Tuy sẽ còn gặp nhiều khiêu chiến, nhưng ít ra đêm nay có không ít thực khách đến ủng hộ, sinh ý tiệm cơm vượt xa so với ngày thường.
Mãi đến gần 10 giờ tối, thực khách mới thỏa mãn, sôi nổi trả tiền rời đi. Mà không ít người trước khi đi còn hứa cùng Diệp Dung rằng họ nhất định sẽ đến ủng hộ tiếp vào ngày mai, hơn nữa còn mang theo cả bạn bè tới.
Hiển nhiên, kết quả này có một nguyên nhân to bự, đó là tài nấu nướng của Trần Mặc quả thật quá hấp dẫn người, cho nên mới có thể khiến những vị khách này nhiệt tình đến vậy.
Có điều bất kể thế nào, ít nhất sau khi Diệp Dung tính toán các khoản thu chi ngày hôm nay cũng đã muốn cười nhìn không thấy Tổ quốc. Cũng vì vậy tối nay nàng thực khẳng khái phát cho mọi người tiền tăng ca, thậm chí còn cự tuyệt việc Trần Mặc chủ động lưu lại hỗ trợ.
- Sáng mai anh phải đi trả tiền nhà rồi, không định rút tiền sao?
Nghe Diệp Dung ấm áp nhắc nhở, lúc này Trần Mặc mới nhớ tới chính mình còn chưa kịp đi rút tiền. Chỉ là hắn có chút thắc mắc, mới rồi Diệp Dung còn bị Gia Địch kích thích đến bạo phát tiểu vũ trụ, giờ tự nhiên lại trở nên dịu dàng uyển chuyển thế này.
- Bởi vì tôi đã nghĩ thông suốt rồi!
Như biết Trần Mặc đang nghĩ gì, Diệp Dung mỉm cười tinh quái:
- Mấy ngày hôm trước, tôi bị nữ nhân Hy Lạp kia làm cho choáng váng đầu óc, cho nên sau khi trải qua lần kinh nghiệm xương máu nà, tôi quyết định…
- Ừ?
Trần Mặc thực hồ nghi nhìn lên nàng, chờ nghe nốt. Diệp Dung ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sóng mắt đong đưa nói:
- Tôi quyết định tháng sau sẽ tăng 50% tiền lương cho anh! Còn nữa, nếu như sau này lại có những gã ngốc nghếch kia tới cửa, sẽ để anh thay tôi dùng loạn côn đuổi bọn hắn đi!
(Ý là đám bị em này lừa tình mà đến)
- Ách, chẳng lẽ đây là phá rồi lại lập trong truyền thuyết?
Trần Mặc không khỏi rùng mình một cái, thầm nghĩ Dung tỷ đáng sợ quen thuộc rốt cuộc đã trở lại. Phải biết rằng, so với bộ mặt bạo lực dã man thì vẻ dễ thương uyển chuyển hàm xúc mới là Diệp Dung đáng sợ nhất!
- Ngẫm lại thì nhiều kẻ ngốc chết dưới gót giày cao gót của cô ta như vậy chính là minh chứng rõ ràng nhất rồi!
Cảm khái lắc lắc đầu, Trần Mặc nhìn nhìn đồng hồ treo tường, định chạy ra mấy cây ATM gần đây rút tiền. Cũng may các loại chi phiếu, thẻ ATM luôn mang theo người, muốn rút cũng tiện.
Thực tế là bởi bên cạnh hắn luôn có mấy con yêu quái kia, cho nên từ trước tới giờ hắn luôn có thói quen mang vật đáng giá bên mình. Có bảo tiêu nào an toàn hơn được với bọn Nặc Nặc cơ chứ?
Không đến năm phút, ba vạn tiền mặt đã được rút ra. Bất quá Trần Mặc sau khi do dự một lúc vẫn quyết định không dùng tới thẻ của Diệp Dung.
Thật cẩn thận đem tiền nhét vào tay nải, lúc này hắn mới châm một điếu thuốc rồi từ từ đẩy cánh cửa thủy tinh cây ATM bước ra ngoài.
Mà cùng lúc đó có mấy thân ảnh cao lớn mặc áo choàng che kín người đi lướt qua người hắn, gió đêm thổi tạt lại mấy câu trò chuyện mơ hồ:
- Đại vương, bọn em đã tra qua mấy cái bài post trên diễn đàn, tiệm cơm kia đúng là ở gần chỗ này!
Nghe được câu này, Trần Mặc không khỏi cười cười, thầm nghĩ Bản Bản tuyên truyền thật là có hiệu quả, trễ thế này vẫn còn có khách tới.
Nhưng chỉ vài giây sau, hắn đột nhiên ngẩn ra, nhíu mày tự hỏi:
- Đại vương? Xưng hô này sao quái thế nhỉ… Nặc Nặc, mày có thể nghe xem đám kia nói những gì không?
- Không thành vấn đề!
Nhẹ nhàng nhảy ra từ túi áo Trần Mặc, Nặc Nặc vươn mình một cái, phần tai nghe chợt kéo dài ra mấy mét, giống như linh xà uốn lượn mà đi.
Gần hai ba giây yên tĩnh sau, đoạn trò chuyện của mấy người kia đã vang lên bên tai Trần Mặc, giống như là mấy gã đó đang đứng sát hắn mà trò chuyện.
Mà giờ khắc này, một giọng nói đặc biệt trầm thấp đang dặn cấp dưới:
- Thấy chưa, ta đã nói internet là thứ tốt! Các ngươi giữ vững tinh thần, nhớ kỹ người đàn bà trong bức ảnh ở mấy bài post kia, chỉ cần nhìn thấy cô ta thì động thủ, nhất định phải đoạt lại miếng ngọc!
Một câu này rất từ tốn, nhưng Trần Mặc vừa nghe xong, lại tức thì biến sắc.
Tựa như chứng minh lo lắng của hắn, Nặc Nặc chen vào:
- Lão đại, là lúc trước anh có chụp cho Dung tỷ mấy tấm hình, sau đó em nhân tiện bảo Bản Bản đính kèm lên bài viết… À, hình như có một tấm chụp Dung tỷ đeo mảnh ngọc kia!
- Đệch! Cứu người!
Quát khẽ một tiếng, Trần Mặc vứt nhanh điếu thuốc, xoay người chạy vội về tiệm cơm.
Nhưng mới chạy được hơn mười mét, hắn lại đột nhiên vòng ngược trở lại, bổ nhào tới bốt điện gần đó. Phịch một tiếng, mấy dây cáp điện bị hắn mạnh mẽ kéo đứt, toàn bộ tiểu khu lập tức tối om, tiếng huyên náo tức thì vang mãi không dứt.
Mà giờ khắc này, nhìn dây cáp điện lưu chuyển dòng điện xanh lét nổ lách tách, Trần Mặc có chút do dự nhìn nhìn tay mình — đúng là chính mình có thể hấp thu điện năng, nhưng bình thường cũng chỉ dùng bình ắc quy và ổ điện, còn loại điện cao thế như này thì…
- Liều mạng!
Quay đầu nhìn nhìn hướng tiệm cơm, Trần Mặc chợt cắn răng chìa tay trái, hung tợn dí phần dây điện hở lên.
Chỉ nghe “xẹt” một tiếng, hào quang màu xanh cấp tốc trào ra, toàn thân Trần Mặc như sốt rét không ngừng run rẩy, đỉnh đầu liên tục bốc khói trắng.
Tình hình như thế kéo dài chừng hai phút, theo cáp điện nổ lớn rơi xuống đất, Trần Mặc cũng lảo đảo dựa lưng vào tường mới không ngã.
Đám Oa Oa vội vây quanh lại, từ trên người hắn hút đi điện năng dư thừa, lúc này mới tránh khỏi một hồi nguy cơ phát sinh.
- Tao không sao, đi!
Khó nhọc nói một câu, Trần Mặc lập tức giãy dụa nhảy dựng lên, rồi gian nan chạy về tiệm cơm.
Lúc này tiệm cơm cũng mất hết đèn đóm tối om om, đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hãi của Diệp Dung, sau đó âm thanh như bị bóp nghẹt lại lưng chừng.
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, lần thứ hai tăng tốc lao tới cửa, bỗng đâu có mấy con ngưu yêu từ bóng tối nhảy đến, ngóc sừng trâu lao tới.
- Muốn chết! Muốn bị làm bít-tết phải không?
Trần Mặc quát lên một tiếng, hai đấm đồng thời đánh ra.
Lập tức, hai luồng điện quang lập lòe bắn ra, như một tia chớp xẹt qua không gian.
Cơ hồ không chút sức chống cự, mấy con ngưu yêu tức thì kêu thảm ngã gục, hơn phân nửa thân hình đều hóa thành cháy xém.
Trần Mặc cũng không tiếp tục quản bọn chúng, phi người nhảy qua cửa. Có điều hai chân vừa chạm đất, hắn lại đột nhiên có một dự cảm bất an, theo bản năng lăn một vòng sang bên cạnh!
Tiếng rít gió lăng lệ gào thét mà qua, một thân hình thật lớn không biết từ đâu lao tới đấm đá, làm vách tường cũng bị vỡ thành một lỗ lớn.
Trong chút hào quang yếu ớt từ ngón tay Trần Mặc, mơ hồ có thể nhìn thấy một con ngưu yêu sừng vàng thật lớn, đôi mắt trâu đỏ tươi như máu nổi bật trong đêm càng khiến nó thêm vẻ khủng bố.
Mà trên đầu vai ngưu yêu, chính là một cô gái thân thể mềm nhũn rũ xuống, không biết là hôn mê hay là đã…
- Để người lại!
Trần Mặc giận quát một tiếng, không có đường lui bật người dậy, đưa tay muốn chụp lại Diệp Dung.
Con kim giác ngưu yêu (ngưu yêu sừng vàng) kia cũng thực linh hoạt, vừa nghiêng người né tránh vừa tiện tay múa may thiết quyền trùng điệp nện xuống.
Chẳng qua chỉ nháy mắt sau đã nghe tiếng gào thét cùng tạp âm chói tai vang lên, kim giác ngưu yêu hơi sơ xảy chậm một nhịp, bị Trần Mặc nhân cơ hội tống một quyền vào thẳng ngực.
Điện năng tích tụ hồi lâu nhất thời phóng ra toàn bộ, khiến toàn thân nó lập tức sáng lòe lên rồi không ngừng run rẩy, từng đợt mùi thịt nướng bay ra.
Nhưng mà so sánh với ngưu yêu thông thường, kim giác ngưu yêu hiển nhiên cường hãn hơn nhiều. Nó rốt cuộc phản ứng lại, chỉ nhìn nhìn trước ngực bị cháy đen một mảnh rồi múa may quyền đánh ra mở đường.
Giống như bị chùy sắt nện trúng ngực, Trần Mặc cả người đều bị đánh bay đi, trực tiếp diễn màn lá rụng mùa thu.
Mà xui xẻo là tay nải đựng tiền hắn đeo trên người cũng bị một đòn này bắn tung lên, tiền tung tóe đầy trời còn chưa kịp rơi xuống đã bị yêu lực màu đen của kim giác ngưu yêu chấn vỡ thành mảnh nhỏ!
- Khôoooooooong, nhà của ta!
Nhìn từng mảnh tiền giấy lả tả rơi xuống, phản ứng đầu tiên của Trần Mặc là khiếp sợ, phản ứng thứ hai là gào lên thảm thiết.
Không có phản ứng thứ ba, hắn hung tợn cắn răng, bắt lấy Bản Bản mãnh liệt ném đi.
Bị thanh mang đưa vào, Bản Bản cấp tốc bành trướng, hóa thành tấm thép lớn tới mấy mét nện trúng con ngưu yêu, tạo thành khói bụi mù mịt.
Xa Xa lúc này phát động động cơ, liều lĩnh từ phía sau đâm tới, miễn cưỡng đụng văng kim giác ngưu yêu ra năm sáu bước.
Thế nhưng con ngưu yêu chỉ hơi lảo đảo chút đã lập tức xoay người lại, bỗng nhiên há miệng phun ra một hơi!
Trong tiếng nổ vang, một con trâu lớn chừng nửa mét từ miệng nó phi ra, phóng thẳng tới Xa Xa.
- Của ca! Của ca!
Oa Oa nhảy tới, giành trước mở ra cái nắp nồi nghênh đón, hiển nhiên hứng thú sưu tập của nó lại phát tác.
Kim giác ngưu yêu kinh ngạc không nói gì, thẳng đến khi thấy Oa Oa đã nuốt con trâu kia nó mới dường như tỉnh ngộ quát lên một tiếng lớn, lần thứ hai đánh tới.
Đúng lúc này, Nặc Nặc đột nhiên thét chói tai lăn một vòng nằm ngay dưới chân ngưu yêu! Kim giác ngưu yêu chân bị vấp, nhất thời mất cân bằng ngã nhoài, miệng cạp một đống đất.
- Bản Bản!
Trần Mặc dựng thẳng lên ngón cái lên ý khen, đồng thời còn không quên vỗ tay phát ra tiếng.
- Rõ!
Lời còn chưa dứt, Bản Bản đã nhảy lên, lần nữa hóa thành tấm thép lớn mấy mét áp xuống, đem kim giác ngưu yêu đang định ngẩng đầu nện đến choáng váng.
Trần Mặc một tay đặt lên vết thương trên ngực rồi nhảy lên, xông về phía trước tiến đến cứu viện Diệp Dung. Có điều Nặc Nặc đang chuẩn bị phát động sóng siêu âm công kích đột nhiên ngẩn ra, kinh hãi hô:
- Lão đại, cẩn thận đằng sau…
Trần Mặc ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn phía phía sau.
- Đệch!
Cơ hồ đồng thời, vách tường bị đục một lỗ to tướng kia bỗng đổ xuống, Trần Mặc chỉ kịp “a” một tiếng, xui xẻo bị đè bẹp.
Giờ khắc này, Trần Mặc thật sự khóc không ra nước mắt, vì cái gì vận đen cố tình chọn lúc này mà phát tác. Tiền mua nhà hóa thành hư ảo, ngay sau đó vách tường đang yên đang lành lại đòi “đè” lên mình, con bà nó, quá đúng dịp đi!
Mà chứng kiến một màn quỷ dị này, kim giác ngưu yêu cũng không thể không ngạc nhiên. Nhưng nó lập tức túm lấy Diệp Dung, thuận thế một quyền đánh về Trần Mặc còn đang chưa thể đứng dậy.
Thời khắc sinh tử, chỉ nghe một tiếng cầu nguyện vang lên, một cột sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, khó khăn lắm bao phủ hết được Trần Mặc không hề có sức chống cự.
Mà quyền phong sắc bén kia, khoảnh khắc chạm đến cột sáng đột nhiên bị kiềm hãm, lập tức bốc cháy lên quang diễm nóng rực.
Đau đớn gầm nhẹ một tiếng, kim giác ngưu yêu rốt cục bất chấp địch nhân còn chưa chết, hai chân nhún một cái nhảy ra xa hơn mười mét, cũng không quay đầu lại vác Diệp Dung chạy như bay rời đi.
Cột sáng chợt phát lực hút nhấc bức tường lên rồi chấn thành mảnh vỡ. Không đợi Trần Mặc nhảy người lên, Gia Địch đã từ không trung chầm chậm hạ xuống, quyền trượng bắn một luồng kim quang về phía kim giác ngưu yêu.
Bị luồng sáng kia đánh trúng vai trái, ngưu yêu không khỏi lảo đảo mấy cái, nhưng vẫn cố gắng vác theo Diệp Dung chạy nhanh hơn, chỉ để lại một bãi máu tươi.
Trần Mặc hô lên một tiếng, kéo tay Gia Địch chạy về phía Xa Xa:
- Đuổi theo, đừng có giữ cái tạo hình tồi tàn này nữa!
- Rõ!
Thanh quang nổi lên, Xa Xa đã chuyển hóa thành Dodge Tomahawk.
Trần Mặc không chút do dự nhảy lên, thuận thế đem Gia Địch ôm trước ngực. Dodge Tomahawk hơi bốc bánh trước, lập tức hóa thành hư ảnh phóng đi, tiếng động cơ nổ vang lớn đến nỗi mặt đất cũng kịch liệt run rẩy.
Mơ hồ nhận thấy được dị trạng phía sau, kim giác ngưu yêu đang chạy trối chết đột nhiên nhảy lên, trực tiếp chọn con đường “nóc nhà” để đào tẩu.
Dodge Tomahawk vẫn đuổi theo không bỏ, như cá kiếm xuyên qua từng ngõ ngách, theo sát không rời thân ảnh thật lớn đang nhảy vọt tới lui phía trước…
- Chuyện gì đã xảy ra?
Gia Địch thở hổn hển, vẫn giơ cao quyền trượng, tung kim quang phá vỡ hết chướng ngại.
Mỹ nhân ngồi trong lòng, nhưng Trần Mặc lại không có tâm tình hưởng thụ kiều diễm, chỉ cắn răng quát:
- Tôi cũng không biết cái gì nữa, hình như là đến cướp một mảnh ngọc gì đấy… Mà không quản, đã cướp người còn hủy luôn cả mộng nhà của tôi, nếu để tôi bắt được, nhất định sẽ cắt nát nó mang ra chợ bán!