Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 114: Thẩm lãng nhà ngươi là ác ma! Lại giết cả một nhà




Mặc dù Lâm Chước cưới vợ, cũng không phải là ở rể, nhưng bái đường thành thân lại nhất định phải đến phủ Bá tước Tĩnh An tổ chức.

Đương nhiên, bên nhà họ Lâm cũng sẽ làm một buổi lễ, nhưng quy mô lại nhỏ hơn rất nhiều.

Lần này phủ Bá tước Tĩnh An phái tới nhà họ Lâm thương nghị việc hôn nhân chính là một người bác họ của Ngũ U U, tên là Ngũ Triệu Ấn.

Người này có địa vị không cao, nhưng bối phận lại tương đối cao.

Sau khi ông ta đi vào thành Huyền Vũ, lập tức được tiếp đãi theo quy cách cao.

Lâm Mặc không chỉ tìm tới Từ Quang Doãn, hơn nữa còn mời tới thành chủ Liễu Vô Nham.

Trương Tấn cùng Lâm Chước vắng mặt, bởi vì bọn họ là tiểu bối, chuyện thương nghị hôn nhân cũng chỉ có thể từ giữa trưởng bối tiến hành.

Đương nhiên cái gọi là thương nghị, hoàn toàn là đơn phương báo tin mà thôi.

Sau khi đón nhận khoản đãi thịnh tình vào lúc ban đêm, Ngũ Triệu Ấn ở nhà họ Lâm.

Ngày kế, sắc trời còn chưa sáng, bỗng nhiên có một tên lính đi tới nhà họ Lâm, nói rằng Lâm Chước đại nhân có chuyện quan trọng tìm Ngũ Triệu Ấn bàn bạc.

Ngũ Triệu Ấn lớn tuổi, giấc ngủ không sâu, đêm qua uống rượu ngâm thơ tương đối trễ, thật vất vả mới ngủ chưa đến hai canh giờ đã bị đánh thức, trong lòng đương nhiên mất hứng.

Chẳng qua Lâm Chước nói có chuyện quan trọng thương lượng, ông ta cũng không chậm trễ, sau khi đánh răng rửa mặt xong, vẻ mặt không hài lòng mà ngồi xe đi sở Thiên Hộ Diêm Sơn.

Trên đường chạy gấp rút đến nơi thì trời đã sáng.

- Đại nhân các ngươi rốt cuộc có gì chuyện quan trọng gì, lại trời chưa sáng liền kêu ta tới đây? - Ngũ Triệu Ấn bực tức hỏi.

Thế nhưng ông ta lại phát hiện, tên lính trước tới báo tin đã sớm biến mất tăm.

Vì vậy ông ta càng tức giận hơn, trực tiếp xông vào trong sở Thiên Hộ Diêm Sơn.

Sau đó, ông ta liền gặp được một màn vô cùng xốn con mắt.

Lâm Chước cùng Vương Liên lại vẫn dây dưa bên nhau, hơn nữa chả còn một manh giáp.

Ông ta hoàn toàn kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ, gần như không thể tin được hai mắt của mình.

Lâm Chước nhà ngươi bị điên thật à?

Chơi thố nhi gia (*) điều này cũng chẳng có gì hiếm lạ, nhưng ngươi lại làm bậy trong trại lính?

(*) Thố nhi gia: ông già thỏ, cách gọi trai bao ngày xưa (chủ yếu là các thành phần luyến đồng - mê trai tơ gán cho nam kỹ) ngoài ra còn là cách xưng hô của các diễn viên nam vào vai nữ trong kinh kịch, dựa theo đủ hạng người thượng trung hạ, đây là nghề cấp thấp, so với kỹ nữ còn không bằng. Những người Bắc Kinh ngày trước gọi kỹ nữ là "gà", nam kỹ là "thỏ". Ngoài ra còn là tên gọi một vị thần của người Phúc Kiến chuyên phù hộ tình cảm nam x nam, sinh thời vị này tên là Hồ Thiên Bảo, dân Phúc Kiến, vì ngắm mông của ngự sử đi nhà xí nên bị xử tử, hóa thành thần phù hộ các cặp gay.

Ngươi có còn coi phủ Bá tước Tĩnh An ra gì không?

Ngươi còn muốn danh tiếng không hả? Mặt không biết xấu hổ à?

Trong lúc nhất thời, Ngũ Triệu Ấn chỉ vào Lâm Chước, toàn thân run rẩy, lại chẳng nói nên lời.

- Ôi chao, mù mắt ta rồi nè. Ta, ta còn là một đứa trẻ mà, vì sao phải để ta chứng kiến cảnh kia vậy trời?

Lúc này, bên cạnh truyền đến một chất giọng đầy vẻ cường điệu, vừa nghe liền biết là Thẩm Lãng, bởi vì cố cường điệu hết cỡ.

Thẩm Lãng mang theo đám người Kim Trung cũng tới!

Một màn trước mắt ấy thật sự có chút giống hiện trường khách sạn khi bị bắt quả tang bán dâm.

...

Bộ não Lâm Chước thực muốn nổ.

Lần đầu tiên mở mắt, vừa thấy nụ cười độc ác của Vương Liên, gã cũng đã ngớ ra.

Lại gặp Ngũ Triệu Ấn, gã thiệt hận không thể ngất luôn đi.

Đây chính là bác của vị hôn thê đó, mặc dù quyền thế không cao trong phủ Bá tước Tĩnh An, nhưng bối phận rất cao, với lại thái độ làm người siêu bảo thủ.

- Lâm Chước, ngươi làm chuyện tốt thế này rồi, ngươi còn có mặt mũi sao?

Cuối cùng, Ngũ Triệu Ấn rống lên một tiếng

Lâm Chước chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mồ hôi lạnh phía sau lưng tuôn ra.

Lúc này, gã đã không lo vụ xấu hổ nữa.

Tiền đồ quan trọng nhất, vận mệnh quan trọng nhất.

Rồi gã ngay lập tức thoát khỏi Vương Liên dây dưa, hướng Ngũ Triệu Ấn quỳ xuống nói:

- Tộc bá, ngài nghe ta giải thích, ngài nghe ta giải thích, ta là bị người hãm hại...

- Vị đại nhân này, xin vì học trò làm chủ đi. – Không nghĩ tới Vương Liên bên cạnh càng nhanh, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Ngũ Triệu Ấn, ôm hai chân ông ta khóc thút thít kể lể:

- Đã nhiều ngày Lâm Chước phái người tìm ta mãi, ta cho là có chuyện quan trọng gì, cho nên hôm qua chạng vạng tối tới gặp hắn. Ai biết tên cầm thú này, lại chuốc say ta, sau đó phi lễ với ta.

- Đại nhân, Vương Liên ta tuy rằng bị tước đoạt công danh, nhưng ta cũng đã từng là cử nhân kìa, ta cũng đã từng là chủ bộ thành Huyền Vũ đấy.

- Lâm Chước, ta muốn đi kiện ngươi, ta muốn đi tố cáo!

Tức khắc, Lâm Chước kinh ngạc đến ngớ người ra hết.

Gã chưa kịp mở miệng, Vương Liên lại cắn gã trước rồi?

Thẩm Lãng bảo:

- Vương Liên, mặc dù ta cùng ngươi là kẻ địch. Thế nhưng con người của ta trời sinh chính nghĩa, thảm kịch như thế ta cũng nhìn không được. Ta ủng hộ ngươi đi tố cáo hắn, đừng lo lắng có người phải giết người diệt khẩu. Ta để phủ Bá tước Huyền Vũ mang binh bảo vệ ngươi, ngươi cứ đi phủ Thái Thú tố cáo, ngươi cứ đi phủ Tổng Đốc kiện, tóm lại dứt khoát phải cho ngươi một câu trả lời.

- Vương tử phạm pháp còn cùng tội như thứ dân, huống chi chính là một Phó Thiên Hộ? - Thẩm Lãng dùng ngôn từ chánh nghĩa nói tiếp:

- Ta cũng không tin trên cái thế giới này không có công bằng, ta cũng không tin một cử nhân trong sạch tôn nghiêm lại bị chà đạp như thế.

Lúc này, Lâm Chước kịp phản ứng.

Gã lập tức tràn ngập oán độc trông sang Thẩm Lãng, lạc giọng:

- Thẩm Lãng, ngươi hại ta sao?

Thẩm Lãng cười lạnh hỏi vặn lại:

- Cái này cùng ta lại có quan hệ gì? Rõ ràng hôm qua ngươi nói với ta, để ta sáng hôm nay tới tìm ngươi, nhận lỗi với ngươi, mới sẵn lòng thả binh sĩ vô tội của phủ Bá tước Huyền Vũ ta ra. Nên sáng sớm ta đã tới, không nghĩ tới vậy mà gặp được một màn đáng sợ đó.

Tiếp tục Thẩm Lãng nói:

- Bây đâu, bảo vệ cử nhân Vương Liên lại, dầu hắn mạo phạm ta như thế nào đi nữa cũng vẫn là họ hàng xa của phủ Bá tước Huyền Vũ, không thể cứ bị người ta làm nhục vô ích như thế. Vương Liên, ta đây liền mang theo ngươi đi phủ Thái Thú cáo trạng.

Tiếp đó, Thẩm Lãng vung tay lên.

Đám người Kim Trung đưa qua một áo choàng, bọc Vương Liên lại, liền trực tiếp muốn mang gã đi tố cáo ở phủ Thái Thú.

- Chậm đã! – Kẻ ở miệng ngăn cản lại là phủ Bá tước Tĩnh An Ngũ Triệu Ấn.

Lúc này dĩ nhiên ông ta cũng nhận ra, Lâm Chước bị người hãm hại, hết thảy chuyện này đều là âm mưu của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nói:

- Trưởng lão có gì muốn chỉ giáo?

Tất nhiên Ngũ Triệu Ấn không thể để cho Thẩm Lãng mang theo Vương Liên đến Phủ Thái Thú tố cáo, mặc dù còn chưa lập gia đình, nhưng rốt cuộc Lâm Chước đã là vị hôn phu của Ngũ U U.

Nếu Thẩm Lãng mang theo Vương Liên đi kiện cáo, thế tất làm lớn chuyện, gây ra vụ tai tiếng kinh người, về danh tiếng phủ Bá tước Tĩnh An sẽ thiệt hại to lớn.

- Ngươi có yêu cầu gì? - Ngũ Triệu Ấn hỏi thẳng.

Thẩm Lãng nói:

- Mười mấy người kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ vô duyên vô cớ bị Thiên hộ Lâm Chước giam cầm, ta đây là tới đòi người.

- Nằm mơ... - Lâm Chước bản năng sẽ phải thốt ra.

Thế nhưng Ngũ Triệu Ấn dứt khoát:

- Thả người.

Lâm Chước ngạc nhiên, nhưng cũng không dám cãi lời chút nào, hạ lệnh đem mười mấy người kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ thả ra hết.

Một lát sau, mười mấy người này xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng.

Những người này tuy rằng khuôn mặt có chút hốc hác với vết thương trên người, nhưng ít ra không có nguy tính mạng.

Chủ yếu là Kim Kiếm Nương, quần áo nàng vẫn hoàn chỉnh, xem ra không có bị nhục nhã gì cả.

Bất quá nàng vẫn như trước đây, thấy Thẩm Lãng, khuôn mặt đỏ bừng liền, tay chân giống như không biết để chỗ nào, thực sự không nhìn ra nàng là một kỵ sĩ võ công cao cường.

Thật là làm bậy mà, dáng dấp đẹp trai như mình thiệt buồn rầu quá đi, bởi vì có vô số cô gái thầm mến mình đó.

- Lâm Chước đại nhân, xin tạm biệt. - Thẩm Lãng nói:

- Tên Vương Liên này quá đáng thương, ta lo lắng ngươi sẽ giết hắn diệt khẩu, cho nên ta cũng mang hắn theo luôn.

Kế tiếp, Thẩm Lãng cùng mười mấy kỵ binh phủ Bá Tước cộng Vương Liên mang đi hết.

Cái này không phù hợp phong cách của hắn đúng không?

Cho tới bây giờ hắn đều không ăn mệt đâu, hiện tại kỵ binh phủ Bá tước Huyền Vũ bị giam cầm, lại còn ăn roi, Thẩm Lãng cứ như vậy đi, cũng không có trả thù độc địa thêm?

Đây là bởi vì Thẩm Lãng sợ phá hủy cốt truyện đặc sắc kế tiếp hơn.

Sau một đêm xuân phong với Vương Liên, những virus đáng sợ trong cơ thể Lâm Chước còn cần thời gian phát tác, nói giết cả nhà ngươi thì nhất định phải làm được nè.

...

Sau khi Thẩm Lãng mang theo đám người Vương Liên đi.

Toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều lui đi sạch bách.

Lâm Chước nhanh chóng mặc quần áo vào, rồi quỳ gối trước mặt Ngũ Triệu Ấn.

- Tộc bá, con bị người ta hãm hại mà...

Ngũ Triệu Ấn trực tiếp ngăn trở gã biện bạch.

- Lâm Chước, bị người hãm hại so với ngươi thực sự công khai gọi thố nhi gia càng thêm nhục nhã, ngươi hiểu không?

Một câu nói này liền nói ra sự khác biệt về tư duy giữa bình dân cùng quý tộc.

Trong mắt quý tộc, sinh hoạt cá nhân của ngươi bừa bãi chút không hề gì, dẫu có chơi đàn ông cũng không cần gấp, chỉ cần đủ lợi hại là tốt rồi.

Nhưng là bị người hãm hại chính là chả có tài cán gì, mới là sai lầm lớn nhất.

- Vì sao ngươi lại bị người hãm hại? Bởi vì ngươi quá thoải mái, từ khi ngươi thành vị hôn phu cho gia tộc họ Ngũ chúng ta sau, ngươi phảng phất chìm sâu trong đám mây, ngươi cảm thấy bản thân có núi dựa lớn nên muốn làm gì thì làm. Xem ngươi trở lại thành Huyền Vũ sau đó làm những gì? Trước tiên liền kêu gọi đám bạn xấu khoe khoang khoác lác.

- Nếu không phải trong lòng ngươi muốn khoe khoang nặng như vậy, làm sao có thể bị Vương Liên gài?

Lời nói của Ngũ Triệu Ấn có thể coi từng từ đâm thẳng vào tim gan.

Để Lâm Chước nhớ lại tất cả hành vi mấy ngày nay, thật sự là xấu hổ khó có thể bình an.

Lúc trước gã là một người rất nhanh trí nhá, làm sao lập tức trở nên sơ sót như thế?

- Người trẻ tuổi, mắt phải được dưới chân mà không thể chỉ nhìn trên trời, nếu không sẽ té rất đau.

- Đương nhiên, thanh niên có chút thất bại không sao. Hiện tại ngã một phát này chí ít có thể làm ngươi tỉnh táo lại, từ độ cao này ngã xuống ít ra sẽ không chết. Nếu là tương lai ngã xuống từ chỗ cao hơn, đó chính là tan xương nát thịt.

- Chơi thố nhi gia cũng chả sao hết, trong dòng quý tộc còn nhiều mà. Mấu chốt là lần này ngươi biểu hiện ra vô năng, để chúng ta thất vọng vô cùng, điều đó khiến cho chúng ta tin tưởng ngươi sao nổi để tương lai có thể gánh vác nhiệm vụ quan trọng đây? Điều này làm cho chúng ta sao tin tưởng ngươi có thể trở thành nhân vật đại biểu cho phủ Bá tước Tĩnh An ở thành Huyền Vũ, thậm chí ở quận Nộ Giang.

Lâm Chước lập tức dập đầu rồi nói:

- Bá phụ, xin ngài dạy bảo con với.

Ngũ Triệu Ấn hỏi:

- Đã xảy ra chuyện như vậy, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Hôn sự của con và U U có tiếp tục hay không, hoàn toàn quyết định bởi cha của con bé nữa. Ngươi cũng biết lúc gặp ông ta phải nói như thế nào chưa?

Lâm Chước lại dập đầu lần nữa nói:

- Bá phụ dạy con đi.

Ngũ Triệu Ấn giảng giải:

- Sau khi ngươi găp gia chủ, không cần giải thích bất kỳ cái gì, chớ kể lể là mình bị người hãm hại. Ngươi chỉ cần toát ra bốn chữ, tri sỉ hậu dũng(*)! Ngươi ra sức kiểm điểm sự vênh váo đắc ý của mình, mới để cho Thẩm Lãng thừa cơ hãm hại. Việc ngươi phải làm là kiểm điểm, lấy khuyết điểm của mình phóng đại gấp mười lần, gấp trăm lần. Ngươi muốn biểu hiện so với bất luận kẻ nào đều đau lòng, đều thất vọng. Thậm chí chủ động hủy bỏ hôn ước với U U, như thế còn có một chút hy vọng sống.

(*) biết hổ thẹn sau dũng cảm.

Lâm Chước tức khắc xem thế là đủ rồi.

Phủ Bá tước Tĩnh An quả nhiên lợi hại, vị tộc bá này cũng không có đảm nhiệm chức vị quan trọng nào, lại cũng là một người tài.

Ngũ Triệu Ấn tiếp tục nói:

- Nếu cỡ đó rồi vẫn không khiến gia chủ đổi ý, vậy ngươi liền rút kiếm tự sát, nói tình nguyện chết cũng không muốn làm bẩn danh tiếng phủ Bá tước Tĩnh An. Lúc này ngươi tự sát nhất định phải quả quyết, ra tay phải thật ác vào, chắc chắn phải thực sự cắt cổ của mình, nhưng mà nghìn vạn lần nhớ kỹ tránh động mạch chủ ra, ngươi luyện bằng kiếm gỗ vài trăm lần.

Lâm Chước nói:

- Nhạc phụ đại nhân là đầu lĩnh quân đội, duyệt vô số người, mặc dù ta biểu diễn y như thế, cũng nhất định sẽ bị ngài ấy biết tỏng thì sao?

Ngũ Triệu Ấn cười lạnh nói:

- Đương nhiên sẽ bị hắn xem thấu, làm sao có vụ tự sát thực sự? Chính là bởi vì sẽ bị hắn biết tỏng, cho nên mới phải biểu hiện.

Lâm Chước dập đầu nói:

- Xin bá phụ chỉ bảo.

Ngũ Triệu Ấn nói:

- Hắn có thể biết tỏng ngươi tự sát là biểu diễn, thế nhưng cái này cũng biểu hiện phẩm chất riêng khác của ngươi, cũng đủ vô sỉ, am hiểu diễn trò. Lấy tư cách chính trị nhiệm vụ quan trọng nhất là gì? Chính là diễn trò!

- Còn nữa, ngươi tự sát diễn giống y như thật, trực tiếp cắt cổ của mình, cái này chứng minh chuyện gì? Ngươi cũng đủ ác, đối với mình còn ác như vậy, đối với địch nhân đương nhiên ác hơn. Ngươi biết diễn trò, lại ác đến thế, gia chủ làm sao không đối với ngươi lau mắt mà nhìn? Hắn phải cảm thấy ngươi rất có giá trị bồi dưỡng, đến lúc đó ngươi và hôn sự U U đều tiếp tục.

Cao nhân, thật là cao nhân mà.

Lâm Chước bội phục sát đất.

Thật không ngờ, tộc bá thanh danh không hiển hách này lại thâm thúy dường nào.

Lẽ nào mỗi người quý tộc cũng lợi hại như vầy ư?

Thẩm Lãng hãy đợi đấy, chờ ta chậm quá khẩu khí này, nhất định đem sỉ nhục hôm nay trả lại gấp mười lần.

Nhưng mà vào lúc này, Ngũ Triệu Ấn hờ hững nói:

- Ngươi chuẩn bị một chút đi thành Tĩnh An trình diện gia chủ đi. Thuận tiện trở lại nói cho phụ thân ngươi biết, thêm tiền cho ta, thêm gấp ba!

...

Bên trong phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ đại nhân, tên Ngũ Triệu Ấn vừa thấy hình như rất lợi hại đó.

Bá tước đại nhân bỗng tự dưng nhíu mày, cái nhíu mày này thoáng qua rất nhỏ, thế nhưng vẫn là có.

Đối với cái từ lợi hại này, làm cho ông ta cảm giác đặc biệt khó chịu.

Thế nhưng giờ ông cũng hiểu, trên thế giới này, chỉ có người khác phải thích ứng Thẩm Lãng, mà không phải để Thẩm Lãng đi thích ứng thế giới này.

Đối với thằng con rể lợi hại này, bá tước đại nhân đã có giác ngộ.

Ôi!

Thật đáng tiếc quá, vì cái gì nó không phải con mình nhỉ?

Bất quá, cũng chả có gì đáng tiếc.

Nó chính là con trai mình mà.

Suy cho cùng, đây là một đứa bé ngoan, hơn nữa còn là một đứa trẻ tốt.

- Vị Ngũ Triệu Ấn đương nhiên vô cùng tài ba. - Bá tước đại nhân giải thích:

- Ở hai mươi mấy năm trước, hắn đã cùng Bá tước Tĩnh An tranh đoạt chức vị.

Vừa nói xong.

Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ không hẹn mà cùng nhìn về Kim Mộc Thông cách đó không xa.

Tên mập ở nhà vẫn còn bận chép sách.

Ôi!

Thẩm Lãng cùng Bá tước Huyền Vũ đồng thời than thở một tiếng.

Nếu là Bá tước đại nhân có con trai thứ hai, sẽ chẳng có chuyện gì cho tên mập ở nhà đó.

Phủ Bá tước Tĩnh An người ta, ở cái tuổi này hai đứa con trai xuất sắc đã vì tranh đoạt chức vị thế tử đầu rơi máu chảy, nhưng thằng lỏi kia vẫn đang còn chép bài?

Mà tên mập Kim Mộc thông này, nhắm mắt lại liền lên thế tử, thế giới này thật đúng là không công bằng ghê.

Cảm thụ được hai cặp mắt hình viên đạn, cổ Kim Mộc thông co rụt lại, yếu ớt nói:

- Nhìn con làm gì?

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Vậy tại sao Ngũ Triệu Ấn thua?

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Không sanh được con.

Á!

Thật thê thảm! Không sanh được con thì có ưu tú cũng không làm chủ quân được.

Tiếp tục Thẩm Lãng có chút lo lắng bản thân, trong khoảng thời gian này hắn leo tường đọc sách chăm chỉ đến thế, có phải tiêu hao thân thể quá không, về sau không sanh con được a.

Xì xì xì!

Phủi phui cái mồm quạ đen đi!

Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận náo động ồn ào.

Tại sao lại là tiếng ồn ào hả?

Một lát sau, Kim Trung vào đây bẩm báo.

- Chủ nhân, cô gia, là dân chúng hương lão trên đất phong cầu kiến.

Có nghe chưa hả, Kim Trung nói thẳng chính là chủ nhân, cô gia, không có thế tử.

Nhưng mà, Kim Mộc thông hoàn toàn không quan tâm.

Trong những chuyện quan trọng, gã chẳng sợ người khác bỏ quên gã, chính gã đã tự lãng quên mình trước.

Ta mới mặc kệ chuyện của các ngươi nhé, thế giới của ta chỉ có chép bài thôi.

...

Hai người Bá tước Huyền Vũ cùng Thẩm Lãng đi ra tòa thành phủ Bá Tước.

Tức khắc, phía trước mấy chục trưởng lão chỉnh tề quỳ xuống.

- Bái kiến bá tước đại nhân...

Bá tước Huyền Vũ vội vàng tiến lên nâng dậy một hương lão nhiều tuổi nhất, nói:

- Các vị so với ta lớn tuổi hơn, sao ta chịu được lễ nặng như thế, đều đứng lên đi, đều đứng lên!

Mấy chục hương lão đều dậy.

Bá tước Huyền Vũ hỏi:

- Các vị trưởng lão tới gặp ta, có chuyện gì vậy?

Trong đó có một hương lão đáp lời:

- Được phủ Bá Tước quan tâm, lá dâu năm nay tươi tốt, tằm cũng không có sâu bệnh gì, năm nay kén tằm thu hoạch cao, so với năm rồi hơn gần hai thành.

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Đây là chuyện tốt mà, sau khi bán kén tằm, cuộc sống của mọi người cũng dư dả được chút đỉnh.

Hương lão bảo:

- Ai nói không phải? Tất cả mọi người cũng rất cao hứng, cảm thấy năm nay có thể được sống cuộc sống tốt hơn, đang muốn cảm ơn ân đức của phủ Bá Tước cơ? Ai biết được sau khi chúng ta mang kén tằm đưa đến thành Huyền Vũ, bọn họ lại không thu.

Không thu?

Năm rồi nhận kén tằm rất nhiều, năm nay lại nói không thu?

Toàn bộ phủ Bá tước Huyền Vũ mười vạn con dân trên đất phong, có bảy thành dựa vào nuôi tằm mà sống đó.

Hàng năm thu nhập nuôi tằm cao hơn xa rất nhiều so với trồng lúa nước.

Hầu hết ruộng đồng của nông dân trên đất phong, vùng núi đều dùng để trồng cây dâu nuôi tằm, bán kén tằm đổi lấy tiền, một bộ phận nộp thuế cho phủ Bá tước Huyền Vũ, một bộ phận dùng để mua lương thực, còn dư lại làm chi phí trong nhà.

Bởi vì phủ Bá Tước thu thuế không cao, cho nên cuộc sống nông dân trên đất phong nuôi tằm đã từng không tệ, so với những nông dân khác trong thành Huyền Vũ muốn khá hơn nhiều.

Hai năm trước, trên đất phong rất nhiều nông dân bỏ tiền cao, thay đổi giống dâu tốt hơn, như thế sản xuất ra lá càng nhiều.

Hôm nay những thứ kén tằm đó lại không thu?

Đây chính là xảy ra chuyện lớn rồi.

Chuyện này tương đương gần nửa năm lao động của mười vạn nông dân trên đất phong đều phí công, hơn nữa đã không có tiền thế nào nộp thuế cho phủ Bá Tước, làm sao mua lương thực, lại nuôi sống vợ con cái thế nào.

Người một nhà đều trông cậy vào bán kén tằm mà sống đó.

Thu nhập hàng năm của phủ Bá Tước đến từ thuế tằm chiếm một phần tư, một khi ngừng thu phủ Bá Tước sẽ có khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng.

Hơn nữa phủ Bá tước Huyền Vũ mỗi nửa năm đều phải trả nợ cho hội Ẩn Nguyên, không có số tiền này mắt xích tài chính liền bị cắt mất.

Quan trọng nhất là mười vạn con dân trên đất phong không có tiền mua lương thực, vậy sẽ ra nhiễu loạn lớn.

Bá tước đại nhân nói:

- Từ Quang Doãn không thu, Lâm Mặc Cẩm Tú Các cũng không nhận sao?

Hương lão nói:

- Đúng, hai nhà này đều không nhận phủ Bá tước Huyền Vũ đất phong chúng ta sản xuất kén tằm.

Bá tước đại nhân nói:

- Năm rồi cũng có thương nhân tơ lụa quận khác tới nhận kén tằm kìa, hơn nữa còn tranh nhau đấu giá, bọn họ năm nay cũng chưa tới sao?

Hương lão bày tỏ:

- Chưa tới, thương nhân tơ lụa quận khác, một cũng chưa tới, chỉ có thể bán cho nhà họ Từ hoặc họ Lâm. Thế nhưng hai nhà này tận lực nhằm vào chúng ta, công khai hạ lệnh nói không được nhận kén tằm của chúng ta, hơn nữa hắn không chỉ nói hai nhà bọn họ không thu, còn nói toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam chẳng có thương nhân tơ lụa nào sẽ nhận kén tằm từ chúng ta.

Chuyện này liền nghiêm trọng.

Bên trong kén có nhộng tằm, trong thời gian nhất định mà chưa gia công, nhộng bên trong sẽ biến thành bươm bướm, cắn đứt kén tằm bay ra ngoài, cho đến lúc này, cái kén xem như phá hủy gần một nửa.

Đây đúng là công kích kinh tế phủ Bá tước Huyền Vũ, nhà họ Từ họ Lâm chẳng qua là người thao tác mà thôi, phía sau là Trương Xung cùng Chúc Nhung, bằng không sẽ không có chuyện thương nhân tơ lụa bên ngoài đều chẳng tới.

Hương lão bảo:

- Từ gia chủ cùng con gái của hắn còn công khai buông lời, muốn để cho bọn họ nhận kén tằm đất phong ta, trừ phi để cô gia tự mình nói chuyện cùng nàng, bằng không để kén tằm nát vụn ở nhà, sẽ cho chúng ta chết đói.

Mắt Thẩm Lãng nheo lại tức thì, chơi đến chuyện này?

Lâm Chước vừa nãy bị ta bẫy cho chết khiếp, hơn nữa khoảng cách cái chết không xa. Ngươi Từ Quang Doãn, Từ Thiên Thiên còn chơi một bộ này?

Chẳng qua đây cũng là chuyện nằm trong kế hoạch.

Vừa lúc nghen!

Mấy tháng sau sẽ phải ăn tết, Thẩm Lãng vừa lúc giết con heo mập nhà họ Từ ăn tết.

Thẩm Lãng cười nói:

- Tốt lắm, ta đây phải đi nói cùng nhà họ Từ.

Tức khắc, mấy chục tên hương lão hướng Thẩm Lãng quỳ xuống, cảm tạ:

- Cảm ơn ơn cứu mạng cô gia.

...

Thẩm Lãng đi tới nhà họ Từ cùng Từ Quang Doãn, Từ Thiên Thiên đàm phán.

Người vợ trước này chằng nói bất kỳ lời vô ích nào, trực tiếp làm đặt điều kiện. Trải qua Thẩm Lãng hủy hoại, nàng giống như trở nên càng thêm lặng lẽ kiên quyết mạnh mẽ.

- Thẩm Lãng, muốn để chúng ta nhận kén tằm của nông dân trên đất phong phủ Bá tước Huyền Vũ ư?

- Điều kiện rất đơn giản, ngươi không ràng buộc mà giao ra phương pháp nhuộm màu tím cùng cầu vồng, như thế chúng ta có thể cân nhắc thu mua giá thấp kén tằm đất phong nhà ngươi sản xuất, nhưng phải hạ giá.

- Bằng không liền cho kén tằm mười vạn con dân nát vụn ở nhà các ngươi, để cho bọn họ chết đói đi. Hoặc là ngươi nghĩ biện pháp đem những kén tằm vận chuyển bán ra ngoài Việt quốc? Nhưng nhóm hàng hóa lớn như thế ngươi vừa không có công văn xuất quan, cho nên vẫn là nát trong nhà đi.

- Thẩm Lãng, khi ngươi không kiêng nể gì đắc tội chúng ta, nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất hơn năm nghìn chữ, lạy xin các huynh đệ hỗ trợ, lạy xin vé tháng a!