Tiệm cơm Cát Tường cũng không lớn, ngày thường dù là thời điểm đông khách nhất thì cũng chỉ ngồi hết khoảng mười bàn mà thôi, cho nên đầu bếp vốn chỉ có một là Vương bàn tử có thể xoay sở được.
Nhưng mà buổi tối hôm nay, hai mươi bàn trong tiệm đều đã chật người, khiến không gian vốn không rộng lắm trở nên chen chúc, mà đồ ăn được gọi cũng không ít hơn một trăm đĩa.
Tình cảnh này cho dù Vương bàn tử trước kia cũng không lo nổi, huống chi là “con gà” đến cả mở ga còn không biết đang chiếm phòng bếp kia…
- Chúng ta cứ gọi trước xe cứu thương đi!
Nhìn cả trăm cái “tàu há mồm” đang ngồi trong sảnh, Diệp Dung chỉ biết thở dài, lần đầu tiên cảm thấy quá đông khách cũng chẳng phải điều đáng vui mừng gì.
Tuy rằng phần lớn thực khách nơi này là đến ủng hộ, cũng không phải muốn ăn cao lương mỹ vị gì, nhưng mà bọn họ cũng đã ngồi chờ thật lâu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, từng này người đồng loạt không nhịn nổi mà bốc hỏa, vậy sợ là tiệm cơm cũng bị hủy đi.
Giờ phút này, thậm chí Diệp Dung còn nảy ra một cái ý tưởng hoang đường — "hay là sang nhà hàng đối diện kia mua đủ một trăm món ăn, dù sao đi nữa thì cũng thật rẻ mà…"
Đúng lúc này, Diệp Dung đột nhiên hít hít cái mũi nhỏ, tựa hồ như ngửi thấy mùi gì đó.
Vài giây sau, từ khe cửa phòng bếp truyền ra một mùi hương nồng đậm, nàng không nhịn được quay đầu hỏi:
- Này, mọi người có ngửi thấy gì không? Chẳng lẽ là Mặc Mặc tự mang mình ra nướng?
Cơ hồ đồng thời, rất nhiều thực khách cũng đều đưa mắt nhìn nhau, không để ý phong độ dùng sức hít lấy hít để, giống như là cả một đám đều bị cảm mạo.
Cũng không thể trách bọn họ, bởi vì mùi hương kia thật sự rất kỳ quái — nó hình như không phải mùi thơm của thức ăn, mà cũng không phải là mùi của gia vị khi nấu nướng…
Mặc kệ rốt cuộc là cái gì, chỉ biết tất cả mọi người ngửi được mùi hương này thì đều đột nhiên cảm thấy đói bụng, kể cả những người đã ăn qua cơm chiều ở nhà rồi mới tới cũng không ngoại lệ.
- Rốt cuộc là món gì thế?
Xoa xoa cái bụng đã muốn réo biểu tình, các thực khách không khỏi đưa mắt nhìn nhau rồi chỉnh tề quay đầu nhìn phía phòng bếp.
Ngay thời khắc này, cánh cửa gỗ phòng bếp đột ngột mở ra, Trần Mặc nhô đầu từ đằng sau, hời hợt vỗ vỗ tay:
- Tiểu Lâm, đến hỗ trợ bưng thức ăn… À còn nữa, vợ yêu, cứ ở ngoài tiếp khách nhé!
Không tính Diệp Dung đang rất hiếu kỳ nhưng không được gọi, tiểu Lâm cùng mấy người phục vụ đã chạy vội vào, sau đó chỉ chợt nghe một loạt tiếng hô nhỏ.
Loại yên tĩnh quỷ dị này duy trì vài phút, sau đó tiểu Lâm nâng một mâm đồ ăn, giống như mộng du đi ra.
Dưới tâm lý hiếu kỳ, mọi người không hẹn mà cùng đứng dậy nhìn ra xa. Chỉ là đợi đến khi bọn họ nhìn rõ mâm đồ ăn kia thì cùng đồng thanh "Hả" một tiếng!
- Cải trắng xào?
Nhìn mâm cải xào bình thường đến không thể bình thường hơn, tất cả đều hiện vẻ không thể tin lên mặt — thứ này, coi như vẩy lên dầu thơm cao cấp nhất cũng không thể tỏa mùi hương đến loại trình độ này!
Mà dưới ánh nhìn của “n” đôi mắt, cải trắng xào cũng đã được đặt trên bàn cơm. Người đàn ông trung niên kia do dự cầm lấy đũa, tựa hồ hoài nghi thứ này có thể có chất phụ gia hay không, nhưng hắn rốt cục vẫn thật cẩn thận nếm thử.
- Sao, thế nào?
Diệp Dung thấp thỏm hỏi, bàn tay nắm chặt đến có chút trắng bệch.
- Món này…
Mang theo biểu tình mê hoặc, người đàn ông kia đột nhiên dùng sức mà nhai, tiếp đến hơi hơi nhíu mày, sau đó lại để dành sức vào miệng.
- Tới cùng thế nào?
Những người đứng xem cũng không nhịn được đặt câu hỏi, có điều người đàn ông kia cứ ngập ngừng mãi không nói nổi một câu, tựa hồ đang hình dung một từ thích hợp.
- Sao hả?
Diệp Dung tâm thần bất an trừng mắt, tựa hồ chuẩn bị chờ hắn phun ra một chữ “tệ”, sẽ lập tức nhào lên giết người diệt khẩu.
- Quá tuyệt vời!
Trong phút chốc, người đàn ông trung niên bỗng dùng sức vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng nói:
- Đừng nói là mười đồng một mâm, cho dù ba mươi đồng một đĩa cũng đáng!
(10 đồng khoảng 104k VNĐ)
Nói đến đây, hắn lại gắp đầy một đũa cải trắng đưa lên miệng nhai, bộ dạng vô cùng hưởng thụ, quả thực làm cho người ta hoài nghi đây không phải cải trắng mà là vây cá.
- Thật sự?
Chứng kiến vẻ mặt của hắn, mấy người cùng bàn cũng sôi nổi hạ đũa, trong khoảnh khắc đã đem bàn đồ ăn quét sạch.
Vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng nói:
- Phục vụ, thêm một mâm nữa đi!
- Đợi chút, bọn tôi cũng muốn một mâm!
Đưa mắt nhìn nhau vài giây, toàn bộ khách trong sảnh đồng thời nhấc tay, nhiệt tình còn hơn cả đám tham gia bán hàng đa cấp bị tẩy não.
Không hề nghi ngờ, nếu cải trắng có linh hồn, nhất định chúng nó sẽ cảm động đến rơi lệ đầy mặt.
Có điều theo món ăn được mang ra ngày một nhiều, nguyên bản những vị khách một lòng “say mê” rau củ này cũng trở nên bình tĩnh lại.
Trong giây lát, hơn mười cái tròn đã đặt kín đủ loại thức ăn, tốc độ nhanh tới mức tưởng như tự đồ ăn mọc ra trên bàn.
Đủ loại mùi thơm khiến người ta thèm đến chảy nước miếng đặt cùng một chỗ lại càng nồng đậm, cho dù là người bị viêm xoang cảm cúm cũng thấy hương thơm thấm vào tận tim gan.
Nhất là khi mấy đĩa thịt kho, cá om được bưng lên, đủ loại hương vị như càng thêm bay bổng chui vào lục phủ ngũ tạng thực khách.
Chỉ nghe một loạt tiếng ‘ực’ vang lên chỉnh tề, là mọi người không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt.
- Tuyệt vời! Quá tuyệt vời!
Giờ phút này, cũng không còn từ nào đánh giá xứng đáng hơn.
Rất nhiều người cứ thế không ngừng đưa thức ăn lên miệng, sau đó ngửa mặt lên cảm thán.
Chỉ khổ bảy tám nữ phục vụ quay như chong chóng nhưng vẫn không kịp nổi.
Diệp Dung phía sau quầy nhìn tới há hốc mồm, rốt cục nhịn không được lao vào phòng bếp:
- Mặc Mặc, từ lúc nào anh học được tay nghề tốt như vậy…
Lời còn chưa hết, Diệp Dung thấy rõ một màn trước mắt rồi đóng băng tại chỗ.
Trên chiếc bàn dài trước mặt nàng bày kín hơn trăm đĩa thức ăn, mùi thơm mê người tràn ngập không khí, hợp thành cảnh tượng đặc biệt vui mắt.
Còn bên cạnh đó là Trần Mặc đang nhàn nhã gác chân bắt chéo, rỗi rãi hút thuốc, phì phèo phun từng vòng khói.
Không chỉ có như thế, tạp dề trên người hắn lại có thể không có lấy một chút vấy mỡ, mà vẻ mặt nhìn qua cũng thực nhẹ nhàng, căn bản không giống như là mới vừa làm xong hơn một trăm món ăn.
- Này, đây rốt cuộc là anh làm như thế nào hả!
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng giữa bếp, Diệp Dung rốt cục dùng sức lắc đầu, bắt buộc chính mình từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
Nhìn những đĩa đồ ăn nóng hổi kia, nàng lại nhịn không được cắn cắn ngón tay, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ là bởi vì tôi nhất thời phẩm chất đại bạo phát, cho nên khiến anh trực tiếp tiến giai thành đầu bếp thần cấp sao?
- Đầu bếp thần cấp thì không có, nhưng đồ làm bếp thần cấp lại có một bộ, là đi đánh BOSS nhặt được!
Trần Mặc dựa vào ghế thoải mái đùa giỡn, thầm nghĩ lúc này Oa Oa cũng nên kết thúc công việc được rồi, miễn cho làm quá phận, lát nữa lại ăn trọn một đạo thiên lôi.
(Trần Mặc dùng bao nhiêu năng lực sẽ gặp xui xẻo tương ứng)
Diệp Dung vẫn có chút khó có thể tin, sợ run nửa ngày lúc này mới hồ nghi hỏi:
- Này Mặc Mặc, anh không phải thật sự là Trung Hoa tiểu đương gia gì gì đó chứ…
- Cô nói xem?
Trần Mặc cười híp mắt nhìn nàng, thần tình quỷ dị, thấy thế nào cũng giống như cao thủ ẩn cư trong truyền thuyết.
Oa Oa, Bản Bản cùng Nặc Nặc trốn sau bàn bếp, rất ăn ý đồng thời làm vẻ nôn ọe, thầm nghĩ làm người sao có thể vô sỉ đến nước này?
Thế nhưng Diệp Dung hiển nhiên đã muốn tin, tuy rằng nàng không có bất kỳ cảm tình nào với manga, nhưng một màn trước mắt này hình như cũng không có cách nào giải thích rõ hơn.
(Giải thích 1 chút: về Trung Hoa tiểu đương gia kia chắc là tình tiết trong bộ truyện tranh về món ăn Tàu do người Nhật vẽ @@ )
- Kỳ thật đó là đạo văn, đạo chuyện xưa của sư môn tôi, gần đây tôi đang muốn đòi Nhật Bản phí bản quyền!
Giống như biết nàng muốn nói cái gì, Trần Mặc hơi hơi nhíu mày, làm ra một bộ lo lắng.
Mấy yêu quái đang nghe lén đồng thời ngã lăn trên mặt đất, thầm nghĩ lão đại quả nhiên là lão đại, nói điêu không cần bản thảo.
Diệp Dung hiển nhiên đã bị lừa, không ngờ còn bắt đầu tính xem đòi phí bản quyền bao nhiêu mới tốt. Bất quá tới khi ngạc nhiên qua đi, nàng dường nhớ tới cái gì đó, vỗ vỗ cái trán rồi kéo Trần Mặc ra khỏi phòng bếp.
- Lão đệ, đồ ăn cậu nấu thật quá tuyệt vời!
Không đợi Diệp Dung giới thiệu, mấy chục vị khách đã xem Trần Mặc như bảo bối mà đứng vây quanh hắn, sôi nổi giơ ngón tay cái lên liên tục khen ngợi, ngụ ý đơn giản là bà chủ có phúc khí, lại có thể tìm được một người chồng tốt đã chịu xuống bếp còn nấu ăn tài như vậy.
Diệp Dung được bọn họ khen đến má ngọc ửng đỏ, lại hiếm có không mở miệng phản bác, ngược lại sóng mắt lưu chuyển bồi tiếp:
- Đấy là vì Mặc Mặc nhà tôi chính là chưởng môn đời thứ ba mươi hai của trường phái Trung Hoa tiểu đương gia, mọi người về sau có rảnh nhớ phải thường đến ủng hộ nha!
Trần Mặc không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ Dung tỷ quả nhiên không hổ là gian thương nổi danh Phúc Phường Nhai, xem ra một câu sau cùng mới là mục đích chân chính.
Nhưng không cần Diệp Dung nói gì nữa, những vị khách này liền sôi nổi gật đầu không ngớt, người đàn ông trung niên lúc trước còn vỗ vai Trần Mặc, lớn tiếng cười nói:
- Lão đệ à, ca ca đây đã lăn lộn đường đời mười mấy năm, coi như cũng đã ăn uống ở hơn phân nửa cái Nam thành này, nhưng lại chưa từng được ngon miệng như ngày hôm nay! Nói thật, nếu không phải cô cậu tự mở tiệm cơm nhỏ này, tôi nhất định sẽ lập tức mời cậu về làm việc!
Lời này vừa nói ra, mấy vị khách làm trong ngành kinh doanh ăn uống cũng sôi nổi phụ hoạ, ánh mắt nhìn Trần Mặc nhất thời nhiều thêm vài phần lửa nóng.
Diệp Dung ngẩn ra, đột nhiên theo bản năng gắt gao khoác tay Trần Mặc, dường như sợ hắn sẽ lập tức không cánh mà bay mất.
Trần Mặc cảm thụ được xúc cảm mềm mại trên cánh tay, kìm lòng không đậu khẽ cọ cọ mấy cái, nhưng vẫn bất đắc dĩ thở dài:
- Đổi nơi công tác thì cũng không tồi. Chẳng qua tôi chỉ sợ một khi sét đánh xuống, tiệm của mọi người cũng theo tôi lãnh đủ!