- Bà mẹ nó, đây là sao?
Trần Mặc đang chạy đi như bay dọc theo khu vui chơi, nghe được tiếng nổ vang mạnh, khó có thể tin phanh lại nhìn.
Lúc này, tiếng nổ mạnh liên tục truyền đến trong khu vui chơi, theo sau mặt đất thỉnh thoảng chấn động kịch liệt...
Trong khói đặc cuồn cuộn, mấy trò chơi trên cao đang chậm rãi đổ xuống (hải tặc, bạch tuộc, tàu lượn…), khói lửa mịt mù bao quanh, mọi người như đàn nai điên chạy tán loạn.
Không hề nghi ngờ, dù dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết, có người gài liên hoàn bom ở đây, nhưng mục đích hắn làm như vậy là vì cái gì?
Trần Mặc đau đầu xoa xoa cái trán, đột nhiên cảm giác mình thật thiếu hụt khi không biết phép phân thân, nhưng cái làm hắn đau đầu hơn còn ở phía sau…
Cơ hồ đồng thời, một thân ảnh u lãnh đột nhiên chậm rãi thong thả đi tới, như bóng ma tiêu sái mà bước trong ánh sáng, thản nhiên đứng trước xe ...
- Không phải chứ!
Quay đầu nhìn lại sườn núi vị trí cứu người lúc nãy, lại nhìn Mộc Vân đang chắn đầu xe, Trần Mặc không khỏi nhíu mày.
Khoảng cách gần năm trăm mét, chính mình đang chạy Dodge Tomahawk, Mộc Vân như thế nào trong chớp mắt có thể xuất hiện ở đây?
Không đợi hắn nghĩ thông suốt điểm này, Mộc Vân như không có việc gì thản nhiên nói:
- Kẻ phóng hỏa vẫn còn ở gần đây, chúng ta chia ra chặn đầu, như thế nào?
- Ặc... Cô biết tôi là ai?
Tuy cảm thấy vấn đề này thật ngu xuẩn, nhưng khi nhìn vẻ mặt hờ hững của Mộc Vân, Trần Mặc nhịn không được mở miệng hỏi.
Cơ hồ là theo bản năng, hắn quay đầu nhìn Quan Tam, thầm nghĩ sẽ không phải là người này mật báo chứ!
Phát giác ánh mắt của hắn, Quan Tam đang tạo dáng liền lắc đầu liên tục, hận không thể thề với trời rằng mình không tiết lộ gì hết.
- Trực giác!
Mộc Vân vẫn bộ mặt vô cảm như cũ, bình bình đạm đạm trả lời.
Trần Mặc không tự chủ được cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ ta còn tưởng mình che giấu rất khá, không nghĩ tới Mộc Vân dùng trực giác đơn giản giải thích hết thảy.
Xem ra, có thể ngay từ đầu nàng đã quan sát mình, thậm chí sớm đã để mắt đến bốn cái đồ điện.
- Ở gần đây, tôi có thể cảm nhận được!
Cơ hồ đồng thời, Mộc Vân quay đầu nhìn phía bên trái, thản nhiên giống như không có việc gì nói,
- Kẻ gài bom chắc hẳn ở gần đây... Tôi dọc theo con đường này, Quan Tam quan sát phía trên nóc nhà, anh đi kiểm tra những con hẻm kia.
Không đợi Trần Mặc có cơ hội trả lời, Mộc Vân trực tiếp phân công nhiệm vụ cho mọi người rồi xoay người dọc theo con đường khu vui chơi chậm rãi đi.
Trần Mặc lắc đầu nói không nên lời, cũng chỉ có thể lần nữa khởi động xe, mang theo mấy đồ điện quay vào hẻm.
Giờ phút này, đám người chen chúc chạy loạn đã sớm xông vào đây, cho dù là trong hẻm cũng thường xuyên thấy người chạy qua, Trần Mặc chỉ có thể dán sát vách tường chậm rãi hành động, thỉnh thoảng né tránh ánh mắt kỳ quái của những người đó.
Nặc Nặc nhảy trên đầu xe chỉ đường, lung la lung lay khiếu nại:
- Lão đại, vì sao em cảm thấy bọn họ nhìn chúng ta như xem khỉ trong vườn thú... Cẩn thận!
Tuy rằng đang chạy chậm, nhưng một thân ảnh đột nhiên lao ra khỏi ngõ, không tránh khỏi đụng vào đầu xe.
Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, người ngoại quốc kia nhất thời ngã xuống, mấy quả cầu kim loại màu đen trong balô của hắn rơi ra, lăn dài trên đất.
Không có bất kỳ động tác thừa, người đàn ông này lập tức nhào qua lấy lại, lại hướng Trần Mặc ác hung hăng trợn mắt một cái:
- Con mẹ mày! Mau tránh ra cho tao, lão tử còn có chính sự!
- Ách, sao lại là gã này?
Nhìn thấy thân ảnh ôm túi vội vàng rời đi, Trần Mặc không khỏi có chút kinh ngạc, người đàn ông này hình như cùng mình đụng qua một lần rồi?
Nặc Nặc không có tốt tính như vậy, liền nhảy lên đầu xe bạo phát nói :
- F.U.C.K! Người ngoại quốc thì giỏi lắm hả... Ơ, quả cầu nhỏ này hình như chúng ta thấy qua?
Bởi vì đi rất gấp, người ngoại quốc kia cũng không có chú ý tới, một quả cầu nhỏ đã lăn đến dưới đầu xe.
Oa Oa liền nhảy xuống, hứng thú dạt dào lấy quả cầu nhỏ lên, không chút do dự nuốt vào trong bụng:
- Của ca! Của ca! Thêm cái này, ca tổng cộng có mười hai quả pháo hoa, đợi lát nữa liền thả một lượt!
- Pháo hoa? Pháo hoa gì?
Trần Mặc trong lòng vừa động, chộp Oa Oa túm lấy quả cầu nhỏ, hoài nghi nhìn mấy lần.
Không đợi hắn nhìn rõ, Bản Bản rất có hứng thú nhảy tới, thanh mang chợt lóe đốt lên kíp nổ:
- Lão đại, đây là Oa Oa vừa đánh cướp... không phải, đây là Oa Oa vừa rồi nhặt được, hình như là pháo hoa của lễ hội!
Nói xong, kíp nổ đã bắt đầu ‘xì xì’ cháy, Trần Mặc còn đang suy nghĩ về việc pháo hoa, trong lúc nhất thời không kịp phục hồi tinh thần.
Thẳng đến ngọn lửa từ dây dẫn nóng chạm đến da thịt, hắn mới theo bản năng hướng phía xa ném đi, vỗ vỗ hai tay nói:
- Mặc kệ hắn, chúng ta đi tìm tên gài bom! Nhưng nói đi thì cũng nói lại, khu vui chơi thật đúng là xa xỉ, lại thuê cả người nước ngoài đến phóng pháo hoa!
"Ầm!"
Lời còn chưa dứt, quả cầu nhỏ ném trong không trung đột nhiên nổ tung, hỏa diễm nóng rực trong không trung hóa thành mảnh nhỏ, giống như cơn bão cuốn tới.
May mà Xa Xa hành động cực nhanh, tức thì lui về phía sau hơn mười mét, lúc này mới tránh khỏi sóng lửa tập kích.
Nhưng lúc này, không ai khen ngợi phản ứng của nó nhanh nhẹn, mấy cặp mắt cùng nhau nhìn chằm chằm lên trời cao, giống như mọi người đều bị thôi miên...
- Mẹ ơi! Nếu đây là pháo hoa, như vậy tên lửa coi như là pháo phụt chắc?
Ngơ ngẩn không nói gì nhìn tay mình, Trần Mặc kìm lòng không được rùng mình một cái.
Con bà nó chứ! Chỉ cần chậm thêm vài giây, chính mình liền diễn vai đánh bom liều chết tử vì đạo rồi.
Chỉ là ngay sau đó, hắn đột nhiên hơi biến sắc hô:
- Đợi đã! Gã ngoại quốc kia chính là ...
- Hô!
Căn bản không cần hắn phát lệnh, Xa Xa kịp phản ứng lại, sớm đã gào thét, nhanh chóng hướng phía ngược lại chạy như bay.
Tầm mấy phút sau, bọn hắn từ đầu hẻm đến cuối hẻm đảo một vòng, nhưng đột nhiên lại không thấy người ngoại quốc này nữa, giống như hắn chưa từng xuất hiện qua.
Trần Mặc lo lắng một quyền đấm lên vách tường, hung tợn nói:
- Lão thiên a! Đào ba thước đất cũng phải đào cho ta ... Đệch, kia!
Dường như là ‘thiên’ nghe thấy lời của Trần Mặc, sương đêm chậm rãi bị gió thổi mà tản đi, lộ ra một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trước cửa một gian hàng đóng.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt hung ác phía sau, Ryan đang bố trí bom giật mình, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.
Vài giây sau, hắn đột nhiên không chút do dự ném mấy quả bom lại rồi xoay người bỏ chạy, khiến du khách ven đường toàn bộ bị đụng bay!
- Đệch! Đuổi theo!
Nhanh chóng tránh khỏi bom, Trần Mặc lái xe lần nữa đuổi theo thì Ryan sớm chui vào hẻm gần đó, như cá quẫy đuôi bỏ chạy.
Trong hoàn cảnh này, với tốc độ của Xa Xa cũng vô pháp phát huy ưu thế, Trần Mặc nhìn thấy khoảng cách càng ngày càng xa, chỉ có thể bất đắc dĩ quát:
- Lão Quan, đi ra cứu trận!
- Quan mỗ tới đây!
Gần như đồng thời, Quan Tam theo vách tường nhảy lên, ngón chân điểm nhẹ liền bay lên nóc nhà, giống như chuồn chuồn điểm nước vọt đi.
Vài giây sau, hắn đã đuổi kịp Ryan đang hốt hoảng chạy trốn, thuận thế chém ngang một đao...
Oa Oa ở phía sau thấy liền cảm khái, nhịn không được mà khen:
- Khinh công của Quan Quan thật lợi hại, lần sau sẽ cho hắn gia nhập đội thu thập nội y của ca...
- Cút!
Trần Mặc tức giận trừng mắt liếc, Quan Tam đang bay cũng không nhịn được mà lảo đảo, suýt nữa đụng vào vách tường.
Nhưng khi lưỡi đao sắp chém xuống, Ryan đang chạy trốn thuận thế lăn một vòng, vừa né đao, vừa thình lình ném một quả bom về phía sau.
Trong tiếng nổ vang, Quan Tam đáng thương bị sóng lửa đẩy bay đi, trực tiếp đập mạnh lên vách tường, mà thanh quan đao không biết mới thó từ đâu ra kia, cũng trực tiếp gẫy đôi.
- Sao có thể như vậy được!
Suýt nữa ngay cả râu cũng bị đốt, Quan Tam nhất thời buồn bực giận dữ, nhưng không đợi hắn nhấc người lên, Ryan ngay nhìn cũng không cần ném tiếp một quả bom.
Thật khó mà tưởng ngón tay linh hoạt của gã này, thậm chí hắn không cần châm kíp nổ, đầu ngón tay chỉ tùy ý nhẹ nhàng trượt qua, đã có thể tạo thành một quả bom nổ đúng thời điểm.
Mỗi điểm rơi của quả bom, đều được tính toán cẩn thận góc độ và tốc độ gió, hơn nữa đều có thể đem ưu thế của hoàn cảnh chung quanh phát huy tới cực điểm.
- Con bà nó chứ! Gã này chơi bom giỏi như vậy, sao không đi nương nhờ Binladen mà còn ở đây?
Bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, Trần Mặc chỉ có thể nhìn khoảng cách càng ngày càng xa.
Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng nổ vang, Ryan vừa mới nhảy vào khói đặc định trốn thì đột nhiên lảo đảo lui về sau mấy bước, như bị công kích.
Lúc này Xa Xa gào thét lao tới, Trần Mặc cũng bất chấp việc đánh lén đáng xấu hổ, giơ tay ném Bản Bản ra!
- Đừng mơ!
Nhìn Bản Bản bay tới trước mặt, Ryan như mất đi toàn bộ năng lực né tránh thế nhưng vẫn quát lớn.
Chính là ngay khi Bản Bản sắp chạm tới, ống tay áo bên phải của Ryan đột nhiên rách toác ra, xúc tu che sau lớp áo theo đó phóng ra ngoài che kín trước mặt hắn.
Bị xúc tu này cản lại, Bản Bản nhất thời bắn ngược ra, Ryan thừa cơ hung mãnh đánh úp đến:
- Chết vui vẻ nhé…
- Chết cái đầu mày!
Sau phút bất ngờ đứng hình, Trần Mặc lập tức vớ lấy một ống tuýp cạnh đó, nương theo tốc độ của Xa Xa đột mà ném ra.
Ngay cả Bản Bản cũng không làm hắn e ngại, thì sao để mắt đến loại công kích này, Ryan chỉ cười khẩy một cái, vung xúc tu bên tay phải đánh tới.
Nhưng ngay lúc xúc tu quấn quanh, điện quang xanh lét chợt phóng ra từ ống tuýp kia, rồi theo theo xúc tu nhập vào cơ thể hắn.
Đột nhiên bị luồng điện này tập kích, Ryan đang thế hung hãn tức thì bị kiềm hãm lại, mà ống tuýp dường như mang theo sinh mệnh chợt bay lên không trung, len lỏi theo khe hở của các xúc tu mà đập thẳng lên ngực hắn!
- Ọc!
Nương theo sau tiếng rên đau đớn, Ryan lảo đảo lui về phía sau vài bước tới khi cánh tay đụng vào vách tường:
- Con mẹ nó, thì ra mày cũng là dị năng cải tạo...
- Cải tạo? Bị ai cải tạo?
Trần Mặc ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng.
Thừa cơ hội, Ryan chợt rít gào nhảy lên, đột nhiên giật nắp mở ba lô màu đen.
Hơn chục quả bom đồng thời châm ngòi, hắn quơ xúc tu cuốn lấy chiếc ba lô, hướng phía đối diện ném tới...
"Tít tít!"
Nhưng ngay lúc này, Trần Mặc nâng Bản Bản lên, không hề báo trước mở sáng màn hình.
Trong nháy mắt, một luồng sáng xanh lan tỏa, phóng về hướng Ryan, như hóa thực chất bao phủ hắn!
Vài giây sau, Ryan vốn đang muốn ném bom về phía Trần Mặc đột nhiên ngẩn ra, toàn thân run rẩy.
Yên tĩnh! Quỷ dị yên tĩnh!
Co giật hồi lâu, đột nhiên hắn chậm rãi nâng tay, đem ba lô màu đen đặt lên đỉnh đầu mình, bày ra một bộ dáng dứt khoát kiên quyết...