Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 202: Công chúa cúng bái Lãng gia! Kim Mộc Thông thất thân




Kinh đô, phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Gia tộc họ Kim ở kinh đô chỉ có một biệt viện, nhìn xem họ Tô người ta, ở thành Trấn Viễn có một phủ Hầu tước, kinh đô còn có một cái.

Hơn nữa cái phủ Hầu tước này là quốc quân ban cho, có chừng mấy trăm mẫu.

Từ đó có thể thấy được phân lượng của con cáo già này ở trong lòng quốc quân.

Danh tiếng của Hầu tước Tô Nan đặc biệt không tốt, thậm chí rành rành mang tiếng xấu.

Rất nhiều người coi ông ta là sỉ nhục của quý tộc lâu đời, thậm chí la liếm quốc quân bất chấp nguyên tắc.

Nếu không phải là nhà ngươi đầu hàng, liên minh quý tộc lâu đời làm sao năm bè bảy mảng như thế?

Mọi người làm sao lại bị quốc quân giày vò thê thảm như vậy?

Bây giờ được rồi, có một phủ Bá Tước Huyền Vũ đứng ra.

Lại rõ ràng chĩa vào Trương Xung công kích, ở dưới đồ đao tân chính chẳng những không có ngã xuống, ngược lại chiếm được thành Nộ Triều, thế cục trực tiếp liền ổn, thậm chí còn thừa cơ quật khởi, cho quý tộc lâu đời chúng ta xả giận một hơn.

Hơn nữa nghe nói Bá tước Huyền Vũ lập tức sẽ phải phong hầu.

Như vậy mọi người sẽ có người tâm phúc, đám quý tộc lâu đời vội vàng hành động, thành lập quý tộc liên minh chống lại quốc quân.

Gia tộc họ Kim chính là lãnh tụ mới của chúng ta.

Đây không phải là trò cười, rất nhiều quý tộc lâu đời thật sự suy nghĩ âm thầm, đẩy gia tộc họ Kim đến vị trí lãnh tự quý tộc mới.

Hầu tước Tô Nan nghe nói như thế, tức khắc cười nói:

- Đẩy đi, vội vàng đẩy đi! Càng xuất đầu, bị chết càng nhanh.

Ông ta ngồi ở trước một tấm gương lớn, một trang tuyệt sắc đang nhuộm tóc cho ông.

Tấm gương lớn này, ông ta đã tốn khá nhiều vàng mới mua được.

Hội Thiên Đạo bán đấu giá đã bắt đầu mấy tháng này, trong mỗi căn nhà của một quyền quý tột đỉnh đều có một tấm gương thật to.

Nếu nhà ai không có, quả thực cũng không xứng làm đỉnh cấp quý tộc.

Tô Nan vì sao phải nhuộm tóc?

Người khác nhuộm tóc, cũng là nhuộm tóc bạc thành đen, mà ông ta thì ngược lại, muốn nhuộm tóc đen thành trắng.

Chuyện thứ nhất này liền có vẻ già nua vài phần.

Lâu ngày mọi người sẽ cảm thấy Hầu tước Tô Nan là lão già sắp xuống lỗ, lòng đề phòng liền yếu đi một chút.

Kỳ thực, ông ta năm nay mới sáu mươi mà thôi, đối với loại cao thủ võ đạo cỡ như ông ta mà nói, đây là đang lúc tráng niên.

Bất quá ông ta võ công rất cao, thân thể quá tốt, tóc mọc quá nhanh, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ phải nhuộm trắng tóc.

Chính là bởi vì như thế, ông ta cũng có một biệt hiệu.

Tô Bạch Đầu.

Tô Kiếm Đình nói:

- Tối hôm nay, quốc quân triệu kiến Thẩm Lãng, tên nghiệt súc này công nhiên nói muốn giết chết họ Tô chúng ta.

Họ Tô là quái vật lớn, Tô phi ở trong cung lại được sủng ái, cho nên Thẩm Lãng nói đương nhiên lan truyền rất nhanh.

Tô Bạch Đầu vừa cười ha ha vừa nói:

- Hắn nói đó là vì tự bảo vệ mình, lúc đầu Thái tử cùng Tam vương tử đều không tha cho hắn, thế nhưng Thẩm Lãng một khi tuyên chiến thế này, hai vị này điện hạ ngược lại sẽ tạm dừng, chờ tọa sơn quan hổ đấu.

Tô Kiếm Đình nói:

- Cuối cùng, hai vị điện hạ này đều muốn có được chúng ta hỗ trợ.

Tô Bạch Đầu nói:

- Gia tộc họ Tô chúng ta đã phú quý đến cực hạn, khinh thường đầu cơ. Cái kinh nghiệm giáo huấn hai mươi mấy năm trước phải vĩnh viễn nhớ kỹ.

Ông ta nói đương nhiên là chuyện Hầu tước Tô Tiễn cuối cùng suy nghĩ hỗ trợ đại vương tử Ninh Nguyên Vũ, kết quả bởi vì nguyên nhân Biện Tiêu, năm đó Thái tử Ninh Nguyên Hiến trực tiếp thành công tranh ngôi, thiếu chút nữa mang đến cho gia tộc họ Tô đại họa.

- Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, ta lo sợ trong lòng, nói đến thật đúng là muốn cảm tạ gia tộc họ Kim, nếu không có hắn chậm chạp bất ứng, gia tộc họ Tô chúng ta đã đại họa lâm đầu. - Hầu tước Tô Nan nói:

- Cho nên từ nay về sau, gia tộc họ Tô chúng ta không đứng thành hàng! Chúng ta chỉ kiên quyết ủng hộ quốc quân bệ hạ, người nào lên ngôi thì ủng hộ người đó.

- Vâng! - Tô Kiếm Đình đáp lời.

Hầu tước Tô Nan vỗ vào cái ghế bên dưới.

- Bốp!

Cái ghế này không khỏi run rẩy giật mình.

Gì?

Tại sao ghế này còn có thể cử động chứ?

Bởi vì đây là ghế thịt, là do một cô gái xinh đẹp quỳ dưới đất tạo thành ghế.

Tô Nan an vị ở phía trên hông của nàng, khuôn trăng đầy đặn của nàng chính là tay vịn.

Không sai, chính là xa hoa lãng phí đến mức gần như biến thái.

Tất cả mọi người biết Tô Nan thích nữ sắc, cũng đều giễu cợt ông ta vụ này.

Ngự Sử Đài gần như mỗi tháng đều có người tố cáo ông ta, nói Tô Nan sinh hoạt xa hoa lãng phí vô độ, mục nát không thể tả.

Quốc quân cũng như thường lệ quở trách ông ta.

Thế nhưng ông ta không thay đổi chút nào, vẫn duy trì bản tính xa hoa háo sắc của mình.

Cho nên lại có rất nhiều người giễu cợt, Hầu tước Tô Nan nhà ngươi già nhanh như vậy, là do làm quá nhiều với nữ nhân

Hầu tước Tô Nan sẽ nói, tánh mạng con người là có hạn, phải hiểu được tận hưởng lạc thú trước mắt.

Nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp thì đã muốn ngủ rồi, bệnh chung đàn ông mà thôi, có gì phải hiếu kỳ.

Nhưng mà, vị Hầu tước Tô Nan không biết nhiều về dưỡng sinh.

Kiên trì nguyên tắc nhất ngũ nhất thập, năm ngày ngủ với gái một lần, tuyệt không tham hoan.

Vì giả vờ già nua, ông ta không chỉ nhuộm tóc bạc, đi cũng phải còng lưng, thậm chí nếp nhăn cũng phải xuất hiện.

Nhân sinh như một vở tuồng, đều dựa vào kỹ năng diễn xuất.

Vị Hầu tước Tô Nan này, chính là một cao thủ phái diễn xuất.

Tô Kiếm Đình nói:

- Phụ thân, Thẩm Lãng hôm nay ở trước mặt quốc quân bất ngờ nhắc tới chuyện con đánh vào phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Tô Nan nói:

- Quốc quân có thể có hỏi kỹ à?

Tô Kiếm Đình nói:

- Không có, không để ý đến hắn.

Tô Nan lắc đầu nói:

- Chuyện này không ổn, quốc quân không hỏi kỹ, ngược lại sẽ trong lòng hoài nghi. Con xác định đã đốt phong mật thư đó rồi chứ?

Tô Kiếm Đình nói:

- Hài nhi xác định, tự mình đốt, ngày đó Tô Bội Bội đến bước đường cùng mới lấy ra.

Tô Nan nói:

- Phải nghĩ biện pháp, giải ra gút mắc này trong lòng quốc quân mới được.

Tiếp tục, Tô Nan theo bản năng vỗ vào ghế mỹ nhân dưới thân.

Ông ta là người luyện võ, võ công cực cao, cho dù là lơ đãng vỗ vào chỗ nào, chỉ cần không khống chế lực sẽ rất đau.

Cái ghế mỹ nhân này của ông ta, đau đến cắn chặt răng, không dám lên tiếng, cũng không dám rơi lệ.

- Cầm vàng đi tìm mấy nNgự Sử, để cho bọn họ tấu lên tố cáo ta. - Tô Nan nói.

Tô Kiếm Đình nói:

- Tố cáo phụ thân ngài tội gì, vẫn là xa hoa lãng phí vô độ à?

Tô Nan nói:

- Không, lần này tội danh lớn hơn một chút. Thì nói ta chả thèm để ý vương pháp, điều động cao thủ đánh bất ngờ phủ Bá Tước Huyền Vũ, giết chết mấy trăm tên người hầu vô tội gia tộc họ Kim. Mất trí, ý đồ định đâm thân muội muội Tô Bội Bội.

Tô Kiếm Đình kinh hãi nói:

- Vì sao vậy?

Hầu tước Tô Nan nói:

- Loại chuyện này, thay vì để cho người khác khuếch trương, không bằng bản thân cho nổ, như thế mới có thể nắm giữ quyền chủ động, hơn nữa có thể dẫn dắt dư luận. Như thế nào mới có thể làm cho một việc từ thực sự biến thành giả, đó chính là phóng đại, phóng đại, khoa trương đến mức vô lý, ngược lại sẽ chẳng ai tin cả.

Tô Kiếm Đình nói:

- Vâng!

Hầu tước Tô Nan nói:

- Kim Mộc Thông bên kia, con lại chuẩn bị xong chưa?

Tô Kiếm Đình nói:

- Sớm đã chuẩn bị, đã nhìn chằm chằm khi thằng nhãi đó vào kinh đô rồi.

Hầu tước Tô Nan nói:

- Quốc quân chuẩn bị sắc phong Kim Trác là Nộ Triều Hầu, phá hoại một chút đi.

Tô Kiếm Đình nói:

- Vâng! Thế nhưng Ninh Chính bên kia...

Hầu tước Tô Nan nói:

- Không nên phản ứng với thằng cà lăm đó.

...

Bên trong biệt viện họ Kim!

Công chúa Ninh Diễm lộ ra cái eo thon nhỏ trắng như tuyết.

Những lời này của Thẩm Lãng lại đúng, eo của nàng rất hoang dã.

Rất nhỏ, thế nhưng tràn đầy cảm giác sức mạnh.

Vòng eo đặc biệt săn chắc, lắc một cái, cam đoan khiến cho đàn ông quăng mũ cởi giáp, hồn phi phách tán.

Những tài xế có kinh nghiệm, đầu tiên nhìn thấy nhìn chính là eo.

Thẩm Lãng lúc này liền nhìn chằm chằm thắt lưng công chúa Ninh Diễm mà không thèm nhúc nhích.

Đương nhiên, không phải đùa giỡn lưu manh, mà là dùng X quang chiếu ngay vùng lưng, kiểm tra những vị trí sỏi thận.

Người hiện đại thích uống Carbonic acid đồ uống, cho nên sỏi thận xác suất rất cao.

- Tam công chúa, ngài thích ăn thịt sao?

Ninh Diễm nói:

- Ừ, không thịt không vui.

Ăn thịt quá nhiều, xác suất sỏi thận cũng sẽ tăng lên.

Nhưng mà cũng chính là ăn thịt nhiều, cơ bắp trên người Ninh Diễm mới chắc chắn, tràn đầy lực đàn hồi thế này.

Thẩm Lãng lại nói:

- Còn thích uống trà đậm.

Ninh Diễm nói:

- Trà đậm nâng cao tinh thần.

Thẩm Lãng kinh ngạc, với bộ não của nhà ngươi, còn có gì cần phải nâng cao tinh thần sao?

Thẩm Lãng nói:

- Buổi tối nâng cao tinh thần làm cái gì?

Ninh Diễm nói:

- Đọc sách.

Thẩm Lãng kinh ngạc, hắn đã tra tư liệu về công chúa Ninh Diễm khá tường tận.

Biết vị nữ hán tử này quả thực thích xem sách, hơn nữa thích loại sách đấm đá bạo lực.

Thích nhất chính là 《 Đông Ly Truyện 》, xem chán chê đến hai mươi lần.

Bây giờ, đây cũng si mê 《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》.

Thẩm Lãng vừa nói chuyện, vừa dùng bút đánh dấu vào mỗi một vị trí các viên sỏi thận ngang lưng công chúa Ninh Diễm.

- Thẩm Lãng, 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 là ngươi viết? - Ninh Diễm nói.

- Ừ. - Thẩm Lãng đáp.

Ninh Diễm nói:

- Viết thứ quái gì hả? Quá rác rưởi.

Nghe những lời này, trưởng công chúa Ninh Khiết bên cạnh rũ mắt xuống.

Công chúa Ninh Diễm bèn hỏi:

- Sư phụ, ta giới thiệu cho sư phụ quyển《 Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên 》, người đã xem chưa?

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Không nên gọi ta là sư phụ.

- Cô cô, quyển sách kia cô cô xem rồi à? - Công chúa Ninh Diễm hỏi.

- Ừ!

Ninh Diễm nói:

- Hay không, đây là quyển sách hay nhất, so với 《 Đông Ly Truyện 》 còn đọc hay hơn.

Ninh Khiết:

- Cũng được.

Công chúa Ninh Diễm nói:

- Cũng được? Đó chính là thích, hay không thích? Cô cô không có quan điểm gì cả, sách hay như vậy mà không biết tán thưởng sao.

Tiếp tục, công chúa Ninh Diễm nói:

- Thẩm Lãng, quyển Đấu Phá Thương Khung này là Kim Mộc Thông viết sao?

Thẩm Lãng nói:

- Ừ.

Ninh Diễm nói:

- Ngươi đi nói cho hắn biết, mau chóng viết tập 2 đi, trong một tháng nếu ta không thấy tập 2, ta giết chết hắn. Tập 1 ta đã xem hết từ lâu rồi.

- Ta sẽ tận lực. - Thẩm Lãng không khỏi nhỏ mồ hôi lạnh, đây cơ hồ là kẻ thúc chương bạo lực nhất hắn từng thấy.

- Tam công chúa, bản thân ngài vì sao không phái người đi đốc thúc Kim Mộc Thông vậy? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Ninh Diễm nói:

- Ngoại hình của hắn quá ức chế, không xứng làm tác giả quyển sách này, nếu như gặp được hắn, sợ bản thân sẽ nhịn không được giết chết hắn.

Đ*!

May mà ngoại hình ta đẹp trai, gặp phải độc giả bạo lực như thế cũng không cần sợ.

- Sư phụ, tỷ tỷ Ninh Hàn vẫn chưa về à? - Ninh Diễm nói.

- Không nên gọi ta là sư phụ.

- Cô cô, tỷ tỷ Ninh Hàn vẫn chưa về à?

- Ừ.

Ninh Diễm nói:

- Tỷ tỷ thật là, có cần phải lẫn trốn xa như vậy? Không phải là vị hôn phu đã chết rồi sao, có cái gì quan trọng hơn nữa, hơn nữa vị hôn phu này tỷ tỷ còn chưa từng gặp, lúc chết chỉ sợ tỷ tỷ còn không có sinh ra. Làm loại goá chồng này, cũng rất rất khác biệt. Không giống ta, muốn làm quả phụ đều không làm được.

Thẩm Lãng không nói gì.

Công chúa cọp cái này không chỉ ngực to mà óc bằng hột nho, mồm miệng lại độc địa.

Trưởng công chúa Ninh Khiết vẫn không muốn để ý nàng.

- ......

Bỗng nhiên, công chúa Ninh Diễm hét thảm một tiếng.

Đến, đến...

Cảm giác đau nhức lại tới.

Trong nháy mắt, cả người nàng bỗng nhiên thẳng băng, toàn thân nổi gân xanh.

Mồ hôi to bằng hạt đậu, trong nháy mắt tuôn ra.

Mắt trực tiếp sung huyết.

Cài này… cái này đau thành dạng gì vậy?

Thẩm Lãng nhìn không cũng muốn co rúm lại.

- .........

Công chúa Ninh Diễm trong nháy mắt toàn thân liền ướt đẫm.

Hàm răng bởi vì cắn quá chặt, trực tiếp toát ra máu bọt.

Nắm tay của nàng ra sức đấm đá tường.

Thế nhưng ở đây không phải nhà nàng.

Vách tường nhà nàng đã được gia cố bằng chăn mền, trong khi vách chỗ này là ván gỗ cứng.

- Ầm ầm ầm rầm...

Trong nháy mắt, vách tường ván gỗ dày, bị nàng đập ra mấy cái lỗ lớn.

Nàng lại bắt đầu đấm đá mép giường.

Chỉ hai nắm tay, đã đập sụp cái giường bằng gỗ chắc chắc, cả người cũng té xuống đất.

Thật là rất đau.

- Thẩm Lãng, nhanh, nhanh lên cứu ta, cứu ta với...

Ninh Diễm nói run rẩy, máu bọt chảy ra khóe miệng.

Thế nhưng không có cách nào, thời điểm phát tác không thể động, bởi vì nàng hoạt động quá dữ dội.

Trưởng công chúa Ninh Khiết dù có vô cùng yêu thương, cũng chỉ có thể cầm thật chặt tay Ninh Diễm, giống như làm vậy có thể cho nàng sức mạnh.

Phát tác tâm mười phút.

Công chúa Ninh Diễm giống như mới vừa được vớt ra trong nước, sắc mặt tái nhợt được không có bất kỳ huyết sắc, giống như cá sống sót sau tai nạn, thở hổn hển ra sức đớp không khí.

- Nhìn thấy không? Ta mỗi ngày đều bị dằn vặt như vậy, cho nên căn bản không dám uống nước, bởi vì mỗi lần một đi tiểu nhất định sẽ đau. - Công chúa Ninh Diễm nói:

- Nếu như ngươi chữa hết cho ta, chính là đại ân nhân của ta, cái gì của ta đều có thể đồng ý cho ngươi.

Thẩm Lãng đáp:

- Yên tâm!

Tiếp đó, cho công chúa Ninh Diễm đổi sang một cái giường khác.

Chẳng mấy chốc, hắn xác định vị trí bảy viên sỏi trong thận và ba viên sỏi tiết niệu của Ninh Diễm.

Tiếp đó, hắn chỉ điểm Ninh Khiết, vị trí viên sỏi thận ở phía sau thắt lưng dưới da thịt bao sâu.

Lấy ra một cây kim thép vô cùng nhỏ dài, giao cho Ninh Khiết.

- Viên sỏi thận thứ nhất, ở vị trí này, dưới thắt lưng hai tấc rưỡi, từ góc độ này đâm xuống, sẽ không làm tổn thương vị trí quan trọng của thận.

Ninh Khiết chợt đâm kim thép vào, dưới chân khí của nàng, trực tiếp đâm xuyên qua khối sỏi thận, tiếp đó vặn mạnh nội lực.

Trong nháy mắt, khối sỏi thận trực tiếp nát bấy.

Cứ như vậy.

Viên thứ nhất, viên thứ hai, viên thứ ba...

Chỉ không đến một khắc đồng hồ sau đó.

Mười viên sỏi thận trong cơ thể Ninh Diễm toàn bộ bị vỡ vụn.

Tiếp đó, Thẩm Lãng bưng qua một bình nước, có chừng hai ba cân.

- Uống vào, tiếp đó xổ ra.

Công chúa Ninh Diễm lo sợ trong lòng, nàng bây giờ sợ nhất chính là uống nước, dù cho sẽ khát nước cũng chỉ dám ăn trái cây.

Cái cô gái dốt nát này cảm thấy chỉ cần ăn trái cây sẽ không đi tiểu nhiều.

Hơi do dự chỉ chốc lát.

Công chúa Ninh Diễm tiếp nhận bình nước, một hơi đem ba cân nước sôi uống một hơi cạn sạch.

Chỉ một khắc đồng hồ sau đó.

Bụng dưới hơi phồng lên.

Thẩm Lãng nói:

- Hoàng Phượng, dẫn công chúa điện hạ đến bồn cầu.

- Ta tới. - Tiểu Băng chạy đến nói.

Thẩm Lãng kinh ngạc, con nha đầu này sao chưa trở về viện tử của mình?

Cái gì cũng có ngươi nhúng tay vào.

Tiếp đó, tiểu Băng dắt công chúa Ninh Diễm tay đi tịnh phòng.

Bên trong gian phòng chỉ còn lại trưởng công chúa Ninh Khiết cùng Thẩm Lãng.

Lãng gia hướng mắt sang chỗ khác, không dám nhìn nàng.

Đây dĩ nhiên không phải bởi vì nàng xinh đẹp.

Vị trưởng công chúa Ninh Khiết này rất đẹp, nhưng thua kém Ninh Diễm cọp cái.

Cọp cái mặc dù là nữ hán tử, nhưng trên thực tế thực sự vô cùng diễm lệ.

Cái loại diễm lệ cực kỳ đường hoàng, giống như một đóa hoa hồng biến hóa thành hoa Mẫu Đơn rực rỡ, vô cùng loá mắt.

Chỉ bất quá loại tính cách đàn ông đã phá hủy loại cực độ diễm lệ này.

Mà vị trưởng công chúa Ninh Khiết này, Thẩm Lãng sở dĩ không dám nhìn nàng, là bởi vì mà là nàng quá thánh khiết.

Loại thánh khiết không phải nói đến mấy cô Thánh nữ lộn xộn, cũng không phải tiên tử môn phái giang hồ siêu trần thoát tục.

Mà là một người chân chính theo chủ nghĩa độc thân, cái loại không có chút khí chất dục vọng nào cả.

Thẩm Lãng là tra nam, đối mặt loại khí chất này đương nhiên khó chịu.

Giống như một đại tham quan nhìn thấy người như Hải Thụy (*) vậy, cũng sẽ có cảm giác cực kỳ khó chịu.

(*) Từ này có 3 nghĩa: một, đó là cách gọi người Quảng Đông thời nhà Minh; hai, đây là nhân vật trong bộ phim Thập Tam Mật Sát Lệnh; ba, có lẽ đây là nghĩa của Bánh muốn đề cập, đây là tên của một vị quan nổi tiếng thanh liêm vào đời Minh.

Nói toạc ra, nhìn thấy mỹ nhân như Ninh Khiết, Thẩm Lãng cứng không nổi.

Đối với dạng đàn bà không cách gì cứng nổi, Thẩm Lãng keo kiệt mở miệng, dù sao cũng không có ý định ngủ, cũng không cần lãng phí nước miếng.

Mà trưởng công chúa Ninh Khiết cũng không có bất luận ý muốn lên tiếng gì cả.

Nàng đã rất ít nói chuyện, trường kỳ ở vào trạng thái ẩn cư, trên cơ bản chẳng muốn hòa hợp khi giao thiệp với kẻ khác.

Cũng chính vì cọp cái không tim không phối như Ninh Diễm thường hay xông vào thăm nàng, bởi vì Ninh Diễm hoàn toàn thiếu nhạy cảm, căn bản không nhìn ra Ninh Khiết không chào đón mình, mà cho dù Ninh Diễm có nhìn ra đi nữa thì nàng cũng chả cần quan tâm.

Vị Tam quả phụ này chính là hoàn toàn không coi ai ra gì.

Ta mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, miễn ta thoải mái là được.

Cọp cái Ninh Diễm dè dặt ngồi ở trên bồn cầu, kinh hồn táng đảm.

Lúc trước mỗi một lần đi tiểu đều đau đớn như vào địa ngục, quả là một cơn ác mộng.

Nàng thật sự sợ hãi.

Tuy rằng Thẩm Lãng nói chữa hết nàng, nhưng nàng là có chút không dám tin tưởng.

Toàn bộ đại phu đều trị không hết, tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này dựa vào cái gì có thể trị hết?

Nàng cẩn thận từng li từng tí, cố gắng bắt đầu từng chút một.

Không đau!

Thực sự không đau.

Cơn ác mộng đau đớn kia, lại vẫn chưa tới.

Tuy rằng vẫn có một hơi nhói, thế nhưng cũng chẳng đến mức đau đớn chút nào, ngược lại còn vô cùng thoải mái.

Tiếp đó...

Như là đập chứa nước vỡ đê.

Công chúa Ninh Diễm mừng đến chảy nước mắt, vô cùng hân hoan.

- Ta khỏe rồi, ta lành bệnh rồi.

- Quá sung sướng, quá sung sướng...

Đã nhiều năm, cuối cùng có thể vui sướng.

Cơn ác mộng suốt mấy năm cuối cùng kết thúc.

Cười to xong xuôi, công chúa Ninh Diễm lại òa khóc.

Quả nhiên là một nữ thần kinh.

Bên cạnh tiểu Băng trên mặt cười hì hì, trong lòng ĐMM (*).

() Nguyên tác là MMP: Đây là một câu chửi thề của vùng Tứ Xuyên, phát âm ra ma-mai-pi nghĩa là mụ bán phê (妈卖批), nghĩa nôm na trong tiếng Việt là đ mẹ mày (ĐMM).

Bởi vì nàng đố kỵ.

Quả nhiên là một công chúa mông to, vừa ngồi xuống đã che hết trơn cái miệng bồn cầu.

...

Kế tiếp, cọp cái Ninh Diễm chẳng biết khách sáo tí nào, trực tiếp ở biệt viện họ Kim tắm một cái.

Áo quần của tiểu Băng không thích hợp cho nàng mặc, vừa vặn quần áo Hoàng Phượng lại hợp.

Nhưng mà, quần áo của một người cao lớn như Hoàng Phượng mặc trên người Ninh Diễm vẫn có vẻ chật bỏ, nhất là phần dưới thắt lưng, có vẻ như muốn toạc ra vậy.

- Thẩm Lãng, lợi hại, lợi hại...

- Sư phụ, ta hết bệnh, ta hết bệnh...

Ninh Khiết nói:

- Không nên gọi ta là sư phụ.

Ninh Diễm chuyển giọng ngay tức thì:

- Cô cô, ta hết bệnh, ta hết bệnh...

Ninh Khiết nói:

- Vậy ta về ngay.

Tiếp đó, nàng liền đi.

Thẩm Lãng thở dài một hơi, cái này để cho người ta khó chịu nữ nhân cuối cùng đi.

Nàng đi lần này.

Thẩm Lãng nhìn thoáng qua cọp cái.

Tức khắc, đã phạm sai lầm.

Cọp cái tiến lên, vỗ vào Thẩm Lãng bả vai nói:

- Thẩm Lãng, ngươi thật lợi hại, ngươi là đại phu ghê gớm nhất ta từng gặp. Từ nay về sau ngươi không nên viết loại sách rác rưởi nữa, chuyên chữa bệnh đi.

Thẩm Lãng chắp tay nói:

- Quá khen, quá khen, ta đã nói rồi, ta là phụ khoa thánh thủ.

Ninh Diễm nói:

- Tất cả đại phu đều trị không hết bệnh của ta, An Tái Thế nhà các ngươi cũng nhìn không ra ta bị bệnh gì, chỉ có ngươi liếc mắt một cái thấy ngay, hơn nữa chưa tới một canh giờ liền chữa hết, ngươi là người lợi hại nhất ta từng gặp đó.

Ninh Diễm vừa nói, vừa vỗ vào bả vai Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng càng ngày càng thấp, vai phải gần như cũng muốn sụp.

Võ công của con cọp cái này cao như vậy, lại không nặng không nhẹ, vừa rồi nàng chỉ dùng một cái tát đã phá nát giường gỗ.

- Đau, đau, công chúa điện hạ nhẹ tay một chút. - Thẩm Lãng kêu lên.

Ninh Diễm nhìn bàn tay của mình một chút, rồi nói:

- Ngươi cũng quá vô dụng đi, ta đây vỗ vào người khác, bọn họ đều không có việc gì?

Bọn họ có chuyện đấy chứ, nhưng không dám la làng la xóm mà thôi.

Công chúa Ninh Diễm cất giọng nghiêm túc:

- Thẩm Lãng, từ nay về sau ngươi chính là huynh đệ của ta. Ở kinh đô ta sẽ bảo bọc cho ngươi, có ai dám ăn hiếp ngươi, báo ra tên của ta, ta lập tức giết chết hắn.

- Tốt quá! - Thẩm Lãng nói.

Công chúa Ninh Diễm nói:

- Sau này mặc kệ nhà ngươi có yêu cầu gì, ta cũng có thể làm đến, tại Việt quốc này, còn chưa chuyện Ninh Diễm ta đây không làm được.

Kỹ năng bốc phét của ngươi lợi hại lắm.

Một cô gái, vậy mà lại học cái tật bốc phét của đàn ông.

Thảo nào rõ ràng là trang tuyệt sắc, lại chẳng hề có một chút khí chất của mỹ nhân gì hết.

- Ừ, ta sẽ không khách khí. - Thẩm Lãng nói:

- Ta bây giờ có một yêu cầu.

Á!

Ninh Diễm cọp cái kinh ngạc.

Thẩm Lãng nhà ngươi cứ thực dụng huỵch toẹt thế này sao?

Lời của ta mới vừa rồi, chính là có chút khoác lác.

Ta mặc dù bá quyền ở kinh đô, thế nhưng ta có thể gây tai họa cho người khác, chuyện xấu có thừa, thành sự chưa đủ.

Thẩm Lãng nói:

- Ta muốn làm quan, thất phẩm bát phẩm đều không sao cả, chính là cái loại trong tay có quyền lực, cũng không gánh bất cứ trách nhiệm nào, mỗi ngày còn không dùng đi điểm danh với quan chức cấp trên. Tóm lại chính là cái loại có quyền lực, không nghĩa vụ.

Cọp cái nhếch miệng, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át.

Còn có chức quan như vậy à?

Tại sao ta lại không biết ấy nhỉ?

Cọp cái nói:

- Ta với quan trường cũng chưa quen thuộc, ta đi hỏi một chút, xem có chức vị như thế hay không, nếu như có, ta nhất định đề cử ngươi, lão nương nói tuyệt đối giữ lời.

Thẩm Lãng nói:

- Tốt quá, cảm ơn công chúa điện hạ.

Cọp cái nói:

- Giữa huynh đệ với nhau, không cần khách khí.

Tiếp đó, cọp cái đi.

Thẩm Lãng khẩn cấp lôi kéo Băng nhi vào phòng.

- Băng nhi, nghe nói ngươi đang học tuyệt kỹ à?

Băng nhi nói dịu dàng:

- Đúng nha, người ta học trong sách, người ta cái gì đều có thể làm mà, chính là chưa thử qua.

Thẩm Lãng nói:

- Tới, vậy thử xem.

Ngay Băng nhi muốn thi triển tuyệt kỹ.

Bỗng nhiên, Hoàng Phượng vọt vào.

Tiếp đó, đau khổ nhắm mắt lại.

Tại sao ta phải theo dạng chủ nhân này.

Con mắt của ta còn muốn giữ lại, không muốn bị mù.

- Chuyện gì? - Thẩm Lãng cả giận.

Hoàng Phượng nói:

- Thái giám Ngũ vương tử quý phủ cầu kiến.

Thẩm Lãng hết hồn.

Đây nửa đêm, tâm phúc Ninh Chính lại tìm đến, nhất định là xảy ra chuyện.

Thế là, Thẩm Lãng một lần nữa mặc quần áo, đến phòng tiếp khách gặp khách.

- Thẩm công tử, thế tử Kim Mộc Thông bị huyện nha Vạn Niên bắt.

Kinh đô có hai huyện, Bình An cùng Vạn Niên.

Đương nhiên, những quốc gia khác cũng như vậy, giống như gần như mỗi thành phố đều có đường Nam Kinh vậy.

Địa phương khác đều xưng là thành, chỉ có hai khu vực hành chính này ở kinh đô gọi là huyện.

Từ đây cũng nhìn ra tân chính không chỉ vẻn vẹn chỉ nhằm vào quý tộc uy tín lâu năm, kế tiếp còn có văn võ phân trị, ngày sau sẽ cải quận thành châu phủ, đổi thành làm huyện.

Đương nhiên, trở lại chuyện chính.

Thẩm Lãng nghe được tin tức này, tức khắc chân mày nhíu lại.

Kim Mộc Thông bị bắt?

- Nó phạm vào chuyện gì? Huyện lệnh Vạn Niên vì sao phải bắt nó vậy? - Thẩm Lãng nói.

Thái giám của Ngũ vương tử nói:

- Cưỡng bức làm bẩn gái nhà lành.

Thẩm Lãng không thể tin nổi.

Tên mập? Cưỡng bức làm bẩn gái nhà lành?

Làm sao có thể?

Ngươi nói gà trống sinh trứng ta còn tin, ngươi nói tên mập biết cường bạo đàn bà?

Điều này sao có thể?

Gã là một đứa trẻ ngoan như vậy, thật thà như vậy, nhát như vậy kia mà.

Trong nháy mắt, Thẩm Lãng đằng đằng sát khí nói:

- Đây là có người đang bêu xấu nó à?

Thái giám nói:

- Ngài ấy quả thật bị bắt ngay trên giường, hơn nữa... Lúc đó đang làm chuyện này! Thời điểm bị bắt, cả người trần truồng.

Hả?!

Thẩm Lãng hoàn toàn khiếp sợ.

Chuyện này, làm sao có thể xảy ra?

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta tiếp tục viết chương ba, nhưng mà sẽ rất chậm mọi người sáng sớm ngày mai xem đi, bằng không ta quá áy náy! Mọi người đi ngủ sớm một chút, thế nhưng vé tháng phải cho ta, đây là động lực chống đỡ ta liều mạng.