Bạn sợ cái gì? Đây là một việc rất hay được hỏi.
Diệp Dung sợ chuột và gián, Huân Nhi sợ không có kem ăn, Gia Địch sợ sự cô đơn, còn Trần Mặc thì…
Bởi vì khi còn bé từng bị kinh hãi, hắn sợ nhất chính là xương trắng, bất kể xương người hay xương động vật, cho dù là gặp xương giả làm bằng plastic, hắn cũng sẽ không chút do dự xoay người chạy trốn!
- Cho nên, anh rất sợ ta?
Nhìn đôi chân run rẩy của Trần Mặc, bộ xương người dựa vào tường, vênh cái cằm xương hỏi.
Bên trong hào quang xanh lét của lửa ma trơi, nó đắc ý vặn vặn mình rồi giơ một ngón tay bằng xương lên ngoắc ngoắc:
- Yên tâm, ta không có quan hệ gì với cái nhân vật trong Tây Du Ký kia đâu, ta chỉ là một bộ xương trong viện bảo tàng thôi, không biết tại sao lại có sinh mệnh thế này!
- Sao không nói sớm!
Nghe được câu này, Trần Mặc mới vừa rồi còn lạnh run chợt khôi phục lại dũng khí.
Nhưng mà ngay sau đó, chờ cho hắn thấy đối phương dỡ xuống một thanh xương sườn mà thổi thổi bụi thì không kìm được mà da đầu run lên:
- Ặc, mi tháo chỗ đó ra không chừng tụt hết người đó…
"Rầm!" Lời còn chưa dứt, Bạch Cốt Tinh đang tháo xương sườnại thật sự hoàn toàn rời hết ra.
- Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà!
Trần Mặc chỉ còn biết nhìn theo lẩm bẩm:
- Có cần tôi hỗ trợ lắp lại không?
Mấy phút sau, công tác xếp hình chính thức bắt đầu, Trần Mặc một bên chọn xương mà gắn, một bên không quên an ủi:
- Yên tâm đi! Ngày xưa tôi chơi xếp hình rất giỏi… Ớ, hóa ra nhầm khúc gỗ với xương cột sống.
Lại thêm 30 phút nữa, công tác xếp hình miễn cưỡng thành công, tuy rằng hộp sọ thì quay sai hướng.
Ngoài ra không hiểu sao mà trong tay Trần Mặc lại còn thừa hai mảnh xương, điều này khiến hắn còn đi tự thần tượng bản thân:
- Ca thật là thiên tài! Giống y như ngày trước sửa đồng hồ báo thức, tháo xong lắp lại thừa ra hai linh kiện mà đồng hồ vẫn chạy bình thường!
Đã không có tâm tình để ý tới hắn tự kỷ, Bạch Cốt Tinh dùng sức đưa sọ vòng trở về đúng chỗ, lại chỉ chỉ trụ đồng đằng xa nói:
- Này, nếu ta là anh thì sẽ không tới trụ đồng kia đâu. Mặc kệ anh muốn cái gì, nhưng nan đề đầu tiên là anh không có khả năng mở nó ra.
Như là xác minh lời nói này, nó đột nhiên nhặt một viên đá vụn ném về phía trụ đồng.
Vài giây sau, viên đá giống như là gặp phải một rào cản vô hình, bỗng dưng dừng lại trong không khí rồi chậm rãi hóa thành bột phấn.
Trần Mặc nhìn nhìn bàn tay của mình, không tự chủ rùng mình một cái — may mắn! May mà không có đi sờ cái trụ đồng kia, bằng không giờ thành thương binh rồi…
- Hiểu rồi hả?
Bạch Cốt Tinh khinh thường hỏi, từ từ đứng dậy, cọt kẹt đi ra ngoài.
Tới khi đến cửa phòng, nó lại đột nhiên xoay đầu lại:
- Đúng rồi! Anh đã là bảo vệ nơi này thì nhất định phải canh giữ cho tốt trụ đồng kia. Tin là anh đã biết nó chính là căn nguyên của toàn bộ sinh mệnh trong triển lãm.
Nói xong, bộ xương kia bước ra khỏi cửa rồi chậm rãi đi về một hành lang tối tăm phía trước.
Trần Mặc nhìn thấy thân ảnh của nó dần dần biến mất, đột nhiên có loại cảm giác thực kỳ quái:
- Đợi chút! Sao ta cảm thấy mi là cố tình tới nhắc nhở ta… Chẳng lẽ Quan Tam chịu dẫn ta tới nơi này cũng là bởi vì mi hỗ trợ?
- Ta cũng không muốn giúp anh, nhưng ta không thích thiếu nhân tình!
Không dừng lại, Bạch Cốt Tinh bảo trì tốc độ nói vọng về, rốt cục biến mất trong bóng đêm:
- Cô ta muốn ta chiếu cố anh một chút… Ta nghĩ anh biết là ai giúp anh chứ!
Cái này còn phải đoán sao? Trần Mặc gãi gãi đầu, vô thức nhớ tới một khuôn mặt vô cảm.
Vì sao Mộc Vân lại rất quen thuộc với viện bảo tàng này? Có lẽ như chính cô ta đã nói, cô ta cũng từng là bảo vệ nơi này?
Nhưng bất kể là cái gì, ít nhất Mộc Vân cũng đều là có ý tốt… Đương nhiên, có lẽ ngay cả chính cô ta cũng còn không rõ ràng lắm, cái khái niệm ý tốt thực chất là gì?
Há miệng phun ra mấy vòng khói thuốc, Trần Mặc đem ánh mắt đặt trở lại lên cái trụ đồng trong đại sảnh, xem ra trước khi nghĩ được cách giải quyết vẫn phải để mảnh ngọc vỡ kia ở đây rồi.
Mà sự thật là dù hắn có thể lấy đi thì vẫn sẽ có chút do dự. Như bộ xương kia nói, mảnh ngọc vỡ này chính là căn nguyên sinh mệnh của viện bảo tàng, nếu hắn vì bản thân mà hy sinh những đồ triển lãm này có phải rất ích kỷ hay không?
- Quên đi! Giờ cứ làm đúng công tác đã!
Nhẹ nhàng thở phào một cái, Trần Mặc gỡ chùm chìa khóa đeo bên hông xuống, định khóa sảnh triển lãm này lại.
Thế nhưng vài giay sau, hắn bỗng ngẩn ra, khó có thể tin dừng tay.
Nói đùa gì vậy? Chùm chìa khóa ban đầu có 12 chiếc, hiện giờ lại chỉ còn 11, lại càng chết hơn chiếc mất đi là chìa khóa của sảnh triển lãm này.
- Sao lại thế này, vừa rồi mình còn đếm qua mà!
Kinh ngạc nhíu mày, Trần Mặc như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nhảy dựng lên.
Cơ hồ đồng thời, Bản Bản cũng do dự nhắc nhở nói:
- Lão đại, cái gã Quan Công bằng gỗ kia không thấy đâu rồi, anh nói liệu có phải là hắn…
- Đi cửa ra vào bảo tàng!
Không còn thời gian nghĩ nhiều, Trần Mặc lập tức ngồi lên Xa Xa, tiện tay nắm lấy Bản Bản rồi phóng đi như bay.
Oa Oa đang dẫn một đám tiểu đệ lắc lư trở về, thấy Xa Xa phóng vụt qua, vội đuổi theo gào:
- Lão đại! Lão đại! Mọi người đi đâu thế?
- Mày ở đây, bọn tao đi tìm gã hàng fake kia!
Trần Mặc vội vàng bỏ lại một câu, lại đột nhiên quay đầu lại hô:
- Oa Oa, mày thay tao trông coi viện bảo tàng, thuận tiện chiếu cố tốt Dung tỷ… Còn nữa, nếu mất bất cứ dù chỉ là một thứ gì tao sẽ tịch thu tất cả số đồ lót mày sưu tập, hiểu chưa?
- Yes, Sir!
Vừa nghe đến việc này liên quan tới đồ lót bảo bối, Oa Oa dù không cam lòng cũng chỉ biết lớn tiếng đáp ứng.
Một đám đồ đồng đồ gốm đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ lão đại vừa mới còn nói muốn chinh phục thế giới thống trị nhân loại, thế nào nháy mắt đã như hóa thành người khác.
Tứ Dương Phương Tôn cùng Dương Chi Tịnh Bình đối mắt nhìn nhau, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Lão đại, vì sao chúng ta phải nghe lệnh gã bảo vệ kia… Hơn nữa hình như hắn là nhân loại mà!
- Đồ đần!
Oa Oa rất khinh thường quét mắt qua chúng nó, vẻ nghiêm nghị nói:
- Nói cho các chú biết một bí mật, lão đại của ca không phải là nhân loại bình thường. Nghĩ đi, có nhân loại nào có thể đưa ra ý tưởng độc ác như anh ấy? Có nhân loại nào vô sỉ như anh ấy? Có nhân loại nào… Đệch, đứa nào vừa đánh tao?
Sấm sét từ trên trời giáng xuống, không một dấu hiệu chọn Oa Oa mà phang, tựa hồ trừng phạt cái miệng bậy bạ của nó.
Trong ánh mắt sùng bái của đám đồ đồng đồ gốm, Trần Mặc điều khiển xe điện chạy như bay trên hành lang, nháy mắt đã tới cửa chính ra vào viện bảo tàng.
Vài giây sau, khi hắn chứng kiến cánh cửa hơi hé thì cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng không kìm được mà kêu khổ trong lòng!
- Xong rồi! Tên kia chạy trốn thật đúng là nhanh, dù cho cưỡi Xích Thố cũng không nhanh như thế!
Than thở xong, Trần Mặc vẫn chưa hết nhăn nhó, buồn rầu tự hỏi phải đi đâu tìm Quan Vũ.
Còn may có Bản Bản tinh quái đột nhiên nhắc nhở:
- Lão đại, không bằng chúng ta tìm…
- Có lý!
Không đợi nó nói ra tên, Trần Mặc đã nhanh chóng móc di động bấm một dãy số.
Đợi phải đến vài phút, cho tới lúc hắn sắp không nhịn được muốn vọt thẳng luôn tới nhà Mộc Vân thì đầu máy bên kia truyền tới một giọng nói không cảm xúc:
- Alo? Có chuyện gì?
- Trời ạ, cô lề mề thế!
Oán hận thì oán hận, Trần Mặc vẫn tranh thủ nói ra sự việc.
Mộc Vân chút nào không kinh ngạc nghe xong, dường như không có việc gì nói:
- Hiểu rồi, gần đây tâm tình Quan Tam hơi khác… Được rồi, nếu anh định tìm hắn thì tôi đề nghị tới miếu Quan Đế thử xem!
Nói xong câu này, Mộc Vân đã trực tiếp cúp điện thoại, cũng không biết nàng bên kia có việc gấp gì phải xử lý.
Trần Mặc cầm di động giật mình chốc lát, rốt cục tỉnh ngộ, ngồi lên Xa Xa:
- Xuất phát, chúng ta đi miếu Quan Đế ở núi Thạch Công! Bản Bản, tra bản đồ Nam thành đi, mày dẫn đường!
Sau đó, Oa Oa dẫn đường, cả bọn xông lên đường cao tốc rồi xuyên qua sương đêm mà đi tới núi Thạch Công.
Một đường đi tới xóc nẩy, Trần Mặc chỉ có thể cố gắng bám thật chặt tay lái, than thở nói:
- Tao thật không hiểu tên kia vì sao phải trốn đi, chẳng lẽ vì thức ăn trong viện bảo tàng chán quá à?
Có điều giờ mới hỏi lý do liệu còn ý nghĩa gì?
Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, Trần Mặc ngạc nhiên phát hiện đã qua 12 giờ đêm… Cũng tức là nếu sáu giờ tới mà không tìm đuwọc Quan Tam, vậy hắn sẽ thật sự hồn tiêu phách tán, mà mình cũng phải bồi thường một khoản tiền lớn.
Nhưng giờ lại có hai vấn đề, có thể tìm thấy được không là một chuyện, mà chuyện nữa là làm thế nào thuyết phục hắn trở lại bảo tàng. Nếu không thuyết phục được chắc chỉ có thể động võ!
- Được rồi, hy vọng tên kia không có trâu bò như hàng thật!
Buồn rầu vuốt vuốt tóc, Trần Mặc đã thấy miếu Quan Đế hiện rõ dần trước mắt, cũng chỉ có thể cầu nguyện như thế.
Cơ hồ đồng thời, Xa Xa đột nhiên mở đèn pha, ánh sáng chiếu thẳng tới một thân ảnh mặc áo dài xanh đang đứng trước miếu Quan Đế.
Trần Mặc ngẩn ra, không tự chủ được bật thốt lên hô:
- Đệch! Quan Tam, ông đứng lại đó cho tôi!