Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 241: Phân ra! Bệ hạ xử tử thần thiếp đi!




Đại thái giám Lê Chuẩn rõ ràng kinh ngạc.

Bởi vì ông già trước mắt này cùng Tô Nan trên triều đình, rõ ràng giống y chang nhau.

Đừng nói ở gián điệp Hắc Thủy Đài giám thị bên ngoài không phát hiện được, dù cho cách gần như vậy, Lê Chuẩn lập tức cũng không thể phân biệt sự khác nhau giữa tướng mạo hai người.

Nhưng ông liếc mắt liền nhìn ra người này không phải Tô Nan.

Bởi vì ông và Tô Nan tiếp xúc quá nhiều, dù cho tướng mạo giống nhau, khí chất cũng tuyệt nhiên bất đồng.

Tô Nan quá nguy hiểm, mới vừa tới gần liền có thể cảm nhận được vậy dòng khí tức để cho người ta khó chịu, giống như đối mặt một con rắn độc vậy.

Mà ông già trước mắt này, tuy rằng cũng để cho người cảm thấy âm lãnh, nhưng không có gây cho người ta sợ hãi như Tô Nan.

- Ngươi, ngươi là thế thân Tô Nan sao? - Lê Chuẩn cất giọng run rẩy hỏi.

Lão già kia đáp:

- Không, vừa vặn ngược lại, là chủ nhân thời thời khắc khắc mô phỏng theo ta.

Trong nháy mắt, đại thái giám Lê Chuẩn lại có cảm giác sợ nổi da gà, nhìn mà than thở.

Tô Nan giả trang tuổi già, điểm này ai cũng biết.

Kỳ thực ông ta so với quốc quân không lớn hơn mấy tuổi, nhưng quanh năm suốt tháng giả già, không chỉ tóc trắng phau, nếp nhăn trên mặt, lưng còng xuống, nhìn qua hoàn toàn là người bảy tám chục tuổi.

Lâu ngày, tất cả mọi người đều cho ông ta là một lão già sắp ngỏm.

Dù cho biết được ông ta giả vờ già, thế nhưng tâm lý ám thị đã vô cùng mạnh.

Hoàn toàn đón nhận cái bề ngoài là một lão già hom hem, do đó quên mất khuôn mặt thật của ông ta.

Trên cái thế giới này muốn tìm được một thế thân giống y chang mình là vô cùng khó khăn.

Nếu không cách nào kiếm ra thế thân có ngoại hình như vậy, vậy Tô Nan liền giả trang cho giống thế thân này.

Tên giặc này thật là... ngầu!

Vị Tô Bạch Đầu này run rẩy vươn hai tay nói:

- Đến đây đi, bắt ta đi.

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Tô Nan ở nơi nào?

Tô Bạch Đầu nhếch miệng nhếch miệng cười nói:

- Các ngươi muốn bắt được chủ nhân sao? Không thể nào!

Nhưng mà vào lúc này!

- Rầm rầm ầm...

Ngọn nến trong tay Tô Bạch Đầu vừa rơi xuống.

Đây dường như là một tín hiệu.

Phía sau toàn bộ phủ Hầu tước Trấn Viễn, chợt bốc lên ngọn lửa.

Nhưng mà, không chỉ là phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Mà là cả kinh đô!

Xung quanh mười mấy chỗ, gần như đồng thời cháy.

Ngọn lửa cháy hừng hực.

- Rầm rầm ầm...

Từng thùng đổ đầy dầu cá chợt nổ tung.

Dấy lên ngọn lửa động trời.

Cùng lúc đó!

- Rầm rầm rầm rầm...

Giống như thương lượng xong vậy.

Toàn bộ kinh đô bốn phương tám hướng, bốc hết đám lửa này đến đám lửa khác.

Từ bầu trời quan sát tiếp nữa.

Từng gian nhà một nổ tung.

Đây không phải là thuốc nổ, mà là hết thùng dầu cá này đến thùng dầu cá khác.

Chỉ khi nào được đốt lên, uy lực phát nổ thậm chí vượt qua thuốc nổ.

Nửa đêm ở kinh đô.

Những đóa hoa lửa thi nhau đua nở.

- Rầm rầm rầm rầm...

Một đóa.

Mười đóa.

Mười mấy đóa.

Mấy chục đóa.

Một trăm đóa!

Lửa bùng nổ, bốn phương tám hướng, liên tiếp.

Mấy trăm căn nhà ở toàn bộ kinh đô đang bốc cháy hừng hực, hơn nữa thế lửa đang lan tràn mạnh mẹ.

Vô số dân chúng hốt hoảng chạy ra khỏi nhà, khóc tru lên.

Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách mặt liền biến sắc ra lệnh:

- Đi, đi ra cổng Chu Tước!

Vị Đại Đốc chủ này rất lợi hại.

Mới vừa đến phủ Hầu tước Trấn Viễn, nghe được võ sĩ Hắc Thủy Đài báo cáo Tô Nan còn ở trong sân ngồi trơ, đồng thời còn tự chơi cờ một mình, đại thái giám Lê Chuẩn cao hứng, mà ông ta lại nhíu mày, cảm thấy không thích hợp.

Lúc này càng là trực tiếp phóng người lên ngựa, mang theo ba nghìn võ sĩ Hắc Thủy Đài chạy về phía cổng Chu Tước.

- Rầm rầm ầm...

Vô số ngọn lửa, gần như chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.

Trong kinh đô vô số binh sĩ dốc toàn bộ lực lượng.

Duy trì trật tự dân chúng kinh đô, đồng thời tổ chức cứu hoả.

Toàn bộ kinh đô lúc này như một mớ rối nùi.

Như là nước được đun lên, hoàn toàn sôi trào.

Đây là một trận hỏa hoạn khủng khiếp.

Căn bản là không cách nào phòng bị.

Mấy trăm thùng dầu cá này đã sớm phân tán giấu ở khắp ngõ ngách kinh thành.

Một khi đốt thì trực tiếp bùng nổ.

...

Lúc này toàn bộ hoàng cung càng là như lâm đại địch.

Toàn bộ cửa cung đóng kín, mấy nghìn tên võ sĩ thủ vệ mỗi một nơi ở hoàng cung.

Bất luận thái giám, cung nữ, tần phi, không có mệnh lệnh quốc quân, không được đi ra cửa một bước.

Nhưng có người nào chống lại, giết chết bất luận tội.

Mấy vị hoàng tử, trừ Ngũ vương tử không ai ngó ngàng ra, toàn bộ vào cung.

Thái tử cùng Tam vương tử mặc áo giáp, tự mình tại vương cung thủ vệ quân vương.

Tiểu Lê công công lúc đầu định cho quốc quân mặc áo giáp, nhưng Ninh Nguyên Hiến cự tuyệt, thậm chí ngay cả vương bào đều không mặc, trực tiếp mặc vào long bào rồng vàng ẩn trong nền đen sang trọng, ngược lại càng giống một người giàu sang rảnh rỗi vậy.

Trên mặt ông chẳng những không có chút lo lắng, thậm chí biểu hiện không phẫn nộ, bình bình đạm đạm, giống như cục diện một chút đều không có gì đáng ngại, một chút đều không nguy hiểm.

Nhìn thấy quốc quân như vậy, những người trong vương cung không khỏi cùng yên tĩnh lại.

Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến trực tiếp lên đến chỗ cao nhất trong cung.

Nhìn cả kinh đô đại loạn, nhìn vô số người cất tiếng kêu thảm thiết.

Nơi nơi đều là lửa đốt trời!

Mặc dù tin tức còn chưa có truyền đến, nhưng quốc quân đã biết, Tô Nan chạy trốn.

Tin tức Hắc Thủy Đài đã vô cùng đúng lúc.

Nhưng vẫn là chậm một bước.

Bởi vì tin tức bên phía Tô Nan nhanh hơn.

Biết được vua Khương chết bất đắc kỳ tử xong xuôi, ông ta lập tức liền chạy.

Dù cho toàn bộ phủ Hầu tước Trấn Viễn bị mấy trăm tên võ sĩ Hắc Thủy Đài giám thị bao vây, nhưng ông tavẫn dễ dàng thoát thân.

- Tô Nan hoàn toàn có thể bí mật đào tẩu, vì sao phải gây ra chiến trận lớn như vậy? - Quốc quân bèn hỏi.

Thái tử nói:

- Người này mất trí.

Tam vương tử Ninh Kỳ trong lòng khinh thường, nói:

- Phụ vương, Tô Nan đây là đang thị uy.

- Đúng, hắn đây giống như đáng thị uy. - Quốc quân nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Lúc trước hắn đóng vai con chó già ngoan ngoãn suốt mấy thập niên, xé rách da mặt, hắn trực tiếp để lộ mặt nạ, lộ ra dữ tợn răng nanh, biến thành một sói dữ.

Cũng không phải sao?

Sau khi xé toang gương mặt xong xuôi, Tô Nan trong nháy mắt trở nên hung mãnh mà lại cao ngạo.

Ngọn lửa khắp bầu trời kinh đô, vốn là không có cần thiết phóng.

Nhưng ông ta vẫn hỏa thiêu kinh đô.

Đây giống như một con sói dữ hoàn toàn dứt bỏ biểu hiện già dối của một con chó, hướng sang con sư tử Ninh Nguyên Hiến tru lên.

- Nhưng hắn hành động chạy trốn như một con chuột, nào có nửa phần anh hùng khí khái?

...

Tất cả mọi người đã đoán sai về Tô Nan.

Ông ta quả thực có thể vô thanh vô tức rời khỏi kinh đô.

Bởi vì, ông ta được tin tức vua Khương chết bất đắc kỳ tử so với quốc quân ước chừng sớm gần hai canh giờ.

Đến khi Hắc Thủy Đài đi bắt, ông ta hoàn toàn có thể chạy ra khỏi ngoài trăm dặm, tiến vào quận Lang.

Nhưng mà, ông ta lại không có làm như vậy!

Hai canh giờ trước, ông ta có thể rời khỏi kinh đô, thế nhưng lại không làm.

Ông ta lúc này, lại vẫn còn trong kinh đô.

Tô Nan cưỡi một Thiên Lý Mã, cả người thẳng tắp như ngọn giáo vậy.

Đứng thẳng lên, tấm thân cao gần một mét chín. Ngồi trên lưng ngựa, vẫn khí thế đoạt người.

Tuy rằng tóc hoàn toàn nhuộm trắng, hơn nữa so với quốc quân còn muốn lớn hơn mấy tuổi, thế nhưng trên mặt không có nửa phần nếp nhăn.

Thoạt nhìn qua ông ta, cũng tối đa ba mươi tuổi. Nhuộm trắng tóc, còn tăng thêm khí chất đặc biệt của ông.

Tô Nan võ công tuyệt đỉnh, lúc này ở vào trạng thái đỉnh cao của một người đàn ông.

Cùng cái bộ dáng như một lão già hom hem bảy tám chục tuổi, tưởng như hai người.

Ông ta mặc nhuyễn giáp màu đen, cầm trong tay trường thương huyền thiết.

Trường thương này quá nặng, cho nên kéo trên mặt đất.

Thiên Lý Mã tốc độ cực nhanh, trường thương cắt đất, tuôn ra một chuỗi tia lửa, phát sinh từng đợt tiếng rít chói tai.

Phía sau ông ta có mấy chục võ sĩ đi theo.

Ông ta nhanh chóng phi về hướng cổng Chu Tước.

Cùng lúc đó.

Từ hai bên đường phố, từng võ sĩ áo đen, tụ đến.

Mấy chục người, hơn trăm người.

Mấy trăm người!

Tầm mấy trăm chiến mã, giống như một cái mũi đao vậy, nhằm phía cổng Chu Tước.

Lúc này, toàn bộ kinh đô ngọn lửa tận trời, một mảnh đại loạn.

Sở Thiên Hộ, phủ Trung đô đốc, Xu Mật Viện v.v… ở kinh đô vô số binh sĩ tuôn ra như thủy triều.

Rất nhanh đã có quân đội phát hiện trên đường lớn Chu Tước, có mấy trăm tên võ sĩ của Tô Nan đây.

- Các ngươi thuộc bộ phận nào, nói lên phiên hiệu, nói lên khẩu lệnh.

Một nhánh quân đội, trực tiếp chặn lại.

- Giết!

Tô Nan ra lệnh một tiếng.

Phía sau mấy trăm tên võ sĩ, chợt rút ra chiến đao.

Chỉ một lát sau!

Quân đội chặn đường bị chém tận giết tuyệt.

Mấy trăm tên kỵ binh của Tô Nan dễ dàng xuyên qua.

Lao điên cuồng dọc theo đường Chu Tước.

Rất nhanh trực tiếp vọt tới dưới cổng Chu Tước.

- Người đến là ai?

- Quốc quân có chỉ, bốn cửa đóng kín, bất luận kẻ nào không được ra vào.

Thủ tường trên cửa thành lên tiếng rống to hơn.

Cùng lúc đó, hơn một nghìn binh sĩ phòng thủ cổng Chu Tước, chỉnh tề giương cung cài tên.

- Lập tức dừng lại, bằng không giết chết bất luận tội. – Thủ tướng canh cổng Chu Tước hô to.

Tô Nan đưa tay.

Tức khắc một cây giáo xuất hiện trong tay ông ta.

- Vù!

Ông ta chợt ném mạnh.

Trong nháy mắt, cây giáo này bay nhanh như chớp.

Tốc độ quá nhanh.

Khí thế quá kinh người, trên không trung phát sinh tiếng rít.

Thủ tướng cổng Chu Tước tránh né thật nhanh.

Thế nhưng không còn kịp rồi.

- Phụt!

Cả người gã bị ngọn giáo này trong nháy mắt xuyên thấu, tiếp đó bay ra mấy mét, cả người ghim vào trên tường.

- Ta là đạo tặc Khổ Đầu Hoan, ai dám ngăn cản ta? - Tô Nan rống to hơn:

- Giết!

Tiếp đó, ông ta dẫn đầu mấy trăm tên võ sĩ điên cuồng xung phong liều chết đi.

- Vù vù vù vù...

Quân phòng thủ cổng Chu Tước đều bắn tên.

Đám võ sĩ phía sau Tô Nan nhanh chóng nâng khiên ngăn đỡ mũi tên.

Nhưng vẫn là có chiến mã trúng tên, võ sĩ trúng tên, nhưng mà số lượng không nhiều lắm.

Chỉ một lát sau.

Mấy trăm tên võ sĩ dưới trướng Tô Nan, xông lên quân trận phòng thủ cổng Chu Tước.

Kỵ binh đối mặt bộ binh.

Dưới loại tốc độ xung phong thật nhanh này.

Trong nháy mắt phá vỡ.

Trường thương huyền thiết của Tô Nan bay lượn đâm điên cuồng.

Căn bản không địch nào cản trở.

Nơi đi qua, tử thương vô số.

Đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Gần như không ngừng chạy chút nào, trực tiếp vọt tới dưới cổng Chu Tước.

Mở ra cổng Chu Tước.

Tô Nan dẫn đầu mấy trăm tên võ sĩ, lao ra như thủy triều.

Thành của kinh đô là loại kiên cố, muốn từ bên ngoài công phá khó như lên trời.

Nhưng muốn từ bên trong giết ra sẽ không khó khăn như vậy.

Lao ra khỏi cổng Chu Tước xong.

Tô Nan cười to:

- Đây là kinh thành nước Việt? Đây là thành Thiên Việt à? Khổ Đầu Hoan ta đây tiến tiến xuất xuất, như là chỗ không người, ha ha ha ha!

- Việt quốc yếu ớt, không thể tả một kích!

Tiếp đó, Tô Nan dẫn đầu mấy trăm tên võ sĩ, hướng phía tây chạy như điên.

Đến mười mấy dặm bên ngoài, thì có chiến mã thay.

Đến khi chạy ra hai trăm dặm tiến vào trong hành tỉnh Thiên Tây, vậy giống như cá vào biển rộng.

Tô Nan tuôn ra cổng Chu Tước sau đó hai khắc đồng hồ.

Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách, còn có mấy đại quân đuổi đến nơi.

Nghe nói Tô Nan đã chạy hai khắc đồng hồ.

Diêm Ách biết, không có khả năng đuổi theo kịp.

Thế nhưng, Trung Đô đốc Thiên Việt vẫn dẫn đầu mấy nghìn đại quân, lao ra thành đi, truy kích Tô Nan.

Mà Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách, trở về hoàng cung.

...

- Bệ hạ, Tô Nan chạy trốn, lấy danh nghĩa Khổ Đầu Hoan, công khai phá cổng Chu Tước.

Nghe được tấu chương xong xuôi, thân thể quốc quân Ninh Nguyên Hiến run lên bần bật.

Tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Tô Nan hoàn toàn có thể vô thanh vô tức chạy, vì sao phải gióng trống khua chiêng mà chạy như thế?

Vì giẫm lên tôn nghiêm quốc quân à?

Vì giẫm lên quốc uy nước Việt à?

Người này cáo già, làm việc trước sau như một chừa đường lui, tuỳ tiện ngạo mạn thế này, hoàn toàn không giống như là phong cách của ông ta.

Nhưng mà quốc quân rất nhanh đã biết nguyên nhân bên trong.

Tô Nan thử giơ tay là muốn nói cho nước Sở, nói cho nước Ngô.

Các ngươi xem một chút đi.

Việt quốc lúc này yếu ớt không thể tả như vậy, Tô Nan ta đây chỉ có mấy trăm người ngay vào kinh đô chém giết bảy vào bảy ra (*).

(*) Chú thích của Bánh: đương nhiên đây là cách nói khoa trương.

Ngô vương, vội vàng thêm binh xuôi nam.

Sở Vương, vội vàng tiến vào phía Tây.

Việt quốc yếu ớt, bắt được cơ hội ngàn năm một thuở này.

Ngô vương có thể rũ bỏ thất bại thảm hại nhục nhã hai mươi mấy năm trước, bị cắt đi chín quận, giờ lấy về đi.

Sở Vương, toàn bộ phía nam cũng chỉ có một chúa tể.

Không phải Việt quốc, chính là nước Sở.

Bây giờ là cơ hội tốt nhất ngài xưng bá phía nam.

Tất cả mọi người trước sau như một bị lời lừa gạt của Tô Nan mà kính cẩn nghe theo.

Cảm thấy người này tuy rằng làm việc độc ác, nhưng uyển chuyển, thích chừa một đường sống, thích để đường rút lui.

Nhưng mà...

Người nào cũng không biết, Tô Nan người này một khi quyết định, vô cùng chi sát phạt quyết đoán.

Tất cả mọi người cho rằng, ông ta chỉ là vì thoát thân, chỉ là vì tranh đoạt nhỏ nhoi trên triều đình Việt quốc.

Cho nên suy đoán ông ta sẽ không kịch liệt như thế, sẽ lưu lại đường lui chính trị nguyên vẹn.

Nhưng mà...

Tô Nan căn bản không phải muốn đặt chân trên triều đình, mà là vì để gia tộc họ Tô phượng hoàng niết bàn, quật khởi với phía nam.

Mục tiêu cuối cùng của ông ta căn bản không phải muốn làm quyền thần.

Mà là muốn trở thành một vị chúa tể.

Chính là Thẩm Lãng nói, Tô Khương nhất thể!

Tam Nhãn Tà hàng năm bắt vô số nô lệ Việt quốc đi Khương quốc.

Tô Nan hàng năm trợ cấp vua Khương vô số tiền tài.

Tất cả chuyện này đều cũng có mục đích.

Hôm nay hai vương hậu ở Khương quốc đều là người họ Tô.

Bên người vua Khương, càng không biết có bao nhiêu người họ Tô ẩn núp.

Vua Khương Arugan chết bất đắc kỳ tử.

Chuyện này đối với Tô Nan mà nói là một tin dữ, hoàn toàn làm rối loạn tiết tấu của ông ta.

Khiến cho rất nhiều kế hoạch đều phải đẩy lên sớm.

Thế nhưng...

Đây cũng là một tin tức cực kỳ tốt.

Vua Khương vốn là phải chết.

Chỉ bất quá, bị chết có chút sớm.

Nếu như vua Khương không chết, như thế nào Tô Khương nhất thể?

Bây giờ chuyện trọng yếu nhất, chính là để Thái tử Arutai dùng trong thời gian ngắn nhất, dẹp nội loạn Khương quốc.

Nói xong trực tiếp hơn một chút, chính là giết sạch tất cả con trai còn lại của vua Khương.

Tiếp đó Arutai xưng vương, kế thừa tất cả từ cha gã, kể cả hai vương hậu.

Đây cũng là truyền thống Man tộc, những Man tộc chung quanh Trung Quốc cổ đại Trung Quốc cũng như vậy. Một Đại Hung nô chết đi, Tân Hung nô sẽ kế thừa tất cả của vị Hung nô cũ.

...

Bên trong Khương quốc!

Xác vua Khương vẫn bị ném lên giường.

Khí trời nóng bức.

Thi thể của ông ta đã bốc mùi hôi thối vô số ruồi bu.

Nhưng vẫn không có người để ý tới.

Trong căn phòng của vua Khương.

Tân vương Arutai nằm ở trên giường, hai cô gái tuyệt mỹ cùng quấn lấy thân gã.

Hai người này cũng từng là vợ của vua Khương.

Tô Mạc, Tô Ngưng.

Lúc này tự nhiên mà vậy trở thành người đàn bà của Arutai.

Đối với một màn trước mắt này, Arutai đã khát vọng rất lâu rồi.

Hai người phụ nữ họ Tô quá đẹp, gã thèm nhỏ dãi đã lâu.

Đôi mắt của Tô Mạc lóe ra ánh sáng rực như ngọn lửa.

Vua Khương chết bất đắc kỳ tử.

Với họ Tô là một tin tức xấu.

Nhưng lại là một tin tức tốt.

Đóa hoa dã tâm của ả có thể chính thức nở rộ.

Vua Khương mới đốt một điếu thuốc, thong thả ung dung mà hút.

- Mẫu hậu, ngài là vợ của phụ vương, ngài cảm thấy lễ tang phụ vương nên làm thế nào? - Arutai nói.

Tô Mạc nói:

- Dựa theo phép tắc qua nhiều thế hệ, thiên táng (*) được rồi.

(*) Chặt xác cho kênh kênh rỉa thịt.

Kỳ thực mỗi thế hệ vua Khương trước khi chết đều không muốn thiên táng, đều muốn hậu táng như đại vương của nước Việt, nước Sở vậy.

Xây một lăng mộ thật to, sau đó bỏ tất cả vàng bạc châu báu chôn cùng.

Nhưng mà, mỗi thế hệ vua Khương cũng không thể như nguyện.

Bởi vì Khương quốc người mạnh là vua, không phải lấy hiếu trị quốc, cũng không phải lấy lễ trị quốc.

Tân vương căn bản cũng tiếc dùng vô số vàng bạc châu báu chôn cùng cho tiên vương.

Thế là, đều dựa theo truyền thống, thiên táng.

Cái gọi là thiên táng, chính là đưa thi thể mang đến núi cao trên để kên kên ăn sạch.

- Được, vậy thiên táng đi. - Tân vương Arutai nói.

Vua Khương chết bất đắc kỳ tử như thế nào?

Đến bây giờ cũng không có người hỏi đến, cũng không có ai đi kiểm tra.

Arutai nói:

- Còn đám anh em của con đang tập kết hơn một vạn người đi phía bắc, chiếm lĩnh thần miếu, muốn cùng con tranh chấp, mẫu hậu cảm thấy con phải làm gì?

Tô Mạc hôn cái hình xăm con sói trên ngực Arutai, nói dịu dàng:

- Để thần thiếp gặp bọn họ, giải quyết bọn họ, thần thiếp là một cô gái yếu mềm, bọn họ căn bản không có phòng bị gì đâu.

Arutai hít một hơi khói, giữ nó trong phổi một hồi, tiếp đó thở ra một vòng khói.

- Được, tất cả chuyện này liền làm phiền mẫu hậu.

Thái hậu vua Khương Tô Mạc mở đôi mắt xinh đẹp như tơ nói:

- Vậy đại vương nhớ hãy khao thần thiếp cho thật tốt đi.

...

Việt quốc hoàng cung!

Tô phi cùng lục vương tử Ninh Cảnh, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Mấy ngày lúc trước, Tô phi liền cảm thấy không ổn.

Sau vụ án Hà Nguyên Nguyên, quốc quân cùng Tô Nan xé rách da mặt, đồng thời điều động Hắc Thủy Đài bắt Tô Nan.

Một ngày kia trở đi.

Trong cung Tô phi liền hoàn toàn lạnh lẽo.

Khứu giác của người trong cung rất nhạy cảm, hơn nữa thực dụng nâng đỏ giẫm đen (*).

(*) Phủng hồng thải hắc: nâng những người đang nổi tiếng (trong này là các phi tần được vua quan tâm) và chà đạp những người bị ghẻ lạnh.

Đám tần phi hay lấy lòng bình thường cũng không tới, thái giám bình thường nịnh bợ điên cuồng cũng không tới.

Tuy rằng mỗi ngày cơm nước vẫn bình thường.

Nhưng quan trọng nhất là quốc quân cũng không tới, rõ ràng ứng với giờ đến phiên Tô phi thị tẩm, nhưng ông ta cũng không tới nửa bước, trực tiếp túc ở trong cung Biện phi.

Không chỉ có Tô phi sợ hãi, ngay cả cung nữ cùng thái giám bên cạnh bà cũng giống như cảm giác được đại họa lâm đầu, thái độ trở nên lạnh lùng hơn, dường như muốn nghĩ hết biện pháp phân rõ giới hạn.

Mà tối hôm nay, bầu trời của Tô phi cuối cùng sập xuống.

Tuy rằng bà cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong cung bà có mấy chục tên võ sĩ nhào vào, nhìn bà chằm chằm.

Bà bị giam lỏng, không thể đi ra khỏi phòng một bước.

Tô phi trong lòng trách cứ: Lòng dạ huynh trưởng rõ ràng quá ác độc, vì dã tâm của mình, vì gia tộc họ Tô, hoàn toàn bất chấp muội sống chết, bây giờ huynh để muội như thế nào cho phải?

Dù cho ở trong cung, bà dường như có thể nghe được âm thanh đại loạn xôn xao bên ngoài.

Bà cảm thấy ngày tận thế của mình càng gần.

Kế tiếp là một ly rượu độc? Hay là một tấm khăn trắng?

Lục vương tử Ninh Cảnh biết được nhiều hơn chút, trong lòng không khỏi bắt đầu nguyền rủa Tô Nan.

Mà lúc này!

Cửa cung Tô phi mở ra.

Quốc quân đi đến!

Tô phi run lên, tiếp đó trực tiếp xông tới, liền muốn quỳ nhào tới trước mặt quốc quân ôm lấy hai chân ông.

Nhưng mà...

Bà còn chưa có vọt tới trước mặt quốc quân đã bị ngăn cản, tiểu Lê công công trực tiếp che ở trước mặt quốc quân.

Tô phi kinh ngạc.

Bình thường cái tên tiểu Lê công công lấy lòng ra sao? Ngoan ngoãn cỡ nào?

Ngẩng đầu nhìn lên.

Khuôn mặt của tiểu Lê công công vẫn ngoan ngoãn, biểu cảm vẫn lấy lòng.

Đúng rồi!

Làm được thái giám cỡ cấp bậc như Lê Ân, sẽ không nâng đỏ giẫm đen rõ ràng như kẻ khác, trong mắt bọn họ cũng chỉ có quốc quân.

- Làm gì thế? Một chút màu sắc cũng không có, làm sao cũng hiểu như chó thế kia? - Quốc quân quở trách nói.

Tức khắc tiểu Lê công công vội vàng thối lui, mừng rỡ trong lòng.

Quốc quân nói ông ta làm sao cũng hiểu được như chó thế, hoàn toàn là khen ngợi lớn lao.

Người nào không biết, trừ lão tổ tông thì Lê Chuẩn công công là thái giám được quốc quân tín nhiệm nhất.

Tô phi lúc này mới đi tới trước mặt quốc quân, yếu ớt quỳ xuống khóc rống.

- Bệ hạ, tuy rằng thể xác và tinh thần thần thiếp đều ở họ Ninh. Nhưng ta dù sao cũng là con gái họ Tô, huynh trưởng mặc kệ phạm vào tội gì, thiếp lấy tư cách em gái cũng là đồng phạm. Bệ hạ xử tử thần thiếp đi, nhưng nể tình cảm ân ái lúc trước, hãy cho thần thiếp toàn thây, cũng không cần trách tội Ninh Cảnh, nó là con của ngài, hnó hoàn toàn là người họ Ninh.

Bên cạnh lục vương tử nghe câu đó, lúc đầu muốn công kích Tô Nan, lúc này nghe được lời mẹ nói, lập tức quỳ xuống khóc thút thít:

- Phụ vương, nhi thần nguyện ý cùng mẫu thân chịu tội.

Quốc quân tức khắc cười ha ha, đưa tay vuốt ve gương mặt Tô phi nói:

- Ái phi nói quá lời, Tô Hầu không có sai lầm gì?

Tô phi không khỏi kinh ngạc.

Quốc quân nói:

- Không sai, quả nhân lúc trước là phái người bắt thế tử Trấn Viễn Hầu Tô Kiếm Đình, đó là bởi vì có Ngự Sử tấu chương, hắn công nhiên dẫn đầu võ giả Tây Vực đánh bất ngờ phủ Bá Tước Huyền Vũ, đồng thời nỗ lực mưu sát Tô Bội Bội. Quả nhân lấy hiếu trị quốc, nơi nào chịu nổi khi thấy thảm kịch của thế nhân, đương nhiên tức giận. Bất quá bây giờ đã tra rõ, đánh bất ngờ phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn là đạo tặc Khổ Đầu Hoan gây nên, Tô Kiếm Đình lúc đó ở bên trong phủ Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây uống rượu làm thơ, hoàn toàn không ở thành Huyền Vũ.

Trong lòng Tô phi càng thêm sợ, khóc thút thít nói:

- Bệ hạ, ngài ban thiếp một ly rượu độc đi, ban cho thiếp một dải lụa trắng đi.

Ánh mắt quốc quân trở nên dịu dàng hơn:

- Ái phi lại đang nói liều suy nghĩ lung tung, nàng và ta phu thê ân ái hai mươi năm, chúng ta còn muốn sống đến bạc đầu mà.

Tô phi sợ hãi, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp dịu dàng.

- Thân thể thần thiếp, trái tim thần thiếp, đều thuộc về bệ hạ, công lao họ Tô không quan hệ đến thần thiếp. Họ Tô có tội, vậy thần thiếp lại cũng có tội, mạng của thần thiếp, đều ở trong tay bệ hạ, sấm sét mưa móc, đều là thiên ân, thần thiếp với bệ hạ có tình yêu ngưỡng mộ, mãi không thay đổi.

Quốc quân đỡ Tô phi lên, nói dịu dàng:

- Lòng dạ quả nhân với ái phi, cũng sẽ không đổi thay đổi.

Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến lại phân phó:

- Đêm đã khuya, tối hôm nay quả nhân sẽ ở trong cung Tô phi.

Tiếp tục, ánh mắt quốc quân nhìn phía lục vương tử cũng tràn đầy yêu thương.

- Ninh Cảnh, trong cung vô sự, con trở về đây hãy ngủ thật ngon. Hôm nay con có thể thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh mẫu thân của con, có thể thấy được con hiếu thuận, không tệ, không tệ!

Lục vương tử Ninh Cảnh trong lòng càng thêm run rẩy sợ hãi, dập đầu nói:

- Đa tạ phụ vương khen ngợi.

Tiếp đó, trên mặt gã lộ ra một nụ cười bẽn lẽn:

- Phụ vương mẫu phi an giấc, nhi thần xin cáo lui.

Tiếp đó, gã vô cùng cung kính đi ra ngoài.

Lúc này đã ngày mùa hè, khí trời cũng khô nóng, thế nhưng lục vương tử Ninh Cảnh đi trên đường, lại cảm thấy khắp cả người lạnh lẽo.

Không khỏi đưa tay ôm hai cánh tay một cái, vẫn như cũ cảm thấy băng giá.

Kế tiếp phải làm sao?

Đi quý phủ Thái tử ca ca? Hay là đi quý phủ Tam vương tử?

Lúc trước dựa lưng vào họ Tô, Ninh Cảnh lại trẻ tuổi, là không có phần tranh ngôi.

Cho nên Thái tử cùng Tam vương tử đối với gã đều mượn hơi nhiều lần, điều này làm cho Ninh Cảnh rất đắc ý, hành sự cũng càng kiêu căng.

Hôm nay họ Tô cùng phụ vương trở mặt.

Ninh Cảnh cảm giác được đại họa lâm đầu.

Hôm nay, nếu như phụ vương nổi giận, mắng gã và mẫu phi te tua, vậy Ninh Cảnh còn cảm thấy chuyện có đường sống bù đắp lại.

Mà bây giờ phụ vương nếu không không có tức giận, ngược lại vui vẻ khen ngợi gã, hơn nữa còn ngủ lại ở trong cung mẫu phi.

Điều này làm cho Ninh Cảnh càng thêm cực sợ.

...

Tô Nan chạy trốn!

Không, phải nói là Tô Nan đi.

Thậm chí không cách nào nói là đào tẩu.

Bởi vì trước khi đi, ông ta hỏa thiêu kinh đô, hơn nữa công khai xông ta cổng Chu Tước.

Ngay trước mặt thiên hạ, ở trên mặt quốc quân Ninh Nguyên Hiến vả một bạt tai.

Cử động này, để tất cả mọi người khiếp sợ không thể tin nổi.

Đây... Đây dĩ nhiên là Tô Nan gây nên?

Tình tình bình thường của ông ta không phải như thế, một chút đường sống đều không để lại sao?

Mà kinh đô hỗn loạn sau đó.

Bên cực kỳ phấn chấn, chính là Hồng Lư Tự Việt quốc.

Phương diện này còn có sứ giả nước Sở, sứ giả nước Lương, sứ giả nước Tấn, sứ giả nước Ngô!

Mấy trăm người của Tô Nan, lại công khai tuôn ra kinh đô như thế.

Hơn nữa, hơn nữa hỏa hoạn tận trời, quậy kinh đô đến long trời lở đất.

Việt quốc đã trở thành miệng cọp gan thỏ như thế kia à?

Cơ hội nước Sở xưng bá phía nam, có phải đã tới hay không?

Cơ hội báo thù nước Ngô xuôi nam, có phải đã tới hay không?

Nước Sở yếu ớt, đã một năm, ngay cả một nước Nam Ẩu đều đánh chẳng được.

Hiện tại khuôn mặt mạnh mẽ của nó hoàn toàn bị ta xé nát.

Cơ hội ngàn năm một thuở đã tới, còn chờ cái gì hả?

Mà thời điểm kinh đô đại loạn.

Biệt viện họ Kim cũng như lâm đại địch.

Mấy chục tên võ sĩ phòng thủ mỗi một chỗ toàn bộ biệt viện.

Kim Mộc Thông võ công tuy rằng không cao, nhưng cũng nhặt lên dao nhỏ, bảo hộ ở bên người Băng Nhi.

Cái bụng Băng Nhi đã lớn đến khá rõ ràng.

Tuy rằng khả năng không lớn, nhưng vẫn là muốn để ngừa bất trắc, gia tộc họ Tô sẽ sẽ chó cùng rứt giậu.

Lẽ ra cũng sẽ không đến nỗi.

Tô Nan đã chạy ra khỏi kinh đô, trong thành hẳn là không có tay người nào.

Đúng ngày vào lúc này!

- Ầm ầm ầm rầm...

Bỗng nhiên, từng cái thùng gỗ từ trên trời giáng xuống.

Dĩ nhiên là từ cách đó không xa, dùng máy bắn đá cỡ nhỏ ném mạnh vào.

Sau khi thùng gỗ rơi xuống đất.

Bên trong dầu cá ra sức văng ra khắp nơi.

- Vù vù vù vù...

Hơn mười hỏa tiễn chợt bắn vào.

Trong nháy mắt hỏa hoạn bừng lên.

Bọn người Thẩm Thập Tam, Hoàng Phượng thất kinh.

Kế tiếp phải làm sao?

Nên hộ tống Băng Nhi cùng thế tử Kim Mộc Thông rời khỏi, đi phủ sứ giả đế quốc?

Hay là tiến vào hầm?

Quyết định thật nhanh, Thẩm Thập Tam có quyết định.

Không thể ra cửa, lúc này ra ngoài ngược lại nguy hiểm.

- Nhanh, hộ tống Băng Nhi phu nhân và thế tử vào vào mật thất dưới đất.

- Bên trong chuẩn bị lu nước xong chưa? Chăn bông ẩm chuẩn bị xong chưa? Gậy trúc thông khí bên ngoài chuẩn bị xong chưa?

Tiếp đó, Hoàng Phượng cùng Thẩm Thập Tam hộ tống Kim Mộc Thông, Băng Nhi tiến vào tầng hầm.

- Đại Ngốc, ngươi không thành vấn đề chứ?

Đại Ngốc vô cùng lo lắng đáp:

- Ta chỉ biết chịu đòn, sẽ không đánh người.

Băng Nhi trực tiếp vọt tới trước mặt Đại Ngốc nói:

- Đại Ngốc, ngươi nhìn bụng của ta đây nè, bên trong có một đứa bé, sau khi sinh ra sẽ kêu ngươi là bá bá, bây giờ có người xấu muốn tới giết nó đó, phải làm sao?

- Phải làm sao? - Đại Ngốc run rẩy hỏi.

Băng Nhi nói:

- Đánh chết bọn họ!

- Được! - Đại Ngốc đáp:

- Ta đánh chết bọn họ.

Tiến vào mật thất xong xuôi, Hoàng Phượng vẫn ở bên người Băng Nhi cùng Kim Mộc Thông.

Thẩm Thập Tam cùng Đại Ngốc, trực tiếp canh giữ ở vị trí cửa vào mật thất.

Cùng lúc đó!

Toàn bộ biệt viện họ Kim hỏa hoạn tận trời.

- Vù vù vù vù vù...

Từng cao thủ Tây Vực, chợt nhảy vào biệt viện họ Kim.

Một người cầm đầu mang theo mặt nạ, vẫn là cái mặt nạ méo mó của Khổ Đầu Hoan,

Con bà nó, Khổ Đầu Hoan này khắp nơi đều có.

Rất nhanh, toàn bộ biệt viện họ Kim vang lên tiếng chém giết.

Mấy chục tên cao thủ họ Tô cùng võ sĩ họ Kim chiến đấu cùng một chỗ.

Người cầm đầu, mang theo mấy chục tên cao thủ tiến vào thật nhanh.

Trực tiếp vọt tới sân biệt viện họ Kim, vị trí cửa vào mật thất dưới đất.

Người cầm đầu tháo cái mặt nạ vặn vẹo của Khổ Đầu Hoan, lộ ra một khuôn mặt lạnh tanh.

- Ta là Tô Kiếm Ngạn, nghĩa tử phủ Hầu tước Trấn Viễn, phụng mệnh lệnh chủ nhân, đến đây giết con đàn bà của Thẩm Lãng và đứa con trong bụng à.

- Mặt khác, ta còn muốn bắt cả Kim Mộc Thông.

- Hai vị bằng không tránh ra, cho ta thuận tiện hơn?

Thẩm Thập Tam không nói hai lời, giơ lên trong tay loan đao, thản nhiên nói:

- Cùng lắm thì đêm nay liền chết ở chỗ này đi.

Đại Ngốc cầm lấy đại côn huyền thiết nói:

- Không cho chạm vào cháu ta, bằng không thì ta giết đấy, ta thực sự sẽ giết người.

Con nuôi của Tô Nan Tô Kiếm Ngạn cười ha ha, nói:

- Các ngươi võ công quá thấp, quá thấp!

- Ngươi tên là Thẩm Thập Tam phải không, là con chó của Thẩm Lãng có thể chống đỡ được hai ta kiếm của ta!

- Giết!

Con nuôi họ Tô ra lệnh một tiếng.

Tức khắc, mấy chục tên cao thủ Tây Vực hướng Thẩm Thập Tam cùng Đại Ngốc giết tới.

- Trong vòng một khắc, phải bắt được Kim Mộc Thông, giết chết vợ và con Thẩm Lãng.

- Dễ dàng, dễ dàng!

Cách đó không xa trên đường phố.

Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch thậm chí không kịp cưỡi ngựa, trực tiếp ở trên đường lao điên cuồng.

Lúc này toàn bộ kinh đô giới nghiêm, gã không thể mang binh, hơn nữa gã cũng không có mấy binh sĩ.

Thế là, gã một tay giơ lệnh bài lên cao.

- Ta là sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch!

- Ta là sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch!

Gã vừa hô to, thân thể như là chim én v nhún nhảy, hướng biệt viện họ Kim điên cuồng xung phong đi.

- Cố chống đỡ!

- Nhất định phải chống đỡ!

- Hy vọng ta còn kịp, hy vọng ta còn kịp.

- Bằng không thì Kim Mộc Thông cùng Băng Nhi chết đi, ta như thế nào ăn nói với ngô đệ chứ?

Nhưng mà!

Đến khi Vân Mộng Trạch vọt tới biệt viện họ Kim.

Chiến đấu đã kết thúc.

Gã nhìn thi thể đầy đất, tức khắc kinh ngạc sững sờ.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lạy xin vé tháng, lạy xin hỗ trợ, khoảng cách phía trước hơn hai trăm phiếu, cảm thấy mệt mỏi hộc máu đều đuổi không kịp, hu hu hu!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Thanh niên Khổ Đầu Hoan này chịu ức chế nhất truyện.