanh.

Nhưng vẫn là cho quân phòng thủ trong thành được bơm thuốc trợ tim vậy.

Dùng hết lực lượng cuối cùng, leo lên trên tường thành đuổi liên quân họ Tô xuống dưới.

Như vậy đại quân Bá tước Trịnh Đà thực sự xuôi nam à?

Quả thực xuôi nam.

Nhận được ý chỉ của quốc quân sau đó, ông ta tự mình dẫn đầu tám ngàn đại quân xuôi nam Bạch Dạ Quan, hướng về chiến trường!

Nhưng mà, giống như Trương Xung dự tính.

Đại quân của Trịnh Đã nhanh chóng ngăn ở dưới thành Tuyết Lương.

Lúc này trấn thủ thành Tuyết Lương, chính là em của Tô Nan tức Tô Trản, trong tay tám ngàn đại quân.

Trong tay Trịnh Đà cũng chỉ có tám ngàn quân đội.

Kịch chiến ba ngày ba đêm.

Đại quân Trịnh Đà không cách nào tiến thêm nửa bước, vững vàng bị nhốt ở thành Tuyết Lương dưới!

Như vậy Bá tước Trịnh Đà tận lực à?

Không có!

Dưới trướng ông ta có hai vạn đại quân.

Nhưng lần này xuôi nam chỉ dẫn đầu tám ngàn, thế nhưng ngươi lại không thể nói ông ta không có tận lực.

Ông ta cũng không thể mang toàn bộ quân đội đến, Bạch Dạ Quan cũng không giữ.

Con cọp Tô Nan này cũng còn chưa có xuất động mà!

Nhỡ ra Bạch Dạ Quan thất thủ, họ Tô cùng đại quân nước Sở nam bắc vây thế gọng kìm họ Xung, đó chính là tai họa ngập đầu.

Hơn nữa đại quân Trịnh Đà đánh giết ra sức sao?

Mỗi một lần đều tự mình ra trận, đánh cho bị thương chảy máu.

...

Tô Nan nhìn thoáng qua chiến báo, tức khắc phát sinh cười nhạt!

Cái tay Bình Tây Bá Trịnh Đà đang diễn trò!

Em trai Tô Trản cũng đặc biệt thông minh, cùng tay này diễn trò.

Mỗi một ngày đều chém giết rung trời.

Nhưng chân chính thương vong lại không có bao nhiêu.

Quốc quân với Trịnh Đà cũng ân trọng như núi, để ông ta ở hành tỉnh Thiên Tây độc chưởng một quân, phía bắc giám thị gia tộc họ Xung, phía nam kiềm chế gia tộc họ Tô.

Ninh Nguyên Hiến bàn tính quả thực rất tốt.

Trịnh Đà quả thực như là người mai phục vậy, vững vàng đâm vào hành tỉnh Thiên Tây.

Thế nhưng bầu không khí quân phiệt Tây quân quá mãnh liệt.

Dù cho người không có dã tâm, dưới cái bầu không khí này cũng biến thành có dã tâm.

Huống chi Trịnh Đà cũng không phải là không có dã tâm.

Lâu ngày, ông ta cũng trở thành một quân phiệt nhỏ, xem quân đội Việt quốc trở thành quân đội của mình.

Nhưng mà Tô Nan ngược lại cảm thấy Trịnh Đà nhận xét không sai.

Trong tay Trịnh Đà mới bao nhiêu quân đội, nếu quả như thật trung thành và tận tâm dẫn đầu hơn một vạn đại quân xuôi nam trợ giúp Trương Xung.

Kết quả kia tthế nào?

Trịnh Đà cộng thêm Trương Xung, cũng bất quá hai vạn đại quân.

Mà liên quân họ Tô, lại có chừng gần bốn vạn.

Huống chi chủ lực Khương quốc còn chưa có tới mà, một khi Tô Khương hội sư, đây chính là có chừng tám vạn đại quân.

Đến lúc đó, quân đội của Trịnh Đà phải chôn vùi không biết bao nhiêu.

Hôm nay Việt quốc sắp gặp tai họa ngập đầu, trung quân trước hết để ở một bên đi, giữ được thực lực của chính mình mới là trọng yếu nhất.

- Người thông minh hay đấy, ta liền thích người thông minh. - Tô Nan cười nói:

- Vốn tưởng rằng Trương Xung là một người thông minh, không nghĩ tới đúng là kẻ ngu si, trung quân đều là người ngu, Ninh Cái loại cay nghiệt thiếu tình cảm như Nguyên Hiến này đáng giá ngươi thuần phục hay sao?

Nhưng mà Trương Xung quả thực lợi hại!

Trong tay quân đội chỉ có chính là hơn ba ngàn người mà thôi.

Mà họ Tô hai lần thêm binh sau đó, gần gấp mười.

Kết quả, lại vẫn giữ được mười bốn ngay.

Quân đội trong tay gần như đều chết hết là một chuyện.

Bây giờ quân đội trong tay Trương Xung cũng không vượt qua hai ba nghìn, hơn nữa đại bộ phận đều là tân binh mới vừa chiêu mộ.

Trong thành dân chúng sở dĩ hỗ trợ Trương Xung.

Một là bởi vì ông ta cho quá nhiều vàng.

Mà quan trọng nhất là Tô Toàn kêu câu nói kia.

- Nếu thành bị phá, tùy ý bọn ngươi tiêu dao!

Lời này thật là đáng sợ.

Ý vị này một khi họ Tô công phá Bạch Dạ thành, hoàn toàn không khỏi chém giết cùng cướp bóc.

Ngay chuyện này, dân chúng trong thành cùng Trương Xung cùng chung mối thù.

Hơn nữa Trương Xung gần như mỗi một ngày đều tuyên bố, họ Tô một khi công phá thành trì, chắc chắn tàn sát hàng loạt dân trong thành!

Tàn sát hàng loạt dân trong thành là không thể nào.

Thế nhưng cướp bóc là nhất định.

Bởi vì Trương Xung cầm mấy chục vạn lượng vàng đều cho dân chúng trong thành.

Tô Nan thuê rất nhiều võ sĩ Tây Vực, còn có Tăng binh Đại Kiếp Tự, đây đều là muốn tiền.

Gia tộc họ Tô mới vừa tổn thất số vàng khổng lồ, đương nhiên muốn từ trên người chút dân đen nơi này di bù lại.

Có lẽ có người sẽ nói, gia tộc họ Tô đều muốn làm phản, nhất định phải thu mua nhân tâm.

Lời này chỉ là chủ nghĩa giáo điều mà thôi.

Hoàn toàn có thể vừa cướp bóc, vừa thu mua nhân tâm được.

Trương Xung, ngươi rõ ràng lợi hại, rõ ràng là một văn thần, lại làm việc của một võ tướng việc đến mức tận cùng, lợi hại lợi hại!

Thế nhưng ngươi lợi hại hơn nữa cũng vô ích! Ngày mai quận thành Bạch Dạ nhất định phá, Trương Xung tất bại!

- Mang vào!

Theo Tô Dong ra lệnh một tiếng.

Hai người bị đẩy vào đây, một là con thứ hai Trương Xung Trương Tuân, một người khác là cháu trai Trương Xung, chỉ mới năm tuổi.

Đây chính là cao thủ gia tộc họ Tô mới vừa từ trong kinh đô bắt tới, bỏ ra chi phí mười mấy cái nhân mạng, bởi vì quốc quân đã hạ lệnh võ sĩ Hắc Thủy Đài bảo hộ cả nhà Trương Tuân.

Tô Nan đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cháu trai Trương Xung nói:

- Nhóc con, mấy tuổi rồi?

- Phụt! – Cháu của Trương Xung phun nước miếng từ miệng ra.

Trương Tuân bi phẫn cất giọng run rẩy:

- Tô Nan, ngài không cảm thấy làm như vậy không có đường xuống chút nào à?

Tô Nan mỉm cười đáp:

- Bản thân ta chính là kẻ không có ranh giới cuối cùng, ngươi đâu phải biết chuyện này lần đầu tiên đâu?

Tiếp tục, Tô Nan nói:

- Suốt đêm đưa đi quận thành Bạch Dạ i, cần phải để Trương Xung lúc khai chiến ngày mai, chính mắt thấy được con trai cùng cháu trai mình, mấy tháng không gặp, hắn hẳn là đặc biệt nhớ đi.

- Vâng!

Trương Tuân cùng năm tuổi con trai, trực tiếp bị tiến vào một cái lồng sắt, dời đến trên xe ngựa, phi về hướng quận thành Bạch Dạ.

Tô Dong nói:

- Chủ nhân, chúng ta dùng hai người kia ép Trương Xung đầu hàng à?

- Đầu hàng? - Tô Nan nói:

- Không, Trương Xung không có khả năng đầu hàng, dù cho hắn đầu hàng, ta cũng không dám dùng.

Tô Dong nói:

- Vậy phải làm như thế nào?

Tô Nan nói:

- Cây đao gác ở trên cổ con cùng cháu trai của hắn, buộc Trương Xung trước mặt mọi người tự sát. Trương Xung nhà ngươi là lợi hại, nhưng không thể không hề có nhân tính đi, không thể mắt mở trừng trừng nhìn cháu trai năm tuổi bị giết đi.

Tô Dong nói:

- Vâng! Sau khi xem Trương Xung tự sát, lại phải làm gì?

Tô Nan nói:

- Đương nhiên là nhổ cỏ nhổ tận gốc, chẳng lẽ để thằng lỏi năm tuổi trưởng thành báo lại thù à? Nó vừa rồi hướng về phía ta nhổ nước miếng, giết đi!

- Vâng! - Tô Dong nói.

...

Tình hình chiến đấu kịch liệt ở quận thành Bạch Dạ đã sang ngày thứ mười lăm!

Một ngày địa ngục mới, lại muốn lại tới.

Quân phòng thủ trong tay Trương Xung, so với Tô Nan đoán chừng còn ít hơn, chỉ không đủ hai nghìn, hơn nữa sáu thành là tân binh.

Trương Xung lại một lần nữa da bọc xương, hốc mắt hãm sâu như là bộ xương khô vậy.

Hơn nữa, ông lại bị sốt.

Vết thương trên người bị nhiễm trùng, cả người cũng là đầu váng mắt hoa, lúc bước chân trên mặt đất lâng lâng, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn ngã nhào xuống đất..

Ra sức lắc đầu, giống như làm thế sẽ thoáng dễ chịu một chút.

Trịnh Đà chết tiệt!

Trịnh Đà đang diễn trò!

Mặc dù ở trong dự liệu, nhưng trong lòng Trương Xung vẫn phẫn nộ.

Một ngày mới lại tới.

Gần hai vạn đại quân họ Tô lại một lần nữa tập kết.

Điên cuồng công thành chiến đấu lại muốn bắt đầu.

Trương Xung nhìn hướng tây nam, lẩm bẩm:

- Thẩm công tử ngươi còn chưa tới sao? Lão hủ thật là muốn không chịu nổi!

...

Lúc này khoảng cách quận Bạch Dạ mười mấy dặm!

Một nhánh hơn vạn người kỵ binh, một mình hai ngựa, đang đang điên cuồng phi.

Và đang mang cờ hiệu vua Khương Arutai!

- Ta là đại quân dưới trướng vua Khương Arutai, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được.

- Ta là đại quân dưới trướng vua Khương Arutai, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được!

Đám người Thẩm Lãng cùng Arunana liền giấu ở bên trong nhánh kỵ binh này.

- Trương công, hãy cố chống đỡ!

- Đại quân của ta lập tức tới ngay, chúng ta nội ngoại giáp kích, chém tận giết tuyệt đại quân họ Tô!

- Gia tộc họ Tô à, ngày tận thế các ngươi đến rồi!

....

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương gần một vạn tám, các vị lão đại, vé tháng, hỗ trợ, bánh điểm tâm rơi nước mắt cầu xin!