Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 171: Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu (Gặp lại cười một tiếng xóa hết oán thù)




oOo

- Trần huynh đệ à! Đệ chính là huynh đệ cả đời của ta a!
Cơ hồ là lệ nóng doanh tròng nhào lên, Hoàng Bào Quái ôm chặt lấy Trần Mặc, xem ra tính toán dùng hắn làm khăn tay hình người.

- Không cần nói thừa cái gì nữa! Huynh đệ à, sau này đệ có chuyện gì khó khăn cứ tìm ta, cho dù ta phải liều cái mạng này cũng sẽ giúp đệ giải quyết!

Sau khi giải quyết xong vấn đề về cuộc sống hôn nhân, Hoàng Bào Quái đang trong giai đoạn quá hứng khởi, vì vậy hắn hiện xem Trần Mặc so với thân nhân còn thân hơn.

Hai trước, Bách Hoa từ trong thôi miên trải qua tình cảnh kiếp trước cũng từ từ tỉnh lại, và tình huống vừa thấy được Hoàng Bào Quái liền vội vàng né tránh ngày xưa không còn, lúc này nàng mê mang đứng trước Hoàng Bào Quái, hồi lâu sau đột nhiên chần chờ hô một tiếng "Khuê lang".

Một khắc ấy, Hoàng Bào Quái rơi lệ đầy mặt, rồi đột nhiên chạy tới một góc phòng, liều mạng dùng sức đập đầu huỳnh huỵch lên tường.

Thấy hành vi tự ngược đãi ấy, mọi người không khỏi liên tục cảm khái, thầm nghĩ nguyên lai như vậy cũng có thể phát tiết tình cảm mãnh liệt…

Sau đó, mọi người liền cùng nhau bê ghế đến, an tọa mà thưởng thức đoạn phim ngôn tình cổ trang trước mắt, mãi đến lúc Hoàng Bào Quái thẹn quá hoá giận đuổi đi mới thôi.

Tiếp đó, đợi cho ngày hôm sau khi thức dậy, Hoàng Bào Quái tinh thần hiển nhiên tốt hơn nhiều, nhìn sắc mặt phấn chấn cười toe toét của hắn mà đoán thì đêm qua chắc chắn rất không tồi.

Trần Mặc dường như không có việc gì ngồi uống trà, trong lòng lại tự hỏi một vấn đề cực nghiêm túc — không biết hai người này đêm qua nói gì, sau đó làm gì nhỉ…

Giờ phút này thấy Hoàng Bào Quái nhiệt tình như thế, hắn còn có thể nói gì? Trần Mặc vỗ bờ vai của hắn tỏ vẻ an ủi, sau đó bị hắn lôi đi uống rượu từ sáng sớm.

Đợi cho hai người đều uống đến say khướt, nhìn thấy Hoàng Bào Quái tâm tình thật tốt, Trần Mặc rốt cục tìm cơ hội hỏi:
- Này… Lão Hoàng à, ước định của chúng ta tính là đã hoàn thành xong rồi chứ!

- Hoàn thành xong! Đương nhiên hoàn thành xong!
Hoàng Bào Quái đĩnh đạc phất phất tay, lại đột nhiên ngẩn ra, dường như tỉnh ngộ vỗ vỗ cái trán:
- A! Ta thiếu chút nữa quên chuyện kia… Bay đâu, đem Đường Tăng lại đây, giao cho Trần hiền đệ xử lý!

Nghe câu ra lệnh, Trần Mặc rốt cục thở phào một cái, kỳ thật hắn cũng là tiến hành một canh bạc.

May mắn là Hoàng Bào Quái thật sự tuân thủ hứa hẹn như trong Tây Du Ký nói, chứ nếu hắn đột nhiên trở mặt không giao Đường Tăng, chính mình cũng không còn biện pháp gì ép hắn.

Mấy phút sau, Đường Tăng bị trói giống như cái bánh chưng được mấy tiểu yêu áp giải tiến vào trong động.

Hoàng Bào Quái liếc mắt nhìn Đường Tăng một cái, đột nhiên liếm liếm môi, lộ ra biểu tình dữ tợn:
- Hiền đệ à! Nếu đệ không biết nấu nướng thì không bằng để vi huynh hỗ trợ, đệ thích nướng hay là hấp?

- Cái này sao, ta thích…
Trần Mặc cười hì hì đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Đường Tăng.

Trong lúc mọi người nhìn chăm chú, hắn điềm nhiên vươn tay sờ sờ chiếc áo cà sa của Đường Tăng:
- Cái áo cà sa này đẹp nhỉ, mua ở đâu vậy, có được giảm giá không?

- Ặc…
Hoàng Bào Quái cùng Đường Tăng không khỏi mê mang đưa mắt nhìn nhau, tự nhiên cũng xem nhẹ động tác rất kín đáo phía sau của Trần Mặc.

Trên thực tế, trong nháy mắt sờ lên áo cà sa, Trần Mặc đã thừa cơ thó luôn mảnh ngọc vỡ, không một tiếng động bỏ vào trong tay áo.

Lượn lờ đánh lạc hướng thêm một chút, hắn đột nhiên rút dao găm ra, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng nhanh chóng cắt đứt dây trói.

- Cái gì?
Hoàng Bào Quái lắp bắp kinh hãi, không khỏi nhảy người lên, mà Đường Tăng cũng kinh ngạc không kém.

Nhìn hai người bọn họ, Trần Mặc dường như không có việc gì nhún nhún vai, cười tủm tỉm nói:
- Kỳ thật, ta được người khác uỷ thác tới cứu Đường Tăng, lại thêm ta không có hứng thú ăn thịt người, vì thế thả hắn đi đi!

- Cứ như vậy thả?
Hoàng Bào Quái thực đau lòng nhìn Đường Tăng, nhịn không được ngăn lại nói:
- Hiền đệ, cứ vậy thả có phải quá lãng phí không? Nếu không chúng ta chia đều đi, đệ thích thịt chân giò trên hay dưới?

- Ặc…
Trần Mặc đứng hình, hắn đột nhiên cảm giác mình vào nhầm một bộ lạc mọi rợ ăn thịt người, đang đợi đến lúc con mồi bị cắt xẻ ra chia cho cả bộ lạc.

Mà nghe đề nghị như thế, cho dù Đường Tăng có cứng thấy chết không sờn cỡ nào cũng không nhịn được hơi run rẩy — hơn cả một đao chém rụng, mỗi ngày chậm rãi lóc một chút thịt mới thật sự là khủng bố!

- Bỏ đi! Hắn cũng không phải là hoa chuối mà cắt tí một tí một!
Trần Mặc khe khẽ thở dài phản đối ý này.

Gần như đồng thời, bỗng có một tiểu yêu kinh hoảng tiến vào, lớn tiếng hô:
- Đại vương! Đại vương! Việc lớn không tốt, có một con yêu quái mặt khỉ đứng ngoài cửa kêu, nói nếu đại vương không thả sư phụ của hắn thì hắn sẽ đem chúng ta đánh thành bánh thịt!

- Kẻ nào to gan như vậy!
Lời còn chưa dứt, Hoàng Bào Quái liền hung tợn nhảy người lên, trực tiếp xách trường đao xông ra ngoài.

Trần Mặc ngẩn ra, lại lập tức theo đi ra ngoài. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, cái gọi là yêu quái mặt khỉ hiển nhiên chính là vị đoạn thời gian trước bị Đường Tăng đuổi đi - Tôn Hành Giả. Chỉ là làm sao hắn lại tới đây được nhỉ, chẳng lẽ là Bồ Tát chỉ dẫn?

Vội vàng vừa đi vừa nghĩ nghĩ, hắn sai mấy đồ điện lại đây làm hộ vệ cho Đường Tăng.

Mà chờ bọn hắn chạy ra ngoài cửa động thì Hoàng Bào Quái đã sớm cùng Tôn Hành Giả đánh túi bụi, Kim Cô Bổng cùng trường đao kịch liệt va chạm, hoa lửa tóe ra tứ tán.

Trong tiếng hô quát vang trời, thân ảnh hai người giống như gió lốc lần lượt đảo qua đảo lại, hung ác đánh về phía đối phương!

- Đây cũng không phải là điều ta muốn!
Khe khẽ thở dài, Trần Mặc hướng Oa Oa vỗ tay ra hiệu:
- Nghĩ biện pháp để hai người bọn họ dừng tay… Đừng có ấm ức nhìn tao như vậy, tao biết mày nhất định có cách!

- Em làm gì có cách nào…
Buồn bực phản bác, nhưng Oa Oa vẫn nhảy vài bước về phía trước, đột nhiên há mồm phun ra một làn khói trắng.

Dòng khí nóng rực phóng ra, tức thì bao trùm phạm vi mấy chục mét. Hoàng Bào Quái cùng Tôn Hành Giả nhất thời không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ có thể miễn cưỡng mỗi bên lùi về một phía, tạm thời đình chiến.

Mà thừa dịp này, Trần Mặc vội vàng chụm hai tay làm loa hét lớn:
- Tôn đại thánh, nhìn ở bên này này!

- Cái gì?
Tôn Hành Giả ngẩn ra, theo bản năng quay đầu trông lại.

Vài giây sau, chờ hắn chứng kiến Đường Tăng bị Trần Mặc đẩy lên phía trước thì nhất thời cả giận nói:
- Thằng nhãi kia, muốn làm gì đây? Thức thời thả sư phụ ta ra, bằng không đừng trách lão Tôn…

Lời còn chưa dứt, Tôn hầu tử đột nhiên trợn tròn mắt —— trong tầm mắt của hắn, người trẻ tuổi kia lại thật sự buông Đường Tăng ra rồi khe đẩy.

Tuy rằng vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Đường Tăng lảo đảo chúi về phía mình, Tôn Hành Giả cũng chỉ có thể theo bản năng đưa tay đỡ.

Sau thoáng ngạc nhiên, hắn nhịn không được nhìn phía Trần Mặc, đầy mặt hồ nghi nói:
- Yêu quái kia, ngươi định giở âm mưu quỷ kế gì thế?

- Không có! Hoàn toàn không có!
Trần Mặc cười hì hì phất phất tay, làm dấu "xin cứ tự nhiên":
- Nói thật, ta căn bản là không định ăn Đường Tăng, hiện ngươi đã đến thì trả người lại cho ngươi là tốt rồi!

- Chỉ như vậy?
Tôn Hành Giả ngẩn ra, lại đột nhiên cau mày nói:
- Không đúng! Không đúng! Nếu là như vậy, tại sao mấy hôm trước ngươi còn phải tốn tâm tư giăng bẫy sư phụ ta?

- Việc này sao…
Trần Mặc dường như không có việc gì cười cười, trong lòng lại thầm cảm khái con khỉ này quả thật không dễ lừa.

May mà hắn đã sớm chuẩn bị, lập tức làm vẻ nghiêm chỉnh nói:
- Ta không phải muốn bắt sư phụ ngươi, mà là muốn cứu hắn! Ngươi không biết, khi đó có rất nhiều yêu quái định ra tay, nên ta nghĩ so với việc để bọn chúng hành động chẳng thà ta tiên hạ thủ vi cường.

- Thật sao?
Tôn Hành Giả tựa hồ tin vài phần, nhưng vẫn nghi hoặc nói:
- Một khi đã như vậy, tại sao ngươi không trực tiếp nói cho ta biết, cần gì luẩn quẩn thế này?

- Ta nếu nói cho ngươi biết, ngươi tin sao? Bất kể như thế nào, ta cũng là yêu quái mà!
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai, lại lộ ra vài phần hổ thẹn:
- Đương nhiên, kỳ thật ta cũng có tư tâm, ta từ trước đến nay rất ngưỡng mộ Đường trưởng lão, cũng muốn mượn cơ hội này nghe người giảng giải kinh văn, cho nên… Thật ngại quá!

- Thì ra là thế…
Nhìn vẻ mặt Trần Mặc không giống đang diễn kịch, Tôn Hành Giả không khỏi tin thêm mấy phần, rồi lại có vẻ chần chờ nhìn phía Đường Tăng.

Đón ánh mắt của hắn, Đường Tăng chắp hai tay thở dài:
- Thiện tai! Trần thí chủ đúng là có tấm lòng hướng thiện, mới vừa rồi nếu không phải hắn ngăn trở, chỉ sợ vi sư đã muốn… Thiện tai! Thiện tai!

Nghe được Đường Tăng nói mấy lời này, Tôn Hành Giả rốt cục giải trừ đề phòng sau cùng.

Hơi hơi trầm ngâm một lát, hắn chợt thu hồi Kim Cô Bổng, tiến về phía Trần Mặc.

Hoàng Bào Quái ngẩn ra, tựa hồ muốn bảo hộ phía trước Trần Mặc, lại bị Trần Mặc khe đẩy ra nói:
- Lão Hoàng không cần lo lắng! Đại thánh làm việc từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, sao có thể đánh lén chúng ta!

- Được! Yêu quái nhà ngươi cũng có chút nhãn lực!
Tôn Hành Giả đỉnh đạc tiêu sái đến trước mặt Trần Mặc.

- Thường thôi thường thôi!
Trần Mặc cười hì hì trả lời, thầm nghĩ dù là cái thế anh hùng cũng không chê ‘vỗ mông ngựa’ (nịnh nọt).

- Không cần khiêm tốn, ngươi quả thật thông minh hơn ta rất nhiều!
Tôn Hành Giả hừ lạnh một tiếng, trong lời nói tựa hồ có thâm ý.

Hơi ngừng lại một chút, hắn đột nhiên nắm đấm tay hướng về Trần Mặc cúi người thi lễ:
- Nói đến cùng lão Tôn thiếu ngươi một cái nhân tình… Nói thẳng đi! Lão Tôn không có thói quen nợ nhân tình, mà ngươi hao công tốn sức như thế sợ là cũng muốn từ lão Tôn kiếm chỗ tốt gì đi!

- Đại Thánh anh minh!
Trần Mặc cũng biết không thể gạt được Tôn Hành Giả tinh minh này, khẽ cười nói:
- Kỳ thật ta cũng không có yêu cầu gì quá xa vời, chỉ cần Đại Thánh… Thế nào, yêu cầu này không tính là cao chứ!